Chương 50: Hắn không thích, không miễn cưỡng
Tuyên Thành có miệng khó mà trả lời, dừng lại ấp úng qua loa mà nói.
Nàng phát hiện từ sau khi nàng thành thân, người ở bên cạnh nàng đều thay đổi như thế, động một chút lại ở trước mặt của nàng, nhắc tới mấy việc kia. Sở ma ma, Thái tử phi thì thôi đi, hiện tại ngay cả Miên Nhi, cũng bị các nàng làm hỏng rồi.
Nàng vừa vặn nghĩ xem có biện pháp nào, ngăn chặn những lời nói này, liền nghe Miên Nhi nói: "Nói đến, mấy ngày nay Phò Mã đều không tới cửa, Công Chúa liền không tức giận sao?"
"Có việc gì, mà phải tức giận?' Tuyên Thành nháy mắt mấy cái, lại cảm thấy Thư Điện Hợp không trước mặt nàng vướng chân, làm nàng chướng mắt, là hắn cũng biết thức thời.
"Mới thành thân mà đã lạnh nhạt Công Chúa, sau này thì thế nào?" Miên Nhi vì chủ nhân của chính mình tức giận, bất bình nói.
"Cũng như vậy...." Tuyên Thành lầm bầm nói.
Miên nhi không nhắc, nàng còn không nghĩ tới. Dựa vào cái gì, nàng lại phải đói mặt với nhiều câu hỏi về người kia như vậy, làm nàng khó trả lời. Mà người kia hết thảy giống như là không có quan hệ gì tới hắn vậy?
Không được, chính mình cũng muốn để hắn khổ sở như vậy, tay nhỏ giấu trong áo của nàng nắm chặt vào.
Miên nhi cho rằng là Công Chúa đồng tình với quan điểm của mình, phụ họa thêm, nói: "Hơn nữa Phò mã còn nhiều lần dùng công vụ bận rộn, làm cớ, từ chối Sở ma ma mời hắn tới công chúa phủ, cũng không biết hắn bận cái gì, làm cho Sở ma ma rất tức giận."
Miên Nhi không rành thế sự, cho rằng miễn là công chúa cùng Phò mã ngủ cùng nhau một chỗ, là liền có thể sinh ra hài tử.
Đinh một tiếng, Miên nhi bỗng nhiên ý thức được tự mình nói lộ hết, vội vã che miệng mình lại, cẩn thận nheo mắt nhìn vẻ mặt của Công Chúa.
Tuyên Thành sớm đã biết những chuyện này, chẳng muốn đi truy cứu, rõ ràng Miên nhi nói không giống suy nghĩ của nàng, nhưng lại nói đúng ý của nàng: "Dáng dấp hắn như vậy, Bản Công Chúa nên hảo hảo, giáo huấn hắn một phen, làm cho hắn phải thức thời."
Miên nhi tâm tình sốt sắng lên, không che giấu vui sướng, cổ vũ Công chúa nhà mình, nói: "Đúng!Công Chúa nói rất đúng." tốt nhất là muốn Phò Mã hàng đêm lại đây thị tẩm.
Tuyên Thành quyết định chủ ý, nắm đấm hướng về lòng bàn tay vỗ một cái, phân phó nói: "Ngươi đi gọi một gã sai vặt, để hắn đi phủ Phò Mã, thay Bản Cung truyền lệnh. Liền nói Bản Cung muốn ăn thập cẩm trai hoa quế cao ở thành nam, lão Tô ở thành tây gọi là hoa gà. Thành đông tiểu kim kết, để trượng phu của Bản Cung tự mình đi mua, không cho mượn danh nghĩa của người khác." hai chữ trượng phu cố ý tăng thêm ngữ khí.
"Tuân lệnh." Miên nhi ưa thích, vui vẻ đồng ý chạy đi.
Từ Kinh thành đến thành tây, lại qua thành đông, từ thành nam, tới thành bắc. Chạy đi chạy lại, mất một khoảng thời gian khá lâu, cũng coi như ngồi xe ngựa, cũng phải mất một ngày.
Lúc này lại là giữa trưa, ra ngoài có bao nhiêu là khó chịu nóng nực, dằn vặt một thân mồ hôi.
Miên nhi cảm thán Công chúa thông minh, dĩ nhiên nghĩ đây là tuyệt diệu mưu kế.
Xem cái Phò mã kia, sau này còn dám hay không bắt nạt gia chủ của các nàng! Miên nhi hả giận trong lòng nghĩ
Thư Điện Hợp, nhận được mệnh lệnh, đã là giờ lên đèn.
Hôm nay bởi vì Hàn lâm viện sự tình trì hoãn, nàng hồi phủ chậm, coi chính mình sẽ bỏ qua việc Công Chúa phủ, chiêu nàng đêm tới đến thị tẩm, không nghĩ tới là Công Chúa có hậu chiêu.
Nàng tiếp nhận trà của thị nữ, một đường trở về thân thể khô cạn, uể oải, uống một chén sạch sàng sanh, không mò ra được mấy cái tên mà Công Chúa nói.
Gã sai vặt của phủ Công Chúa tới phủ Phò Mã nhưng không gặp Thư Điện Hợp, hắn bèn giao phó cho Trưởng sử của phủ Phò mã, rồi chắp tay rời đi.
Hiện tại Thư Điện Hợp đã trở về, trường sử của phủ thuật lại lời của Công Chúa, hắn đề nghị: "Lúc này muốn đi ra ngoài mua được đồ vật của Công Chúa cần, sợ là không kịp, không bằng ngày mai lão nô mệnh gã sai vặt thay thế Phò mã làm chuyện này thỏa đáng, Phò mã lấy thêm đồ vật để tới phủ?"
Thư Điện Hợp đột nhiên nghĩ hai chữ trượng phu kia mà Công Chúa nói, hiểu được nàng ấy là đang làm khó mình, không đáp ứng không được, vội vã lắc đầu, nói: "Công Chúa mệnh lệnh xuống ngươi giám cãi lời?"
"Lão nô lắm mồm." Trường sử cúi đầu xuống.
Thư Điện Hợp thả chén trà xuống, lường trước được Hàn lâm viện ngày mai cũng không có chuyện gì, trước tiên đến Hàn lâm việc xin nghỉ, sau đó vì Công Chúa mà làm việc cũng không sao.
Ngày hôm sau. Tuyên Thành biết Phò mã thu được mệnh lệnh của mình, trăm năm mới thấy nàng an phận một hôm, không mặc nam trang chạy loạn ở ngoài, mà ngoan ngoãn ở trong Phủ Công Chúa chờ đợi Thư Điện Hợp tới cửa.
Miên nhi trong lòng thầm than vãn, năng lực của Phò mã là lợi hại tới đâu. Có thể để chủ tử của các nàng như vậy ngoan ngoãn, trên đời này chắc chỉ có Hoàng thượng, hiện tại thêm một người là Phò mã.
Tuyên Thành biết Thư Điện Hợp sớm sẽ không làm xong mấy việc kia, nàng ngủ một giấc trưa, xong sau đó tỉnh ngủ, vẫn chờ đợi, tới lúc mặt trời lặn xuống. Ánh nến chiếu khắp thế gian, cũng không thấy người báo phò mã tới cửa.
Nàng rốt cuộc thiếu kiên nhẫn, giục Miên nhi phái người đi hỏi.
Nhưng lại nghe thấy tiếng ngựa hí ở trước cửa phủ Công Chúa, càng nàng rốt cuộc đã đợi được Phò Mã chậm chạp tới.
Thư Điện Hợp vừa xuống khỏi ngựa, trước hết đem đồ vật giao cho người của phủ Công Chúa, giúp hắn mang cho Công Chúa.
Lại nhìn lại bản thân mình, giống như là vừa ở dưới nước được vớt lên vậy, đầu tóc đầy mồ hôi, sắc mặt khẽ biến đỏ, mồ hôi theo lông mày của nàng chảy xuống cằm. Nếu là nàng bóp bóp cổ áo của mình khả năng có thể nhỏ ra nước được.
Tháng bảy, đi trên đường phố, như là lò lửa, hít đủ nhiệt độ từ mặt trời tỏa ra. Khi ra cửa mang theo băng bồn, không bao lâu liền tan chảy hết. Đừng nói là người, hầu như cả người ngựa đều muốn mất nước.
Sở ma ma nhìn thấy Phò mã chật vật như vậy tới đây, liền biết là chủ ý của ai, vội vã sai người mang tới nước lạnh, để Phò mã rửa mặt, lại muốn hỏi Phò mã có muốn thay đổi y phục. Công Chúa phủ tự nhiên có chuẩn bị y phục cho nàng.
Thư Điện Hợp lắc lắc tay. Vẫn duy trì nhã nhặn, sau khi rửa sạch mặt, chỉnh nếp nhăn trên áo, liền nước cũng không uống, và trong nội viện tìm Công Chúa hành lễ.
Thời điểm nàng nhìn thấy Tuyên Thành, nàng áy đang cầm hộp lam mà nàng mang tới, lấy thứ gì đó trong hộp ra, từng cái, từng cái mà nhìn, nghiệm chứng có đúng hay không thứ nàng chỉ định để mua.
Tuên thành vừa thấy Thư Điện Hợp tới, thả đồ vật xuống, bĩu môi nói: " Chậm rì rì, Bản Cung gọi Hòa gà, đều đã lạnh thấu." giọng điệu mang theo từng tia, từng tia trách cứ.
Bôn ba một ngày trời, thật vất vả nàng mới mua được, nhưng lại gặp phải nàng ấy ghét bỏ. Thư Điện Hợp cũng không giận, mà còn cười nói: " Không phải thần cố ý kéo dài thời gian, không chịu vì Công Chúa chọn mua, mà là thập cẩm bánh ngọt quá mức quý hiếm. Một một đợt ra lò, đều bị bách tính chen chúc cướp đi, thần xếp hàng hồi lâu mới tới lượt."
"Ừ? Thật sao?" Tuyên Thành giả vờ không biết, liếc mắt nhìn trên người Thư Điện Hợp, người này lúc nào y phục cũng chỉnh tề, hỏi: "Ngươi tại sao không mượn chức quyền, để lão bản trước tiên bán cho ngươi một phần."
Thư Điện Hợp trầm ngâm một lát, nói: "Như vậy không tốt." nghe tới có chút ý vị uy hiếp người khác, nàng sẽ không bất cẩn mà làm ra những chuyện này.
Miên nhi cho Phò mã đang trì độn, một cái ghế, Thư Điện Hợp ngồi xuống, bả vai buông lỏng, thật sự là mệt mỏi.
"Ngốc đầu nga." Tuyên Thành lấy âm thanh mà chính mình nghe thấy được mà nói.
Mở ra bọc thập cẩm trai, từ giữa lấy ra một khối mềm mại, trên điểm chút đỏ đỏ, khiến người ta thích thú, hoa quế cao được nàng đưa vào miệng, mùi hoa quế cùng mùi vị ngọt ngào, trong nháy mắt lan toàn khoang miệng.
Mùi vị ngọt ngào bên trong miệng, vừa từ miếng hoa quế cao, vừa tới từ trong lòng.
"Chỉ là Phò mã không có làm Bản Cung thất vọng."
"Công Chúa yêu thích là tốt rồi." Thư Điện Hợp nghe vậy liền nở nụ cười.
Trong nội viện ánh sáng tỏa ra ấm áp, rực rỡ. Mồ hôi trên mặt Thư Điện Hợp cũng khô cạn, gió lùa mang tới mát mẻ, hoa mai thấp thỏm.
Tuyên Thành đột nhiên nghĩ ra gì đó, hỏi: "Phò mã bận bịu cả ngày, đã dùng qua bữa tối rồi sao?" nàng không gặp bóng dáng của Sở ma ma, nên cũng cho là Thư Điện Hợp ăn tối rồi.
"Chưa từng." Thư Điện Hợp nói.
Nàng hôm nay cả ngày chạy đi sắp xếp mua đồ ăn cho Tuyên Thành, bữa trưa cũng là tùy tiện ăn trên đường. Khi mua xong thành đông, sợ Công Chúa đợi lâu, nàng liền vội vã chạy tới, bằng không trên người cũng không nhiều mồ hôi tới vậy.
"Có muốn hay không ở lại Phủ Công chúa đồng thời dùng?" Tuyên Thành vì bù đắp lương tâm của chính mình, hướng về Thư Điện Hợp phát sinh mời.
Thư Điện Hợp một chút do dự, giơ tay lên, liền cảm nhận được trên người một chút mùi vị khó chịu, lại phiền toái dính dính mồ hôi. Ngời khác có lẽ không phát giác được, nhưng nàng vạn lần ghét bỏ chính mình có một điểm không sạch sẽ.
"Không được, Thần trên người tràn đầy phong trần mồ hôi, cùng Công Chúa ngồi cùng bàn ăn uống, sợ hãi đối với Công Chúa bất kính."
Nàng mượn cớ quá tốt, để Tuyên Thành nhận rõ đúng là như vậy, vẫn là mặt khác muốn nàng ấy không muốn cùng mình ở chung.
Tuyên Thành khẽ hất lông mày, đang định chuẩn cho hắn đi.
"Không phải vậy, thần ngày mai y quan sạch sẽ, trở lại nói chuyện tiếp với Công Chúa?"
Lời này nói ra, quá khách khí, như là đối với chủ nhân vậy, mà không giống nói chuyện đối với thê tử của chính mình.
"Tùy tiện ngươi." Tuyên Thành ngón tay trên mặt bàn hờ hững gõ, phun ra ba chữ.
Chờ Sở ma ma chuẩn bị kĩ càng nước tắm cho Thư Điện Hợp, thì nàng đã rời đi rồi.
"Phò mã tính khí thực sự là tốt lắm." người đi nhà trống, miên nhi tiễn hắn đi ra cửa, rồi tự đáy lòng thở dài nói.
Không có nhớ tới trước còn vì Phò mã lạnh nhạt Công chúa, mà giật giây Công chúa, để Công chúa giáo huấn Phò mã.
Tuên thành đối với lời nói của Miên nhi coi thường, đem đồ vật Thư Điện Hợp mua cho mình, mở ra, mỗi cái đều nếm một miếng.
Cũng không có như cờ mong ăn ngon như nàng tưởng tượng, hoa quế cao liền không có ngọt nữa. Nàng cau mày, muốn biết rõ vì nguyên cớ gì, đưa cho Miên nhi ăn thử.
Miên nhi thụ sủng nhược kinh, xác nhận với Công Chúa, được Công chúa đồng ý, nàng vui mừng khôn xiết, nhận lấy những thứ đó. Không nhẫn nại được lòng hiếu kỳ của mình, mà hỏi: "Công Chúa tại sao không giữ Phò Mã ở lại?"
"Hắn không thích, không miễn cưỡng." Tuyên Thành hời hợt nói.
Miên nhi không rõ, nhưng lời này lọt vào người trong cuộc, nhưng lại là rõ ràng sự việc.
Vừa vặn Sở ma ma đi tới, không tự chủ được bóp lấy tay áo của chính mình, lâm vào trầm tư.
Một đêm cuối cùng cũng qua đi, âm thanh gà gáy không rõ, ngắn ngủi nhẹ nhàng, cảm giác khoan khoái mát mẻ qua đi, thái dương lần nữa xuất hiện thiêu đốt đại địa.
Có một ngày, khi để ý quá nhiều vào một việc, sẽ thấy thời gian là dị thường chậm chạm đi qua.
Lại đến lúc chạng vạng, thái dương lặn xuống hòa cùng các chóp mái nhà san sát, hòa cùng bóng tối.
Thư Điện Hợp đúng hẹn mà tới, Sở ma ma đã sớm chuẩn bị tốt một mâm bàn ăn, đầy món chờ đợi nàng....
Nàng phát hiện từ sau khi nàng thành thân, người ở bên cạnh nàng đều thay đổi như thế, động một chút lại ở trước mặt của nàng, nhắc tới mấy việc kia. Sở ma ma, Thái tử phi thì thôi đi, hiện tại ngay cả Miên Nhi, cũng bị các nàng làm hỏng rồi.
Nàng vừa vặn nghĩ xem có biện pháp nào, ngăn chặn những lời nói này, liền nghe Miên Nhi nói: "Nói đến, mấy ngày nay Phò Mã đều không tới cửa, Công Chúa liền không tức giận sao?"
"Có việc gì, mà phải tức giận?' Tuyên Thành nháy mắt mấy cái, lại cảm thấy Thư Điện Hợp không trước mặt nàng vướng chân, làm nàng chướng mắt, là hắn cũng biết thức thời.
"Mới thành thân mà đã lạnh nhạt Công Chúa, sau này thì thế nào?" Miên Nhi vì chủ nhân của chính mình tức giận, bất bình nói.
"Cũng như vậy...." Tuyên Thành lầm bầm nói.
Miên nhi không nhắc, nàng còn không nghĩ tới. Dựa vào cái gì, nàng lại phải đói mặt với nhiều câu hỏi về người kia như vậy, làm nàng khó trả lời. Mà người kia hết thảy giống như là không có quan hệ gì tới hắn vậy?
Không được, chính mình cũng muốn để hắn khổ sở như vậy, tay nhỏ giấu trong áo của nàng nắm chặt vào.
Miên nhi cho rằng là Công Chúa đồng tình với quan điểm của mình, phụ họa thêm, nói: "Hơn nữa Phò mã còn nhiều lần dùng công vụ bận rộn, làm cớ, từ chối Sở ma ma mời hắn tới công chúa phủ, cũng không biết hắn bận cái gì, làm cho Sở ma ma rất tức giận."
Miên Nhi không rành thế sự, cho rằng miễn là công chúa cùng Phò mã ngủ cùng nhau một chỗ, là liền có thể sinh ra hài tử.
Đinh một tiếng, Miên nhi bỗng nhiên ý thức được tự mình nói lộ hết, vội vã che miệng mình lại, cẩn thận nheo mắt nhìn vẻ mặt của Công Chúa.
Tuyên Thành sớm đã biết những chuyện này, chẳng muốn đi truy cứu, rõ ràng Miên nhi nói không giống suy nghĩ của nàng, nhưng lại nói đúng ý của nàng: "Dáng dấp hắn như vậy, Bản Công Chúa nên hảo hảo, giáo huấn hắn một phen, làm cho hắn phải thức thời."
Miên nhi tâm tình sốt sắng lên, không che giấu vui sướng, cổ vũ Công chúa nhà mình, nói: "Đúng!Công Chúa nói rất đúng." tốt nhất là muốn Phò Mã hàng đêm lại đây thị tẩm.
Tuyên Thành quyết định chủ ý, nắm đấm hướng về lòng bàn tay vỗ một cái, phân phó nói: "Ngươi đi gọi một gã sai vặt, để hắn đi phủ Phò Mã, thay Bản Cung truyền lệnh. Liền nói Bản Cung muốn ăn thập cẩm trai hoa quế cao ở thành nam, lão Tô ở thành tây gọi là hoa gà. Thành đông tiểu kim kết, để trượng phu của Bản Cung tự mình đi mua, không cho mượn danh nghĩa của người khác." hai chữ trượng phu cố ý tăng thêm ngữ khí.
"Tuân lệnh." Miên nhi ưa thích, vui vẻ đồng ý chạy đi.
Từ Kinh thành đến thành tây, lại qua thành đông, từ thành nam, tới thành bắc. Chạy đi chạy lại, mất một khoảng thời gian khá lâu, cũng coi như ngồi xe ngựa, cũng phải mất một ngày.
Lúc này lại là giữa trưa, ra ngoài có bao nhiêu là khó chịu nóng nực, dằn vặt một thân mồ hôi.
Miên nhi cảm thán Công chúa thông minh, dĩ nhiên nghĩ đây là tuyệt diệu mưu kế.
Xem cái Phò mã kia, sau này còn dám hay không bắt nạt gia chủ của các nàng! Miên nhi hả giận trong lòng nghĩ
Thư Điện Hợp, nhận được mệnh lệnh, đã là giờ lên đèn.
Hôm nay bởi vì Hàn lâm viện sự tình trì hoãn, nàng hồi phủ chậm, coi chính mình sẽ bỏ qua việc Công Chúa phủ, chiêu nàng đêm tới đến thị tẩm, không nghĩ tới là Công Chúa có hậu chiêu.
Nàng tiếp nhận trà của thị nữ, một đường trở về thân thể khô cạn, uể oải, uống một chén sạch sàng sanh, không mò ra được mấy cái tên mà Công Chúa nói.
Gã sai vặt của phủ Công Chúa tới phủ Phò Mã nhưng không gặp Thư Điện Hợp, hắn bèn giao phó cho Trưởng sử của phủ Phò mã, rồi chắp tay rời đi.
Hiện tại Thư Điện Hợp đã trở về, trường sử của phủ thuật lại lời của Công Chúa, hắn đề nghị: "Lúc này muốn đi ra ngoài mua được đồ vật của Công Chúa cần, sợ là không kịp, không bằng ngày mai lão nô mệnh gã sai vặt thay thế Phò mã làm chuyện này thỏa đáng, Phò mã lấy thêm đồ vật để tới phủ?"
Thư Điện Hợp đột nhiên nghĩ hai chữ trượng phu kia mà Công Chúa nói, hiểu được nàng ấy là đang làm khó mình, không đáp ứng không được, vội vã lắc đầu, nói: "Công Chúa mệnh lệnh xuống ngươi giám cãi lời?"
"Lão nô lắm mồm." Trường sử cúi đầu xuống.
Thư Điện Hợp thả chén trà xuống, lường trước được Hàn lâm viện ngày mai cũng không có chuyện gì, trước tiên đến Hàn lâm việc xin nghỉ, sau đó vì Công Chúa mà làm việc cũng không sao.
Ngày hôm sau. Tuyên Thành biết Phò mã thu được mệnh lệnh của mình, trăm năm mới thấy nàng an phận một hôm, không mặc nam trang chạy loạn ở ngoài, mà ngoan ngoãn ở trong Phủ Công Chúa chờ đợi Thư Điện Hợp tới cửa.
Miên nhi trong lòng thầm than vãn, năng lực của Phò mã là lợi hại tới đâu. Có thể để chủ tử của các nàng như vậy ngoan ngoãn, trên đời này chắc chỉ có Hoàng thượng, hiện tại thêm một người là Phò mã.
Tuyên Thành biết Thư Điện Hợp sớm sẽ không làm xong mấy việc kia, nàng ngủ một giấc trưa, xong sau đó tỉnh ngủ, vẫn chờ đợi, tới lúc mặt trời lặn xuống. Ánh nến chiếu khắp thế gian, cũng không thấy người báo phò mã tới cửa.
Nàng rốt cuộc thiếu kiên nhẫn, giục Miên nhi phái người đi hỏi.
Nhưng lại nghe thấy tiếng ngựa hí ở trước cửa phủ Công Chúa, càng nàng rốt cuộc đã đợi được Phò Mã chậm chạp tới.
Thư Điện Hợp vừa xuống khỏi ngựa, trước hết đem đồ vật giao cho người của phủ Công Chúa, giúp hắn mang cho Công Chúa.
Lại nhìn lại bản thân mình, giống như là vừa ở dưới nước được vớt lên vậy, đầu tóc đầy mồ hôi, sắc mặt khẽ biến đỏ, mồ hôi theo lông mày của nàng chảy xuống cằm. Nếu là nàng bóp bóp cổ áo của mình khả năng có thể nhỏ ra nước được.
Tháng bảy, đi trên đường phố, như là lò lửa, hít đủ nhiệt độ từ mặt trời tỏa ra. Khi ra cửa mang theo băng bồn, không bao lâu liền tan chảy hết. Đừng nói là người, hầu như cả người ngựa đều muốn mất nước.
Sở ma ma nhìn thấy Phò mã chật vật như vậy tới đây, liền biết là chủ ý của ai, vội vã sai người mang tới nước lạnh, để Phò mã rửa mặt, lại muốn hỏi Phò mã có muốn thay đổi y phục. Công Chúa phủ tự nhiên có chuẩn bị y phục cho nàng.
Thư Điện Hợp lắc lắc tay. Vẫn duy trì nhã nhặn, sau khi rửa sạch mặt, chỉnh nếp nhăn trên áo, liền nước cũng không uống, và trong nội viện tìm Công Chúa hành lễ.
Thời điểm nàng nhìn thấy Tuyên Thành, nàng áy đang cầm hộp lam mà nàng mang tới, lấy thứ gì đó trong hộp ra, từng cái, từng cái mà nhìn, nghiệm chứng có đúng hay không thứ nàng chỉ định để mua.
Tuên thành vừa thấy Thư Điện Hợp tới, thả đồ vật xuống, bĩu môi nói: " Chậm rì rì, Bản Cung gọi Hòa gà, đều đã lạnh thấu." giọng điệu mang theo từng tia, từng tia trách cứ.
Bôn ba một ngày trời, thật vất vả nàng mới mua được, nhưng lại gặp phải nàng ấy ghét bỏ. Thư Điện Hợp cũng không giận, mà còn cười nói: " Không phải thần cố ý kéo dài thời gian, không chịu vì Công Chúa chọn mua, mà là thập cẩm bánh ngọt quá mức quý hiếm. Một một đợt ra lò, đều bị bách tính chen chúc cướp đi, thần xếp hàng hồi lâu mới tới lượt."
"Ừ? Thật sao?" Tuyên Thành giả vờ không biết, liếc mắt nhìn trên người Thư Điện Hợp, người này lúc nào y phục cũng chỉnh tề, hỏi: "Ngươi tại sao không mượn chức quyền, để lão bản trước tiên bán cho ngươi một phần."
Thư Điện Hợp trầm ngâm một lát, nói: "Như vậy không tốt." nghe tới có chút ý vị uy hiếp người khác, nàng sẽ không bất cẩn mà làm ra những chuyện này.
Miên nhi cho Phò mã đang trì độn, một cái ghế, Thư Điện Hợp ngồi xuống, bả vai buông lỏng, thật sự là mệt mỏi.
"Ngốc đầu nga." Tuyên Thành lấy âm thanh mà chính mình nghe thấy được mà nói.
Mở ra bọc thập cẩm trai, từ giữa lấy ra một khối mềm mại, trên điểm chút đỏ đỏ, khiến người ta thích thú, hoa quế cao được nàng đưa vào miệng, mùi hoa quế cùng mùi vị ngọt ngào, trong nháy mắt lan toàn khoang miệng.
Mùi vị ngọt ngào bên trong miệng, vừa từ miếng hoa quế cao, vừa tới từ trong lòng.
"Chỉ là Phò mã không có làm Bản Cung thất vọng."
"Công Chúa yêu thích là tốt rồi." Thư Điện Hợp nghe vậy liền nở nụ cười.
Trong nội viện ánh sáng tỏa ra ấm áp, rực rỡ. Mồ hôi trên mặt Thư Điện Hợp cũng khô cạn, gió lùa mang tới mát mẻ, hoa mai thấp thỏm.
Tuyên Thành đột nhiên nghĩ ra gì đó, hỏi: "Phò mã bận bịu cả ngày, đã dùng qua bữa tối rồi sao?" nàng không gặp bóng dáng của Sở ma ma, nên cũng cho là Thư Điện Hợp ăn tối rồi.
"Chưa từng." Thư Điện Hợp nói.
Nàng hôm nay cả ngày chạy đi sắp xếp mua đồ ăn cho Tuyên Thành, bữa trưa cũng là tùy tiện ăn trên đường. Khi mua xong thành đông, sợ Công Chúa đợi lâu, nàng liền vội vã chạy tới, bằng không trên người cũng không nhiều mồ hôi tới vậy.
"Có muốn hay không ở lại Phủ Công chúa đồng thời dùng?" Tuyên Thành vì bù đắp lương tâm của chính mình, hướng về Thư Điện Hợp phát sinh mời.
Thư Điện Hợp một chút do dự, giơ tay lên, liền cảm nhận được trên người một chút mùi vị khó chịu, lại phiền toái dính dính mồ hôi. Ngời khác có lẽ không phát giác được, nhưng nàng vạn lần ghét bỏ chính mình có một điểm không sạch sẽ.
"Không được, Thần trên người tràn đầy phong trần mồ hôi, cùng Công Chúa ngồi cùng bàn ăn uống, sợ hãi đối với Công Chúa bất kính."
Nàng mượn cớ quá tốt, để Tuyên Thành nhận rõ đúng là như vậy, vẫn là mặt khác muốn nàng ấy không muốn cùng mình ở chung.
Tuyên Thành khẽ hất lông mày, đang định chuẩn cho hắn đi.
"Không phải vậy, thần ngày mai y quan sạch sẽ, trở lại nói chuyện tiếp với Công Chúa?"
Lời này nói ra, quá khách khí, như là đối với chủ nhân vậy, mà không giống nói chuyện đối với thê tử của chính mình.
"Tùy tiện ngươi." Tuyên Thành ngón tay trên mặt bàn hờ hững gõ, phun ra ba chữ.
Chờ Sở ma ma chuẩn bị kĩ càng nước tắm cho Thư Điện Hợp, thì nàng đã rời đi rồi.
"Phò mã tính khí thực sự là tốt lắm." người đi nhà trống, miên nhi tiễn hắn đi ra cửa, rồi tự đáy lòng thở dài nói.
Không có nhớ tới trước còn vì Phò mã lạnh nhạt Công chúa, mà giật giây Công chúa, để Công chúa giáo huấn Phò mã.
Tuên thành đối với lời nói của Miên nhi coi thường, đem đồ vật Thư Điện Hợp mua cho mình, mở ra, mỗi cái đều nếm một miếng.
Cũng không có như cờ mong ăn ngon như nàng tưởng tượng, hoa quế cao liền không có ngọt nữa. Nàng cau mày, muốn biết rõ vì nguyên cớ gì, đưa cho Miên nhi ăn thử.
Miên nhi thụ sủng nhược kinh, xác nhận với Công Chúa, được Công chúa đồng ý, nàng vui mừng khôn xiết, nhận lấy những thứ đó. Không nhẫn nại được lòng hiếu kỳ của mình, mà hỏi: "Công Chúa tại sao không giữ Phò Mã ở lại?"
"Hắn không thích, không miễn cưỡng." Tuyên Thành hời hợt nói.
Miên nhi không rõ, nhưng lời này lọt vào người trong cuộc, nhưng lại là rõ ràng sự việc.
Vừa vặn Sở ma ma đi tới, không tự chủ được bóp lấy tay áo của chính mình, lâm vào trầm tư.
Một đêm cuối cùng cũng qua đi, âm thanh gà gáy không rõ, ngắn ngủi nhẹ nhàng, cảm giác khoan khoái mát mẻ qua đi, thái dương lần nữa xuất hiện thiêu đốt đại địa.
Có một ngày, khi để ý quá nhiều vào một việc, sẽ thấy thời gian là dị thường chậm chạm đi qua.
Lại đến lúc chạng vạng, thái dương lặn xuống hòa cùng các chóp mái nhà san sát, hòa cùng bóng tối.
Thư Điện Hợp đúng hẹn mà tới, Sở ma ma đã sớm chuẩn bị tốt một mâm bàn ăn, đầy món chờ đợi nàng....