Chương 2 : Linh Giá Cửu Dương Thần Quyết
Truyện được chuyển ngữ độc quyền tại sttruyen.com. Do nhóm Lạc Dịch Tiểu Cư - 乐译小居 đảm nhận
Editor: Jin - Beta: Jin
-----------------------------------------------
Không phải thuốc của Diệp Hàng không có bao nhiêu tác dụng mà là trạng thái của Diệp Viễn bây giờ thật sự quá kém.
Mặc dù thuốc Diệp Hàng luyện ra vẫn có chút tác dụng phụ nhưng hiện tại Diệp Viễn không suy nghĩ được nhiều như thế. Vẫn nên ổn định lại cơ thể tệ hại này trước đã.
Còn về tác dụng phụ của loại thuốc giải này tự Diệp Viễn sẽ có cách loại bỏ.
Từ lúc có được thân thể này, vị Đan Đế vĩ đại Thanh Vân Tử thực sự không đành lòng tận mắt xem xét. Không biết người trước kia đã sống như thế nào trong mười mấy năm qua.
Sinh ra trong một thế gia chuyên về đan dược vậy mà đứa trẻ này đến Nguyên khí Cảnh nhị trọng vẫn chưa đạt tới.
Cho dù là ở một quốc gia của phàm nhân thì được sinh ra trong một thế gia như vậy, dù cho có lấy Nguyên Khí Đan bình thường nhất làm kẹo ăn thì bây giờ cũng nên đạt được Nguyên Khí Cảnh tứ trọng trở lên rồi chứ?
“Muốn khóc mà không có nước mắt.” - Đan đế chỉ có thể dùng câu này để miêu tả tâm trạng của bản thân ngay bây giờ.
Dùng thân thể tệ hại này để thử thứ độc dược mạnh mẽ kia, Diệp Viễn không chết mới là lạ. Mặc dù bây giờ Thanh Vân Tử đã ở trong cơ thể này nhưng trong lúc nhất thời nắm một bộ thân thể hư hại như thế thật không có biện pháp tốt nào, chỉ đành đi một bước tính một bước vậy.
Việc Diệp Viễn giành lấy viên đan dược thế nhưng ở trong mắt người khác lại là lộ ra nguyên hình rồi.
“Hắc! Ta biết ngay vừa rồi là nói bừa. Không cần nói nữa, thật sự là dọa ta rồi.” Diệp Hàng vui vẻ cười nói.
Lúc này, Diệp Hàng cũng là “đột nhiên tỉnh ngộ”. Tên tiểu tử này rõ ràng đã xem trộm đan phương hoặc là nghe cung phụng trong nhà nói qua về cách hắn luyện chế giải độc đan này nên lúc nãy mới có thể nói ra những lời như thế.
Nếu tên tiểu tử này đã có thể nói đùa thì thân thể chắc cũng không còn gì đáng lo nữa.
Đối với vấn đề này Diệp Viễn đương nhiên không cần giải thích gì, văn không thông võ không tinh có lẽ mới phù hợp với thân thể này.
Cứ để cho ta yên ổn làm một công tử bột đi.
“Phụ thân, mẫu thân, nhi tử cảm thấy mệt rồi, con muốn nghỉ ngơi một chút.” - Diệp Viễn vẫn cần phải điều chỉnh lại thân thể một chút nên bắt đầu hạ lệnh trục khách.
“Viễn nhi! Con bệnh nặng mới khỏi nên nghỉ ngơi nhiều một chút. Có chuyện gì để Lục nhi cho chúng ta biết.” Nói xong vợ chồng hai người mang theo mọi người rời khỏi phòng.
......
Diệp Viễn bắt đầu nhập định và chuyển hóa nguyên lực trong cơ thể để hòa tan dược lực của giải độc đan thanh trừ các độc tố trong cơ thể.
Chỉ tiếc là nguyên lực trong cơ thể này ít đến mức đáng thương, hiệu quả này cũng có thể tưởng tượng ra được. Một đời Đan Đế vừa trùng sinh không bị độc dược giết chết nhưng suýt chút nữa lại chết vì buồn bực.
Đợi đến khi cơ thể Diệp Viễn hấp thụ xong dược lực thì trời cũng vừa sáng, không ngờ lần này lại nhập định tận sáu canh giờ, cũng là đủ kỳ hoa(*).
(*)kỳ hoa - 奇葩: là ngôn ngữ mạng ý nghĩa là đóa hoa xinh đẹp hiếm có, so sánh người nào hoặc chuyện gì đó thập phần ly kỳ, cá tính vô cùng, thế gian hiếm có. Nghĩa xấu: hình dung một người làm ra hành động phi nhân loại, tư tưởng đặc biệt ấu trĩ, tự phụ, quá mức tự đại, ….
Có điều cực khổ lần này cũng coi như đã có hồi đáp. Gương mặt của Diệp Viễn lúc này đã hồng hào và rạng rỡ lên không ít, độc tố trong người hầu như đã bị thanh trừ đi khoảng bảy tám phần.
Đối với Diệp Viễn bây giờ mà nói thì như này không là gì cả. Theo như trình độ đan dược của Thanh Vân Tử thì lấy toàn bộ dược lực của một viên đan dược ra hấp thụ hết không phải là việc gì khó.
Bây giờ nghĩ lại mặc dù người tiền nhiệm không chăm chỉ luyện tập nhưng cũng không phải là không có chút ưu điểm nào.
Thân thể này hiện tại giống như một tờ giấy trắng vậy, Thanh Vân Tử có thể tùy ý phát huy mà không cần lo làm hại đến nó. Nếu như người tiền nhiệm luyện tập võ công lung tung thì bây giờ Thanh Vân Tử phải tốn rất nhiều công sức mới có thể định hình lại căn cơ nhưng bây giờ ngược lại có thể bớt được rất nhiều việc.
Chỉ là dù độc của Đoạn Trường Thảo đã không còn gì đáng ngại nhưng tác dụng của giải dược mà Diệp Hàng cho có hạn. Vẫn còn một ít độc tố còn lưu lại trong cơ thể, mà bản thân viên giải dược cũng có nhược điểm nên cũng lưu lại trong người Diệp Viễn một ít độc của giải dược. Đợi đến ngày mai phải tìm về vài loại dược liệu đem mầm họa triệt để trừ tật gốc.
May mà Diệp gia là thế gia đan dược có tiếng ở Tần quốc nên kiếm một vài dược liệu cũng không phải là vấn đề gì to lớn.
Vẫn còn một chút thời gian đến lúc trời sáng Diệp Viễn quyết định phải lên kế hoạch thật tốt cho con đường sau này.
Một đời trước của Thanh Vân Tử chỉ si mê luyện đan dược đối với võ đạo lại có chút hoang phế. Không phải vậy thì không đến nỗi ở trước mặt tên phản đồ kia không còn một chút sức lực phản kháng nào.
Thanh Vân Tử luyện tập võ đạo chỉ là vì giúp ít cho con đường luyện đan, đủ dùng là được. Cũng bởi vì như vậy mà hắn trở thành vị Đan Đế trẻ tuổi nhất trong thần giới.
Năm đó lúc hắn vừa trở thành Đan Đế từng được các Đại Thánh Địa của Thần vực ca tụng hắn là thiên tài trong mấy chục ngàn năm có khả năng đạt được cảnh giới Đan Thần nhất. Phải biết rằng cảnh giới Đan Thần này đã mấy chục ngàn năm không có một ai đạt đến.
Quá khứ huy hoàng cũng đã thành quá khứ, bây giờ đã không còn thiên tài thần vực Thanh Vân Tử. Có chỉ là thiếu niên hạ giới - Diệp Viễn bước lên con đường báo thù mà thôi.
Nếu đã quyết định trả thù tên phản đồ đó thì cuộc đời này của Thanh Vân Tử bắt buộc phải dụng tâm luyện võ. Tên phản đồ đó mặc dù trên con đường luyện đan vẫn còn kém Thanh Vân Tử thế nhưng là thiên tài võ đạo không hơn không kém. Muốn vượt qua hắn, Diệp Viễn của bây giờ cần phải tốn nhiều mồ hôi hơn nữa.
Thật ra đối với thiếu niên của một đất nước phàm nhân ở hạ giới mà nói, cái thiếu nhất đơn giản là tài nguyên cùng công pháp. Tài nguyên đối với Diệp Viễn hiện tại xác thực có chút xa xỉ nhưng công pháp là thứ hắn có thừa.
Luyện dược sư dù là ở nhân gian hay Thần Vực thì địa vị đều phi thường tôn quý. Chưa kể phụ thân của Thanh Vân Tử hắn chính là Đan Đế đời thứ nhất của thần giới - Chính Dương Tử nên số lượng công pháp thu thập được trong bao nhiêu năm qua là không ít.
Mặc dù Thanh Vân Tử đối với võ đạo không quá yêu thích nhưng vì năm đó bổ trợ cho việc thăng cấp cảnh giới luyện đan cũng đã xem qua không ít sách. Tìm một vài cuốn công pháp thích hợp với bản thân tất nhiên không có gì khó.
Sắp xếp lại một chút kí ức của đời trước, Diệp Viễn cuối cùng cũng chọn ra được một môn công pháp gọi là “Linh Giá Cửu Dương Thần Quyết” làm công pháp tu luyện chủ yếu của bản thân.
Môn công pháp này là công pháp tu luyện chủ yếu của đại danh đỉnh đỉnh Thần vực - Linh Giá Thần Vương. Năm đó hắn vì luyện chế đan dược cửu giai nên đến hỏi Chính Dương Tử, nhưng vẫn không có cách nào báo thù nên mới đem công pháp chủ tu của bản thân giữ lại.
Bộ công pháp này bá đạo dị thường, Linh Giá Thần Vương chính là nhờ vào bộ công pháp này mà đánh bại cả Thần Vực. Trở thành một trong mười vị thần thần bí nhất trong Thần Vực.
Trong Thần Vực thì phàm là vật được gắn với chữ thần đều là những vật vô cùng trân quý. Bất kỳ vật nào như thế cũng đều sẽ dẫn đến những trận mưa máu gió tanh.
Năm đó lúc quyển “Linh Giá Cửu Dương Thần Quyết” này xuất hiện, cả Thần vực đều vì nó mà chấn động. Vì đoạt được quyển công pháp này, có người nói hơn mười vị Thần vương ngã xuống nhưng cuối cùng lại bị Linh Giá Thần vương - một tên tiểu nhân vật đến tên cũng không biết lúc đó đoạt mất.
Mà hắn sau hơn mười năm ở ẩn đột nhiên xuất hiện, một lần hành động trở thành một đời Thần vương đứng đầu Thần Vực. Nếu như không phải đan dược cửu giai quá trân quý, tác dụng đối với Linh Giá Thần Vương quá lớn thì hắn tuyệt đối sẽ không dùng bộ công pháp này đem ra đổi.
Đương nhiên hắn an tâm giao bộ công pháp này cho Chính Dương Tử cũng là bởi vì hai cha con Chính Dương Tử đều là người say mê đan đạo. Lại không tranh giành với thế gian nên đối với công pháp của hắn căn bản là không có chút mưu đồ gì.
Diệp Viễn ôn luyện “Linh Giá Cửu Dương Thần Quyết” lại một lần rồi bắt đầu dựa theo pháp môn trên mặt vận công. Từng tia từng tia nguyên lực nhập vào cơ thể, cơ thể dần phát ra ánh sáng màu vàng nhạt.
Nguyên Khí Cảnh - dẫn nguyên khí trời đất đi vào trong cơ thể, chính là cảnh giới trúc cơ.
Nguyên Khí Cảnh nhìn như không đáng chú ý nhưng lại là một cảnh giới vô cùng then chốt trong tu luyện võ đạo. Lầu cao vạn trượng xây từ mảnh đất bằng, căn cơ lại phải thật vững chắc, bằng không chính là bèo không rễ trong tương lai sẽ có ngày sụp đổ, đây là lẽ thường thấy. Chỉ là lấy đạo lí này đặt lên việc tu luyện võ đạo thì lại có rất ít người có thể làm được. Có rất nhiều tu luyện giả một mực đuổi theo tốc độ tu luyện nhưng lại không biết bản thân đã tự cắt đứt tương lai của mình.
“Phù...”
Hai canh giờ sau Diệp Viễn từ trong cảnh giới tỉnh lại, thở ra một hơi thật dài.
“Linh Giá Cửu Dương Thần Quyết này quả thật lợi hại, hai canh giờ tu hành này tuy rằng nguyên lực không tăng trưởng bao nhiêu thế nhưng phẩm chất lại cực cao. Nếu như là tu hành như vậy thì chẳng phải là vô địch cùng cấp sao?”
Diệp Viễn đã từng là Đan Đế ánh mắt tất nhiên vô cùng cao siêu. Có thế khiến hắn tán thưởng như thế thì bộ công pháp này nhất định là bất phàm.
Trong hai canh giờ này, Diệp Viễn dùng “Linh Giá Cửu Dương Thần Quyết” cải thiện lại một lần nguyên khí mà người tiền nhiệm trước đây tu luyện được, làm cho nguyên khí ở đan điền tinh khiết lên không ít.
Chỉ là cứ như vậy thì cảnh giới của hắn không những không có tiến bộ mà còn thụt lùi đi không ít. Có vẻ như chỉ mới đạt được trình độ tầng nguyên khí thứ nhất.
Cũng may chủ nhân cũ của cơ thể này đã sống lãng phí mười mấy năm, nếu không Diệp Viễn chỉ luyện hóa nguyên lực trong cơ thể cũng đã tốn không ít sức lực, cũng coi như trong họa có phúc.
Trời đã sáng rồi, Diệp Viễn ngồi dậy ra khỏi cửa chuẩn bị đi lấy chút thuốc từ trong nhà mình để bồi dưỡng thân thể, nhưng vừa bước ra khỏi cửa lại đụng phải một thân ảnh màu xanh.