Chương : 262
Hannibal giờ cảm thấy khá tồi tệ.
Gã thực sự không muốn giết Đỗ Duy, nhưng lại bị Đỗ Duy truy đuổi và bắn giết.
Nhân tiện, viên đạn được cho là vô dụng với bản thân lại có thể làm tổn thương gã một cách không thể giải thích được, hoàn toàn vô lý.
Ngoại trừ mấy khẩu súng kíp ác linh trong giáo hội, không có súng ống nào trên thế giới này có thể chống lại ác linh.
Gã biết rằng điều này phải liên quan đến đồng xu đó.
Nhưng...
Hannibal đột nhiên cảm thấy đồng loại của mình dường như có vấn đề lớn.
So với hắn, gã chẳng khác gì một người bình thường cả.
Lại có Hunter mang theo nhiều ác linh như vậy.
Một khi chúng trốn thoát, bạn sẽ không biết mình sẽ chết như thế nào.
Vừa chạy, vừa quay đầu nhìn lại người đàn ông đang đuổi theo phía sau mình.
Phằng……
Đáp lại gã là một viên đạn khác.
Máu bắn tung tóe, gã lại bị bắn vào vai trái.
Nhưng lần này, Hannibal nhìn thấy phía sau Đỗ Duy xuất hiện một ác linh đầu lâu, nhìn vào đôi mắt đen của nó, linh hồn không khỏi chấn động.
Một ác linh khác...
Cho dù Hannibal là người lịch thiếp, song gã không thể không nguyền rủa: "F*ck, tại sao giáo hội không giam giữ mày? Họ điên rồi sao? Nếu một ngày cậu chết, những ác linh nhất định sẽ mất kiểm soát. Sẽ có rắc rối lớn."
Đỗ Duy vô cùng im lặng, với đôi mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào Hannibal.
Hắn biết Hannibal muốn biến mình thành đồng loại, vì vậy gã sẽ không bắn mình, nên hắn không hề lo lắng.
Giết gã, rồi biến gã thành ác linh, khi đối phó với ác linh Đỗ Duy, tỷ lệ thành công có thể cao hơn nhiều.
Vào thời điểm này, 1 tòa nhà mang tính biểu tượng xuất hiện trước mặt.
Đó là một ngôi nhà khá lớn chỉ có 2 tầng, bên ngoài được sơn màu đỏ, trông không giống với thế giới trong gương vì nó còn rất mới.
Hannibal nheo mắt lại, khóe miệng hiện lên một nụ cười quái dị.
Gã biết sự tồn tại của ác linh gương.
Sau đó, Hannibal liều mạng chạy về phía tòa nhà, giả vờ kiệt sức, bước chân loạng choạng.
Ở phía sau, đôi mắt phía trên mặt nạ của Đỗ Duy dần trở nên đáng sợ, đỏ như máu, toát ra vẻ ác độc mạnh mẽ.
Đôi mắt này thuộc về Cái Bóng.
Nếu không phải hắn không muốn chính diện đối đầu với Hannibal, để tránh những tình huống bất ngờ xảy ra, nên giờ hắn đã giao thân thể của mình cho Cái Bóng, để nó tấn công.
Nhân tiện, Đỗ Duy chống lại ác ý trong lòng, còn phải tự mình khống chế điều khiển, khiến Pennywise trên bầu trời càng ngày càng mạnh.
"Nhìn xem ai sẽ chết trước."
Nói xong, hắn đuổi theo Hannibal và lao vào tòa nhà có vẻ ngoài khác biệt kia.
Hannibal tự tin sẽ bất tử.
Đỗ Duy có một kế hoạch hoàn hảo nhất có thể.
Cái này giảm đi và cái kia phát triển.
Không phải hắn muốn liệu mạng, mà là hắn không còn cách nào khác, đã đi đến nước này, hắn không thể quay lại nữa.
……
Rầm!
Cánh cửa đóng lại một cách nặng nề.
Sau khi Đỗ Duy bước vào tòa nhà, cảnh tượng trước mắt khiến hắn phải nheo mắt lại.
Theo những gì có thể thấy, có một tấm gương hai mặt được đặt thẳng đứng.
Đỉnh đầu và dưới chân giống hệt mặt gương.
Tòa nhà này dường như được làm hoàn toàn bằng gương.
Mỗi tấm gương đều phản chiếu dáng vẻ của Đỗ Duy lúc này.
Nhìn lại lần nữa, cánh cửa đi vào không biết từ lúc nào đã đột nhiên biến mất, thay vào đó là một tấm gương.
"Đây có phải là nơi của ác linh gương không?"
Đỗ Duy trầm giọng nói, tuy dùng câu hỏi nhưng trong lời nói lại tràn đầy chắc chắn.
Đột ngột, giọng của Hannibal vang lên: "Cậu nói đúng, song đây chẳng phải là điều cậu muốn sao, anh không nghĩ cậu chọn địa điểm trò chơi ở nơi này chỉ để giết anh."
Đỗ Duy cau mày nhìn xung quanh, ngoại trừ tấm gương phản chiếu dáng vẻ của chính mình, không thấy chút dấu vết nào của Hannibal.
Trên mặt đất cũng không có vết máu.
Gã dường như đã biến mất.
"Không cần tìm, anh đang trốn sau gương. Nếu cậu có thể tìm được anh, anh không ngại cho cậu cơ hội giết anh."
"Nhưng anh nghĩ trước đó, cậu sẽ bị anh lột mặt, trở thành đồng loại của anh."
Sau đó là một tiếng cười thâm sâu, lộ ra vẻ âm hiểm khát máu.
"Nhân tiện nhắc nhở cậu, ác linh gương cũng ở đây."
Nghe vậy, Đỗ Duy xoay xoay cổ, và tung đồng xu một lần nữa bằng tay trái.
Vẫn là mặt trước...
Phía sau hắn, ác linh đầu lâu đã rắn lại một chút, nhưng Cái Bóng trên người Đỗ Duy đã lặng lẽ mỏng đi...
Sử dụng tiền xu, ngay cả khi nó đại diện cho mặt tích cực của sự may mắn, sẽ phải trả giá.
Không có cái gọi là có được mà không mất, chỉ có giao dịch và bị giao dịch.
Đương nhiên, Đỗ Duy theo bản năng cảnh giác loại chuyện này, cho dù là dùng tiền xu cũng dùng Cái Bóng bao phủ bản thân.
Tất nhiên, kẻ đang bị giao dịch là Cái Bóng.
Đỗ Duy không để ý tới Cái Bóng, cũng không phải quỷ dị đầu lâu.
Sau khi nhìn chằm chằm vào đồng xu trong một giây, hắn ném nó lần nữa.
May mắn có thể gia tăng. Vận may nhân đôi.
Ngay sau đó, Đỗ Duy không còn do dự nữa, cầm súng lục, nhắm ngay vào gương mà bắn.
Hắn vẫn còn bốn viên đạn, và sẽ phải lắp lại khi hết đạn.
Do đó, phát súng này chỉ là một thử nghiệm.
Phía sau một tấm gương, Hannibal đang dựa lưng vào gương, vết thương trên người đang lành lại rất nhanh, lại định tiếp tục dụ dỗ Đỗ Duy.
Với một tiếng nổ, nhiều tấm gương bên trái của gã bị vỡ vì đạn.
Còn ở bên cạnh, Hannibal không khỏi nheo mắt, cố ý chọn một vị trí thông minh để tránh bị Đỗ Duy bắn.
Tuy nhiên, điều mà gã không ngờ tới là đột nhiên, một mảnh gương vỡ, không biết tại sao, khi đang bay trên không thì bất ngờ bị một mảnh vỡ khác hất văng ra xa và lao thẳng về phía vị trí của hắn.
Thật trùng hợp.
Mảnh vỡ này va vào chiếc gương mà gã đang dựa vào, và vì một lý do nào đó, chiếc gương vỡ vụn ngay tại chỗ.
Bại lộ vị trí...
Hannibal bỏ chạy ngay lập tức.
Ở lối vào, Đỗ Duy đột ngột quay đầu lại và xác định được Hannibal đang ở đâu, mặc dù nó được che bởi một tấm gương nhưng hắn đã xác định được phạm vi gần chính xác.
"Tôi tìm thấy anh rồi nha..."
Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, Đỗ Duy liền chạy tới không chút do dự.
Đồng thời cất khẩu súng lục, kéo áo gió ra và rút con dao nhọn.
Có vẻ như hắn là một kẻ sát nhân biến thái hơn cả Hannibal.
Ngay chỗ đó, khi bóng của Đỗ Duy được phản chiếu trong những tấm gương đó, đột nhiên...
Đỗ Duy trong gương quay đầu lại, chạm vào mặt nạ trên mặt, dùng dao sắc vung lên.
Mà ở phía bên kia, tại vị trí ban đầu của Hannibal, sau khi gã rời đi, hình ảnh phản chiếu trong gương đột nhiên nhấp nháy, lộ ra một nụ cười kỳ quái.
Trò chơi này không chỉ có 2 người họ chơi.
Bây giờ, lực lượng của bên thứ 3 đang bắt đầu tham gia.
Trò chơi chính thức bắt đầu vào thời điểm này.
……
Vào lúc này, ở thế giới trong gương.
Quả cầu đỏ lơ lửng trên bầu trời bắt đầu hạ dần xuống.
Khi chuẩn bị hạ xuống, một bàn tay tô đầy sơn màu đã nắm lấy sợi dây buộc quả bóng bay.
Một con quái vật trông giống như một thằng hề - chính là Pennywise cười một cách đáng sợ.
Nó nhìn tòa nhà phía trước, và chậm rãi bước tới từng bước.
Phía sau, một đội ngũ cực kỳ đông đảo đi theo, hàng nghìn con rối trông có vẻ uể oải, theo sau là những ác linh hàng giả như Mary Shaw…
Gã thực sự không muốn giết Đỗ Duy, nhưng lại bị Đỗ Duy truy đuổi và bắn giết.
Nhân tiện, viên đạn được cho là vô dụng với bản thân lại có thể làm tổn thương gã một cách không thể giải thích được, hoàn toàn vô lý.
Ngoại trừ mấy khẩu súng kíp ác linh trong giáo hội, không có súng ống nào trên thế giới này có thể chống lại ác linh.
Gã biết rằng điều này phải liên quan đến đồng xu đó.
Nhưng...
Hannibal đột nhiên cảm thấy đồng loại của mình dường như có vấn đề lớn.
So với hắn, gã chẳng khác gì một người bình thường cả.
Lại có Hunter mang theo nhiều ác linh như vậy.
Một khi chúng trốn thoát, bạn sẽ không biết mình sẽ chết như thế nào.
Vừa chạy, vừa quay đầu nhìn lại người đàn ông đang đuổi theo phía sau mình.
Phằng……
Đáp lại gã là một viên đạn khác.
Máu bắn tung tóe, gã lại bị bắn vào vai trái.
Nhưng lần này, Hannibal nhìn thấy phía sau Đỗ Duy xuất hiện một ác linh đầu lâu, nhìn vào đôi mắt đen của nó, linh hồn không khỏi chấn động.
Một ác linh khác...
Cho dù Hannibal là người lịch thiếp, song gã không thể không nguyền rủa: "F*ck, tại sao giáo hội không giam giữ mày? Họ điên rồi sao? Nếu một ngày cậu chết, những ác linh nhất định sẽ mất kiểm soát. Sẽ có rắc rối lớn."
Đỗ Duy vô cùng im lặng, với đôi mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào Hannibal.
Hắn biết Hannibal muốn biến mình thành đồng loại, vì vậy gã sẽ không bắn mình, nên hắn không hề lo lắng.
Giết gã, rồi biến gã thành ác linh, khi đối phó với ác linh Đỗ Duy, tỷ lệ thành công có thể cao hơn nhiều.
Vào thời điểm này, 1 tòa nhà mang tính biểu tượng xuất hiện trước mặt.
Đó là một ngôi nhà khá lớn chỉ có 2 tầng, bên ngoài được sơn màu đỏ, trông không giống với thế giới trong gương vì nó còn rất mới.
Hannibal nheo mắt lại, khóe miệng hiện lên một nụ cười quái dị.
Gã biết sự tồn tại của ác linh gương.
Sau đó, Hannibal liều mạng chạy về phía tòa nhà, giả vờ kiệt sức, bước chân loạng choạng.
Ở phía sau, đôi mắt phía trên mặt nạ của Đỗ Duy dần trở nên đáng sợ, đỏ như máu, toát ra vẻ ác độc mạnh mẽ.
Đôi mắt này thuộc về Cái Bóng.
Nếu không phải hắn không muốn chính diện đối đầu với Hannibal, để tránh những tình huống bất ngờ xảy ra, nên giờ hắn đã giao thân thể của mình cho Cái Bóng, để nó tấn công.
Nhân tiện, Đỗ Duy chống lại ác ý trong lòng, còn phải tự mình khống chế điều khiển, khiến Pennywise trên bầu trời càng ngày càng mạnh.
"Nhìn xem ai sẽ chết trước."
Nói xong, hắn đuổi theo Hannibal và lao vào tòa nhà có vẻ ngoài khác biệt kia.
Hannibal tự tin sẽ bất tử.
Đỗ Duy có một kế hoạch hoàn hảo nhất có thể.
Cái này giảm đi và cái kia phát triển.
Không phải hắn muốn liệu mạng, mà là hắn không còn cách nào khác, đã đi đến nước này, hắn không thể quay lại nữa.
……
Rầm!
Cánh cửa đóng lại một cách nặng nề.
Sau khi Đỗ Duy bước vào tòa nhà, cảnh tượng trước mắt khiến hắn phải nheo mắt lại.
Theo những gì có thể thấy, có một tấm gương hai mặt được đặt thẳng đứng.
Đỉnh đầu và dưới chân giống hệt mặt gương.
Tòa nhà này dường như được làm hoàn toàn bằng gương.
Mỗi tấm gương đều phản chiếu dáng vẻ của Đỗ Duy lúc này.
Nhìn lại lần nữa, cánh cửa đi vào không biết từ lúc nào đã đột nhiên biến mất, thay vào đó là một tấm gương.
"Đây có phải là nơi của ác linh gương không?"
Đỗ Duy trầm giọng nói, tuy dùng câu hỏi nhưng trong lời nói lại tràn đầy chắc chắn.
Đột ngột, giọng của Hannibal vang lên: "Cậu nói đúng, song đây chẳng phải là điều cậu muốn sao, anh không nghĩ cậu chọn địa điểm trò chơi ở nơi này chỉ để giết anh."
Đỗ Duy cau mày nhìn xung quanh, ngoại trừ tấm gương phản chiếu dáng vẻ của chính mình, không thấy chút dấu vết nào của Hannibal.
Trên mặt đất cũng không có vết máu.
Gã dường như đã biến mất.
"Không cần tìm, anh đang trốn sau gương. Nếu cậu có thể tìm được anh, anh không ngại cho cậu cơ hội giết anh."
"Nhưng anh nghĩ trước đó, cậu sẽ bị anh lột mặt, trở thành đồng loại của anh."
Sau đó là một tiếng cười thâm sâu, lộ ra vẻ âm hiểm khát máu.
"Nhân tiện nhắc nhở cậu, ác linh gương cũng ở đây."
Nghe vậy, Đỗ Duy xoay xoay cổ, và tung đồng xu một lần nữa bằng tay trái.
Vẫn là mặt trước...
Phía sau hắn, ác linh đầu lâu đã rắn lại một chút, nhưng Cái Bóng trên người Đỗ Duy đã lặng lẽ mỏng đi...
Sử dụng tiền xu, ngay cả khi nó đại diện cho mặt tích cực của sự may mắn, sẽ phải trả giá.
Không có cái gọi là có được mà không mất, chỉ có giao dịch và bị giao dịch.
Đương nhiên, Đỗ Duy theo bản năng cảnh giác loại chuyện này, cho dù là dùng tiền xu cũng dùng Cái Bóng bao phủ bản thân.
Tất nhiên, kẻ đang bị giao dịch là Cái Bóng.
Đỗ Duy không để ý tới Cái Bóng, cũng không phải quỷ dị đầu lâu.
Sau khi nhìn chằm chằm vào đồng xu trong một giây, hắn ném nó lần nữa.
May mắn có thể gia tăng. Vận may nhân đôi.
Ngay sau đó, Đỗ Duy không còn do dự nữa, cầm súng lục, nhắm ngay vào gương mà bắn.
Hắn vẫn còn bốn viên đạn, và sẽ phải lắp lại khi hết đạn.
Do đó, phát súng này chỉ là một thử nghiệm.
Phía sau một tấm gương, Hannibal đang dựa lưng vào gương, vết thương trên người đang lành lại rất nhanh, lại định tiếp tục dụ dỗ Đỗ Duy.
Với một tiếng nổ, nhiều tấm gương bên trái của gã bị vỡ vì đạn.
Còn ở bên cạnh, Hannibal không khỏi nheo mắt, cố ý chọn một vị trí thông minh để tránh bị Đỗ Duy bắn.
Tuy nhiên, điều mà gã không ngờ tới là đột nhiên, một mảnh gương vỡ, không biết tại sao, khi đang bay trên không thì bất ngờ bị một mảnh vỡ khác hất văng ra xa và lao thẳng về phía vị trí của hắn.
Thật trùng hợp.
Mảnh vỡ này va vào chiếc gương mà gã đang dựa vào, và vì một lý do nào đó, chiếc gương vỡ vụn ngay tại chỗ.
Bại lộ vị trí...
Hannibal bỏ chạy ngay lập tức.
Ở lối vào, Đỗ Duy đột ngột quay đầu lại và xác định được Hannibal đang ở đâu, mặc dù nó được che bởi một tấm gương nhưng hắn đã xác định được phạm vi gần chính xác.
"Tôi tìm thấy anh rồi nha..."
Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, Đỗ Duy liền chạy tới không chút do dự.
Đồng thời cất khẩu súng lục, kéo áo gió ra và rút con dao nhọn.
Có vẻ như hắn là một kẻ sát nhân biến thái hơn cả Hannibal.
Ngay chỗ đó, khi bóng của Đỗ Duy được phản chiếu trong những tấm gương đó, đột nhiên...
Đỗ Duy trong gương quay đầu lại, chạm vào mặt nạ trên mặt, dùng dao sắc vung lên.
Mà ở phía bên kia, tại vị trí ban đầu của Hannibal, sau khi gã rời đi, hình ảnh phản chiếu trong gương đột nhiên nhấp nháy, lộ ra một nụ cười kỳ quái.
Trò chơi này không chỉ có 2 người họ chơi.
Bây giờ, lực lượng của bên thứ 3 đang bắt đầu tham gia.
Trò chơi chính thức bắt đầu vào thời điểm này.
……
Vào lúc này, ở thế giới trong gương.
Quả cầu đỏ lơ lửng trên bầu trời bắt đầu hạ dần xuống.
Khi chuẩn bị hạ xuống, một bàn tay tô đầy sơn màu đã nắm lấy sợi dây buộc quả bóng bay.
Một con quái vật trông giống như một thằng hề - chính là Pennywise cười một cách đáng sợ.
Nó nhìn tòa nhà phía trước, và chậm rãi bước tới từng bước.
Phía sau, một đội ngũ cực kỳ đông đảo đi theo, hàng nghìn con rối trông có vẻ uể oải, theo sau là những ác linh hàng giả như Mary Shaw…