Chương : 12
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mạc Thiên Y
Tô Tuệ Nương làm cho Vương Thất Lang một bộ quần áo, chính là may từ nửa thất vải xanh mua ở chợ kia. Chẳng qua là hơn một tháng nay mãi không thấy bóng dáng thằng bé này, nên không lấy ra mà thôi.
“Có hơi mỏng!” Tô Tuệ Nương thở dài một tiếng: “Bây giờ mặc e là sẽ bị lạnh.”
Vương Thất Lang không được tự nhiên giãy nãy thân mình, nhìn trên người mình dường như cũng bay lên mùi quần áo mới, nó nhỏ giọng hỏi: “Cho ta?”
Tô Tuệ Nương liếc nó, lại từ trong cái bọc lấy ra một đôi giày vải cùng màu, mang vào đôi bàn chân nhỏ phủ đầy vết rách kia.
“Không phải cho không đệ. Ta muốn nhờ đệ giúp ta làm một chuyện.”
Vương Thất Lang vuốt quần áo mới của mình từ trên xuống dưới, hai mắt sáng lên hỏi: “Chuyện gì?”
Tô Tuệ Nương đem suy tính rất nhiều ngày nói thẳng ra: “Ta đã làm một ít đồ thêu thùa, muốn nhờ đệ lên trấn bán giúp ta.”
Đám người Bì thị giám sát chặt chẽ, Tô Tuệ Nương không thể dễ dàng ra cửa, mà người mình có thể nhờ cậy, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Vương Thất Lang xuất quỷ nhập thần này thôi, thằng bé này tuy còn nhỏ, nhưng lại rất lanh lợi, thiết nghĩ có lẽ là một nhân tuyển có thể phó thác.
Vương Thất Lang nhìn nàng một cái, cuối cùng gật gật đầu, lên tiếng nói: “Được!”
Tô Tuệ Nương bèn lấy năm chiếc khăn thêu ra, nàng mặc dù từ Lâm Ngữ Yên biến thành Tô Tuệ Nương, nhưng kỹ thuật thêu trước kia vẫn còn giữ lại, cộng thêm bây giờ lại là hơn sáu mươi năm trước, nàng có tự tin, những đồ thêu này nhất định có thể bán. Năm chiếc khăn tay, có ba cái là màu hồng nhạt, hai cái là màu vàng nhạt, lần lượt là “Uyên ương nghịch nước” “mai khai nhị độ” “Cá vờn lá sen” “Phất liễu đón gió” và “Đôi cá chép vượt vũ môn”. ®МαcŦЋιεηΨ Kỹ thuật thêu Tô Tuệ Nương dùng chính là của hàng thêu Tô Châu, đường kim ngay ngắn tinh mịn, phảng phất như từng đường kim mũi chỉ đều do một hơi thở thêu thành, liền mạch nối liền, vô luận hoa cỏ hay là động vật cũng đều rất sống động, dường như muốn nhảy ra từ tấm khăn vậy. Điều này ít nhiều cũng nhờ không gian tùy thân mà ra, ở trong đó tốc độ thời gian trôi chậm, có thể giúp Tô Tuệ Nương thêu được trong thời gian ngắn.
Đầu năm nay, một lượng bạc tương đương với một trăm đồng. Mà chi phí một cái khăn tay đã ba mươi đồng, xem như năm chiếc khăn tay này có thể bán được hơn ba lượng bạc, Tô Tuệ Nương cũng hài lòng. Nói giá cả cho Vương Thất Lang biết, Tô Tuệ Nương dặn dò: “Nếu chủ quán ép giá, đệ cứ nhượng chút cũng không sao.”
Vương Thất Lang nghe vậy lộ vẻ khinh thường, xì nói: “Khăn đẹp như vậy, có đui mắt chó bọn họ mới không mua.”
Đây xem như là lời khen sao! Tô Tuệ Nương bất đắc dĩ lắc đầu, ngược lại nói: “Nếu bán được tiền, thì mua vài món đồ…” Tô Tuệ Nương nhất nhất nói ra những thứ muốn mua, sau nửa ngày lại lấy ra năm đồng nhét vào tay nó: “Đây là phí đi xe của đệ, mỗi ngày sáng sớm đầu thôn đều có xe bò lên thị trấn, đệ trả bác đánh xe hai đồng, bác ấy sẽ đánh xe đưa đệ lên trấn. Còn lại, buổi trưa tự mua chút đồ ăn…”
Vương Thất Lang nhận lấy tiền, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn Tô Tuệ Nương: “Ngươi không sợ ta lấy tiền chạy sao?”
Tô Tuệ Nương sững người, nói như đinh chém sắt: “Đệ sẽ không!”
Vương Thất Lang không biết tại sao, chỉ cảm thấy trong lòng nóng lên, cậu vốn trời sanh đất dưỡng, từ lúc mới ra đời đã bị vứt bỏ, chưa từng được đối đãi dịu dàng, càng chưa từng được ai tín nhiệm qua, mà người này lại…
Như cảm giác được, Tô Tuệ Nương giơ tay lên vỗ nhẹ cái đầu nhỏ của nó, chẳng qua chỉ là một đứa bé a!
Nguồn truyện: macthienyblog.wordpress.com
Sáng sớm ngày hôm say, Tô Tuệ Nương mở mắt ra, đến căn phòng kia, quả nhiên Vương Thất Lang đã không còn ở đó. Nàng rửa mặt rồi đóng cửa lại, lúc này mới đi đến nhà chính bên kia. Đi hơn nửa khắc mới đến được nơi, vẫn theo lẽ thường bắt đầu quét sân, băm rau cho lợn, đợi làm xong những việc này, bèn ra sau vườn nhổ bó cải trắng, bắt đầu làm bữa sáng. Lại nói, trước đó vài ngày công việc nấu cơm này là do Điền thị làm, nhưng đồ ăn chị ta nấu quả thực khó mà nuốt nổi, dưới sự bất mãn của mọi người, kết quả là lại trở thành công việc của nàng. Tuy nhiên cũng không phải hoàn toàn không có lợi, bây giờ công việc trồng rau nhổ cỏ tưới nước trong vườn rau, tất cả đều giao cho Điền thị, tính như vậy trái lại Tô Tuệ Nương được lợi.
Bột ngô và nước nhào mạnh, làm thành mì cục, sau đó cán phẳng cắt thành từng sợi mì, dùng cải trắng làm rau xào sa-tế* rồi thêm nước để lửa lớn, sau bỏ mì đã cán vào, đợi nấu chín rồi múc ra. Bên này Tô Tuệ Nương đang bày chén đũa, bên kia người nhà họ Vương mới bắt đầu lục tục đến, Bì thị bế Bảo nhi ngồi trên ghế đẩu vẻ mặt từ ái mà đu đưa, Điền thị mắt đầy ghèn nhòm vào trong nồi khuấy sợi mì, Vương Đại Lang bên cạnh thị lầm lì không lên tiếng bắt đầu ăn, Tô Tuệ Nương cũng tự múc một chén vừa định ăn, bên kia Bì thị lại nói: “Đi bưng phần cho Ngũ Nương và Lục Lang…”
* Rau xào satế: nói vậy cho dễ tưởng tượng, là một loại phương pháp xào khô, bỏ gừng, hành, ớt hoặc những gia vị có mùi tương tự, bỏ vào chảo đảo đều, xào khô cho dậy mùi, rồi sau đó lập tức bỏ rau hoặc đồ ăn vào. Tương tự như làm satế, nhưng không có dầu.
Tô Tuệ Nương khóe miệng giật giật, trong lòng biết lời này trăm phần trăm là bảo mình.
Bưng hai bát mì, Tô Tuệ Nương đến chỗ Vương Ngũ Nương trước, cô nương này cũng đã dậy rồi, nhưng không biết mắc phải cái chứng gì. Một mình ở bên cửa sổ mà thở dài thở ngắn, chốc chốc cau mày, chốc chốc cười ngớ ngẩn, cũng không biết gặp phải thứ quỷ gì. Tô Tuệ Nương chỉ nói: “Ngũ nương ăn cơm.” Đặt bát lên cạnh giường, đoạn xoay người ra ngoài. Sau đó, nàng lại đến phòng Vương Lục Lang, vừa đẩy cửa phòng ra tiếng ngáy rung trời đã dội vào tai, Tô Tuệ Nương cũng không ngừng lại đến một giây, xoay người đi trở về, Bì thị hỏi, nàng chỉ đáp Lục Lang còn ngủ. Đi một chuyến như vậy, lần nữa ngồi trở lại bàn, một nồi mì đầy ắp đã không còn lấy một sợi, ngay cả cái bát của Tô Tuệ Nương mới múc cho mình cũng đã bị Điền thị nuốt vào miệng.
Tô Tuệ Nương hít sâu một hơi, đợi tất cả mọi người ăn xong, nàng bắt đầu thu dọn bát đũa, mắt thấy trong bếp không còn ai, nàng không chút do dự ăn cái bát để phần cho Vương Lục Lang kia, ăn đến đặc biệt sạch sẽ, một cọng rau cũng không thừa lại.
Vương Lục Lang tỉnh dậy tất nhiên là mắng chửi một trận, đáng tiếc, Tô Tuệ Nương đã sớm bưng chậu gỗ đến bên suối giặt quần áo, tiếng mắng kia nàng không nghe được. Sau khi kết thúc một ngày mệt nhọc, Tô Tuệ Nương trên đỉnh đầu đội lấy ánh sao trở về (ý là làm việc đến khi sao lên mới được về),trong lòng nàng nghĩ đến Vương Thất Lang, chẳng biết thằng bé kia có bán được hay không? Về đến nhà, Vương Thất Lang vẫn chưa về, Tô Tuệ Nương cố áp chế tâm tư, đốt nến lẳng lặng chờ, mãi đến canh ba, bên ngoài mới truyền đến tiếng đập cửa.
“Sao bây giờ mới về?” Nhìn trên người tiểu tử kia treo rất nhiều thứ, Tô Tuệ Nương vội vàng giúp nó tháo xuống. Nàng cúi đầu quét mắt nhìn, lại phát hiện trên chân nó vẫn mang đôi giày cỏ rách lúc trước, mà lúc này, nửa cái đế của đôi giày đã bị mài đến mất tiêu, đôi chân kia đã đen đến mức không thấy được da người.
“Đệ đi bộ về ư?” Tô Tuệ Nương hoàn toàn cả kinh thất sắc.
Từ thôn đi đến thị trấn, dù là xe bò cũng phải tốn hơn nửa ngày mới đến, đứa bé nhỏ như vậy đi một chuyến, bàn chân kia còn có thể cử động sao?
“Không hề gì!” Vương Thất Lang vừa lau mồ hôi loang lổ đầy mặt, vừa cẩn thận từ trong lồng ngực móc ra một bọc vải nhỏ, mở ra. Thoáng chốc, ánh sáng của bạc liền chiếu sáng cả căn phòng tối.
“Một cái khăn tay bán hai lượng bạc, năm cái tổng cộng mười lượng, mua nửa bao gạo tốn năm mươi đồng, dầu muối gia vị hai mươi đồng, một cái khóa đồng lớn bốn mươi đồng, một cây dao, chén dĩa…” Vương Thất Lang lẩm bẩm báo lại tất cả đồ đã mua, cuối cùng nói: “Còn dư lại bảy lượng bạc bốn mươi bảy đồng, thêm năm đồng hôm qua ngươi đưa cho ta nữa, tổng cộng là…”
“Được rồi!” Tô Tuệ Nương ngắt lời nó, nhìn nó hỏi: “Giày ta làm giày cho đệ đâu? Sao không mang?”
Vương Thất Lang nhướn mày, từ trong ngực móc ra đôi giày vải màu xanh mà Tô Tuệ Nương mới cho hắn hôm qua.
Có phần khoe khoang nói: “Không có làm hư nè!”
Tô Tuệ Nương thấy vậy, trong lòng đúng là vừa giận vừa thương.
Đè nén cảm xúc ngổn ngang trong lòng, nàng dịu dàng nói: “Giày vốn dùng để mang vào, nếu không thì làm còn có ích gì?”
Ước chừng cũng biết bản thân mình chỉ có ăn mặc lịch sự chút ít, thì lúc bán đồ mới thuận lợi, hôm nay Vương Thất Lang vậy mà cũng mặc bộ quần áo mới kia vào.
“Sẽ bị hư!” Vương Thất Lang vểnh môi, có phần hờn mát nói.
“Hư thì ta làm nữa cho đệ.”
“Thật ư?” hai mắt Vương Thất Lang sáng lên, sáng quắc nhìn nàng.
“Thật còn hơn trân châu*!” Tô Tuệ Nương xoa đầu nhỏ của thằng bé: “Hôm nay thật vất vả cho đệ, ta đi chuẩn bị chút đồ ăn, đệ nằm trên giường gạch nghỉ ngơi chút đi.” Nhưng một lát sau, đợi nàng đi vào phòng, Vương Thất Lang đã co ro cả người, nặng nề mà ngủ mất. Cậu bé ngủ tư thế cũng kỳ quái, không nằm mà lại ngồi, cứ thế dựa vào góc tường, đem đầu chôn trên đầu gối, nhìn thật đáng thương.
* ở đây chơi chữ: vì chữ “Thật” tiếng Trung là “chân” [真], đồng âm với chữ “trân” trong trân châu.
MTY: ai ghét bé Thất chứ ta chỉ thấy thằng bé này đáng thương, tính cách của nó cũng do bọn người kia tạo ra thôi.
Nguồn truyện: mac thienyblog.wordpress.com
Tô Tuệ Nương bế thằng bé lên giường đất bên cạnh, có thể thật sự là quá mệt, bình thường gió thổi cỏ lay thằng bé sẽ tỉnh lại, lúc này ngủ đặc biệt sâu. Tô Tuệ Nương vào trong không gian, lấy ra một thùng nước ôn tuyền, tỉ mỉ lau chùi thân thể cho nó. Nhìn bắp chân nhỏ và bàn chân sưng vù như chày gỗ, nàng lặng lẽ thở dài, cả buổi tối cũng không ngủ, cứ vậy tỉ mẩn xoa bóp cho nó. Tang tảng sáng, nàng đem con gà chết mà Vương Thất Lang đưa tới kia ra xử lý, sau khi luộc chín rồi, mới cắt ít thịt phần ức gà, đem nấu cháo trắng, đợi gạo nấu sánh lại, mới cắt thịt gà rắc vào, rồi thêm nửa muỗng muối.
Vừa làm xong những thứ này, quay đầu lại đã nhìn thấy Vương Thất Lang đứng dựa cạnh cửa, mắt lom lom nhìn nàng.
“Dậy rồi à? Đi rửa mặt đi, chúng ta ăn cơm.” Tô Tuệ Nương cười nói.
Vừa nhìn đã biết thằng bé rất đói bụng, nàng nấu một nồi cháo, hơn phân nửa đều vào bụng nó.
Hai người ăn xong, Tô Tuệ Nương rửa bát đũa, nhìn nhìn sắc trời, biết sắp phải đến nhà chính bên kia làm việc.
“Cái này cho đệ!”
Vương Thất Lang nhìn chiếc chìa khóa trong lòng bàn tay mình, chớp chớp mắt.
“Về sau đây chính là nhà của đệ.” Tô Tuệ Nương hơi ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng vào mắt nó nói: “Tỷ tên là Tô Tuệ Nương, dựa vào quan hệ mà nói là Tứ tẩu của đệ, nhưng ta hai đều không ưa nhà họ Vương kia, cho nên sẽ không dựa theo vai vế bên kia, nếu đệ nguyện ý, thì không ngại gọi tỷ một tiếng Tuệ tỷ tỷ, tỷ gọi đệ là Tiểu Thất được không?”
Vương Thất Lang kinh ngạc nhìn nhìn nàng, sau một lúc lâu, cúi đầu, dùng thanh âm của muỗi kêu một tiếng: “Tuệ tỷ tỷ.”
Tô Tuệ Nương ngẩng đầu sờ cái đầu nhỏ của thằng bé, yêu thương gọi một tiếng:
Edit: Mạc Thiên Y
Tô Tuệ Nương làm cho Vương Thất Lang một bộ quần áo, chính là may từ nửa thất vải xanh mua ở chợ kia. Chẳng qua là hơn một tháng nay mãi không thấy bóng dáng thằng bé này, nên không lấy ra mà thôi.
“Có hơi mỏng!” Tô Tuệ Nương thở dài một tiếng: “Bây giờ mặc e là sẽ bị lạnh.”
Vương Thất Lang không được tự nhiên giãy nãy thân mình, nhìn trên người mình dường như cũng bay lên mùi quần áo mới, nó nhỏ giọng hỏi: “Cho ta?”
Tô Tuệ Nương liếc nó, lại từ trong cái bọc lấy ra một đôi giày vải cùng màu, mang vào đôi bàn chân nhỏ phủ đầy vết rách kia.
“Không phải cho không đệ. Ta muốn nhờ đệ giúp ta làm một chuyện.”
Vương Thất Lang vuốt quần áo mới của mình từ trên xuống dưới, hai mắt sáng lên hỏi: “Chuyện gì?”
Tô Tuệ Nương đem suy tính rất nhiều ngày nói thẳng ra: “Ta đã làm một ít đồ thêu thùa, muốn nhờ đệ lên trấn bán giúp ta.”
Đám người Bì thị giám sát chặt chẽ, Tô Tuệ Nương không thể dễ dàng ra cửa, mà người mình có thể nhờ cậy, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Vương Thất Lang xuất quỷ nhập thần này thôi, thằng bé này tuy còn nhỏ, nhưng lại rất lanh lợi, thiết nghĩ có lẽ là một nhân tuyển có thể phó thác.
Vương Thất Lang nhìn nàng một cái, cuối cùng gật gật đầu, lên tiếng nói: “Được!”
Tô Tuệ Nương bèn lấy năm chiếc khăn thêu ra, nàng mặc dù từ Lâm Ngữ Yên biến thành Tô Tuệ Nương, nhưng kỹ thuật thêu trước kia vẫn còn giữ lại, cộng thêm bây giờ lại là hơn sáu mươi năm trước, nàng có tự tin, những đồ thêu này nhất định có thể bán. Năm chiếc khăn tay, có ba cái là màu hồng nhạt, hai cái là màu vàng nhạt, lần lượt là “Uyên ương nghịch nước” “mai khai nhị độ” “Cá vờn lá sen” “Phất liễu đón gió” và “Đôi cá chép vượt vũ môn”. ®МαcŦЋιεηΨ Kỹ thuật thêu Tô Tuệ Nương dùng chính là của hàng thêu Tô Châu, đường kim ngay ngắn tinh mịn, phảng phất như từng đường kim mũi chỉ đều do một hơi thở thêu thành, liền mạch nối liền, vô luận hoa cỏ hay là động vật cũng đều rất sống động, dường như muốn nhảy ra từ tấm khăn vậy. Điều này ít nhiều cũng nhờ không gian tùy thân mà ra, ở trong đó tốc độ thời gian trôi chậm, có thể giúp Tô Tuệ Nương thêu được trong thời gian ngắn.
Đầu năm nay, một lượng bạc tương đương với một trăm đồng. Mà chi phí một cái khăn tay đã ba mươi đồng, xem như năm chiếc khăn tay này có thể bán được hơn ba lượng bạc, Tô Tuệ Nương cũng hài lòng. Nói giá cả cho Vương Thất Lang biết, Tô Tuệ Nương dặn dò: “Nếu chủ quán ép giá, đệ cứ nhượng chút cũng không sao.”
Vương Thất Lang nghe vậy lộ vẻ khinh thường, xì nói: “Khăn đẹp như vậy, có đui mắt chó bọn họ mới không mua.”
Đây xem như là lời khen sao! Tô Tuệ Nương bất đắc dĩ lắc đầu, ngược lại nói: “Nếu bán được tiền, thì mua vài món đồ…” Tô Tuệ Nương nhất nhất nói ra những thứ muốn mua, sau nửa ngày lại lấy ra năm đồng nhét vào tay nó: “Đây là phí đi xe của đệ, mỗi ngày sáng sớm đầu thôn đều có xe bò lên thị trấn, đệ trả bác đánh xe hai đồng, bác ấy sẽ đánh xe đưa đệ lên trấn. Còn lại, buổi trưa tự mua chút đồ ăn…”
Vương Thất Lang nhận lấy tiền, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn Tô Tuệ Nương: “Ngươi không sợ ta lấy tiền chạy sao?”
Tô Tuệ Nương sững người, nói như đinh chém sắt: “Đệ sẽ không!”
Vương Thất Lang không biết tại sao, chỉ cảm thấy trong lòng nóng lên, cậu vốn trời sanh đất dưỡng, từ lúc mới ra đời đã bị vứt bỏ, chưa từng được đối đãi dịu dàng, càng chưa từng được ai tín nhiệm qua, mà người này lại…
Như cảm giác được, Tô Tuệ Nương giơ tay lên vỗ nhẹ cái đầu nhỏ của nó, chẳng qua chỉ là một đứa bé a!
Nguồn truyện: macthienyblog.wordpress.com
Sáng sớm ngày hôm say, Tô Tuệ Nương mở mắt ra, đến căn phòng kia, quả nhiên Vương Thất Lang đã không còn ở đó. Nàng rửa mặt rồi đóng cửa lại, lúc này mới đi đến nhà chính bên kia. Đi hơn nửa khắc mới đến được nơi, vẫn theo lẽ thường bắt đầu quét sân, băm rau cho lợn, đợi làm xong những việc này, bèn ra sau vườn nhổ bó cải trắng, bắt đầu làm bữa sáng. Lại nói, trước đó vài ngày công việc nấu cơm này là do Điền thị làm, nhưng đồ ăn chị ta nấu quả thực khó mà nuốt nổi, dưới sự bất mãn của mọi người, kết quả là lại trở thành công việc của nàng. Tuy nhiên cũng không phải hoàn toàn không có lợi, bây giờ công việc trồng rau nhổ cỏ tưới nước trong vườn rau, tất cả đều giao cho Điền thị, tính như vậy trái lại Tô Tuệ Nương được lợi.
Bột ngô và nước nhào mạnh, làm thành mì cục, sau đó cán phẳng cắt thành từng sợi mì, dùng cải trắng làm rau xào sa-tế* rồi thêm nước để lửa lớn, sau bỏ mì đã cán vào, đợi nấu chín rồi múc ra. Bên này Tô Tuệ Nương đang bày chén đũa, bên kia người nhà họ Vương mới bắt đầu lục tục đến, Bì thị bế Bảo nhi ngồi trên ghế đẩu vẻ mặt từ ái mà đu đưa, Điền thị mắt đầy ghèn nhòm vào trong nồi khuấy sợi mì, Vương Đại Lang bên cạnh thị lầm lì không lên tiếng bắt đầu ăn, Tô Tuệ Nương cũng tự múc một chén vừa định ăn, bên kia Bì thị lại nói: “Đi bưng phần cho Ngũ Nương và Lục Lang…”
* Rau xào satế: nói vậy cho dễ tưởng tượng, là một loại phương pháp xào khô, bỏ gừng, hành, ớt hoặc những gia vị có mùi tương tự, bỏ vào chảo đảo đều, xào khô cho dậy mùi, rồi sau đó lập tức bỏ rau hoặc đồ ăn vào. Tương tự như làm satế, nhưng không có dầu.
Tô Tuệ Nương khóe miệng giật giật, trong lòng biết lời này trăm phần trăm là bảo mình.
Bưng hai bát mì, Tô Tuệ Nương đến chỗ Vương Ngũ Nương trước, cô nương này cũng đã dậy rồi, nhưng không biết mắc phải cái chứng gì. Một mình ở bên cửa sổ mà thở dài thở ngắn, chốc chốc cau mày, chốc chốc cười ngớ ngẩn, cũng không biết gặp phải thứ quỷ gì. Tô Tuệ Nương chỉ nói: “Ngũ nương ăn cơm.” Đặt bát lên cạnh giường, đoạn xoay người ra ngoài. Sau đó, nàng lại đến phòng Vương Lục Lang, vừa đẩy cửa phòng ra tiếng ngáy rung trời đã dội vào tai, Tô Tuệ Nương cũng không ngừng lại đến một giây, xoay người đi trở về, Bì thị hỏi, nàng chỉ đáp Lục Lang còn ngủ. Đi một chuyến như vậy, lần nữa ngồi trở lại bàn, một nồi mì đầy ắp đã không còn lấy một sợi, ngay cả cái bát của Tô Tuệ Nương mới múc cho mình cũng đã bị Điền thị nuốt vào miệng.
Tô Tuệ Nương hít sâu một hơi, đợi tất cả mọi người ăn xong, nàng bắt đầu thu dọn bát đũa, mắt thấy trong bếp không còn ai, nàng không chút do dự ăn cái bát để phần cho Vương Lục Lang kia, ăn đến đặc biệt sạch sẽ, một cọng rau cũng không thừa lại.
Vương Lục Lang tỉnh dậy tất nhiên là mắng chửi một trận, đáng tiếc, Tô Tuệ Nương đã sớm bưng chậu gỗ đến bên suối giặt quần áo, tiếng mắng kia nàng không nghe được. Sau khi kết thúc một ngày mệt nhọc, Tô Tuệ Nương trên đỉnh đầu đội lấy ánh sao trở về (ý là làm việc đến khi sao lên mới được về),trong lòng nàng nghĩ đến Vương Thất Lang, chẳng biết thằng bé kia có bán được hay không? Về đến nhà, Vương Thất Lang vẫn chưa về, Tô Tuệ Nương cố áp chế tâm tư, đốt nến lẳng lặng chờ, mãi đến canh ba, bên ngoài mới truyền đến tiếng đập cửa.
“Sao bây giờ mới về?” Nhìn trên người tiểu tử kia treo rất nhiều thứ, Tô Tuệ Nương vội vàng giúp nó tháo xuống. Nàng cúi đầu quét mắt nhìn, lại phát hiện trên chân nó vẫn mang đôi giày cỏ rách lúc trước, mà lúc này, nửa cái đế của đôi giày đã bị mài đến mất tiêu, đôi chân kia đã đen đến mức không thấy được da người.
“Đệ đi bộ về ư?” Tô Tuệ Nương hoàn toàn cả kinh thất sắc.
Từ thôn đi đến thị trấn, dù là xe bò cũng phải tốn hơn nửa ngày mới đến, đứa bé nhỏ như vậy đi một chuyến, bàn chân kia còn có thể cử động sao?
“Không hề gì!” Vương Thất Lang vừa lau mồ hôi loang lổ đầy mặt, vừa cẩn thận từ trong lồng ngực móc ra một bọc vải nhỏ, mở ra. Thoáng chốc, ánh sáng của bạc liền chiếu sáng cả căn phòng tối.
“Một cái khăn tay bán hai lượng bạc, năm cái tổng cộng mười lượng, mua nửa bao gạo tốn năm mươi đồng, dầu muối gia vị hai mươi đồng, một cái khóa đồng lớn bốn mươi đồng, một cây dao, chén dĩa…” Vương Thất Lang lẩm bẩm báo lại tất cả đồ đã mua, cuối cùng nói: “Còn dư lại bảy lượng bạc bốn mươi bảy đồng, thêm năm đồng hôm qua ngươi đưa cho ta nữa, tổng cộng là…”
“Được rồi!” Tô Tuệ Nương ngắt lời nó, nhìn nó hỏi: “Giày ta làm giày cho đệ đâu? Sao không mang?”
Vương Thất Lang nhướn mày, từ trong ngực móc ra đôi giày vải màu xanh mà Tô Tuệ Nương mới cho hắn hôm qua.
Có phần khoe khoang nói: “Không có làm hư nè!”
Tô Tuệ Nương thấy vậy, trong lòng đúng là vừa giận vừa thương.
Đè nén cảm xúc ngổn ngang trong lòng, nàng dịu dàng nói: “Giày vốn dùng để mang vào, nếu không thì làm còn có ích gì?”
Ước chừng cũng biết bản thân mình chỉ có ăn mặc lịch sự chút ít, thì lúc bán đồ mới thuận lợi, hôm nay Vương Thất Lang vậy mà cũng mặc bộ quần áo mới kia vào.
“Sẽ bị hư!” Vương Thất Lang vểnh môi, có phần hờn mát nói.
“Hư thì ta làm nữa cho đệ.”
“Thật ư?” hai mắt Vương Thất Lang sáng lên, sáng quắc nhìn nàng.
“Thật còn hơn trân châu*!” Tô Tuệ Nương xoa đầu nhỏ của thằng bé: “Hôm nay thật vất vả cho đệ, ta đi chuẩn bị chút đồ ăn, đệ nằm trên giường gạch nghỉ ngơi chút đi.” Nhưng một lát sau, đợi nàng đi vào phòng, Vương Thất Lang đã co ro cả người, nặng nề mà ngủ mất. Cậu bé ngủ tư thế cũng kỳ quái, không nằm mà lại ngồi, cứ thế dựa vào góc tường, đem đầu chôn trên đầu gối, nhìn thật đáng thương.
* ở đây chơi chữ: vì chữ “Thật” tiếng Trung là “chân” [真], đồng âm với chữ “trân” trong trân châu.
MTY: ai ghét bé Thất chứ ta chỉ thấy thằng bé này đáng thương, tính cách của nó cũng do bọn người kia tạo ra thôi.
Nguồn truyện: mac thienyblog.wordpress.com
Tô Tuệ Nương bế thằng bé lên giường đất bên cạnh, có thể thật sự là quá mệt, bình thường gió thổi cỏ lay thằng bé sẽ tỉnh lại, lúc này ngủ đặc biệt sâu. Tô Tuệ Nương vào trong không gian, lấy ra một thùng nước ôn tuyền, tỉ mỉ lau chùi thân thể cho nó. Nhìn bắp chân nhỏ và bàn chân sưng vù như chày gỗ, nàng lặng lẽ thở dài, cả buổi tối cũng không ngủ, cứ vậy tỉ mẩn xoa bóp cho nó. Tang tảng sáng, nàng đem con gà chết mà Vương Thất Lang đưa tới kia ra xử lý, sau khi luộc chín rồi, mới cắt ít thịt phần ức gà, đem nấu cháo trắng, đợi gạo nấu sánh lại, mới cắt thịt gà rắc vào, rồi thêm nửa muỗng muối.
Vừa làm xong những thứ này, quay đầu lại đã nhìn thấy Vương Thất Lang đứng dựa cạnh cửa, mắt lom lom nhìn nàng.
“Dậy rồi à? Đi rửa mặt đi, chúng ta ăn cơm.” Tô Tuệ Nương cười nói.
Vừa nhìn đã biết thằng bé rất đói bụng, nàng nấu một nồi cháo, hơn phân nửa đều vào bụng nó.
Hai người ăn xong, Tô Tuệ Nương rửa bát đũa, nhìn nhìn sắc trời, biết sắp phải đến nhà chính bên kia làm việc.
“Cái này cho đệ!”
Vương Thất Lang nhìn chiếc chìa khóa trong lòng bàn tay mình, chớp chớp mắt.
“Về sau đây chính là nhà của đệ.” Tô Tuệ Nương hơi ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng vào mắt nó nói: “Tỷ tên là Tô Tuệ Nương, dựa vào quan hệ mà nói là Tứ tẩu của đệ, nhưng ta hai đều không ưa nhà họ Vương kia, cho nên sẽ không dựa theo vai vế bên kia, nếu đệ nguyện ý, thì không ngại gọi tỷ một tiếng Tuệ tỷ tỷ, tỷ gọi đệ là Tiểu Thất được không?”
Vương Thất Lang kinh ngạc nhìn nhìn nàng, sau một lúc lâu, cúi đầu, dùng thanh âm của muỗi kêu một tiếng: “Tuệ tỷ tỷ.”
Tô Tuệ Nương ngẩng đầu sờ cái đầu nhỏ của thằng bé, yêu thương gọi một tiếng: