Chương : 11
Edit: Mạc Thiên Y
Tô Tuệ Nương cũng không thừa nhận là mình đang nghe trộm, chẳng qua là sáng sớm tỉnh dậy, lúc nàng quét sân, vừa vặn quét đến dưới cửa sổ của Bì thị, lại vừa đúng lúc nghe thấy thanh âm từ bên trong truyền ra mà thôi.
“Cái gì, Thất Lang lại gây họa?” Là giọng của Vương Tam Nương.
“Thằng tiểu súc sinh kia chính là con sói đói, cực ác độc.” Bì thị cắn răng nghiến lợi nói: “Thấy chưa, lúc đầu mẹ đã muốn giết phứt nó đi, kết quả các con cứ ngăn, bây giờ thì tốt rồi… hừ… sau này không chừng còn muốn làm ra chuyện gì đây!”
“Nhất định là mẹ lại ngược đãi nó rồi!” Đối với tính tình của mẫu thân, trong lòng Vương Tam Nương biết rõ: “Không phải đã nói mẹ nên đối tốt với nó một chút sao, mẹ cũng không thử nghĩ, ngộ nhỡ sau này cha mẹ ruột của nó đến tìm nó thì sao?”
“Ta nhổ vào! Tìm cái gì mà tìm, mấy năm trước chiến tranh loạn lạc, cha mẹ của thằng súc sinh kia không chừng đã sớm chết rồi, bằng không đã nhiều năm như vậy sao chưa thấy trở lại đón.”
“Lời cha căn dặn trước khi chết mẹ đã quên rồi sao?” Vương Tam Nương thấp giọng, Tô Tuệ Nương loáng thoáng nghe được từ “quý nhân” gì đó.
“Mẹ đối với Thất Lang tốt một chút, ngộ nhỡ thật sự có ngày đó, cha mẹ nó còn không trọng tạ chúng ta sao.” Giọng điệu Vương Tam Nương càng thêm thâm thúy nói: “Còn nữa mẹ đừng quên rằng, nhà họ Vương ta có thể ở trong năm gian nhà ngói này, có được 70 mẫu ruộng lúa mạch kia, cung cấp cho Nhị Lang đi học… toàn bộ đều dựa vào một trăm lượng bạc ròng mà thân nhân kia của Thất Lang cấp cho. Lão gia kia nhờ chúng ta chăm sóc Thất Lang thật tốt, nếu ngày nào đó trở lại đón, thấy mẹ đối xử với con trai ông ta như vậy có thể bỏ qua cho chúng ta sao?”
Ngoài cửa sổ Tô Tuệ Nương nghe vậy, không khỏi sững sờ, không ngờ thằng bé kia còn có một phen thân thế như vậy. Nhưng điều này cũng càng biểu lộ phẩm chất sói mắt trắng* của người nhà họ Vương, nhận bạc của người ta xong, còn ngược đãi con người ta, đúng thật là táng tận lương tâm.
* bạch nhãn lang: sói mắt trắng, là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.; Nếu nói Trung sơn lang (sói hoang) là lấy oán trả ơn, thì Bạch nhãn lang còn tệ hơn, có đối xử với nó thế nào, nó cũng sẽ hại người, chính là không chút cảm động.
Bên trong Bì thị già mồm át lẽ phải còn nói mấy câu, nhưng đều bị Vương Tam Nương đè trở về, sau một lúc lâu, mới tỏ vẻ không tình nguyện, không truy cứu chuyện Vương Thất Lang nữa, nhưng cũng không nói muốn tìm thằng bé trở về vân vân.
“… Còn có hôn sự của Ngũ Nương nữa…” mắt thấy mẫu thân không thay đổi, Vương Tam Nương không khỏi rõ ràng dời đề tài: “Con bé năm nay cũng mười sáu rồi, không thể đợi nữa, mẹ, thôn chúng ta có nhà họ Trình, gia cảnh giàu có, con trai cũng chịu khó…”
“… Hay là đợi thêm chút nữa đi, nhị ca con gởi thư nói, tháng ba sang năm là được… Nếu có thể trúng tú tài, giá trị muội muội con không còn như cũ rồi, làm phu nhân nhà quan ấy mà cũng có khả năng đó.”
“Trời ơi, mẹ, nhị ca huynh ấy năm nào chẳng nói như vậy, nhưng thi nhiều lần như thế, có thấy trúng được lần nào đâu, ngược lại càng đổ thêm bạc trong nhà vào thôi!”
“Xúi quẩy, nói cái gì vậy!” Bì thị rướn cao cổ hét lên: “Trước khi nhị ca mày sinh ra, Lưu bán tiên trong thôn còn xem qua cho lão nương, nói trong bụng lão nương chính là Văn Khúc tinh hạ phàm, nhị ca mày về sau nhất định có thể có tiền đồ lớn…”
“Két—” Ngay lúc này, có tiếng mở cửa vang lên, là Vương Đại Lang từ trong phòng đối diện đi ra, Tô Tuệ Nương không chút dấu vết dời bước chân, cúi đầu vờ quét sân.
“Đệ muội” Vương Đại Lang thật thà gọi một tiếng.
Tô Tuệ Nương co rúm thân mình, ngẩng đầu kêu một tiếng: “Đại ca.”
Bây giờ trời đã vào thu, sáng sớm khí trời rất lạnh, Tô Tuệ Nương lại chỉ mặc một tấm áo mỏng vá đụm, vóc người nàng vốn nhỏ nhắn, lúc này co rúm thân thể lại, nhìn có vài phần đáng thương.
Vương Đại Lang vội vàng đón lấy cây chổi trong tay nàng, nói: “Để huynh làm cho!”
Tô Tuệ Nương nói vài câu không cần, nhưng rốt cuộc không đọ lại sức đàn ông, bị hắn đoạt cây chổi đi.
“Cải gì? Đổi phòng?” Trên bàn cơm, Bì thị nghe Tô Tuệ Nương yêu cầu, rầm một cái quăng đôi đũa, mặt đầy chất vấn không nguyện ý.
Tô Tuệ Nương dò xét một vòng, cụp mắt nói: “Mẹ, căn phòng chứa củi kia thật sự không phải chỗ cho người ở, mùa hè còn tạm được, nhưng bây giờ đã vào thu rồi, trời ngày một lạnh hơn, nếu tiếp tục ở sẽ lạnh chết người.”
“Không có!” Bì thị hung ác trợn mắt liếc nàng: “Nhà bọn tao cũng không có phòng thừa.”
Lời này đúng là nói bừa, nhà họ Vương có tổng cộng năm gian phòng, Bì thị và hai vợ chồng Vương Đại Lang một gian, Vương Ngũ Nương một gian, Vương Lục Lang một gian, một gian là để lại cho Vương Nhị Lang, còn dư lại một gian cũng là của Vương Tứ Lang đã mất, sao lại không có chỗ nữa chứ?
“Mẹ, con có thể ở chung với Ngũ Nương được mà, gian phòng của muội ấy không phải có một gian phụ sao, ngủ trong đó cũng được.” Tô Tuệ Nương giọng trầm tĩnh nói.
“Mày nghĩ hay nhỉ!” Vương Ngũ Nương lập tức mặt đen lại phản bác: “Ai thèm ở chung với đồ xấu xí như mày, đồ xúi quẩy, ngủ chung một phòng còn không sợ xui sao.”
“Sao lại nói chuyện với chị dâu như vậy!” Vương Đại Lang nhíu mày khiển trách, bất chấp ngón tay Điền thị đang lén bấm cánh tay gã, quay đầu nói với Bì thị: “Mẹ, em dâu nói cũng có lý, mắt thấy khí trời sắp hạ xuống, còn ngủ ở đó sẽ cóng chết người.”
“Cái gì mà cóng chết người, tiểu súc sinh kia ban đầu không phải cũng…”
“Mẹ!” Vương Tam Nương ngắt lời Bì thị lải nhải, nhíu mày nói: “Mẹ không cho Tuệ Nương ở phòng của lão Tứ?”
Bì thị hừ một tiếng, rất có ý tứ đã cho nó một miếng ăn nên phải đội ơn đội nghĩa.
Vương Tam Nương thấy vậy không khỏi bực mình, đối với tính tình người nhà mình mỗi người ra sao, trong lòng thị biết rõ. Dâu trưởng là hạng lươn lẹo lười nhác, muội muội ruột lại là đứa mặc kệ mọi chuyện, thị bèn suy nghĩ tìm một người chất phác có khả năng gánh vác cái nhà này, thật vất vả mới kiếm ra được Tô Tuệ Nương, nàng mặt xấu, nhà nghèo đói, vì cuộc sống mới nguyện ý đến minh hôn. ( minh hôn: cưới người chết)
“Mẹ, Tuệ Nương nói sao cũng là vợ lão Tứ, sao mẹ có thể đối đãi với nó như vậy.” Vương Tam Nương bất mãn nói: “Nhanh đổi lại phòng cho người ta đi.”
Tô Tuệ Nương cúi đầu, trong lòng không khỏi dâng lên chút hảo cảm với Vương Tam Nương, mặc kệ thế nào, so với đám người Bì thị chị ta còn có lương tâm hơn chút.
Bì thị vẫn là bản mặt không tình nguyện, lúc này, Vương Lục Lang đảo con ngươi, đầy xấu xa nói: “Mẹ, chúng ta không phải còn có tổ trạch ư, mẹ cho nó qua bên kia ở đi!” (tổ trạch: nhà cũ, nhà của tổ tiên)
Tổ trạch mà Vương Lục Lang nói là một gian nhà tranh rách nát tại một góc sau hậu viện nhà họ Vương, mỗi lần Tô Tuệ Nương ra sau vườn hái rau cách từ xa là có thể thấy.
Bì thị nghe thế quả nhiên nói: “Được!”
“Ngôi nhà kia vừa cũ vừa…” Vương Đại Lang còn muốn nói thêm gì nữa, lại bị mẹ gã giành nói trước: “Cứ quyết định thế đi, ừ, vợ thằng Tư một lát mày rảnh tay rồi qua bên kia thu dọn chút đi.”
Vương Tam Nương nghĩ, Tô Tuệ Nương một mình đến hậu viện ở cũng được, ít nhất cũng có một chỗ ổn định, cách nhà chính cũng không xa lắm, bình thường đến đây làm việc cũng tiện.
“Biết rồi!” Tô Tuệ Nương khẽ cười, mặt đầy chân thành nói: “Cảm ơn mẹ, cám ơn Đại ca, cám ơn Tam tỷ…”
Nói đây là nhà tranh quả thực có lỗi với nhà tranh chân chính của người ta, Tô Tuệ Nương nhìn gian nhà lung lay sắp đổ trước mắt, đến cả mắt còn co giật. Đẩy cửa phòng cọt kẹt ra, bỗng chốc bụi bặm liền xộc vào trong mũi, Tô Tuệ Nương một tay bịt mũi một tay cầm chổi đi vào, đây là một ngôi nhà ba gian, trung gian là phòng bếp, hai bên là phòng ngủ, chỉ là bên trong ngoại trừ hai chiếc giường đất nhẵn nhụi ra thì không còn thứ gì khác.
Tô Tuệ Nương tới tới lui lui vài bận, nơi này mặc dù đơn sơ, nhưng dầu gì cách một khoảng khá xa với nhà họ Vương bên kia, không còn giống như trước, làm chút gì đều bị lọt vào mắt Bì thị. Thế là hai ngày tiếp theo, Tô Tuệ Nương năn nỉ Vương Đại Lang giúp nàng sửa sang lại phòng ốc, đắp lại vài cái lỗ thủng trên nóc nhà, rồi thông lại bếp lò cùng giường đất, bấy giờ mới dời từ phòng chứa củi bên kia qua đây.
Sắc trời tối mịt, sau một ngày làm việc, Tô Tuệ Nương mò mẫm trở về “ngôi nhà mới” của mình. Bắt gặp cửa phòng mở toang, không khỏi dừng bước.
“Là đệ!” Vào phòng liền nhìn thấy một cái bóng nhỏ gầy cứ thế ngồi trên bếp lò, đá chân, đầy hàm ý nhìn nàng.
“Cho đấy!” Vương Thất Lang từ trên bếp lò nhảy xuống, dùng chân đá đến một cái giỏ trúc, Tô Tuệ Nương thắp nến lên, lúc này mới đi tới nhìn.
“Từ đâu mà có?” chỉ thấy trong giỏ trúc là hai con gà núi, một con đã chết, một con còn đang nửa sống nửa chết giãy giãy.
Vương Thất Lang dửng dưng nói: “Bắt trên núi!”
“Đệ cũng thật lợi hại a!” Tô Tuệ Nương thật lòng tán dương. Loại gà rừng này chạy nhanh, lại còn cảnh giác, đến cả chó săn được huấn luyện cũng không nhất định bắt được.
“Thật á?” Vương Thất Lang ngước khuôn mặt nhỏ bé đầy bẩn thỉu lên, trong căn phòng u ám đôi mắt cậu lóe sáng lấp lánh.
Đối với đứa bé này, trong lòng Tô Tuệ Nương có thương tiếc, không khỏi giơ tay lên sờ sờ cái đầu nhỏ của nó.
“Đói bụng không, ta nấu cho đệ ăn.”
“Không cần, ta ăn rồi.” Vương Thất Lang lắc đầu từ chối.
Tô Tuệ Nương cẩn thận nhìn nó, biết thằng bé này là đứa bướng bỉnh, liền thuận theo nói: “Cũng được, vậy thì ngày mai ăn nữa. Đúng rồi, ta có một việc muốn nhờ đệ đi làm.”
“Chuyện gì?”
“Đi rửa mặt cái đã.” Tô Tuệ Nương lộ vẻ mặt hơi ghét bỏ: “Bẩn chết được.”
“Lắm chuyện.” Vương Thất Lang lầu bầu hai tiếng, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi rửa. Nhân lúc này, Tô Tuệ Nương đem hai con gà chia ra làm, con đã chết tất nhiên là phải ăn, còn về con gà sống kia, Tô Tuệ Nương thấy đó là gà mái, nàng bèn nghĩ để nuôi. Không bao lâu, Vương Thất Lang đi rửa ráy trở về, Tô Tuệ Nương cài then cửa lại, rồi dẫn nó vào phòng.
“Tới đây, để ta xem coi có vừa người không?”
Thấy Tô Tuệ Nương khoa tay múa chân trên người mình, Vương Thất Lang lùi lại hai bước, trừng mắt: “Ngươi muốn làm gì?”
“Làm gì là làm gì.” Tô Tuệ Nương lấy làm lạ nói: “Thử quần áo a.”
“Để ta thử làm gì.”
Đây không phải là nói nói nhảm sao! Tô Tuệ Nương giận liếc nó: “Đây là làm cho đệ, đệ không thử thì ai thử?”
Vương Thất Lang nghe lời này đột nhiên ngây ngẩn cả người, Tô Tuệ Nương nhân cơ hội kéo nó qua, đặt thằng bé lên giường gạch, Tô Tuệ Nương thoăn thoắt đem mớ vải rách được gọi là quần áo lột ra, trong lòng nàng cũng là không có chút suy nghĩ ngại ngùng gì, dù sao trong con mắt Tô Tuệ Nương, mình cũng đủ làm mẹ đứa nhỏ này rồi.
Tô Tuệ Nương cũng không thừa nhận là mình đang nghe trộm, chẳng qua là sáng sớm tỉnh dậy, lúc nàng quét sân, vừa vặn quét đến dưới cửa sổ của Bì thị, lại vừa đúng lúc nghe thấy thanh âm từ bên trong truyền ra mà thôi.
“Cái gì, Thất Lang lại gây họa?” Là giọng của Vương Tam Nương.
“Thằng tiểu súc sinh kia chính là con sói đói, cực ác độc.” Bì thị cắn răng nghiến lợi nói: “Thấy chưa, lúc đầu mẹ đã muốn giết phứt nó đi, kết quả các con cứ ngăn, bây giờ thì tốt rồi… hừ… sau này không chừng còn muốn làm ra chuyện gì đây!”
“Nhất định là mẹ lại ngược đãi nó rồi!” Đối với tính tình của mẫu thân, trong lòng Vương Tam Nương biết rõ: “Không phải đã nói mẹ nên đối tốt với nó một chút sao, mẹ cũng không thử nghĩ, ngộ nhỡ sau này cha mẹ ruột của nó đến tìm nó thì sao?”
“Ta nhổ vào! Tìm cái gì mà tìm, mấy năm trước chiến tranh loạn lạc, cha mẹ của thằng súc sinh kia không chừng đã sớm chết rồi, bằng không đã nhiều năm như vậy sao chưa thấy trở lại đón.”
“Lời cha căn dặn trước khi chết mẹ đã quên rồi sao?” Vương Tam Nương thấp giọng, Tô Tuệ Nương loáng thoáng nghe được từ “quý nhân” gì đó.
“Mẹ đối với Thất Lang tốt một chút, ngộ nhỡ thật sự có ngày đó, cha mẹ nó còn không trọng tạ chúng ta sao.” Giọng điệu Vương Tam Nương càng thêm thâm thúy nói: “Còn nữa mẹ đừng quên rằng, nhà họ Vương ta có thể ở trong năm gian nhà ngói này, có được 70 mẫu ruộng lúa mạch kia, cung cấp cho Nhị Lang đi học… toàn bộ đều dựa vào một trăm lượng bạc ròng mà thân nhân kia của Thất Lang cấp cho. Lão gia kia nhờ chúng ta chăm sóc Thất Lang thật tốt, nếu ngày nào đó trở lại đón, thấy mẹ đối xử với con trai ông ta như vậy có thể bỏ qua cho chúng ta sao?”
Ngoài cửa sổ Tô Tuệ Nương nghe vậy, không khỏi sững sờ, không ngờ thằng bé kia còn có một phen thân thế như vậy. Nhưng điều này cũng càng biểu lộ phẩm chất sói mắt trắng* của người nhà họ Vương, nhận bạc của người ta xong, còn ngược đãi con người ta, đúng thật là táng tận lương tâm.
* bạch nhãn lang: sói mắt trắng, là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.; Nếu nói Trung sơn lang (sói hoang) là lấy oán trả ơn, thì Bạch nhãn lang còn tệ hơn, có đối xử với nó thế nào, nó cũng sẽ hại người, chính là không chút cảm động.
Bên trong Bì thị già mồm át lẽ phải còn nói mấy câu, nhưng đều bị Vương Tam Nương đè trở về, sau một lúc lâu, mới tỏ vẻ không tình nguyện, không truy cứu chuyện Vương Thất Lang nữa, nhưng cũng không nói muốn tìm thằng bé trở về vân vân.
“… Còn có hôn sự của Ngũ Nương nữa…” mắt thấy mẫu thân không thay đổi, Vương Tam Nương không khỏi rõ ràng dời đề tài: “Con bé năm nay cũng mười sáu rồi, không thể đợi nữa, mẹ, thôn chúng ta có nhà họ Trình, gia cảnh giàu có, con trai cũng chịu khó…”
“… Hay là đợi thêm chút nữa đi, nhị ca con gởi thư nói, tháng ba sang năm là được… Nếu có thể trúng tú tài, giá trị muội muội con không còn như cũ rồi, làm phu nhân nhà quan ấy mà cũng có khả năng đó.”
“Trời ơi, mẹ, nhị ca huynh ấy năm nào chẳng nói như vậy, nhưng thi nhiều lần như thế, có thấy trúng được lần nào đâu, ngược lại càng đổ thêm bạc trong nhà vào thôi!”
“Xúi quẩy, nói cái gì vậy!” Bì thị rướn cao cổ hét lên: “Trước khi nhị ca mày sinh ra, Lưu bán tiên trong thôn còn xem qua cho lão nương, nói trong bụng lão nương chính là Văn Khúc tinh hạ phàm, nhị ca mày về sau nhất định có thể có tiền đồ lớn…”
“Két—” Ngay lúc này, có tiếng mở cửa vang lên, là Vương Đại Lang từ trong phòng đối diện đi ra, Tô Tuệ Nương không chút dấu vết dời bước chân, cúi đầu vờ quét sân.
“Đệ muội” Vương Đại Lang thật thà gọi một tiếng.
Tô Tuệ Nương co rúm thân mình, ngẩng đầu kêu một tiếng: “Đại ca.”
Bây giờ trời đã vào thu, sáng sớm khí trời rất lạnh, Tô Tuệ Nương lại chỉ mặc một tấm áo mỏng vá đụm, vóc người nàng vốn nhỏ nhắn, lúc này co rúm thân thể lại, nhìn có vài phần đáng thương.
Vương Đại Lang vội vàng đón lấy cây chổi trong tay nàng, nói: “Để huynh làm cho!”
Tô Tuệ Nương nói vài câu không cần, nhưng rốt cuộc không đọ lại sức đàn ông, bị hắn đoạt cây chổi đi.
“Cải gì? Đổi phòng?” Trên bàn cơm, Bì thị nghe Tô Tuệ Nương yêu cầu, rầm một cái quăng đôi đũa, mặt đầy chất vấn không nguyện ý.
Tô Tuệ Nương dò xét một vòng, cụp mắt nói: “Mẹ, căn phòng chứa củi kia thật sự không phải chỗ cho người ở, mùa hè còn tạm được, nhưng bây giờ đã vào thu rồi, trời ngày một lạnh hơn, nếu tiếp tục ở sẽ lạnh chết người.”
“Không có!” Bì thị hung ác trợn mắt liếc nàng: “Nhà bọn tao cũng không có phòng thừa.”
Lời này đúng là nói bừa, nhà họ Vương có tổng cộng năm gian phòng, Bì thị và hai vợ chồng Vương Đại Lang một gian, Vương Ngũ Nương một gian, Vương Lục Lang một gian, một gian là để lại cho Vương Nhị Lang, còn dư lại một gian cũng là của Vương Tứ Lang đã mất, sao lại không có chỗ nữa chứ?
“Mẹ, con có thể ở chung với Ngũ Nương được mà, gian phòng của muội ấy không phải có một gian phụ sao, ngủ trong đó cũng được.” Tô Tuệ Nương giọng trầm tĩnh nói.
“Mày nghĩ hay nhỉ!” Vương Ngũ Nương lập tức mặt đen lại phản bác: “Ai thèm ở chung với đồ xấu xí như mày, đồ xúi quẩy, ngủ chung một phòng còn không sợ xui sao.”
“Sao lại nói chuyện với chị dâu như vậy!” Vương Đại Lang nhíu mày khiển trách, bất chấp ngón tay Điền thị đang lén bấm cánh tay gã, quay đầu nói với Bì thị: “Mẹ, em dâu nói cũng có lý, mắt thấy khí trời sắp hạ xuống, còn ngủ ở đó sẽ cóng chết người.”
“Cái gì mà cóng chết người, tiểu súc sinh kia ban đầu không phải cũng…”
“Mẹ!” Vương Tam Nương ngắt lời Bì thị lải nhải, nhíu mày nói: “Mẹ không cho Tuệ Nương ở phòng của lão Tứ?”
Bì thị hừ một tiếng, rất có ý tứ đã cho nó một miếng ăn nên phải đội ơn đội nghĩa.
Vương Tam Nương thấy vậy không khỏi bực mình, đối với tính tình người nhà mình mỗi người ra sao, trong lòng thị biết rõ. Dâu trưởng là hạng lươn lẹo lười nhác, muội muội ruột lại là đứa mặc kệ mọi chuyện, thị bèn suy nghĩ tìm một người chất phác có khả năng gánh vác cái nhà này, thật vất vả mới kiếm ra được Tô Tuệ Nương, nàng mặt xấu, nhà nghèo đói, vì cuộc sống mới nguyện ý đến minh hôn. ( minh hôn: cưới người chết)
“Mẹ, Tuệ Nương nói sao cũng là vợ lão Tứ, sao mẹ có thể đối đãi với nó như vậy.” Vương Tam Nương bất mãn nói: “Nhanh đổi lại phòng cho người ta đi.”
Tô Tuệ Nương cúi đầu, trong lòng không khỏi dâng lên chút hảo cảm với Vương Tam Nương, mặc kệ thế nào, so với đám người Bì thị chị ta còn có lương tâm hơn chút.
Bì thị vẫn là bản mặt không tình nguyện, lúc này, Vương Lục Lang đảo con ngươi, đầy xấu xa nói: “Mẹ, chúng ta không phải còn có tổ trạch ư, mẹ cho nó qua bên kia ở đi!” (tổ trạch: nhà cũ, nhà của tổ tiên)
Tổ trạch mà Vương Lục Lang nói là một gian nhà tranh rách nát tại một góc sau hậu viện nhà họ Vương, mỗi lần Tô Tuệ Nương ra sau vườn hái rau cách từ xa là có thể thấy.
Bì thị nghe thế quả nhiên nói: “Được!”
“Ngôi nhà kia vừa cũ vừa…” Vương Đại Lang còn muốn nói thêm gì nữa, lại bị mẹ gã giành nói trước: “Cứ quyết định thế đi, ừ, vợ thằng Tư một lát mày rảnh tay rồi qua bên kia thu dọn chút đi.”
Vương Tam Nương nghĩ, Tô Tuệ Nương một mình đến hậu viện ở cũng được, ít nhất cũng có một chỗ ổn định, cách nhà chính cũng không xa lắm, bình thường đến đây làm việc cũng tiện.
“Biết rồi!” Tô Tuệ Nương khẽ cười, mặt đầy chân thành nói: “Cảm ơn mẹ, cám ơn Đại ca, cám ơn Tam tỷ…”
Nói đây là nhà tranh quả thực có lỗi với nhà tranh chân chính của người ta, Tô Tuệ Nương nhìn gian nhà lung lay sắp đổ trước mắt, đến cả mắt còn co giật. Đẩy cửa phòng cọt kẹt ra, bỗng chốc bụi bặm liền xộc vào trong mũi, Tô Tuệ Nương một tay bịt mũi một tay cầm chổi đi vào, đây là một ngôi nhà ba gian, trung gian là phòng bếp, hai bên là phòng ngủ, chỉ là bên trong ngoại trừ hai chiếc giường đất nhẵn nhụi ra thì không còn thứ gì khác.
Tô Tuệ Nương tới tới lui lui vài bận, nơi này mặc dù đơn sơ, nhưng dầu gì cách một khoảng khá xa với nhà họ Vương bên kia, không còn giống như trước, làm chút gì đều bị lọt vào mắt Bì thị. Thế là hai ngày tiếp theo, Tô Tuệ Nương năn nỉ Vương Đại Lang giúp nàng sửa sang lại phòng ốc, đắp lại vài cái lỗ thủng trên nóc nhà, rồi thông lại bếp lò cùng giường đất, bấy giờ mới dời từ phòng chứa củi bên kia qua đây.
Sắc trời tối mịt, sau một ngày làm việc, Tô Tuệ Nương mò mẫm trở về “ngôi nhà mới” của mình. Bắt gặp cửa phòng mở toang, không khỏi dừng bước.
“Là đệ!” Vào phòng liền nhìn thấy một cái bóng nhỏ gầy cứ thế ngồi trên bếp lò, đá chân, đầy hàm ý nhìn nàng.
“Cho đấy!” Vương Thất Lang từ trên bếp lò nhảy xuống, dùng chân đá đến một cái giỏ trúc, Tô Tuệ Nương thắp nến lên, lúc này mới đi tới nhìn.
“Từ đâu mà có?” chỉ thấy trong giỏ trúc là hai con gà núi, một con đã chết, một con còn đang nửa sống nửa chết giãy giãy.
Vương Thất Lang dửng dưng nói: “Bắt trên núi!”
“Đệ cũng thật lợi hại a!” Tô Tuệ Nương thật lòng tán dương. Loại gà rừng này chạy nhanh, lại còn cảnh giác, đến cả chó săn được huấn luyện cũng không nhất định bắt được.
“Thật á?” Vương Thất Lang ngước khuôn mặt nhỏ bé đầy bẩn thỉu lên, trong căn phòng u ám đôi mắt cậu lóe sáng lấp lánh.
Đối với đứa bé này, trong lòng Tô Tuệ Nương có thương tiếc, không khỏi giơ tay lên sờ sờ cái đầu nhỏ của nó.
“Đói bụng không, ta nấu cho đệ ăn.”
“Không cần, ta ăn rồi.” Vương Thất Lang lắc đầu từ chối.
Tô Tuệ Nương cẩn thận nhìn nó, biết thằng bé này là đứa bướng bỉnh, liền thuận theo nói: “Cũng được, vậy thì ngày mai ăn nữa. Đúng rồi, ta có một việc muốn nhờ đệ đi làm.”
“Chuyện gì?”
“Đi rửa mặt cái đã.” Tô Tuệ Nương lộ vẻ mặt hơi ghét bỏ: “Bẩn chết được.”
“Lắm chuyện.” Vương Thất Lang lầu bầu hai tiếng, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi rửa. Nhân lúc này, Tô Tuệ Nương đem hai con gà chia ra làm, con đã chết tất nhiên là phải ăn, còn về con gà sống kia, Tô Tuệ Nương thấy đó là gà mái, nàng bèn nghĩ để nuôi. Không bao lâu, Vương Thất Lang đi rửa ráy trở về, Tô Tuệ Nương cài then cửa lại, rồi dẫn nó vào phòng.
“Tới đây, để ta xem coi có vừa người không?”
Thấy Tô Tuệ Nương khoa tay múa chân trên người mình, Vương Thất Lang lùi lại hai bước, trừng mắt: “Ngươi muốn làm gì?”
“Làm gì là làm gì.” Tô Tuệ Nương lấy làm lạ nói: “Thử quần áo a.”
“Để ta thử làm gì.”
Đây không phải là nói nói nhảm sao! Tô Tuệ Nương giận liếc nó: “Đây là làm cho đệ, đệ không thử thì ai thử?”
Vương Thất Lang nghe lời này đột nhiên ngây ngẩn cả người, Tô Tuệ Nương nhân cơ hội kéo nó qua, đặt thằng bé lên giường gạch, Tô Tuệ Nương thoăn thoắt đem mớ vải rách được gọi là quần áo lột ra, trong lòng nàng cũng là không có chút suy nghĩ ngại ngùng gì, dù sao trong con mắt Tô Tuệ Nương, mình cũng đủ làm mẹ đứa nhỏ này rồi.