Chương 13
Editor: KiL
"Tu sĩ vô cùng sợ hãi, liền đi cầu khẩn chủ giáo giữ lại cho hắn một mạng. Quy định của giáo hội nghiêm khắc, chủ giáo không chịu tha thứ, tu sĩ dưới tình thế cấp bách nói có thể viết một quyển sách cho tu viện, quyển sách này sẽ bao gồm kinh thánh, lịch sử, y học, tất cả thành tựu của nhân loại, hứa hẹn một đêm thành bản thảo."
Tư thế nằm sấp lại không dám dùng sức, cổ rất mỏi, tiếng nói phát ra liền có chút kì quái, có thể nghe ra tiếng vang trong phòng bệnh yên tĩnh, hơi dừng lại, liền đụng đến tiếng nước giọt không biết từ nơi nào, trước mắt tựa như là tu viện âm trầm cổ xưa từ ngàn năm trước đó, có thể nhìn thấy người quỳ dưới ngọn đèn, cái bóng lắc lư chiếu vào trên tường, bức tường lạnh lẽo, lồi lõm không bằng phẳng, giống như có gì đó đang giãy dụa từ trong ra phía bên ngoài...
"Chết thì thôi, còn phải tin tưởng vĩnh hằng." Lỗ chân lông có chút giãn ra, Trì Tâm nhấp môi dưới khô khốc, "Cuối cùng, chủ giáo đồng ý." Nói, lơ đãng xoay đầu lại....
Shhhh!!
Cách hai tấc, cặp mắt kia, mở ra lúc nào? Doạ cho cô suýt chút kêu ra. Người đàn ông vẫn cau mày như cũ, gương mặt trắng bệch, ánh mắt dưới bóng ánh đèn giống như chỉ có màu đen, so, so với Benedict, còn Benedict hơn...
"Sau đó thì sao?"
Tiếng nói u ám, cô nhanh chóng quay đầu lại, "... Ừm, à, sau đó... Sau đó, trong đêm, tu sĩ ngồi xuống bắt đầu viết, rất nhanh liền ý thức được, đó căn bản không có khả năng hoàn thành. Thế là, hắn khẩn cầu ma quỷ trợ giúp, nói nguyện ý trả giá linh hồn của mình. Ma quỷ đồng ý, một đêm thành sách. Trong sách bao gồm kinh thánh Tân Ước, kinh thánh Cựu Ước, lịch sử loài người cùng sách cổ y học, còn có ma pháp cùng thần chú. Để cảm tạ, tu sĩ đã vẽ ma quỷ vào trong sách."
"Cho nên, bị chôn trong tường."
Tiếng anh phát ra chẳng qua cũng chỉ là hơi thở, trầm thấp gần ngay bên tai. Cũng may lần này cô có chuẩn bị tâm lí, mới phát hiện thật ra... Cũng không khó nghe. Trì Tâm nhẹ giọng đáp, "Hở? Không có chôn mà, thành sách rồi còn chôn cái gì? Ngày hôm sau, hắn được chủ giáo đặc xá."
"Tân Ước, Cựu Ước, ma pháp cùng thần chú?"
Mỗi chữ, ngừng lại, cảm giác chỉ một hơi cũng chịu không được, anh đúng là bắt được trọng điểm, Trì Tâm nhanh chóng gật đầu, "Ừm ừm, xác thực rất thần kì, không phải sao? Những thứ không nên xuất hiện cùng một chỗ đều được đưa vào trong sách, còn có một bức chân dung ma quỷ, hoàn toàn không phù hợp với thờ phụng của nhân loại, có một không hai. Mà lại, bởi vì bán linh hồn, người viết này vốn đã không rõ. Rất nhanh, tu viện kia liền phá sản, bản kinh thánh này được bán cho một tu viện áo choàng trắng, lại sau đó nơi đó xuất hiện cái chết đen, chết mấy vạn người. Về sau quyển sách này lưu lạc các nơi, ngay lúc đó các quân vương đều cảm thấy nó có ma lực, đáng tiếc, người đạt được nó đều gặp vận rủi."
Nói, Trì Tâm dừng một chút, "Có trước sau hai trang tranh minh họa ma quỷ, màu sắc giao diện so với trang khác nặng nề hơn, có bóng mờ màu đen. Có người nói, đó là hình chiếu của Satan."
Xùy, lần này anh lười cả nhả ra lời, một tiếng khinh thường giữa hàm răng.
"Quyển sách này tổng cộng 320 trang, dài 92cm, rộng 50cm, dày 22cm, nặng 75kg, là bản kinh thánh chép tay lớn nhất hiện có trên thế giới. Trong chiến loạn, bị người Thuỵ Điển đoạt đi, hiện tại, cất giữ tại thư viện Hoàng gia Thụy Điển, lần triển lãm gần đây nhất là năm 2007, địa điểm: Tiệp Khắc."
Số liệu thật sự, khiến căn phòng trở nên càng tĩnh lặng, nói xong một đoạn dài như vậy, mới có tiếng một giọt nước, sau đó, lại một giọt.
Trì Tâm nằm sấp, chờ đợi, đầu giường không có động tĩnh. Cô thoáng quay đầu, "Đằng sau còn có nữa... Còn nghe không?"
"Không."
"Ồ." Mấp máy môi, cô lại hỏi, "Vậy nói cái khác? Tôi còn nhớ rõ..."
"Không muốn."
Rõ ràng, chuẩn xác.
Cô lại đưa cuộc trò chuyện vào ngõ cụt rồi.
Nghẹn lại một hơi, giấu trong lòng ngực.
Sao có thể nhanh hết đau như vậy? Vốn dĩ phía sau còn có thể nói rất nhiều, dù là mười câu anh đáp lại một chữ, cũng sẽ phân tán chú ý một chút. Đáng tiếc... Đụng phải cô. Có đôi khi người phải thừa nhận mình không được, thật sự bội phục người có thể làm dẫn chương trình, dù là truyền kì kinh thế mà đưa cho Trì Tâm cô kể, ba phút liền phế.
Đang một mình lầm bầm lầu bầu phiền muộn ở trong lòng, bỗng nhiên điện thoại trong túi bắt đầu chấn động, Trì Tâm bị doạ vội vàng đưa tay vào, trực tiếp tắt máy! Phản ứng vài giây đồng hồ, tay cấp tốc quay trở lại, ấn xuống.
Một hồi lâu, đỉnh đầu không còn tiếng động, phù, vẫn may. Ồ? Là tư thế của mình không đúng, hay là... Bên dưới chăn đã không giống trước đó? Cẩn thận cầm tay anh cảm nhận lần nữa, thật sự không xiết đến chặt giống trước đó vậy, có thể là đã nới lỏng nắm tay?
Lại cẩn thận nghe, hơi thở bên tai dường như nặng hơn, nhẹ nhàng quay đầu, ồ, anh ngủ rồi...
Cô kể thật sự nhàm chán như vậy sao? Hay là quá phiền cô nên đã tự mình liều lĩnh nhấn máy bơm giảm đau? Vậy sao cũng không nói là buông anh ra, cô phải một mực bảo trì cái tư thế này sao? Thật là...
Nhẹ nhàng thở một hơi, xoay đầu, tiếp tục ngoan ngoãn nằm sấp.
...
Một đêm, Dương Thạc mê man, mặc kệ ngủ hay tỉnh, trước mắt luôn là gương mặt kia của Hứa Xử.
Đầu óc một mảnh mơ hồ, bình thường đều sẽ có lãnh đạo chỉ đạo công việc, hiện tại thả một mình anh chàng mới phát hiện mình có phải là nên liên hệ với công ty, liên hệ với ai trước, nói như thế nào, đều không nắm chắc được, đắc ý đã từng cứ như vậy bị đánh về nguyên hình.
Trời vừa sáng, Dương Thạc liền ngồi dậy, vội vàng rửa mặt muốn đến phòng bệnh quan sát, nhưng y tá không cho phép, chỉ có thể chờ đợi, chờ dùng thuốc, chờ kiểm tra phòng, không dễ gì làm xong, không đợi đến thời gian thăm nom, liền chuồn qua.
Vừa vòng qua hành lang đã gặp một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, một thân quần áo hộ công màu lam đứng ở cửa phòng bệnh, Dương Thạc mau chóng tới, "Xin hỏi chú là?"
"Tôi là hộ công của giường này." Người đàn ông chỉ chỉ thẻ tên của mình.
"À à, cảm ơn Lý tiên sinh, là bệnh viện sắp xếp sao?"
"Không phải, là chính bệnh nhân."
Hả? Hứa Trạm đã thu xếp hộ công cho mình? Hôm qua anh chàng chỉ lo sốt ruột, sợ hãi, ngồi ở chỗ đó thế mà chẳng lo liệu chuyện gì cả! Ở cùng Hứa Xử lâu như vậy, anh chàng biết rõ Hứa Xử ở Lăng Hải không có người thân, xảy ra tai nạn xe cộ, có thể gọi điện thoại chỉ có người liên lạc khẩn cấp đăng ký ở bộ phận nhân sự của công ty. Coi như lúc sau có Trì Tâm, đơn thuần là ngoài ý muốn, huống chi, cô là một cô gái, sao có thể chăm sóc người đàn ông bị thương nặng được?
Dương Thạc một bên ảo não, một bên cắn răng: Nhất định phải giữ vững tinh thần! Mình là thư ký, chăm sóc lãnh đạo, an bài tốt tất cả việc anh nằm viện là chức trách của anh chàng, không thể tiếp tục rớt ở phía sau Trì Tâm và hộ công nữa!
"Anh ấy thế nào, tôi có thể vào xem không?"
"Tôi cũng không rõ lắm, vừa rồi tôi đi vào, bệnh nhân để tôi ra ngoài đợi, người nhà cậu ấy còn ngủ, không cho gọi."
Người nhà? Trì Tâm sao? Tên kia bình thường đều không ngủ, tới đây ngủ rồi? Tối hôm qua nói đến quan hệ của cô và người anh trai trên danh nghĩa này chẳng ra sao cả, vậy làm sao không cho gọi? Dương Thạc bỗng nhiên có chút lo lắng, tới gần cạnh cửa cẩn thận đẩy ra một chút khe cửa nhìn thử.
Cái đậu!!
Cái tên Trì Tâm kia đĩnh đạc nằm ngang trên chăn, hai cánh tay mở ra ôm người trong chăn, thật sự nằm sấp trên ngực người ta, giống con mèo lớn lười biếng nằm sấp, đang ngủ say. Người đàn ông ở dưới chăn hiển nhiên đã tỉnh, trợn tròn mắt, không nhúc nhích.
Nhẹ nhàng đóng cửa, Dương Thạc trừng tròng mắt, nhất thời trong đầu xử lí không được, lại tựa hồ đột nhiên hiểu rõ "người nhà" trong miệng hộ công là có ý gì. Mẹ nó cái tư thế này, anh em ruột đến cái tuổi này cũng có chút quá nha? Không phải nói xương sườn cũng có tổn thương sao? Sao lại không nhẹ không nặng như thế?
Đây là tín hiệu gì? Trì Tâm rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
...
Từ nhỏ đã thích vùi đầu ngủ, có vùi ra một đầu mồ hôi cũng phải chôn trong chăn, hiện tại mũi miệng đều bao phủ, có thể hô hấp, còn mềm mềm, mơ mơ màng màng tỉnh cũng không nỡ mở mắt, rất lâu không được ngủ ngon như vậy, liền muốn cứ vùi như thế, xụi lơ kiểu thiếu dưỡng khí, không muốn động đậy, chỉ có điều mùi nước thuốc trong lỗ mũi có chút nồng...
Hả?? Trên người giật mình một cái, Trì Tâm mở choàng mắt, trước mắt một vùng trắng.
Trời ạ! Một giây liền rõ ràng tình cảnh, hô hấp của cô lập tức dừng lại, thế mà ngủ! Lúc cô đang ở bên chăm sóc cho Hứa Trạm lại ngủ, Hứa Trạm!
Giờ phút này cả người đều đè ép, nặng như vậy, dù đệm thêm hai lớp chăn vẫn có thể cảm giác được thân thể của anh. Trời ạ... Tối hôm qua để ép sự run rẩy của anh, cô còn sợ cái ghế nặng, mà cô còn nặng hơn cái ghế nhiều! Hận tới nỗi cắn môi một cái, muốn lập tức đứng dậy lại sợ kinh động, tay còn nắm lấy anh, không thể dùng lực, giống như con mèo chậm rãi, chậm rãi chui ra, quay đầu.
Phù, anh nhắm mắt, lông mày giãn ra, còn ngủ.
Trì Tâm nhẹ nhàng thở ra, mười hai vạn phần cẩn thận đứng dậy. Nhìn đồng hồ một cái, cô không nhớ rõ mình mấy giờ ngủ, hiện tại truyền dịch đã sắp xong, đại khái ngủ hơn hai tiếng? Aiz, cũng không biết có ép đến vết thương của anh không, có đau hay không? Bây giờ nhìn, dường như... Vẫn ổn.
Nhìn gương mặt này, bình thản hơn rất nhiều so với dưới ánh đèn trong đêm, trong lòng Trì Tâm đột nhiên có chút khác lạ, sao lại yên tĩnh như vậy? Sau phẫu thuật vô cùng đau đớn, đêm qua rõ ràng vẫn luôn cau mày, bây giờ hoàn toàn hết rồi sao? Không hiểu sao giật mình, quỷ thần xui khiến đặt dưới mũi anh kiểm tra, a, đang hô hấp, nhanh chóng rút về.
Yên tâm cũng không dám kéo ghế tới nữa, Trì Tâm liền đứng dậy, chuyên tâm nhìn truyền dịch, ước chừng lại qua mười phút, tính đúng thời gian ấn chuông gọi y tá.
Chị gái y tá bước chân đi tới rất nhẹ, nhưng vừa mở miệng tiếng lại rất lớn, "Ngủ thế nào?"
"A, rất ngon."
Vừa rút kim tiêm, anh tỉnh, Trì Tâm không tự giác lui về sau một bước.
Thu xong bình truyền dịch, y tá nói với Trì Tâm, "Cho anh cô ăn chút gì đi, một tiếng sau bác sĩ tới kiểm tra."
"Vâng vâng."
Đưa tiễn y tá, Trì Tâm quay người cầm lấy ba lô từ trên ghế. Tối hôm qua từ phòng giải phẫu đi ra anh còn chưa động được, dù sao cũng phải thay quần áo, rửa mặt một cái mới có thể lấy lại tinh thần ăn gì đó gặp bác sĩ.
"Hôm qua cảm ơn cô."
Sau người truyền đến tiếng nói khàn khàn của người đàn ông, Trì Tâm hơi ngơ ngác, vội vàng quay đầu, "Đâu có gì, tôi, tôi cũng là vừa vặn đến thăm Dương Thạc."
Hả? Đây là kiểu trả lời gì? Thật sự ngu ngốc! Trì Tâm dùng sức cắn đầu lưỡi.
"Vậy cũng làm phiền cô, một đêm, vất vả."
"Không phải..." Trì Tâm rất muốn giải thích không phải là bởi vì Dương Thạc, giữa chúng ta có cha mẹ, thế nhưng sau khi phạm vào ngu ngốc một lần không thể lại nói là bởi vì người khác, dứt khoát ngậm miệng, lấy cái túi được dán kín từ trong balo ra đặt ở đầu giường, "Đây là đồ của anh, bút, ví tiền, điện thoại và chìa khóa." Còn có một chiếc khăn tay được xếp vô cùng chỉnh tề, là thứ đồ gần như biến mất trên thế giới này.
"Tiền thuốc men hôm qua là cô nộp sao? Lấy thẻ trong ví tiền của tôi tới đây."
Khuôn mặt tái nhợt mệt mỏi mang theo mỉm cười, tỉnh táo lại, giọng nói của anh lại khôi phục thành dịu dàng không chênh lệch như vậy, cùng tối qua như biến thành người khác, không biết sao Trì Tâm bỗng nhiên cảm thấy hổ thẹn, "Không, không phải tôi, là Dương Thạc nộp."
"Ồ, vậy được."
Cô cúi đầu, lấy ra quần áo mua hôm qua, "Thay quần áo không? Tôi đi múc nước cho anh rửa mặt."
"Đã mời hộ công, ngay bên ngoài, cô giúp tôi gọi người vào là được."
Hả? Trì Tâm sững sờ, hộ công?
"Một đêm này vất vả cho cô rồi, về sớm một chút đi, tôi bên này đã có người chăm sóc."
"Nào có vất vả, cũng không làm gì. Tôi... Tôi hẳn là nên chăm sóc."
Anh cười cười, "Tôi sẽ gọi điện thoại cho ba tôi, cô yên tâm đi."
"Nhưng mà tôi..."
Nhưng mà tôi cái gì? Vừa rồi tự cho là chu toàn không nói ra nguyên nhân cũng bị anh thấu triệt, hiện tại, giữa anh và cô, đột nhiên cũng chẳng còn lại gì. Kì thật, lúc đầu, cũng không có gì.
Trì Tâm do dự một chút, lấy quần áo ra đặt bên giường anh, "Bên phía y tá có số điện thoại của tôi, có gì cần thì gọi tôi."
Bên môi anh mang theo mỉm cười như cũ, không nói thêm nữa. Câu này liền thành ngôn ngữ xã giao không đi đến đâu, cũng không có bất kì ý nghĩa gì.
"Vậy tôi đi. Anh dưỡng thương cho tốt."
"Gặp lại."
Trì Tâm gật gật đầu, quay người đi ra ngoài.
"Tu sĩ vô cùng sợ hãi, liền đi cầu khẩn chủ giáo giữ lại cho hắn một mạng. Quy định của giáo hội nghiêm khắc, chủ giáo không chịu tha thứ, tu sĩ dưới tình thế cấp bách nói có thể viết một quyển sách cho tu viện, quyển sách này sẽ bao gồm kinh thánh, lịch sử, y học, tất cả thành tựu của nhân loại, hứa hẹn một đêm thành bản thảo."
Tư thế nằm sấp lại không dám dùng sức, cổ rất mỏi, tiếng nói phát ra liền có chút kì quái, có thể nghe ra tiếng vang trong phòng bệnh yên tĩnh, hơi dừng lại, liền đụng đến tiếng nước giọt không biết từ nơi nào, trước mắt tựa như là tu viện âm trầm cổ xưa từ ngàn năm trước đó, có thể nhìn thấy người quỳ dưới ngọn đèn, cái bóng lắc lư chiếu vào trên tường, bức tường lạnh lẽo, lồi lõm không bằng phẳng, giống như có gì đó đang giãy dụa từ trong ra phía bên ngoài...
"Chết thì thôi, còn phải tin tưởng vĩnh hằng." Lỗ chân lông có chút giãn ra, Trì Tâm nhấp môi dưới khô khốc, "Cuối cùng, chủ giáo đồng ý." Nói, lơ đãng xoay đầu lại....
Shhhh!!
Cách hai tấc, cặp mắt kia, mở ra lúc nào? Doạ cho cô suýt chút kêu ra. Người đàn ông vẫn cau mày như cũ, gương mặt trắng bệch, ánh mắt dưới bóng ánh đèn giống như chỉ có màu đen, so, so với Benedict, còn Benedict hơn...
"Sau đó thì sao?"
Tiếng nói u ám, cô nhanh chóng quay đầu lại, "... Ừm, à, sau đó... Sau đó, trong đêm, tu sĩ ngồi xuống bắt đầu viết, rất nhanh liền ý thức được, đó căn bản không có khả năng hoàn thành. Thế là, hắn khẩn cầu ma quỷ trợ giúp, nói nguyện ý trả giá linh hồn của mình. Ma quỷ đồng ý, một đêm thành sách. Trong sách bao gồm kinh thánh Tân Ước, kinh thánh Cựu Ước, lịch sử loài người cùng sách cổ y học, còn có ma pháp cùng thần chú. Để cảm tạ, tu sĩ đã vẽ ma quỷ vào trong sách."
"Cho nên, bị chôn trong tường."
Tiếng anh phát ra chẳng qua cũng chỉ là hơi thở, trầm thấp gần ngay bên tai. Cũng may lần này cô có chuẩn bị tâm lí, mới phát hiện thật ra... Cũng không khó nghe. Trì Tâm nhẹ giọng đáp, "Hở? Không có chôn mà, thành sách rồi còn chôn cái gì? Ngày hôm sau, hắn được chủ giáo đặc xá."
"Tân Ước, Cựu Ước, ma pháp cùng thần chú?"
Mỗi chữ, ngừng lại, cảm giác chỉ một hơi cũng chịu không được, anh đúng là bắt được trọng điểm, Trì Tâm nhanh chóng gật đầu, "Ừm ừm, xác thực rất thần kì, không phải sao? Những thứ không nên xuất hiện cùng một chỗ đều được đưa vào trong sách, còn có một bức chân dung ma quỷ, hoàn toàn không phù hợp với thờ phụng của nhân loại, có một không hai. Mà lại, bởi vì bán linh hồn, người viết này vốn đã không rõ. Rất nhanh, tu viện kia liền phá sản, bản kinh thánh này được bán cho một tu viện áo choàng trắng, lại sau đó nơi đó xuất hiện cái chết đen, chết mấy vạn người. Về sau quyển sách này lưu lạc các nơi, ngay lúc đó các quân vương đều cảm thấy nó có ma lực, đáng tiếc, người đạt được nó đều gặp vận rủi."
Nói, Trì Tâm dừng một chút, "Có trước sau hai trang tranh minh họa ma quỷ, màu sắc giao diện so với trang khác nặng nề hơn, có bóng mờ màu đen. Có người nói, đó là hình chiếu của Satan."
Xùy, lần này anh lười cả nhả ra lời, một tiếng khinh thường giữa hàm răng.
"Quyển sách này tổng cộng 320 trang, dài 92cm, rộng 50cm, dày 22cm, nặng 75kg, là bản kinh thánh chép tay lớn nhất hiện có trên thế giới. Trong chiến loạn, bị người Thuỵ Điển đoạt đi, hiện tại, cất giữ tại thư viện Hoàng gia Thụy Điển, lần triển lãm gần đây nhất là năm 2007, địa điểm: Tiệp Khắc."
Số liệu thật sự, khiến căn phòng trở nên càng tĩnh lặng, nói xong một đoạn dài như vậy, mới có tiếng một giọt nước, sau đó, lại một giọt.
Trì Tâm nằm sấp, chờ đợi, đầu giường không có động tĩnh. Cô thoáng quay đầu, "Đằng sau còn có nữa... Còn nghe không?"
"Không."
"Ồ." Mấp máy môi, cô lại hỏi, "Vậy nói cái khác? Tôi còn nhớ rõ..."
"Không muốn."
Rõ ràng, chuẩn xác.
Cô lại đưa cuộc trò chuyện vào ngõ cụt rồi.
Nghẹn lại một hơi, giấu trong lòng ngực.
Sao có thể nhanh hết đau như vậy? Vốn dĩ phía sau còn có thể nói rất nhiều, dù là mười câu anh đáp lại một chữ, cũng sẽ phân tán chú ý một chút. Đáng tiếc... Đụng phải cô. Có đôi khi người phải thừa nhận mình không được, thật sự bội phục người có thể làm dẫn chương trình, dù là truyền kì kinh thế mà đưa cho Trì Tâm cô kể, ba phút liền phế.
Đang một mình lầm bầm lầu bầu phiền muộn ở trong lòng, bỗng nhiên điện thoại trong túi bắt đầu chấn động, Trì Tâm bị doạ vội vàng đưa tay vào, trực tiếp tắt máy! Phản ứng vài giây đồng hồ, tay cấp tốc quay trở lại, ấn xuống.
Một hồi lâu, đỉnh đầu không còn tiếng động, phù, vẫn may. Ồ? Là tư thế của mình không đúng, hay là... Bên dưới chăn đã không giống trước đó? Cẩn thận cầm tay anh cảm nhận lần nữa, thật sự không xiết đến chặt giống trước đó vậy, có thể là đã nới lỏng nắm tay?
Lại cẩn thận nghe, hơi thở bên tai dường như nặng hơn, nhẹ nhàng quay đầu, ồ, anh ngủ rồi...
Cô kể thật sự nhàm chán như vậy sao? Hay là quá phiền cô nên đã tự mình liều lĩnh nhấn máy bơm giảm đau? Vậy sao cũng không nói là buông anh ra, cô phải một mực bảo trì cái tư thế này sao? Thật là...
Nhẹ nhàng thở một hơi, xoay đầu, tiếp tục ngoan ngoãn nằm sấp.
...
Một đêm, Dương Thạc mê man, mặc kệ ngủ hay tỉnh, trước mắt luôn là gương mặt kia của Hứa Xử.
Đầu óc một mảnh mơ hồ, bình thường đều sẽ có lãnh đạo chỉ đạo công việc, hiện tại thả một mình anh chàng mới phát hiện mình có phải là nên liên hệ với công ty, liên hệ với ai trước, nói như thế nào, đều không nắm chắc được, đắc ý đã từng cứ như vậy bị đánh về nguyên hình.
Trời vừa sáng, Dương Thạc liền ngồi dậy, vội vàng rửa mặt muốn đến phòng bệnh quan sát, nhưng y tá không cho phép, chỉ có thể chờ đợi, chờ dùng thuốc, chờ kiểm tra phòng, không dễ gì làm xong, không đợi đến thời gian thăm nom, liền chuồn qua.
Vừa vòng qua hành lang đã gặp một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, một thân quần áo hộ công màu lam đứng ở cửa phòng bệnh, Dương Thạc mau chóng tới, "Xin hỏi chú là?"
"Tôi là hộ công của giường này." Người đàn ông chỉ chỉ thẻ tên của mình.
"À à, cảm ơn Lý tiên sinh, là bệnh viện sắp xếp sao?"
"Không phải, là chính bệnh nhân."
Hả? Hứa Trạm đã thu xếp hộ công cho mình? Hôm qua anh chàng chỉ lo sốt ruột, sợ hãi, ngồi ở chỗ đó thế mà chẳng lo liệu chuyện gì cả! Ở cùng Hứa Xử lâu như vậy, anh chàng biết rõ Hứa Xử ở Lăng Hải không có người thân, xảy ra tai nạn xe cộ, có thể gọi điện thoại chỉ có người liên lạc khẩn cấp đăng ký ở bộ phận nhân sự của công ty. Coi như lúc sau có Trì Tâm, đơn thuần là ngoài ý muốn, huống chi, cô là một cô gái, sao có thể chăm sóc người đàn ông bị thương nặng được?
Dương Thạc một bên ảo não, một bên cắn răng: Nhất định phải giữ vững tinh thần! Mình là thư ký, chăm sóc lãnh đạo, an bài tốt tất cả việc anh nằm viện là chức trách của anh chàng, không thể tiếp tục rớt ở phía sau Trì Tâm và hộ công nữa!
"Anh ấy thế nào, tôi có thể vào xem không?"
"Tôi cũng không rõ lắm, vừa rồi tôi đi vào, bệnh nhân để tôi ra ngoài đợi, người nhà cậu ấy còn ngủ, không cho gọi."
Người nhà? Trì Tâm sao? Tên kia bình thường đều không ngủ, tới đây ngủ rồi? Tối hôm qua nói đến quan hệ của cô và người anh trai trên danh nghĩa này chẳng ra sao cả, vậy làm sao không cho gọi? Dương Thạc bỗng nhiên có chút lo lắng, tới gần cạnh cửa cẩn thận đẩy ra một chút khe cửa nhìn thử.
Cái đậu!!
Cái tên Trì Tâm kia đĩnh đạc nằm ngang trên chăn, hai cánh tay mở ra ôm người trong chăn, thật sự nằm sấp trên ngực người ta, giống con mèo lớn lười biếng nằm sấp, đang ngủ say. Người đàn ông ở dưới chăn hiển nhiên đã tỉnh, trợn tròn mắt, không nhúc nhích.
Nhẹ nhàng đóng cửa, Dương Thạc trừng tròng mắt, nhất thời trong đầu xử lí không được, lại tựa hồ đột nhiên hiểu rõ "người nhà" trong miệng hộ công là có ý gì. Mẹ nó cái tư thế này, anh em ruột đến cái tuổi này cũng có chút quá nha? Không phải nói xương sườn cũng có tổn thương sao? Sao lại không nhẹ không nặng như thế?
Đây là tín hiệu gì? Trì Tâm rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
...
Từ nhỏ đã thích vùi đầu ngủ, có vùi ra một đầu mồ hôi cũng phải chôn trong chăn, hiện tại mũi miệng đều bao phủ, có thể hô hấp, còn mềm mềm, mơ mơ màng màng tỉnh cũng không nỡ mở mắt, rất lâu không được ngủ ngon như vậy, liền muốn cứ vùi như thế, xụi lơ kiểu thiếu dưỡng khí, không muốn động đậy, chỉ có điều mùi nước thuốc trong lỗ mũi có chút nồng...
Hả?? Trên người giật mình một cái, Trì Tâm mở choàng mắt, trước mắt một vùng trắng.
Trời ạ! Một giây liền rõ ràng tình cảnh, hô hấp của cô lập tức dừng lại, thế mà ngủ! Lúc cô đang ở bên chăm sóc cho Hứa Trạm lại ngủ, Hứa Trạm!
Giờ phút này cả người đều đè ép, nặng như vậy, dù đệm thêm hai lớp chăn vẫn có thể cảm giác được thân thể của anh. Trời ạ... Tối hôm qua để ép sự run rẩy của anh, cô còn sợ cái ghế nặng, mà cô còn nặng hơn cái ghế nhiều! Hận tới nỗi cắn môi một cái, muốn lập tức đứng dậy lại sợ kinh động, tay còn nắm lấy anh, không thể dùng lực, giống như con mèo chậm rãi, chậm rãi chui ra, quay đầu.
Phù, anh nhắm mắt, lông mày giãn ra, còn ngủ.
Trì Tâm nhẹ nhàng thở ra, mười hai vạn phần cẩn thận đứng dậy. Nhìn đồng hồ một cái, cô không nhớ rõ mình mấy giờ ngủ, hiện tại truyền dịch đã sắp xong, đại khái ngủ hơn hai tiếng? Aiz, cũng không biết có ép đến vết thương của anh không, có đau hay không? Bây giờ nhìn, dường như... Vẫn ổn.
Nhìn gương mặt này, bình thản hơn rất nhiều so với dưới ánh đèn trong đêm, trong lòng Trì Tâm đột nhiên có chút khác lạ, sao lại yên tĩnh như vậy? Sau phẫu thuật vô cùng đau đớn, đêm qua rõ ràng vẫn luôn cau mày, bây giờ hoàn toàn hết rồi sao? Không hiểu sao giật mình, quỷ thần xui khiến đặt dưới mũi anh kiểm tra, a, đang hô hấp, nhanh chóng rút về.
Yên tâm cũng không dám kéo ghế tới nữa, Trì Tâm liền đứng dậy, chuyên tâm nhìn truyền dịch, ước chừng lại qua mười phút, tính đúng thời gian ấn chuông gọi y tá.
Chị gái y tá bước chân đi tới rất nhẹ, nhưng vừa mở miệng tiếng lại rất lớn, "Ngủ thế nào?"
"A, rất ngon."
Vừa rút kim tiêm, anh tỉnh, Trì Tâm không tự giác lui về sau một bước.
Thu xong bình truyền dịch, y tá nói với Trì Tâm, "Cho anh cô ăn chút gì đi, một tiếng sau bác sĩ tới kiểm tra."
"Vâng vâng."
Đưa tiễn y tá, Trì Tâm quay người cầm lấy ba lô từ trên ghế. Tối hôm qua từ phòng giải phẫu đi ra anh còn chưa động được, dù sao cũng phải thay quần áo, rửa mặt một cái mới có thể lấy lại tinh thần ăn gì đó gặp bác sĩ.
"Hôm qua cảm ơn cô."
Sau người truyền đến tiếng nói khàn khàn của người đàn ông, Trì Tâm hơi ngơ ngác, vội vàng quay đầu, "Đâu có gì, tôi, tôi cũng là vừa vặn đến thăm Dương Thạc."
Hả? Đây là kiểu trả lời gì? Thật sự ngu ngốc! Trì Tâm dùng sức cắn đầu lưỡi.
"Vậy cũng làm phiền cô, một đêm, vất vả."
"Không phải..." Trì Tâm rất muốn giải thích không phải là bởi vì Dương Thạc, giữa chúng ta có cha mẹ, thế nhưng sau khi phạm vào ngu ngốc một lần không thể lại nói là bởi vì người khác, dứt khoát ngậm miệng, lấy cái túi được dán kín từ trong balo ra đặt ở đầu giường, "Đây là đồ của anh, bút, ví tiền, điện thoại và chìa khóa." Còn có một chiếc khăn tay được xếp vô cùng chỉnh tề, là thứ đồ gần như biến mất trên thế giới này.
"Tiền thuốc men hôm qua là cô nộp sao? Lấy thẻ trong ví tiền của tôi tới đây."
Khuôn mặt tái nhợt mệt mỏi mang theo mỉm cười, tỉnh táo lại, giọng nói của anh lại khôi phục thành dịu dàng không chênh lệch như vậy, cùng tối qua như biến thành người khác, không biết sao Trì Tâm bỗng nhiên cảm thấy hổ thẹn, "Không, không phải tôi, là Dương Thạc nộp."
"Ồ, vậy được."
Cô cúi đầu, lấy ra quần áo mua hôm qua, "Thay quần áo không? Tôi đi múc nước cho anh rửa mặt."
"Đã mời hộ công, ngay bên ngoài, cô giúp tôi gọi người vào là được."
Hả? Trì Tâm sững sờ, hộ công?
"Một đêm này vất vả cho cô rồi, về sớm một chút đi, tôi bên này đã có người chăm sóc."
"Nào có vất vả, cũng không làm gì. Tôi... Tôi hẳn là nên chăm sóc."
Anh cười cười, "Tôi sẽ gọi điện thoại cho ba tôi, cô yên tâm đi."
"Nhưng mà tôi..."
Nhưng mà tôi cái gì? Vừa rồi tự cho là chu toàn không nói ra nguyên nhân cũng bị anh thấu triệt, hiện tại, giữa anh và cô, đột nhiên cũng chẳng còn lại gì. Kì thật, lúc đầu, cũng không có gì.
Trì Tâm do dự một chút, lấy quần áo ra đặt bên giường anh, "Bên phía y tá có số điện thoại của tôi, có gì cần thì gọi tôi."
Bên môi anh mang theo mỉm cười như cũ, không nói thêm nữa. Câu này liền thành ngôn ngữ xã giao không đi đến đâu, cũng không có bất kì ý nghĩa gì.
"Vậy tôi đi. Anh dưỡng thương cho tốt."
"Gặp lại."
Trì Tâm gật gật đầu, quay người đi ra ngoài.