Chương 60
Đỗ Vân Đình cứ thể bỏ chạy khỏi nhà mình, không mang cả di động theo. Cậu lang thang vài vòng trên đường mới nhận ra xung quanh có vài nhân loại mới đang lảng vảng đi tới đi lui, kẻ nào cũng phì phèo điếu thuốc trông không dễ trêu vào.
Sự khác biệt giữa nhân loại cũ và nhân loại mới khá rõ ràng, bọn họ ai cũng cao lớn cường tráng, quanh người phả ra mùi máu tanh tưởi và lực uy hiếp vô hình. Nhân loại cũ như Đỗ Vân Đình, bình thường gặp bọn họ cũng phải tránh đi, hạn chế tối thiểu việc tiếp xúc.
Trong góc đường âm u tĩnh mịch. Nhân loại mới ở gần đó thình lình quăng áo khoác xuống đất, khom lưng là thay đổi diện mạo trong nháy mắt. Thân hình nguyên bản của bọn họ nhanh chóng co rút lại, tứ chi đứng vững trên mặt đất, đôi mắt sắc lạnh lóe lên trong bóng tối. Chúng sải từng bước rộng nhảy vọt qua người Đỗ Vân Đình như chớp nhoáng, trong đó có con hình dáng như báo hoa mai, lúc chạy ngang còn hích vào Đỗ Vân Đình rồi phát ra tiếng gầm gừ trầm đục.
Cùng lúc đó, một giọng nói khác vang lên trong đầu Đỗ Vân Đình: “Đừng cản đường, nhóc dễ thương.”
Đây là lần đầu tiên, Đỗ Vân Đình tận mắt chứng kiến quá trình biến thân của nhân loại mới. Cậu ngoảnh đầu nhìn lại phía sau, phát hiện những con mãnh thú này đang xòe ra bốn móng vuốt, thoắt cái đã biến mất ở cuối tầm mắt cậu với tốc độ cực kỳ choáng váng.
Gió đêm rất lạnh, Đỗ Vân Đình đứng trong gió lục lọi khắp người, mãi mới mò ra được ít tiền giấy.
Có vẻ đây là tiền mới.
Bây giờ có nhà nhưng không thể về, trong nhà còn tên tra nam kia đang nhậu nhẹt điên cuồng. Đỗ Vân Đình đổi hướng đi về phía căn nhà có treo bảng “Khách sạn”, đang nhấp nháy cách đó không xa. Người ngồi ở quầy lễ tân cũng là một nhân loại mới, anh ta không thèm nhếch mắt lên nhìn khách mà chỉ chằm chằm vào máy tính trước mặt.
“Thuê phòng à?
Đỗ Vân Đình nói: “Vâng.”
Người đàn ông vươn tay ra, nhận được tiền của Đỗ Vân Đình thì vẻ mặt dễ nhìn hơn. Anh ta mày mò dưới bàn hồi lâu rồi thảy tấm thẻ lên mặt bàn, “Tầng ba quẹo phải.”
Đỗ Vân Đình cầm thẻ phòng, nói câu cảm ơn ngắn gọn.
Cậu đi lên dọc theo cầu thang tối om, cầu thang không có đèn chỉ đành mượn chút ánh sáng lờ mờ ngoài hành lang mà đi, chỗ nào cũng đen kịt khó dò. Chút tối tăm này không là gì đối với thị lực vượt trội của nhân loại mới, nhưng với những nhân loại cũ thì đúng là ảnh hưởng cực lớn. Đỗ Vân Đình vịn tường đi thật cẩn thận, nhưng chưa được hai bước thì cảm giác quanh mình có luồng gió nổi lên.
Có thứ gì đó vụt qua bên người cậu, ngay sau đó là tiếng chửi rủa của người đằng sau.
“Mày có gan thì đừng mò về… Mày vác mặt về thì tao chặt cụt bốn chân mày cho coi, tao vặn gãy đầu mày!”
Người đàn ông trung niên nửa người trên trần trụi đang đứng trong hành lang, cửa phòng mở một nửa để lộ người phụ nữ với mái tóc xoăn dài đang ôm cánh tay ông ta, lắc la lắc lư đầy nũng nịu.
“Dám trộm tiền của ông đây!” Người đàn ông trung niên khạc nhổ trên mặt đất, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cầu thang tối mịt, “Thằng ranh con này…”
“Anh Thương, chớ nóng giận mà…” Người phụ nữ nhẹ nhàng nói rồi lại làm nũng với ông ta, “Nó vẫn còn nhỏ nên không hiểu chuyện, chắc đói quá mới làm thế.”
“Đói thì trộm đồ của ông đây à?” Người đàn ông vẫn hùng hổ quát tháo, “Ngon thì đi trộm của người khác ấy, ăn cướp ngoài đường chẳng ngon hơn hả?”
Người phụ nữ lại thì thầm gì đó bên tai khiến ông ta bật cười không quan tâm đến chuyện trước đó nữa, ông ta tình cờ liếc nhìn phía cầu thang.
Ánh mắt kia quét qua bóng dáng Đỗ Vân Đình như đinh rỉ, đâm đau cả người ông.
“Đúng là ngứa mắt,” người đàn ông ôm cô ả kia vào nhà, “Sớm muộn gì cũng chọc cho đuôi nó vểnh lên mới chừa.”
Đỗ Vân Đình vẫn không đứng lại, cậu tiếp tục dò dẫm từng bước tìm phòng mình rồi đi thẳng vào cửa. Cậu bật đèn lên, ánh đèn mờ ảo soi rõ cảnh tượng trong phòng, một chiếc giường đơn nhỏ xíu cộng thêm nhà vệ sinh cũng nhỏ nốt. Đỗ Vân Đình miễn cưỡng rửa mặt mày tay chân, càng quyết tâm phải đuổi tên tra công kia ra khỏi nhà mình.
Chăn gối thoáng có mùi ẩm mốc khiến cậu không tài nào ngủ ngon được, cả đêm trằn trọc thật lâu. Không biết rạng sáng mấy giờ, ngoài cửa có động tĩnh nhỏ như ai đó đang nhón chân lặng lẽ thử mở cửa phòng.
Đỗ Vân Đình lập tức tỉnh táo, 7777 cũng tỉnh rụi trong đầu cậu, hỏi: [Động tĩnh gì thế?]
[…]
Ký chủ nhà nó không trả lời, bật đèn phòng sáng choang. Ánh đèn này như tín hiệu, động tĩnh ngoài cửa dừng lại rồi nín bặt, không vang lên nữa. Đỗ Vân Đình quay về giường, đắp chăn cuộn mình.
Sáng sớm hôm sau, có tiếng ồn ào chửi rủa vang lên trong khách sạn.
“Trộm thức ăn của tao!” Một người phụ nữ lạ mặt đang đứng trước quầy lễ tân chửi sa sả vào mặt nhân viên khách sạn, “Đồ ăn trong phòng tao thiếu đi mấy phần… Đồ vô liêm sỉ nào cuỗm đồ ăn của tao rồi?”
Tận thế vừa qua chưa được bao lâu, đối với bọn họ thì đồ ăn còn quý hơn nhiều so với tiền bạc, thứ mất đi cứ như không phải chút đồ ăn mà là nửa mạng sống của mình vậy.
Nhân loại mới đứng ở quầy lễ tân trông vẫn biếng nhác, chẳng mảy may quan tâm.
“Có thể là chuột ăn.”
“Chuột nào mở được ngăn tủ phòng tao hả?” Người phụ nữ đập bàn rầm rầm quát tiếp, “Chuột mà lôi đồ đạc của tao ra à?”
…
Chẳng biết vì sao, Đỗ Vân Đình nhớ tới động tĩnh trước cửa phòng mình. Cậu im lặng chốc lát rồi nhấc chân lên tầng, lúc qua góc vắng, nhác thấy có bóng người gầy gò đang ghé vào tường nghe hai người nói chuyện dưới quầy lễ tân.
Cậu nhóc kia không lớn lắm, mới bảy tám tuổi, mặt mày tái nhợt khoác lên tấm áo sơ mi cũ kỹ, bẩn thỉu rộng thùng thình, mái tóc không được cắt tỉa bù xù xõa xuống che lông mày, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt gầy gò không có màu máu. Tay áo sơ mi của cậu nhóc xắn lên, trên đó còn có vệt bầm ứ máu, bắt gặp ánh mắt Đỗ Vân Đình, cậu nhóc như con mồi bị cắn bất ngờ, bèn vội vàng chạy về hướng ngược lại.
Thậm chí Đỗ Vân Đình còn không kịp gọi nó. Dù gì cậu nhóc cũng là nhân loại mới, mấy giây đã chạy mất tăm.
“…”
Đỗ Vân Đình nói với 7777: [Đứa bé này có hình thú là thỏ à?]
Chạy nhanh ghê á!
7777 nói: [Ai biết.]
Nó ngừng lại xíu, rồi thốt lên những lời tận đáy lòng: [Thật đáng thương.]
Dù sao 7777 vẫn là hệ thống mới chưa trải đời, chưa tiếp xúc với những mặt tối của thế giới này, bây giờ thấy bóng dáng đứa nhỏ kia thì lại dạt dào tình yêu khiến hốc mắt cũng cay xè.
Đỗ Vân Đình cảm thán, [Đúng thế, tôi cũng đáng thương.]
Hiển nhiên độ khó của thế giới này, còn cao hơn nhiều so với thế giới trước. Thế giới trước cậu còn được Giáo hội che chở, tuy là Omega nhưng vẫn sống an ổn; mà đến đây cậu lại không có bất cứ chỗ dựa nào. Thế giới này vừa trải qua tận thế nên hoàn toàn không thoát khỏi quy tắc mạnh ăn yếu nhịn, hệ thống pháp luật không hoàn thiện, giá trị đạo đức cũng mài mòn sau năm tháng thiếu thốn.
Đỗ Vân Đình là nhân loại cũ mà muốn ngược tra công, đúng là khó càng thêm khó.
Cũng may, đây mới là lần đầu tên tra nam kia ra tay với cậu. Trong kịch bản có chi tiết Giang Văn Khang tỏ thái độ, Đỗ Vân Đình hiểu sẽ khá gian nan nhưng không phải không thể.
Cậu quyết định về nhà xem xét đã.
Đỗ Vân Đình vò rối tóc mình rồi đi về. Giang Văn Khang đã tỉnh rượu rồi, gã chạy vội từ trong nhà ra đón cậu, còn nắm tay ánh mắt đầy quan tâm.
“Tiểu Hạ,” gã nói với vẻ áy náy, “Em có sao không? Hình như hôm qua anh uống nhiều quá…”
Cậu không nói gì. Vẻ mặt trông rất mệt mỏi, đứng ở cửa thay giày rồi đổi sang dép vải, không nói không rằng về phòng mình. Giang Văn Khang chặn trước mặt cậu, giọng điệu van lơn, “Tiểu Hạ, anh biết sai rồi, em nhìn anh một lần thôi được không?”
Cậu lạnh lùng liếc gã như đang nhìn một người xa lạ.
Giang Văn Khang hoảng hốt trong lòng. Gã hơi ngừng rồi nửa đùa nửa thật bảo, “Chẳng phải vì bình thường em không cho anh chạm vào sao…”
“Thì?” Rốt cuộc Bạch Hạ cũng nói chuyện, nhưng trong giọng nói không có tình cảm mà chỉ đơn giản là trần thuật lại, “Nên anh chuẩn bị đánh chết tôi?”
Giang Văn Khang giật thót hết cả lòng mề.
“Sao em lại nói thế?” Gã nói, “Anh chỉ bị rượu sai khiến trong lúc hồ đồ… Mà chẳng phải em cũng không bị thương sao?”
Bàn tay gã vươn ra muốn chạm vào mặt bạn trai, dỗ như dỗ con nít.
“Được rồi, em đừng giận dỗi nữa, được không?”
Cậu thanh niên nghiêng người không để gã chạm vào, Giang Văn Khang lượn tới lượn lui bên cạnh cậu, khi thì bưng trà rót nước khi thì đấm bóp bả vai. Bà dì hàng xóm qua mượn đồ đúng lúc nhìn thấy cảnh này, cảm thán với Đỗ Vân Đình: “Nhìn cậu Giang tốt với cháu chưa kìa, ui chao!”
Bà chính là người mai mối Giang Văn Khang cho Bạch Hạ. Nói là mai mối chứ thật ra chỉ là một bà dì may mắn sống sót sau tận thế, bây giờ cuộc sống vật chất phong phú lại không phải lo ăn lo mặc, đâm ra rảnh rỗi đi lo chuyện hộ người ta, cả ngày ngó trái nghía phải, xem nhà ai có chuyện là xung phong đi giải quyết hộ. Vì chuyện mai mối đối tượng cho người khác không phải dễ, nên bà ta nói chuyện cũng rất có khí thế bề trên, ngồi trên sô pha kêu Đỗ Vân Đình rửa cho bà một quả táo, cứ như bà vừa ban cho Đỗ Vân Đình một món hời cực tốt nào đó.
“Lúc dì bảo cháu đi gặp, mà cháu còn không chịu. Cháu dòm coi, nếu không có dì thì cháu đào đâu ra đối tượng hợp ý thế này chứ?”
Giang Văn Khang cười nhăn cả mặt, nói: “Dì ơi đừng đùa nữa. Bây giờ Tiểu Hạ đang giận cháu đây này.”
Bà dì kia vừa nghe đã không vui.
“Giận dỗi gì?” Bà ta trợn mắt không dám tin nhìn cậu, chậc một tiếng rõ to rồi chỉ vào Giang Văn Khang, “Tiểu Hạ… Cậu Giang nói thật đấy à? Tìm được đối tượng tốt vậy mà cháu còn bày đặt giận người ta? Cháu có biết bây giờ, nhân loại mới rất khó tìm không?! Người như cậu Giang, vẻ ngoài điểm chuẩn, không có tính xấu còn hiểu lòng người… Nếu dì là cháu thì ngủ cũng cười tỉnh luôn ấy! Sao cháu còn ngớ ngẩn giận dỗi người ta chứ?”
Giọng bà ta y hệt lúc giới thiệu Giang Văn Khang cho Bạch Hạ. Do Bạch Hạ còn nhỏ, không hiểu ngôn ngữ của làng mai mối nên mới tin, còn Đỗ Vân Đình vừa nghe thì cười lạnh.
7777 lấy làm lạ: [Cậu cười gì thế?]
[Cười câu khen ngợi này,] Đỗ Vân Đình nói, [Đảo đi đảo lại có mỗi hai câu. Nếu khen thật lòng thì đâu ai nói vậy.]
7777: […?]
[Thật sự xuất sắc thì phải khen hắn có công việc ổn định, nhà lầu xe hơi…,] Đỗ Vân Đình chỉ dạy cho hệ thống nhà mình, [Còn kiểu này hả, toàn mấy lời khen sảng thôi.]
Nói trắng ra, khen vậy là để điều hòa không khí, bà nội này tính nết hệt như cây dù, giống bề nào là che bề nấy.
Còn nói dễ nghe xíu thì chắc do lớn tuổi, bình thường cũng có tài ăn nói nên biết cách dỗ dành người khác.
Tóm bà thím này là tấm chiếu cũ dày dặn kinh nghiệm, có chuyện gì mà chưa trải qua.
7777 hoàn toàn bị sốc.
[Mồm bà mối là mồm điêu.] Đỗ Túng Túng nói, [Giống như lần trước có người giới thiệu tôi với con gái nhà người ta, cũng thổi phồng tôi thành con nhà giàu tương lai xán lạn, tài sản hơn trăm triệu, dịu dàng chu đáo, lịch thiệp tử tế…]
Hệ thống nghĩ mãi cũng không liên hệ được, mấy đặc trưng trên có quan hệ gì với ký chủ nhà mình.
Trong khoảnh khắc bối rối này, nó chợt hiểu ra bà mối là sinh vật không đáng tin đến mức nào.
[Đáng thương quá.]
[Đúng chứ?] Đỗ Vân Đình nói, [Hồi đó tôi đáng thương biết bao!]
7777: [Tôi nói cô gái kia kìa.]
Lớ ngớ tin lời bà mối lại tưởng mình được gả cho baba Mã*, lỡ thành đôi thật thì không chỉ rước về một đứa damdang, mà đứa damdang ấy còn có crush rồi.
(*nguyên văn là 马爸爸, cha Mã – Jack Ma, một kiểu nói đội người có tiền lên đầu, ai có sữa thì là mẹ, có tiền thì là cha, muốn làm gì cũng được.)
Đáng sợ.
Đỗ Vân Đình: […]
Bà dì kia không hề nhận ra vẻ mặt cậu thanh niên càng lúc càng xấu đi, vì là bà mối nên bà ta nói chuyện cứ có điệu vênh mặt, hất hàm sai bảo người ta.
“Tiểu Hạ này, dì bảo cháu đưa cái máy hút bụi để dì mượn thử chút xem nào.”
Giang Văn Khang vâng dạ, xoay người định lấy cho bà ta thật. Bà dì ngăn gã lại, “Cháu xách làm gì, để tự Tiểu Hạ mang tới đây, cháu cứ chiều nó là cớ làm sao…”
“Bây giờ Tiểu Hạ còn giận, dì ơi để cháu lấy cho dì.”
Giang Văn Khang quấn dây điện quanh máy hút bụi, đưa hết vào tay bà ta. Bà hàng xóm cười hì hì đón lấy, nhưng vừa cầm thì đột nhiên cậu thanh niên lạnh lùng bước đến, giật lại máy hút bụi.
Hàng xóm ngẩn ra, Giang Văn Khang cũng ngẩn tò te nhìn cậu.
“Tiểu Hạ, em đang làm gì thế?”
“Tôi còn muốn dùng máy hút bụi.” Bạch Hạ thản nhiên nói, không muốn giải thích quá nhiều, “Nên không cho dì mượn được. Máy sấy và nồi lúc trước dì mượn nhà tôi, tí nữa tôi theo dì qua nhà lấy về.”
Một câu mà khiến cả hai khán giả đều trợn mắt há hốc mồm. Giang Văn Khang khó tin nói: “Tiểu Hạ!… Sao em lại ăn nói với dì kiểu đó?”
Mặt già của bà dì hàng xóm cũng thoắt cái sa sầm, bà ta cười khẩy rồi bước thẳng ra cửa.
“Được thôi, tôi đi được chưa. Cái thứ hàng xóm gì mà vô tình vô nghĩa… Lòng tốt của tôi đúng là cho chó ăn rồi!”
Tra nam vội vàng kéo tay bà ta, cười trừ, “Dì ơi, Tiểu Hạ không có ý đó. Nếu dì còn dùng những đồ kia thì cứ để mà dùng, tùy dì thích dùng sao cũng được.”
“Ai cho?” Đỗ Vân Đình cười lạnh, giương mắt nhìn hắn, “Đồ của anh à Giang Văn Khang?”
“Tiểu Hạ! Sao em”
Rốt cuộc gã cũng thấy ánh mắt của cậu thanh niên. Đồng tử của Bạch Hạ có màu nâu nhàn nhạt hơi trong suốt, khi nhìn vào cứ như mắc kẹt trong hũ mật ngọt ngào. Nhưng bây giờ mật đã bị nhiễm độc không còn ngọt ngào nữa, mà bao trùm cảm giác không rét mà run.
Đột nhiên trái tim Giang Văn Khang có dự cảm không ổn.
“Không phải của anh, cũng chả tốn của anh xu nào…” Cậu thanh niên nhìn gã, lời chẳng chừa chút mặt mũi cho ai, “Vậy anh dựa vào đâu mà mời người ta mượn?”
“…”
Giang Văn Khang bị chặn nín họng, hồi lâu mới khẽ hất tay cả giận bảo: “Em xem anh là người ngoài sao?!”
Hàng xóm cũng đứng bên cạnh lầm bầm.
“Cái ngữ mắt mù không biết tốt xấu*, bây giờ cuộc sống tốt rồi là quên béng ngày xưa ai dìu dắt mình. Tuổi còn nhỏ mà lòng dạ đã đen tối, chẳng chút sĩ diện.”
(*Nguyên văn là 狗咬吕洞宾 – chó cắn Lữ Động Tân, trong đó Lữ Động Tân là một trong tám vị thần bất tử trong truyền thuyết. Chi tiết này nằm trong truyền thuyết dân gian, đại ý chửi người không biết tốt xấu.)
“Dì thì sĩ diện nhất rồi!” Đỗ Vân Đình cười với bà ta, nhe hàm răng trắng chốt câu cuối cùng, “Dì trả lại nồi cho tôi được không? Tối nay tôi muốn hầm canh.”
Bà hàng xóm hoàn toàn xụ mặt, lát sau mới vung tay.
“Lấy nhanh đi!” Bà ta nói khó nghe, “Không phải có cái nồi thôi sao, đáng giá mấy đồng bạc chứ? Nghĩ mình là ai vậy?!”
Bà ta trở mặt quay về nhà mình, ném hết đồ đạc mượn bên nhà Bạch Hạ ra trước cổng nhà cậu.
Đỗ Vân Đình dòm dòm, nói với Giang Văn Khang: “Rửa sạch đi.”
Toàn là bụi bám xám xịt.
“Anh hả?” Tra nam chỉ ngón tay vào mặt mình, “Tại sao anh phải rửa?”
“Vì anh cho người ta mượn.”
“…”
“Mà anh còn chả biết kiếm tiền.”
“…”
Giang Văn Khang không cãi được, im lặng vào bếp rửa nồi. Đỗ Vân Đình nằm ngả trên ghế sô pha như ông chủ, bật TV lên xem vài chương trình phát sóng.
7777 nói: [Không sao chứ?]
Cứng ăn cứng thế này luôn?
[Không hề gì,] Đỗ Vân Đình trả lời, [Yên tâm, gã không có tiền.]
Tận thế kéo dài khiến nhiều người quen với cuộc sống không lao động, ngày qua ngày chiến đấu trong hoàn cảnh chém giết ác liệt. Hoặc người ta sẽ tìm căn nhà an toàn chưa bị động thực vật biến dị tấn công, dựa vào lương thực tích trữ để trụ vững qua ngày, có khi mấy năm cũng không ra khỏi cửa. Đến lúc trật tự xã hội được khôi phục phần nào, thì những người này dần mất đất dụng võ. Không có nơi nào cần bọn họ chém giết, đâu thể sống như mấy năm tận thế cướp bóc người ta, ngày giá trị đạo đức được củng cố thì bọn họ càng thất nghiệp hơn xưa.
Bạch Hạ thì khác. Cậu là một tiểu thuyết gia khá tài năng, hồi còn cắp sách đến trường, cuốn tiểu thuyết cậu viết chơi được xuất bản thành công. Sau khi tận thế kết thúc thì cuốn tiểu thuyết mới của cậu lại được xuất bản, khuấy động làn sóng mới.
Mọi người vừa thoát khỏi thảm cảnh chưa từng có, nên rất cần chút an ủi tinh thần. Nhờ vào khả năng viết lách của mình, Bạch Hạ vào nghề không chút khó khăn trở ngại nào, thoải mái trở thành nhà văn tự do hô mưa gọi gió.
Mà vốn gia đình cậu cũng có xe, có nhà trong thành phố này rồi.
Giang Văn Khang tưởng thật, không dám trở mặt với cậu, thấy cậu nằm chình ình xem TV trên sô pha thì ngoan như cún đặt mông ngồi bên cạnh, giọng điệu dỗ dành, “Còn giận à?”
Đỗ Vân Đình liếc hắn rồi hỏi: “Rửa xong nồi rồi?”
“Xong rồi.” Giang Văn Giang định dựa vào người cậu, “Em… Áu!”
Cậu thanh niên đứng bật dậy. Gã ngả mình nhưng không dựa vào cậu được nên chao đảo, suýt thì ngã sấp mặt ra sàn.
Gã chống người ngồi dậy.
“Tiểu Hạ, em đi đâu thế?”
Đỗ Vân Đình vào phòng bếp nấu canh. Cậu sơ chế nguyên vật liệu trong nhà, trong tủ lạnh còn nửa con gà thì dùng nước xối qua, cho vào nhúm cẩu kỷ tươi đỏ rực, nêm nếm gia vị xong thì bắt đầu hầm. Hai cái đùi gà béo mập còn được giữ nguyên, Đỗ Vân Đình không cắt mà ném hết vào nồi, có đồ gì cậu cũng cho tất vào hầm.
Giang Văn Khang đứng bên cạnh, tưởng cậu nấu cho mình ăn nên nghĩ cậu hết giận rồi.
Nấu gần xong thì Đỗ Vân Đình bảo gã: “Ra ngoài mua cho tôi chai giấm. Cái loại bán ở siêu thị lớn cách đây hai con đường nhé.”
Giang Văn Khang nghe lời, đứng trước cửa tìm chìa khóa, nói vọng vào nhà: “Chết rồi! Tiểu Hạ, em có thấy chìa khóa của anh đâu không?”
Có tiếng trả lời vang lên trong nhà bếp, “Anh cứ đi đi.”
Giang Văn Khang không để ý nữa, quả nhiên gã thay giày ra ngoài luôn. Đỗ Vân Đình rót canh gà vào hộp, bưng đồ ăn theo rồi nhanh chóng vào phòng, cầm lấy mấy món quần áo trông không phải của mình thì thẳng tay ném hết ra ngoài cửa sổ.
7777: […?]
Đỗ Vân Đình lắc lư vào phòng tắm, ném luôn cả bàn chải đánh răng của Giang Văn Khang.
7777: […???]
Sau vài lần thu dọn sạch sẽ đồ đạc, Đỗ Vân Đình cất hai chiếc khóa cửa nhà mình rồi khóa trái cửa nhiều lần.
7777 trợn mắt há hốc mồm.
[Cậu đang…]
[Tôi đã nói,] Đỗ Vân Đình phủi tay cười lạnh, [Tôi đã muốn tống cổ tên tra nam này ra khỏi nhà mình lâu rồi.]
7777 chết lặng.
Nói đuổi là đuổi, đơn giản dứt khoát vậy luôn?
[Nếu gã quay về chặn cậu thì sao?]
[Gã về thì về,] Đỗ Vân Đình hờ hững không quan tâm, [Hai ngày này tôi không ở đây, xem gã chặn ở đâu.]
Cậu còn định đổi luôn nhà, ai rảnh làm bao cát cho tên tra nam uống say thì lôi ra đấm?
Đỗ Vân Đình bước trên đường, chợt hỏi: [28, cậu có thuốc tiến hóa thành nhân loại mới không?]
Kho hàng giao dịch của hệ thống không gì không có, nó trả lời: [Có.]
[Cái này giá bao nhiêu?]
[58 điểm tích lủy.]
Đỗ Vân Đình nhẩm tính trong bụng.
[Sao cái thứ đồ chơi này, còn đắt hơn cao hài hòa thế?]
7777 nói: [Thế thôi nhé?]
[Không,] Đỗ Vân Đình ra vẻ như người có tiền, [Cho một chai đê.]
Nếu không thì sao trụ nổi trong thế giới hiện tại. Lát sau, cậu cầm một chai chất lỏng nặng trĩu trên tay.
Hệ thống nói: [Thuốc này không cam đoan cậu sẽ biến thành hình thú gì đâu.]
[Không sao,] Đỗ Vân Đình rất yên tâm, hôm qua cậu đi đường cũng thấy rồi, người ta không phải hổ thì cũng là báo, khí thế oai hùng, nom sức mạnh đó cũng thừa biết cậu có đủ tố chất đánh tơi bời tên tra nam kia rồi, [Thế giới này, tôi muốn đánh gã nên cậu đừng cản.]
7777 không ủng hộ bảo lực. Mỗi lần nó nghĩ đến kết cục của nguyên chủ là chỉ biết nghiến răng nghiến lợi hận tên tra nam kia, sau khi đau khổ đấu tranh với chuẩn mực đạo đức của bản thân, hệ thống đã quyết định: [Một lần thôi nhé?]
[Chỉ một lần thôi.]
[…Thế thì ok.]
Đỗ Vân Đình cười hì hì.
Cậu tiếp tục đến khách sạn hôm qua, vì đã quen lối nên lúc đi đường cũng bình tĩnh hẳn, cậu bật đèn pin điện thoại soi đường lên cầu thang.
Trước khi ngủ, cậu đặt canh gà và một cặp lồng giữ nhiệt đầy cơm trước cửa phòng mình, trên mặt cơm còn rắc vài hạt vừng đen nhỏ vụn.
Quả nhiên nửa đêm, động tĩnh kia lại xuất hiện. Tiếng bước chân khe khẽ dừng trước cửa phòng Đỗ Vân Đình, cứ như phát hiện đồ ăn rồi nhưng do dự hồi lâu.
Ngay sau đó có tiếng nhai chóp chép vang lên, hình như người ngoài cửa đói quá nên ăn như hổ đói, cái thìa vét đến hạt cơm cuối cùng dưới đáy cặp lồng tạo ra tạp âm. Dường như nó ý thức được điều này nên động tác khẽ khàng hơn, không dám làm phiền ai.
7777 yên tâm.
[Ăn rồi,] Nó nói, [Không bị đói nữa là được.]
Nó rất tội nghiệp đứa nhỏ, mỗi lần nhắc đến là than nhóc đáng thương.
[Ngày mai làm cá cho nhóc đáng thương nhỉ?]
Đỗ Vân Đình nghi ngờ mình là ký chủ giả, sao hệ thống này chưa bao giờ quan tâm tới mình như thế nhở?
Cậu phàn nàn: [28, cậu không thấy đau lòng cho tôi sao!]
7777 cười ha ha vào mặt cậu.
Cậu nói có thấy xấu hổ không?
Ngược lại mỗi lần nó đau lòng… Chỉ tiếc đau lòng chưa được hai giây là đã bị từng đợt sóng của Đỗ Túng Túng dội cho tình thương tan nát, còn sót mỗi cái nghiến răng cay cú.
Chốc lát sau, nó hỏi: [Hình như đi rồi á?]
Thế là Đỗ Vân Đình mở cửa. Hộp cơm dưới đất đã biến mất, thay vào đó là một bông hoa màu trắng bé xinh, trên cánh hoa còn vương hạt sương sớm tinh khiết, mặt cắt trên thân cành còn ứa ra chất lỏng chứng tỏ nó vừa được hái rồi đặt trước cửa.
Đỗ Vân Đình khẽ giật mình, cười rộ lên.
Đứa trẻ này, cho ăn cũng không lỗ.
___________
Sự khác biệt giữa nhân loại cũ và nhân loại mới khá rõ ràng, bọn họ ai cũng cao lớn cường tráng, quanh người phả ra mùi máu tanh tưởi và lực uy hiếp vô hình. Nhân loại cũ như Đỗ Vân Đình, bình thường gặp bọn họ cũng phải tránh đi, hạn chế tối thiểu việc tiếp xúc.
Trong góc đường âm u tĩnh mịch. Nhân loại mới ở gần đó thình lình quăng áo khoác xuống đất, khom lưng là thay đổi diện mạo trong nháy mắt. Thân hình nguyên bản của bọn họ nhanh chóng co rút lại, tứ chi đứng vững trên mặt đất, đôi mắt sắc lạnh lóe lên trong bóng tối. Chúng sải từng bước rộng nhảy vọt qua người Đỗ Vân Đình như chớp nhoáng, trong đó có con hình dáng như báo hoa mai, lúc chạy ngang còn hích vào Đỗ Vân Đình rồi phát ra tiếng gầm gừ trầm đục.
Cùng lúc đó, một giọng nói khác vang lên trong đầu Đỗ Vân Đình: “Đừng cản đường, nhóc dễ thương.”
Đây là lần đầu tiên, Đỗ Vân Đình tận mắt chứng kiến quá trình biến thân của nhân loại mới. Cậu ngoảnh đầu nhìn lại phía sau, phát hiện những con mãnh thú này đang xòe ra bốn móng vuốt, thoắt cái đã biến mất ở cuối tầm mắt cậu với tốc độ cực kỳ choáng váng.
Gió đêm rất lạnh, Đỗ Vân Đình đứng trong gió lục lọi khắp người, mãi mới mò ra được ít tiền giấy.
Có vẻ đây là tiền mới.
Bây giờ có nhà nhưng không thể về, trong nhà còn tên tra nam kia đang nhậu nhẹt điên cuồng. Đỗ Vân Đình đổi hướng đi về phía căn nhà có treo bảng “Khách sạn”, đang nhấp nháy cách đó không xa. Người ngồi ở quầy lễ tân cũng là một nhân loại mới, anh ta không thèm nhếch mắt lên nhìn khách mà chỉ chằm chằm vào máy tính trước mặt.
“Thuê phòng à?
Đỗ Vân Đình nói: “Vâng.”
Người đàn ông vươn tay ra, nhận được tiền của Đỗ Vân Đình thì vẻ mặt dễ nhìn hơn. Anh ta mày mò dưới bàn hồi lâu rồi thảy tấm thẻ lên mặt bàn, “Tầng ba quẹo phải.”
Đỗ Vân Đình cầm thẻ phòng, nói câu cảm ơn ngắn gọn.
Cậu đi lên dọc theo cầu thang tối om, cầu thang không có đèn chỉ đành mượn chút ánh sáng lờ mờ ngoài hành lang mà đi, chỗ nào cũng đen kịt khó dò. Chút tối tăm này không là gì đối với thị lực vượt trội của nhân loại mới, nhưng với những nhân loại cũ thì đúng là ảnh hưởng cực lớn. Đỗ Vân Đình vịn tường đi thật cẩn thận, nhưng chưa được hai bước thì cảm giác quanh mình có luồng gió nổi lên.
Có thứ gì đó vụt qua bên người cậu, ngay sau đó là tiếng chửi rủa của người đằng sau.
“Mày có gan thì đừng mò về… Mày vác mặt về thì tao chặt cụt bốn chân mày cho coi, tao vặn gãy đầu mày!”
Người đàn ông trung niên nửa người trên trần trụi đang đứng trong hành lang, cửa phòng mở một nửa để lộ người phụ nữ với mái tóc xoăn dài đang ôm cánh tay ông ta, lắc la lắc lư đầy nũng nịu.
“Dám trộm tiền của ông đây!” Người đàn ông trung niên khạc nhổ trên mặt đất, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cầu thang tối mịt, “Thằng ranh con này…”
“Anh Thương, chớ nóng giận mà…” Người phụ nữ nhẹ nhàng nói rồi lại làm nũng với ông ta, “Nó vẫn còn nhỏ nên không hiểu chuyện, chắc đói quá mới làm thế.”
“Đói thì trộm đồ của ông đây à?” Người đàn ông vẫn hùng hổ quát tháo, “Ngon thì đi trộm của người khác ấy, ăn cướp ngoài đường chẳng ngon hơn hả?”
Người phụ nữ lại thì thầm gì đó bên tai khiến ông ta bật cười không quan tâm đến chuyện trước đó nữa, ông ta tình cờ liếc nhìn phía cầu thang.
Ánh mắt kia quét qua bóng dáng Đỗ Vân Đình như đinh rỉ, đâm đau cả người ông.
“Đúng là ngứa mắt,” người đàn ông ôm cô ả kia vào nhà, “Sớm muộn gì cũng chọc cho đuôi nó vểnh lên mới chừa.”
Đỗ Vân Đình vẫn không đứng lại, cậu tiếp tục dò dẫm từng bước tìm phòng mình rồi đi thẳng vào cửa. Cậu bật đèn lên, ánh đèn mờ ảo soi rõ cảnh tượng trong phòng, một chiếc giường đơn nhỏ xíu cộng thêm nhà vệ sinh cũng nhỏ nốt. Đỗ Vân Đình miễn cưỡng rửa mặt mày tay chân, càng quyết tâm phải đuổi tên tra công kia ra khỏi nhà mình.
Chăn gối thoáng có mùi ẩm mốc khiến cậu không tài nào ngủ ngon được, cả đêm trằn trọc thật lâu. Không biết rạng sáng mấy giờ, ngoài cửa có động tĩnh nhỏ như ai đó đang nhón chân lặng lẽ thử mở cửa phòng.
Đỗ Vân Đình lập tức tỉnh táo, 7777 cũng tỉnh rụi trong đầu cậu, hỏi: [Động tĩnh gì thế?]
[…]
Ký chủ nhà nó không trả lời, bật đèn phòng sáng choang. Ánh đèn này như tín hiệu, động tĩnh ngoài cửa dừng lại rồi nín bặt, không vang lên nữa. Đỗ Vân Đình quay về giường, đắp chăn cuộn mình.
Sáng sớm hôm sau, có tiếng ồn ào chửi rủa vang lên trong khách sạn.
“Trộm thức ăn của tao!” Một người phụ nữ lạ mặt đang đứng trước quầy lễ tân chửi sa sả vào mặt nhân viên khách sạn, “Đồ ăn trong phòng tao thiếu đi mấy phần… Đồ vô liêm sỉ nào cuỗm đồ ăn của tao rồi?”
Tận thế vừa qua chưa được bao lâu, đối với bọn họ thì đồ ăn còn quý hơn nhiều so với tiền bạc, thứ mất đi cứ như không phải chút đồ ăn mà là nửa mạng sống của mình vậy.
Nhân loại mới đứng ở quầy lễ tân trông vẫn biếng nhác, chẳng mảy may quan tâm.
“Có thể là chuột ăn.”
“Chuột nào mở được ngăn tủ phòng tao hả?” Người phụ nữ đập bàn rầm rầm quát tiếp, “Chuột mà lôi đồ đạc của tao ra à?”
…
Chẳng biết vì sao, Đỗ Vân Đình nhớ tới động tĩnh trước cửa phòng mình. Cậu im lặng chốc lát rồi nhấc chân lên tầng, lúc qua góc vắng, nhác thấy có bóng người gầy gò đang ghé vào tường nghe hai người nói chuyện dưới quầy lễ tân.
Cậu nhóc kia không lớn lắm, mới bảy tám tuổi, mặt mày tái nhợt khoác lên tấm áo sơ mi cũ kỹ, bẩn thỉu rộng thùng thình, mái tóc không được cắt tỉa bù xù xõa xuống che lông mày, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt gầy gò không có màu máu. Tay áo sơ mi của cậu nhóc xắn lên, trên đó còn có vệt bầm ứ máu, bắt gặp ánh mắt Đỗ Vân Đình, cậu nhóc như con mồi bị cắn bất ngờ, bèn vội vàng chạy về hướng ngược lại.
Thậm chí Đỗ Vân Đình còn không kịp gọi nó. Dù gì cậu nhóc cũng là nhân loại mới, mấy giây đã chạy mất tăm.
“…”
Đỗ Vân Đình nói với 7777: [Đứa bé này có hình thú là thỏ à?]
Chạy nhanh ghê á!
7777 nói: [Ai biết.]
Nó ngừng lại xíu, rồi thốt lên những lời tận đáy lòng: [Thật đáng thương.]
Dù sao 7777 vẫn là hệ thống mới chưa trải đời, chưa tiếp xúc với những mặt tối của thế giới này, bây giờ thấy bóng dáng đứa nhỏ kia thì lại dạt dào tình yêu khiến hốc mắt cũng cay xè.
Đỗ Vân Đình cảm thán, [Đúng thế, tôi cũng đáng thương.]
Hiển nhiên độ khó của thế giới này, còn cao hơn nhiều so với thế giới trước. Thế giới trước cậu còn được Giáo hội che chở, tuy là Omega nhưng vẫn sống an ổn; mà đến đây cậu lại không có bất cứ chỗ dựa nào. Thế giới này vừa trải qua tận thế nên hoàn toàn không thoát khỏi quy tắc mạnh ăn yếu nhịn, hệ thống pháp luật không hoàn thiện, giá trị đạo đức cũng mài mòn sau năm tháng thiếu thốn.
Đỗ Vân Đình là nhân loại cũ mà muốn ngược tra công, đúng là khó càng thêm khó.
Cũng may, đây mới là lần đầu tên tra nam kia ra tay với cậu. Trong kịch bản có chi tiết Giang Văn Khang tỏ thái độ, Đỗ Vân Đình hiểu sẽ khá gian nan nhưng không phải không thể.
Cậu quyết định về nhà xem xét đã.
Đỗ Vân Đình vò rối tóc mình rồi đi về. Giang Văn Khang đã tỉnh rượu rồi, gã chạy vội từ trong nhà ra đón cậu, còn nắm tay ánh mắt đầy quan tâm.
“Tiểu Hạ,” gã nói với vẻ áy náy, “Em có sao không? Hình như hôm qua anh uống nhiều quá…”
Cậu không nói gì. Vẻ mặt trông rất mệt mỏi, đứng ở cửa thay giày rồi đổi sang dép vải, không nói không rằng về phòng mình. Giang Văn Khang chặn trước mặt cậu, giọng điệu van lơn, “Tiểu Hạ, anh biết sai rồi, em nhìn anh một lần thôi được không?”
Cậu lạnh lùng liếc gã như đang nhìn một người xa lạ.
Giang Văn Khang hoảng hốt trong lòng. Gã hơi ngừng rồi nửa đùa nửa thật bảo, “Chẳng phải vì bình thường em không cho anh chạm vào sao…”
“Thì?” Rốt cuộc Bạch Hạ cũng nói chuyện, nhưng trong giọng nói không có tình cảm mà chỉ đơn giản là trần thuật lại, “Nên anh chuẩn bị đánh chết tôi?”
Giang Văn Khang giật thót hết cả lòng mề.
“Sao em lại nói thế?” Gã nói, “Anh chỉ bị rượu sai khiến trong lúc hồ đồ… Mà chẳng phải em cũng không bị thương sao?”
Bàn tay gã vươn ra muốn chạm vào mặt bạn trai, dỗ như dỗ con nít.
“Được rồi, em đừng giận dỗi nữa, được không?”
Cậu thanh niên nghiêng người không để gã chạm vào, Giang Văn Khang lượn tới lượn lui bên cạnh cậu, khi thì bưng trà rót nước khi thì đấm bóp bả vai. Bà dì hàng xóm qua mượn đồ đúng lúc nhìn thấy cảnh này, cảm thán với Đỗ Vân Đình: “Nhìn cậu Giang tốt với cháu chưa kìa, ui chao!”
Bà chính là người mai mối Giang Văn Khang cho Bạch Hạ. Nói là mai mối chứ thật ra chỉ là một bà dì may mắn sống sót sau tận thế, bây giờ cuộc sống vật chất phong phú lại không phải lo ăn lo mặc, đâm ra rảnh rỗi đi lo chuyện hộ người ta, cả ngày ngó trái nghía phải, xem nhà ai có chuyện là xung phong đi giải quyết hộ. Vì chuyện mai mối đối tượng cho người khác không phải dễ, nên bà ta nói chuyện cũng rất có khí thế bề trên, ngồi trên sô pha kêu Đỗ Vân Đình rửa cho bà một quả táo, cứ như bà vừa ban cho Đỗ Vân Đình một món hời cực tốt nào đó.
“Lúc dì bảo cháu đi gặp, mà cháu còn không chịu. Cháu dòm coi, nếu không có dì thì cháu đào đâu ra đối tượng hợp ý thế này chứ?”
Giang Văn Khang cười nhăn cả mặt, nói: “Dì ơi đừng đùa nữa. Bây giờ Tiểu Hạ đang giận cháu đây này.”
Bà dì kia vừa nghe đã không vui.
“Giận dỗi gì?” Bà ta trợn mắt không dám tin nhìn cậu, chậc một tiếng rõ to rồi chỉ vào Giang Văn Khang, “Tiểu Hạ… Cậu Giang nói thật đấy à? Tìm được đối tượng tốt vậy mà cháu còn bày đặt giận người ta? Cháu có biết bây giờ, nhân loại mới rất khó tìm không?! Người như cậu Giang, vẻ ngoài điểm chuẩn, không có tính xấu còn hiểu lòng người… Nếu dì là cháu thì ngủ cũng cười tỉnh luôn ấy! Sao cháu còn ngớ ngẩn giận dỗi người ta chứ?”
Giọng bà ta y hệt lúc giới thiệu Giang Văn Khang cho Bạch Hạ. Do Bạch Hạ còn nhỏ, không hiểu ngôn ngữ của làng mai mối nên mới tin, còn Đỗ Vân Đình vừa nghe thì cười lạnh.
7777 lấy làm lạ: [Cậu cười gì thế?]
[Cười câu khen ngợi này,] Đỗ Vân Đình nói, [Đảo đi đảo lại có mỗi hai câu. Nếu khen thật lòng thì đâu ai nói vậy.]
7777: […?]
[Thật sự xuất sắc thì phải khen hắn có công việc ổn định, nhà lầu xe hơi…,] Đỗ Vân Đình chỉ dạy cho hệ thống nhà mình, [Còn kiểu này hả, toàn mấy lời khen sảng thôi.]
Nói trắng ra, khen vậy là để điều hòa không khí, bà nội này tính nết hệt như cây dù, giống bề nào là che bề nấy.
Còn nói dễ nghe xíu thì chắc do lớn tuổi, bình thường cũng có tài ăn nói nên biết cách dỗ dành người khác.
Tóm bà thím này là tấm chiếu cũ dày dặn kinh nghiệm, có chuyện gì mà chưa trải qua.
7777 hoàn toàn bị sốc.
[Mồm bà mối là mồm điêu.] Đỗ Túng Túng nói, [Giống như lần trước có người giới thiệu tôi với con gái nhà người ta, cũng thổi phồng tôi thành con nhà giàu tương lai xán lạn, tài sản hơn trăm triệu, dịu dàng chu đáo, lịch thiệp tử tế…]
Hệ thống nghĩ mãi cũng không liên hệ được, mấy đặc trưng trên có quan hệ gì với ký chủ nhà mình.
Trong khoảnh khắc bối rối này, nó chợt hiểu ra bà mối là sinh vật không đáng tin đến mức nào.
[Đáng thương quá.]
[Đúng chứ?] Đỗ Vân Đình nói, [Hồi đó tôi đáng thương biết bao!]
7777: [Tôi nói cô gái kia kìa.]
Lớ ngớ tin lời bà mối lại tưởng mình được gả cho baba Mã*, lỡ thành đôi thật thì không chỉ rước về một đứa damdang, mà đứa damdang ấy còn có crush rồi.
(*nguyên văn là 马爸爸, cha Mã – Jack Ma, một kiểu nói đội người có tiền lên đầu, ai có sữa thì là mẹ, có tiền thì là cha, muốn làm gì cũng được.)
Đáng sợ.
Đỗ Vân Đình: […]
Bà dì kia không hề nhận ra vẻ mặt cậu thanh niên càng lúc càng xấu đi, vì là bà mối nên bà ta nói chuyện cứ có điệu vênh mặt, hất hàm sai bảo người ta.
“Tiểu Hạ này, dì bảo cháu đưa cái máy hút bụi để dì mượn thử chút xem nào.”
Giang Văn Khang vâng dạ, xoay người định lấy cho bà ta thật. Bà dì ngăn gã lại, “Cháu xách làm gì, để tự Tiểu Hạ mang tới đây, cháu cứ chiều nó là cớ làm sao…”
“Bây giờ Tiểu Hạ còn giận, dì ơi để cháu lấy cho dì.”
Giang Văn Khang quấn dây điện quanh máy hút bụi, đưa hết vào tay bà ta. Bà hàng xóm cười hì hì đón lấy, nhưng vừa cầm thì đột nhiên cậu thanh niên lạnh lùng bước đến, giật lại máy hút bụi.
Hàng xóm ngẩn ra, Giang Văn Khang cũng ngẩn tò te nhìn cậu.
“Tiểu Hạ, em đang làm gì thế?”
“Tôi còn muốn dùng máy hút bụi.” Bạch Hạ thản nhiên nói, không muốn giải thích quá nhiều, “Nên không cho dì mượn được. Máy sấy và nồi lúc trước dì mượn nhà tôi, tí nữa tôi theo dì qua nhà lấy về.”
Một câu mà khiến cả hai khán giả đều trợn mắt há hốc mồm. Giang Văn Khang khó tin nói: “Tiểu Hạ!… Sao em lại ăn nói với dì kiểu đó?”
Mặt già của bà dì hàng xóm cũng thoắt cái sa sầm, bà ta cười khẩy rồi bước thẳng ra cửa.
“Được thôi, tôi đi được chưa. Cái thứ hàng xóm gì mà vô tình vô nghĩa… Lòng tốt của tôi đúng là cho chó ăn rồi!”
Tra nam vội vàng kéo tay bà ta, cười trừ, “Dì ơi, Tiểu Hạ không có ý đó. Nếu dì còn dùng những đồ kia thì cứ để mà dùng, tùy dì thích dùng sao cũng được.”
“Ai cho?” Đỗ Vân Đình cười lạnh, giương mắt nhìn hắn, “Đồ của anh à Giang Văn Khang?”
“Tiểu Hạ! Sao em”
Rốt cuộc gã cũng thấy ánh mắt của cậu thanh niên. Đồng tử của Bạch Hạ có màu nâu nhàn nhạt hơi trong suốt, khi nhìn vào cứ như mắc kẹt trong hũ mật ngọt ngào. Nhưng bây giờ mật đã bị nhiễm độc không còn ngọt ngào nữa, mà bao trùm cảm giác không rét mà run.
Đột nhiên trái tim Giang Văn Khang có dự cảm không ổn.
“Không phải của anh, cũng chả tốn của anh xu nào…” Cậu thanh niên nhìn gã, lời chẳng chừa chút mặt mũi cho ai, “Vậy anh dựa vào đâu mà mời người ta mượn?”
“…”
Giang Văn Khang bị chặn nín họng, hồi lâu mới khẽ hất tay cả giận bảo: “Em xem anh là người ngoài sao?!”
Hàng xóm cũng đứng bên cạnh lầm bầm.
“Cái ngữ mắt mù không biết tốt xấu*, bây giờ cuộc sống tốt rồi là quên béng ngày xưa ai dìu dắt mình. Tuổi còn nhỏ mà lòng dạ đã đen tối, chẳng chút sĩ diện.”
(*Nguyên văn là 狗咬吕洞宾 – chó cắn Lữ Động Tân, trong đó Lữ Động Tân là một trong tám vị thần bất tử trong truyền thuyết. Chi tiết này nằm trong truyền thuyết dân gian, đại ý chửi người không biết tốt xấu.)
“Dì thì sĩ diện nhất rồi!” Đỗ Vân Đình cười với bà ta, nhe hàm răng trắng chốt câu cuối cùng, “Dì trả lại nồi cho tôi được không? Tối nay tôi muốn hầm canh.”
Bà hàng xóm hoàn toàn xụ mặt, lát sau mới vung tay.
“Lấy nhanh đi!” Bà ta nói khó nghe, “Không phải có cái nồi thôi sao, đáng giá mấy đồng bạc chứ? Nghĩ mình là ai vậy?!”
Bà ta trở mặt quay về nhà mình, ném hết đồ đạc mượn bên nhà Bạch Hạ ra trước cổng nhà cậu.
Đỗ Vân Đình dòm dòm, nói với Giang Văn Khang: “Rửa sạch đi.”
Toàn là bụi bám xám xịt.
“Anh hả?” Tra nam chỉ ngón tay vào mặt mình, “Tại sao anh phải rửa?”
“Vì anh cho người ta mượn.”
“…”
“Mà anh còn chả biết kiếm tiền.”
“…”
Giang Văn Khang không cãi được, im lặng vào bếp rửa nồi. Đỗ Vân Đình nằm ngả trên ghế sô pha như ông chủ, bật TV lên xem vài chương trình phát sóng.
7777 nói: [Không sao chứ?]
Cứng ăn cứng thế này luôn?
[Không hề gì,] Đỗ Vân Đình trả lời, [Yên tâm, gã không có tiền.]
Tận thế kéo dài khiến nhiều người quen với cuộc sống không lao động, ngày qua ngày chiến đấu trong hoàn cảnh chém giết ác liệt. Hoặc người ta sẽ tìm căn nhà an toàn chưa bị động thực vật biến dị tấn công, dựa vào lương thực tích trữ để trụ vững qua ngày, có khi mấy năm cũng không ra khỏi cửa. Đến lúc trật tự xã hội được khôi phục phần nào, thì những người này dần mất đất dụng võ. Không có nơi nào cần bọn họ chém giết, đâu thể sống như mấy năm tận thế cướp bóc người ta, ngày giá trị đạo đức được củng cố thì bọn họ càng thất nghiệp hơn xưa.
Bạch Hạ thì khác. Cậu là một tiểu thuyết gia khá tài năng, hồi còn cắp sách đến trường, cuốn tiểu thuyết cậu viết chơi được xuất bản thành công. Sau khi tận thế kết thúc thì cuốn tiểu thuyết mới của cậu lại được xuất bản, khuấy động làn sóng mới.
Mọi người vừa thoát khỏi thảm cảnh chưa từng có, nên rất cần chút an ủi tinh thần. Nhờ vào khả năng viết lách của mình, Bạch Hạ vào nghề không chút khó khăn trở ngại nào, thoải mái trở thành nhà văn tự do hô mưa gọi gió.
Mà vốn gia đình cậu cũng có xe, có nhà trong thành phố này rồi.
Giang Văn Khang tưởng thật, không dám trở mặt với cậu, thấy cậu nằm chình ình xem TV trên sô pha thì ngoan như cún đặt mông ngồi bên cạnh, giọng điệu dỗ dành, “Còn giận à?”
Đỗ Vân Đình liếc hắn rồi hỏi: “Rửa xong nồi rồi?”
“Xong rồi.” Giang Văn Giang định dựa vào người cậu, “Em… Áu!”
Cậu thanh niên đứng bật dậy. Gã ngả mình nhưng không dựa vào cậu được nên chao đảo, suýt thì ngã sấp mặt ra sàn.
Gã chống người ngồi dậy.
“Tiểu Hạ, em đi đâu thế?”
Đỗ Vân Đình vào phòng bếp nấu canh. Cậu sơ chế nguyên vật liệu trong nhà, trong tủ lạnh còn nửa con gà thì dùng nước xối qua, cho vào nhúm cẩu kỷ tươi đỏ rực, nêm nếm gia vị xong thì bắt đầu hầm. Hai cái đùi gà béo mập còn được giữ nguyên, Đỗ Vân Đình không cắt mà ném hết vào nồi, có đồ gì cậu cũng cho tất vào hầm.
Giang Văn Khang đứng bên cạnh, tưởng cậu nấu cho mình ăn nên nghĩ cậu hết giận rồi.
Nấu gần xong thì Đỗ Vân Đình bảo gã: “Ra ngoài mua cho tôi chai giấm. Cái loại bán ở siêu thị lớn cách đây hai con đường nhé.”
Giang Văn Khang nghe lời, đứng trước cửa tìm chìa khóa, nói vọng vào nhà: “Chết rồi! Tiểu Hạ, em có thấy chìa khóa của anh đâu không?”
Có tiếng trả lời vang lên trong nhà bếp, “Anh cứ đi đi.”
Giang Văn Khang không để ý nữa, quả nhiên gã thay giày ra ngoài luôn. Đỗ Vân Đình rót canh gà vào hộp, bưng đồ ăn theo rồi nhanh chóng vào phòng, cầm lấy mấy món quần áo trông không phải của mình thì thẳng tay ném hết ra ngoài cửa sổ.
7777: […?]
Đỗ Vân Đình lắc lư vào phòng tắm, ném luôn cả bàn chải đánh răng của Giang Văn Khang.
7777: […???]
Sau vài lần thu dọn sạch sẽ đồ đạc, Đỗ Vân Đình cất hai chiếc khóa cửa nhà mình rồi khóa trái cửa nhiều lần.
7777 trợn mắt há hốc mồm.
[Cậu đang…]
[Tôi đã nói,] Đỗ Vân Đình phủi tay cười lạnh, [Tôi đã muốn tống cổ tên tra nam này ra khỏi nhà mình lâu rồi.]
7777 chết lặng.
Nói đuổi là đuổi, đơn giản dứt khoát vậy luôn?
[Nếu gã quay về chặn cậu thì sao?]
[Gã về thì về,] Đỗ Vân Đình hờ hững không quan tâm, [Hai ngày này tôi không ở đây, xem gã chặn ở đâu.]
Cậu còn định đổi luôn nhà, ai rảnh làm bao cát cho tên tra nam uống say thì lôi ra đấm?
Đỗ Vân Đình bước trên đường, chợt hỏi: [28, cậu có thuốc tiến hóa thành nhân loại mới không?]
Kho hàng giao dịch của hệ thống không gì không có, nó trả lời: [Có.]
[Cái này giá bao nhiêu?]
[58 điểm tích lủy.]
Đỗ Vân Đình nhẩm tính trong bụng.
[Sao cái thứ đồ chơi này, còn đắt hơn cao hài hòa thế?]
7777 nói: [Thế thôi nhé?]
[Không,] Đỗ Vân Đình ra vẻ như người có tiền, [Cho một chai đê.]
Nếu không thì sao trụ nổi trong thế giới hiện tại. Lát sau, cậu cầm một chai chất lỏng nặng trĩu trên tay.
Hệ thống nói: [Thuốc này không cam đoan cậu sẽ biến thành hình thú gì đâu.]
[Không sao,] Đỗ Vân Đình rất yên tâm, hôm qua cậu đi đường cũng thấy rồi, người ta không phải hổ thì cũng là báo, khí thế oai hùng, nom sức mạnh đó cũng thừa biết cậu có đủ tố chất đánh tơi bời tên tra nam kia rồi, [Thế giới này, tôi muốn đánh gã nên cậu đừng cản.]
7777 không ủng hộ bảo lực. Mỗi lần nó nghĩ đến kết cục của nguyên chủ là chỉ biết nghiến răng nghiến lợi hận tên tra nam kia, sau khi đau khổ đấu tranh với chuẩn mực đạo đức của bản thân, hệ thống đã quyết định: [Một lần thôi nhé?]
[Chỉ một lần thôi.]
[…Thế thì ok.]
Đỗ Vân Đình cười hì hì.
Cậu tiếp tục đến khách sạn hôm qua, vì đã quen lối nên lúc đi đường cũng bình tĩnh hẳn, cậu bật đèn pin điện thoại soi đường lên cầu thang.
Trước khi ngủ, cậu đặt canh gà và một cặp lồng giữ nhiệt đầy cơm trước cửa phòng mình, trên mặt cơm còn rắc vài hạt vừng đen nhỏ vụn.
Quả nhiên nửa đêm, động tĩnh kia lại xuất hiện. Tiếng bước chân khe khẽ dừng trước cửa phòng Đỗ Vân Đình, cứ như phát hiện đồ ăn rồi nhưng do dự hồi lâu.
Ngay sau đó có tiếng nhai chóp chép vang lên, hình như người ngoài cửa đói quá nên ăn như hổ đói, cái thìa vét đến hạt cơm cuối cùng dưới đáy cặp lồng tạo ra tạp âm. Dường như nó ý thức được điều này nên động tác khẽ khàng hơn, không dám làm phiền ai.
7777 yên tâm.
[Ăn rồi,] Nó nói, [Không bị đói nữa là được.]
Nó rất tội nghiệp đứa nhỏ, mỗi lần nhắc đến là than nhóc đáng thương.
[Ngày mai làm cá cho nhóc đáng thương nhỉ?]
Đỗ Vân Đình nghi ngờ mình là ký chủ giả, sao hệ thống này chưa bao giờ quan tâm tới mình như thế nhở?
Cậu phàn nàn: [28, cậu không thấy đau lòng cho tôi sao!]
7777 cười ha ha vào mặt cậu.
Cậu nói có thấy xấu hổ không?
Ngược lại mỗi lần nó đau lòng… Chỉ tiếc đau lòng chưa được hai giây là đã bị từng đợt sóng của Đỗ Túng Túng dội cho tình thương tan nát, còn sót mỗi cái nghiến răng cay cú.
Chốc lát sau, nó hỏi: [Hình như đi rồi á?]
Thế là Đỗ Vân Đình mở cửa. Hộp cơm dưới đất đã biến mất, thay vào đó là một bông hoa màu trắng bé xinh, trên cánh hoa còn vương hạt sương sớm tinh khiết, mặt cắt trên thân cành còn ứa ra chất lỏng chứng tỏ nó vừa được hái rồi đặt trước cửa.
Đỗ Vân Đình khẽ giật mình, cười rộ lên.
Đứa trẻ này, cho ăn cũng không lỗ.
___________