Chương : 12
Editor: Họa Đến Vô Tình
Vĩnh Lạc cung.
Ngày thứ nhất.
“Tiểu Sơ Tử, ánh mắt ngươi mọc trên mông sao? Bồn hoa lan kia ngươi không thấy được người khác chăm sóc như thế nào sao?”
“Tiểu Sơ Tử, ngươi là đồ con lừa cột cũng phí dây cương a! Ngươi xem, trong chốc lát mà ngươi đã làm hư mấy cây chổi rồi hả?”
Ngày thứ hai.
“Tiểu Sơ Tử, nói cho ngươi biết, ngươi đàng hoàng một chút cho ta! Để cho ngươi làm gì, ngươi phải làm cái đó, đừng nghĩ chọn tam lấy tứ!”
“Tiểu Sơ Tử, lỗ tai ngươi điếc rồi sao? Gọi ngươi lớn tiếng như vậy, ngươi không nghe thấy phải hay không?”
Ngày thứ ba.
“Tiểu Sơ Tử, động tác của ngươi nhanh nhẹn một chút! Một ngày ăn nhiều nhất, lại làm ít nhất, nói cho ngươi biết, trong hoàng cung không nuôi người rãnh rỗi!”
“Tiểu Sơ Tử, đèn cung đình trên nóc không lau sạch, lau lại một lần nữa!”
Ngày thứ tư. . . . . .
Ngày thứ năm. . . . . .
Nhịn! Nhịn! Nhịn!
Nhịn đến ngày thứ tám, Lý Toàn Thủy vừa mới mở miệng, “Tiểu Sơ Tử. . .”
“Sơ cái đầu mẹ ngươi! Bổn đại gia không làm!”
Đoàn Cẩm Sơ nổi trận lôi đình, mặt mày xám tro từ trên giá gỗ nhảy xuống, đem khăn bẩn từ trong tay quăng ra ngoài, hai tay chống nạnh, giận dữ hét: “Lý nước rửa chén ngươi là cái đồ thái giám chết bầm! Bổn đại gia mỗi ngày ăn đều là cây cỏ, thải ra chính là nãi, suốt ngày tân tân khổ khổ làm việc, mà ngươi ngồi ở chỗ kia, hai chân bắt chéo mắng chửi người, thật coi ngươi là. . . . .
Nghe vậy, bọn thái giám trong đại điện đang bận rộn đều ngừng lại, một đám như bị Thiên Lôi đánh, trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm Đoàn Cẩm Sơ! Phải biết bằng, cả kính sự phòng, không có thái giám nào dám công khai cùng Lý chấp sự đối nghịch đấy!
“Phản rồi! Người tới, đem hắn bắt lại, cho ta đánh!” Toàn thân Lý Toàn Thủy phát run, trà cũng không uống, đứng lên, lanh lảnh quát.
Hắn vừa ra lệnh, Tiểu Thuận Tử phản ứng đầu tiên, cuống quít quỳ xuống nói: “Lý công công bớt giận! Tiểu Sơ Tử không phải cố ý, hắn chính là, chính là nhất thời xúc động, cầu xin Lý công công khai ân, nơi nào của Tiểu Sơ Tử còn chưa làm xong, nô tài thay mặt hắn làm, Khúc công công thường ngày đối với Tiểu Sơ Tử thật thích, cầu xin công công không nhìn thầy chùa thì xem mặt Phật, tha cho Tiểu Sơ Tử lần này! Nô tài dập đầu cho ngài!”
“Lớn mật! Ngươi là cái thứ gì, cũng dám vì tên tiểu tạp chủng kia cầu tình!” Cả mặt Lý Toàn Thủy xanh mét, giận càng thêm giận, một cước đá bay Tiểu Thuận Tử, rống một tiếng, “Còn ngây ngốc ra đó làm gì? Ta muốn dùng cung quy* xử trí hắn, còn muốn bẩm báo cho Tổng quản đại nhân!”
“Dạ, Lý công công!”
“Tiểu Thuận Tử ca!”
Bọn thái giàm được lệnh, vội vàng vây quanh bắt Đoàn Cẩm Sơ lại, mà Đoàn Cẩm Sơ nhìn đến Tiểu Thuận Tử vừa bị đá ngã xuống góc bàn, nóng lòng hô lên một tiếng, liền vội vàng đi dìu hắn, Tiểu Thuận Tử vội vả đẩy nàng ra, “Tiểu Sơ Tử, ngươi chạy nhanh đi tìm Khúc công công cứu ngươi, nếu không sẽ bị đánh còn nửa cái mạng a!”
“Không được a, Tiểu Thuận Tử ca, ta đi rồi, tên nước rửa chén biến thái kia sẽ đánh ngươi! Ta. . . . . .” Đoàn Cẩm Sơ khó nén được sốt ruột, còn chưa nói xong, hai cái cùi chỏ liền bị vặn ngược lại đằng sau, nhất thời nàng rống to, “Buông ra! Buông ta ra!”
Lý Toàn Thủy cắn răng, tiếng nói càng thêm lanh lảnh, “Cho hai người cùng nhau đánh!”
“Đông!”
Trên vai Đoàn Cẩm Sơ lập tức bị trúng một quyền, “Ôi chao!”
“Tiểu Sơ Tử!”
Tiểu Thuận Tử kinh hãi hô một tiếng, không nói lời gì liền nhào lên trên người Đoàn Cẩm Sơ, những nắm đấm kia tựa như mưa rơi vào trên vai hắn, trên đùi, trên lưng. . . . .
“Tiểu Thuận Tử ca!” Đoàn Cẩm Sơ trong bụng nóng lên, chóp mũi chua xót, núp ở phía dưới Tiểu Thuận Tử an toàn tránh gió, nước mắt không cầm được liền tràn mi!
Nhưng mà, Lý Toàn Thủy lại không buông tha nàng, “Đem Tiểu Sơ Tử bắt lại!”
Ngay sau đó, vài người liền đến lôi kéo Đoàn Cẩm Sơ, Tiểu Thuận Tử bò dậy che cho nàng, đang lúc hỗn loạn, đột nhiên nghe được một âm thanh thanh thúy, dễ nghe vang lên ——
“Dừng tay!”
Một tiếng này, mặc dù xuất ra từ miệng của nữ tử, nhưng trong giọng nói lại có một cỗ uy nghiêm bức người, làm bọn thái giám trong đại điện đang đánh người liền dừng động tác lại, rối rít quay đầu qua!
Dưới sự kinh ngạc, Lý Toàn Thủy cũng vội vàng tìm theo tiếng nhìn lại, mà Đoàn Cẩm Sơ cùng Tiểu Thuận Tử lại tranh nhau đứng lên nhìn xem người cứu mình là thần thánh phương nào!
Chỉ thấy một hình bóng xinh đẹp đang sải bước vào cửa điện, mặc một bộ váy màu tím vẽ Phù Dung lan dài tới đuôi váy, đôi mắt trong suốt như một đôi linh châu, lông mi cong như lá liễu, theo một chút gió có thể chậm rãi vũ động, đôi môi nhỏ chúm chím đỏ như son. . . . .
“Thật là xinh đẹp nha!” Đoàn Cẩm Sơ nhìn không khỏi ngây người, từ khi xuyên tới nơi này, ngày ngày đều đối mặt với một đám thái giám, hôm nay, đột nhiên nhìn thấy một mỹ nhân, cơ hồ làm nàng quên cả hô hấp.
“Nô tài tham kiến Cửu công chúa! Công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
Vĩnh Lạc cung.
Ngày thứ nhất.
“Tiểu Sơ Tử, ánh mắt ngươi mọc trên mông sao? Bồn hoa lan kia ngươi không thấy được người khác chăm sóc như thế nào sao?”
“Tiểu Sơ Tử, ngươi là đồ con lừa cột cũng phí dây cương a! Ngươi xem, trong chốc lát mà ngươi đã làm hư mấy cây chổi rồi hả?”
Ngày thứ hai.
“Tiểu Sơ Tử, nói cho ngươi biết, ngươi đàng hoàng một chút cho ta! Để cho ngươi làm gì, ngươi phải làm cái đó, đừng nghĩ chọn tam lấy tứ!”
“Tiểu Sơ Tử, lỗ tai ngươi điếc rồi sao? Gọi ngươi lớn tiếng như vậy, ngươi không nghe thấy phải hay không?”
Ngày thứ ba.
“Tiểu Sơ Tử, động tác của ngươi nhanh nhẹn một chút! Một ngày ăn nhiều nhất, lại làm ít nhất, nói cho ngươi biết, trong hoàng cung không nuôi người rãnh rỗi!”
“Tiểu Sơ Tử, đèn cung đình trên nóc không lau sạch, lau lại một lần nữa!”
Ngày thứ tư. . . . . .
Ngày thứ năm. . . . . .
Nhịn! Nhịn! Nhịn!
Nhịn đến ngày thứ tám, Lý Toàn Thủy vừa mới mở miệng, “Tiểu Sơ Tử. . .”
“Sơ cái đầu mẹ ngươi! Bổn đại gia không làm!”
Đoàn Cẩm Sơ nổi trận lôi đình, mặt mày xám tro từ trên giá gỗ nhảy xuống, đem khăn bẩn từ trong tay quăng ra ngoài, hai tay chống nạnh, giận dữ hét: “Lý nước rửa chén ngươi là cái đồ thái giám chết bầm! Bổn đại gia mỗi ngày ăn đều là cây cỏ, thải ra chính là nãi, suốt ngày tân tân khổ khổ làm việc, mà ngươi ngồi ở chỗ kia, hai chân bắt chéo mắng chửi người, thật coi ngươi là. . . . .
Nghe vậy, bọn thái giám trong đại điện đang bận rộn đều ngừng lại, một đám như bị Thiên Lôi đánh, trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm Đoàn Cẩm Sơ! Phải biết bằng, cả kính sự phòng, không có thái giám nào dám công khai cùng Lý chấp sự đối nghịch đấy!
“Phản rồi! Người tới, đem hắn bắt lại, cho ta đánh!” Toàn thân Lý Toàn Thủy phát run, trà cũng không uống, đứng lên, lanh lảnh quát.
Hắn vừa ra lệnh, Tiểu Thuận Tử phản ứng đầu tiên, cuống quít quỳ xuống nói: “Lý công công bớt giận! Tiểu Sơ Tử không phải cố ý, hắn chính là, chính là nhất thời xúc động, cầu xin Lý công công khai ân, nơi nào của Tiểu Sơ Tử còn chưa làm xong, nô tài thay mặt hắn làm, Khúc công công thường ngày đối với Tiểu Sơ Tử thật thích, cầu xin công công không nhìn thầy chùa thì xem mặt Phật, tha cho Tiểu Sơ Tử lần này! Nô tài dập đầu cho ngài!”
“Lớn mật! Ngươi là cái thứ gì, cũng dám vì tên tiểu tạp chủng kia cầu tình!” Cả mặt Lý Toàn Thủy xanh mét, giận càng thêm giận, một cước đá bay Tiểu Thuận Tử, rống một tiếng, “Còn ngây ngốc ra đó làm gì? Ta muốn dùng cung quy* xử trí hắn, còn muốn bẩm báo cho Tổng quản đại nhân!”
“Dạ, Lý công công!”
“Tiểu Thuận Tử ca!”
Bọn thái giàm được lệnh, vội vàng vây quanh bắt Đoàn Cẩm Sơ lại, mà Đoàn Cẩm Sơ nhìn đến Tiểu Thuận Tử vừa bị đá ngã xuống góc bàn, nóng lòng hô lên một tiếng, liền vội vàng đi dìu hắn, Tiểu Thuận Tử vội vả đẩy nàng ra, “Tiểu Sơ Tử, ngươi chạy nhanh đi tìm Khúc công công cứu ngươi, nếu không sẽ bị đánh còn nửa cái mạng a!”
“Không được a, Tiểu Thuận Tử ca, ta đi rồi, tên nước rửa chén biến thái kia sẽ đánh ngươi! Ta. . . . . .” Đoàn Cẩm Sơ khó nén được sốt ruột, còn chưa nói xong, hai cái cùi chỏ liền bị vặn ngược lại đằng sau, nhất thời nàng rống to, “Buông ra! Buông ta ra!”
Lý Toàn Thủy cắn răng, tiếng nói càng thêm lanh lảnh, “Cho hai người cùng nhau đánh!”
“Đông!”
Trên vai Đoàn Cẩm Sơ lập tức bị trúng một quyền, “Ôi chao!”
“Tiểu Sơ Tử!”
Tiểu Thuận Tử kinh hãi hô một tiếng, không nói lời gì liền nhào lên trên người Đoàn Cẩm Sơ, những nắm đấm kia tựa như mưa rơi vào trên vai hắn, trên đùi, trên lưng. . . . .
“Tiểu Thuận Tử ca!” Đoàn Cẩm Sơ trong bụng nóng lên, chóp mũi chua xót, núp ở phía dưới Tiểu Thuận Tử an toàn tránh gió, nước mắt không cầm được liền tràn mi!
Nhưng mà, Lý Toàn Thủy lại không buông tha nàng, “Đem Tiểu Sơ Tử bắt lại!”
Ngay sau đó, vài người liền đến lôi kéo Đoàn Cẩm Sơ, Tiểu Thuận Tử bò dậy che cho nàng, đang lúc hỗn loạn, đột nhiên nghe được một âm thanh thanh thúy, dễ nghe vang lên ——
“Dừng tay!”
Một tiếng này, mặc dù xuất ra từ miệng của nữ tử, nhưng trong giọng nói lại có một cỗ uy nghiêm bức người, làm bọn thái giám trong đại điện đang đánh người liền dừng động tác lại, rối rít quay đầu qua!
Dưới sự kinh ngạc, Lý Toàn Thủy cũng vội vàng tìm theo tiếng nhìn lại, mà Đoàn Cẩm Sơ cùng Tiểu Thuận Tử lại tranh nhau đứng lên nhìn xem người cứu mình là thần thánh phương nào!
Chỉ thấy một hình bóng xinh đẹp đang sải bước vào cửa điện, mặc một bộ váy màu tím vẽ Phù Dung lan dài tới đuôi váy, đôi mắt trong suốt như một đôi linh châu, lông mi cong như lá liễu, theo một chút gió có thể chậm rãi vũ động, đôi môi nhỏ chúm chím đỏ như son. . . . .
“Thật là xinh đẹp nha!” Đoàn Cẩm Sơ nhìn không khỏi ngây người, từ khi xuyên tới nơi này, ngày ngày đều đối mặt với một đám thái giám, hôm nay, đột nhiên nhìn thấy một mỹ nhân, cơ hồ làm nàng quên cả hô hấp.
“Nô tài tham kiến Cửu công chúa! Công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”