Chương : 11
Editor: Họa Đến Vô Tình
“Đây là. . .” Tiểu Thuận tử nghi hoặc hỏi một câu, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm mặt của Đoàn Cẩm Sơ, nghiêm túc hỏi: “Trong quần áo của ngươi tại sao lại có dao?”
“Ta? Đây là của ta?” Đoàn Cẩm Sơ đầu tiên ngẩn người, tiếp đó nhíu mày, từ trong y phục của nàng rơi ra ngoài, không phải là “Nàng” thì là ai?
“Tiểu Sơ tử, ngươi nói mau! Trên người mang theo dao nhỏ, chính là có âm mưu ám sát chủ tử a! Ngươi không muốn sống nữa sao?” Tiểu Thuận tử thấy nàng ngẩn người, không khỏi lo lắng nhặt thanh Liễu Diệp dao lên, đè thấp âm thanh nói.
Đoàn Cẩm Sơ cũng nóng nảy, “Ta, ta thật sự không biết a, có lẽ là vì gọt trái cây đi, ta nào có ý đồ mưu sát chủ tử a!”
Tiểu Thuận tử nhìn thanh Liễu Diệp dao trong tay, suy tư rất lâu, mới giống như đã quyết định nói: “Nếu không có ý đó, vậy liền đem giấu đi, không được để người khác phát hiện, biết không?”
“A, được, vậy, vậy ngươi giúp ta giấu đi, ách, ta từ bỏ, ngươi xem rồi xử lý cho xong đi.” Đoàn Cẩm Sơ vội vàng nói, cũng cảm kích cười một tiếng, “Tiểu Thuận tử ca, ngươi không nên nói gì, ta thật sự thật cảm ơn ngươi!”
Một tiếng “Ca” mềm nhũn này, làm động tác của Tiểu Thuận tử đang cuộn thanh Liễu Diệp dao vào trong lồng ngực dừng một chút, không nhịn được giương mắt nhìn Đoàn Cẩm Sơ, trên mặt lập tức lại đỏ lên, vội vàng cúi đầu nói: “Không, không cần phải khách khí, ngươi mới vừa vào cung không lâu, ta cần phải chiếu cố ngươi nhiều hơn.”
Giọng nói của Đoàn Cẩm Sơ, không cần phải ngụy trang thành lanh lảnh, bởi vì bản thân này vốn dĩ đã có một giọng nói tinh tế, thanh thúy mang theo một cỗ tự nhiên đáng yêu, nếu âm sắc này xen lẫn trong đám thái giám, nhất thời cũng khó phân biệt được là nữ nhân, bởi vì có rất nhiều nam nhân làm thái giám trong một thời gian giọng nói sẽ không khác gì nữ nhân.
“Hì hì, vậy sau này làm phiền Tiểu Thuận tử ca chiếu cố ta nhiều hơn!” Bên môi Đoàn Cẩm Sơ hiện ra nét tươi cười, vui sướng tột cùng.
Tiểu Thuận tử gật đầu một cái, thu nhập y phục xong, bưng chậu nước đi ra cửa.
Vào buổi tối, Tiểu Thuận tử quả nhiên bưng cơm tới, nhưng, làm Đoàn Cẩm Sơ không nghĩ tới chính là, đi tới cổ đại ăn chén cơm đầu tiên, lại là một chén cháo hoa trên mặt có vài cọng cải!
Đoàn Cẩm Sơ không động đũa mà nhìn chằm chằm chén cơm kia chừng năm phút, cho đến khi xác định sẽ không có thức ăn khác xuất hiện, mới mím miệng, bắt buộc chính mình gian nan nuốt xuống.
Dân dĩ thực vi thiên (???), có lẽ chính mình sẽ không có xuyên được về hiện đại, như vậy không nên để chết đói ở dị quốc tha hương a!
Cái này cũng không tính là gì, gian nan nhất chính là, buổi tối đi ngủ. . . . .
Đoàn Cẩm Sơ ngay cả áo ngoài cũng không cởi, không ngừng dịch sát vào bên trong, gần như cả cơ thể đều muốn dán lên vách tường, hơn nữa quả quyết để lại cho Tiểu Thuận tử một cái lưng!
Tiểu Thuận tử chỉ là nhíu nhíu mày, không để ý nhắm hai mắt lại, tướng ngủ nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh.
Trước khi ngủ, Đoàn Cẩm Sơ âm thầm cầu nguyện một phen, hy vọng rằng ngày mai sáng sớm tỉnh lại, nàng đã hoa hoa lệ lệ xuyên trở về!
Kểt quả, vào sáng sớm liền bị Tiểu Thuận tử đánh thức, xoa xoa đôi mắt còn buồn ngủ, Đoàn Cẩm Sơ tức giận: “Làm gì?”
“Tiểu Sơ tử, canh giờ đã đến, mau mau đứng dậy, hôm nay hai chúng ta phải đi Vĩnh Lạc cung quét dọn, ngươi quên rồi sao?” Tiểu Thuận tử vừa mặc áo ngoài, vừa nói.
“Ách. . . . . . Ta quên.” Đoàn Cẩm Sơ bĩu môi, vô cùng thống khổ ngồi dậy, liếc mắt nhìn căn phòng không hề thay đổi, trong lòng không ngừng kêu rên, xem ra, nàng đã bị ông trời trêu chọc cho ở chung với thái giám một thời gian a!
Nhưng mà, lại không nghĩ tới, cuộc sống bi thảm khổ lực này, lại nhấc lên những cơn sóng ngập trời!
“Đây là. . .” Tiểu Thuận tử nghi hoặc hỏi một câu, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm mặt của Đoàn Cẩm Sơ, nghiêm túc hỏi: “Trong quần áo của ngươi tại sao lại có dao?”
“Ta? Đây là của ta?” Đoàn Cẩm Sơ đầu tiên ngẩn người, tiếp đó nhíu mày, từ trong y phục của nàng rơi ra ngoài, không phải là “Nàng” thì là ai?
“Tiểu Sơ tử, ngươi nói mau! Trên người mang theo dao nhỏ, chính là có âm mưu ám sát chủ tử a! Ngươi không muốn sống nữa sao?” Tiểu Thuận tử thấy nàng ngẩn người, không khỏi lo lắng nhặt thanh Liễu Diệp dao lên, đè thấp âm thanh nói.
Đoàn Cẩm Sơ cũng nóng nảy, “Ta, ta thật sự không biết a, có lẽ là vì gọt trái cây đi, ta nào có ý đồ mưu sát chủ tử a!”
Tiểu Thuận tử nhìn thanh Liễu Diệp dao trong tay, suy tư rất lâu, mới giống như đã quyết định nói: “Nếu không có ý đó, vậy liền đem giấu đi, không được để người khác phát hiện, biết không?”
“A, được, vậy, vậy ngươi giúp ta giấu đi, ách, ta từ bỏ, ngươi xem rồi xử lý cho xong đi.” Đoàn Cẩm Sơ vội vàng nói, cũng cảm kích cười một tiếng, “Tiểu Thuận tử ca, ngươi không nên nói gì, ta thật sự thật cảm ơn ngươi!”
Một tiếng “Ca” mềm nhũn này, làm động tác của Tiểu Thuận tử đang cuộn thanh Liễu Diệp dao vào trong lồng ngực dừng một chút, không nhịn được giương mắt nhìn Đoàn Cẩm Sơ, trên mặt lập tức lại đỏ lên, vội vàng cúi đầu nói: “Không, không cần phải khách khí, ngươi mới vừa vào cung không lâu, ta cần phải chiếu cố ngươi nhiều hơn.”
Giọng nói của Đoàn Cẩm Sơ, không cần phải ngụy trang thành lanh lảnh, bởi vì bản thân này vốn dĩ đã có một giọng nói tinh tế, thanh thúy mang theo một cỗ tự nhiên đáng yêu, nếu âm sắc này xen lẫn trong đám thái giám, nhất thời cũng khó phân biệt được là nữ nhân, bởi vì có rất nhiều nam nhân làm thái giám trong một thời gian giọng nói sẽ không khác gì nữ nhân.
“Hì hì, vậy sau này làm phiền Tiểu Thuận tử ca chiếu cố ta nhiều hơn!” Bên môi Đoàn Cẩm Sơ hiện ra nét tươi cười, vui sướng tột cùng.
Tiểu Thuận tử gật đầu một cái, thu nhập y phục xong, bưng chậu nước đi ra cửa.
Vào buổi tối, Tiểu Thuận tử quả nhiên bưng cơm tới, nhưng, làm Đoàn Cẩm Sơ không nghĩ tới chính là, đi tới cổ đại ăn chén cơm đầu tiên, lại là một chén cháo hoa trên mặt có vài cọng cải!
Đoàn Cẩm Sơ không động đũa mà nhìn chằm chằm chén cơm kia chừng năm phút, cho đến khi xác định sẽ không có thức ăn khác xuất hiện, mới mím miệng, bắt buộc chính mình gian nan nuốt xuống.
Dân dĩ thực vi thiên (???), có lẽ chính mình sẽ không có xuyên được về hiện đại, như vậy không nên để chết đói ở dị quốc tha hương a!
Cái này cũng không tính là gì, gian nan nhất chính là, buổi tối đi ngủ. . . . .
Đoàn Cẩm Sơ ngay cả áo ngoài cũng không cởi, không ngừng dịch sát vào bên trong, gần như cả cơ thể đều muốn dán lên vách tường, hơn nữa quả quyết để lại cho Tiểu Thuận tử một cái lưng!
Tiểu Thuận tử chỉ là nhíu nhíu mày, không để ý nhắm hai mắt lại, tướng ngủ nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh.
Trước khi ngủ, Đoàn Cẩm Sơ âm thầm cầu nguyện một phen, hy vọng rằng ngày mai sáng sớm tỉnh lại, nàng đã hoa hoa lệ lệ xuyên trở về!
Kểt quả, vào sáng sớm liền bị Tiểu Thuận tử đánh thức, xoa xoa đôi mắt còn buồn ngủ, Đoàn Cẩm Sơ tức giận: “Làm gì?”
“Tiểu Sơ tử, canh giờ đã đến, mau mau đứng dậy, hôm nay hai chúng ta phải đi Vĩnh Lạc cung quét dọn, ngươi quên rồi sao?” Tiểu Thuận tử vừa mặc áo ngoài, vừa nói.
“Ách. . . . . . Ta quên.” Đoàn Cẩm Sơ bĩu môi, vô cùng thống khổ ngồi dậy, liếc mắt nhìn căn phòng không hề thay đổi, trong lòng không ngừng kêu rên, xem ra, nàng đã bị ông trời trêu chọc cho ở chung với thái giám một thời gian a!
Nhưng mà, lại không nghĩ tới, cuộc sống bi thảm khổ lực này, lại nhấc lên những cơn sóng ngập trời!