Chương : 58
Peter từ khi biết Voldemort cũng có ý tứ kia, sau khi xoắn xuýt một phen liền quyết định thuận theo tự nhiên. Thế nhưng ngoại trừ cái kỹ năng vướng bận ngoài ý muốn nọ, y còn cần suy tính vấn đề thái độ của Voldemort.
Nhìn Severus khẩn trương như vậy liền biết, chỉ sợ Voldemort là không nghiêm túc.
Nói thế nào đây, bất luận là dựa trên thực lực hay địa vị, Peter thực sự bị Voldemort vượt trước mấy con đường, là phía yếu thế hơn y tự nhiên phải lo lắng càng nhiều.
Có thể có nhiều người cho rằng, nếu như Voldemort chỉ muốn đùa giỡn thì không cần làm nhiều chuyện cho y đến vậy. Như thế liền biểu hiện rõ đối phương hiện tại hẳn là nghiêm túc.
Thế nhưng muốn nói chuyện yêu đương với loại người như Voldemort, chỉ ‘thuận theo tự nhiên’ là không đủ. Tình cảm đối với người thường mà nói đầu tiên sẽ là thuận theo sự theo đuổi của đối phương gia nhập tình cảm của mình, sau đó thuận theo tự nhiên hưởng thụ sự cưng chiều, cuối cùng lại thuận theo tự nhiên đơm hoa kết trái. Thế nhưng Voldemort lại là một giống loài được mệnh danh Hắc Ma Vương.
Nếu y thật sự chỉ ngoan ngoãn thuận theo như bình thường… ngược lại không phải nói đối phương có khả năng sẽ cảm thấy vô vị sau đó vứt bỏ và gì gì đấy (thật ra cũng rất có khả năng)… thế nhưng tình huống dễ dẫn đến nhất chính là, sau khi hai người thành đôi Peter sẽ hoàn toàn trở thành một vật phụ thuộc.
Nếu như Peter là một người phụ nữ cũng không có gì đáng nói. Rất đáng tiếc, Peter không phải.
Nếu Peter là một phù thủy thông thường, phỏng chừng theo bản năng cũng cảm thấy như vậy không có gì sai. Dù sao đối phương cũng là tồn tại mà khắp giới phù thủy căn bản không ai có thể đổi địch… rất đáng tiếc, Peter cũng không phải.
Tình cảm cần vun đắp cũng cần gìn giữ, thế nhưng nó càng cần phát triển theo một phương thức thích hợp.
Bắt đầu từ lo lắng đối phương không nghiêm túc, kéo đến cuối cùng phải cân nhắc bản thân có thể trở thành vật phụ thuộc. Nếu như y đã có lòng này, như vậy hàng loạt thủ đoạn cùng chiến được đều lập tức được triển khai.
Đầu tiên, không thể giả vờ cái gì cũng không biết. Severus cũng đã tiến lên hỏi tội rồi, chẳng lẽ y còn có thể giả ngơ, những người xem Hắc Ma Vương là kẻ ngốc đều đã đi gặp Merlin cả rồi.
Thứ hai, thái độ phải nghiêm túc, thế nhưng cũng phải mờ mịt biểu thị một chút sự đồng ý ‘phát triển sâu hơn’ của mình. Giả vờ lập dị cũng không tốt.
Cuối cùng, đó chính là vấn đề thái độ. Người ta đều nói tình yêu la fmột loại chiến tranh, tuy rằng cái này phần lớn đều là do đám người rảnh rỗi lấy ra chiêm nghiệm cảm thán, bất quá không phải không có mấy phần đạo lý.
Dưới tình huống có thể bảo lưu bí mật cần thiết, trọn vẹn thể hiện thực lực, sự quyến rũ và năng lực của mình, bảo đảm bản thân không rơi vào hoàn cảnh xấu là hành động tất yếu. Hơn nữa còn phải dùng thủ đoạn tìm hiểu thị sát thái độ của Voldemort, đồng thời không thể bỏ quên việc bồi đắp tình cảm của cả hai.
Được rồi, đây chính là phương châm sách lược cơ bản. Có thể căn cứ tình huống thực tế mà bổ sung sửa chữa.
Mà bên phía Voldemort tự nhiên là một thái độ khác hẳn, sau khi bị Severus vô tình đâm thủng tầng quan hệ kia, hắn cũng đang suy nghĩ sách lược.
Dùng chỉ số thông minh của hắn rất dễ suy đoán một vài phản ứng tiếp theo của Peter. Hắn hiểu rõ với địa vị và thực lực hiện nay của mình, nếu như thật sự nghiêm túc yêu thương một người ngược lại sẽ rơi vào hoàn cảnh xấu, nếu không ở thời điểm Shiela vừa xuất hiện, Peter chỉ đơn thuần thưởng thức nhìn nhiều vài lần chuông cảnh báo của hắn đã reo vang.
Sau lần hiểu lầm xấu hổ này của Severus, đến khi hắn gặp lại Peter lần nữa cũng đã suy đoán được ý tứ của đối phương, sau đó chính là một hồi vừa mừng vừa sợ.
Mừng rỡ là vì, Peter không chỉ không cự tuyệt hắn mà đồng dạng cũng có chút tâm tình tương tự, thế nhưng hắn cũng không khỏi cảm thán, đối phương tuyệt đối không phải một khối xương dễ gặm. Bất quá như vậy cũng không sai, người Hắc Ma Vương nhìn trúng thế nào lại có thể là một con thỏ nhỏ dễ bị thuần phục, hơn nữa loại tư thế đối nghịch này không chỉ có thể khiến cho Peter có cảm giác an toàn, ngược lại hắn cũng có thể thưởng thức thêm nhiều khía cạnh khác hẳn của người mình yêu, cớ sao lại không làm.
Vì vậy, trạng thái chung đụng của hai người dần dần biến thành một loại hình thức khiến Severus và Shiela cảm thấy bất an khó hiểu.
Nếu như dùng bối cảnh của truyện tranh và phim hoạt hình để hình dung, đây nhất định là giữa sấm chớp vang rền nổi lên một đống bong bóng trái tim hồng tươi lấp lánh. Sự ngọt ngào trong bão tố này thực sự là quá quỷ dị rồi mà.
Thế nhưng, hết lần này đến lần khác, giữa loại trạng thái ngươi đến ta đi khiến người ngoài cũng choáng váng này bọn họ lại rõ ràng hiểu được ý tưởng của nhau, từ đó mà càng thêm… thích thú.
Severus và Shiela cuối cùng vẫn bất đắc dĩ dưới một đám “Ha hả” của bọn họ cúi đầu đọc kỹ kịch bản.
Kịch bản lần này dùng tên gọi 《 Cứu thế 》, vẫn dựa theo phong cách có chút huyền huyễn, bất quá độ đậm nhạt khác nhau mà thôi. Mọi người hẳn là cũng hiểu được sự lựa chọn này của Peter, dù sao giới pháp thuật có nhiều tiện lợi như vậy, không dùng thì quá lãng phí, yếu tố huyền huyễn sử dụng hợp lý tuyệt đối tạo ra hiệu quả thị giác hoàn hảo, cho dù là cái kịch bản lần trước rắc rối đến khiến người phát điên kia, Peter cũng vẫn dùng bối cảnh huyền huyễn để triển khai.
Trên một mảnh đại lục, cuộc chiến tín ngưỡng trăm năm một lần giữa hai phương Thần Ma đã sắp mở màn, cả hai phe đều bắt đầu giáng xuống thần tích, đông đảo thánh tử thánh nữ xuất hiện trên đại lục, nhất thời nơi nơi đều tràn ngập mùi thuốc súng.
Hình thức tranh đấu chính tà này từng rất thịnh hành, bất quá cuối cùng trận doanh nào sẽ thắng lợi thì phải xem nhân vật chính được bố trí tại bên nào. Bất quá có một đoạn thời gian, hình thức tranh đấu này rất thiên vị tình tiết ác ma lật bài. Tỷ như thần tộc đều là dối trá, dùng bề ngoài rực rỡ để che giấu sự tham lam của mình, hắc ám thoạt nhìn đáng sợ thật ra đều là loại người phóng khoáng thẳng thắng, không biết che giấu bản thân bị thần tộc vu oan. Còn có một thời gian lưu hành kết cục bùng nổ, hai bên Thần Ma hóa ra đều là rắn chuột một ổ, nhân vật chính phá vỡ toàn bộ, tái lập trật tự thế giới, lần nữa xưng Thần.
Bất quá, loại tiến triển quá mức âm u lột trần sự nhơ bẩn của nhân tính này không thích hợp để trẻ con xem, dễ kích phát tư thái trả thù xã hội của thanh thiếu niên, càng dễ trở thành một ít ví dụ phiến diện cực đoan cho những thanh niên mới lớn chuẩn bị bước vào xã hội.
Hiển nhiên, đối với đám động vật nhỏ của Hogwarts mà nói cũng là quá mức nặng nề. Thế nên sự thiết đặt của Peter tự nhiên là ‘Thần chính là quang minh cùng chân lý. Ác ma là hắc ám và hiểm độc’.
Nhân vật là ‘Thánh tử’ được thần ban cho kỳ tích (Peter sắm vai), nam thứ chính là Giles trong miệng Voldemort. Cả hai người đều vì mục tiêu cứu vớt đại lục này mà phấn đấu.
Thế nhưng nếu chỉ dùng thủ đoạn chiến tranh bình thường thì không thắng nổi ác ma, vì vậy Giles tình nguyện gánh lên ác danh, toàn bộ nước chuyện xấu và chủ ý xấu đều tự mình đứng ra làm, cho dù không phải chủ ý của mình cũng cõng hết lên lưng. Tự nhiên, đến cuối cùng, có rất nhiều tội lỗi không liên quan đến bọn họ đều đổ hết lên người Giles.
Đợi đến khi mục tiêu đạt thành, hai người “bạn tốt”, một là cứu thế chủ được thiên hạ quy phục, một là kẻ ác danh vang dội bị người đời phỉ nhổ.
Bất quá, cho dù như vậy Giles dù sao vẫn là người bên cạnh nhân vật chính, cũng đã làm ra không ít cống hiến vì đại lục. Hơn nữa, nhân vật chính còn rất ra sức bảo vệ hắn.
Một nhân vật kiêu hùng như vậy, bình thường đều khó tránh khỏi kết cục bị chủ thượng nghi kỵ, hàm oan mà chết. Chỉ là, quan hệ giữa Giles và vai chính trong vở kịch này mọi người nhìn thế nào cũng có một ít ám muội, hơn nữa dựa theo thiết đặt nhân vật chính có phẩm cách cao thượng, hai người thật lòng tương giao thì kết cục không thể phát triển như vậy.
Hiển nhiên, Peter cũng sẽ không để mọi chuyện hạ màn một cách tốt đẹp.
Trong quá trình sau cùng tiêu diệt ma tộc, Giles vì muốn phong ấn bọn họ vĩnh cửu đã phá vỡ một thứ gì đó có bề ngoài tương tự… hòn đá.
Mà sau khi món đồ kia vỡ nát, Thần tộc lại triệt để tức giận, thứ này đối với bọn họ chính là vô cùng quan trọng. Hành động phong ấn Ma tộc của Giles vô hình trung cũng đồng thời dẫn đến thực lực của phần lớn Thần tộc suy giảm, thậm chí tạo thành hệ quả khiến rất nhiều Thần tộc ngã xuống.
Thần minh phẫn nộ rồi, khi biết Giles vốn hiểu rõ hậu quả vẫn nhất quyết thực hiện hành động này thì càng tức giận hơn, yêu cầu nhân vật chính dùng tội danh thí thần để xử tử Giles
Thần minh không thể đích thân xuất hiện tại đại lục thế nhưng lại có thể can thiệp rất nhiều việc. Ngoại trừ thần tích được ban xuống, bọn họ còn có thể tạo ra thần phạt, đến lúc đó đại lục chính là tai nạn không ngừng.
Tội lỗi lần này Giles phạm phải trong mắt thần minh là tuyệt đối không thể tha thứ, thực lực của hắn rất mạnh, bọn họ muốn cách một thế giới điều khiển thiên tai đến giết hắn là một chuyện rất khó khăn. Thế nhưng lại có một người có thể giải quyết việc này vô cùng dễ dàng.
Thần liền hạ mệnh lệnh đến cho thánh tử của mình, cao thủ đệ nhất, cứu thế chủ của thiên hạ, hiện tại cũng chính là vị quốc vương đã thống nhất đại lục và đồng thời cũng là nhân vật chính của vở kịch —— Valencia.
(Tự tay giết chết kẻ thí thần Giles.)
Nếu như không tuân theo… Ha hả.
Một bên là quê hương cả hai đã liều mạng bảo vệ, an nguy của cả đại lục. Một bên là sinh mệnh của ‘bạn tốt’, còn là thuộc hạ trung thành nhất, có thể dựa vào nhiều nhất, cũng là người bị mình thua thiệt nhiều nhất.
Valencia cầm trên tay thần khí đã giết qua vô số Ma tộc, mà trước mắt y là Giles tay không tấc sắt biểu tình bình tĩnh…
“Này?” Shiela đọc đến cuối cùng không nhịn được giật mình. “Dĩ nhiên không chết!” Bất quá thoạt nhìn là chết chắc rồi, thảo nào vừa rồi Voldemort lại nói như vậy.
“Cũng không phải không chết, là không có kết cục.” Severus ngẩng đầu nhìn về phía hai vị còn đang ‘giao lưu đặc biệt’ bên cạnh, khóe miệng hơi co rút, thế nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được hiếu kỳ. “Rốt cuộc có xuống tay không?”
Không cần hỏi ý kiến của những người khác, hiện tại chỉ có bốn người, đoạn kết cục này rõ ràng là nằm trong tay Peter, như y nhất định sẽ không phát biểu ý kiến. Voldemort hiển nhiên không muốn nhìn vai của mình phải ‘Chết’, mà ma nữ bên cạnh rõ ràng chỉ muốn lưỡi kiếm kia nhanh chóng đâm xuống một chút.
Như vậy chính là một đối một?
Thế thì là phiếu cuối cùng này của y có phải đã trở nên quá quan trọng rồi không?
“Vì sao nhất định phải làm rõ chết hoặc không chết? Cứ kết thúc ở đó không phải rất tốt sao?” Peter lại không trực tiếp trả lời câu hỏi của Severus.
“Như vậy… tốt sao?” Nếu như Severus đang sống ở thời đại bùng nổ internet như thế kỷ 20 nhất định sẽ bóp cổ Peter nói một câu, ‘Kẻ bẫy người ai ai cũng có thể giết’. Hiện tại Severus chỉ đơn thuần dùng một cách khéo léo dò hỏi… đây thực sự cũng coi như một chuyện rất tốt rồi? Cái loại đồ vật như kịch bản này còn có kỹ đặc biệt khắc sâu gì sao? Khán giả phần lớn vẫn chưa trưởng thành, thật sự có thể lĩnh hội sao?
“Em vốn nghĩ đến kết cục gì?” Vẫn là Voldemort lên tiếng cứu vớt Severus khỏi bị lừa dối, hơn nữa vừa mở miệng đã có luận chứng, hắn giơ trang cuối cùng của kịch bản lên chỉ vào khoảng trống. “Ở đây, có vết tích của thần chú chỉnh sửa.”
Quả nhiên, dùng bút viết không đáng tin cậy, vô luận là dung dịch chỉnh sửa hay thần chú thay đổi đều có thể lưu lại vết tích, vẫn là máy vi tính tốt, chỉ cần nhấn xóa một cái, đối phương khẳng định không tìm được manh mối. (Đây chính là khi dễ V đại không biết dùng máy vi tính)
Peter thoáng tiếc nuối chính mình rơi xuống hạ phong, bất quá là thua ở kỹ xảo không phải ở nội dung.
“Thầy sẽ không thích cái kết đó.”
“Ồ?” Voldemort nhíu mày một chút. “Không xuống tay sao?” Cái này quả thực có chút ngoài ý muốn, bất quá nếu như muốn khác biệt với ‘nguyên mẫu’ một chút để tránh gây chú ý, Peter cấu tứ kết cục như vậy cũng là có thể chấp nhận.
“Không, là kéo nhau cùng chết. Cuối cùng Valencia ôm chặt lấy Giles, dùng thần khí đồng thời đâm xuyên cơ thể hai người bọn họ.” Kết cục thật trọn vẹn.
“… Vẫn là xuống tay đi. Ta không ngại ‘chết’ một lần.” Loại nội dung này không gọi là kéo nhau cùng chết mà gọi là tuẫn tình có được không?
Tuy rằng trên sân khấu là hắn và Peter cùng tuẫn, thế nhưng ngẫm lại nguyên mẫu của câu chuyện này Voldemort liền cảm thấy cả người khó chịu. Hắn làm sao có thể để Dumbledore nhìn thấy kết cục tốt như vậy.
“Lui lại một bước mà nói, cho mọi người một cái kết cục gần giống với sự thật cũng là một chuyện tốt.”
Sau khi nghe được kết cục vốn có, Voldemort liền tỏ rõ thái độ, dù cho bản thân hắn sống không được tốt, hắn cũng tuyệt đối không để cho Dumbledore sống vui vẻ.
Nếu như chuyện này thực sự xảy ra ở một thế giới nào đó, như vậy sau khi đấng cứu thế giết chết Giles nhất định sẽ được vạn người ca tụng, coi như trăm nghìn năm sau có người nhìn nhận khách quan rửa sạch oan khuất cho người đi trước, thế nhưng ai cũng không nói được nửa câu không đúng về Valencia.
Đứng trước lựa chọn trọng đại, trên lưng mang theo gánh nặng của toàn bộ sinh linh trên đại lục. Cho dù y có lạnh lùng hơn, tàn nhẫn hơn cũng là bắt buộc.
Thế nhưng, đây là một vở kịch, đây là điện ảnh, chỉ là một câu chuyện. Làm một người đứng ngoài quan sát, phần lớn khán giả đều không cảm nhận được sự thống khổ khi phải đối mặt với nguy cơ thế giới hủy diệt, mọi người chỉ có thể rõ ràng có thể sự nỗ lực, hy sinh cùng với thống khổ của Giles.
Như vậy, nhân vật Valencia bị mọi người chán ghét là chuyện đương nhiên. Mà hình mẫu của nhân vật này ngoài đời lại chính là… Dumbledore.
Khi đã không còn bối cảnh tư tưởng lớn chống đỡ, nếu phải ôn lại một chút hoàn cảnh của năm đó, không biết cảm xúc của đối phương lại thế nào? Chỉ ngẫm thôi Voldemort cũng đã cảm thấy thống khoái rồi.
“Vậy xuống tay giết đi, nếu như không làm rõ kết cục ở đây, sau đó bị mọi người đuổi theo dò hỏi cũng là chuyện phiền toái.” Peter hiểu rất rõ tâm tư của Voldemort, thuận theo gật đầu.
Shiela và Severus tuy rằng không biết một đoạn tình cảm đặc thù của Dumbledore và Gellert thế nhưng nghe Voldemort và Peter nói như vậy, bọn họ cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Tuẫn tình và dứt bỏ, hai cái kết cục này nếu như đánh giá khách quan mà nói, mỗi cái đều có lợi thế riêng. Kết cục tuẫn tình sẽ khiến trong lòng mọi người dễ chịu hơn một chút, cả tình và lý đều không sai, nếu ta đã không bảo vệ được người thì liền lựa chọn cùng người chết đi. Rất chấn động, rất cảm động.
Thế nhưng, nếu để Valencia xuống tay giết Giles, cái cảnh tượng kia cũng có một… sự rung động khác. Hơn nữa, cho dù vở kịch dừng lại ở đây cũng sẽ không trở ngại mọi người tưởng tượng cuộc sống đau khổ dằn vặt của Valencia sau này.
Thế nên kết cục của vở kịch cứ thế ấn định, Voldemort nếu đã nhận lời đảm nhận một trong hai vai chính hiển nhiên sẽ càng bận rộn hơn, vì vậy sau khi nhận được ánh mắt của hắn, Severus và Shiela đều rất thức thời rời đi.
Cái gì? Ngươi nói Peter còn chưa đi?
Đừng vũ nhục chỉ số thông minh của người khác chứ, hai người bọn họ đều là kẻ thông minh, nếu như ở thời điểm này gọi Peter cùng đi, bọn họ còn không bằng trực tiếp đi tìm giám ngục hôn một cái. Dù sao loại người không có đầu óc như vậy cũng không cần thiết sống tiếp.
“Đã tháng mười một rồi.”
“Thầy là đang tiếc nuối ngày Halloween chưa vui vẻ đủ?”
“Ta là đang nghĩ đến tháng sau đã là lễ Giáng sinh rồi.”
“Ồ, đúng là rất nhanh, nháy mắt đã hết nửa năm học rồi.” Bởi vì kỳ nghỉ đông của nước ngoài, vì vậy nửa năm học đầu tiên luôn có vẻ ngắn hơn một chút.
“Máy quay phim đã làm xong, chỉ là máy chiếu còn có chút vấn đề nhỏ. Bất quá ta muốn đem thành phẩm đầu tiên ra làm quà giáng sinh cho em. Thật sự rất thích hợp.”
“Còn gọi là máy quay phim sao? Bộ dạng khẳng định sẽ khác rất nhiều.” Tuy rằng bên ngoài vẫn duy trì bầu không khí giao lưu đặc thù như trước, thế nhưng hiển nhiên trong lòng Peter đã là trăm hoa nở rộ, thần thái trong sóng mắt lưu chuyển khiến Voldemort đã có chút cảm giác kềm giữ không nổi.
“Tên gọi thật ra cũng không cần quá nghiêm khắc. Chỉ là, em không cảm thấy lễ Giáng sinh năm nay sẽ có gì đặc biệt sao?”
“Ồ?” Đặc biệt? Chuyện này y quả thực hoàn toàn không nghĩ ra. Chờ một chút, đúng là có chuyện! “Là… bộ phim có ảnh quay của thầy khởi chiếu, thầy muốn đi xem lượt chiếu đầu tiên sao?”
“Đây không phải trọng điểm, Peter, có đôi khi sự hiểu biết của em với giới phù thủy thực sự rất không tỉ mỉ.” Đây là bệnh chung của những phù thủy nhỏ, không có quan hệ đến huyết thống, là do tuổi tác. “Qua lễ Giáng sinh, em cũng sắp 13 tuổi rồi.”
“Sau đó thì sao?” Nếu tính qua năm mới liền thêm một tuổi cũng không sai, sinh nhật của y là vào tháng 3, chỉ có mấy tháng mà thôi, không có gì để tính toán chi li.
“Không, không có gì.” Ngoài miệng Voldemort nói không có gì, thế nhưng biểu tình lại vô cùng mong đợi. “13 tuổi là một thời điểm rất tốt…”
Nhìn Severus khẩn trương như vậy liền biết, chỉ sợ Voldemort là không nghiêm túc.
Nói thế nào đây, bất luận là dựa trên thực lực hay địa vị, Peter thực sự bị Voldemort vượt trước mấy con đường, là phía yếu thế hơn y tự nhiên phải lo lắng càng nhiều.
Có thể có nhiều người cho rằng, nếu như Voldemort chỉ muốn đùa giỡn thì không cần làm nhiều chuyện cho y đến vậy. Như thế liền biểu hiện rõ đối phương hiện tại hẳn là nghiêm túc.
Thế nhưng muốn nói chuyện yêu đương với loại người như Voldemort, chỉ ‘thuận theo tự nhiên’ là không đủ. Tình cảm đối với người thường mà nói đầu tiên sẽ là thuận theo sự theo đuổi của đối phương gia nhập tình cảm của mình, sau đó thuận theo tự nhiên hưởng thụ sự cưng chiều, cuối cùng lại thuận theo tự nhiên đơm hoa kết trái. Thế nhưng Voldemort lại là một giống loài được mệnh danh Hắc Ma Vương.
Nếu y thật sự chỉ ngoan ngoãn thuận theo như bình thường… ngược lại không phải nói đối phương có khả năng sẽ cảm thấy vô vị sau đó vứt bỏ và gì gì đấy (thật ra cũng rất có khả năng)… thế nhưng tình huống dễ dẫn đến nhất chính là, sau khi hai người thành đôi Peter sẽ hoàn toàn trở thành một vật phụ thuộc.
Nếu như Peter là một người phụ nữ cũng không có gì đáng nói. Rất đáng tiếc, Peter không phải.
Nếu Peter là một phù thủy thông thường, phỏng chừng theo bản năng cũng cảm thấy như vậy không có gì sai. Dù sao đối phương cũng là tồn tại mà khắp giới phù thủy căn bản không ai có thể đổi địch… rất đáng tiếc, Peter cũng không phải.
Tình cảm cần vun đắp cũng cần gìn giữ, thế nhưng nó càng cần phát triển theo một phương thức thích hợp.
Bắt đầu từ lo lắng đối phương không nghiêm túc, kéo đến cuối cùng phải cân nhắc bản thân có thể trở thành vật phụ thuộc. Nếu như y đã có lòng này, như vậy hàng loạt thủ đoạn cùng chiến được đều lập tức được triển khai.
Đầu tiên, không thể giả vờ cái gì cũng không biết. Severus cũng đã tiến lên hỏi tội rồi, chẳng lẽ y còn có thể giả ngơ, những người xem Hắc Ma Vương là kẻ ngốc đều đã đi gặp Merlin cả rồi.
Thứ hai, thái độ phải nghiêm túc, thế nhưng cũng phải mờ mịt biểu thị một chút sự đồng ý ‘phát triển sâu hơn’ của mình. Giả vờ lập dị cũng không tốt.
Cuối cùng, đó chính là vấn đề thái độ. Người ta đều nói tình yêu la fmột loại chiến tranh, tuy rằng cái này phần lớn đều là do đám người rảnh rỗi lấy ra chiêm nghiệm cảm thán, bất quá không phải không có mấy phần đạo lý.
Dưới tình huống có thể bảo lưu bí mật cần thiết, trọn vẹn thể hiện thực lực, sự quyến rũ và năng lực của mình, bảo đảm bản thân không rơi vào hoàn cảnh xấu là hành động tất yếu. Hơn nữa còn phải dùng thủ đoạn tìm hiểu thị sát thái độ của Voldemort, đồng thời không thể bỏ quên việc bồi đắp tình cảm của cả hai.
Được rồi, đây chính là phương châm sách lược cơ bản. Có thể căn cứ tình huống thực tế mà bổ sung sửa chữa.
Mà bên phía Voldemort tự nhiên là một thái độ khác hẳn, sau khi bị Severus vô tình đâm thủng tầng quan hệ kia, hắn cũng đang suy nghĩ sách lược.
Dùng chỉ số thông minh của hắn rất dễ suy đoán một vài phản ứng tiếp theo của Peter. Hắn hiểu rõ với địa vị và thực lực hiện nay của mình, nếu như thật sự nghiêm túc yêu thương một người ngược lại sẽ rơi vào hoàn cảnh xấu, nếu không ở thời điểm Shiela vừa xuất hiện, Peter chỉ đơn thuần thưởng thức nhìn nhiều vài lần chuông cảnh báo của hắn đã reo vang.
Sau lần hiểu lầm xấu hổ này của Severus, đến khi hắn gặp lại Peter lần nữa cũng đã suy đoán được ý tứ của đối phương, sau đó chính là một hồi vừa mừng vừa sợ.
Mừng rỡ là vì, Peter không chỉ không cự tuyệt hắn mà đồng dạng cũng có chút tâm tình tương tự, thế nhưng hắn cũng không khỏi cảm thán, đối phương tuyệt đối không phải một khối xương dễ gặm. Bất quá như vậy cũng không sai, người Hắc Ma Vương nhìn trúng thế nào lại có thể là một con thỏ nhỏ dễ bị thuần phục, hơn nữa loại tư thế đối nghịch này không chỉ có thể khiến cho Peter có cảm giác an toàn, ngược lại hắn cũng có thể thưởng thức thêm nhiều khía cạnh khác hẳn của người mình yêu, cớ sao lại không làm.
Vì vậy, trạng thái chung đụng của hai người dần dần biến thành một loại hình thức khiến Severus và Shiela cảm thấy bất an khó hiểu.
Nếu như dùng bối cảnh của truyện tranh và phim hoạt hình để hình dung, đây nhất định là giữa sấm chớp vang rền nổi lên một đống bong bóng trái tim hồng tươi lấp lánh. Sự ngọt ngào trong bão tố này thực sự là quá quỷ dị rồi mà.
Thế nhưng, hết lần này đến lần khác, giữa loại trạng thái ngươi đến ta đi khiến người ngoài cũng choáng váng này bọn họ lại rõ ràng hiểu được ý tưởng của nhau, từ đó mà càng thêm… thích thú.
Severus và Shiela cuối cùng vẫn bất đắc dĩ dưới một đám “Ha hả” của bọn họ cúi đầu đọc kỹ kịch bản.
Kịch bản lần này dùng tên gọi 《 Cứu thế 》, vẫn dựa theo phong cách có chút huyền huyễn, bất quá độ đậm nhạt khác nhau mà thôi. Mọi người hẳn là cũng hiểu được sự lựa chọn này của Peter, dù sao giới pháp thuật có nhiều tiện lợi như vậy, không dùng thì quá lãng phí, yếu tố huyền huyễn sử dụng hợp lý tuyệt đối tạo ra hiệu quả thị giác hoàn hảo, cho dù là cái kịch bản lần trước rắc rối đến khiến người phát điên kia, Peter cũng vẫn dùng bối cảnh huyền huyễn để triển khai.
Trên một mảnh đại lục, cuộc chiến tín ngưỡng trăm năm một lần giữa hai phương Thần Ma đã sắp mở màn, cả hai phe đều bắt đầu giáng xuống thần tích, đông đảo thánh tử thánh nữ xuất hiện trên đại lục, nhất thời nơi nơi đều tràn ngập mùi thuốc súng.
Hình thức tranh đấu chính tà này từng rất thịnh hành, bất quá cuối cùng trận doanh nào sẽ thắng lợi thì phải xem nhân vật chính được bố trí tại bên nào. Bất quá có một đoạn thời gian, hình thức tranh đấu này rất thiên vị tình tiết ác ma lật bài. Tỷ như thần tộc đều là dối trá, dùng bề ngoài rực rỡ để che giấu sự tham lam của mình, hắc ám thoạt nhìn đáng sợ thật ra đều là loại người phóng khoáng thẳng thắng, không biết che giấu bản thân bị thần tộc vu oan. Còn có một thời gian lưu hành kết cục bùng nổ, hai bên Thần Ma hóa ra đều là rắn chuột một ổ, nhân vật chính phá vỡ toàn bộ, tái lập trật tự thế giới, lần nữa xưng Thần.
Bất quá, loại tiến triển quá mức âm u lột trần sự nhơ bẩn của nhân tính này không thích hợp để trẻ con xem, dễ kích phát tư thái trả thù xã hội của thanh thiếu niên, càng dễ trở thành một ít ví dụ phiến diện cực đoan cho những thanh niên mới lớn chuẩn bị bước vào xã hội.
Hiển nhiên, đối với đám động vật nhỏ của Hogwarts mà nói cũng là quá mức nặng nề. Thế nên sự thiết đặt của Peter tự nhiên là ‘Thần chính là quang minh cùng chân lý. Ác ma là hắc ám và hiểm độc’.
Nhân vật là ‘Thánh tử’ được thần ban cho kỳ tích (Peter sắm vai), nam thứ chính là Giles trong miệng Voldemort. Cả hai người đều vì mục tiêu cứu vớt đại lục này mà phấn đấu.
Thế nhưng nếu chỉ dùng thủ đoạn chiến tranh bình thường thì không thắng nổi ác ma, vì vậy Giles tình nguyện gánh lên ác danh, toàn bộ nước chuyện xấu và chủ ý xấu đều tự mình đứng ra làm, cho dù không phải chủ ý của mình cũng cõng hết lên lưng. Tự nhiên, đến cuối cùng, có rất nhiều tội lỗi không liên quan đến bọn họ đều đổ hết lên người Giles.
Đợi đến khi mục tiêu đạt thành, hai người “bạn tốt”, một là cứu thế chủ được thiên hạ quy phục, một là kẻ ác danh vang dội bị người đời phỉ nhổ.
Bất quá, cho dù như vậy Giles dù sao vẫn là người bên cạnh nhân vật chính, cũng đã làm ra không ít cống hiến vì đại lục. Hơn nữa, nhân vật chính còn rất ra sức bảo vệ hắn.
Một nhân vật kiêu hùng như vậy, bình thường đều khó tránh khỏi kết cục bị chủ thượng nghi kỵ, hàm oan mà chết. Chỉ là, quan hệ giữa Giles và vai chính trong vở kịch này mọi người nhìn thế nào cũng có một ít ám muội, hơn nữa dựa theo thiết đặt nhân vật chính có phẩm cách cao thượng, hai người thật lòng tương giao thì kết cục không thể phát triển như vậy.
Hiển nhiên, Peter cũng sẽ không để mọi chuyện hạ màn một cách tốt đẹp.
Trong quá trình sau cùng tiêu diệt ma tộc, Giles vì muốn phong ấn bọn họ vĩnh cửu đã phá vỡ một thứ gì đó có bề ngoài tương tự… hòn đá.
Mà sau khi món đồ kia vỡ nát, Thần tộc lại triệt để tức giận, thứ này đối với bọn họ chính là vô cùng quan trọng. Hành động phong ấn Ma tộc của Giles vô hình trung cũng đồng thời dẫn đến thực lực của phần lớn Thần tộc suy giảm, thậm chí tạo thành hệ quả khiến rất nhiều Thần tộc ngã xuống.
Thần minh phẫn nộ rồi, khi biết Giles vốn hiểu rõ hậu quả vẫn nhất quyết thực hiện hành động này thì càng tức giận hơn, yêu cầu nhân vật chính dùng tội danh thí thần để xử tử Giles
Thần minh không thể đích thân xuất hiện tại đại lục thế nhưng lại có thể can thiệp rất nhiều việc. Ngoại trừ thần tích được ban xuống, bọn họ còn có thể tạo ra thần phạt, đến lúc đó đại lục chính là tai nạn không ngừng.
Tội lỗi lần này Giles phạm phải trong mắt thần minh là tuyệt đối không thể tha thứ, thực lực của hắn rất mạnh, bọn họ muốn cách một thế giới điều khiển thiên tai đến giết hắn là một chuyện rất khó khăn. Thế nhưng lại có một người có thể giải quyết việc này vô cùng dễ dàng.
Thần liền hạ mệnh lệnh đến cho thánh tử của mình, cao thủ đệ nhất, cứu thế chủ của thiên hạ, hiện tại cũng chính là vị quốc vương đã thống nhất đại lục và đồng thời cũng là nhân vật chính của vở kịch —— Valencia.
(Tự tay giết chết kẻ thí thần Giles.)
Nếu như không tuân theo… Ha hả.
Một bên là quê hương cả hai đã liều mạng bảo vệ, an nguy của cả đại lục. Một bên là sinh mệnh của ‘bạn tốt’, còn là thuộc hạ trung thành nhất, có thể dựa vào nhiều nhất, cũng là người bị mình thua thiệt nhiều nhất.
Valencia cầm trên tay thần khí đã giết qua vô số Ma tộc, mà trước mắt y là Giles tay không tấc sắt biểu tình bình tĩnh…
“Này?” Shiela đọc đến cuối cùng không nhịn được giật mình. “Dĩ nhiên không chết!” Bất quá thoạt nhìn là chết chắc rồi, thảo nào vừa rồi Voldemort lại nói như vậy.
“Cũng không phải không chết, là không có kết cục.” Severus ngẩng đầu nhìn về phía hai vị còn đang ‘giao lưu đặc biệt’ bên cạnh, khóe miệng hơi co rút, thế nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được hiếu kỳ. “Rốt cuộc có xuống tay không?”
Không cần hỏi ý kiến của những người khác, hiện tại chỉ có bốn người, đoạn kết cục này rõ ràng là nằm trong tay Peter, như y nhất định sẽ không phát biểu ý kiến. Voldemort hiển nhiên không muốn nhìn vai của mình phải ‘Chết’, mà ma nữ bên cạnh rõ ràng chỉ muốn lưỡi kiếm kia nhanh chóng đâm xuống một chút.
Như vậy chính là một đối một?
Thế thì là phiếu cuối cùng này của y có phải đã trở nên quá quan trọng rồi không?
“Vì sao nhất định phải làm rõ chết hoặc không chết? Cứ kết thúc ở đó không phải rất tốt sao?” Peter lại không trực tiếp trả lời câu hỏi của Severus.
“Như vậy… tốt sao?” Nếu như Severus đang sống ở thời đại bùng nổ internet như thế kỷ 20 nhất định sẽ bóp cổ Peter nói một câu, ‘Kẻ bẫy người ai ai cũng có thể giết’. Hiện tại Severus chỉ đơn thuần dùng một cách khéo léo dò hỏi… đây thực sự cũng coi như một chuyện rất tốt rồi? Cái loại đồ vật như kịch bản này còn có kỹ đặc biệt khắc sâu gì sao? Khán giả phần lớn vẫn chưa trưởng thành, thật sự có thể lĩnh hội sao?
“Em vốn nghĩ đến kết cục gì?” Vẫn là Voldemort lên tiếng cứu vớt Severus khỏi bị lừa dối, hơn nữa vừa mở miệng đã có luận chứng, hắn giơ trang cuối cùng của kịch bản lên chỉ vào khoảng trống. “Ở đây, có vết tích của thần chú chỉnh sửa.”
Quả nhiên, dùng bút viết không đáng tin cậy, vô luận là dung dịch chỉnh sửa hay thần chú thay đổi đều có thể lưu lại vết tích, vẫn là máy vi tính tốt, chỉ cần nhấn xóa một cái, đối phương khẳng định không tìm được manh mối. (Đây chính là khi dễ V đại không biết dùng máy vi tính)
Peter thoáng tiếc nuối chính mình rơi xuống hạ phong, bất quá là thua ở kỹ xảo không phải ở nội dung.
“Thầy sẽ không thích cái kết đó.”
“Ồ?” Voldemort nhíu mày một chút. “Không xuống tay sao?” Cái này quả thực có chút ngoài ý muốn, bất quá nếu như muốn khác biệt với ‘nguyên mẫu’ một chút để tránh gây chú ý, Peter cấu tứ kết cục như vậy cũng là có thể chấp nhận.
“Không, là kéo nhau cùng chết. Cuối cùng Valencia ôm chặt lấy Giles, dùng thần khí đồng thời đâm xuyên cơ thể hai người bọn họ.” Kết cục thật trọn vẹn.
“… Vẫn là xuống tay đi. Ta không ngại ‘chết’ một lần.” Loại nội dung này không gọi là kéo nhau cùng chết mà gọi là tuẫn tình có được không?
Tuy rằng trên sân khấu là hắn và Peter cùng tuẫn, thế nhưng ngẫm lại nguyên mẫu của câu chuyện này Voldemort liền cảm thấy cả người khó chịu. Hắn làm sao có thể để Dumbledore nhìn thấy kết cục tốt như vậy.
“Lui lại một bước mà nói, cho mọi người một cái kết cục gần giống với sự thật cũng là một chuyện tốt.”
Sau khi nghe được kết cục vốn có, Voldemort liền tỏ rõ thái độ, dù cho bản thân hắn sống không được tốt, hắn cũng tuyệt đối không để cho Dumbledore sống vui vẻ.
Nếu như chuyện này thực sự xảy ra ở một thế giới nào đó, như vậy sau khi đấng cứu thế giết chết Giles nhất định sẽ được vạn người ca tụng, coi như trăm nghìn năm sau có người nhìn nhận khách quan rửa sạch oan khuất cho người đi trước, thế nhưng ai cũng không nói được nửa câu không đúng về Valencia.
Đứng trước lựa chọn trọng đại, trên lưng mang theo gánh nặng của toàn bộ sinh linh trên đại lục. Cho dù y có lạnh lùng hơn, tàn nhẫn hơn cũng là bắt buộc.
Thế nhưng, đây là một vở kịch, đây là điện ảnh, chỉ là một câu chuyện. Làm một người đứng ngoài quan sát, phần lớn khán giả đều không cảm nhận được sự thống khổ khi phải đối mặt với nguy cơ thế giới hủy diệt, mọi người chỉ có thể rõ ràng có thể sự nỗ lực, hy sinh cùng với thống khổ của Giles.
Như vậy, nhân vật Valencia bị mọi người chán ghét là chuyện đương nhiên. Mà hình mẫu của nhân vật này ngoài đời lại chính là… Dumbledore.
Khi đã không còn bối cảnh tư tưởng lớn chống đỡ, nếu phải ôn lại một chút hoàn cảnh của năm đó, không biết cảm xúc của đối phương lại thế nào? Chỉ ngẫm thôi Voldemort cũng đã cảm thấy thống khoái rồi.
“Vậy xuống tay giết đi, nếu như không làm rõ kết cục ở đây, sau đó bị mọi người đuổi theo dò hỏi cũng là chuyện phiền toái.” Peter hiểu rất rõ tâm tư của Voldemort, thuận theo gật đầu.
Shiela và Severus tuy rằng không biết một đoạn tình cảm đặc thù của Dumbledore và Gellert thế nhưng nghe Voldemort và Peter nói như vậy, bọn họ cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Tuẫn tình và dứt bỏ, hai cái kết cục này nếu như đánh giá khách quan mà nói, mỗi cái đều có lợi thế riêng. Kết cục tuẫn tình sẽ khiến trong lòng mọi người dễ chịu hơn một chút, cả tình và lý đều không sai, nếu ta đã không bảo vệ được người thì liền lựa chọn cùng người chết đi. Rất chấn động, rất cảm động.
Thế nhưng, nếu để Valencia xuống tay giết Giles, cái cảnh tượng kia cũng có một… sự rung động khác. Hơn nữa, cho dù vở kịch dừng lại ở đây cũng sẽ không trở ngại mọi người tưởng tượng cuộc sống đau khổ dằn vặt của Valencia sau này.
Thế nên kết cục của vở kịch cứ thế ấn định, Voldemort nếu đã nhận lời đảm nhận một trong hai vai chính hiển nhiên sẽ càng bận rộn hơn, vì vậy sau khi nhận được ánh mắt của hắn, Severus và Shiela đều rất thức thời rời đi.
Cái gì? Ngươi nói Peter còn chưa đi?
Đừng vũ nhục chỉ số thông minh của người khác chứ, hai người bọn họ đều là kẻ thông minh, nếu như ở thời điểm này gọi Peter cùng đi, bọn họ còn không bằng trực tiếp đi tìm giám ngục hôn một cái. Dù sao loại người không có đầu óc như vậy cũng không cần thiết sống tiếp.
“Đã tháng mười một rồi.”
“Thầy là đang tiếc nuối ngày Halloween chưa vui vẻ đủ?”
“Ta là đang nghĩ đến tháng sau đã là lễ Giáng sinh rồi.”
“Ồ, đúng là rất nhanh, nháy mắt đã hết nửa năm học rồi.” Bởi vì kỳ nghỉ đông của nước ngoài, vì vậy nửa năm học đầu tiên luôn có vẻ ngắn hơn một chút.
“Máy quay phim đã làm xong, chỉ là máy chiếu còn có chút vấn đề nhỏ. Bất quá ta muốn đem thành phẩm đầu tiên ra làm quà giáng sinh cho em. Thật sự rất thích hợp.”
“Còn gọi là máy quay phim sao? Bộ dạng khẳng định sẽ khác rất nhiều.” Tuy rằng bên ngoài vẫn duy trì bầu không khí giao lưu đặc thù như trước, thế nhưng hiển nhiên trong lòng Peter đã là trăm hoa nở rộ, thần thái trong sóng mắt lưu chuyển khiến Voldemort đã có chút cảm giác kềm giữ không nổi.
“Tên gọi thật ra cũng không cần quá nghiêm khắc. Chỉ là, em không cảm thấy lễ Giáng sinh năm nay sẽ có gì đặc biệt sao?”
“Ồ?” Đặc biệt? Chuyện này y quả thực hoàn toàn không nghĩ ra. Chờ một chút, đúng là có chuyện! “Là… bộ phim có ảnh quay của thầy khởi chiếu, thầy muốn đi xem lượt chiếu đầu tiên sao?”
“Đây không phải trọng điểm, Peter, có đôi khi sự hiểu biết của em với giới phù thủy thực sự rất không tỉ mỉ.” Đây là bệnh chung của những phù thủy nhỏ, không có quan hệ đến huyết thống, là do tuổi tác. “Qua lễ Giáng sinh, em cũng sắp 13 tuổi rồi.”
“Sau đó thì sao?” Nếu tính qua năm mới liền thêm một tuổi cũng không sai, sinh nhật của y là vào tháng 3, chỉ có mấy tháng mà thôi, không có gì để tính toán chi li.
“Không, không có gì.” Ngoài miệng Voldemort nói không có gì, thế nhưng biểu tình lại vô cùng mong đợi. “13 tuổi là một thời điểm rất tốt…”