Chương 14: Cho cô một câu trả lời hài lòng
Vu Nhược Hy tràn ngập hứng thú nhìn về phía Lâm Phi Vũ, còn hỏi anh có thuốc hay không.
Những lời này ít nhiêu khiến người ta có chút suy nghĩ sâu xa, xung quanh cũng có vài người còn liếc nhìn bọn họ.
Vu Nhược Hy hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt của người khác, tiếp tục nhìn chằm chằm Lâm Phi Vũ.
“Cái này không có thuốc, chỉ là tôi học y nên thể chất hoàn toàn khác.” Lâm Phi Vũ giải thích.
Vu Nhược Hy nghe xong có hơi thất vọng.
“Được rồi, nhưng tôi lại phát hiện ra một kỹ năng khác của anh, uống ngàn chén cũng không say.” Vu Nhược Hy nói xong cười lớn.
Cô cảm thấy anh rất thú vị.
Hai người ngây người ở phòng ăn một lúc, Vu Nhược Hy muốn quay trở về phòng ngủ, ba giờ chiều mới đi ra ngoài.
Lâm Phi Vũ nhàn rỗi không có việc gì, anh tiện tay cầm danh thiếp màu vàng trên bàn nhìn thoáng qua:
Chủ tịch tập đoàn Quảng Phú: Lưu Đông Lâm. Điện thoại di động: 139... Điện thoại bàn: 280...
Danh thiếp ngắn gọn và trang nhã, không có nhiều nội dung nhưng có thể thể hiện đầy đủ thông tin cá nhân.
Từ cuộc trò chuyện tối qua của Lưu Đông Lâm, Lâm Phi Vũ cũng đoán được ông ta không phải người bình thường.
Tạm thời không đề cập tới chuyện lấy một người đẹp làm vợ, người có thể bị Xiển Âm Tông phái tới bắt cóc thì ít nhất cũng có cái gì đó.
Sau khi Lâm Phi Vũ đặt danh thiếp xuống, anh đột nhiên nhớ tới, đêm qua lúc mình nghe lén bọn họ nói chuyện, hình như tên võ giả Hậu Thiên kia nói Lưu Đông Lâm là một trong mười người giàu nhất.
Lâm Phi Vũ rảnh rỗi ngồi thiền tu luyện, đúng ba giờ chiều mới mở cửa phòng.
Anh đi ra không bao lâu, cửa phòng Vu Nhược Hy cũng mở ra, cô sửng sốt nhìn Lâm Phi Vũ đang đợi ở cửa.
Vu Nhược Hy rất giỏi việc này, mặc kệ cô có lười đến mấy thì khi hẹn cũng rất đúng giờ.
“Có chút giác ngộ đấy, anh là thư ký đời sống nhưng thiếu chút nữa đã bị bà chủ gọi anh rời giường đấy.” Vu Nhược Hy nhìn Lâm Phi Vũ cười nói.
Thư ký đời sống là người sắp xếp trước mọi việc trong cuộc sống cho sếp dù lớn hay nhỏ.
Mà Lâm Phi Vũ lại làm ngược lại, Vu Nhược Hy lại giúp anh sắp xếp tốt mọi chuyện lớn nhỏ.
“Sếp Vu, tôi làm sao dám quên thời gian cô đã nói chứ.” Lâm Phi Vũ cười cười, trước đó là do Vu Nhược Hy không có nói rõ ràng, mà anh vừa mới tiếp nhận chức vụ thư
ký đời sống nên vẫn chưa thành thạo.
“Đừng giả vờ nữa, đi thôi.” Vu Nhược Hy nói xong lắc lắc eo nhỏ dịu dàng đi trước.
Tòa nhà Quang Phú, Vu Nhược Hy và Lâm Phi Vũ ngồi taxi tới đây.
Lâm Phi Vũ ngẩng đầu nhìn thoáng qua tên tòa nhà này, tòa nhà Quảng Phú.
Không biết có liên quan gì đến Lưu Đông Lâm hay không, hoặc đây là công ty của ông ta.
Vu Nhược Hy xuống xe đi thẳng đến đại sảnh, Lâm Phi Vũ đi theo phía sau cô.
“Tôi tên là Vu Nhược Hy, đã hẹn với sếp phó Lưu bốn giờ chiều gặp mặt.”
Vu Nhược Hy đi tới trước đại sảnh và chủ động nói.
“Sếp Vu, xin chào, sếp phó Lưu đã dặn dò, tôi sẽ dẫn cô lên.” Cô gái lễ tân vội vàng dẫn Vu Nhược Hy đi đến cửa thang máy.
Cô gái lễ tân dẫn thẳng lên tầng 15 và nói chuyện với thư ký bên ngoài, cô thư ký này dẫn Vu Nhược Hy đi vào.
“Sếp Vu, nửa năm không gặp, cô thật sự là càng ngày càng xinh đẹp đấy.”
Lưu Chí Cường thấy Vu Nhược Hy đi vào, anh ta nhiệt tình chủ động vươn tay ra.
Nhân tiện nhìn thoáng qua Lâm Phi Vũ đi theo sau Nhược Hy, nhưng anh ta cũng không để ý lắm.
Vu Nhược Hy tùy ý bắt tay anh ta rồi nhanh chóng rút tay về, nói: "Sếp Lưu, anh thật có nhã hứng, còn mời tôi đến công ty uống trà chiều.". ??a?g gì ?à hay hay thế ( t?ù ?t??yệ?.v? )
"Uống trà rất tốt mà. Uống trà để giữ gìn sức khỏe. Người đẹp như sếp Vu càng phải uống nhiều trà ngon để giữ gìn sắc đẹp.”
Lưu Chí Cường nói xong, bưng lên một chén trà mời Vu Nhược Hy.
Bởi vì biết Vu Nhược Hy sẽ tới, nên Lưu Chí Cường đã mời hai nghệ sư pha trà chuẩn bị trà trước.
“Sếp Lưu, chúng ta nói chuyện quan trọng trước đi.” Vu Nhược Hy uống một ngụm, rồi đặt chén trà xuống đề nghị.
“Được, mời sếp Vu nói.” Lưu Chí Cường lịch sự đưa tay ra.
"Công ty chúng tôi không thể chấp nhận lợi nhuận trong hợp đồng lần trước, khó có thể kiếm tiền được, mà anh cũng biết, chúng tôi đưa công nhân từ đất liên tới nên các phương diện chỉ tiêu tương đối lớn."
Khi Vu Nhược Hy nói tới công việc, cô như trở thành một con người khác, suốt quá trình nói chuyện đều thận trọng, nghiêm túc, mang đến cho mọi người một cảm giác áp bức.
Lưu Chí Cường thong thả nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Sếp Vu, không giấu gì cô, tôi biết cô sẽ không chấp nhận lợi nhuận này, thật ra tôi chuẩn bị ký hợp đồng với người khác.”
Vu Nhược Hy nghe xong có vẻ tức giận, anh ta chuẩn bị ký hợp đồng với người khác, còn gọi mình tới đây chơi à?
"Sếp Lưu, làm như vậy có phải là không tốt không, anh từ xa gọi tôi tới đây là để trêu chọc tôi phải không?"
Vu Nhược Hy hơi nhướng mày, lời nói sắc bén hỏi.
Những lời này ít nhiêu khiến người ta có chút suy nghĩ sâu xa, xung quanh cũng có vài người còn liếc nhìn bọn họ.
Vu Nhược Hy hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt của người khác, tiếp tục nhìn chằm chằm Lâm Phi Vũ.
“Cái này không có thuốc, chỉ là tôi học y nên thể chất hoàn toàn khác.” Lâm Phi Vũ giải thích.
Vu Nhược Hy nghe xong có hơi thất vọng.
“Được rồi, nhưng tôi lại phát hiện ra một kỹ năng khác của anh, uống ngàn chén cũng không say.” Vu Nhược Hy nói xong cười lớn.
Cô cảm thấy anh rất thú vị.
Hai người ngây người ở phòng ăn một lúc, Vu Nhược Hy muốn quay trở về phòng ngủ, ba giờ chiều mới đi ra ngoài.
Lâm Phi Vũ nhàn rỗi không có việc gì, anh tiện tay cầm danh thiếp màu vàng trên bàn nhìn thoáng qua:
Chủ tịch tập đoàn Quảng Phú: Lưu Đông Lâm. Điện thoại di động: 139... Điện thoại bàn: 280...
Danh thiếp ngắn gọn và trang nhã, không có nhiều nội dung nhưng có thể thể hiện đầy đủ thông tin cá nhân.
Từ cuộc trò chuyện tối qua của Lưu Đông Lâm, Lâm Phi Vũ cũng đoán được ông ta không phải người bình thường.
Tạm thời không đề cập tới chuyện lấy một người đẹp làm vợ, người có thể bị Xiển Âm Tông phái tới bắt cóc thì ít nhất cũng có cái gì đó.
Sau khi Lâm Phi Vũ đặt danh thiếp xuống, anh đột nhiên nhớ tới, đêm qua lúc mình nghe lén bọn họ nói chuyện, hình như tên võ giả Hậu Thiên kia nói Lưu Đông Lâm là một trong mười người giàu nhất.
Lâm Phi Vũ rảnh rỗi ngồi thiền tu luyện, đúng ba giờ chiều mới mở cửa phòng.
Anh đi ra không bao lâu, cửa phòng Vu Nhược Hy cũng mở ra, cô sửng sốt nhìn Lâm Phi Vũ đang đợi ở cửa.
Vu Nhược Hy rất giỏi việc này, mặc kệ cô có lười đến mấy thì khi hẹn cũng rất đúng giờ.
“Có chút giác ngộ đấy, anh là thư ký đời sống nhưng thiếu chút nữa đã bị bà chủ gọi anh rời giường đấy.” Vu Nhược Hy nhìn Lâm Phi Vũ cười nói.
Thư ký đời sống là người sắp xếp trước mọi việc trong cuộc sống cho sếp dù lớn hay nhỏ.
Mà Lâm Phi Vũ lại làm ngược lại, Vu Nhược Hy lại giúp anh sắp xếp tốt mọi chuyện lớn nhỏ.
“Sếp Vu, tôi làm sao dám quên thời gian cô đã nói chứ.” Lâm Phi Vũ cười cười, trước đó là do Vu Nhược Hy không có nói rõ ràng, mà anh vừa mới tiếp nhận chức vụ thư
ký đời sống nên vẫn chưa thành thạo.
“Đừng giả vờ nữa, đi thôi.” Vu Nhược Hy nói xong lắc lắc eo nhỏ dịu dàng đi trước.
Tòa nhà Quang Phú, Vu Nhược Hy và Lâm Phi Vũ ngồi taxi tới đây.
Lâm Phi Vũ ngẩng đầu nhìn thoáng qua tên tòa nhà này, tòa nhà Quảng Phú.
Không biết có liên quan gì đến Lưu Đông Lâm hay không, hoặc đây là công ty của ông ta.
Vu Nhược Hy xuống xe đi thẳng đến đại sảnh, Lâm Phi Vũ đi theo phía sau cô.
“Tôi tên là Vu Nhược Hy, đã hẹn với sếp phó Lưu bốn giờ chiều gặp mặt.”
Vu Nhược Hy đi tới trước đại sảnh và chủ động nói.
“Sếp Vu, xin chào, sếp phó Lưu đã dặn dò, tôi sẽ dẫn cô lên.” Cô gái lễ tân vội vàng dẫn Vu Nhược Hy đi đến cửa thang máy.
Cô gái lễ tân dẫn thẳng lên tầng 15 và nói chuyện với thư ký bên ngoài, cô thư ký này dẫn Vu Nhược Hy đi vào.
“Sếp Vu, nửa năm không gặp, cô thật sự là càng ngày càng xinh đẹp đấy.”
Lưu Chí Cường thấy Vu Nhược Hy đi vào, anh ta nhiệt tình chủ động vươn tay ra.
Nhân tiện nhìn thoáng qua Lâm Phi Vũ đi theo sau Nhược Hy, nhưng anh ta cũng không để ý lắm.
Vu Nhược Hy tùy ý bắt tay anh ta rồi nhanh chóng rút tay về, nói: "Sếp Lưu, anh thật có nhã hứng, còn mời tôi đến công ty uống trà chiều.". ??a?g gì ?à hay hay thế ( t?ù ?t??yệ?.v? )
"Uống trà rất tốt mà. Uống trà để giữ gìn sức khỏe. Người đẹp như sếp Vu càng phải uống nhiều trà ngon để giữ gìn sắc đẹp.”
Lưu Chí Cường nói xong, bưng lên một chén trà mời Vu Nhược Hy.
Bởi vì biết Vu Nhược Hy sẽ tới, nên Lưu Chí Cường đã mời hai nghệ sư pha trà chuẩn bị trà trước.
“Sếp Lưu, chúng ta nói chuyện quan trọng trước đi.” Vu Nhược Hy uống một ngụm, rồi đặt chén trà xuống đề nghị.
“Được, mời sếp Vu nói.” Lưu Chí Cường lịch sự đưa tay ra.
"Công ty chúng tôi không thể chấp nhận lợi nhuận trong hợp đồng lần trước, khó có thể kiếm tiền được, mà anh cũng biết, chúng tôi đưa công nhân từ đất liên tới nên các phương diện chỉ tiêu tương đối lớn."
Khi Vu Nhược Hy nói tới công việc, cô như trở thành một con người khác, suốt quá trình nói chuyện đều thận trọng, nghiêm túc, mang đến cho mọi người một cảm giác áp bức.
Lưu Chí Cường thong thả nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Sếp Vu, không giấu gì cô, tôi biết cô sẽ không chấp nhận lợi nhuận này, thật ra tôi chuẩn bị ký hợp đồng với người khác.”
Vu Nhược Hy nghe xong có vẻ tức giận, anh ta chuẩn bị ký hợp đồng với người khác, còn gọi mình tới đây chơi à?
"Sếp Lưu, làm như vậy có phải là không tốt không, anh từ xa gọi tôi tới đây là để trêu chọc tôi phải không?"
Vu Nhược Hy hơi nhướng mày, lời nói sắc bén hỏi.