Chương 6 : Sửa phương thuốc
Truyện được chuyển ngữ độc quyền tại sttruyen.com. Do nhóm Lạc Dịch Tiểu Cư - 乐译小居 đảm nhận
Editor: Sa Nhiễm Lục - Beta: Jin
-----------------------------------------------
Đan dược vào trong bụng, Lưu An chỉ cảm thấy một trận thần thanh khí sảng(*) tựa hồ cả người đều thoải mái không ít.
(*)Thần thanh khí sảng: tinh thần thoài mái dễ chịu
Hiệu quả thuốc tương đối không tồi!
Xem ra tên tiểu tử Diệp Viễn này thật đúng là đổi tính rồi, vậy mà thật sự đem viên thượng phẩm Hộ Tâm Đan cho hắn. Giờ khắc này Lưu An cảm thấy có chút lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
"Vị tráng sĩ này cảm giác thế nào?" Diệp Viễn ý cười đầy mặt hỏi han.
Lưu An chắp tay mang theo cảm kích nói: "Cảm tạ Diệp thiếu gia! Là tại hạ lỗ mãng, vẫn mong ngài đại nhân không chấp tiểu nhân. Bất quá chúng ta vẫn là nên quay lại chủ đề chính đi. Thứ lỗi tại hạ kiến thức nông cạn, thật sự không có nghe nói đến cái gì Thất Thải Lưu Vân Mãng."
Lưu An này ngược lại chưa từng quên đi nhiệm vụ của bản thân. Thương thế tốt rồi thì lập tức kéo trọng tâm trở lại.
Vừa rồi ầm ĩ một phen đem lực chú ý của mọi người đều dời đi, thật đúng là quên mất điều này. Bây giờ Lưu An lại lần nữa nhắc tới, mọi người lúc này mới chợt hiểu ra nên lần nữa hướng ánh mắt khinh bỉ phóng về phía Diệp Viễn.
Diệp Viễn cười nhạt mở miệng nói: "Kỳ thực Thất Thải Lưu Vân Mãng này chính là biến chủng của Thất Sát Lưu Vân Mãng. Chỉ là Thất Sát Lưu Vân thường có mà Thất Thải Lưu Vân không thường có. Tính xà thuộc âm cho nên đại bộ phận chủng xà đều thuộc âm tính, tuy nhiên cũng có ít bộ phận biến chủng sẽ biến thành dương tính. Thất Thải Lưu Vân Mãng này chính là một trong số đó. Ngoại hình Thất Thải Lưu Vân Mãng cùng Thất Sát Lưu Vân Mãng cũng không khác nhau bao nhiêu nhưng sở dĩ được gọi là Thất Thải Lưu Vân Mãng là vì ở bên ngoài lớp da chỗ bảy tấc có một đóa hoa thất sắc."
"Lưu Vân Mãng thân hình cao lớn mà vị tráng sĩ này cùng nó đứng đối mặt phía chính diện nên căn bản nhìn không tới hoa thất sắc chỗ bảy tấc. Tự nhiên cũng không khả năng phân biệt được chỗ khác biệt của Thất Thải Lưu Vân Mãng và Thất Sát Lưu Vân Mãng. Chỉ là độc của hai chủng loại yêu thú này, một là âm độc, một là dương độc nếu là dùng phương pháp giải âm độc đi giải dương độc, tự nhiên sẽ hại đến vị tráng sĩ này."
Diệp Viễn vừa nói xong thì chân mày của Tiền Miểu cau lại.
Giải thích của Diệp Viễn xuất sắc như chứng kiến sự việc vậy. Tựa hồ không có sơ hở gì. Nếu như vị tráng hán này thật sự trúng phải dương độc thì lấy cách trị của hắn thật đúng là sẽ hại người.
Nhưng có điều Diệp Viễn mấy cân mấy lạng hắn hiểu rõ hơn hết, ngay cả chính mình cũng chưa từng nghe nói qua yêu thú này thì hắn lại như thế nào có thể biết? Cho dù hắn biết yêu thú này thì hắn lại làm sao nhìn ra được loại độc tráng hán trúng cùng với Thất Sát Lưu Vân Mãng không giống nhau?
"Hừ! Cho dù có Thất Thải Lưu Vân Mãng gì gì mà ngươi nói vậy triệu chứng trúng độc trên người hắn ta sao lại giống nhau như đúc với Thất Sát Lưu Vân Mãng ?" Tiền Miểu hừ lạnh nói.
Diệp Viễn cười nói: "Này thì có cái gì kỳ quái? Thất Sát Lưu Vân Mãng cùng Thất Thải Lưu Vân Mãng vốn thuộc cùng giống nên triệu chứng sau khi trúng độc tự nhiên cũng không có cách biệt mấy. Nhưng cũng chỉ là không cách biệt mấ. Vị tráng sĩ này, ngươi ấn một chút vào chỗ bảy tấc dưới nách thử xem."
Tráng hán này vẻ mặt mờ mịt, thấy Tiền Diểu gật đầu vẫn là do dự một chút rồi ấn xuống ở chỗ bảy tấc dưới nách.
Một ấn này cũng không có dùng nhiều lực nhưng mà trên mặt hắn lập tức hiện ra vẻ mặt thống khổ. Sau đó chính là phun ra một búng máu.
Máu vừa rơi xuống đất tức khắc một cỗ mùi tanh hôi xông vào mũi, làm người ta có cảm giác đầu váng mắt hoa. Hiển nhiên có chứa kịch độc.
"Chuyện này......" Tiền Miểu rất là kinh ngạc, độc của Thất Sát Lưu Vân Mãng không hề hiếm thấy vì vậy hắn chuẩn đoán sơ qua liền biết rồi. Nhưng mà theo hắn được biết thì độc của Thất Sát Lưu Vân Mãng tuyệt đối không có khả năng xuất hiện loại tình huống này.
Độc của Thất Sát Lưu Vân Mãng tuy rằng lợi hại nhưng mà cũng không bá đạo như vậy.
Diệp Viễn nhíu mày phân phó: "Người đâu! Đem nơi này dọn sạch một chút."
Nếu là trước kia thì chỉ sợ tiếng phân phó này của hắn sẽ không ai đáp lại. Nhưng mà loại tình huống trước mắt này, lập tức xuất hiện hai gã gia nô bộ dáng của tên sai vặt tiến vào thu dọn.
Những người này hiển nhiên cũng là thường xuyên xử lý thứ đồ này nên rất nhanh liền đem mặt đất quét dọn sạch sẽ.
Vẻ mặt Tiền Miểu biến ảo không ngừng. Cuối cùng hít vào một hơi thật sâu mở miệng nói: "Viễn Nhi! Theo ý của ngươi kia thì độc của Thất Thải Lưu Vân Mãng này nên giải như thế nào?"
Hắn nói việc này chẳng khác nào biến thành thừa nhận vừa rồi chính mình chẩn đoán sai. Chỉ là trước mặt nhiều người như vậy, hắn hiển nhiên không thể nào hướng về một vãn bối xin lỗi cho nên nói khá là hàm súc một tý mà thôi.
Hơn nữa xưng hô của hắn đối với Diệp Viễn cũng lặng yên thay đổi. Một tiếng "Viễn Nhi" này có vẻ thân cận rất nhiều. Lấy thân phận của hắn thì gọi ra một tiếng "Viễn Nhi" này là đương nhiên.
Bất quá ngay cả như vậy thì lời nói này của hắn vẫn là gây nên một trận xôn xao trong đám người.
“Âm độc phải lấy dương giải, dương độc tự nhiên phải ấy âm giải. Tiền bá đối dược lý hiểu biết sâu sắc nên phương thuốc vừa rồi kỳ thực sai sót cũng không lớn, chỉ là đem dược lực dương tính trong đó đổi thành âm tính là được. Bích Lưu thảo, Chu Hồn Sa thuộc vị thuốc trung tính mà Thiết Phong Ưng thuần dương, mà ưng lại khắc xà. Nếu là độc của Thất Sát Lưu Vân thì vị thuốc này là tốt nhất. Mà hiện tại chỉ cần đem nội đan của Thiết Phong Ưng đổi thành nội đan của Thiểm Điện Dứu là được. Đương nhiên độc Thất Thải Lưu Vân càng thêm kịch liệt, lại thêm một ít Man Đa cực âm là tuyệt."
Diệp Viễn chậm rãi mà nói, một bộ dáng định liệu trước. Điều trọng yếu là hắn nói có lý có cứ chỉ cần là người hiểu dược lý thì một chút cũng vô pháp phản bác lần trả lời này của hắn.
Lục Nhi nhìn thiếu gia bên cạnh cảm thấy hắn hôm nay thật sự là quá soái khí rồi.
"Tiền.......Tiền đại sư! Hắn.......hắn nói có đáng tin không?" Tráng hán có chút do dự hỏi.
Tiền Miểu nhìn thoáng qua tráng hán rồi lắc đầu cười khổ nói: "Nói thật hiện tại ta cũng có chút không nắm chắc được. Bất quá từ máu độc ngươi nhổ ra ban nãy mà thấy, độc bên trong ngươi trúng đích thực không giống độc của Thất Sát Lưu Vân Mãng."
"Nhưng........nhưng mà phương pháp hắn nói có được không? Nếu như thuốc cho ta chết thì làm sao?"
Không phải tráng hán không tin Dược Hương Các mà thật sự là thanh danh của Diệp Viễn trước kia quá vang dội. Loại nhận thức tiên nhập vi chủ(*) này làm cho hắn căn bản không thể tin Diệp Viễn.
(*)Tiên nhập vi chủ: vào trước là chủ, ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo
Hiện tại độc trên người hắn tất cả đều là Diệp Viễn một miệng nói ra. Là thật là giả đều không ai có thể phán đoán, điều này làm cho hắn có thể nào không chột dạ?
Tiền Miểu lại là một trận cười khổ nói: "Ta cũng không biết. Bất quá ta cảm nhận được phương pháp của hắn có thể thử một lần, ngươi nghĩ sao?"
"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không nhanh bốc thuốc? Chẳng lẽ muốn đợi người bệnh độc phát thân vong?" Lúc này một tiếng sấm như tiếng động đất truyền tới. Mọi người hướng về cửa nhìn lại thấy một đại hán thô lỗ, hùng hùng hổ hổ đi vào.
"Vâng! Gia chủ." Tên sai vặt bên cạnh Tiền Miểu nhìn thấy người tới lập tức lên tiếng mà đi.
Người tới không phải ai khác, chính là Diệp Hàng.
"Phụ thân."
"Gia chủ."
Diệp Viễn cùng Tiền Miểu từng người hướng Diệp Hàng lên tiếng chào hỏi.
Diệp Hàng đi tới trước mặt Diệp Viễn khẽ gật đầu, ánh mắt khen ngợi cùng vui mừng cười nói: "Trong khoảng thời gian này cho con ngoan ngoãn học tập về đan dược, xem ra con thật sự là đổi tính rồi. Tâm tình bình ổn lại thì sách ta đưa cho con đều xem hết rồi, rất không tồi."
Không đợi Diệp Viễn trả lời hắn liền xoay người đối tráng hán kia nói: "Tiểu huynh đệ! Nhi tử ta nói không sai, ngươi trúng đích thực là độc của Thất Thải Lưu Vân Mãng mà không phải là độc của Thất Sát Lưu Vân Mãng. Loại yêu thú này thập phần hiếm thấy thế cho nên lão Tiền không nhìn ra. Thực sự có lỗi. Hắn khai phương thuốc cũng không sai nên ngươi chiếu theo uống là được. Nếu xảy ra chuyện gì thì Dược Hương Các ta sẽ chịu trách nhiệm đến cùng. Ngươi thấy sao?"
Diệp Hàng ở Tần quốc thân phận thập phần cao quý. Bình thường căn bản là không có khả năng nhìn thấy hắn ở đây, cũng không có khả năng mời hắn đến xem bệnh. Hôm nay hắn tự mình hiện thân bảo đảm, tráng hán làm sao có nghi ngờ?
Xem dáng vẻ thiếu gia Diệp gia quần là áo lượt nhưng cũng không phải giống tin đồn khoa trương bên ngoài như vậy. Ít nhất người nhà là có chân tài thực học.