Chương 5 : Thổ huyết
Truyện được chuyển ngữ độc quyền tại sttruyen.com. Do nhóm Lạc Dịch Tiểu Cư - 乐译小居 đảm nhận
Editor: Sa Nhiễm Lục - Beta: Jin
-----------------------------------------------
"Không biết gì cả! Cái gì mà Thất Thải Lưu Vân Mãng? Căn bản là mới nghe lần đầu. Ngươi cho rằng bịa chuyện một cái yêu thú hiện ra là có thể lừa gạt qua được sao?"
Tiền Miểu cũng coi như là người có trình độ trên phương diện về đan dược tại Tần quốc, đối với yêu thú đương nhiên cũng có chỗ nghiên cứu. Cái gì mà Thất Thải Lưu Vân Mãng, hắn căn bản chưa từng nghe qua.
Ngay cả hắn cũng chưa từng nghe nói qua thì lại càng không cần nói tên tiểu tử Diệp Viễn không học vấn không nghề nghiệp này.
"Diệp thiếu gia! Ngươi không chỉ đang sỉ nhục Tiền đại sư và ta, lại càng là đang sỉ nhục thợ săn yêu thú bọn ta! Thợ săn yêu thú bọn ta chính là suốt ngày ở dưới ma trảo của yêu thú kiếm sống, đối với yêu thú lại quen thuộc cực kỳ. Ta làm thợ săn yêu thú nhiều năm như vậy rồi mà trước giờ chưa có nghe qua cái gì Thất Thải Lưu Vân Mãng."
Lúc này tráng hán càng thêm cho rằng Diệp Viễn vô cớ sinh sự. Đây là muốn mưu hại tính mạng của hắn cho nên lời nói ra cũng không còn khách khí nữa, thậm chí có chút tru tâm(*) rồi.
(*)Tru tâm: (诛心) nằm trong “tru tâm chi ngôn” (诛心之言): Lời thật mất long
Người bình thường có cách sống của người bình thường, tráng hán nhìn như thô lỗ nhưng kì thực thô trung hữu tế(*). Tính mạng của hắn vẫn phải dựa vào Tiền Miểu đến cứu, không nghĩ sẽ đắc tội Tiền Miểu vì thế đem hắn cùng chính mình cột vào nhau rồi lại mang đám thợ săn yêu thú ra chính là làm cho Diệp Viễn biết khó mà lui.
(*)Thô trung hữu tế (粗中有细): bên trong vẻ gai góc có sự tinh tế
Cho dù Diệp Viễn không biết khó mà lui thì người Diệp gia cũng không giống Diệp Viễn không hiểu chuyện như thế mà đắc tội cả đám thợ săn yêu thú này.
Thợ săn yêu thú tới nơi này không hề ít, nghe xong lời này lập tức nổ tung.
"Đúng vậy! Cái gì mà Thất Thải Lưu Vân Mãng chứ, căn bản là chưa nghe nói tới."
"Nhị thế tổ(*) này thật đúng là làm cho Diệp đại sư lão gia mất mặt. Ta thấy Diệp gia cũng chỉ là phong quang một đời thôi, so ra kém Túy Tinh lâu a. Còn Thất Thải Lưu Vân Mãng này, ta ở rừng rậm vô biên lăn lộn sắp ba mươi năm rồi mà trước giờ chưa từng nghe nói đến loại yêu thú này."
(*)Nhị thế tổ: lấy từ tích vua Tần Nhị thế, chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ lo ăn chơi
"Không xem nữa! Không xem nữa! Chúng ta đến Túy Tinh lâu bên kia. Một Dược Hương Các tốt đẹp lại bị một nhị thế tổ biến thành chướng khí mù mịt."
Diệp Viễn vẫn đứng ở nơi đó không lên tiếng làm cho Tiền Miểu rất quen thuộc đối với hắn cảm thấy có chút khó tin. Nếu là thường ngày nháo thành như vậy, tiểu tử Diệp Viễn này đã sớm nổi khùng rồi mà hiện tại xem giống người không liên quan vậy, như những người này không phải đang mắng hắn.
Bất quá hôm nay Diệp Viễn đem thể diện của hắn vứt hết nên đến nói lí lẽ hắn cũng bất kể. Làm cho tiểu tử này ăn khổ cũng tốt, nếu lại tiếp tục như thế đi xuống thì gia nghiệp của lão Diệp kiếm được, sớm hay muộn cũng bại trong tay tiểu tử này.
Ánh mắt của Diệp Viễn chậm rãi chuyển hướng về phía đám người đang làm ầm ĩ, từ trên mặt những người vui sướng làm ầm ĩ nhất quét qua. Những người đó nguyên bản còn đắc ý mười phân nhưng mà không biết vì cái gì hễ là đối mặt cùng Diệp Viễn thì cả người đều có cảm giác rớt xuống hầm băng.
Mà ánh mắt Diệp Viễn cuối cùng dừng ở trên người tên đầu tiên xúi giục đám người đi Túy Tinh lâu. Người nọ đang ở trong trạng thái mừng thầm, trong nháy mắt liền cảm giác bị một đạo sát khí lạnh thấu xương khóa chặt, biểu cảm trên gương mặt cứng đơ lại, quái dị không nói nên lời.
Đó là một người trung niên mười phần tháo vát, cũng là một thợ săn yêu thú. Người hiểu rõ hắn đều biết hắn tên Lưu An nhưng không ai biết hắn kỳ thực là người Túy Tinh Lâu xếp vào trong đám thợ săn yêu thú để nằm vùng trong đó. Một khi ở trong Vô Biên Sâm Lâm phát hiện thứ đồ gì trân quý thì hắn sẽ giết người cướp của, sau đó đem mấy thứ này giao cho Túy Tinh Lâu.
Mà Túy Tinh Lâu đúng là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Dược Hương Các ở Tần quốc.
Đột nhiên đại sảnh vốn đang huyên náo lạnh dần. Thanh âm ồn ào giống như thác nước bị chặt đứt như thế, im bặt đi mà dừng lại.
Trong lúc nhất thời trong đại sảnh im lặng đến nỗi thanh âm một cây châm rơi trên mặt đất đều có thể nghe thấy, ngột ngạt áp lực đến đáng sợ.
Lưu An bị Diệp Viễn nhìn chăm chú khiến cả người hoảng sợ, thầm nghĩ đây là làm sao? Tên tiểu tử Diệp Viễn này rõ ràng chỉ có thực lực Nguyên Khí Cảnh nhất trọng. Hắn một người Nguyên Khí Cảnh bát trọng, một bàn tay là có thể bóp chết Diệp Viễn thì như thế nào sẽ có loại cảm giác áp lực khi đối mặt với đối thủ đáng sợ làm cho chính mình ngay cả thở mạnh cũng không dám?
Thực lực của Diệp Viễn liếc qua là thấy ngay, trong đại sảnh này ngoại trừ người bình thường thì hầu như đều có thể liếc mắt một cái nhìn ra được cảnh giới của hắn. Một tiểu tử yếu đuối đến bất ngờ như vậy, như thế nào sẽ khiến cho người ta cảm giác ngột ngạt mạnh mẽ cường đại như thế?
Lưu An cảm thấy nhất định là ảo giác nhưng mà thời khắc đại sảnh im lặng nhắc nhở hắn, này đây không phải ảo giác.
Loại áp lực này làm hắn cảm thấy khó chịu cực kỳ, khiến hắn muốn đập tan trạng thái trước mắt này hết sức. Một Nguyên Khí Cảnh bát trọng bị ánh mắt của một Nguyên Khí Cảnh nhất trọng áp bách tới nói không ra lời, chuyện này quả thực là nực cười!
Lưu An quyết định phá bỏ cái chuyện cười này, hắn mạnh mẽ dẫn ra một bộ phận chân nguyên đang muốn phát ra tiếng thì ánh mắt của Diệp Viễn trên người hắn dời đi......
"Thất Thải Lưu Vân Mãng cùng Thất Sát Lưu Vân Mãng khác biệt một chữ nhưng thuộc tính của hai yêu thú hoàn toàn bất đồng...." - Đúng lúc này, Diệp Viễn mở miệng nói chuyện.
"Phốc......"
Diệp Viễn nói một nửa lại bị một đạo thanh âm đánh gãy.
Mọi người theo thanh âm này tìm đến thì phát hiện thanh âm này đúng là Lưu An phát ra. Mà lúc này hắn phun một ngụm máu ra thật xa, bắn tung tóe lên thân không ít người.
Hắn mạnh mẽ dẫn ra một hơi chân nguyên muốn nói chuyện, lại vừa vặn bị Diệp Viễn vừa lúc thu hồi áp lực thi triển trên người hắn nên ngực giống như bị búa tạ đánh trúng. Hơn nữa trên người hắn quả thực vốn có chút thương thế, trực tiếp văng ra búng máu, lúc này đã là thương càng thêm thương.
"Thiếu gia! Người này giống như bị thương rất nặng nếu không thì để Tiền đại sư trị liệu trước cho hắn một chút đi." Lục Nhi lúc này lôi kéo góc áo Diệp Viễn tràn đầy thông cảm nói.
Trên mặt Diệp Viễn hơi hơi lộ ra biểu tình ngạc nhiên thế nhưng trong lòng vui mừng thầm nghĩ tiểu nữ tử này thật hiểu chuyện. Bổ đao thật là lợi hại.
"Giết gà sao lại dùng đao mổ trâu? Vị tráng sĩ này thoạt nhìn nghiêm trọng nhưng kỳ thật là một chút nội thương nhỏ. Hộ Tâm Đan của Dược Hương Các chúng ta nổi tiếng xa gần, lấy một viên cho hắn ăn vào là được." Diệp Viễn trên mặt mang theo tươi cười sáng lạn nhìn Lưu An nói.
Lục Nhi thấy bộ dáng thập phần dọa người của Lưu An, không đợi Diệp Viễn phân phó liền xoay người ra ngoài lấy dược, bất quá này lại làm Lưu An sợ hãi.
"Không! Không cần đâu. Còn......còn có nhiều người xếp trước ta như vậy, chen..... chen ngang không tốt." Lưu An chột dạ nói.
"Vậy thì sao? Ta biết ngươi không tin được ta, chẳng lẽ ngươi cũng không tin danh tiếng của Dược Hương Các chúng ta sao? Danh tiếng của Hộ Tâm Đan ta nghĩ mọi người đều biết rồi, trị thương thế này của ngươi tuyệt đối là thuốc đến bệnh trừ." Diệp Viễn thập phần thân thiết nói.
Hắn vừa nói xong ngay cả Tiền Miểu cũng gật đầu nói: "Không sai! Lúc này Tiểu Viễn ngược lại không có hồ nháo, thương thế này của ngươi mặc dù không nặng nhưng mà lại chuyển biến xấu thêm cũng không phải chuyện đùa. Vừa lúc Hộ Tâm Đan có thể trị thương thế này của ngươi."
Kỳ thật vừa rồi ánh mắt của Diệp Viễn đều dừng lại một chút trên vài người. Chỉ là thời gian dừng trên người Lưu An dài một chút mà những người khác căn bản không cảm giác như vậy. Cho nên cũng không có ai phát hiện Lưu An có chỗ không ổn.
Lúc này Diệp Viễn quan tâm tuy rằng không biết trong hồ lô của hắn có loại thuốc gì nhưng mà cứu người chữa bệnh ngược lại không có gì sai.
Khoảng thời gian nói chuyện thì Lục Nhi đã mang một viên Hộ Tâm Đan trở lại như một cơn gió.
"Thiếu gia! Đây." Lục Nhi tranh công tự đem đan dược đưa cho Diệp Viễn.
Diệp Viễn xoay người nhận lấy đan dược, sờ sờ đầu Lục Nhi cười nói: "Vất vả rồi."
"Không vất vả." Lục Nhi ra sức lắc đầu.
Diệp Viễn lúc này đưa lưng về phía mọi người, những người khác căn bản là không chú ý được động tác trên tay hắn. Lục Nhi cũng không phát hiện.
Nếu lúc này có người chú ý tới tay cầm đan dược của Diệp Viễn thì sẽ phát hiện hắn không cầm trong tay viên đan dược kia mà là huyền không(*) nhẹ nhàng trong lòng bàn tay, mà ngón tay Diệp Viễn lấy một tần suất phi thường cao lay động.
(*)Huyền không: ý chỉ treo lơ lửng giữa trời
Cùng Lục Nhi nói xong, Diệp Viễn mới xoay người lại đi đến trước mặt Lưu An, đem dược hoàn đưa cho hắn: "Nào, mau ăn đi."
Lưu An tiếp lấy Hộ Tâm Đan sắc mặt lại thay đổi mấy lần, tên tiểu tử này chẳng lẽ thật sự phát hiện ra cái gì? Mặc kệ thế nào, tên tiểu tử này cũng không phải kẻ tốt lành gì, còn có thể quan tâm người đến?
Lưu An đang ở thời điểm bất an khó chịu, ánh mắt đảo đến bên cạnh Tiền Miểu lập tức tiền lên nói lời chính nghĩa: "Tiền đại sư! Không phải tại hạ lòng dạ hẹp hòi, mà là thanh danh Diệp thiếu gia thật sự là không được tốt lắm. Nói thật, ta lo lắng viên đan dược này, thỉnh đại sư làm chủ cho ta!"
Hắn vừa nói, tất cả mọi người đều gật đầu nhưng Lục Nhi không làm: "Ngươi cái người không phân biệt tốt xấu này, không biết tâm người tốt? Thiếu gia nhà chúng ta có lòng tốt cứu ngươi, ngươi lại hoài nghi hắn."
"Hừ! Thiếu gia nhà ngươi là dạng người gì mọi người đều rõ. Chẳng lẽ hoài nghi còn sai sao?" Lưu An lúc này cũng kiên cường hẳn lên, chính là không bằng lòng nuốt.
Tiền Miểu nhìn thoáng qua Diệp Viễn, phát hiện Diệp Viễn mười phần bình tĩnh. Cũng không có vì vậy mà sinh khí, trong lòng lại càng hoài nghi.
Hắn lại nhìn thoáng qua đan dược trong tay Lưu An, cầm lấy tỉ mỉ quan sát, lại ngửi lại lần nữa rồi mở miệng nói: "Đây thật sự là Hộ Tâm Đan của chúng ta, cũng không có chỗ nào không ổn. Hơn nữa viên Hộ Tâm Đan này dược hương tứ phía nên hiển nhiên chất lượng rất tốt, phẩm cấp so với bình thường còn tốt hơn. Không phải ta cưỡng cầu ngươi nuốt viên Hộ Tâm Đan này mà là hiện tại thương thế ngươi không nhẹ nếu làm không tốt sẽ ảnh hưởng tu hành về sau. Ta khuyên ngươi vẫn là nên nuốt vào đi."
Lưu An lúc này có chút lờ mờ, chẳng lẽ thật sự là chính mình đa nghi quá? Nghe nói tên tiểu tử này Diệp Viễn này mới tìm được đường sống trong chỗ chết, lẽ nào như vậy đã đổi tính rồi?
Lão Tiền Miểu này là ngay thẳng nhất, không có khả năng lừa gạt ta. Nghĩ đến đây Lưu An nói tiếng tạ ơn, một hơi đem Hộ Tâm Đan nuốt xuống.