Chương 4 : Nghi ngờ
Truyện được chuyển ngữ độc quyền tại sttruyen.com. Do nhóm Lạc Dịch Tiểu Cư - 乐译小居 đảm nhận
Editor: Jin - Beta: Jin
-----------------------------------------------
Người kéo tay hắn không phải ai khác mà chính là Diệp Viễn ở bên cạnh.
Thấy Diệp Viễn ngăn lại, tên sai vặt kia rất tò mò. Có điều Diệp Viễn chính là tiểu tông gia của Dược Hương Các này, hơn nữa vì danh tiếng lúc trước quá kém nên hắn đương nhiên không dám đắc tội.
“Tiền bá! Đơn thuốc này không đúng, sẽ hại chết người.” Diệp Viễn tiến lên nói nhỏ.
Diệp Viễn cũng không phải là tên tiền nhiệm miệng còn hôi sữa nữa. Dù gì cũng là người trong nhà Diệp Viễn đương nhiên nên quan tâm đến thể diện của đối phương, vì vậy mới cố nén thấp giọng nói.
Đại Sư này tên là Tiền Miểu, làm cung phụng tại Diệp gia nhiều năm rồi nên thâm niên rất lâu, địa vị cũng rất được tôn sùng. Đan đạo của hắn mặc dù không bằng Diệp Hàng, nhưng cũng không phải người thường. Nghe được một tên tiểu bối nói như vậy sắc mặt lập tức trầm xuống.
“Tiểu Viễn! Nói bậy nói bạ cái gì đó? Lúc trước ngươi náo loạn thì cũng thôi đi nhưng muốn hủy hoại cơ nghiệp của lão tử khó nhọc lập ra thì lão Tiền ta là người đầu tiên không tha cho ngươi! Ngươi nên biết Dược Hương Các có được địa vị ngày hôm nay thì không riêng gì gia chủ, lão già bọn ta cũng bỏ ra không ít công sức đấy! Được rồi, ngươi lui ra đi, vẫn còn rất nhiều người còn đang đợi xem bệnh.”
Tiền Miểu hiển nhiên đối với Dược Hương Các rất có cảm tình nhưng đối với Diệp Viễn lại không mấy khách khí. Hổ phụ vô khuyển tử, trong lòng Tiền Miểu cũng không phải một lần cảm thấy tiếc cho Diệp Hàng.
Hôm nay tên tiểu tử này lại ngang nhiên đến đây làm loạn đổ lỗi lên đầu hắn, còn nói hắn hại người, hắn làm sao còn chút thể diện nào nữa? Nếu không phải nể mặt của Diệp Hàng thì hắn sớm đã tát Diệp Viễn và đuổi ra ngoài rồi.
Đối với phản ứng của Tiền Miểu, Diệp Viễn sớm đã dự liệu được. Không thèm để ý tới những lời nói châm chọc đó, chung quy lại tên tiền nhiệm kia đúng là đủ ‘cực phẩm’.
Nếu không phải chẩn đoán của Tiền Miểu có ảnh hưởng đến danh tiếng của Dược Hương Các, Diệp Viễn cũng không can thiệp vào. Tiếp tục làm một công tử như hắn vốn có.
Dựa theo toa thuốc của Tiền Miểu thì vị hảo hán trước mắt này không những là không cứu được mà ngược lại độc càng thêm độc. Tối hôm nay sợ rằng sẽ không qua khỏi.
Đối với Dược Hương Các mà nói, thợ săn yêu thú là khách hàng rất quan trọng. Thợ săn yêu thú mỗi ngày đều làm bạn với nguy hiểm, bị thương thì không nói, xảy ra như cơm bữa mà quan trọng chính là khi bọn họ ra vào Vô Biên Sâm Lâm thì thuốc trị thương, đan dược hồi phục thậm chí còn cả đan dược giải độc đều là vật tất yếu. Cũng chính là nguồn thu trọng yếu của Diệp gia.
Nếu vị hảo hán này mất mạng tại Dược Hương Các thì đối với các thợ săn yêu thú tại Diệp gia có đả kích rất lớn. Thậm chí một số đối thủ cạnh tranh có thể dùng cơ hội này để công kích Dược Hương Các, như vậy tổn thất sẽ còn lớn hơn nữa.
Nghĩ đến đây nên Diệp Viễn mới đứng ra, sửa chữa chẩn đoán sai của Tiền Miểu.
Diệp Viễn bên đây cũng không nói gì, Lục Nhi bên cạnh lại không như thế, quẹt miệng nói với Tiền Miểu:
“Thiếu gia mới không nói bậy nói bạ, huynh ấy nói như vậy chắc chắn có lí của huynh ấy.”
Diệp Viễn hơi kinh ngạc liếc mắt nhìn Lục Nhi, cô gái nhỏ này hiển nhiên có lòng tin với hắn. Người tiền nhiệm lúc trước cũng không ít lần trêu đùa nàng, mà đức hạnh của người tiền nhiệm cũng bày ra đó. Lục Nhi vẫn chọn tin tưởng sao?
Lòng tin quy về lòng tin nhưng Diệp Viễn cũng biết lời nói của Lục Nhi tăng tính nghiêm trọng của sự việc. Đại sư cũng không dễ gì để kẻ khác xem thường, huống hồ là hai tiểu bối một lần lại hai lần nghi ngờ trình độ của hắn.
Quả nhiên sắc mặt của Tiền Miểu trầm xuống như sắp bắn ra nước, trầm giọng nói:
“Tiểu nha đầu không biết trời cao đất dày. Vậy ngươi nói xem lão phu hại người ở chỗ nào? Đây là độc của Thất Sát Lưu Vân Mãng, Diệp Hàng ở đây thì cũng sẽ chữa như thế. Chỉ bằng hai tên tiểu bối miệng còn hôi sữa các ngươi cũng dám xen vào toa thuốc của ta? Hôm nay nếu không nói ra được nguyên nhân đến đây làm bậy thì ngươi nên chịu đòn đi!”
Tiền Miểu ngày thường tuy rằng có chút thanh cao, đối với hạ nhân cũng dùng thủ đoạn nên người của Diệp gia ai cũng không dám đắc tội hắn. Nhưng hôm nay hai tên tiểu tử này dám đến làm loạn nếu hắn không bước xuống đài, không lộ uy nghiêm ra thì sợ rằng sau này khó có thể đặt chân ở Diệp gia nữa.
Vị hảo hán kia cũng không ngờ lại xuất hiện một màn náo loạn như vậy, lập tức ngẩn người không biết như thế nào cho phải. Người trong nhà tại sao lại cãi nhau?
Tuy uy phong của Tiền Miểu tại Tần quốc này không bằng Diệp Hàng nhưng thanh danh cũng lan xa, trên dưới Diệp Hương Các này cũng có uy thế. Một bên là Đại Sư thanh danh lan xa, một bên là tiểu tử còn chưa dứt sữa, kẻ ngốc cũng biết được là nên tin ai.
Vị hảo hán này lúc đầu cũng không biết vị thanh niên trước mặt là ai. Có điều Tiền Miểu vừa mới phát hỏa một trận thì hắn cũng tỉnh táo lại rồi, chẳng lẽ vị này chính là nhi tử không ra gì của Diệp Đại Sư sao?
Thợ săn yêu thú này đối với sự tình nội bộ đương nhiên cũng không để tâm tới làm gì. Danh tiếng của vị công tử trước mắt này sợ rằng còn cao hơn cả Tiền Đại Sư.
Vị công tử thế gia này vậy mà lại đến xem Tiền Đại Sư chẩn đoán bệnh, hắn không phải rảnh rỗi đến phát chán mà tới đây hại ta chứ?
Hảo hán kia nghĩ như vậy, lập tức nổi trận lôi đình. Hắn không trêu chọc ai mà vô duyên vô cớ bị người khác hại đến tính mạng, lòng dạ tên tiểu tử trẻ tuổi đúng là ác độc mà!
“Vị tiểu ca này! Tiền Đại Sư đang chữa trị cho ta, hai người xin đừng quấy rầy nữa!” Hảo hán kia giọng trầm thấp, lời nói tuy khách khí nhưng thái độ đã rất rõ ràng rồi.
Cũng vì thế lực của Diệp gia hắn không thể động vào được, nếu không nói chuyện sợ rằng cũng nghe không lọt tai.
“Ấy, vị tráng sĩ này phiền ngươi đợi ta một chút. Tiền Miểu ta cả đời một lòng say mê Đan đạo chữa trị cho người phàm, võ sĩ đều không kể hết. Từ trước đến nay chưa hề bị người khác bêu xấu là hại người. Diệp Viễn! Ngươi hôm nay phải nói cho rõ ràng, ta làm sao có thể lại hại hắn chứ!”
Tiền Miểu tính khí ương ngạnh tiến lên một bước giống như muốn dạy cho Diệp Viễn một bài học thì mới có thể bỏ qua.
“Ơ kìa… Tiền Đại Sư! Trên người tại hạ có độc, trễ nãi lúc nào lại càng nguy hiểm lúc đó, hay là xin Đại Sư đừng tức giận giúp ta giải độc trước đi. Bọn họ chẳng qua chỉ là hai tên tiểu tử không biết điều, ăn nói bừa bãi thôi.”
Vị hảo hán kia không ngờ Tiền Đại Sư lại nổi giận như thế nên chỉ đành khổ tâm khuyên nhủ.
Tiền Miểu dửng dưng như không phất tay lên nói: “Ngươi yên tâm, trì hoãn cũng không mất bao nhiêu thời gian đâu. Độc này lão phu như nắm trong lòng bàn tay, sẽ không để ngươi bị độc phát tán đâu. Chuyện ngày hôm nay nếu không nói cho rõ thì sau này lão phu làm sao có thể ngồi đây mà xem bệnh được nữa?”
Nói xong hắn hướng về phía Diệp Viễn, sắc mặt tối lại nói: “Ngươi nói mau! Nếu không nói hết được thì đừng trách lão già ta lên mặt, đem mọi chuyện tố cáo trước mặt phụ thân ngươi!”
Diệp Viễn ở bên này cũng không lên tiếng. Lúc này nghe Tiền Miểu hỏi như thế, mới mở miệng nói: “Độc mà vị hảo hán này bị trúng không phải là độc của Thất Sát Lưu Vân Mãng.”
“Nói bậy nói bạ! Hai đồng môn của ta đều là bị thiệt mạng trong miệng rắn, ta gặp nguy hiểm suýt chút nữa cũng không thể về được, chẳng lẽ ta lại nhận sai? Tên tiểu tử miệng còn hôi sữa, ta với ngươi vốn không thù không oán tại sao lại muốn dồn ta vào chỗ chết?”
Diệp Viễn lời còn chưa nói xong, liền bị vị hảo hán kia trách móc.
“Ha ha…” Tiền Miểu cười lớn, cười đến nỗi nước mắt cũng sắp trào ra, nói: “Có nghe thấy chưa? Đơn giản như vậy mà còn không biết! Tiểu tử vô năng, mau cút ngay cho ta. Nếu còn ở đây làm loạn, ta sẽ sai người mang ngươi ra đánh!”
Tiền Miểu liếc mắt một cái đã đoán ra được độc vị hảo hán kia bị trúng, tự mình làm cho người khác bội phục. Hơn nữa hảo hán kia từ trong miệng rắn thoát thân, hắn làm sao có thể nhìn nhầm?
Thợ săn yêu thú thì suốt ngày cùng với yêu thú giao đấu. Ngoài người thân ra thì hắn đối với yêu thú là quen thuộc nhất, khả năng nhìn nhầm lại càng ít.
“Mau cút đi, đừng cản trở Tiền Đại Sư chữa trị cho bọn ta!”
“Tên bất hiếu! Đúng là phá hoại tiền đồ của phụ thân mình, đúng là hết thuốc chữa!”
“Ta sống mà có nhi tử như vậy thì sớm đã đem ra đánh thành bùn nhão rồi.”
Lúc này phía bên đám người xem náo nhiệt cũng không nhịn nổi nữa mà cho rằng Diệp Viễn đến làm loạn nên ra sức đuổi người.
Lục Nhi cũng không có khí chất như vừa mới nói đạo lý lúc nãy. Kéo vạt áo của Diệp Viễn, bộ dạng có chút nhút nhát. Có điều cũng không lùi về phía sau, ngược lại còn đi về phía trước nửa bước vừa đúng bảo vệ phía trước Diệp Viễn. Nàng sợ những người này sẽ tấn công làm Diệp Viễn bị thương.
Diệp Viễn trong lòng cảm động, lắc đầu một cái bình tĩnh nói:
“Tận mắt chứng kiến chưa chắc đã là thật. Vị hảo hán này bị trúng đích thực không phải là độc của Thất Sát Lưu Vân Mãng, mà là độc của Thất Thải Lưu Vân Mãng.”