Chương 49: Tiểu công chúa, tiểu phò mã
Phùng Chính hẹn Thư Điện Hợp tại tửu lâu, buổi trưa sau khi xong việc nàng đến nơi hẹn. tiểu nhị đem nàng mời lên sương phòng ở lầu hai, Phùng Chính vẫn chưa đến.
Thư Điện Hợp nhìn người trên đường qua lại, tĩnh tâm mà đợi Phùng Chính.
Không biết qua bao lâu, Phùng Chính rốt cuộc tới, cửa sương phòng vang lên tiếng kêu. Thư Điện Hợp xoay người nhìn về phía cửa. Phùng Chính vừa tiến đến, liền không chút khách khí ngồi xuống, khiến tiểu nhị vội vàng đem món ăn bày lên, hắn vội vã tới đói bụng sắp không chịu được rồi, cũng không thèm hỏi Thư Điện Hợp đã chờ bao lâu, hắn nghĩ giữa bọn hắn không cần câu nệ.
Thư Điện Hợp vì hắn à trâm trà, hắn tiếp nhận, uống ừng ực xuống như hổ đói, sau khi đỡ mệt, hắn mới nói rõ nguyên nhân mình tới muộn. "Ta lúc nãy chạy về nhà thay quan bào, cho nên mới chậm trễ một chút, để Thư huynh đợi lâu.."
Thư Điện Hợp sững sờ, cúi đầu nhìn chính mình vẫn nguyên bộ quan bào mặc trên người, nàng nghĩ đúng là không nghĩ tớ việc thay đổi y phục, quan lại lén lút gặp mặt tựa hồ không tốt cho lắm.
Phùng Chính bỏ đi sự nghi ngờ của nàng, nói: "Cũng không phải quá quan trọng, ta lúc sáng quan bào bị vấy mực, trước ngực bẩn một chỗ, nghĩ không thích hợp mặc ra ngoài, bất đắc dĩ nên trở về thay."
Thư Điện Hợp hiểu rõ, tiểu nhị bưng lên món ăn, hai người bắt đầu dùng bữa.
Tuân thủ lễ nghi ăn không nói, ngủ không nói. Hai người sau hi dùng cơm xong, đề tiểu nhị dọn dẹp bát đũa, mới bắt đầu lại dùng trà.
Phùng Chính mở miệng liền vào vấn đề chính, hắn nháy mắt, đùa cợt với Thư Điện Hợp hỏi: " Cưới được nữ nhi của thiên tử, có phải rất tốt?"
Lúc trước hắn còn muốn đem muội muội của mình cùng Thư Điện Hợp gán cùng một chỗ, không nghĩ là Thư Điện Hợp phúc khí không cùng muội tử của mình có cùng duyên phận. hiện tại vật đổi sao dời. hắn cũng không muốn nhắc tới chuyện quá khứ, chỉ là việc hắn nghĩ từ trước tới giờ đều là chuyện cười.
Thư Điện Hợp không cảm thấy kinh ngạc, lắng nghe hai bên sương phòng đều không có động tĩnh, sẽ khôn có người nghe được bên này nói chuyện, vì Phùng Chính nhấp một ngụm trà nói: "Tự nhiên là hưởng hết tề nhân chi phúc."
"Ồ, rất tốt." Phùng Chính thấy Thư Điện Hợp là lần đầu không khiêm tốn, trong lòng sinh ra thú vị, nói: "Ta nghe nói tính tình của Tuyên Thành công chúa không có tốt lắm, nhưng dung mạo cũng là hoa nhường nguyệt thẹn. Xem ra lần này Thư Phò Mã chính là bộ dạng vui vẻ không ngậm được miệng vào, tất cả nghĩ là lời đồn, hoá ra lời đồn là thật?"
Thư Điện Hợp không tỏ rõ ý kiến, chỉ nói sáu chữ: " Công Chúa xác thực đáng yêu."
"Ta xem những người kia nghĩ ngươi bị Công Chúa bắt nạt mà lo lắng, xem ra uổng phí tâm tư." Phùng Chính tấm tắc lấy làm kì lạ, có thể nghe được từ miệng của Thư Điện Hợp những từ tán thưởng này, xem ra xác thực là việc này phù hợp với tâm ý của Thư Điện Hợp
Phùng Chính vốn nghĩ là việc thành thân do sắp đặt này không mang tới kết quả tốt, nhưng lần này nhìn thấy người trong cuộc bị ép buộc không có lời gì oán hận, tâm tình cùng khăn tay hắn chuẩn bị cho đối phương để khóc lóc than vãn, cũng không có dịp dùng tới rồi.
Vương triều này kế thừa từ cổ chí kim truyền thống, Phò Mã chỉ có hư danh, địa vị thấp kém.
Nam tử Bình thường đều có quyền lơi được hưởng thụ, với bọn họ muốn làm gì cũng được. nhưng đối với phò mã của Công Chúa, Công Chúa không vui, tính khí thất thường, chỉ cần nàng ta vung tay lên một cái động tý đánh chửi, rồi ghét bỏ, Phò Mã cũng không giám kêu ca, mà có kêu cũng không có chỗ kêu. Bản thân Phò Mã lại không được nạp thiếp, không được tìm chõ tầm hoan, còn phải cắn răng chịu đựng việc Công Chúa sủng nam nhân, chò đợi đội mũ xanh.
Bề ngoài thì nhìn Phò Mã phong quang vô hạn, nội bộ nhưng đắng vô cùng.
Hắn không tin Thư Điện Hợp sẽ không thèm để ý việc hắn sẽ bị đội mũ xanh, mờ mịt, khúc mắc, hỏi: "Thư huynh, chẳng lẽ có cái gì dấu diếm, không cho ta biết, để có thể bàn đối sách?"
Hắn là sợ Thư Điện Hợp ngại không nói, lại chính mình quá phận, lời nói như hổ lang mà hỏi, lại nói thêm một câu: "Một ra tay, liền đem Công Chúa trị cho ngoan ngoãn?"
Thư Điện Hợp biết hắn muốn nghĩ tới việc gì, ngược lại nàng nói: "Nếu là Điện Hợp thật sự có việc, tất nhiên sẽ nói cho Thủ Chuyết huynh biết, để huynh đến lúc đó cùng nghĩ cách cho ta."
Phùng Chính đang uống trà suýt chút nữa sặc, chê cười nói: "Không cần, không cần."
"Ta chỉ là muốn nhắc nhở ngươi một câu, cẩn thận Công Chúa sau này có một ngày ghét bỏ ngươi, tại phủ Công Chúa nuôi một đám diện thủ, xem ngươi tới lúc đó có tức giận không." Hắn chính nghĩa liễm nhiên mà nói.
Thư Điện Hợp không phản đối, Công Chúa chịu dưỡng diện thủ, không thể nghi ngờ mà giải vây cho nàng, nàng cầu còn không được.
Đương nhiên ý nghĩ này không thể nói cùng Phùng Chính được, liền đối với hắn nở nụ cười qua loa.
Phùng Chính bưng trà, thở dài một hơi, nói: " Nói tới, ta ngược lại rất hâm mộ Thư huynh có thể tìm được người thích hợp để thành hôn..."
"Hả."
"Ta tự mình thi đậu, sau khi hàn thành đại sự sự nghiệp, gia mẫu không ngừng cho ta xem mặt các khuê nữ để chọn thê tử, cho nên khi nghe thấy hai chữ thê tử là ta liền đau đầu."
Thư Điện Hợp vì hắn phá đề tài nói: " Thủ Chuyết huynh không thích lênh đường chọn thê tử cho, đều có thể tự mình đường đường chính chính mà tìm người mà huynh thương."
"Nói thì dễ, nhưng nào dễ như thế, người để ta đối tốt cả tâm,nào có dễ tìm như vậy." hắn bĩu môi, nói: "Hơn nữa ta lai không vội, đại huynh trưởng của ta, đều chưa thành gia lập thất, ta gấp cái gì?"
"Đó là bởi vì đại huynh của ngươi đang lĩnh binh tại biên cương, không rảnh rỗi về kinh thành thân, nên Mẫu thân ngươi vì hắn mà nhìn được người tốt, chờ hắn trở về chứ?" Thư Điện Hợp hơi nhấc mắt.
"Làm sao ngươi biết?" Phùng Chính ngạc nhiên nói, lời nói của Thư Điện Hợp giống y hệt mẫu thân hắn nói.
Thư Điện Hợp cười khẽ, việc nho nhỏ đoán, không khó gì.
Nàng nhớ tới một chuyện quan trọng, gấp gáp nói: "Đúng rồi, Phùng huynh trong ngày làm sao đối xử tốt với muội muội của mình?"
Nàng hỏi vấn đề này là có chút kì quái, Phùng Chính lông mày co chặt lai, truy hỏi nguyên do.
"Ngươi biết là ta xưa nay không có huynh đệ, tỷ muội. xưa nay cũng ít cùng người khác giao du. Vừa mới cùng Công Chúa thành hôn chưa lâu, ở chung thân mật đều có chút lúng túng, cho nên muốn cùng Thủ Chuyết huynh lĩnh giáo qua chút kinh nghiệm." Thư Điện Hợp không hề che dấu nói.
Thì ra là như vậy, lại nắm thê tử cũng như muội muội mà đối xử, nghe tới cũng không thấy tệ lắm, hắn là lần đầu tiên nghe được người có ý nghĩ này, thấy có một chút mới mẻ cùng độc đáo.
Phùng Chính có ý tốt muốn nhắc nhở Thư Điện Hợp, thê tử cùng muội muội đến cùng là không giống nhau, nhưng mà cảm thấy Thư Điện Hợp ắt hẳn phải biết đạo lý này, hắn liền không nhiều lời nữa, liền không có bao nhiêu suy nghĩ về thời điểm mình cùng muội muội hàng ngày ở chung mà nói với Thư Điện Hợp.
Bên ngoài từ trưa cho tới mặt trời dần khuất về phía tây, hai người đứng ở bên cửa sổ mà nói chuyện. Phùng Chính lơ đãng hướng về phía đường liếc mắt một cái, đột nhiên nín thở ngưng thần.
Thư Điện Hợp vểnh tai lắng nghe, đột nhiên thấy Phùng Chính đang nói tự nhiên im bặt, theo tầm mắt nhìn sang.
Một con ngựa trắng, từ hướng kia lao tới, so với tuấn mã, thì làm cho người ta chú ý nhiều hơn, chính bởi vị cô nương ngồi trên lưng ngựa.
Nàng không mặc y phục giống những cô gái tầm thường khác, không có váy dài rộng, mà là một thân y phục màu lam nhạt gọn gàng, cùng mái tóc được búi cao lên, hai tay đeo bao tay, một tay nắm dây cương, thẳng eo ở trên ngựa, một tay cầm bảo kiếm, khuôn mặt xinh đẹp dưới ánh chiều tà, bao phủ xuống khuôn mặt, ánh mắt sáng như sao mà liếc nhìn, anh tư hiên ngang.
Không chỉ là người qua đường đều vì nhìn thấy thế mà choáng váng, ánh mắt của Phùng Chính đều dán trên người của cô nương đó, một chút cũng không có dịch chuyển.
Xem ra Thủ Chuyết huynh là đã tìm thấy người thương trong lòng rồi.
Thư Điện Hợp thầm nghĩ, nhưng không có nói ra, thu lại tầm mắt của chính mình, liếc về phía Phùng Chính, muốn biết hắn bước tiếp theo sẽ làm gì.
Kết quả mọi người cùng nhau tản ra xa, trước sau Phùng Chính không có làm gì, chỉ si ngốc nhìn theo người ta như cái kẻ ngu si.
Nàng bất đắc dĩ, đẩy cái người như đang trong mộng kia nói: "Ngươi có thể xuống dưới hỏi thăm một chút, là cô nương nhà ai, bằng không lập tức sẽ không biết. cứ như thế mà bỏ qua."
Phùng Chính như vừa tỉnh khỏi giấc mộng chiêm bao, hoảng loạn không rõ phương hướng mà chạy xuống lầu, trên cầu thang còn muốn ngã lăn đi.
Nhưng vẫn muộn một bước rồi, chờ hắn thời điểm đứng trên đường, cô nương kia cả người, lẫn ngựa đã không thấy bóng dáng đâu, biến mất trong ánh tà dương. Trên đường phó vãng lai, giống như là cô nương kia chưa từng xuất hiện.
Phùng Chính bóp cổ tay thở dài, biết vậy hắn đã không thất thần làm gì.
Thư Điện Hợp theo hắn xuống lầu, liền biết được sự việc sẽ xảy ra như vậy, thở dài một hơi, cùng trưởng quỹ trả tiền, kéo một tê tiểu nhị, thay Phùng Chính hỏi dò một phen.
Tiểu nhị nghe hiểu giỏi đoán ý, đương nhiên là hắn cũng chú ý tới vị cô nương vừa nãy đi qua, hắn e sợ y phục trên người của Thư Điện Hợp, cùng thân phận của đối phương. Nên nói rõ cho nàng nghe.
Chờ khi Phùng Chính đem một bộ mặt ảo não trở về, nàng đã biết đại khái thân phận của vị cô nương kia.
Trên đường hai người trở về, Thư Điện Hợp đứng trước mặt của Phùng Chính bán cho hắn một chút tin tức, rồi sau đó để hắn cầu xin nàng, nàng mới nói cho hắn nghe, một chữ quý hơn vàng, nói: "Đối phương là con gái duy nhất của một vị tướng quân, bởi vì tướng quân vì nước mà vong thân, chết trận trên chiến trường, trong nhà cũng chỉ dư lại nàng cùng mẫu thân. Thánh thượng biết cố lão tướng quân có công lao, lại thương gia cảnh nhà nàng ấy héo tàn, hứa ban bổng lộc của lão tướng quân cho các nàng, cho đến sau khi nữ nhi duy nhất của hắn thành hôn."
"Tên tuổi của tướng quân, tiểu nhị không biết, ta tin tưởng huynh sẽ điều tra ra được."
Phùng Chính cảm động tới rơi nước mắt, âm thanh liên tục nói tốt.
Thư Điện Hợp không quên nhắc nhở hắn một câu: "Nhưng nhìn tuổi của nàng, cũng không biết đã được định ra hôn sự chưa. Thủ Chuyết huynh thật sự đối với nàng có ý định, tốt nhất nên hiểu rõ thêm về nàng."
Kỳ thực nàng còn muốn nhắc nhở thêm, tướng môn hổ nữ sợ là không lọt vào mắt của Phùng Chính, hắn là một người nho nhã, nhưng chưa chắc, việc gì cũng có ngoại lệ, việc này phải tuỳ theo Phùng Chính định đoạt đi.
Lại qua hai ngày, ba ngày. Ngày hôm đó mặt trời vừa lặn, ánh mặt trời xuyên qua khe hở của bóng cây, hình thành những cột sáng.
Thời tiết nóng nực, ánh nắng chiếu gắt gao, thổi lên từng trận nóng bức, trong phòng dù là đã có bồn băng cũng không thể hạ được cái nóng, trên người một chút thôi cũng liền đổ một thân mồ hôi, khiến y phục kề sát trên da thịt, khó chịu.
Tiết trời như vậy, sau giờ ngọ sẽ có nhiều mây, che đi nắng gắt dễ chịu hơn rất nhiều, thế nhưng mà vừa ngẩng đầu lên nhìn một chút, trên trời đều không có chút mây nào.
Tuyên Thành là người không có yên phận, nàng mặc nam trang bước ra ngoài hành hiệp trượng nghĩa, mới vừa đi ra khỏi cửa phủ Công Chúa, liền bị nóng nực bắt trở về, bực tức trong lòng nghĩ, tiết trời không thích hợp để ra ngoài hoạt động, Miên Nhi đứng bên cạnh nghe thấy không dám cười ra tiếng.
Tuyên Thành bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn chính là đi nằm trên ghế mây, bên trên là cây nho leo phủ xanh mát mẻ, ăn nho ướp lạnh, hóng gió, cả người buồn bực, ngán ngẩm, cả người khó chịu.
Miên Nhi hầu hạ bên người của nàng, một bên lột bỏ vỏ nho cho tuyên thành, một bên im lặng đếm số lần thở dài của Công Chúa.
"Miên Nhi, ngươi nói xem không thể đi ra ngoài chơi, nhân sinh còn có nghĩa gì?"
Tại lần thứ hai mươi mốt thở dài, Tuyên Thành ngước nhìn cây nho, tán lá rậm rạp, trên trước mặt toàn là màu xanh, đột nhiên đặt câu hỏi.
Miên Nhi cẩn thận từng tí một dùng móng tay nhọn lột đi vỏ nho bên ngoài màu đỏ, lộ ra phần bên trong óng ánh mọng ngọt, nhét vào trong miệng của Tuyên Thành.
"Công Chúa nếu như vậy tẻ nhạt quá, không bằng sớm cùng Phò Mã sinh tiểu Công Chúa, Tiểu Phò mã đi, lúc này Công Chúa phủ lập tức náo nhiệt a." Nàng cười nói.
Tuyên thành bị quả nho nghẹn lại, liên tục quay sang khụ hj, phản bác: "Ai nói Bản Cung phải sinh con cho hắn?"
Miên Nhi bận bịu lau ráo tay, vì nàng vỗ lưng nhuận khí: "Công Chúa không muốn sinh con cho Phò Mã, chẳng lẽ lại muốn người khác sinh hay sao?"
Tác giả có lười muốn nói:
Tuyên Thành: ngươi cái khỉ gì, ai muốn làm muội muội của ngươi!!!!!
Thư Điện Hợp nhìn người trên đường qua lại, tĩnh tâm mà đợi Phùng Chính.
Không biết qua bao lâu, Phùng Chính rốt cuộc tới, cửa sương phòng vang lên tiếng kêu. Thư Điện Hợp xoay người nhìn về phía cửa. Phùng Chính vừa tiến đến, liền không chút khách khí ngồi xuống, khiến tiểu nhị vội vàng đem món ăn bày lên, hắn vội vã tới đói bụng sắp không chịu được rồi, cũng không thèm hỏi Thư Điện Hợp đã chờ bao lâu, hắn nghĩ giữa bọn hắn không cần câu nệ.
Thư Điện Hợp vì hắn à trâm trà, hắn tiếp nhận, uống ừng ực xuống như hổ đói, sau khi đỡ mệt, hắn mới nói rõ nguyên nhân mình tới muộn. "Ta lúc nãy chạy về nhà thay quan bào, cho nên mới chậm trễ một chút, để Thư huynh đợi lâu.."
Thư Điện Hợp sững sờ, cúi đầu nhìn chính mình vẫn nguyên bộ quan bào mặc trên người, nàng nghĩ đúng là không nghĩ tớ việc thay đổi y phục, quan lại lén lút gặp mặt tựa hồ không tốt cho lắm.
Phùng Chính bỏ đi sự nghi ngờ của nàng, nói: "Cũng không phải quá quan trọng, ta lúc sáng quan bào bị vấy mực, trước ngực bẩn một chỗ, nghĩ không thích hợp mặc ra ngoài, bất đắc dĩ nên trở về thay."
Thư Điện Hợp hiểu rõ, tiểu nhị bưng lên món ăn, hai người bắt đầu dùng bữa.
Tuân thủ lễ nghi ăn không nói, ngủ không nói. Hai người sau hi dùng cơm xong, đề tiểu nhị dọn dẹp bát đũa, mới bắt đầu lại dùng trà.
Phùng Chính mở miệng liền vào vấn đề chính, hắn nháy mắt, đùa cợt với Thư Điện Hợp hỏi: " Cưới được nữ nhi của thiên tử, có phải rất tốt?"
Lúc trước hắn còn muốn đem muội muội của mình cùng Thư Điện Hợp gán cùng một chỗ, không nghĩ là Thư Điện Hợp phúc khí không cùng muội tử của mình có cùng duyên phận. hiện tại vật đổi sao dời. hắn cũng không muốn nhắc tới chuyện quá khứ, chỉ là việc hắn nghĩ từ trước tới giờ đều là chuyện cười.
Thư Điện Hợp không cảm thấy kinh ngạc, lắng nghe hai bên sương phòng đều không có động tĩnh, sẽ khôn có người nghe được bên này nói chuyện, vì Phùng Chính nhấp một ngụm trà nói: "Tự nhiên là hưởng hết tề nhân chi phúc."
"Ồ, rất tốt." Phùng Chính thấy Thư Điện Hợp là lần đầu không khiêm tốn, trong lòng sinh ra thú vị, nói: "Ta nghe nói tính tình của Tuyên Thành công chúa không có tốt lắm, nhưng dung mạo cũng là hoa nhường nguyệt thẹn. Xem ra lần này Thư Phò Mã chính là bộ dạng vui vẻ không ngậm được miệng vào, tất cả nghĩ là lời đồn, hoá ra lời đồn là thật?"
Thư Điện Hợp không tỏ rõ ý kiến, chỉ nói sáu chữ: " Công Chúa xác thực đáng yêu."
"Ta xem những người kia nghĩ ngươi bị Công Chúa bắt nạt mà lo lắng, xem ra uổng phí tâm tư." Phùng Chính tấm tắc lấy làm kì lạ, có thể nghe được từ miệng của Thư Điện Hợp những từ tán thưởng này, xem ra xác thực là việc này phù hợp với tâm ý của Thư Điện Hợp
Phùng Chính vốn nghĩ là việc thành thân do sắp đặt này không mang tới kết quả tốt, nhưng lần này nhìn thấy người trong cuộc bị ép buộc không có lời gì oán hận, tâm tình cùng khăn tay hắn chuẩn bị cho đối phương để khóc lóc than vãn, cũng không có dịp dùng tới rồi.
Vương triều này kế thừa từ cổ chí kim truyền thống, Phò Mã chỉ có hư danh, địa vị thấp kém.
Nam tử Bình thường đều có quyền lơi được hưởng thụ, với bọn họ muốn làm gì cũng được. nhưng đối với phò mã của Công Chúa, Công Chúa không vui, tính khí thất thường, chỉ cần nàng ta vung tay lên một cái động tý đánh chửi, rồi ghét bỏ, Phò Mã cũng không giám kêu ca, mà có kêu cũng không có chỗ kêu. Bản thân Phò Mã lại không được nạp thiếp, không được tìm chõ tầm hoan, còn phải cắn răng chịu đựng việc Công Chúa sủng nam nhân, chò đợi đội mũ xanh.
Bề ngoài thì nhìn Phò Mã phong quang vô hạn, nội bộ nhưng đắng vô cùng.
Hắn không tin Thư Điện Hợp sẽ không thèm để ý việc hắn sẽ bị đội mũ xanh, mờ mịt, khúc mắc, hỏi: "Thư huynh, chẳng lẽ có cái gì dấu diếm, không cho ta biết, để có thể bàn đối sách?"
Hắn là sợ Thư Điện Hợp ngại không nói, lại chính mình quá phận, lời nói như hổ lang mà hỏi, lại nói thêm một câu: "Một ra tay, liền đem Công Chúa trị cho ngoan ngoãn?"
Thư Điện Hợp biết hắn muốn nghĩ tới việc gì, ngược lại nàng nói: "Nếu là Điện Hợp thật sự có việc, tất nhiên sẽ nói cho Thủ Chuyết huynh biết, để huynh đến lúc đó cùng nghĩ cách cho ta."
Phùng Chính đang uống trà suýt chút nữa sặc, chê cười nói: "Không cần, không cần."
"Ta chỉ là muốn nhắc nhở ngươi một câu, cẩn thận Công Chúa sau này có một ngày ghét bỏ ngươi, tại phủ Công Chúa nuôi một đám diện thủ, xem ngươi tới lúc đó có tức giận không." Hắn chính nghĩa liễm nhiên mà nói.
Thư Điện Hợp không phản đối, Công Chúa chịu dưỡng diện thủ, không thể nghi ngờ mà giải vây cho nàng, nàng cầu còn không được.
Đương nhiên ý nghĩ này không thể nói cùng Phùng Chính được, liền đối với hắn nở nụ cười qua loa.
Phùng Chính bưng trà, thở dài một hơi, nói: " Nói tới, ta ngược lại rất hâm mộ Thư huynh có thể tìm được người thích hợp để thành hôn..."
"Hả."
"Ta tự mình thi đậu, sau khi hàn thành đại sự sự nghiệp, gia mẫu không ngừng cho ta xem mặt các khuê nữ để chọn thê tử, cho nên khi nghe thấy hai chữ thê tử là ta liền đau đầu."
Thư Điện Hợp vì hắn phá đề tài nói: " Thủ Chuyết huynh không thích lênh đường chọn thê tử cho, đều có thể tự mình đường đường chính chính mà tìm người mà huynh thương."
"Nói thì dễ, nhưng nào dễ như thế, người để ta đối tốt cả tâm,nào có dễ tìm như vậy." hắn bĩu môi, nói: "Hơn nữa ta lai không vội, đại huynh trưởng của ta, đều chưa thành gia lập thất, ta gấp cái gì?"
"Đó là bởi vì đại huynh của ngươi đang lĩnh binh tại biên cương, không rảnh rỗi về kinh thành thân, nên Mẫu thân ngươi vì hắn mà nhìn được người tốt, chờ hắn trở về chứ?" Thư Điện Hợp hơi nhấc mắt.
"Làm sao ngươi biết?" Phùng Chính ngạc nhiên nói, lời nói của Thư Điện Hợp giống y hệt mẫu thân hắn nói.
Thư Điện Hợp cười khẽ, việc nho nhỏ đoán, không khó gì.
Nàng nhớ tới một chuyện quan trọng, gấp gáp nói: "Đúng rồi, Phùng huynh trong ngày làm sao đối xử tốt với muội muội của mình?"
Nàng hỏi vấn đề này là có chút kì quái, Phùng Chính lông mày co chặt lai, truy hỏi nguyên do.
"Ngươi biết là ta xưa nay không có huynh đệ, tỷ muội. xưa nay cũng ít cùng người khác giao du. Vừa mới cùng Công Chúa thành hôn chưa lâu, ở chung thân mật đều có chút lúng túng, cho nên muốn cùng Thủ Chuyết huynh lĩnh giáo qua chút kinh nghiệm." Thư Điện Hợp không hề che dấu nói.
Thì ra là như vậy, lại nắm thê tử cũng như muội muội mà đối xử, nghe tới cũng không thấy tệ lắm, hắn là lần đầu tiên nghe được người có ý nghĩ này, thấy có một chút mới mẻ cùng độc đáo.
Phùng Chính có ý tốt muốn nhắc nhở Thư Điện Hợp, thê tử cùng muội muội đến cùng là không giống nhau, nhưng mà cảm thấy Thư Điện Hợp ắt hẳn phải biết đạo lý này, hắn liền không nhiều lời nữa, liền không có bao nhiêu suy nghĩ về thời điểm mình cùng muội muội hàng ngày ở chung mà nói với Thư Điện Hợp.
Bên ngoài từ trưa cho tới mặt trời dần khuất về phía tây, hai người đứng ở bên cửa sổ mà nói chuyện. Phùng Chính lơ đãng hướng về phía đường liếc mắt một cái, đột nhiên nín thở ngưng thần.
Thư Điện Hợp vểnh tai lắng nghe, đột nhiên thấy Phùng Chính đang nói tự nhiên im bặt, theo tầm mắt nhìn sang.
Một con ngựa trắng, từ hướng kia lao tới, so với tuấn mã, thì làm cho người ta chú ý nhiều hơn, chính bởi vị cô nương ngồi trên lưng ngựa.
Nàng không mặc y phục giống những cô gái tầm thường khác, không có váy dài rộng, mà là một thân y phục màu lam nhạt gọn gàng, cùng mái tóc được búi cao lên, hai tay đeo bao tay, một tay nắm dây cương, thẳng eo ở trên ngựa, một tay cầm bảo kiếm, khuôn mặt xinh đẹp dưới ánh chiều tà, bao phủ xuống khuôn mặt, ánh mắt sáng như sao mà liếc nhìn, anh tư hiên ngang.
Không chỉ là người qua đường đều vì nhìn thấy thế mà choáng váng, ánh mắt của Phùng Chính đều dán trên người của cô nương đó, một chút cũng không có dịch chuyển.
Xem ra Thủ Chuyết huynh là đã tìm thấy người thương trong lòng rồi.
Thư Điện Hợp thầm nghĩ, nhưng không có nói ra, thu lại tầm mắt của chính mình, liếc về phía Phùng Chính, muốn biết hắn bước tiếp theo sẽ làm gì.
Kết quả mọi người cùng nhau tản ra xa, trước sau Phùng Chính không có làm gì, chỉ si ngốc nhìn theo người ta như cái kẻ ngu si.
Nàng bất đắc dĩ, đẩy cái người như đang trong mộng kia nói: "Ngươi có thể xuống dưới hỏi thăm một chút, là cô nương nhà ai, bằng không lập tức sẽ không biết. cứ như thế mà bỏ qua."
Phùng Chính như vừa tỉnh khỏi giấc mộng chiêm bao, hoảng loạn không rõ phương hướng mà chạy xuống lầu, trên cầu thang còn muốn ngã lăn đi.
Nhưng vẫn muộn một bước rồi, chờ hắn thời điểm đứng trên đường, cô nương kia cả người, lẫn ngựa đã không thấy bóng dáng đâu, biến mất trong ánh tà dương. Trên đường phó vãng lai, giống như là cô nương kia chưa từng xuất hiện.
Phùng Chính bóp cổ tay thở dài, biết vậy hắn đã không thất thần làm gì.
Thư Điện Hợp theo hắn xuống lầu, liền biết được sự việc sẽ xảy ra như vậy, thở dài một hơi, cùng trưởng quỹ trả tiền, kéo một tê tiểu nhị, thay Phùng Chính hỏi dò một phen.
Tiểu nhị nghe hiểu giỏi đoán ý, đương nhiên là hắn cũng chú ý tới vị cô nương vừa nãy đi qua, hắn e sợ y phục trên người của Thư Điện Hợp, cùng thân phận của đối phương. Nên nói rõ cho nàng nghe.
Chờ khi Phùng Chính đem một bộ mặt ảo não trở về, nàng đã biết đại khái thân phận của vị cô nương kia.
Trên đường hai người trở về, Thư Điện Hợp đứng trước mặt của Phùng Chính bán cho hắn một chút tin tức, rồi sau đó để hắn cầu xin nàng, nàng mới nói cho hắn nghe, một chữ quý hơn vàng, nói: "Đối phương là con gái duy nhất của một vị tướng quân, bởi vì tướng quân vì nước mà vong thân, chết trận trên chiến trường, trong nhà cũng chỉ dư lại nàng cùng mẫu thân. Thánh thượng biết cố lão tướng quân có công lao, lại thương gia cảnh nhà nàng ấy héo tàn, hứa ban bổng lộc của lão tướng quân cho các nàng, cho đến sau khi nữ nhi duy nhất của hắn thành hôn."
"Tên tuổi của tướng quân, tiểu nhị không biết, ta tin tưởng huynh sẽ điều tra ra được."
Phùng Chính cảm động tới rơi nước mắt, âm thanh liên tục nói tốt.
Thư Điện Hợp không quên nhắc nhở hắn một câu: "Nhưng nhìn tuổi của nàng, cũng không biết đã được định ra hôn sự chưa. Thủ Chuyết huynh thật sự đối với nàng có ý định, tốt nhất nên hiểu rõ thêm về nàng."
Kỳ thực nàng còn muốn nhắc nhở thêm, tướng môn hổ nữ sợ là không lọt vào mắt của Phùng Chính, hắn là một người nho nhã, nhưng chưa chắc, việc gì cũng có ngoại lệ, việc này phải tuỳ theo Phùng Chính định đoạt đi.
Lại qua hai ngày, ba ngày. Ngày hôm đó mặt trời vừa lặn, ánh mặt trời xuyên qua khe hở của bóng cây, hình thành những cột sáng.
Thời tiết nóng nực, ánh nắng chiếu gắt gao, thổi lên từng trận nóng bức, trong phòng dù là đã có bồn băng cũng không thể hạ được cái nóng, trên người một chút thôi cũng liền đổ một thân mồ hôi, khiến y phục kề sát trên da thịt, khó chịu.
Tiết trời như vậy, sau giờ ngọ sẽ có nhiều mây, che đi nắng gắt dễ chịu hơn rất nhiều, thế nhưng mà vừa ngẩng đầu lên nhìn một chút, trên trời đều không có chút mây nào.
Tuyên Thành là người không có yên phận, nàng mặc nam trang bước ra ngoài hành hiệp trượng nghĩa, mới vừa đi ra khỏi cửa phủ Công Chúa, liền bị nóng nực bắt trở về, bực tức trong lòng nghĩ, tiết trời không thích hợp để ra ngoài hoạt động, Miên Nhi đứng bên cạnh nghe thấy không dám cười ra tiếng.
Tuyên Thành bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn chính là đi nằm trên ghế mây, bên trên là cây nho leo phủ xanh mát mẻ, ăn nho ướp lạnh, hóng gió, cả người buồn bực, ngán ngẩm, cả người khó chịu.
Miên Nhi hầu hạ bên người của nàng, một bên lột bỏ vỏ nho cho tuyên thành, một bên im lặng đếm số lần thở dài của Công Chúa.
"Miên Nhi, ngươi nói xem không thể đi ra ngoài chơi, nhân sinh còn có nghĩa gì?"
Tại lần thứ hai mươi mốt thở dài, Tuyên Thành ngước nhìn cây nho, tán lá rậm rạp, trên trước mặt toàn là màu xanh, đột nhiên đặt câu hỏi.
Miên Nhi cẩn thận từng tí một dùng móng tay nhọn lột đi vỏ nho bên ngoài màu đỏ, lộ ra phần bên trong óng ánh mọng ngọt, nhét vào trong miệng của Tuyên Thành.
"Công Chúa nếu như vậy tẻ nhạt quá, không bằng sớm cùng Phò Mã sinh tiểu Công Chúa, Tiểu Phò mã đi, lúc này Công Chúa phủ lập tức náo nhiệt a." Nàng cười nói.
Tuyên thành bị quả nho nghẹn lại, liên tục quay sang khụ hj, phản bác: "Ai nói Bản Cung phải sinh con cho hắn?"
Miên Nhi bận bịu lau ráo tay, vì nàng vỗ lưng nhuận khí: "Công Chúa không muốn sinh con cho Phò Mã, chẳng lẽ lại muốn người khác sinh hay sao?"
Tác giả có lười muốn nói:
Tuyên Thành: ngươi cái khỉ gì, ai muốn làm muội muội của ngươi!!!!!