Chương 61
Sáng sớm lúc Đỗ Vân Đình xuống tầng thì gặp phải cha đứa bé. Lần này người đàn ông trung niên kia đã mặc áo rồi, chẳng qua áo choàng ngắn cũn xộc xệch như sắp rơi ra nên nhìn kiểu gì vẫn không tử tế nổi. Mái tóc húi cua trọc lóc để lộ đừng vệt màu tím nhạt trên da đầu, cổ hắn thì có một hình xăm rất lớn. Nhân viên đứng quầy lễ tân bắt chuyện với hắn, tò mò hỏi hình xăm này ở đâu ra thế.
“Mới đây.” Người đàn ông trung niên lè lưỡi liếm môi trên, “Vừa rồi không biết con gái nhà ai mà bề ngoài trông có vẻ đoan trang lắm, chỉ là hơi nhỏ tuổi.”
Người đàn ông đứng quầy lễ tân cười lên.
“Sao thế anh Thương.” Anh ta nói, “Lại muốn tìm người mới à?”
“Tìm mới thì sao?” Người đàn ông thờ ơ nói, giọng cũng to hơn, “Mấy năm nay, đừng nói là đổi người mới, đến cả đàn ông còn không thoát nổi cái giường của tao… Tắt đèn đi thì đều một dáng vẻ như nhau. Có mấy đứa đàn ông, lớn lên cũng ra hình ra dạng, thế mà lên giường còn được hơn phụ nữ nhiều.”
Đỗ Vân Đình giả vờ không nghe thấy, tiếp tục đi ra cửa. Cậu đã đi rất xa rồi, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt người đàn ông trung niên đang ghim trên lưng mình, nhìn chằm chằm không dứt.
Mãi cho đến khi ra khỏi cửa, Đỗ Vân Đình mới mở điện thoại lên. Cậu kiểm tra thông báo, lướt một hồi dài toàn là cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Giang Văn Khang.
Mới đầu gã còn tức giận lắm, hỏi: “Tiểu Hạ, sao em không mở cửa cho anh?”
“Anh đang đứng ngoài cửa đây.”
“Em mở cửa ra đi.”
…
Sau đó có lẽ ý thức được trong nhà cơ bản không có người, nên giọng điệu nhắn tin càng lúc càng nóng nảy.
“Hơn nửa đêm mà em còn đi đâu?”
“Em ở đâu đó?”
“Đâu rồi!”
“Đm em đùa giỡn với tôi đúng không?”
Đỗ Vân Đình dõi mắt đọc hết nhưng không trả lời gã, đến cả suy nghĩ đáp trả một dòng tin ngắn ngủi cũng không có. Cậu lượn hai vòng khu vực xung quanh đây, cuối cùng tìm được một trung tâm môi giới bất động sản, bèn bước vào.
“Bán nhà.”
Giấy tờ chứng nhận bất động sản và các tài liệu quan trọng khác đều bị Đỗ Vân Đình mang theo rồi, cậu cầm chứng minh thư ra, đưa cho nhân viên trung tâm kiểm tra rồi đăng ký.
Tận thế vừa qua, rất nhiều người thiệt mạng, thật ra cũng không thiếu nhà ở cho những người sống sót. Tất cả nhà không người ở đều bị Chính phủ quản lý, sau đó lại bị bán rẻ đi, chỉ là phần lớn những phòng ốc đó đều bị động thực vật biến dị làm hỏng ít nhiều rồi, căn nhà hiện tại của Đỗ Vân Đình ở khu vực rất đẹp, trang trí cũng ổn nên vẫn còn chút giá trị.
Nhân viên nói: “Bây giờ muốn bán, chỉ sợ là không có lời đâu.”
“Không bán, đổi một căn khác cũng được,” Cậu thanh niên trước mặt nói, “Có thể đổi một căn nhỏ hơn cũng được.”
Ca môi giới này hời quá, đương nhiên nhân viên cửa hàng rất vui lòng, chỉ là vẫn hơi không hiểu, “Sao lại muốn đổi cái nhỏ hơn, đừng nói là nhà có ma nhé?”
Đỗ Vân Đình trả lời: “Chỉ là ở một mình nên cảm thấy rộng quá thôi.”
Nhân viên ngầm hiểu ngay, không biết chạm tới dây cảm xúc nào, trong chốc lát nước mắt cũng trào ra ầng ậc. Anh ta tưởng cậu thanh niên này mất hết người thân trong gia đình nên mới không muốn ở lại căn nhà ngày xưa nữa, bởi vậy cũng không nói gì thêm mà chỉ nhanh chóng nhớ kỹ giúp Đỗ Vân Đình, để hai hôm nữa anh ta đi chọn nhà mới.
Bước ra khỏi trung tâm môi giới, ngay ở cổng có một quầy bán bánh quẩy, Đỗ Vân Đình dừng lại mua hai cái.
Bánh quẩy vàng cam nhìn hấp dẫn phải biết. Cậu cắn nửa cái trong miệng rồi quay về khách sạn, phát hiện hộp cơm của mình nằm đó. Hộp cơm đã được rửa sạch sẽ, không hề dính lại dù chỉ là nửa giọt nước, được đặt ngay ngắn trước cửa phòng.
Tên nhóc này, còn biết tự giác ăn xong rửa chén nữa chứ.
Đỗ Vân Đình cúi người nhặt lấy, càng cảm thấy đứa bé này hiểu chuyện thật. Cậu ngoái đầu nhìn lại phía sau nhưng không thấy đứa bé đâu, ngược lại hình như có một bóng đen nho nhỏ nhảy qua bên tường.
Nếu bây giờ là xã hội bình thường thì đứa trẻ này đúng chuẩn con nhà người ta luôn.
Đỗ Vân Đình đặt chiếc bánh quẩy còn lại vào hộp cơm, không cầm hộp đi mà vẫn để ở cửa. Ba mươi phút sau cậu mở cửa ra nhìn lại, chỉ còn một hộp cơm rỗng tuếch được đặt ở chỗ đó.
Cảm giác này, cứ như nuôi thú cưng mà không nhìn thấy mặt.
Đỗ Vân Đình vẫn thích lắm. Cậu cảm thán: [Tôi vốn rất muốn nuôi một con gì đó.]
Chỉ tiếc Tô Hà mẹ cậu là một bình hoa di động người đúng như tên, tiền nuôi cậu đã là món tài sản miễn cưỡng vắt ra rồi, đào đâu ra tiền dư cho cậu nuôi thú cưng nữa chứ. Đợi sau khi được gả vào nhà họ Đỗ, ngược lại bà cũng có tiền, nhưng Đỗ Vân Đình lại gặp trở ngại, trong biệt thự lớn có xây kèm bể bơi rất hoành tráng, cứ luôn có cảm giác mình là kẻ ăn nhờ ở đậu, thấy hèn hẳn một bậc nên không có tư cách đưa ra yêu cầu gì.
[Tôi vẫn chưa nuôi chó hay mèo con bao giờ.]
7777: [… Nhưng nó là người.]
Không phải thú cưng đâu ạ.
[Khác gì đâu.] Đỗ Túng Túng chẳng hề để ý, [Nuôi nó còn dễ hơn nuôi chó mèo.]
Đúng thật là dễ nuôi, cho ăn ít đồ là có thể lặng lẽ đợi, lặng im không tiếng động đi theo phía sau. Có mấy lần Đỗ Vân Đình đang đi trên hành lang thình lình ngoảnh đầu lại, đều có thể nhìn thấy đứa bé trốn phía sau vách tường, không cẩn thận để lộ ít sợi tóc ra ngoài. Có lẽ vì nguyên nhân tóc rối, nên lọn tóc luôn xõa lộn xộn vểnh lên, bán đứng hành tung của đứa bé.
Đỗ Vân Đình hơi buồn cười.
Thật ra cậu vẫn chưa quen thuộc với thế giới này lắm, ban ngày thường xuyên đi tới đi lui bên ngoài. Có đôi khi chạng vạng tối lại chạy về khách sạn, luôn có thể trông thấy nhân loại mới tụ tập ở góc rẽ trong ngõ nhỏ, xúm lại một nhóm đông người như đang bàn bạc chuyện gì, vẻ mặt vô cảm ngồi xổm trong góc tường rồi nhìn chằm chằm nhân loại cũ vừa đi vừa về. Đỗ Vân Đình cảm giác là lạ nên đã tránh họ hai lần, nhưng cố tình hôm đó cậu gặp chút chuyện trên đường làm chậm giờ về, lúc quay về đã phát hiện nhóm nhân loại mới kia đổi chỗ rồi.
Cậu vừa bước vào một đầu ngõ nhỏ, bọn chúng đã chặn cậu lại trong đó, trông dáng vẻ như chồn chặn đàn gà.
Tên đàn ông cầm đầu có mái đầu cạo nhẵn hai bên thái dương, lộ ra một mảng da đầu bầm đen, hắn nở nụ cười xấu xa. Khóe miệng khẽ nhếch lên tàn ác hung dữ vô cùng.
“Em trai, cho tụi anh mượn ít tiền tiêu vặt được không?”
Cơ ngực của bọn họ đều phát triển rất lớn, trông căng phồng như quả bóng bơm hơi. Đỗ Vân Đình nhìn lên, rồi lại liếc cơ thể mỏng manh yếu đuối của mình, trước mặt chúng nó, cậu chẳng khác gì người giả bằng giấy, nhìn là biết không đủ cho chúng nó chạm tay thử.
Khiến người ta hoảng sợ.
Cậu nuốt một ngụm nước bọt, cũng không hoảng hốt mà đưa tay chỉ về phía khách sạn cách đó không xa, nở một nụ cười chua xót, “Mấy anh nhìn đi, bây giờ tôi đang ở chỗ đó, đào đâu ra tiền chứ?”
Người đàn ông cầm đầu nhìn cậu chằm chằm, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười.
Hắn gõ tay lên cột đèn đường, hỏi: “Không có tiền?”
Trông hắn như một loại động vật họ mèo nào đó vừa tiến hóa, trong bóng đêm thăm thẳm, đôi con ngươi của hắn dần dựng thẳng như thú dữ. Đôi mắt màu vàng nâu lóe lên nhìn cậu lom lom.
Mấy kẻ khác cười vang vài tiếng, cũng đều thong thả cất bước lại gần.
“Trông ngọt nước phết nhỉ, em trai.”
“Có tiền vào trung tâm môi giới, mà lại không có tiền cho tụi anh mượn? Hả?”
Giờ Đỗ Vân Đình mới hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cậu nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi, xem ra đám nhân loại mới này đã quản lý tất cả cửa hàng xung quanh đây, biết tỏng tình hình hiện tại của cậu. Cậu đăng tin bán nhà ở trung tâm môi giới, cơ bản không thoát khỏi mạng lưới thông tin của lũ người này.
Thế này là coi cậu thành con dê béo để chặn đường đây mà.
7777 cũng hiểu rồi, lúc này giọng nó đang run lên bần bật, giọng điện tử run bắn hỏi: [Hay là cho quách đi?]
[Cho cái gì?] Ký chủ nói, [Tiền tiết kiệm lòi con mắt ra!]
[Vậy làm sao bây giờ!] 7777 cũng rất tuyệt vọng, hét lên với cậu, [Thế giới này không có bảo hiểm y tế… Cũng không có gói bảo hiểm hay quỹ hỗ trợ* gì cả!]
(Nguyên văn là 五险一金/ngũ hiểm nhất kim, đang nói đến năm gói bảo hiểm gồm bảo hiểm trợ cấp, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm thương tật & thai sản, và quỹ hỗ trợ nhà ở.)
Lỡ như bị đánh rồi xảy ra chuyện không hay thì sao!
Đỗ Vân Đình: […]
Rốt cuộc cậu đang gặp vận xui tích nghiệp mấy đời vậy.
Cậu thò tay sờ mó trong túi tiền của mình, lục được mấy tờ tiền rồi đặt trên mặt đất. Người đàn ông trước mặt cười nhạo một tiếng, cũng không buông tha cho cậu dễ dàng như vậy, ngược lại còn bước tới gần một bước.
“Nhiều thế này, hử?”
Đỗ Túng Túng thầm rủa với 7777: [Không có mặt đẹp trai thì làm ơn đừng có hử tới hử lui như vậy. Cố tiên sinh hử một cái là nghe sướng hết mình mẩy, đến lượt chúng nó thì tục muốn ói.]
Suýt thì 7777 kí đầu cho cậu tỉnh lại, đây là lúc để tám chuyện này hả?
“Anh trai, tôi thật sự hết tiền trong túi rồi.” Đỗ Vân Đình nói, “Hay là trước hết các anh cứ tha cho tôi một mạng, tôi về rồi đưa tiền cho các anh?”
Đám nhân loại mới cười nhạo vài tiếng, cũng không thèm cân nhắc lời cậu.
“Cưng về rồi đưa tiền cho bọn anh?… Mày nghĩ bọn tao là đồ đần hay gì?”
Tên cầm đầu cúi người xuống, thoáng cái bóng người cao lớn đã biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là một con linh cẩu cào móng vuốt trên mặt đất. Hắn lắc lỗ tai rồi ngẩng đầu lên cao, tru lên một tiếng hưng phấn rồi kè cổ xuống thấp, lao vút về phía nhân loại cũ yếu ớt ở đằng kia.
Bọn chúng đã dạy dỗ không ít nhân loại cũ. Những nhân loại cũ này đều chưa tiến hóa, cơ bản là yếu đến mức không chịu nổi một đòn, phang nhẹ một cú là ngoan luôn. Huống chi cậu thanh niên trước mặt trông gầy gò hết sức, cơ bản không cần hắn phí chút sức lực nào.
Hắn không nghĩ nhiều, chỉ xông lên há mồm thật to, răng nanh sắc nhọn sáng như tuyết lóe lên dưới ánh đèn đường mờ ảo, hung ác cắn vào cổ cậu thanh niên. Loại cảm giác hưng phấn chẳng mấy chốc sẽ cắn đứt cổ thanh niên đang sôi sục trong mắt hắn, cứ như quay lại thời tận thế, cái hồi có thể tung tăng bẻ gãy cổ người khác, ngắm dòng máu phun ra từ cổ như suối đổ.
Mấy kẻ còn lại cũng kêu lên, cổ vũ cho hắn.
“Anh đại, lên đê!”
“Thằng nhóc này bị dọa sắp tè ra quần rồi, nhìn hai chân nó run chưa kìa…”
Bọn chúng chế nhạo mỉa mai, liếc nhau bằng đôi mắt lóe lên ánh sáng khinh bỉ.
Một nhân loại cũ, rơi vào tay bọn chúng thì chỉ có thể chơi trò mèo vờn chuột, mặc xác cho chúng tùy ý đùa bỡn nhào nặn. Bọn chúng muốn dồi lên hay quăng xuống, muốn chơi kiểu gì thì chơi cho đã, cơ bản là nhân loại cũ không có chuyện phản kháng được.
Linh cẩu nhào lên, bỗng nhiên trước mặt Đỗ Vân Đình vụt qua một bóng ma dày đặc, đó là phần lông bụng rậm rạp của linh cẩu.
“Để anh đại của tụi tao giúp mày nhớ lại, rốt cuộc mày có còn tiền hay không nhá…”
“Xoẹt xoẹt…”
Một tiếng lưỡi đao xẹt qua da lông vang lên, khiến mọi người ở đó hoàn toàn ngơ ngác. Linh cẩu lao lên đang đắc chí vừa lòng, chưa bao giờ nghĩ rằng một nhân loại cũ thế mà giấu thanh đao nhỏ sắc bén trong túi, lưỡi đao kia sắc ngọt đến mức xoẹt một nhát đã tặng phần bụng mềm mại của hắn một miệng thịt đầy máu. Hắn không thể tiếp tục vọt lên, chỉ có thể nhìn xuống vùng da đang chảy máu tí tách.
Mấy người theo sau cũng sửng sốt.
Á đù.
Một nhân loại cũ, mà lại có gan làm vậy luôn?
Đỗ Vân Đình không chờ đám kia kịp phản ứng lại, cười lạnh một tiếng rồi vung đao trong tay, cắm thẳng một nhát vô cùng hung ác vào đôi mắt linh cẩu, mũi đao chĩa thẳng vào con ngươi nâu nhạt hung ác. Cậu ra tay khá nhanh, vậy mà linh cẩu lại nghiêng đầu tránh đi ngay, tuy vậy vẫn không thể hoàn toàn tránh thoát khỏi đường tấn công của lưỡi đao, da bên hốc mắt bị cắt một đường sắc lẻm, hắn kêu lên một tiếng thống khổ.
Tai nạn xảy ra bất ngờ trong tiếng gào thét điên cuồng, rốt cuộc mấy tên đàn em đi theo cũng sực tỉnh lại, bọn chúng nhìn chằm chằm vào người trước mặt với vẻ không dám tin, dù thế nào cũng không ngờ mình lại gặp một kẻ chưa tiến hóa nhưng dám phản kháng ở đây.
Mấy con linh cẩu nhanh chóng xuất hiện, nhào thẳng về phía Đỗ Vân Đình.
Không cho tên nhãi con nhân loại cũ nếm chút mùi vị thì bọn chúng còn mặt mũi nào để lăn lộn ở mảnh đất này nữa?
Đúng lúc này, bỗng có vài tiếng tru vang dội réo lên cách đó không xa. Tiếng kêu thê lương kéo dài lượn lờ trong không khí mãi lâu vẫn không tản đi. Linh cẩu đầu đàn nhúc nhích cánh mũi, đột nhiên lông tơ khắp người run bắn lên một phát.
Hắn có thể nhận ra được ngay, đó là sói.
Là sói!
Tiếng sói càng lúc càng đến gần, không chỉ một tiếng mà là rất nhiều tiếng. Tiếng sói tru như kêu gọi lẫn nhau, nghe văng vẳng như một đàn sói đang đến gần. Đám linh cẩu không dám nghênh chiến, liếc mắt nhìn nhau rồi vội vàng đổi hướng, quẳng con mồi lại, xòe bốn cẳng tung vó bỏ chạy về hướng ngược lại.
Thậm chí chúng nó còn sợ sói hơn cả hổ già hay sư tử mạnh. Loài sói tiến hóa thường vẫn còn tính sói, không chỉ hung ác mà còn cực kỳ thông minh, chúng thừa hưởng những đặc điểm sinh vật quần cư của loài sói, bình thường đều hoạt động theo tập thể, lúc cả đám cùng xông lên thì còn đòi mạng hơn cả một hai con sư tử hoặc hổ. Không kẻ nào trong đám bọn chúng dám ở lại ứng chiến, chỉ có thể vác cần cổ kêu vài tiếng ngắn ngủi, tỏ ý mình từ bỏ con mồi này, xong thì bỏ chạy tán loạn, chớp mắt cái đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Lòng bàn tay Đỗ Vân Đình còn đang cầm đao, máu chảy xuống tí tách trên đầu lưỡi, dính nhớp khiến người ta buồn nôn. Sau khi xem hết kịch bản thế giới cũ, Đỗ Vân Đình đã nhận ra nhân loại cũ nhỏ yếu và bất lực đến mức nào, ngay sau đó cậu đã nhét một cây đao theo người.
Cậu cũng không phải kẻ dễ bắt nạt. Sau khi bị chặn bao lần thì cũng rút ra kinh nghiệm rồi.
Đỗ Vân Đình thở hổn hển, da đầu còn hơi run, cậu đi hai bước về hướng ngõ nhỏ, muốn chờ xem hiện trường có xuất hiện nhân loại mới nào không, rốt cuộc người này đến giúp mình hay là tiễn mình một đoạn đường. Nhưng đợi hồi lâu mà bên kia vẫn không có động tĩnh gì, khu vực được đèn đường chiếu sáng vẫn trống không, đến cái bóng cũng chưa từng xuất hiện.
Một lúc lâu sau, dưới đèn đường mới xuất hiện một bóng người. Vóc dáng người đó không cao, trông khá gầy yếu, có vẻ là một đứa trẻ.
Hai người đứng cách nhau một đoạn đường dài được ánh đèn đường dát vàng, chỉ nhìn nhau.
Quần áo trên người đứa trẻ kia rất sơ sài, độc một màu đen, áo choàng bên trên vừa ngắn vừa nhỏ, phần dưới còn lộ ra một phần bụng trắng ngần. Đỗ Vân Đình ngoắc tay với nó, gọi mãi mà nhóc kia vẫn không lại gần.
Đỗ Vân Đình không còn cách khác, đành phải chụm tay thành hình loa rồi hét lên với nó.
“Cảm… ơnnnn!”
Trong lòng cậu cũng có suy đoán, biết tất nhiên là đứa trẻ này đã học tiếng sói tru để đuổi đàn linh cẩu đi. Trên thảo nguyên, sói mới là kẻ đi săn chân chính, là chiến sĩ thiện chiến dũng mãnh, còn linh cẩu chỉ có thể là lũ thất bại đi theo sau ăn mót đồ thừa. Đứa trẻ rất có tâm, biết nên học cái gì thì có tác dụng nhất.
Đỗ Vân Đình lại ngoắc tay với nó.
“Lại đây.” Cậu gọi, “Chúng ta nói chuyện một chút được không?”
Cậu nhóc trầm mặc một chốc nhưng vẫn bước lại gần cậu vài bước.
Đỗ Vân Đình chờ đợi rất kiên nhẫn, cũng không sốt ruột. Cậu biết nhân loại mới sau tiến hóa vẫn còn ít nhiều đặc tính của động vật, không dám tùy tiện lại gần con người.
Để xoa dịu cảm giác khẩn trương của cậu nhóc, cậu lục một miếng socola trong túi áo ra rồi xé vỏ, quơ quơ với cậu nhóc.
Cậu nhóc nhìn chằm chằm, càng lúc càng đến gần.
Thế là Đỗ Vân Đình càng lắc lư miếng socola hơn, chờ cậu nhóc đến bên cạnh mình thì ngồi xổm xuống trong góc tường. Mái tóc rối bời của cậu nhóc rủ xuống trước trán, che khuất mặt mày nên không thể nhìn rõ rốt cuộc sâu trong đôi mắt đang chất chứa cảm xúc gì.
Đỗ Vân Đình tặng hết miếng socola cho cậu nhóc.
“Cảm ơn nhóc đã cứu anh.”
Cậu nhóc cúi đầu xuống, ánh mắt tập trung trên vỏ miếng socola, sau một hồi lâu giữ yên lặng thì nó trả lại cho Đỗ Vân Đình hơn nửa miếng. Trong lòng bàn tay cậu nhóc chỉ còn lại miếng nhỏ to bằng móng tay, được cậu nhóc nâng niu chạm nhẹ vào, lúc này mới nhét vào miệng.
Ngọt… Rất ngọt.
Mặc dù có chút vị đắng xa lạ, nhưng vị ngọt lại càng đậm đà hơn. Cậu nhóc ưỡn lưng, buồn bực không lên tiếng mà chỉ ngậm cho miếng socola tan trên đầu lưỡi, lưu luyến từng hương vị vụn vặt, rồi đến cả hơi thở cũng mang theo hương thơm ngọt ngào.
Bọn họ cùng ngồi trong góc chia nhau ăn miếng socola. Sau khi ăn xong, cậu nhóc cũng không bỏ đi, nó do dự chốc lát rồi đứng dậy, nhặt một cành cây lên.
Đầu kia được nhét vào tay cậu thanh niên, đầu còn lại được nó nắm chặt. Bàn tay nhỏ giữ chặt quá, gần như muốn túa hết mồ hôi ra cành cây.
“Đi theo em.”
Đây là lần đầu tiên Đỗ Vân Đình nghe đứa trẻ này nói chuyện. Giọng nói này rất êm tai, mặc dù hơi khàn nhưng vẫn không thể át chất giọng giòn tan mềm mại của trẻ con, cậu nhóc xoay người dẫn cậu vào khách sạn.
Đỗ Vân Đình đi theo sau, nói chuyện câu được câu không với nó.
“Nhóc tên gì?”
Cậu nhóc trầm mặc hồi lâu mới trả lời: “Thương… Thương Lục.”
Đỗ Vân Đình lẩm nhẩm cái tên này vài lần, cậu cúi đầu xuống lại nhìn thấy vệt máu bầm bắt mắt trên cổ tay cậu nhóc, cực kỳ dễ thấy trên cơ thể đứa trẻ. Cậu khẽ nhíu mày hỏi: “Ai đánh nhóc?”
Lúc này cậu nhóc không nói chuyện nữa, cứ như không muốn đối thoại. Đỗ Vân Đình cũng không hỏi thêm, nếu nó không muốn nói thì cũng không nên hỏi nữa.
Bọn họ về khách sạn bằng một con đường khác. Lúc đến trước cửa, cậu nhóc thả cành cây trong tay ra rồi ném vào trong bồn hoa.
Nó chỉ chỉ mặt đường phía trước.
“… Đi bên này.”
Đỗ Vân Đình hiểu ra, chỉ sợ là mấy ngày trước cậu nhóc đã phát hiện nhóm nhân loại mới nằm vùng ở đó, cho nên hôm nay mới có thể chạy đến kịp lúc như vậy.
Cậu lại nói vài câu cảm ơn chân thành, lúc này khóe miệng cậu nhóc hơi vểnh lên một chút, cuối cùng cũng có chút ý cười, nó ngoảnh lại liếc cậu rồi chạy lạch bạch lên tầng. Đỗ Vân Đình đi theo nó vào khách sạn, người đàn ông ở quầy lễ tân vẫn ngồi đó chơi game, cuối cùng anh ta cũng ngẩng mặt lên, không nhìn Đỗ Vân Đình mà chỉ nhìn cậu nhóc.
“Thằng nhóc Thương Lục này.” Anh ta tặc lưỡi, “Lại bị cha nó đánh chứ gì?”
Đỗ Vân Đình nghe thấy câu này, bèn hỏi lại: “Đang yên đang lành, sao lại đánh nó?”
Thế mà anh ta lại cười rộ lên.
“Chuyện này còn có lý do gì khác sao?” Anh ta nói, “Ông cha kia là một nhân loại mới tiến hóa từ sói, trước kia còn được coi là sói đầu đàn, nổi tiếng lắm đó. Sau này, cũng bởi vì đối chiến với một đóa hoa biến dị trong tận thế, không biết đánh sao mà không được làm sói đầu đàn nữa, danh tiếng địa vị cũng mất, thua một trận rất thảm.”
Đỗ Vân Đình không thấy chuyện này có gì liên quan với cậu nhóc kia.
“Đương nhiên không liên quan.” Người đàn ông đứng quầy lễ tân lại nói, “Nhưng chẳng phải là ông ta không hài lòng sao…”
Vốn dĩ ông ta là người hô mưa gọi gió, bây giờ lại không còn quyền lực, không còn địa vị, không còn tiền tài, cũng chỉ có thể núp trong căn phòng nhỏ của khách sạn âm u ẩm mốc này, đến cả vợ cũng chạy theo nhân loại mới khác. Mỗi lần nhìn thấy con trai là ông ta như thấy người vợ đã bỏ rơi mình lúc trước, thế thì yêu thương gì cho nổi?
Cuộc sống không như ý rồi lại thêm cú phản bội này nữa, chẳng mấy chốc đã khiến con sói đã từng là đầu đàn suy sụp.
Ông ta cũng không còn cách xả giận nào khác, thứ duy nhất có thể xả mà không cần ông ta chịu trách nhiệm… chỉ còn một đứa con trai.
“Giờ tẩn thế này còn là nhẹ đó, trước kia cứ trời tối là lại đánh. Tôi thấy hôm nay Lão Thương lại ra ngoài đi uống rượu rồi, tối đến trở về, chắc Thương Lục lại no đòn tiếp cho coi.”
Đỗ Vân Đình hơi nhíu mày, không nói gì.
Đêm nay cậu không ngủ mà vẫn luôn bật đèn, quả nhiên đến nửa đêm lại nghe được tiếng động. Ngoài kia có tiếng đàn ông hùng hổ và tiếng đóng cửa sầm sập khá vang dội, lúc Đỗ Vân Đình xuống tầng, tình cờ nhìn thấy đứa bé lao nhanh qua cậu như một cơn gió.
Tốc độ của nó rất nhanh, đến nỗi người đàn ông uống say cũng không thể đuổi kịp, chỉ có thể miễn cưỡng chạy theo phía sau. Lúc nhảy qua trước mặt Đỗ Vân Đình, ánh mắt đứa bé thoáng nhìn qua ánh mắt cậu, nhanh chóng đổi hướng chạy ngược lên tầng trên, chớp mắt một cái đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Chẳng bao lâu sau người đàn ông trung niên cũng đuổi theo lại đây, thoáng nhìn Đỗ Vân Đình xỏ dép đứng trên bậc thang rồi hỏi: “Thấy thằng ranh con kia chạy chỗ nào không?”
Mắt Đỗ Vân Đình còn không thèm chớp, cậu chỉ tay xuống phía tầng dưới.
“Chạy hướng đó á.”
“Lại chạy ra ngoài, mẹ cha nhà mày…” Người đàn ông văng tục, cũng không mảy may nghi ngờ mà đuổi thẳng theo hướng Đỗ Vân Đình vừa chỉ. Lại có tiếng nói vang lên dưới đó, hình như người đàn ông ở quầy lễ tân cũng thuận miệng đáp ông ta hai câu.
Đỗ Vân Đình không nghe tiếp. Lòng bàn tay cậu hơi rịn mồ hôi, nhanh chóng bước lên bậc thang quay về phòng mình.
Quả nhiên cậu nhóc đang đứng trước cửa phòng cậu, không có sự cho phép của cậu nên cũng không vào trong, chỉ ngồi xổm bó gối ở góc đó, trông như một cục bột nhỏ. Đỗ Vân Đình mở cửa rồi hơi nghiêng người sang, nhường cho nó một chỗ trống.
“Vào nhanh.”
Thương Lục ngẩn người, ngay sau đó vội vàng chui vào thuận theo khe hở.
Trong phòng vẫn đang sáng đèn, ánh mắt nó hơi không quen nên đưa tay che lại, lúc này mới thả xuống để đánh giá căn phòng trước mặt. Căn phòng này không có gì khác với căn phòng mà nó đang ở, nhưng không có mùi rượu nồng nặc hay vị thuốc lá hôi rình, cũng không có hương nước hoa rẻ tiền của các quý cô kia. Cậu nhóc hít hít cánh mũi, nó có thể ngửi được mùi hương của cậu thanh niên trong không khí, rất nhạt và rất nhẹ, dễ chịu cứ như cỏ xanh được phơi dưới ánh nắng ấm áp.
Cậu thanh niên đang tìm khăn mặt cho nó, bảo nó vào phòng tắm gội đầu.
“Thương Lục, trước hết tắm chút đi!”
Cậu nhóc dừng lại một chút rồi cũng chui qua. Nó hành xử cứ như lần đầu tiên được người khác gội đầu cho, động tác lúng túng không biết làm sao cho phải, cứng còng cúi đầu trước mặt cậu thanh niên, đầu rủ xuống khá thấp, gần như bẻ cong cơ thể mình làm hai rồi.
Đỗ Vân Đình nói: “Không cần cúi thấp vậy đâu.”
Cơ thể Thương Lục hơi thẳng hơn chút, chỉ là bàn tay Đỗ Vân Đình mới luồn vào mái tóc ẩm ướt của cậu nhóc, đã thấy hai chiếc tai sói con con xuất hiện trong đám tóc xuề xòa. Một cái đuôi cứng ngắc cũng lòi ra từ trong khe hở quần, trên dưới đung đưa rất cùng nhịp.
Đỗ Vân Đình: “…”
Cậu không nhịn được vươn tay sờ soạng cái đuôi, sờ một đường đến gốc đuôi người ta.
Thoáng cái đã khiến nhóc sói con xù lông lên, lông đuôi dựng ngược như chổi lông gà, chắc phải tầm ba mét có dư. Đôi mắt bé nhỏ trợn tròn nhìn vào cậu, ánh mắt tràn ngập cảm xúc kinh ngạc cứ như đối mặt với một kẻ biến thái có ý đồ xấu.
Tác giả có điều muốn nói:
Sói con: Anh trai sờ em…
7777: Quá quắt! Biến thái! Nó còn nhỏ như vậy mà cậu đã giở trò cầm thú!!
Túng Túng: Tôi không có, tôi không làm, tôi… Tôi cũng chỉ muốn vuốt lông bé một cái!
Túng Túng không làm, Túng Túng tủi thân.
“Mới đây.” Người đàn ông trung niên lè lưỡi liếm môi trên, “Vừa rồi không biết con gái nhà ai mà bề ngoài trông có vẻ đoan trang lắm, chỉ là hơi nhỏ tuổi.”
Người đàn ông đứng quầy lễ tân cười lên.
“Sao thế anh Thương.” Anh ta nói, “Lại muốn tìm người mới à?”
“Tìm mới thì sao?” Người đàn ông thờ ơ nói, giọng cũng to hơn, “Mấy năm nay, đừng nói là đổi người mới, đến cả đàn ông còn không thoát nổi cái giường của tao… Tắt đèn đi thì đều một dáng vẻ như nhau. Có mấy đứa đàn ông, lớn lên cũng ra hình ra dạng, thế mà lên giường còn được hơn phụ nữ nhiều.”
Đỗ Vân Đình giả vờ không nghe thấy, tiếp tục đi ra cửa. Cậu đã đi rất xa rồi, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt người đàn ông trung niên đang ghim trên lưng mình, nhìn chằm chằm không dứt.
Mãi cho đến khi ra khỏi cửa, Đỗ Vân Đình mới mở điện thoại lên. Cậu kiểm tra thông báo, lướt một hồi dài toàn là cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Giang Văn Khang.
Mới đầu gã còn tức giận lắm, hỏi: “Tiểu Hạ, sao em không mở cửa cho anh?”
“Anh đang đứng ngoài cửa đây.”
“Em mở cửa ra đi.”
…
Sau đó có lẽ ý thức được trong nhà cơ bản không có người, nên giọng điệu nhắn tin càng lúc càng nóng nảy.
“Hơn nửa đêm mà em còn đi đâu?”
“Em ở đâu đó?”
“Đâu rồi!”
“Đm em đùa giỡn với tôi đúng không?”
Đỗ Vân Đình dõi mắt đọc hết nhưng không trả lời gã, đến cả suy nghĩ đáp trả một dòng tin ngắn ngủi cũng không có. Cậu lượn hai vòng khu vực xung quanh đây, cuối cùng tìm được một trung tâm môi giới bất động sản, bèn bước vào.
“Bán nhà.”
Giấy tờ chứng nhận bất động sản và các tài liệu quan trọng khác đều bị Đỗ Vân Đình mang theo rồi, cậu cầm chứng minh thư ra, đưa cho nhân viên trung tâm kiểm tra rồi đăng ký.
Tận thế vừa qua, rất nhiều người thiệt mạng, thật ra cũng không thiếu nhà ở cho những người sống sót. Tất cả nhà không người ở đều bị Chính phủ quản lý, sau đó lại bị bán rẻ đi, chỉ là phần lớn những phòng ốc đó đều bị động thực vật biến dị làm hỏng ít nhiều rồi, căn nhà hiện tại của Đỗ Vân Đình ở khu vực rất đẹp, trang trí cũng ổn nên vẫn còn chút giá trị.
Nhân viên nói: “Bây giờ muốn bán, chỉ sợ là không có lời đâu.”
“Không bán, đổi một căn khác cũng được,” Cậu thanh niên trước mặt nói, “Có thể đổi một căn nhỏ hơn cũng được.”
Ca môi giới này hời quá, đương nhiên nhân viên cửa hàng rất vui lòng, chỉ là vẫn hơi không hiểu, “Sao lại muốn đổi cái nhỏ hơn, đừng nói là nhà có ma nhé?”
Đỗ Vân Đình trả lời: “Chỉ là ở một mình nên cảm thấy rộng quá thôi.”
Nhân viên ngầm hiểu ngay, không biết chạm tới dây cảm xúc nào, trong chốc lát nước mắt cũng trào ra ầng ậc. Anh ta tưởng cậu thanh niên này mất hết người thân trong gia đình nên mới không muốn ở lại căn nhà ngày xưa nữa, bởi vậy cũng không nói gì thêm mà chỉ nhanh chóng nhớ kỹ giúp Đỗ Vân Đình, để hai hôm nữa anh ta đi chọn nhà mới.
Bước ra khỏi trung tâm môi giới, ngay ở cổng có một quầy bán bánh quẩy, Đỗ Vân Đình dừng lại mua hai cái.
Bánh quẩy vàng cam nhìn hấp dẫn phải biết. Cậu cắn nửa cái trong miệng rồi quay về khách sạn, phát hiện hộp cơm của mình nằm đó. Hộp cơm đã được rửa sạch sẽ, không hề dính lại dù chỉ là nửa giọt nước, được đặt ngay ngắn trước cửa phòng.
Tên nhóc này, còn biết tự giác ăn xong rửa chén nữa chứ.
Đỗ Vân Đình cúi người nhặt lấy, càng cảm thấy đứa bé này hiểu chuyện thật. Cậu ngoái đầu nhìn lại phía sau nhưng không thấy đứa bé đâu, ngược lại hình như có một bóng đen nho nhỏ nhảy qua bên tường.
Nếu bây giờ là xã hội bình thường thì đứa trẻ này đúng chuẩn con nhà người ta luôn.
Đỗ Vân Đình đặt chiếc bánh quẩy còn lại vào hộp cơm, không cầm hộp đi mà vẫn để ở cửa. Ba mươi phút sau cậu mở cửa ra nhìn lại, chỉ còn một hộp cơm rỗng tuếch được đặt ở chỗ đó.
Cảm giác này, cứ như nuôi thú cưng mà không nhìn thấy mặt.
Đỗ Vân Đình vẫn thích lắm. Cậu cảm thán: [Tôi vốn rất muốn nuôi một con gì đó.]
Chỉ tiếc Tô Hà mẹ cậu là một bình hoa di động người đúng như tên, tiền nuôi cậu đã là món tài sản miễn cưỡng vắt ra rồi, đào đâu ra tiền dư cho cậu nuôi thú cưng nữa chứ. Đợi sau khi được gả vào nhà họ Đỗ, ngược lại bà cũng có tiền, nhưng Đỗ Vân Đình lại gặp trở ngại, trong biệt thự lớn có xây kèm bể bơi rất hoành tráng, cứ luôn có cảm giác mình là kẻ ăn nhờ ở đậu, thấy hèn hẳn một bậc nên không có tư cách đưa ra yêu cầu gì.
[Tôi vẫn chưa nuôi chó hay mèo con bao giờ.]
7777: [… Nhưng nó là người.]
Không phải thú cưng đâu ạ.
[Khác gì đâu.] Đỗ Túng Túng chẳng hề để ý, [Nuôi nó còn dễ hơn nuôi chó mèo.]
Đúng thật là dễ nuôi, cho ăn ít đồ là có thể lặng lẽ đợi, lặng im không tiếng động đi theo phía sau. Có mấy lần Đỗ Vân Đình đang đi trên hành lang thình lình ngoảnh đầu lại, đều có thể nhìn thấy đứa bé trốn phía sau vách tường, không cẩn thận để lộ ít sợi tóc ra ngoài. Có lẽ vì nguyên nhân tóc rối, nên lọn tóc luôn xõa lộn xộn vểnh lên, bán đứng hành tung của đứa bé.
Đỗ Vân Đình hơi buồn cười.
Thật ra cậu vẫn chưa quen thuộc với thế giới này lắm, ban ngày thường xuyên đi tới đi lui bên ngoài. Có đôi khi chạng vạng tối lại chạy về khách sạn, luôn có thể trông thấy nhân loại mới tụ tập ở góc rẽ trong ngõ nhỏ, xúm lại một nhóm đông người như đang bàn bạc chuyện gì, vẻ mặt vô cảm ngồi xổm trong góc tường rồi nhìn chằm chằm nhân loại cũ vừa đi vừa về. Đỗ Vân Đình cảm giác là lạ nên đã tránh họ hai lần, nhưng cố tình hôm đó cậu gặp chút chuyện trên đường làm chậm giờ về, lúc quay về đã phát hiện nhóm nhân loại mới kia đổi chỗ rồi.
Cậu vừa bước vào một đầu ngõ nhỏ, bọn chúng đã chặn cậu lại trong đó, trông dáng vẻ như chồn chặn đàn gà.
Tên đàn ông cầm đầu có mái đầu cạo nhẵn hai bên thái dương, lộ ra một mảng da đầu bầm đen, hắn nở nụ cười xấu xa. Khóe miệng khẽ nhếch lên tàn ác hung dữ vô cùng.
“Em trai, cho tụi anh mượn ít tiền tiêu vặt được không?”
Cơ ngực của bọn họ đều phát triển rất lớn, trông căng phồng như quả bóng bơm hơi. Đỗ Vân Đình nhìn lên, rồi lại liếc cơ thể mỏng manh yếu đuối của mình, trước mặt chúng nó, cậu chẳng khác gì người giả bằng giấy, nhìn là biết không đủ cho chúng nó chạm tay thử.
Khiến người ta hoảng sợ.
Cậu nuốt một ngụm nước bọt, cũng không hoảng hốt mà đưa tay chỉ về phía khách sạn cách đó không xa, nở một nụ cười chua xót, “Mấy anh nhìn đi, bây giờ tôi đang ở chỗ đó, đào đâu ra tiền chứ?”
Người đàn ông cầm đầu nhìn cậu chằm chằm, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười.
Hắn gõ tay lên cột đèn đường, hỏi: “Không có tiền?”
Trông hắn như một loại động vật họ mèo nào đó vừa tiến hóa, trong bóng đêm thăm thẳm, đôi con ngươi của hắn dần dựng thẳng như thú dữ. Đôi mắt màu vàng nâu lóe lên nhìn cậu lom lom.
Mấy kẻ khác cười vang vài tiếng, cũng đều thong thả cất bước lại gần.
“Trông ngọt nước phết nhỉ, em trai.”
“Có tiền vào trung tâm môi giới, mà lại không có tiền cho tụi anh mượn? Hả?”
Giờ Đỗ Vân Đình mới hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cậu nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi, xem ra đám nhân loại mới này đã quản lý tất cả cửa hàng xung quanh đây, biết tỏng tình hình hiện tại của cậu. Cậu đăng tin bán nhà ở trung tâm môi giới, cơ bản không thoát khỏi mạng lưới thông tin của lũ người này.
Thế này là coi cậu thành con dê béo để chặn đường đây mà.
7777 cũng hiểu rồi, lúc này giọng nó đang run lên bần bật, giọng điện tử run bắn hỏi: [Hay là cho quách đi?]
[Cho cái gì?] Ký chủ nói, [Tiền tiết kiệm lòi con mắt ra!]
[Vậy làm sao bây giờ!] 7777 cũng rất tuyệt vọng, hét lên với cậu, [Thế giới này không có bảo hiểm y tế… Cũng không có gói bảo hiểm hay quỹ hỗ trợ* gì cả!]
(Nguyên văn là 五险一金/ngũ hiểm nhất kim, đang nói đến năm gói bảo hiểm gồm bảo hiểm trợ cấp, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm thương tật & thai sản, và quỹ hỗ trợ nhà ở.)
Lỡ như bị đánh rồi xảy ra chuyện không hay thì sao!
Đỗ Vân Đình: […]
Rốt cuộc cậu đang gặp vận xui tích nghiệp mấy đời vậy.
Cậu thò tay sờ mó trong túi tiền của mình, lục được mấy tờ tiền rồi đặt trên mặt đất. Người đàn ông trước mặt cười nhạo một tiếng, cũng không buông tha cho cậu dễ dàng như vậy, ngược lại còn bước tới gần một bước.
“Nhiều thế này, hử?”
Đỗ Túng Túng thầm rủa với 7777: [Không có mặt đẹp trai thì làm ơn đừng có hử tới hử lui như vậy. Cố tiên sinh hử một cái là nghe sướng hết mình mẩy, đến lượt chúng nó thì tục muốn ói.]
Suýt thì 7777 kí đầu cho cậu tỉnh lại, đây là lúc để tám chuyện này hả?
“Anh trai, tôi thật sự hết tiền trong túi rồi.” Đỗ Vân Đình nói, “Hay là trước hết các anh cứ tha cho tôi một mạng, tôi về rồi đưa tiền cho các anh?”
Đám nhân loại mới cười nhạo vài tiếng, cũng không thèm cân nhắc lời cậu.
“Cưng về rồi đưa tiền cho bọn anh?… Mày nghĩ bọn tao là đồ đần hay gì?”
Tên cầm đầu cúi người xuống, thoáng cái bóng người cao lớn đã biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là một con linh cẩu cào móng vuốt trên mặt đất. Hắn lắc lỗ tai rồi ngẩng đầu lên cao, tru lên một tiếng hưng phấn rồi kè cổ xuống thấp, lao vút về phía nhân loại cũ yếu ớt ở đằng kia.
Bọn chúng đã dạy dỗ không ít nhân loại cũ. Những nhân loại cũ này đều chưa tiến hóa, cơ bản là yếu đến mức không chịu nổi một đòn, phang nhẹ một cú là ngoan luôn. Huống chi cậu thanh niên trước mặt trông gầy gò hết sức, cơ bản không cần hắn phí chút sức lực nào.
Hắn không nghĩ nhiều, chỉ xông lên há mồm thật to, răng nanh sắc nhọn sáng như tuyết lóe lên dưới ánh đèn đường mờ ảo, hung ác cắn vào cổ cậu thanh niên. Loại cảm giác hưng phấn chẳng mấy chốc sẽ cắn đứt cổ thanh niên đang sôi sục trong mắt hắn, cứ như quay lại thời tận thế, cái hồi có thể tung tăng bẻ gãy cổ người khác, ngắm dòng máu phun ra từ cổ như suối đổ.
Mấy kẻ còn lại cũng kêu lên, cổ vũ cho hắn.
“Anh đại, lên đê!”
“Thằng nhóc này bị dọa sắp tè ra quần rồi, nhìn hai chân nó run chưa kìa…”
Bọn chúng chế nhạo mỉa mai, liếc nhau bằng đôi mắt lóe lên ánh sáng khinh bỉ.
Một nhân loại cũ, rơi vào tay bọn chúng thì chỉ có thể chơi trò mèo vờn chuột, mặc xác cho chúng tùy ý đùa bỡn nhào nặn. Bọn chúng muốn dồi lên hay quăng xuống, muốn chơi kiểu gì thì chơi cho đã, cơ bản là nhân loại cũ không có chuyện phản kháng được.
Linh cẩu nhào lên, bỗng nhiên trước mặt Đỗ Vân Đình vụt qua một bóng ma dày đặc, đó là phần lông bụng rậm rạp của linh cẩu.
“Để anh đại của tụi tao giúp mày nhớ lại, rốt cuộc mày có còn tiền hay không nhá…”
“Xoẹt xoẹt…”
Một tiếng lưỡi đao xẹt qua da lông vang lên, khiến mọi người ở đó hoàn toàn ngơ ngác. Linh cẩu lao lên đang đắc chí vừa lòng, chưa bao giờ nghĩ rằng một nhân loại cũ thế mà giấu thanh đao nhỏ sắc bén trong túi, lưỡi đao kia sắc ngọt đến mức xoẹt một nhát đã tặng phần bụng mềm mại của hắn một miệng thịt đầy máu. Hắn không thể tiếp tục vọt lên, chỉ có thể nhìn xuống vùng da đang chảy máu tí tách.
Mấy người theo sau cũng sửng sốt.
Á đù.
Một nhân loại cũ, mà lại có gan làm vậy luôn?
Đỗ Vân Đình không chờ đám kia kịp phản ứng lại, cười lạnh một tiếng rồi vung đao trong tay, cắm thẳng một nhát vô cùng hung ác vào đôi mắt linh cẩu, mũi đao chĩa thẳng vào con ngươi nâu nhạt hung ác. Cậu ra tay khá nhanh, vậy mà linh cẩu lại nghiêng đầu tránh đi ngay, tuy vậy vẫn không thể hoàn toàn tránh thoát khỏi đường tấn công của lưỡi đao, da bên hốc mắt bị cắt một đường sắc lẻm, hắn kêu lên một tiếng thống khổ.
Tai nạn xảy ra bất ngờ trong tiếng gào thét điên cuồng, rốt cuộc mấy tên đàn em đi theo cũng sực tỉnh lại, bọn chúng nhìn chằm chằm vào người trước mặt với vẻ không dám tin, dù thế nào cũng không ngờ mình lại gặp một kẻ chưa tiến hóa nhưng dám phản kháng ở đây.
Mấy con linh cẩu nhanh chóng xuất hiện, nhào thẳng về phía Đỗ Vân Đình.
Không cho tên nhãi con nhân loại cũ nếm chút mùi vị thì bọn chúng còn mặt mũi nào để lăn lộn ở mảnh đất này nữa?
Đúng lúc này, bỗng có vài tiếng tru vang dội réo lên cách đó không xa. Tiếng kêu thê lương kéo dài lượn lờ trong không khí mãi lâu vẫn không tản đi. Linh cẩu đầu đàn nhúc nhích cánh mũi, đột nhiên lông tơ khắp người run bắn lên một phát.
Hắn có thể nhận ra được ngay, đó là sói.
Là sói!
Tiếng sói càng lúc càng đến gần, không chỉ một tiếng mà là rất nhiều tiếng. Tiếng sói tru như kêu gọi lẫn nhau, nghe văng vẳng như một đàn sói đang đến gần. Đám linh cẩu không dám nghênh chiến, liếc mắt nhìn nhau rồi vội vàng đổi hướng, quẳng con mồi lại, xòe bốn cẳng tung vó bỏ chạy về hướng ngược lại.
Thậm chí chúng nó còn sợ sói hơn cả hổ già hay sư tử mạnh. Loài sói tiến hóa thường vẫn còn tính sói, không chỉ hung ác mà còn cực kỳ thông minh, chúng thừa hưởng những đặc điểm sinh vật quần cư của loài sói, bình thường đều hoạt động theo tập thể, lúc cả đám cùng xông lên thì còn đòi mạng hơn cả một hai con sư tử hoặc hổ. Không kẻ nào trong đám bọn chúng dám ở lại ứng chiến, chỉ có thể vác cần cổ kêu vài tiếng ngắn ngủi, tỏ ý mình từ bỏ con mồi này, xong thì bỏ chạy tán loạn, chớp mắt cái đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Lòng bàn tay Đỗ Vân Đình còn đang cầm đao, máu chảy xuống tí tách trên đầu lưỡi, dính nhớp khiến người ta buồn nôn. Sau khi xem hết kịch bản thế giới cũ, Đỗ Vân Đình đã nhận ra nhân loại cũ nhỏ yếu và bất lực đến mức nào, ngay sau đó cậu đã nhét một cây đao theo người.
Cậu cũng không phải kẻ dễ bắt nạt. Sau khi bị chặn bao lần thì cũng rút ra kinh nghiệm rồi.
Đỗ Vân Đình thở hổn hển, da đầu còn hơi run, cậu đi hai bước về hướng ngõ nhỏ, muốn chờ xem hiện trường có xuất hiện nhân loại mới nào không, rốt cuộc người này đến giúp mình hay là tiễn mình một đoạn đường. Nhưng đợi hồi lâu mà bên kia vẫn không có động tĩnh gì, khu vực được đèn đường chiếu sáng vẫn trống không, đến cái bóng cũng chưa từng xuất hiện.
Một lúc lâu sau, dưới đèn đường mới xuất hiện một bóng người. Vóc dáng người đó không cao, trông khá gầy yếu, có vẻ là một đứa trẻ.
Hai người đứng cách nhau một đoạn đường dài được ánh đèn đường dát vàng, chỉ nhìn nhau.
Quần áo trên người đứa trẻ kia rất sơ sài, độc một màu đen, áo choàng bên trên vừa ngắn vừa nhỏ, phần dưới còn lộ ra một phần bụng trắng ngần. Đỗ Vân Đình ngoắc tay với nó, gọi mãi mà nhóc kia vẫn không lại gần.
Đỗ Vân Đình không còn cách khác, đành phải chụm tay thành hình loa rồi hét lên với nó.
“Cảm… ơnnnn!”
Trong lòng cậu cũng có suy đoán, biết tất nhiên là đứa trẻ này đã học tiếng sói tru để đuổi đàn linh cẩu đi. Trên thảo nguyên, sói mới là kẻ đi săn chân chính, là chiến sĩ thiện chiến dũng mãnh, còn linh cẩu chỉ có thể là lũ thất bại đi theo sau ăn mót đồ thừa. Đứa trẻ rất có tâm, biết nên học cái gì thì có tác dụng nhất.
Đỗ Vân Đình lại ngoắc tay với nó.
“Lại đây.” Cậu gọi, “Chúng ta nói chuyện một chút được không?”
Cậu nhóc trầm mặc một chốc nhưng vẫn bước lại gần cậu vài bước.
Đỗ Vân Đình chờ đợi rất kiên nhẫn, cũng không sốt ruột. Cậu biết nhân loại mới sau tiến hóa vẫn còn ít nhiều đặc tính của động vật, không dám tùy tiện lại gần con người.
Để xoa dịu cảm giác khẩn trương của cậu nhóc, cậu lục một miếng socola trong túi áo ra rồi xé vỏ, quơ quơ với cậu nhóc.
Cậu nhóc nhìn chằm chằm, càng lúc càng đến gần.
Thế là Đỗ Vân Đình càng lắc lư miếng socola hơn, chờ cậu nhóc đến bên cạnh mình thì ngồi xổm xuống trong góc tường. Mái tóc rối bời của cậu nhóc rủ xuống trước trán, che khuất mặt mày nên không thể nhìn rõ rốt cuộc sâu trong đôi mắt đang chất chứa cảm xúc gì.
Đỗ Vân Đình tặng hết miếng socola cho cậu nhóc.
“Cảm ơn nhóc đã cứu anh.”
Cậu nhóc cúi đầu xuống, ánh mắt tập trung trên vỏ miếng socola, sau một hồi lâu giữ yên lặng thì nó trả lại cho Đỗ Vân Đình hơn nửa miếng. Trong lòng bàn tay cậu nhóc chỉ còn lại miếng nhỏ to bằng móng tay, được cậu nhóc nâng niu chạm nhẹ vào, lúc này mới nhét vào miệng.
Ngọt… Rất ngọt.
Mặc dù có chút vị đắng xa lạ, nhưng vị ngọt lại càng đậm đà hơn. Cậu nhóc ưỡn lưng, buồn bực không lên tiếng mà chỉ ngậm cho miếng socola tan trên đầu lưỡi, lưu luyến từng hương vị vụn vặt, rồi đến cả hơi thở cũng mang theo hương thơm ngọt ngào.
Bọn họ cùng ngồi trong góc chia nhau ăn miếng socola. Sau khi ăn xong, cậu nhóc cũng không bỏ đi, nó do dự chốc lát rồi đứng dậy, nhặt một cành cây lên.
Đầu kia được nhét vào tay cậu thanh niên, đầu còn lại được nó nắm chặt. Bàn tay nhỏ giữ chặt quá, gần như muốn túa hết mồ hôi ra cành cây.
“Đi theo em.”
Đây là lần đầu tiên Đỗ Vân Đình nghe đứa trẻ này nói chuyện. Giọng nói này rất êm tai, mặc dù hơi khàn nhưng vẫn không thể át chất giọng giòn tan mềm mại của trẻ con, cậu nhóc xoay người dẫn cậu vào khách sạn.
Đỗ Vân Đình đi theo sau, nói chuyện câu được câu không với nó.
“Nhóc tên gì?”
Cậu nhóc trầm mặc hồi lâu mới trả lời: “Thương… Thương Lục.”
Đỗ Vân Đình lẩm nhẩm cái tên này vài lần, cậu cúi đầu xuống lại nhìn thấy vệt máu bầm bắt mắt trên cổ tay cậu nhóc, cực kỳ dễ thấy trên cơ thể đứa trẻ. Cậu khẽ nhíu mày hỏi: “Ai đánh nhóc?”
Lúc này cậu nhóc không nói chuyện nữa, cứ như không muốn đối thoại. Đỗ Vân Đình cũng không hỏi thêm, nếu nó không muốn nói thì cũng không nên hỏi nữa.
Bọn họ về khách sạn bằng một con đường khác. Lúc đến trước cửa, cậu nhóc thả cành cây trong tay ra rồi ném vào trong bồn hoa.
Nó chỉ chỉ mặt đường phía trước.
“… Đi bên này.”
Đỗ Vân Đình hiểu ra, chỉ sợ là mấy ngày trước cậu nhóc đã phát hiện nhóm nhân loại mới nằm vùng ở đó, cho nên hôm nay mới có thể chạy đến kịp lúc như vậy.
Cậu lại nói vài câu cảm ơn chân thành, lúc này khóe miệng cậu nhóc hơi vểnh lên một chút, cuối cùng cũng có chút ý cười, nó ngoảnh lại liếc cậu rồi chạy lạch bạch lên tầng. Đỗ Vân Đình đi theo nó vào khách sạn, người đàn ông ở quầy lễ tân vẫn ngồi đó chơi game, cuối cùng anh ta cũng ngẩng mặt lên, không nhìn Đỗ Vân Đình mà chỉ nhìn cậu nhóc.
“Thằng nhóc Thương Lục này.” Anh ta tặc lưỡi, “Lại bị cha nó đánh chứ gì?”
Đỗ Vân Đình nghe thấy câu này, bèn hỏi lại: “Đang yên đang lành, sao lại đánh nó?”
Thế mà anh ta lại cười rộ lên.
“Chuyện này còn có lý do gì khác sao?” Anh ta nói, “Ông cha kia là một nhân loại mới tiến hóa từ sói, trước kia còn được coi là sói đầu đàn, nổi tiếng lắm đó. Sau này, cũng bởi vì đối chiến với một đóa hoa biến dị trong tận thế, không biết đánh sao mà không được làm sói đầu đàn nữa, danh tiếng địa vị cũng mất, thua một trận rất thảm.”
Đỗ Vân Đình không thấy chuyện này có gì liên quan với cậu nhóc kia.
“Đương nhiên không liên quan.” Người đàn ông đứng quầy lễ tân lại nói, “Nhưng chẳng phải là ông ta không hài lòng sao…”
Vốn dĩ ông ta là người hô mưa gọi gió, bây giờ lại không còn quyền lực, không còn địa vị, không còn tiền tài, cũng chỉ có thể núp trong căn phòng nhỏ của khách sạn âm u ẩm mốc này, đến cả vợ cũng chạy theo nhân loại mới khác. Mỗi lần nhìn thấy con trai là ông ta như thấy người vợ đã bỏ rơi mình lúc trước, thế thì yêu thương gì cho nổi?
Cuộc sống không như ý rồi lại thêm cú phản bội này nữa, chẳng mấy chốc đã khiến con sói đã từng là đầu đàn suy sụp.
Ông ta cũng không còn cách xả giận nào khác, thứ duy nhất có thể xả mà không cần ông ta chịu trách nhiệm… chỉ còn một đứa con trai.
“Giờ tẩn thế này còn là nhẹ đó, trước kia cứ trời tối là lại đánh. Tôi thấy hôm nay Lão Thương lại ra ngoài đi uống rượu rồi, tối đến trở về, chắc Thương Lục lại no đòn tiếp cho coi.”
Đỗ Vân Đình hơi nhíu mày, không nói gì.
Đêm nay cậu không ngủ mà vẫn luôn bật đèn, quả nhiên đến nửa đêm lại nghe được tiếng động. Ngoài kia có tiếng đàn ông hùng hổ và tiếng đóng cửa sầm sập khá vang dội, lúc Đỗ Vân Đình xuống tầng, tình cờ nhìn thấy đứa bé lao nhanh qua cậu như một cơn gió.
Tốc độ của nó rất nhanh, đến nỗi người đàn ông uống say cũng không thể đuổi kịp, chỉ có thể miễn cưỡng chạy theo phía sau. Lúc nhảy qua trước mặt Đỗ Vân Đình, ánh mắt đứa bé thoáng nhìn qua ánh mắt cậu, nhanh chóng đổi hướng chạy ngược lên tầng trên, chớp mắt một cái đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Chẳng bao lâu sau người đàn ông trung niên cũng đuổi theo lại đây, thoáng nhìn Đỗ Vân Đình xỏ dép đứng trên bậc thang rồi hỏi: “Thấy thằng ranh con kia chạy chỗ nào không?”
Mắt Đỗ Vân Đình còn không thèm chớp, cậu chỉ tay xuống phía tầng dưới.
“Chạy hướng đó á.”
“Lại chạy ra ngoài, mẹ cha nhà mày…” Người đàn ông văng tục, cũng không mảy may nghi ngờ mà đuổi thẳng theo hướng Đỗ Vân Đình vừa chỉ. Lại có tiếng nói vang lên dưới đó, hình như người đàn ông ở quầy lễ tân cũng thuận miệng đáp ông ta hai câu.
Đỗ Vân Đình không nghe tiếp. Lòng bàn tay cậu hơi rịn mồ hôi, nhanh chóng bước lên bậc thang quay về phòng mình.
Quả nhiên cậu nhóc đang đứng trước cửa phòng cậu, không có sự cho phép của cậu nên cũng không vào trong, chỉ ngồi xổm bó gối ở góc đó, trông như một cục bột nhỏ. Đỗ Vân Đình mở cửa rồi hơi nghiêng người sang, nhường cho nó một chỗ trống.
“Vào nhanh.”
Thương Lục ngẩn người, ngay sau đó vội vàng chui vào thuận theo khe hở.
Trong phòng vẫn đang sáng đèn, ánh mắt nó hơi không quen nên đưa tay che lại, lúc này mới thả xuống để đánh giá căn phòng trước mặt. Căn phòng này không có gì khác với căn phòng mà nó đang ở, nhưng không có mùi rượu nồng nặc hay vị thuốc lá hôi rình, cũng không có hương nước hoa rẻ tiền của các quý cô kia. Cậu nhóc hít hít cánh mũi, nó có thể ngửi được mùi hương của cậu thanh niên trong không khí, rất nhạt và rất nhẹ, dễ chịu cứ như cỏ xanh được phơi dưới ánh nắng ấm áp.
Cậu thanh niên đang tìm khăn mặt cho nó, bảo nó vào phòng tắm gội đầu.
“Thương Lục, trước hết tắm chút đi!”
Cậu nhóc dừng lại một chút rồi cũng chui qua. Nó hành xử cứ như lần đầu tiên được người khác gội đầu cho, động tác lúng túng không biết làm sao cho phải, cứng còng cúi đầu trước mặt cậu thanh niên, đầu rủ xuống khá thấp, gần như bẻ cong cơ thể mình làm hai rồi.
Đỗ Vân Đình nói: “Không cần cúi thấp vậy đâu.”
Cơ thể Thương Lục hơi thẳng hơn chút, chỉ là bàn tay Đỗ Vân Đình mới luồn vào mái tóc ẩm ướt của cậu nhóc, đã thấy hai chiếc tai sói con con xuất hiện trong đám tóc xuề xòa. Một cái đuôi cứng ngắc cũng lòi ra từ trong khe hở quần, trên dưới đung đưa rất cùng nhịp.
Đỗ Vân Đình: “…”
Cậu không nhịn được vươn tay sờ soạng cái đuôi, sờ một đường đến gốc đuôi người ta.
Thoáng cái đã khiến nhóc sói con xù lông lên, lông đuôi dựng ngược như chổi lông gà, chắc phải tầm ba mét có dư. Đôi mắt bé nhỏ trợn tròn nhìn vào cậu, ánh mắt tràn ngập cảm xúc kinh ngạc cứ như đối mặt với một kẻ biến thái có ý đồ xấu.
Tác giả có điều muốn nói:
Sói con: Anh trai sờ em…
7777: Quá quắt! Biến thái! Nó còn nhỏ như vậy mà cậu đã giở trò cầm thú!!
Túng Túng: Tôi không có, tôi không làm, tôi… Tôi cũng chỉ muốn vuốt lông bé một cái!
Túng Túng không làm, Túng Túng tủi thân.