Chương 1 : Vật Đồ chơi này cũng có thể ăn?
Truyện được chuyển ngữ độc quyền tại sttruyen.com. Do nhóm Lạc Dịch Tiểu Cư - 乐译小居 đảm nhận
Editor: Jin - Beta: Jin
------------------------------------
“Khụ khụ khụ…”
Trên một chiếc giường gỗ mun phong cách cổ, một thiếu niên đau ốm bệnh tật bỗng nhiên ngồi dậy ho khan kịch liệt.
Bộ dạng kia giống như không đem lá phổi ho văng ra ngoài thề không bỏ qua.
Môi của thiếu niên kia tím tái, sắc mặt nhợt nhạt. Rõ ràng là dấu hiệu không còn sống bao lâu nữa. Nhưng mà tiếng ho khan kịch liệt này của hắn lại khiến cho thiếu phụ ở bên cạnh mừng rỡ như điên.
Thiếu phụ kia hơn ba mươi tuổi, dù không phải phong thái tao nhã nhưng cũng là bộ dáng thướt tha thùy mị. Lúc này, rốt cục lông mày của bà vẫn luôn nhíu chặt thoáng giãn ra, vội vàng kéo tay của thiếu niên đau ốm đang nằm trên giường ấy.
“Viễn nhi, cuối cùng con cũng tỉnh dậy, vừa rồi dọa vi nương rồi! A! Nhanh đi gọi gia chủ về đây! Viễn Nhi đã tỉnh lại, việc cấp bách trước mắt là chữa khỏi cho Viễn Nhi. Về sau lại tính sổ với nhà họ Vạn.”
Hạ nhân nghe thiếu phụ phân phó xong liền vội vàng chạy đi.
Mà lúc này thiếu niên kia hoàn toàn làm như không thấy chuyện này. Trái lại chỉ tự mình chuyên tâm ho khan.
Bỗng nhiên hắn “oa” một tiếng phun ra một ngụm máu đen lớn. Máu đen nhanh chóng ăn mòn giường thành một khoảng lớn, trong máu đen này rõ ràng là có kịch độc.
Phun ra ngụm máu này dường như cả người thiếu niên đều đã thoải mái rồi.
Thiếu niên nhìn vẻ mặt khẩn trương của thiếu phụ, một loại cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc từ trong lòng dâng lên.
Hắn cố gắng nghĩ xem nữ nhân này là ai, chỉ cảm thấy một trận đau đầu như muốn nứt ra.
“Viễn Nhi, con làm sao vậy? Có phải độc Đoạn Trường Thảo lại phát tác hay không? Nhanh lấy thượng phẩm giải độc đan tới cho thiếu gia ăn vào!” Thiếu phụ mang vẻ mặt thân thiết hỏi han.
Lại có một hạ nhân nhận lệnh rời đi.
Thừa lúc này thiếu niên dùng sức sắp xếp lại trí nhớ không đồng nhất trong đầu một chút, rốt cục nhớ ra được nữ nhân trước mắt này là ai rồi.
Nữ nhân này không phải ai khác, chính là mẹ đẻ của mình - Nhậm Hồng Lăng. Mà chính mình, hay nói chủ cũ của thân thể này tên là Diệp Viễn.
Diệp Viễn sinh ra trong đan dược thế gia đứng thứ nhất thứ nhì của Tần quốc. Gia chủ Diệp Hàng cũng là phụ thân của Diệp Viễn là đại đan sư hạ phẩm. Có sự tồn tại hết sức quan trọng ở Tần quốc.
Đáng tiếc, Diệp Hàng hổ phụ sinh khuyển tử lại sinh ra một đứa con trai Diệp Viễn quần là áo lượt bất kham. Cả ngày chỉ biết đi gây chuyện thị phi, tổn hại con gái nhà lành. Đến bây giờ ngay cả một viên đan dược cũng chưa làm được, thật sự là mất hết cả mặt mũi.
Thế nhưng Diệp Hàng cũng không thèm để ý những thứ này. Ông chưa từng có yêu cầu nào đối với nhi tử, luôn mặc kệ mà còn bao che khuyết điểm đến cực hạn. Chuyện Diệp Viễn trêu chọc ở bên ngoài, sau cùng đều là ông tới thu dọn.
Nhưng người làm phụ thân luôn hi vọng nhi tử có thể có tiền đồ. Về sau Diệp Hàng trả một cái giá cao nhét Diệp Viễn vào Đan Võ học viện, cũng là hi vọng hắn có thể học được chút gì đó. Ai biết tên tiểu tử Diệp Viễn này tranh giành tình nhân với người ta ở học đường, lại còn không biết tự lượng sức mình so đấu giải độc cùng người ta. Kết quả đã độc chết chính mình rồi.
Nghĩ tới đây Diệp Viễn khẽ thở dài một cái, đã biết chủ cũ của thân thể này coi như là một cực phẩm. Lại có thể đùa chết chính bản thân mình, việc này cũng cần bao nhiêu dũng khí cùng chỉ số thông minh cao bao nhiêu a!
“Thôi thôi, không thể tưởng tượng được Thanh Vân Tử ta đường đường là truyền nhân của Đan Đế. Vậy mà có một ngày lưu lạc tới trọng sinh trên người một tên công tử bột. Thế nhưng nếu ông trời đã thiên vị, để cho Thanh Vân Tử ta trọng sinh một lần thì như thế nào cũng cần phải thay phụ thân, báo thù rửa hận cho chính mình. Tự tay giết tên phản đồ lòng muông dạ thú kia!”
Nghĩ tới đây ánh mắt của Diệp Viễn trở nên sắc bén, trong mắt tràn ngập sát ý.
Nhậm Hồng Lăng rõ ràng cũng chú ý tới ánh mắt của Diệp Viễn, còn tưởng rằng hắn vẫn đang canh cánh trong lòng chuyện bị tên tiểu tử nhà họ Vạn kia hãm hại nên vội vàng khuyên giải an ủi nói: “Con à! Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Món nợ này nhà họ Diệp chúng ta nhất định phải đòi lại. Thế nhưng hiện giờ quan trọng nhất là điều dưỡng thân thể của con trước, những chuyện khác sau này hãy nói.”
Nhìn thấy Nhậm Hồng Lăng tràn đầy tình thương của mẫu thân, trong lòng Diệp Viễn cũng là cảm động.
Hắn thừa hưởng thân thể này đương nhiên cũng thừa hưởng tình cảm này. Dù cho Diệp Viễn ở bên ngoài đốn mạt nhưng đối với phụ mẫu của mình vẫn rất có tình cảm.
“Nương! Thực xin lỗi, khiến nương lo lắng rồi.”
Nhậm Hồng Lăng nghe được nhi tử nói thế không khỏi sửng sốt. Tiểu tử này gây chuyện thị phi ở bên ngoài cả ngày làm nàng hao tâm tổn trí cũng chưa hề thấy qua tiểu tử này nói một câu mềm mỏng. Hôm nay là làm sao vậy?
Chẳng lẽ Viễn Nhi trải qua chuyện lần này, hoàn toàn tỉnh ngộ rồi hả?
Sau khi vừa ngây người đôi chút, Nhậm Hồng Lăng chợt mừng rỡ, trong mắt chứa lệ nói: “Chỉ cần con không có việc gì thì tốt rồi.”
Đúng lúc này “loảng xoảng” một tiếng, cửa phòng bị một cước đá văng ra.
“Ngươi, tiểu tử này lại có thể không chết? Nhưng lão tử thì lo lắng chết rồi!”
Một tiếng gầm thét chấn động truyền đến khiến màng tai Diệp Viễn đau đớn. Tuy lời nói không quá xuôi tai nhưng dù là ai cũng đều có thể nghe ra sự vui vẻ và trìu mến bên trong lời nói như thế. Không cần phải nói đương nhiên là gia chủ của nhà họ Diệp - Diệp Hàng đã đến.
Diệp Hàng sinh ra có chút thô kệch, căn bản khiến người ta không có cách nào đem hắn cùng thân phận luyện dược sư cao quý liên hệ cùng nhau, ngược lại giống như một kẻ thô lỗ cục mịch.
Nhậm Hồng Lăng nghe phu quân nói xong không khỏi quay đầu oán trách nhìn hắn một cái: “Viễn Nhi vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, chàng không thể nói dễ nghe một chút sao?”
Diệp Hàng cũng không thèm để ý mà nhìn lướt qua máu đen trên mặt dất liền nhất thời yên lòng, ha ha cười nói: “Xem ra nhi tử của Diệp Hàng ta chính là phúc lớn mệnh lớn. Như vậy cũng không chết được, khà khà. Nhanh! Mau ăn giải độc đan này để hóa giải độc tố còn sót lại trong cơ thể đi, hẳn là sẽ không còn đáng ngại.”
Diệp Hàng tiện tay lấy ra một viên đan dược đã muốn nhét ngay vào trong miệng Diệp Viễn.
Diệp Viễn nhìn thấy lập tức hoảng sợ, vội vàng rụt người vào trong giường.
“Đồ chơi này cũng có thể ăn?” Diệp Viễn cả kinh kêu lên.
Diệp Hàng trừng mắt hổ, cả giận nói: “Tên tiểu tử hỗn láo này không phải trúng độc đến hỏng cả đầu óc rồi chứ? Chẳng lẽ con đã quên thân phận của phụ thân con là gì rồi à?”
Nhậm Hồng Lăng cũng cho rằng Diệp Viễn xảy ra vấn đề gì, vội vàng nói: “Viễn Nhi! Cha con là đại đan sư, cho dù bệ hạ thấy ông ấy cũng phải khách khí ba phần. Huống hồ ông ấy là cha con, còn có thể hại con hay sao?”
Diệp Viễn bĩu môi từ chối cho ý kiến.
Đương nhiên là hắn biết viên đan dược này là giải độc đan, chỉ là phẩm chất hơi kém một chút. Kiếp trước phụ thân của Thanh Vân Tử hắn là Đan Đế, từ nhỏ hắn đã ăn đan dược giống như ăn kẹo đường nên làm sao mà ngay cả một viên giải độc đan bình thường nhất cũng không biết?
Tuy rằng ăn xong thứ đồ chơi này có thể khắc chế được độc tố trong cơ thể nhưng thành thật thì hiệu quả chẳng ra làm sao. Căn bản không thể tiêu trừ triệt để độc tố còn dư lại trong cơ thể.
Những thứ độc tố như thế này thì ở trình độ đan dược sư bình thường vốn dĩ không thể nhìn ra được, cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với sinh hoạt về sau của Diệp Viễn. Nhưng những độc tố này lại ẩn núp trong thân thể cũng sẽ trở thành gánh nặng cho thân thể, thậm chí ảnh hưởng đến sự tinh tiến của việc luyện võ về sau.
Trong mắt Diệp Viễn dĩ nhiên cũng không coi độc của Đoạn Trường Tthảo là gì cả, thậm chí trong mắt của Diệp Hàng cũng thế. Chỉ là lúc Diệp Viễn được đưa về thì độc phát đã nặng, chỉ có hít vào không có thở ra. Ngay cả giải độc đan cũng nuốt không trôi vào nữa cho nên Diệp Hàng mới có thể chịu thua mà chuẩn bị dẫn người đi liều mạng.
Trước khi chết Thanh Vân Tử cũng đã là trình độ Đan Đế, đối với những thứ dược lý này cũng đã rõ ràng nên tự nhiên là tầm mắt của Đại Đan Sư như Diệp Hàng không thể bằng được.
Nhìn thấy ánh mắt của con trai, Diệp Hàng bị kích thích thật sâu.
“Tiểu tử này lại có thể nghi ngờ trình độ luyện đan của phụ thân con!”
Diệp Viễn dùng ánh mắt vô tội nhìn viên đan dược xám xịt trong tay cha mình. Lại nhìn cơn giận dữ trong ánh mắt của ông, mở miệng nói: “Xích Uyên Thảo hơn hai phân, mật Thanh Xà giảm một phân, hẳn là do động tác lúc luyện đan không đúng tạo thành. Thất bại nhất chính là bên trong giải độc đan thêm vào Thanh Phàn, chẳng những không có nửa điểm trợ giúp đối với dược tính ngược lại còn phá hủy kết cấu của giải độc đan. Con nói này lão cha nếu như người luyện đan dược cấp ba quá sức thì chỉ cần hạ thấp tiêu chuẩn một chút thôi mà.”
Biểu cảm trên mặt Diệp Hàng cực kỳ đặc sắc, ông vốn là phẫn nộ, tiếp theo là kinh ngạc, sau cùng lại càng trợn mắt há hốc mồm.
Ông là người luyện chế đan dược này thì tự nhiên biết được ưu khuyết điểm của nó. Diệp Viễn phân tích giống như là hắn đã tận mắt nhìn thấy vậy, mà cho dù là tận mắt nhìn thấy cũng không thể nào phân tích chuẩn xác như thế được.
Tiểu tử này thật sự là nhi tử của mình?
Diệp Hàng không khỏi bắt đầu có chút hoài nghi, cẩn thận đánh giá vài lần mới xác định đây đúng là nhi tử của mình.
“Đừng nhìn! Con thật sự là nhi tử của phụ thân không thể giả được.” Diệp Viễn thấy ánh mắt của Diệp Hàng không khỏi có chút chột dạ, vội vàng giải thích.
“Hắc, trước kia chắc không phải là tiểu tử con giả heo ăn thịt hổ đi? Không đúng, nếu thật sự là giả heo ăn thịt hổ sao ngay cả độc của Đoạn Trường Thảo cũng không giải được?” Diệp Hàng nghĩ mãi không ra.
Diệp Viễn trợn trừng mắt, một phen đoạt lấy giải độc đan trong tay Diệp Hàng nuốt xuống.