Chương 15: Không thể nào
"Sếp Vu, chúng ta quen nhau cũng đã hai năm, tôi vô duyên vô cớ trêu chọc cô làm gì?”
Lưu Chí Cường hỏi ngược lại một câu, sau đó cười nói: "Người khác để lại giá mười phần trăm, nếu sếp Vu cũng nguyện ý để lợi nhuận mười phần trăm, tôi đương nhiên sẽ lựa chọn hợp tác với sếp Vu, hơn nữa có thể ký hợp đồng ngay lập tức.
“Không thể nào.”
Vu Nhược Hy từ chối mà không hề suy nghĩ.
Trước đó Lưu Chí Cường vẫn luôn chắc chắn để lợi nhuận tám phần trăm, Vu Nhược Hy không đồng ý, cô trở về tính toán thì phát hiện không hề kiếm được tiền.
Hiện tại sư tử mở miệng muốn đòi 10%, đây chẳng phải là chưa kiếm được lời mà còn phải trả lại sao?
Cho dù Vu Nhược Hy đang xem trọng dự án Hương Giang, nhưng cũng sẽ không cố ý đến đây để rải tiền.
Lưu Chí Cường nghe xong dang tay ra, biểu cảm trêu tức nói: 'Sếp Vu, vậy thì thương mà không giúp được gì rồi, tôi rất mong chờ lần hợp tác tiếp theo của chúng ta.”
“Nếu chúng ta không thể hợp tác trong dự án này nên những dự án liên đới mà chúng ta đã ký kết trước đó sẽ không được tính.” Vu Nhược Hy nói.
Bởi vì muốn làm dự án này, nên trước đó còn ký kết một thỏa thuận mua thép với công ty bọn họ.
Nếu dự án hợp tác bây giờ thất bại, vậy thỏa thuận hợp tác vật liệu thép trước đó cũng vô nghĩa.
“Sếp Vu, chuyện này không được. Việc nào ra việc đó, hợp đồng hợp tác vật liệu thép vẫn có hiệu lực.”
Lưu Chí Cường nói xong tiếp tục uống một ngụm trà, vẻ mặt như muốn ăn Nhược Hy.
"Haha... Không ngờ một tập đoàn lớn như Quảng Phú, còn dùng những thủ đoạn bẩn thỉu này.” Vu Nhược Hy cười lạnh.
Vốn dĩ hai hợp đồng sẽ được ký cùng nhau, nhưng khi ký hợp đồng, dự án chính bị Lưu Chí Cường tìm cớ nói ngày hôm đó không ký được.
Người phụ trách dự án của công ty Trúc Khê bởi vì uống say, lại bị Lưu Chí Cường xúi giục nên mơ mơ màng màng ký hợp đồng mua bán thép riêng.
Nên lần này Vu Nhược Hy mới đích thân tới Hương Giang.
Bây giờ nghĩ lại, Lưu Chí Cường đã cố ý làm một cái lông chờ người ta nhảy vào.
Sau khi thấy rõ bộ mặt của Lưu Chí Cường, cho nên Vu Nhược Hy mới nói những lời đó, thủ đoạn bẩn thỉu.
Mặc dù một số thủ đoạn bẩn thỉu thường xảy ra trong kinh doanh, nhưng với tập đoàn lớn ai lại chơi như vậy, hiện tại đều là cạnh tranh hợp lý hợp quy tắc mà.
Nếu là ở trong nước, Vu Nhược Hy hoàn toàn có thể kiện bọn họ về tội gian lận thương mại.
Đáng tiếc nơi này là ở Hương Giang, sự việc cũng không đơn giản như trong tưởng tượng.
“Sếp Vu, tất cả mọi người đều là vì kiếm tiền, thủ đoạn không giống nhau mà thôi.”
Lưu Chí Cường không hề cảm thấy xấu hổ với thủ đoạn của mình, ngược lại còn cho rằng rất cao minh.
"Chúng ta gặp nhau ở tòa án, tôi sẽ để bộ phận pháp lý liên lạc với các người." Vu Nhược Hy nói xong thì đứng dậy rời đi, nếu muốn cô tự bồi thường hợp đồng thì sẽ gặp anh ta ở tòa, vậy thì gặp ở tòa án đi.
Lưu Chí Cường thản nhiên nói: "Sao cũng được!"
Lưu Chí Cường nhìn Vu Nhược Hy đứng dậy đi ra ngoài, khóe môi nở nụ cười nhẹ.
Anh ta bưng tách trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nhìn Vu Nhược Hy đi tới cạnh cửa thì gọi với: “Sếp Vu, đi thong thả, không tiễn.”
Đối với hành vi của mình, Lưu Chí Cường không cảm thấy có gì không ổn, thương trường như chiến trường, mọi người không phải đều là vì lợi ích sao.
Cho nên anh ta rất đắc chí, dùng thủ đoạn để lừa gạt công ty của Vu Nhược Hy một khoản.
Sắc mặt Vu Nhược Hy vô cùng lạnh lùng, rời đi không quay đầu lại.
Sự cố hợp đồng này rõ ràng là một thủ đoạn có ý đồ trước của Lưu Chí Cường để bắt nạt một công ty trong nước như bọn họ.
Thiệt hại không lớn, chỉ là vài triệu tiền bồi thường vi phạm hợp đồng, nhưng bị lừa như thế này thì mất mặt lắm.
Sau khi Vu Nhược Hy đi rồi, Lưu Chí Cường đi vào phòng làm việc, vừa cười vừa nói:
“Sếp Lưu, quyền quyết định dự án kia nằm trong tay chú cậu, cậu còn cầm danh nghĩa dự án này lừa gạt một người đẹp, tôi cũng có chút không đành lòng đấy.”
Một người đàn ông cũng khoảng ba mươi tuổi ngồi xuống.
Anh ta cũng là một trong những cậu chủ giàu có của Hương Giang: Đàm Lệ Duy.
"Tôi cũng là được người ta nhờ vả thôi, bằng không sẽ không vì mấy triệu tiền vi phạm hợp đồng mà liều lĩnh." Lưu Chí Cường cười nói.
"Buổi tối chúng ta đi chơi ở đâu đây? Công ty giải trí của lão Dương lại có mấy người mới tới, chúng ta qua đó chơi đi?” Đàm Lệ Duy giật dây nói.
“Người mới sao? Vậy phải qua đó chơi thôi, mở rộng đường đời cho bọn họ.” Lưu Chí Cường nghe vậy, vẻ mặt tươi cười nói.
“Ha ha... Sếp Lưu nói chuyện rất hay, xứng đáng làm sếp phó, đâu có giống tôi, cả ngày không làm việc đàng hoàng, suốt ngày bị ông già trong nhà mắng.” Đàm Lệ Duy nghe xong cười ha ha, mở rộng đường đời, từ này dùng rất tốt, tương đối chuẩn xác.
Lưu Chí Cường hỏi ngược lại một câu, sau đó cười nói: "Người khác để lại giá mười phần trăm, nếu sếp Vu cũng nguyện ý để lợi nhuận mười phần trăm, tôi đương nhiên sẽ lựa chọn hợp tác với sếp Vu, hơn nữa có thể ký hợp đồng ngay lập tức.
“Không thể nào.”
Vu Nhược Hy từ chối mà không hề suy nghĩ.
Trước đó Lưu Chí Cường vẫn luôn chắc chắn để lợi nhuận tám phần trăm, Vu Nhược Hy không đồng ý, cô trở về tính toán thì phát hiện không hề kiếm được tiền.
Hiện tại sư tử mở miệng muốn đòi 10%, đây chẳng phải là chưa kiếm được lời mà còn phải trả lại sao?
Cho dù Vu Nhược Hy đang xem trọng dự án Hương Giang, nhưng cũng sẽ không cố ý đến đây để rải tiền.
Lưu Chí Cường nghe xong dang tay ra, biểu cảm trêu tức nói: 'Sếp Vu, vậy thì thương mà không giúp được gì rồi, tôi rất mong chờ lần hợp tác tiếp theo của chúng ta.”
“Nếu chúng ta không thể hợp tác trong dự án này nên những dự án liên đới mà chúng ta đã ký kết trước đó sẽ không được tính.” Vu Nhược Hy nói.
Bởi vì muốn làm dự án này, nên trước đó còn ký kết một thỏa thuận mua thép với công ty bọn họ.
Nếu dự án hợp tác bây giờ thất bại, vậy thỏa thuận hợp tác vật liệu thép trước đó cũng vô nghĩa.
“Sếp Vu, chuyện này không được. Việc nào ra việc đó, hợp đồng hợp tác vật liệu thép vẫn có hiệu lực.”
Lưu Chí Cường nói xong tiếp tục uống một ngụm trà, vẻ mặt như muốn ăn Nhược Hy.
"Haha... Không ngờ một tập đoàn lớn như Quảng Phú, còn dùng những thủ đoạn bẩn thỉu này.” Vu Nhược Hy cười lạnh.
Vốn dĩ hai hợp đồng sẽ được ký cùng nhau, nhưng khi ký hợp đồng, dự án chính bị Lưu Chí Cường tìm cớ nói ngày hôm đó không ký được.
Người phụ trách dự án của công ty Trúc Khê bởi vì uống say, lại bị Lưu Chí Cường xúi giục nên mơ mơ màng màng ký hợp đồng mua bán thép riêng.
Nên lần này Vu Nhược Hy mới đích thân tới Hương Giang.
Bây giờ nghĩ lại, Lưu Chí Cường đã cố ý làm một cái lông chờ người ta nhảy vào.
Sau khi thấy rõ bộ mặt của Lưu Chí Cường, cho nên Vu Nhược Hy mới nói những lời đó, thủ đoạn bẩn thỉu.
Mặc dù một số thủ đoạn bẩn thỉu thường xảy ra trong kinh doanh, nhưng với tập đoàn lớn ai lại chơi như vậy, hiện tại đều là cạnh tranh hợp lý hợp quy tắc mà.
Nếu là ở trong nước, Vu Nhược Hy hoàn toàn có thể kiện bọn họ về tội gian lận thương mại.
Đáng tiếc nơi này là ở Hương Giang, sự việc cũng không đơn giản như trong tưởng tượng.
“Sếp Vu, tất cả mọi người đều là vì kiếm tiền, thủ đoạn không giống nhau mà thôi.”
Lưu Chí Cường không hề cảm thấy xấu hổ với thủ đoạn của mình, ngược lại còn cho rằng rất cao minh.
"Chúng ta gặp nhau ở tòa án, tôi sẽ để bộ phận pháp lý liên lạc với các người." Vu Nhược Hy nói xong thì đứng dậy rời đi, nếu muốn cô tự bồi thường hợp đồng thì sẽ gặp anh ta ở tòa, vậy thì gặp ở tòa án đi.
Lưu Chí Cường thản nhiên nói: "Sao cũng được!"
Lưu Chí Cường nhìn Vu Nhược Hy đứng dậy đi ra ngoài, khóe môi nở nụ cười nhẹ.
Anh ta bưng tách trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nhìn Vu Nhược Hy đi tới cạnh cửa thì gọi với: “Sếp Vu, đi thong thả, không tiễn.”
Đối với hành vi của mình, Lưu Chí Cường không cảm thấy có gì không ổn, thương trường như chiến trường, mọi người không phải đều là vì lợi ích sao.
Cho nên anh ta rất đắc chí, dùng thủ đoạn để lừa gạt công ty của Vu Nhược Hy một khoản.
Sắc mặt Vu Nhược Hy vô cùng lạnh lùng, rời đi không quay đầu lại.
Sự cố hợp đồng này rõ ràng là một thủ đoạn có ý đồ trước của Lưu Chí Cường để bắt nạt một công ty trong nước như bọn họ.
Thiệt hại không lớn, chỉ là vài triệu tiền bồi thường vi phạm hợp đồng, nhưng bị lừa như thế này thì mất mặt lắm.
Sau khi Vu Nhược Hy đi rồi, Lưu Chí Cường đi vào phòng làm việc, vừa cười vừa nói:
“Sếp Lưu, quyền quyết định dự án kia nằm trong tay chú cậu, cậu còn cầm danh nghĩa dự án này lừa gạt một người đẹp, tôi cũng có chút không đành lòng đấy.”
Một người đàn ông cũng khoảng ba mươi tuổi ngồi xuống.
Anh ta cũng là một trong những cậu chủ giàu có của Hương Giang: Đàm Lệ Duy.
"Tôi cũng là được người ta nhờ vả thôi, bằng không sẽ không vì mấy triệu tiền vi phạm hợp đồng mà liều lĩnh." Lưu Chí Cường cười nói.
"Buổi tối chúng ta đi chơi ở đâu đây? Công ty giải trí của lão Dương lại có mấy người mới tới, chúng ta qua đó chơi đi?” Đàm Lệ Duy giật dây nói.
“Người mới sao? Vậy phải qua đó chơi thôi, mở rộng đường đời cho bọn họ.” Lưu Chí Cường nghe vậy, vẻ mặt tươi cười nói.
“Ha ha... Sếp Lưu nói chuyện rất hay, xứng đáng làm sếp phó, đâu có giống tôi, cả ngày không làm việc đàng hoàng, suốt ngày bị ông già trong nhà mắng.” Đàm Lệ Duy nghe xong cười ha ha, mở rộng đường đời, từ này dùng rất tốt, tương đối chuẩn xác.