Chương 35: Đồ Lạ trong ngôi mộ cổ
Nam Cung gia…
- “Vậy là những suy đoán của tao không hề sai. Xà vương quả thật đang lẩn trốn bên trong nhà họ Lục.”
Nam Cung Thống nhếch môi cười đắc ý, khẽ đưa điếu thuốc lào cho vào miệng mà hút một hơi, sao đó phả ra một làn khói trắng mù mịt khắp căn phòng. Một lúc sau, ông ta đứng bật dậy, từng bước chậm rãi tiến về phía chiếc tủ gỗ đang treo một chiếc áo choàng da rắn, khẽ đưa tay chạm lên, liền sau đó trầm giọng nói với tên thuộc hạ đang đứng gần đó:
- “Đã xác định rõ nơi trú ngụ của Xà vương. Vậy nên, chúng ta không cần phải cất công ra lệnh đám thợ săn vô dụng tiếp tục vào rừng tìm kiếm nữa làm gì. Chỉ cần có được mối quan hệ tốt với Lục Tây, từ đó lấy cớ thường xuyên qua lại để dễ dàng tìm ra nơi mà hắn đang giam giữ hắc xà. Tao không chỉ muốn lấy nọc xà vương để điều chế thuốc duy trì nhan sắc mà còn muốn có một chiếc áo choàng da rắn thật sang trọng mặc lên người. Tự tin khoe với tất cả rằng Nam Cung Thống này có những thứ quý giá mà không phải bất cứ người giàu nào cũng có khả năng sở hữu nó.”
Một lúc lâu sau, một tên thuộc hạ từ phía ngoài hớt hải chạy vào trong, giọng điệu gấp gáp tường thuật lại mọi chuyện:
- “Thưa ngài Nam Cung, chúng tôi bất ngờ tìm thấy một quyển sổ đã bạc màu, trên đó có khi những dòng chữ quái lạ, không tài nào đọc được, chôn cạnh ngôi mộ cổ của dòng họ Nam Cung trong lúc sửa sang lại ạ.”
Dứt lời, tên thuộc hạ đưa quyển sổ về phía Nam Cung Thống. Liền lập tức, ông ta đưa tay giật lấy mà chậm rãi mở ra từng trang xem thử. Quả thực, dòng chữ vốn đã bị nhòe lại ghi vô cùng ngoằn ngoèo khiến ông ta không tài nào đọc được mà tỏ ra nhàm chán, thẳng thừng ném mạnh quyển sổ xuống đất, đanh giọng mắng chửi:
- “Chỉ là quyển sổ rách bươm mà tỏ ra nghiêm trọng. Mau chóng vứt nó ra khỏi nơi này, kẻo mang xui xẻo đến cho tao.”
Nghe đến đây, tên thuộc hạ cuống cuồng khom người nhặt lấy quyển sổ dưới sàn. Ngay khi hắn định bước ra phía cửa lớn thì bị người phía sau hắng giọng gọi lại. Nam Cung Thống tỏ vẻ trầm tư nghĩ ngợi, một lúc sau đưa ra quyết định:
- “Tìm thấy quyển sổ này cạnh ngôi mộ cổ sao? Rất có thể, quyển sổ này chính là báu vật mà tổ tiên phù hộ cho Nam Cung hưng thịnh suốt cả trăm năm từ xưa đến giờ.”
- “Mau, mau tìm kiếm một chiếc rương thật tốt mà bỏ quyển sổ này vào. Sau đó trả về vị trí ban đầu của nó. Tao không muốn tự tay phá hủy phong thủy may mắn của dòng họ Nam Cung.”
- “Vâng, chúng tôi sẽ trả quyển sổ này về đúng vị trí ban đầu của nó, thưa ngài Nam Cung.”
Nói rồi, tên thuộc hạ nhanh chóng nhặt lấy quyển sổ lên liền sau đó cẩn thận cho vào một cái rương bằng vàng rồi gấp gáp trở ngược ra ngoài.
Biệt thự Lục gia…
Trời bên ngoài bất ngờ xuất hiện sấm chớp, dường như sắp có một cơn bão lớn. Mạc Phi từ phía phòng hướng mắt nhìn ra cảnh vật bên ngoài qua ô cửa sổ trầm ngâm suy nghĩ, phút chốc khiến cô giật mình ngay khi giọng nói trầm khàn của người đàn ông ở phía sau cất lên. Lục Tây dáng vẻ ôn nhu, khẽ khoác lên vai của Mạc Phi một chiếc áo ấm dày, sau đó vòng tay ôm chặt lấy cô, nhỏ giọng quan tâm hỏi:
- “Trời sắp có bão lớn thế mà vẫn đứng gần cửa sổ, bộ em không sợ lạnh sao? Hửm?”
Nghe anh hỏi, Mạc Phi lập tức xoay người lại. Ánh mắt cô có chút kì lạ mà nhìn chằm chằm vào anh không ngớt, sau đó trầm giọng lên tiếng nói:
- “Đột nhiên, nhìn cảnh tượng bên ngoài hiện giờ khiến tôi nhớ rằng bản thân dường như đã từng gặp nguy hiểm trong rừng và đã được một người đàn ông với vẻ ngoài cao ráo đến cứu. Tuy nhiên, gương mặt người đó lại vô cùng mờ ảo, như thể có thứ ánh sáng chói lòa che đi hết những đường nét, ngũ quan ấy.”
Sắc mặt Lục Tây bỗng chốc tối sầm hẳn ngay khi nghe những lời mà Mạc Phi vừa nói. Khi không, cô lại nhớ được hết những đoạn kí ức khi trước đã bị anh xóa đi ngay từ lần đầu gặp gỡ khiến thâm tâm Lục Tây có chút lo lắng. Chẳng lẽ, sức mạnh xà vương của anh đang dần suy yếu cho nên mới xảy ra những chuyện như vậy?
Lục Tây trợn tròn mắt ngay khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu qua ô cửa kính của bản thân trong hình dạng hắc xà sắp sửa hiện rõ mà lập tức mạnh tay đẩy người Mạc Phi trở ra ngoài khiến cô hoàn toàn ngơ ngác, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì người bên trong đã khóa chặt cửa phòng lại.
- “Vậy là những suy đoán của tao không hề sai. Xà vương quả thật đang lẩn trốn bên trong nhà họ Lục.”
Nam Cung Thống nhếch môi cười đắc ý, khẽ đưa điếu thuốc lào cho vào miệng mà hút một hơi, sao đó phả ra một làn khói trắng mù mịt khắp căn phòng. Một lúc sau, ông ta đứng bật dậy, từng bước chậm rãi tiến về phía chiếc tủ gỗ đang treo một chiếc áo choàng da rắn, khẽ đưa tay chạm lên, liền sau đó trầm giọng nói với tên thuộc hạ đang đứng gần đó:
- “Đã xác định rõ nơi trú ngụ của Xà vương. Vậy nên, chúng ta không cần phải cất công ra lệnh đám thợ săn vô dụng tiếp tục vào rừng tìm kiếm nữa làm gì. Chỉ cần có được mối quan hệ tốt với Lục Tây, từ đó lấy cớ thường xuyên qua lại để dễ dàng tìm ra nơi mà hắn đang giam giữ hắc xà. Tao không chỉ muốn lấy nọc xà vương để điều chế thuốc duy trì nhan sắc mà còn muốn có một chiếc áo choàng da rắn thật sang trọng mặc lên người. Tự tin khoe với tất cả rằng Nam Cung Thống này có những thứ quý giá mà không phải bất cứ người giàu nào cũng có khả năng sở hữu nó.”
Một lúc lâu sau, một tên thuộc hạ từ phía ngoài hớt hải chạy vào trong, giọng điệu gấp gáp tường thuật lại mọi chuyện:
- “Thưa ngài Nam Cung, chúng tôi bất ngờ tìm thấy một quyển sổ đã bạc màu, trên đó có khi những dòng chữ quái lạ, không tài nào đọc được, chôn cạnh ngôi mộ cổ của dòng họ Nam Cung trong lúc sửa sang lại ạ.”
Dứt lời, tên thuộc hạ đưa quyển sổ về phía Nam Cung Thống. Liền lập tức, ông ta đưa tay giật lấy mà chậm rãi mở ra từng trang xem thử. Quả thực, dòng chữ vốn đã bị nhòe lại ghi vô cùng ngoằn ngoèo khiến ông ta không tài nào đọc được mà tỏ ra nhàm chán, thẳng thừng ném mạnh quyển sổ xuống đất, đanh giọng mắng chửi:
- “Chỉ là quyển sổ rách bươm mà tỏ ra nghiêm trọng. Mau chóng vứt nó ra khỏi nơi này, kẻo mang xui xẻo đến cho tao.”
Nghe đến đây, tên thuộc hạ cuống cuồng khom người nhặt lấy quyển sổ dưới sàn. Ngay khi hắn định bước ra phía cửa lớn thì bị người phía sau hắng giọng gọi lại. Nam Cung Thống tỏ vẻ trầm tư nghĩ ngợi, một lúc sau đưa ra quyết định:
- “Tìm thấy quyển sổ này cạnh ngôi mộ cổ sao? Rất có thể, quyển sổ này chính là báu vật mà tổ tiên phù hộ cho Nam Cung hưng thịnh suốt cả trăm năm từ xưa đến giờ.”
- “Mau, mau tìm kiếm một chiếc rương thật tốt mà bỏ quyển sổ này vào. Sau đó trả về vị trí ban đầu của nó. Tao không muốn tự tay phá hủy phong thủy may mắn của dòng họ Nam Cung.”
- “Vâng, chúng tôi sẽ trả quyển sổ này về đúng vị trí ban đầu của nó, thưa ngài Nam Cung.”
Nói rồi, tên thuộc hạ nhanh chóng nhặt lấy quyển sổ lên liền sau đó cẩn thận cho vào một cái rương bằng vàng rồi gấp gáp trở ngược ra ngoài.
Biệt thự Lục gia…
Trời bên ngoài bất ngờ xuất hiện sấm chớp, dường như sắp có một cơn bão lớn. Mạc Phi từ phía phòng hướng mắt nhìn ra cảnh vật bên ngoài qua ô cửa sổ trầm ngâm suy nghĩ, phút chốc khiến cô giật mình ngay khi giọng nói trầm khàn của người đàn ông ở phía sau cất lên. Lục Tây dáng vẻ ôn nhu, khẽ khoác lên vai của Mạc Phi một chiếc áo ấm dày, sau đó vòng tay ôm chặt lấy cô, nhỏ giọng quan tâm hỏi:
- “Trời sắp có bão lớn thế mà vẫn đứng gần cửa sổ, bộ em không sợ lạnh sao? Hửm?”
Nghe anh hỏi, Mạc Phi lập tức xoay người lại. Ánh mắt cô có chút kì lạ mà nhìn chằm chằm vào anh không ngớt, sau đó trầm giọng lên tiếng nói:
- “Đột nhiên, nhìn cảnh tượng bên ngoài hiện giờ khiến tôi nhớ rằng bản thân dường như đã từng gặp nguy hiểm trong rừng và đã được một người đàn ông với vẻ ngoài cao ráo đến cứu. Tuy nhiên, gương mặt người đó lại vô cùng mờ ảo, như thể có thứ ánh sáng chói lòa che đi hết những đường nét, ngũ quan ấy.”
Sắc mặt Lục Tây bỗng chốc tối sầm hẳn ngay khi nghe những lời mà Mạc Phi vừa nói. Khi không, cô lại nhớ được hết những đoạn kí ức khi trước đã bị anh xóa đi ngay từ lần đầu gặp gỡ khiến thâm tâm Lục Tây có chút lo lắng. Chẳng lẽ, sức mạnh xà vương của anh đang dần suy yếu cho nên mới xảy ra những chuyện như vậy?
Lục Tây trợn tròn mắt ngay khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu qua ô cửa kính của bản thân trong hình dạng hắc xà sắp sửa hiện rõ mà lập tức mạnh tay đẩy người Mạc Phi trở ra ngoài khiến cô hoàn toàn ngơ ngác, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì người bên trong đã khóa chặt cửa phòng lại.