Chương : 261
Dịch: Hoàng Hi Bình
Giết một Hunter dễ hơn nhiều so với giết chết ác linh.
Một khẩu súng lục, một viên đạn là có thể làm được.
Phằng……
Sau khi Đỗ Duy trong gương bắn Hannibal, khung cảnh hiện ra trở nên vô cùng kỳ lạ, vượt ra ngoài lẽ thường.
Toàn bộ bề mặt gương giống như mặt hồ, và sóng đã trào dâng từ điểm viên đạn bắn ra. Từng cơn sóng gợn quanh quẩn trong gương.
Viên đạn xuyên thẳng vào đầu Hannibal.
Người sau mỉm cười, vẻ mặt đông cứng như thể không có phản ứng.
Gã chết rất dễ dàng...
Rất dễ dàng, không có chút khó khăn nào.
……
Trong gương, sau khi bắn xong vào gương, Đỗ Duy đột nhiên quay đầu nhìn về phía sau.
Ở đằng sau lưng hắn, Hannibal vẫn nguyên vẹn đứng ở phía sau, dường như những gì xảy ra bên ngoài tấm gương chỉ là ảo ảnh.
Gương mặt gã vẫn tươi cười, nhìn chằm chằm vào chiếc gương trong tay của Đỗ Duy.
Nhìn thấy như vậy, Đỗ Duy hơi hối hận: "Xem ra lúc trước ác linh tấn công anh, cũng đã kéo anh vào trong gương."
Hannibal cười và nói: "Đúng vậy, những gì cậu vừa bắn chỉ là một ảnh chiếu, vì vậy bây giờ trò chơi là công bằng."
Đỗ Duy bình tĩnh nói: "Công bằng? Tôi không nghĩ vậy."
Nói xong, hắn chỉ vào một quả bóng bay màu đỏ lơ lửng trên bầu trời.
Bây giờ toàn bộ quả bóng lớn hơn nhiều so với lúc trước, và nó có màu đỏ tươi, như thể bị bôi máu tươi lên.
Pennywise đã trở nên mạnh hơn...
Nhưng hắn đã cố tình làm vậy.
Đỗ Duy là kẻ thù không đội trời chung của Pennywise, chỉ cần bản thân đưa ra những ám thị tâm lý, hắn có thể khôi phục sức mạnh của Pennywise không giới hạn, thậm chí còn khiến nó mạnh hơn trước.
Nhưng chỉ cần hắn muốn, Pennywise sẽ được đánh trở về nguyên hình.
Trong khi đối phó với Hannibal, hắn phải chuẩn bị cho mọi tình huống.
Trước tiên để ác linh gương xuất hiện trước.
Cách để xua đuổi ác linh là gì?
Câu trả lời là, để đưa một kẻ xấu vào nhà của mình.
Hannibal không biết kế hoạch của Đỗ Duy, gã nhìn Pennywise trên bầu trời, có vẻ hứng thú hơn: "Cậu thực sự mang theo một ác linh bên mình? Cậu không ngại bị chơi chết sao?"
Sắc mặt của Đỗ Duy có chút tái nhợt, nhưng hắn không có ý định trả lời Hannibal, ngược lại tiến lên bắn một phát nữa.
Phát súng này một lần nữa xuyên qua đầu của Hannibal, chảy ra một lượng máu lớn.
Lần này, gã không còn là hình ảnh phản chiếu nữa, mà là một người sống.
Nhưng điều làm cho Đỗ Duy rất ngạc nhiên là… nụ cười trên mặt Hannibal vẫn không hề thay đổi, thậm chí gã còn lấy khăn tay trong túi lau vết máu đang chảy trên trán, như thể không hề cảm thấy đau đớn.
"Anh biết cậu muốn giết anh, cũng biết cậu có lòng tin tuyệt đối, nhưng anh vẫn là muốn cùng cậu chơi trò chơi này."
"Bởi vì cậu hoàn toàn không thể giết anh."
"Cho nên, đồng loại của anh, anh cũng cho rằng trò chơi này không công bằng."
Hannibal nở một nụ cười khát máu và lao về phía Đỗ Duy.
"Nào, để anh tháo mặt nạ của câu, và để cậu thấy con người thật của mình."
Từ đầu đến giờ, Hannibal không quan tâm Đỗ Duy có muốn giết mình hay không, gã chỉ nghĩ trò chơi này rất thú vị, gã cho rằng đó là cơ hội để đánh thức đồng loại của mình.
Chết sao?
Chỉ là một từ nhàm chán.
Đỗ Duy thấy vậy, lập tức lùi lại một bước.
Đồng thời, hắn đeo lên một chiếc mặt nạ mới, Cái Bóng đằng sau dường như đang sống lại, bao trùm lấy hắn.
Ác ý khủng khiếp lan truyền một cách vô nguyên tắc.
Hannibal không thể không dừng lại, một tia sáng kỳ lạ lóe lên trong mắt của gã.
"Thật là buồn cười, đồng loại của anh, cậu thật sự mang theo nhiều ác linh như vậy, cậu còn con thứ 3 sao?"
Giây tiếp theo, Đỗ Duy trả lời bằng hành động.
Trong lúc lùi lại, hắn lấy ra lá bài Joker có thể ước nguyện, lạnh lùng nói: "Trước khi tôi rời khỏi gương, mỗi lần tôi tung đồng xu, nó sẽ là mặt trước."
Trên lá bài, bộ dạng của hắn trong bộ tuxedo khác hẳn với trước đây, giống hệt như hiện giờ khi hắn đang đeo chiếc mặt nạ mới. Cũng bị bao phủ bởi Cái Bóng.
Nói cách khác, trên thực tế kẻ ước nguyện là Cái Bóng.
Đây là một sự ngụy tạo và lừa dối.
Hannibal nhìn thấy điều này, bèn nói với vẻ hoài nghi: "Lá bài JOKER? Tại sao cậu lại có thứ này trong tay?"
Nói xong, gã nói thêm: "Cậu đã giết Hunter của Twilight, như vậy… lá bài kia cũng đã lọt vào trong tay của cậu, tà linh... nhưng đối với anh thì nó vô dụng, cậu không thể giết được anh."
Đỗ Duy phớt lờ gã, nhét lá Joker vào túi, tay trái tình cờ lấy ra một đồng xu.
"Giết không chết, chỉ vì chưa tìm ra đúng cách mà thôi."
Đỗ Duy lạnh giọng, nhìn Hannibal tiếp tục nhào về phía mình.
Bước chân dừng lại.
Đinh ……
Ngón tay cái tung mạnh đồng xu lên, khi móng tay chạm vào đồng xu sẽ phát ra âm thanh đinh đang.
Khi rơi xuống, nó tình cờ là mặt trước.
May mắn...
Sau đó, Đỗ Duy lao về phía Hannibal và bóp cò một lần nữa.
Phằng ……
Viên đạn găm vào ngực của Hannibal.
Sắc mặt của gã thay đổi, ôm ngực hít vào một hơi khí lạnh, máu tràn ra khỏi miệng.
Viên đạn trước đó thực sự không thể giết được gã.
Ngay cả khi gã bị phanh thây, và bị đốt cháy thành tro, gã vẫn có thể sống lại.
Vì sát thương vật lý, không có tác dụng đối với ác linh.
Và Hannibal đã ăn 3 ác linh, trước khi các ác linh bị giết, gã hoàn toàn bất tử.
Hoàn toàn duy tâm.
Nhưng viên đạn này đã phá vỡ nhận thức của gã. Hannibal có thể cảm thấy rằng gã thật sự bị tổn thương.
Gã trừng mắt nhìn, giả vờ lạnh lùng. Giọng điệu cũng rất trầm: "Đối với anh vô dụng."
Đỗ Duy không trả lời, lại bóp cò.
Nếu ngôn ngữ không thể dẫn dụ đối phương, hoặc để đạt được một mục đích nào đó, thì nói nhiều làm gì.
Hannibal nghiêng đầu trong tiềm thức, nhưng nó cũng khiến viên đạn trúng tai của gã, làm vỡ toàn bộ tai phải.
Ý chí kiên định, không có nghĩa là gã có thể làm ngơ trước nỗi đau.
Hannibal không dám ở lại nữa, không chút do dự xoay người bỏ chạy, Đỗ Duy theo sát phía sau.
Bây giờ kế hoạch đã bắt đầu, không có khả năng bị gián đoạn.
Hannibal phải chết...
Ở trên bầu trời, quả bóng bay màu đỏ càng ngày càng lớn, bên trong là một con quái vật đội lốt thằng hề cất tiếng cười kinh hoàng.
Nó ngang tàng, nhìn 2 Hunter lần lượt chạy loạn trên mặt đất, thân thể của hắn càng thêm rắn chắc.
Đôi mắt vàng hoe như dã thú, tàn nhẫn và lạnh lùng.
Toàn bộ quả bóng bay màu đỏ, thế giới trong gương, toát lên hơi thở quỷ dị.
Trong không khí, mỗi hơi thở đều giống như hít phải một yếu tố sợ hãi.
Từng ác linh, cũng như những điều khủng khiếp mà con người có thể nghĩ ra, lần lượt xuất hiện.
Có Annabelle, có Cái Bóng, có nữ tu, có trung đội ác linh, ngay cả Mary Shaw cũng không biết khi nào đã lặng lẽ xuất hiện.
Pennywise có thể tạo ra hàng giả, khiến mọi người sợ hãi hơn.
Ngoài sức mạnh, những thứ giả tạo này đủ để làm loạn.
Nhưng không biết tại sao, nó lại không tạo ra ác linh Đỗ Duy...
Có lẽ là sợ bị bóp nát nữa chăng...
Giết một Hunter dễ hơn nhiều so với giết chết ác linh.
Một khẩu súng lục, một viên đạn là có thể làm được.
Phằng……
Sau khi Đỗ Duy trong gương bắn Hannibal, khung cảnh hiện ra trở nên vô cùng kỳ lạ, vượt ra ngoài lẽ thường.
Toàn bộ bề mặt gương giống như mặt hồ, và sóng đã trào dâng từ điểm viên đạn bắn ra. Từng cơn sóng gợn quanh quẩn trong gương.
Viên đạn xuyên thẳng vào đầu Hannibal.
Người sau mỉm cười, vẻ mặt đông cứng như thể không có phản ứng.
Gã chết rất dễ dàng...
Rất dễ dàng, không có chút khó khăn nào.
……
Trong gương, sau khi bắn xong vào gương, Đỗ Duy đột nhiên quay đầu nhìn về phía sau.
Ở đằng sau lưng hắn, Hannibal vẫn nguyên vẹn đứng ở phía sau, dường như những gì xảy ra bên ngoài tấm gương chỉ là ảo ảnh.
Gương mặt gã vẫn tươi cười, nhìn chằm chằm vào chiếc gương trong tay của Đỗ Duy.
Nhìn thấy như vậy, Đỗ Duy hơi hối hận: "Xem ra lúc trước ác linh tấn công anh, cũng đã kéo anh vào trong gương."
Hannibal cười và nói: "Đúng vậy, những gì cậu vừa bắn chỉ là một ảnh chiếu, vì vậy bây giờ trò chơi là công bằng."
Đỗ Duy bình tĩnh nói: "Công bằng? Tôi không nghĩ vậy."
Nói xong, hắn chỉ vào một quả bóng bay màu đỏ lơ lửng trên bầu trời.
Bây giờ toàn bộ quả bóng lớn hơn nhiều so với lúc trước, và nó có màu đỏ tươi, như thể bị bôi máu tươi lên.
Pennywise đã trở nên mạnh hơn...
Nhưng hắn đã cố tình làm vậy.
Đỗ Duy là kẻ thù không đội trời chung của Pennywise, chỉ cần bản thân đưa ra những ám thị tâm lý, hắn có thể khôi phục sức mạnh của Pennywise không giới hạn, thậm chí còn khiến nó mạnh hơn trước.
Nhưng chỉ cần hắn muốn, Pennywise sẽ được đánh trở về nguyên hình.
Trong khi đối phó với Hannibal, hắn phải chuẩn bị cho mọi tình huống.
Trước tiên để ác linh gương xuất hiện trước.
Cách để xua đuổi ác linh là gì?
Câu trả lời là, để đưa một kẻ xấu vào nhà của mình.
Hannibal không biết kế hoạch của Đỗ Duy, gã nhìn Pennywise trên bầu trời, có vẻ hứng thú hơn: "Cậu thực sự mang theo một ác linh bên mình? Cậu không ngại bị chơi chết sao?"
Sắc mặt của Đỗ Duy có chút tái nhợt, nhưng hắn không có ý định trả lời Hannibal, ngược lại tiến lên bắn một phát nữa.
Phát súng này một lần nữa xuyên qua đầu của Hannibal, chảy ra một lượng máu lớn.
Lần này, gã không còn là hình ảnh phản chiếu nữa, mà là một người sống.
Nhưng điều làm cho Đỗ Duy rất ngạc nhiên là… nụ cười trên mặt Hannibal vẫn không hề thay đổi, thậm chí gã còn lấy khăn tay trong túi lau vết máu đang chảy trên trán, như thể không hề cảm thấy đau đớn.
"Anh biết cậu muốn giết anh, cũng biết cậu có lòng tin tuyệt đối, nhưng anh vẫn là muốn cùng cậu chơi trò chơi này."
"Bởi vì cậu hoàn toàn không thể giết anh."
"Cho nên, đồng loại của anh, anh cũng cho rằng trò chơi này không công bằng."
Hannibal nở một nụ cười khát máu và lao về phía Đỗ Duy.
"Nào, để anh tháo mặt nạ của câu, và để cậu thấy con người thật của mình."
Từ đầu đến giờ, Hannibal không quan tâm Đỗ Duy có muốn giết mình hay không, gã chỉ nghĩ trò chơi này rất thú vị, gã cho rằng đó là cơ hội để đánh thức đồng loại của mình.
Chết sao?
Chỉ là một từ nhàm chán.
Đỗ Duy thấy vậy, lập tức lùi lại một bước.
Đồng thời, hắn đeo lên một chiếc mặt nạ mới, Cái Bóng đằng sau dường như đang sống lại, bao trùm lấy hắn.
Ác ý khủng khiếp lan truyền một cách vô nguyên tắc.
Hannibal không thể không dừng lại, một tia sáng kỳ lạ lóe lên trong mắt của gã.
"Thật là buồn cười, đồng loại của anh, cậu thật sự mang theo nhiều ác linh như vậy, cậu còn con thứ 3 sao?"
Giây tiếp theo, Đỗ Duy trả lời bằng hành động.
Trong lúc lùi lại, hắn lấy ra lá bài Joker có thể ước nguyện, lạnh lùng nói: "Trước khi tôi rời khỏi gương, mỗi lần tôi tung đồng xu, nó sẽ là mặt trước."
Trên lá bài, bộ dạng của hắn trong bộ tuxedo khác hẳn với trước đây, giống hệt như hiện giờ khi hắn đang đeo chiếc mặt nạ mới. Cũng bị bao phủ bởi Cái Bóng.
Nói cách khác, trên thực tế kẻ ước nguyện là Cái Bóng.
Đây là một sự ngụy tạo và lừa dối.
Hannibal nhìn thấy điều này, bèn nói với vẻ hoài nghi: "Lá bài JOKER? Tại sao cậu lại có thứ này trong tay?"
Nói xong, gã nói thêm: "Cậu đã giết Hunter của Twilight, như vậy… lá bài kia cũng đã lọt vào trong tay của cậu, tà linh... nhưng đối với anh thì nó vô dụng, cậu không thể giết được anh."
Đỗ Duy phớt lờ gã, nhét lá Joker vào túi, tay trái tình cờ lấy ra một đồng xu.
"Giết không chết, chỉ vì chưa tìm ra đúng cách mà thôi."
Đỗ Duy lạnh giọng, nhìn Hannibal tiếp tục nhào về phía mình.
Bước chân dừng lại.
Đinh ……
Ngón tay cái tung mạnh đồng xu lên, khi móng tay chạm vào đồng xu sẽ phát ra âm thanh đinh đang.
Khi rơi xuống, nó tình cờ là mặt trước.
May mắn...
Sau đó, Đỗ Duy lao về phía Hannibal và bóp cò một lần nữa.
Phằng ……
Viên đạn găm vào ngực của Hannibal.
Sắc mặt của gã thay đổi, ôm ngực hít vào một hơi khí lạnh, máu tràn ra khỏi miệng.
Viên đạn trước đó thực sự không thể giết được gã.
Ngay cả khi gã bị phanh thây, và bị đốt cháy thành tro, gã vẫn có thể sống lại.
Vì sát thương vật lý, không có tác dụng đối với ác linh.
Và Hannibal đã ăn 3 ác linh, trước khi các ác linh bị giết, gã hoàn toàn bất tử.
Hoàn toàn duy tâm.
Nhưng viên đạn này đã phá vỡ nhận thức của gã. Hannibal có thể cảm thấy rằng gã thật sự bị tổn thương.
Gã trừng mắt nhìn, giả vờ lạnh lùng. Giọng điệu cũng rất trầm: "Đối với anh vô dụng."
Đỗ Duy không trả lời, lại bóp cò.
Nếu ngôn ngữ không thể dẫn dụ đối phương, hoặc để đạt được một mục đích nào đó, thì nói nhiều làm gì.
Hannibal nghiêng đầu trong tiềm thức, nhưng nó cũng khiến viên đạn trúng tai của gã, làm vỡ toàn bộ tai phải.
Ý chí kiên định, không có nghĩa là gã có thể làm ngơ trước nỗi đau.
Hannibal không dám ở lại nữa, không chút do dự xoay người bỏ chạy, Đỗ Duy theo sát phía sau.
Bây giờ kế hoạch đã bắt đầu, không có khả năng bị gián đoạn.
Hannibal phải chết...
Ở trên bầu trời, quả bóng bay màu đỏ càng ngày càng lớn, bên trong là một con quái vật đội lốt thằng hề cất tiếng cười kinh hoàng.
Nó ngang tàng, nhìn 2 Hunter lần lượt chạy loạn trên mặt đất, thân thể của hắn càng thêm rắn chắc.
Đôi mắt vàng hoe như dã thú, tàn nhẫn và lạnh lùng.
Toàn bộ quả bóng bay màu đỏ, thế giới trong gương, toát lên hơi thở quỷ dị.
Trong không khí, mỗi hơi thở đều giống như hít phải một yếu tố sợ hãi.
Từng ác linh, cũng như những điều khủng khiếp mà con người có thể nghĩ ra, lần lượt xuất hiện.
Có Annabelle, có Cái Bóng, có nữ tu, có trung đội ác linh, ngay cả Mary Shaw cũng không biết khi nào đã lặng lẽ xuất hiện.
Pennywise có thể tạo ra hàng giả, khiến mọi người sợ hãi hơn.
Ngoài sức mạnh, những thứ giả tạo này đủ để làm loạn.
Nhưng không biết tại sao, nó lại không tạo ra ác linh Đỗ Duy...
Có lẽ là sợ bị bóp nát nữa chăng...