Chương 3 : Bốc thuốc
Truyện được chuyển ngữ độc quyền tại sttruyen.com. Do nhóm Lạc Dịch Tiểu Cư - 乐译小居 đảm nhận
Editor: Jin - Beta: Jin
-----------------------------------------------
Thân ảnh màu xanh này đương nhiên là Lục Nhi rồi, cũng là tiểu tỳ nữ của Diệp Viễn, phụ trách đời sống sinh hoạt hàng ngày của Diệp Viễn.
Lục Nhi sinh ra ngoan ngoãn đáng yêu, đặc biệt là đôi mắt linh động kia khiến người khác rất yêu thích. Phối hợp với một thân quần dài màu xanh trên người, khác nào một tiểu tinh linh màu xanh.
Đối với Lục Nhi này Diệp Viễn đương nhiên là rất quen thuộc. Từ nhỏ đến lớn đã chơi cùng nhau, ngoại trừ phụ thân và mẫu thân ra thì Lục Nhi là người thân cận nhất.
Trong ngoài nhà không có ai để mắt tới Diệp Viễn, chỉ có duy nhất Lục Nhi là ngoại lệ. Bất luận Diệp Viễn ở bên ngoài có vô liêm sỉ cỡ nào thì sự chăm sóc của Lục Nhi đối với Diệp Viễn đều là tận tâm tận trách.
Vì vậy đối với Lục Nhi trước mặt này bản năng Diệp Viễn của hiện tại có cảm giác thân cận. Tựa hồ giống như chính là tiểu muội muội của hắn vậy, tuy rằng người tiền nhiệm trước cũng yêu thích đùa cợt Lục Nhi.
Thật ra Diệp Viễn tuy là vô liêm sỉ cũng rất hiếm làm ra sự tình bắt nạt đàn ông trêu ghẹo đàn bà. Chỉ là rất thích những trò đùa dai, bất quá có lúc mấy trò đùa dai cũng có chút quá đáng.
Diệp Viễn thừa kế ký ức của người tiền nhiệm lại phát hiện bản chất của người tiền nhiệm này kỳ thực cũng không tính là xấu. Chẳng qua là thói xấu được nuông chiều từ bé mà ra. Ở phương diện này, lão già Diệp Hàng phải gánh vác trách nhiệm không hề nhỏ.
Chẳng qua tình thương của phụ thân như núi nên Diệp Viễn đương nhiên cũng không trách Diệp Hàng mà ngược lại còn hết sức cảm động. Giống như là phụ thân kiếp trước của hắn.
“Thiếu… thiếu gia, à, người… người không sao chứ?”
Lục Nhi đụng phải Diệp Viễn vốn đang rất thấp thỏm, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy dáng vẻ sáng láng của hắn lập tức trở nên vui vẻ.
Diệp Viễn có thể cảm nhận được sự quan tâm của Lục Nhi phát ra từ đáy lòng, cười ha ha nói: “Không sao rồi, thiếu gia nhà ngươi mạng lớn! Lần này đại nạn không chết, về sau phúc hưởng không hết!”
“Ha ha, thiếu gia người thật biết nói đùa. Có điều Lục Nhi cũng cảm thấy, lần này người đại nạn không chết sau này chắc là sẽ không giống nhau đâu!”
Người nói vô tâm, người nghe để ý.
Cũng không biết lòng tin của Lục Nhi từ đâu ra, có điều trong long Diệp Viễn cũng giật mình. Thầm nghĩ tâm tư nữ nhân này thật sự quá nhạy cảm.
Diệp Viễn vội vã cười ha ha nói: “Được rồi, theo thiếu gia đi Dược Hương Các lấy chút thuốc mang về.”
Lục Nhi cũng không nói nữa, cúi đầu đi theo Diệp Viễn.
…….
Dược Hương Các là tiệm thuốc mà Diệp gia kinh doanh, là thế lực lớn số một số hai trong phạm vi toàn bộ Tần quốc, cái này đương nhiên là được lợi từ thân phận Đại Đan Sư của Diệp Hàng.
Tại Tần quốc bé nhỏ mà nói, có được thân phận Đan Sư đã vô cùng trân quý, càng không cần phải nói là Đại Đan Sư. Bởi vì thân phận của Diệp Hàng, địa vị của Dược Hương Các ở Tần quốc lại càng lớn.
Ở nước Tần thì thân phận Đại Đan Sư chính là tấm bảng hiệu bằng vàng vì vậy Dược Hương Các lúc nào cũng nhộn nhịp, đông đúc. Diệp Hàng đương nhiên không thể tự mình đi xem bệnh, có điều thực lực của Dược Hương Các cũng không thể xem thường. Tại tổng bộ của Dược Hương Các ở thủ đô, mỗi ngày đều có Đan Sư ở tiền đường ngồi chẩn bệnh. Đây cũng không phải là các thế lực nhỏ có thể làm được.
Diệp Viễn đưa Lục Nhi tiến vào Dược Hương Các lập tức khơi ra một hồi liếc mắt.
Từ trong ánh mắt Diệp Viễn thấy được nỗi sợ hãi, khinh thường và khinh bỉ xuất hiện. Điều này làm Diệp Viễn không khỏi âm thầm lắc đầu, danh tiếng của người tiền nhiệm thật sự quá kém, vạ lây cả người vô tội!
Diệp Viễn đương nhiên sẽ không so đo với những hạ nhân này làm gì, tiếp tục đi thẳng đến phía trước quầy nói với một tên học đồ: “Giấy, bút.”
Tên học đồ biết được sự lợi hại của Diệp Viễn lập tức không dám chậm trễ, lấy giấy bút ra cung kính đặt trước mặt Diệp Viễn. Diệp Viễn cũng không dài dòng nhận lấy giấy bút trước mặt rồi xoẹt xoẹt viết ra một danh sách các loại thuốc đưa trả lại cho tên học đồ.
“Lấy các loại thuốc này cho ta. Có vấn đề gì thì đi tìm phụ thân của ta.” Diệp Viễn không nói dông dài, trực tiếp phân phó.
Tên học đồ đó đưa mắt nhìn qua các loại dược liệu trên phương thuốc, thấy không có loại nào quá quý hiếm mới an lòng rồi xoay người đi bốc thuốc.
Dược liệu rất tầm thường nhưng phương thuốc không tầm thường.
Kiếp trước của Diệp Viễn - Thanh Vân Tử cũng là Đan đế một thời. Từ nhỏ đã bắt đầu học và thuộc lòng phương pháp luyện đan, sự lý giải đối với dược liệu và dược tính cũng đã đạt đến mức độ không thể tưởng tượng nổi. Nếu không phải như vậy cũng đã không được khen là thiên tài có khả năng đạt đến cảnh giới Đan Thần nhất.
Học đồ đương nhiên không biết được dụng ý của Diệp Viễn, còn tưởng rằng vị công tử này bắt đầu đổi tính, bắt đầu muốn chơi với dược liệu rồi.
Thời gian học đồ đi bốc thuốc, Diệp Viễn dẫn Lục Nhi đi đến nơi xem bệnh của Dược Hương Các để đợi. Đại sư phụ xem bệnh liếc mắt nhìn Diệp Viễn một cái, sau khi tỏ vẻ khinh thường rồi tiếp tục xem bệnh cho bệnh nhân.
Đại sư phụ xem bệnh đều ở cảnh giới Đan Sư, là cung phụng mà Diệp Hàng mời về. Không chỉ nói ở Dược Hương Các, mà ở cả nước Tần cũng tương đối có địa vị.
Đến được chỗ Đại sư phụ xem bệnh đều là bệnh nan y, là loại người bình thường chẩn không tốt. Diệp Viễn kiến thức chẩn bệnh của Đại Sư một hồi, trong lòng âm thầm lắc đầu.
Chẩn đoán bệnh của Đại Sư không quá tốt, kê đơn cũng rất bình thường. Có điều đối với phàm nhân và võ giả cấp thấp mà nói thì như vậy đã là đủ rồi.
Nếu để Diệp Viễn đến xem bệnh, hắn có thể đề ra vài loại thậm chí cả mười mấy loại phương thuốc khác càng tốt hơn. Chẳng qua nói như vậy làm người nghe có hơi dọa người. Ngược lại phương thuốc của Đại Sư có thể phát huy tác dụng, Diệp Viễn đương nhiên sẽ không vẽ rắn thêm chân.
“Người kế tiếp.” Tiểu tử bên cạnh Đại Sư uể oải kêu to.
Một vị hảo hán cường tráng đến trước mặt Đại Sư nhưng tình trạng của vị hảo hán này không mấy tốt. Sắc mặt hắn hơi tím tái, giữa hai lông mày giống như có khí đen hơn nữa lại không ngừng ho, hiển nhiên là triệu chứng trúng độc.
Đại Sư bắt mạch một cái nhìn xuống liền tặc lưỡi, nhíu mày nói: “Một tên tiểu tử ở Nguyên Khí Cảnh bát trọng như ngươi lại không biết sống chết mà đi đến Vô Biên Sâm Lâm. Kịch độc của Thất Sát Lưu Vân Mãng không dễ chịu chứ?"
Hảo hán này không vì lời nói giễu cợt của Đại Sư mà tỏ ra không vui, ngược lại từ thâm tâm lộ ra vẻ mặt bội phục, cười khổ nói:
“Đại Sư minh giám! Ta cũng là thân bất do kỷ thôi. Cả nhà ta chỉ còn mình ta sống sót, không còn cách nào mới phải đi làm thợ săn yêu thú. Ngày trước cùng đồng bọn hợp thành một đội, đều hoạt động ở ven Sâm Lâm. Ai mà biết được lần này lại gặp phải yêu vật Thất Sát Lưu Vân Mãng này. Cũng là mạng ta lớn, nếu không cũng không quay về được. Hai đồng bọn của ta đều mất mạng trong miệng của nó.”
Nói xong thì thần sắc của vị hảo hán này lập tức trở nên ảm đạm, hiển nhiên là gợi lại chuyện thương tâm của hắn.
Thất Sát Lưu Vân Mãng là yêu thú nhị giai, tương đương với Linh Dịch Cảnh của nhân gian. Hơn nữa lực chiến đấu của nó chỉ có hơn chứ không kém. Hảo hán này chỉ ở Nguyên Khí Cảnh bát trọng, đồng bọn của hắn có lẽ cũng không cao hơn được bao nhiêu. Làm sao có thể là đối thủ của nó? Có thể thoát được một mạng cũng là chuyện cực kỳ may mắn rồi.
Đại sư phụ gật đầu nói: “Mạng của ngươi đúng thật là lớn. Thất Sát Lưu Vân Mãng rất hung hãn, ngươi có thể thoát được một mạng đã là may mắn lắm rồi. Độc này chữa trị ở những nơi khác sợ rằng có chút khó khăn nhưng ở tại Dược Hương Các bọn ta không có gì là chuyện khó cả. Chỉ là ngươi chắc cũng biết độc phẩm này rất cao, giá cả không hề rẻ.”
Vị hảo hán kia nghe vậy liền mừng rỡ, hắn đã đi qua mấy tiệm thuốc hầu như đều không có cách. Mà Dược Hương Các trước giờ giá rất cao, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, dáng vẻ hắn khổ sở như vậy mới không tự nguyện mà đến đây. Hơn nữa hắn biết bản thân bị trúng độc rất nặng nếu còn không chữa trị thì sợ rằng không thể cầm cự được mấy ngày nữa nên chỉ đành tiến vào Dược Hương Các. Không ngờ rằng vị Đại Sư ở nơi này thật lợi hại, liếc mắt một cái liền nhìn ra chỗ mấu chốt.
“Đại Sư yên tâm, tại hạ mấy năm nay cũng có chút tích góp. Vốn là không nỡ lấy ra để giải độc nhưng mà cả nhà ta cũng chỉ còn một mình ta, nếu như ta chết thì ngày tháng của họ càng thêm buồn khổ. Đại Sư chỉ cần giải được độc của Thất Sát Lưu Vân Mãng, ngân lượng xem bệnh ta tự dâng lên.” Hắn vừa ho vừa nói.
Cầu phú quý trong nguy hiểm. Thợ săn yêu thú đầu đao nhuốm máu, vị hảo hán này đương nhiên là có chút tích góp.
Thật ra giải độc đan của Diệp Hàng hiệu quả tốt hơn. Chẳng qua là thân phận của hắn siêu nhiên, giải độc đan một viên cũng khó xin. Thường thường chỉ lưu thông trong giới quý tộc của nước Tần, hơn nữa giá cả lại cao hơn mức bình thường. Loại đan dược này, đương nhiên không phải thứ vị hảo hán với dáng vẻ khổ sở kia có thể mua nổi.
Đại Sư nghe vậy cũng không dài dòng nữa, căn dặn tiểu tử sai vặt bên cạnh nói:
“Bích Lưu Thảo hai lượng, Chu Hồn Sa hai lượng, nội đan của Thiết Phong Ưng ba lượng, phụ trợ Thiên Tinh dùng làm thuốc. Sắc xong cho vị tráng sĩ này uống vào là được. Ngoài ra, bốc thêm hai thang thuốc để hắn mang đi.”
Tiểu tử ngay lập tức tuân lệnh cầm đơn thuốc đi ra, vừa chuẩn bị thuốc vừa kêu: “Vị kế tiếp” thì lại bị người khác dùng tay kéo lại.