Chương : 13
Editor: Họa Đến Vô Tình
*Nãi: sữa.
Thanh âm cung kính đột nhiên vang lên ở đại điện, làm cho Đoàn Cẩm Sơ giật mình, vừa nhìn thấy, thì trừ nàng ra, toàn bộ thái giám đều quỳ trên mặt đất, bao gồm cả Lý Toàn Thủy và Tiểu Thuận Tử.
Bốn người cung nữ thái giám tùy thân đi vào, cúi đầu mà đứng.
“Cửu công chúa?” Đoàn Cẩm Sơ trợn to hai mắt, há hốc mồm nửa ngày không khép lại, lại là
Kim Chi Ngọc Diệp*!
*Kim Chi Ngọc Diệp: cành vàng lá ngọc.
Đôi mi thanh tú của Sở Lạc Dĩnh khẽ nhếch, cũng kinh ngạc không dứt, liếc mắt một cái rồi nhìn chằm chằm Đoàn Cẩm Sơ, mới chậm rãi mở miệng, “Ngươi không biết bổn cung?”
“Khụ khụ. . . . . Cái kia, biết, dĩ nhiên biết!” Đoàn Cẩm Sơ kịp phản ứng, vội nâng tay áo lên tùy tiện lau tro bụi trên khuôn mặt, hai đầu gối mềm nhũn quỳ xuống đất, chê cười nói: “Cửu công chúa thiên tư quốc sắc*, nô tài là nhất thời nhìn lặng đi, còn tưởng rằng là. . . . . .”
*Thiên tư quốc sắc: ý chỉ người có sắc đẹp tuyệt trần.
“Tưởng rằng cái gì?” Tiếng nói của Sở Lạc Dĩnh ngọt ngào, rất là dễ nghe.
Đoàn Cẩm Sơ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, dí dỏm nháy nháy con mắt, “Cho là Cửu Thiên Tiên Nữ hạ phàm!”
“Xì!”
Sở Lạc Dĩnh nhịn không được nở nụ cười, cung nữ cùng thái giám tùy thân cũng hé miệng cười, nhìn mặt của Đoàn Cẩm Sơ bẩn như một con mèo hoa, nhưng đôi mắt lại cực kỳ xinh đẹp, con ngươi đen như đêm, sáng chói như ngôi sao, giống như có một cỗ ma lực, làm Sở Lạc Dĩnh không nhịn được bước gần thêm một bước, cười yếu ớt nói: “Ngươi hãy đứng lên đi!”
“Hì hì, cám ơn Cửu công chúa!” Mặt của Đoàn Cẩm Sơ giãn ra, nhưng lại quên phải dập đầu tạ ơn, trực tiếp đứng lên, ánh mắt liếc về Tiểu Thuận Tử đang quỳ gối bên người nàng, trong bụng căng thằng, liền cả gan nói: “Cửu công chúa nhân hậu, có thể hay không cũng để cho Tiểu Thuận Tử đứng lên? Hắnvừa mới bị đánh bị thương!”
Nghe vậy, ánh mắt Sở Lạc Dĩnh chậm rãi di chuyển qua trên người Tiểu Thuận Tử, gật đầu một cái, “Đứng lên đi!”
“Tạ Cửu công chúa!”
Tiểu Thuận Tử dập đầu một cái, sau khi đứng dậy, cung kính lui sang một bên.
“Tử Liên, Tử Yên, đi ra sau điện lấy đồ.”
“Dạ, Cửu công chúa!”
Sở Lạc Dĩnh phân phó một tiếng, hai cung nữ thân cận liền đi vòng ra sau điện.
“Mới vừa rồi đang làm cái gì? Vĩnh Lạc cung là địa phương nào, bọn ngươi lại dám vận dụng tư hình sao?” Tiếng nói của Sở Lạc Dĩnh không lớn, nhưng lại nói năng có khí phách, rất có phong phạm uy nghiêm của hoàng gia.
Nghe thế, Lý Toàn Thủy dập đầu nói: “Bẩm báo Cửu công chúa, Tiểu Sơ Tử phạm thượng, nô tài làm chấp sự, lấy cung quy xử trí hắn, nhất thời quên nơi này là Vĩnh Lạc cung, cầu xin Cửu công chúa thứ tội!”
“Cửu công chúa, nô tài oan uổng a! Lý công công lấy việc tư trả thù, cố ý chỉnh lý nô tài, hắn chính là muốn đánh chết nô tài, để cho máu tươi nhuộm đầy Vĩnh Lạc cung, khiến cho Lê phi nương nương trên trời không được an bình!” Đoàn Cẩm Sơ cắn răng, lại quỳ rạp xuống đất, khóc lóc kể lể than thở.
“Không có! Không có, nô tài không muốn đánh chết hắn, nô tài. . . . . .”
“Câm miệng!”
Sở Lạc Dĩnh lạnh giọng đánh gảy lời của Lý Toàn Thủy đang cố gắng tranh biện, “Bổn cung ở ngoài điện đứng một lát, nên nghe đều nghe được, vốn chuyện này do Lộ tổng quản xử trí, nhưng nếu làm cho Bổn cung bắt gặp, Bổn cung há có thể mặc kệ bọn ngươi quấy rầy Lê phi nương nương?”
“Dạ, nô tài biết tội! Nô tài không dám nữa, cầu xin Cửu công chúa thứ tội!” Tiếng dập đầu “Thùng Thùng” của Lý Toàn Thủy vang lên, cả đám thái giám đang quỳ cũng vội vàng dập đầu xin tha tội, vẻ mặt thật là kinh sợ.
“Ngươi tên là Tiểu Sơ Tử?” Sở Lạc Dĩnh chưa phản ứng, mà là hơi gấp eo, nhìn về phía Đoàn Cẩm Sơ, nhẹ nhàng cười một tiếng, lại hơi nhíu lông mày, “Bổn cung nghe được ngươi đã nói cái gì, ngươi ăn chính là cây cỏ, nặn đi ra chính là nãi? Đồ ăn của nô tài kém như vậy sao? Còn nữa. . . . . Ngươi cũng không phải là nhũ mẫu, một thái giám làm sao sẽ nặn đi ra nãi đây? Bổn cung chỉ nghe mẫu thân nói qua, dê sữa bò sữa mới có thể nặn ra nãi.”
“Ách. . . . . .” Đoàn Cẩm Sơ nghe đến choáng váng, khóe miệng không ngừng co rút, “Ta. . . . .Nô tài đây là. . . . . Là một ví dụ! Đúng đúng, đây chính là một ví dụ! Ý là nói, nô tài ăn rất kém cỏi, làm cũng rất tốt!”
*Nãi: sữa.
Thanh âm cung kính đột nhiên vang lên ở đại điện, làm cho Đoàn Cẩm Sơ giật mình, vừa nhìn thấy, thì trừ nàng ra, toàn bộ thái giám đều quỳ trên mặt đất, bao gồm cả Lý Toàn Thủy và Tiểu Thuận Tử.
Bốn người cung nữ thái giám tùy thân đi vào, cúi đầu mà đứng.
“Cửu công chúa?” Đoàn Cẩm Sơ trợn to hai mắt, há hốc mồm nửa ngày không khép lại, lại là
Kim Chi Ngọc Diệp*!
*Kim Chi Ngọc Diệp: cành vàng lá ngọc.
Đôi mi thanh tú của Sở Lạc Dĩnh khẽ nhếch, cũng kinh ngạc không dứt, liếc mắt một cái rồi nhìn chằm chằm Đoàn Cẩm Sơ, mới chậm rãi mở miệng, “Ngươi không biết bổn cung?”
“Khụ khụ. . . . . Cái kia, biết, dĩ nhiên biết!” Đoàn Cẩm Sơ kịp phản ứng, vội nâng tay áo lên tùy tiện lau tro bụi trên khuôn mặt, hai đầu gối mềm nhũn quỳ xuống đất, chê cười nói: “Cửu công chúa thiên tư quốc sắc*, nô tài là nhất thời nhìn lặng đi, còn tưởng rằng là. . . . . .”
*Thiên tư quốc sắc: ý chỉ người có sắc đẹp tuyệt trần.
“Tưởng rằng cái gì?” Tiếng nói của Sở Lạc Dĩnh ngọt ngào, rất là dễ nghe.
Đoàn Cẩm Sơ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, dí dỏm nháy nháy con mắt, “Cho là Cửu Thiên Tiên Nữ hạ phàm!”
“Xì!”
Sở Lạc Dĩnh nhịn không được nở nụ cười, cung nữ cùng thái giám tùy thân cũng hé miệng cười, nhìn mặt của Đoàn Cẩm Sơ bẩn như một con mèo hoa, nhưng đôi mắt lại cực kỳ xinh đẹp, con ngươi đen như đêm, sáng chói như ngôi sao, giống như có một cỗ ma lực, làm Sở Lạc Dĩnh không nhịn được bước gần thêm một bước, cười yếu ớt nói: “Ngươi hãy đứng lên đi!”
“Hì hì, cám ơn Cửu công chúa!” Mặt của Đoàn Cẩm Sơ giãn ra, nhưng lại quên phải dập đầu tạ ơn, trực tiếp đứng lên, ánh mắt liếc về Tiểu Thuận Tử đang quỳ gối bên người nàng, trong bụng căng thằng, liền cả gan nói: “Cửu công chúa nhân hậu, có thể hay không cũng để cho Tiểu Thuận Tử đứng lên? Hắnvừa mới bị đánh bị thương!”
Nghe vậy, ánh mắt Sở Lạc Dĩnh chậm rãi di chuyển qua trên người Tiểu Thuận Tử, gật đầu một cái, “Đứng lên đi!”
“Tạ Cửu công chúa!”
Tiểu Thuận Tử dập đầu một cái, sau khi đứng dậy, cung kính lui sang một bên.
“Tử Liên, Tử Yên, đi ra sau điện lấy đồ.”
“Dạ, Cửu công chúa!”
Sở Lạc Dĩnh phân phó một tiếng, hai cung nữ thân cận liền đi vòng ra sau điện.
“Mới vừa rồi đang làm cái gì? Vĩnh Lạc cung là địa phương nào, bọn ngươi lại dám vận dụng tư hình sao?” Tiếng nói của Sở Lạc Dĩnh không lớn, nhưng lại nói năng có khí phách, rất có phong phạm uy nghiêm của hoàng gia.
Nghe thế, Lý Toàn Thủy dập đầu nói: “Bẩm báo Cửu công chúa, Tiểu Sơ Tử phạm thượng, nô tài làm chấp sự, lấy cung quy xử trí hắn, nhất thời quên nơi này là Vĩnh Lạc cung, cầu xin Cửu công chúa thứ tội!”
“Cửu công chúa, nô tài oan uổng a! Lý công công lấy việc tư trả thù, cố ý chỉnh lý nô tài, hắn chính là muốn đánh chết nô tài, để cho máu tươi nhuộm đầy Vĩnh Lạc cung, khiến cho Lê phi nương nương trên trời không được an bình!” Đoàn Cẩm Sơ cắn răng, lại quỳ rạp xuống đất, khóc lóc kể lể than thở.
“Không có! Không có, nô tài không muốn đánh chết hắn, nô tài. . . . . .”
“Câm miệng!”
Sở Lạc Dĩnh lạnh giọng đánh gảy lời của Lý Toàn Thủy đang cố gắng tranh biện, “Bổn cung ở ngoài điện đứng một lát, nên nghe đều nghe được, vốn chuyện này do Lộ tổng quản xử trí, nhưng nếu làm cho Bổn cung bắt gặp, Bổn cung há có thể mặc kệ bọn ngươi quấy rầy Lê phi nương nương?”
“Dạ, nô tài biết tội! Nô tài không dám nữa, cầu xin Cửu công chúa thứ tội!” Tiếng dập đầu “Thùng Thùng” của Lý Toàn Thủy vang lên, cả đám thái giám đang quỳ cũng vội vàng dập đầu xin tha tội, vẻ mặt thật là kinh sợ.
“Ngươi tên là Tiểu Sơ Tử?” Sở Lạc Dĩnh chưa phản ứng, mà là hơi gấp eo, nhìn về phía Đoàn Cẩm Sơ, nhẹ nhàng cười một tiếng, lại hơi nhíu lông mày, “Bổn cung nghe được ngươi đã nói cái gì, ngươi ăn chính là cây cỏ, nặn đi ra chính là nãi? Đồ ăn của nô tài kém như vậy sao? Còn nữa. . . . . Ngươi cũng không phải là nhũ mẫu, một thái giám làm sao sẽ nặn đi ra nãi đây? Bổn cung chỉ nghe mẫu thân nói qua, dê sữa bò sữa mới có thể nặn ra nãi.”
“Ách. . . . . .” Đoàn Cẩm Sơ nghe đến choáng váng, khóe miệng không ngừng co rút, “Ta. . . . .Nô tài đây là. . . . . Là một ví dụ! Đúng đúng, đây chính là một ví dụ! Ý là nói, nô tài ăn rất kém cỏi, làm cũng rất tốt!”