Chương 37: Nội tâm độc hơn rắn
Trung tâm thương mại…
Mạc Đào cùng Lâm Lệ vừa bước ra khỏi cửa hàng thời trang đã nhìn thấy dáng người đàn ông mặc vest đen cao cấp, theo cạnh còn có cả vệ sĩ đang bước ra khỏi cửa hàng đá quý. Người này không ai khác chính là Nam Cung Thống.
Nhìn thấy số đồ đạc từ các thương hiệu có tiếng được Nam Cung Thống mua về nhằm để làm quà lưu niệm dành cho tất cả những khách mời tham dự trong buổi tiệc sinh nhật thứ 50 sắp tới của ông khiến Mạc Đào và Lâm Lệ không khỏi trố mắt nhìn chằm chằm.
- “Nghe bảo, Lục tổng cũng được Nam Cung Thống mời đến tham dự buổi tiệc nữa đấy. Vài ngày trước, ông ấy đến Lục thị chỉ để tặng cho Lục tổng chúng ta một món quà. Nghe mọi người đồn đoán rằng nó là món phụ kiện nhỏ nhưng giá trị lại vô cùng cao.”
Lâm Lệ vẻ mặt am hiểu, dõng dạc kể lại cho người bên cạnh. Nghe đến đây, đôi mắt Mạc Đào bỗng sáng hơn hẳn mà đan chặt hai tay, khóe môi không ngừng lẩm bẩm mà lên kế hoạch ngay tức khắc:
- “Đây là lần thứ hai tôi gặp được Nam Cung Thống. Cơ hội hiếm có như vậy không thể nào bỏ lỡ một cách phí phạm như thế được.”
Dứt lời, Mạc Đào nhanh chân đi về phía Nam Cung Thống đang tỏ ra bận rộn khiến Lâm Lệ chưa kịp lên tiếng can ngăn thì người trước mắt đã tiến lại gần phía người đàn ông uy lực nên chỉ biết thở dài mà xoay người đi về trước.
- “Không ngờ Mạc Đào lại có lá gan đến vậy? Xưa nay, chưa có bất kì người phụ nữ nào chủ động tiếp cận Nam Cung Thống, trừ khi ông ta là người chủ động mà thôi. Nhưng tôi mong rằng, cô sẽ đạt được mục đích của mình.”
Mạc Đào giả vờ cầm túi xách, hớt hải chạy thật nhanh về phía Nam Cung Thống mà lao thẳng vào người ông ta, sau đó té ngã ra đất. Gương mặt đáng thương, vội vàng nhặt từng món đồ rơi ra khỏi túi mà cất giọng ngây thơ nói:
- “Phải làm sao bây giờ?”
Trong lúc cúi người nhặt đồ, Mạc Đào cố tình vén cao chiếc váy đen ôm sát cơ thể của mình lên, lộ ra cặp đùi trắng mịn nhằm thu hút ánh mắt của Nam Cung Thống đang đứng gần đó. Tuy nhiên, nó lại trái ngược với những gì Mạc Đào đã suy tính rằng Nam Cung Thống sẽ lập tức chú ý và cho người lại nhặt đồ giúp cô.
Đợi mãi mà đối phương vẫn không lên tiếng khiến Mạc Đào đổi sang phương án khác mà giả vờ tỏ vẻ ngượng ngùng, cuống cuồng đứng dậy, vội cúi đầu xin lỗi liên tục, nhỏ giọng nói:
- “Tôi…tôi xin lỗi vì có chút việc gấp nên mới không nhìn rõ đường mà va trúng vào người quý ông đây.”
Nam Cung Thống đang tập trung đọc tin nhắn trên điện thoại, ngay khi nghe giọng nói ngọt ngào cất lên, liền lập tức ngẩng mặt lên, nhìn về phía Mạc Đào đang đứng với ánh mắt băng lạnh, không chút biểu cảm. Một lúc sau, ông ta khẽ nhíu mày, trầm giọng nói:
- “Biết lỗi là tốt. Sau này đi đứng nhớ mở to mắt ra mà nhìn, biết không?”
Dứt lời, Nam Cung Thống vẫy tay ra lệnh cho vệ sĩ kiểm tra lại số đồ trên tay xem có bị người con gái lạ mặt này lén lấy trộm trong lúc hỗn loạn hay không. Sau khi xác nhận mọi thứ vẫn nguyên vẹn, khóe môi Nam Cung Thống mới nở một nụ cười nhạt, tỏ vẻ hài lòng, liền sau đó xoay lưng tiến ra phía cổng.
Ngay khi ông vừa đi được vài bước liền bên tai truyền đến giọng nói thánh thót của người sau lưng, Mạc Đào cất giọng nói lớn:
- “Ngài Nam Cung, xin hãy dừng bước.”
Nghe đến đây khiến Nam Cung Thống lập tức xoay người trở lại. Ánh mắt có chút dò xét, nhìn kĩ người trước mặt một lượt, liền sau đó lạnh giọng hỏi:
- “Cô biết tôi à?”
Ngay lập tức, Mạc Đào nở nụ cười thân thiện mà dõng dạc giới thiệu:
- “Vâng. Khắp cả thành phố rộng lớn này, ai mà không biết đến tiếng tăm của ngài Nam Cung chứ? Chỉ là…tôi không ngờ…ngũ quan ngoài đời của ngài lại anh tuấn đến vậy.”
Mạc Đào chưa nói hết câu thì người trước mặt đã tỏ ra dần mất kiên nhẫn mà lạnh giọng cắt ngang. Nam Cung Thống nhíu mày nói:
- “Câm miệng. Cô nói ra những lời thừa thãi này để nịnh bợ Nam Cung Thống này sao?”
Nét mặt Nam Cung Thống lúc này vô cùng khó chịu đến mức hàng lông mày nhíu lại khiến vầng trán Mạc Đào toát cả mồ hôi vì sợ sệt mà bất giác lùi ra xa. Ngay sau đó, Nam Cung Thống tỏ vẻ lạnh lùng, hất áo rời khỏi. Một tên thuộc hạ đi cạnh lén ngoáy đầu nhìn lại dáng người con gái thướt tha đang đứng lặng phía xa mà tỏ ra tiếc nuối. Hắn đi bên cạnh, hạ giọng lên tiếng nói:
- “Cô ấy chẳng qua hâm mộ ngài mà thôi. Ngài Nam Cung không cần phải tỏ ra giận dữ như vậy đâu.”
Nghe đến đây, Nam Cung Thống lập tức đứng lại, liếc mắt nhìn người bên cạnh, lạnh giọng nói:
- “Viễn Thanh, mới nhìn vẻ ngoài yếu đuối ấy mà đã bị cô ta mê hoặc rồi sao?”
Bị nói trúng tim đen khiến gương mặt Viễn Thanh phút chốc đỏ ửng mà vội vàng lên tiếng giải thích:
- “Không…tôi…tôi làm sao dám lơ là công việc mà lén nhìn cô ấy chứ?”
Câu trả lời của Viễn Thanh khiến người bên cạnh vô cùng hài lòng mà đưa tay vỗ nhẹ lên vai anh, trầm giọng nói:
- “Vậy mới là thuộc hạ mà Nam Cung Thống này tin tưởng. Cậu nên nhớ, sứ mệnh cao cả của mình đó chính là truy bắt xà vương mang về cho ta. Thoạt nhìn qua, ta đã biết cô ta không phải hạng tốt lành gì. Đôi khi, nội tâm của cô ta còn độc hơn nọc độc của loài rắn nữa đấy.”
Mạc Đào cùng Lâm Lệ vừa bước ra khỏi cửa hàng thời trang đã nhìn thấy dáng người đàn ông mặc vest đen cao cấp, theo cạnh còn có cả vệ sĩ đang bước ra khỏi cửa hàng đá quý. Người này không ai khác chính là Nam Cung Thống.
Nhìn thấy số đồ đạc từ các thương hiệu có tiếng được Nam Cung Thống mua về nhằm để làm quà lưu niệm dành cho tất cả những khách mời tham dự trong buổi tiệc sinh nhật thứ 50 sắp tới của ông khiến Mạc Đào và Lâm Lệ không khỏi trố mắt nhìn chằm chằm.
- “Nghe bảo, Lục tổng cũng được Nam Cung Thống mời đến tham dự buổi tiệc nữa đấy. Vài ngày trước, ông ấy đến Lục thị chỉ để tặng cho Lục tổng chúng ta một món quà. Nghe mọi người đồn đoán rằng nó là món phụ kiện nhỏ nhưng giá trị lại vô cùng cao.”
Lâm Lệ vẻ mặt am hiểu, dõng dạc kể lại cho người bên cạnh. Nghe đến đây, đôi mắt Mạc Đào bỗng sáng hơn hẳn mà đan chặt hai tay, khóe môi không ngừng lẩm bẩm mà lên kế hoạch ngay tức khắc:
- “Đây là lần thứ hai tôi gặp được Nam Cung Thống. Cơ hội hiếm có như vậy không thể nào bỏ lỡ một cách phí phạm như thế được.”
Dứt lời, Mạc Đào nhanh chân đi về phía Nam Cung Thống đang tỏ ra bận rộn khiến Lâm Lệ chưa kịp lên tiếng can ngăn thì người trước mắt đã tiến lại gần phía người đàn ông uy lực nên chỉ biết thở dài mà xoay người đi về trước.
- “Không ngờ Mạc Đào lại có lá gan đến vậy? Xưa nay, chưa có bất kì người phụ nữ nào chủ động tiếp cận Nam Cung Thống, trừ khi ông ta là người chủ động mà thôi. Nhưng tôi mong rằng, cô sẽ đạt được mục đích của mình.”
Mạc Đào giả vờ cầm túi xách, hớt hải chạy thật nhanh về phía Nam Cung Thống mà lao thẳng vào người ông ta, sau đó té ngã ra đất. Gương mặt đáng thương, vội vàng nhặt từng món đồ rơi ra khỏi túi mà cất giọng ngây thơ nói:
- “Phải làm sao bây giờ?”
Trong lúc cúi người nhặt đồ, Mạc Đào cố tình vén cao chiếc váy đen ôm sát cơ thể của mình lên, lộ ra cặp đùi trắng mịn nhằm thu hút ánh mắt của Nam Cung Thống đang đứng gần đó. Tuy nhiên, nó lại trái ngược với những gì Mạc Đào đã suy tính rằng Nam Cung Thống sẽ lập tức chú ý và cho người lại nhặt đồ giúp cô.
Đợi mãi mà đối phương vẫn không lên tiếng khiến Mạc Đào đổi sang phương án khác mà giả vờ tỏ vẻ ngượng ngùng, cuống cuồng đứng dậy, vội cúi đầu xin lỗi liên tục, nhỏ giọng nói:
- “Tôi…tôi xin lỗi vì có chút việc gấp nên mới không nhìn rõ đường mà va trúng vào người quý ông đây.”
Nam Cung Thống đang tập trung đọc tin nhắn trên điện thoại, ngay khi nghe giọng nói ngọt ngào cất lên, liền lập tức ngẩng mặt lên, nhìn về phía Mạc Đào đang đứng với ánh mắt băng lạnh, không chút biểu cảm. Một lúc sau, ông ta khẽ nhíu mày, trầm giọng nói:
- “Biết lỗi là tốt. Sau này đi đứng nhớ mở to mắt ra mà nhìn, biết không?”
Dứt lời, Nam Cung Thống vẫy tay ra lệnh cho vệ sĩ kiểm tra lại số đồ trên tay xem có bị người con gái lạ mặt này lén lấy trộm trong lúc hỗn loạn hay không. Sau khi xác nhận mọi thứ vẫn nguyên vẹn, khóe môi Nam Cung Thống mới nở một nụ cười nhạt, tỏ vẻ hài lòng, liền sau đó xoay lưng tiến ra phía cổng.
Ngay khi ông vừa đi được vài bước liền bên tai truyền đến giọng nói thánh thót của người sau lưng, Mạc Đào cất giọng nói lớn:
- “Ngài Nam Cung, xin hãy dừng bước.”
Nghe đến đây khiến Nam Cung Thống lập tức xoay người trở lại. Ánh mắt có chút dò xét, nhìn kĩ người trước mặt một lượt, liền sau đó lạnh giọng hỏi:
- “Cô biết tôi à?”
Ngay lập tức, Mạc Đào nở nụ cười thân thiện mà dõng dạc giới thiệu:
- “Vâng. Khắp cả thành phố rộng lớn này, ai mà không biết đến tiếng tăm của ngài Nam Cung chứ? Chỉ là…tôi không ngờ…ngũ quan ngoài đời của ngài lại anh tuấn đến vậy.”
Mạc Đào chưa nói hết câu thì người trước mặt đã tỏ ra dần mất kiên nhẫn mà lạnh giọng cắt ngang. Nam Cung Thống nhíu mày nói:
- “Câm miệng. Cô nói ra những lời thừa thãi này để nịnh bợ Nam Cung Thống này sao?”
Nét mặt Nam Cung Thống lúc này vô cùng khó chịu đến mức hàng lông mày nhíu lại khiến vầng trán Mạc Đào toát cả mồ hôi vì sợ sệt mà bất giác lùi ra xa. Ngay sau đó, Nam Cung Thống tỏ vẻ lạnh lùng, hất áo rời khỏi. Một tên thuộc hạ đi cạnh lén ngoáy đầu nhìn lại dáng người con gái thướt tha đang đứng lặng phía xa mà tỏ ra tiếc nuối. Hắn đi bên cạnh, hạ giọng lên tiếng nói:
- “Cô ấy chẳng qua hâm mộ ngài mà thôi. Ngài Nam Cung không cần phải tỏ ra giận dữ như vậy đâu.”
Nghe đến đây, Nam Cung Thống lập tức đứng lại, liếc mắt nhìn người bên cạnh, lạnh giọng nói:
- “Viễn Thanh, mới nhìn vẻ ngoài yếu đuối ấy mà đã bị cô ta mê hoặc rồi sao?”
Bị nói trúng tim đen khiến gương mặt Viễn Thanh phút chốc đỏ ửng mà vội vàng lên tiếng giải thích:
- “Không…tôi…tôi làm sao dám lơ là công việc mà lén nhìn cô ấy chứ?”
Câu trả lời của Viễn Thanh khiến người bên cạnh vô cùng hài lòng mà đưa tay vỗ nhẹ lên vai anh, trầm giọng nói:
- “Vậy mới là thuộc hạ mà Nam Cung Thống này tin tưởng. Cậu nên nhớ, sứ mệnh cao cả của mình đó chính là truy bắt xà vương mang về cho ta. Thoạt nhìn qua, ta đã biết cô ta không phải hạng tốt lành gì. Đôi khi, nội tâm của cô ta còn độc hơn nọc độc của loài rắn nữa đấy.”