Chương 3
Hắn đẩy tôi đang đứng cạnh tủ bát ra ngoài, sau đó nhặt con d a o làm bếp lên.
Ôi, trùm cuối mà cũng có kỹ năng nấu cơm nữa hả?
Trước giờ đều là tôi nấu ăn cho hắn.
Đến khi đồ ăn được mang ra, chỉ cắn một miếng, mắt tôi đã rưng rưng.
Y chang như hương vị tôi từng nấu.
17
Tôi cứ thế ở lại trang viên.
Cũng không hỏi chuyện “cầu hôn” ngày đó như thế nào.
Tôi đoán là Tạ Sơ cố tình bày ra để khiến hệ thống nới lỏng cảnh giác.
Dù sao lúc ấy tôi và hệ thống đều cho rằng sắp hoàn thành nhiệm vụ tới nơi rồi.
Hệ thống thấy vậy thì vui muốn ch ết, hơi đâu mà lo lắng đề phòng nữa.
Tạ Sơ rất ít khi ra ngoài.
Ngày nào cũng có người mang nhu yếu phẩm tới.
Trí tuệ nhân tạo ở thế giới này rất cao, việc quét dọn vệ sinh không đến tay con người.
Có thể nói, từ sáng đến tối chỉ có hai người chúng tôi.
Hàng ngày hắn thường xử lý công việc trên laptop, nghe điện thoại cũng sang phòng khác để nghe.
Điện thoại tôi đã bị tịch thu, mấy thiết bị điện tử khác cũng không được dùng.
May là tôi vẫn có cách để gi ết thời gian.
Tôi học vẽ từ nhỏ.
Chỉ cần cho tôi giấy với màu là tôi có thể ngồi cả ngày.
Đến tối chúng tôi ngủ chung một giường.
Hắn quay lưng về phía tôi, đến lúc ngủ cũng làm lơ tôi.
Nhưng mà như vậy cũng đã làm tôi hài lòng rồi.
Tôi cũng lười đếm thời gian.
Người duy nhất ở thế giới này mà tôi vương vấn đã ở bên cạnh đây rồi.
Quan tâm đã trôi qua bao lâu làm gì.
Nhưng đến một ngày nọ, khi Tạ Sơ đang nấu ăn như thường lệ và tôi cũng đang vẽ tranh như thường lệ, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng súng.
Sau đó là liên tục một chuỗi âm thanh đùng đoàng.
Tôi mới bất giác nhận ra.
Phó bản đầu tiên của trò chơi “sử dụng vũ khí đánh nhau” đã mở ra.
18
【 Hai giờ sáng, cửa phía đông. 】
Tôi nắm chặt tờ giấy trong lòng bàn tay, cầm thêm một túi nilon đựng rau.
Gom lại ném vào thùng rác.
“Tối nay để em nấu bữa tối.” Tôi ngẩng đầu nhìn Tạ Sơ, “Anh muốn ăn gì?”
Tạ Sơ vẫn tích chữ như vàng: “Gì cũng được.”
Tôi làm một bàn ba mặn một canh.
Tạ Sơ vẫn im lặng ăn.
Nhưng mà trong nhà náo nhiệt hơn những ngày khác một chút.
Có lẽ là thấy tôi nghe được tiếng súng bên ngoài nên Tạ Sơ mở TV.
Hắn cũng lười giải thích cho tôi chuyện bên ngoài, tôi chỉ có thể xem tin tức trên TV.
“Tối nay thành phố của chúng ta sẽ đón đợt tuyết đầu mùa, xin hãy đề phòng nhiệt độ bên ngoài……”
TV đang phát dự báo thời tiết.
Tạ Sơ thờ ơ liếc nhìn một cái, tiếp tục ăn.
“Anh có muốn ăn bánh kem không? Để em……”
“Không ăn.”
Tạ Sơ buông đũa bỏ lên lầu.
Tôi ngồi trong phòng khách trống rỗng, cuối cùng vẫn đi làm bánh.
Sau đó sửa sang lại mấy bức tranh mấy ngày nay vẽ.
Tờ giấy đó đương nhiên là hệ thống đưa cho tôi.
Thật ra nó đã từng liên lạc với tôi mấy ngày trước rồi.
Nó nói vài ngày nữa sẽ có cơ hội để đưa tôi đi.
Hai giờ sáng.
Đêm nào Tạ Sơ cũng ngủ chung với tôi, hai giờ sáng sợ là không ra được phòng.
Ai ngờ đêm nay hắn không về phòng.
Tôi cũng không ngủ.
Hắn không về phòng ngủ nhưng cũng không ra ngoài, không có chút động tĩnh nào.
Đúng hai giờ, tôi rời giường.
Căn nhà hai tầng chỉ có đúng một cái đèn nhỏ, làm tôi nhớ lại hồi mới bước vào.
Đi xuống lầu vẫn không thấy bóng dáng của Tạ Sơ.
Bên ngoài gió thổi rất mạnh.
Tôi khoác chiếc áo dày cộm, đi về phía đông.
Cửa phía đông chính là cánh cửa ngày ấy tôi đã đi vào.
Tôi đứng yên nhìn cánh cửa nặng nề cao lớn trước mặt.
Thật ra ngoại trừ hôm đầu tiên, tôi chưa bao giờ thử mở cánh cửa này ra.
Tôi tiến lên hai bước, mở chốt cửa.
Gió lạnh xen lẫn với tuyết liên tục ùa vào.
【 Thiển Thiển! Cuối cùng cũng kết nối được với cô rồi! 】
19
【 Cô bị Tạ Sơ bắt nhốt, Ngụy Y tìm cô khắp nơi. 】
【 Cuối cùng tìm lên đầu Tạ Sơ, cô ấy đòi người, Tạ Sơ không cho. 】
【 Bọn họ vậy mà thật sự trở mặt! 】
【 Thiển Thiển, phó bản đầu tiên đã mở ra, nhiệm vụ của cô đã hoàn thành rồi! 】
Tôi ngồi ở hành lang dài bên ngoài nhà.
Xung quanh trang viên được thắp sáng bởi những ngọn đèn mờ ảo, cây cối rung rung cành nhảy múa dưới ánh đèn.
【 Tôi đã nghĩ kỹ rồi. 】
【 Trên đường cô chạy trốn bị người của Liễu Phong tấn công. 】
(Chắc Liễu Phong là nam chính á:)))
【 Tạ Sơ càng hận bọn họ hơn. 】
【 Tình tiết tiếp theo tiếp tục phát triển thôi! 】
“À.”
Tôi đá nhẹ vào viên sỏi trên đất.
【 Thiển Thiển, hay là……】
Hệ thống do dự nói:
【 Hay là không cần “ch ết” cũng được, cô cứ vậy mà rời đi thôi. 】
【 Ngụy Thanh sẽ khôi phục lại trạng thái NPC. 】
Tôi cụp mắt.
【 Thiển Thiển, lần này không giống như lần trước, thời gian nhiệm vụ khá ngắn……】
【 Cô đã bị nhốt lại ba tháng 】
Ba tháng, nhanh vậy à……
Tôi kéo áo khoác bọc kín người.
Có lẽ là vì quần áo của tôi với quần áo của Tạ Sơ được treo chung với nhau, trên áo vẫn còn thấp thoáng mùi của hắn.
Thật ra bây giờ không phải là thời cơ tốt để rời đi.
Tôi đã dỗ dành Tạ Sơ được ba tháng rồi, cơn giận của hắn hẳn cũng đã tiêu tan phần lớn.
Hắn thông minh như vậy, có thể nghĩ ra cách ngăn chặn hệ thống thì không thể không biết tôi là một trí tuệ đến từ thế giới khác.
Tôi có thể nhờ hệ thống để lại cho hắn một lá thư từ biệt, lần này sẽ không bi thảm như lần trước
Hắn cũng sẽ không muốn hủy diệt thế giới nữa.
【 Thiển Thiển, cô suy nghĩ kỹ đi. 】
【 Trước khi trời sáng quyết định là được. 】
【 Không phải vội. 】
“Sao cậu biết hôm nay tôi có thể ra ngoài?”
Còn không sợ tôi bị phát hiện.
Có thể cho tôi đến khi trời sáng mới phải đưa ra quyết định.
【 Bởi vì hôm nay có tuyết……】
Hệ thống đột nhiên dừng lại.
Vừa lúc một cơn gió thổi mạnh qua mang theo những bông tuyết.
Trong đầu chợt lóe lên một cái ——
Tôi đứng bật dậy, vội vàng chạy ngược lại vào trong nhà.
20
Hôm nay là tuyết đầu mùa.
Tôi vẫn còn nhớ lần đầu tiên tôi gặp Tạ Sơ chính là ngày tuyết đầu mùa.
Trong đợt thử nghiệm đầu tiên của trò chơi, tất cả mọi người đều đổ xô đến trung tâm thành phố để xem hiệu ứng đặc biệt.
Còn tôi lại nhìn thấy một cậu bé đang co ro ở góc phố.
Click chuột vào cậu bé, 7 tuổi, mồ côi mẹ, vô gia cư đã được một năm.
Tôi theo bản năng nhìn ví tiền của mình.
Phiên bản beta vẫn chưa hỗ trợ tiền cho người chơi.
Tôi moi ra được một bát cơm trong kho đạo cụ keo kiệt.
Ngày tôi dùng dao đâm Tạ Sơ cũng là một ngày tuyết đầu mùa.
Hắn ngã trên mặt đất, m áu chảy ra từ ngực, đôi mắt tối đen ảm đạm, mất đi ánh sáng.
Trong mắt chỉ có tuyết rơi dày đặc bên ngoài cửa sổ.
“Tạ Sơ!”
Tôi gọi hắn.
Không có tiếng đáp lại.
“Tạ Sơ!”
Tôi tìm từ trên lầu xuống dưới lầu.
Thư phòng hắn hay ở, phòng chiếu phim, phòng piano.
Không hề có bóng dáng của hắn.
【 Hắn không ở đây đâu. 】
Cửa không đóng, hệ thống có thể liên lạc với tôi.
【 Hàng năm vào lúc này, hắn đều ở trong nhà kho. 】
Tôi đi xuống tầng hầm.
Nhà kho không bật đèn.
Tạ Sơ ở trong một cái tủ nhỏ hẹp.
Giống như năm ấy tôi gặp hắn, thu mình trong một góc.
Trong phòng không lạnh nhưng hắn lại run run.
Tôi đi tới kéo lấy hắn nhưng bị đẩy ra.
Lại kéo, lại đẩy.
Tôi nắm lấy bàn tay đang nắm chặt của hắn.
Dùng sức bẻ tay hắn ra, bên trong là một chiếc nhẫn.
Là chiếc nhẫn được làm bằng tro cốt của tôi.
Rốt cuộc tôi cũng không nhịn được nữa, bật khóc.
“Thật xin lỗi.” Tôi khóc nức nở “Thật xin lỗi, em không nên đối xử với anh như vậy.”
Tôi ôm lấy hắn: “Em không nên đối xử với anh như vậy.”
Là tôi sai.
Tất cả là tại tôi.
Tình yêu không phải là vũ khí.
Nó không nên là vũ khí dùng để làm tổn thương người khác.
“Em không đi à?” Giọng Tạ Sơ lạnh như nước.
“Không đi.” Tôi lắc đầu, “Em không đi nữa.”
Tôi phải biết những tờ giấy đó sao có thể qua mắt được hắn?
“Em không lừa anh, em quay về là vì muốn gặp anh”
“Bọn họ nói anh sẽ không ch ết nên em mới đâm anh.”
“Em nói không thích anh mới là nói dối.”
“Em thích anh.”
“Tạ Sơ, em chỉ thích một mình anh.”
Nước mắt rơi còn nhiều hơn tuyết ngoài kia.
Tạ Sơ nhìn tôi.
Ánh đèn bên ngoài phản chiếu trong đáy mắt hắn như một chùm lửa.
Tôi với người lên, hôn hắn.
Từng chút.
Từng chút một.
Hắn kéo tôi lại, mạnh mẽ hôn xuống.
21
Tôi với Tạ Sơ làm hòa.
Hắn không nhốt tôi lại nữa, cũng gỡ niêm phong cửa sổ trong nhà.
Nhưng chúng tôi vẫn ở lại trang viên này.
Tưởng là không khác gì trước kia nhưng lại khác trước kia rất nhiều.
Chúng tôi gấp gáp đến gần nhau.
Dính nhau như sam.
Hận không thể mãi mãi đừng tách ra.
Cuối cùng tôi cũng có cơ hội chạm vào vết thương trên ngực Tạ Sơ.
Quả nhiên rõ ràng là một người làm bằng xương bằng thịt.
Sau bao nhiêu năm, vết sẹo đó vừa gớm ghiếc vừa đáng sợ
Tôi vừa nhìn thấy liền bật khóc.
Tạ Sơ không nói gì, chỉ hôn tôi thật sâu.
Mùa đông năm đó trôi qua, cuối cùng Tạ Sơ cũng càng ngày càng giống với người tôi từng quen.
Khóe môi nở nụ cười, trong mắt có ánh sáng.
Tôi hỏi hệ thống bây giờ giá trị hắc hóa của hắn là bao nhiêu.
Hệ thống tức điên:
【 Sao tôi biết được!!! 】
【 Cô bảo hắn dỡ bỏ cái hàng phòng ngự trong ngôi nhà này đi đã!!! 】
Tuy đã gỡ niêm phong trên cửa sổ nhưng khi tôi ở trong nhà, hệ thống vẫn thường xuyên “rớt mạng”.
Nó nói Tạ Sơ đã sử dụng một loại vật liệu không tồn tại trên thế giới này để bao bọc toàn bộ căn nhà.
Không cho nó tiếp nhận tín hiệu.
Nó nghi ngờ giá trị hắc hóa của hắn cũng là dùng một cách đặc biệt để chặn lại.
“Nó lại tới nữa à?”
Bây giờ Tạ Sơ chỉ cần thấy tôi ngẩn người là biết tôi đang nói chuyện với hệ thống.
Hắn mất hứng đứng dậy kéo rèm lại.
【 Má……】
Chữ “nó” còn chưa kịp nói ra, tôi đã mất tín hiệu với hệ thống.
Tôi định đứng dậy rời giường nhưng Tạ Sơ lại quay lại giường.
Ôm lấy eo tôi ấn xuống, cắn vào tai tôi:
“Ngủ thêm một chút nữa đi.”
22
Mùa xuân trong thế giới trò chơi vô cùng rực rỡ.
Chúng tôi thường xuyên ra cửa hơn.
Có một ngày Tạ Sơ đột nhiên hỏi tôi trong thế giới của tôi, tôi trông như thế nào.
Tôi trực tiếp vẽ cho hắn một bức chân dung.
“Đẹp không?”
Tạ Sơ nâng cằm nhìn nửa ngày, ánh mắt tập trung vào bức tranh còn tay chỉ vào vầng trăng ngoài cửa sổ.
Mặt tôi đỏ bừng.
Sao có thể không vui cho được?
Người tôi yêu nói tôi đẹp như ánh trăng ngoài cửa sổ.
Tháng tư, khi hoa lá nở rộ.
Tạ Sơ đưa tôi đi trải nghiệm sự lãng mạn độc nhất vô nhị của thế giới này.
Lái máy bay chiến đấu xuyên qua Thung lũng Tình yêu.
Hoa anh đào nở rộ khắp núi là cảnh không bao giờ có thể nhìn thấy ở thế giới thực.
Máy bay chiến đấu mỏng như cánh ve bay qua rừng hoa ở thế giới này như một con chim ruồi bay trong rừng hoa ở thế giới thực.
Tôi vui đến mức hét khàn cả giọng.
Tháng 5 có mưa sao băng.
Tôi với Tạ Sơ ngồi trong căn nhà dưới chân núi nhìn lên cả đêm.
Tôi đã thực hiện được rất nhiều, rất nhiều nguyện vọng.
Tháng sáu, Tạ Sơ khai trường một công viên giải trí dựa theo thế giới thực.
Tôi đưa hắn chơi vòng đu quay.
Sau đó không ngoại lệ chúng tôi hôn nhau trên đỉnh vòng đu quay.
Mãi cho đến khi vòng đu quay chạm tới đáy rồi hắn vẫn giữ đầu tôi không chịu buông.
Vòng đu quay chạm đỉnh lần nữa hắn mới chịu buông tôi ra.
Nhìn màn đêm đầy màu sắc rực rỡ ngoài cửa sổ, hắn hỏi:
“Tính khi nào rời đi?”
23
Quả nhiên là Tạ Sơ biết nhiều hơn chúng tôi tưởng nhiều.
Mỗi một nhiệm vụ công lược đều giới hạn thời gian.
Nếu hoàn thành sẽ có thưởng, ngược lại thất bại sẽ bị trừng phạt.
Nhưng bất kể nó có hoàn thành hay không thì trí tuệ từ thế giới khác cũng không thể ở lại đây.
Nếu cố tìm cách ở lại sẽ tan thành mây khói.
Nhiệm vụ đầu tiên của tôi có thời hạn là ba năm.
Còn nhiệm vụ lần này quá gần với cốt truyện nên chỉ có một năm.
Tạ Sơ không hề biểu lộ ra cảm xúc cực đoan.
Thậm chí lúc hệ thống đưa ra yêu cầu muốn hắn phối hợp với cốt truyện, tiếp tục chống lại nam nữ chính nếu không thế giới này sẽ sụp đổ, hắn cũng yên lặng tỏ vẻ: “Vậy chơi với bọn họ một chút vậy”.
Hắn chỉ hỏi thân xác của Ngụy Thanh sẽ xử lý như thế nào.
【 Quay lại làm NPC hoặc tiêu hủy. 】
Tôi gõ câu trả lời của hệ thống lên máy tính cho hắn xem.
Tạ Sơ gần như không chút do dự nói: “Tiêu hủy đi.”
Tháng sáu trong trò chơi cũng dần trở nên oi bức.
Ngày tôi rời đi là một ngày nắng đẹp.
Tôi lại làm cho Tạ Sơ một cái bánh kem nhỏ.
Trùm phản diện thích ăn bánh kem.
Đây là một bí mật mà chỉ có tôi mới được biết.
Tôi còn đổi một loạt cây xanh trong nhà.
Dặn dò Tạ Sơ phải chăm sóc nó thật tốt.
“Cái khăn quàng cổ này tặng cho anh.”
Tôi nhân lúc lâu lâu hắn bận rộn, lén đan cho hắn một cái khăn quàng cổ trắng như tuyết
“Nếu tuyết đầu mùa tới, anh thấy lạnh thì để nó ở bên anh, biết không?”
“Cái nhẫn kia đừng đeo nữa”
“Không may mắn đâu.”
“Tủ lạnh em đã lấp đầy rồi.”
“Thật ra anh có thể học nấu những món ăn mới.”
“Mấy món khác cũng ngon lắm.”
“Với lát nữa em……”
“Không sao đâu.”
Tạ Sơ không nói gì nữa.
Ngồi đó lặng lẽ nhìn tôi.
Giống như là đã sớm chấp nhận việc tôi sẽ rời đi.
Ngược lại là tôi.
Nói mấy câu nước mắt đã rơi xuống.
Thật ra tôi không thích khóc tí nào.
Tôi biết nước mắt chẳng giải quyết được vấn đề gì nhưng mà ……...
Tạ Sơ đứng dậy, tiến tới ôm tôi vào lòng.
Tôi lau nước mắt lên vai áo hắn, nhìn từng đám mây ráng màu ngoài kia:
“Tạ Sơ, em yêu anh.”
“Ừm.”
Hắn quá đơn giản để trở thành một trùm phản diện.
Ngay khi đám mây ráng màu bên ngoài ngày càng đậm hơn, lòng bàn tay tôi được viết vào hai chữ:
【 Chờ anh. 】
Ôi, trùm cuối mà cũng có kỹ năng nấu cơm nữa hả?
Trước giờ đều là tôi nấu ăn cho hắn.
Đến khi đồ ăn được mang ra, chỉ cắn một miếng, mắt tôi đã rưng rưng.
Y chang như hương vị tôi từng nấu.
17
Tôi cứ thế ở lại trang viên.
Cũng không hỏi chuyện “cầu hôn” ngày đó như thế nào.
Tôi đoán là Tạ Sơ cố tình bày ra để khiến hệ thống nới lỏng cảnh giác.
Dù sao lúc ấy tôi và hệ thống đều cho rằng sắp hoàn thành nhiệm vụ tới nơi rồi.
Hệ thống thấy vậy thì vui muốn ch ết, hơi đâu mà lo lắng đề phòng nữa.
Tạ Sơ rất ít khi ra ngoài.
Ngày nào cũng có người mang nhu yếu phẩm tới.
Trí tuệ nhân tạo ở thế giới này rất cao, việc quét dọn vệ sinh không đến tay con người.
Có thể nói, từ sáng đến tối chỉ có hai người chúng tôi.
Hàng ngày hắn thường xử lý công việc trên laptop, nghe điện thoại cũng sang phòng khác để nghe.
Điện thoại tôi đã bị tịch thu, mấy thiết bị điện tử khác cũng không được dùng.
May là tôi vẫn có cách để gi ết thời gian.
Tôi học vẽ từ nhỏ.
Chỉ cần cho tôi giấy với màu là tôi có thể ngồi cả ngày.
Đến tối chúng tôi ngủ chung một giường.
Hắn quay lưng về phía tôi, đến lúc ngủ cũng làm lơ tôi.
Nhưng mà như vậy cũng đã làm tôi hài lòng rồi.
Tôi cũng lười đếm thời gian.
Người duy nhất ở thế giới này mà tôi vương vấn đã ở bên cạnh đây rồi.
Quan tâm đã trôi qua bao lâu làm gì.
Nhưng đến một ngày nọ, khi Tạ Sơ đang nấu ăn như thường lệ và tôi cũng đang vẽ tranh như thường lệ, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng súng.
Sau đó là liên tục một chuỗi âm thanh đùng đoàng.
Tôi mới bất giác nhận ra.
Phó bản đầu tiên của trò chơi “sử dụng vũ khí đánh nhau” đã mở ra.
18
【 Hai giờ sáng, cửa phía đông. 】
Tôi nắm chặt tờ giấy trong lòng bàn tay, cầm thêm một túi nilon đựng rau.
Gom lại ném vào thùng rác.
“Tối nay để em nấu bữa tối.” Tôi ngẩng đầu nhìn Tạ Sơ, “Anh muốn ăn gì?”
Tạ Sơ vẫn tích chữ như vàng: “Gì cũng được.”
Tôi làm một bàn ba mặn một canh.
Tạ Sơ vẫn im lặng ăn.
Nhưng mà trong nhà náo nhiệt hơn những ngày khác một chút.
Có lẽ là thấy tôi nghe được tiếng súng bên ngoài nên Tạ Sơ mở TV.
Hắn cũng lười giải thích cho tôi chuyện bên ngoài, tôi chỉ có thể xem tin tức trên TV.
“Tối nay thành phố của chúng ta sẽ đón đợt tuyết đầu mùa, xin hãy đề phòng nhiệt độ bên ngoài……”
TV đang phát dự báo thời tiết.
Tạ Sơ thờ ơ liếc nhìn một cái, tiếp tục ăn.
“Anh có muốn ăn bánh kem không? Để em……”
“Không ăn.”
Tạ Sơ buông đũa bỏ lên lầu.
Tôi ngồi trong phòng khách trống rỗng, cuối cùng vẫn đi làm bánh.
Sau đó sửa sang lại mấy bức tranh mấy ngày nay vẽ.
Tờ giấy đó đương nhiên là hệ thống đưa cho tôi.
Thật ra nó đã từng liên lạc với tôi mấy ngày trước rồi.
Nó nói vài ngày nữa sẽ có cơ hội để đưa tôi đi.
Hai giờ sáng.
Đêm nào Tạ Sơ cũng ngủ chung với tôi, hai giờ sáng sợ là không ra được phòng.
Ai ngờ đêm nay hắn không về phòng.
Tôi cũng không ngủ.
Hắn không về phòng ngủ nhưng cũng không ra ngoài, không có chút động tĩnh nào.
Đúng hai giờ, tôi rời giường.
Căn nhà hai tầng chỉ có đúng một cái đèn nhỏ, làm tôi nhớ lại hồi mới bước vào.
Đi xuống lầu vẫn không thấy bóng dáng của Tạ Sơ.
Bên ngoài gió thổi rất mạnh.
Tôi khoác chiếc áo dày cộm, đi về phía đông.
Cửa phía đông chính là cánh cửa ngày ấy tôi đã đi vào.
Tôi đứng yên nhìn cánh cửa nặng nề cao lớn trước mặt.
Thật ra ngoại trừ hôm đầu tiên, tôi chưa bao giờ thử mở cánh cửa này ra.
Tôi tiến lên hai bước, mở chốt cửa.
Gió lạnh xen lẫn với tuyết liên tục ùa vào.
【 Thiển Thiển! Cuối cùng cũng kết nối được với cô rồi! 】
19
【 Cô bị Tạ Sơ bắt nhốt, Ngụy Y tìm cô khắp nơi. 】
【 Cuối cùng tìm lên đầu Tạ Sơ, cô ấy đòi người, Tạ Sơ không cho. 】
【 Bọn họ vậy mà thật sự trở mặt! 】
【 Thiển Thiển, phó bản đầu tiên đã mở ra, nhiệm vụ của cô đã hoàn thành rồi! 】
Tôi ngồi ở hành lang dài bên ngoài nhà.
Xung quanh trang viên được thắp sáng bởi những ngọn đèn mờ ảo, cây cối rung rung cành nhảy múa dưới ánh đèn.
【 Tôi đã nghĩ kỹ rồi. 】
【 Trên đường cô chạy trốn bị người của Liễu Phong tấn công. 】
(Chắc Liễu Phong là nam chính á:)))
【 Tạ Sơ càng hận bọn họ hơn. 】
【 Tình tiết tiếp theo tiếp tục phát triển thôi! 】
“À.”
Tôi đá nhẹ vào viên sỏi trên đất.
【 Thiển Thiển, hay là……】
Hệ thống do dự nói:
【 Hay là không cần “ch ết” cũng được, cô cứ vậy mà rời đi thôi. 】
【 Ngụy Thanh sẽ khôi phục lại trạng thái NPC. 】
Tôi cụp mắt.
【 Thiển Thiển, lần này không giống như lần trước, thời gian nhiệm vụ khá ngắn……】
【 Cô đã bị nhốt lại ba tháng 】
Ba tháng, nhanh vậy à……
Tôi kéo áo khoác bọc kín người.
Có lẽ là vì quần áo của tôi với quần áo của Tạ Sơ được treo chung với nhau, trên áo vẫn còn thấp thoáng mùi của hắn.
Thật ra bây giờ không phải là thời cơ tốt để rời đi.
Tôi đã dỗ dành Tạ Sơ được ba tháng rồi, cơn giận của hắn hẳn cũng đã tiêu tan phần lớn.
Hắn thông minh như vậy, có thể nghĩ ra cách ngăn chặn hệ thống thì không thể không biết tôi là một trí tuệ đến từ thế giới khác.
Tôi có thể nhờ hệ thống để lại cho hắn một lá thư từ biệt, lần này sẽ không bi thảm như lần trước
Hắn cũng sẽ không muốn hủy diệt thế giới nữa.
【 Thiển Thiển, cô suy nghĩ kỹ đi. 】
【 Trước khi trời sáng quyết định là được. 】
【 Không phải vội. 】
“Sao cậu biết hôm nay tôi có thể ra ngoài?”
Còn không sợ tôi bị phát hiện.
Có thể cho tôi đến khi trời sáng mới phải đưa ra quyết định.
【 Bởi vì hôm nay có tuyết……】
Hệ thống đột nhiên dừng lại.
Vừa lúc một cơn gió thổi mạnh qua mang theo những bông tuyết.
Trong đầu chợt lóe lên một cái ——
Tôi đứng bật dậy, vội vàng chạy ngược lại vào trong nhà.
20
Hôm nay là tuyết đầu mùa.
Tôi vẫn còn nhớ lần đầu tiên tôi gặp Tạ Sơ chính là ngày tuyết đầu mùa.
Trong đợt thử nghiệm đầu tiên của trò chơi, tất cả mọi người đều đổ xô đến trung tâm thành phố để xem hiệu ứng đặc biệt.
Còn tôi lại nhìn thấy một cậu bé đang co ro ở góc phố.
Click chuột vào cậu bé, 7 tuổi, mồ côi mẹ, vô gia cư đã được một năm.
Tôi theo bản năng nhìn ví tiền của mình.
Phiên bản beta vẫn chưa hỗ trợ tiền cho người chơi.
Tôi moi ra được một bát cơm trong kho đạo cụ keo kiệt.
Ngày tôi dùng dao đâm Tạ Sơ cũng là một ngày tuyết đầu mùa.
Hắn ngã trên mặt đất, m áu chảy ra từ ngực, đôi mắt tối đen ảm đạm, mất đi ánh sáng.
Trong mắt chỉ có tuyết rơi dày đặc bên ngoài cửa sổ.
“Tạ Sơ!”
Tôi gọi hắn.
Không có tiếng đáp lại.
“Tạ Sơ!”
Tôi tìm từ trên lầu xuống dưới lầu.
Thư phòng hắn hay ở, phòng chiếu phim, phòng piano.
Không hề có bóng dáng của hắn.
【 Hắn không ở đây đâu. 】
Cửa không đóng, hệ thống có thể liên lạc với tôi.
【 Hàng năm vào lúc này, hắn đều ở trong nhà kho. 】
Tôi đi xuống tầng hầm.
Nhà kho không bật đèn.
Tạ Sơ ở trong một cái tủ nhỏ hẹp.
Giống như năm ấy tôi gặp hắn, thu mình trong một góc.
Trong phòng không lạnh nhưng hắn lại run run.
Tôi đi tới kéo lấy hắn nhưng bị đẩy ra.
Lại kéo, lại đẩy.
Tôi nắm lấy bàn tay đang nắm chặt của hắn.
Dùng sức bẻ tay hắn ra, bên trong là một chiếc nhẫn.
Là chiếc nhẫn được làm bằng tro cốt của tôi.
Rốt cuộc tôi cũng không nhịn được nữa, bật khóc.
“Thật xin lỗi.” Tôi khóc nức nở “Thật xin lỗi, em không nên đối xử với anh như vậy.”
Tôi ôm lấy hắn: “Em không nên đối xử với anh như vậy.”
Là tôi sai.
Tất cả là tại tôi.
Tình yêu không phải là vũ khí.
Nó không nên là vũ khí dùng để làm tổn thương người khác.
“Em không đi à?” Giọng Tạ Sơ lạnh như nước.
“Không đi.” Tôi lắc đầu, “Em không đi nữa.”
Tôi phải biết những tờ giấy đó sao có thể qua mắt được hắn?
“Em không lừa anh, em quay về là vì muốn gặp anh”
“Bọn họ nói anh sẽ không ch ết nên em mới đâm anh.”
“Em nói không thích anh mới là nói dối.”
“Em thích anh.”
“Tạ Sơ, em chỉ thích một mình anh.”
Nước mắt rơi còn nhiều hơn tuyết ngoài kia.
Tạ Sơ nhìn tôi.
Ánh đèn bên ngoài phản chiếu trong đáy mắt hắn như một chùm lửa.
Tôi với người lên, hôn hắn.
Từng chút.
Từng chút một.
Hắn kéo tôi lại, mạnh mẽ hôn xuống.
21
Tôi với Tạ Sơ làm hòa.
Hắn không nhốt tôi lại nữa, cũng gỡ niêm phong cửa sổ trong nhà.
Nhưng chúng tôi vẫn ở lại trang viên này.
Tưởng là không khác gì trước kia nhưng lại khác trước kia rất nhiều.
Chúng tôi gấp gáp đến gần nhau.
Dính nhau như sam.
Hận không thể mãi mãi đừng tách ra.
Cuối cùng tôi cũng có cơ hội chạm vào vết thương trên ngực Tạ Sơ.
Quả nhiên rõ ràng là một người làm bằng xương bằng thịt.
Sau bao nhiêu năm, vết sẹo đó vừa gớm ghiếc vừa đáng sợ
Tôi vừa nhìn thấy liền bật khóc.
Tạ Sơ không nói gì, chỉ hôn tôi thật sâu.
Mùa đông năm đó trôi qua, cuối cùng Tạ Sơ cũng càng ngày càng giống với người tôi từng quen.
Khóe môi nở nụ cười, trong mắt có ánh sáng.
Tôi hỏi hệ thống bây giờ giá trị hắc hóa của hắn là bao nhiêu.
Hệ thống tức điên:
【 Sao tôi biết được!!! 】
【 Cô bảo hắn dỡ bỏ cái hàng phòng ngự trong ngôi nhà này đi đã!!! 】
Tuy đã gỡ niêm phong trên cửa sổ nhưng khi tôi ở trong nhà, hệ thống vẫn thường xuyên “rớt mạng”.
Nó nói Tạ Sơ đã sử dụng một loại vật liệu không tồn tại trên thế giới này để bao bọc toàn bộ căn nhà.
Không cho nó tiếp nhận tín hiệu.
Nó nghi ngờ giá trị hắc hóa của hắn cũng là dùng một cách đặc biệt để chặn lại.
“Nó lại tới nữa à?”
Bây giờ Tạ Sơ chỉ cần thấy tôi ngẩn người là biết tôi đang nói chuyện với hệ thống.
Hắn mất hứng đứng dậy kéo rèm lại.
【 Má……】
Chữ “nó” còn chưa kịp nói ra, tôi đã mất tín hiệu với hệ thống.
Tôi định đứng dậy rời giường nhưng Tạ Sơ lại quay lại giường.
Ôm lấy eo tôi ấn xuống, cắn vào tai tôi:
“Ngủ thêm một chút nữa đi.”
22
Mùa xuân trong thế giới trò chơi vô cùng rực rỡ.
Chúng tôi thường xuyên ra cửa hơn.
Có một ngày Tạ Sơ đột nhiên hỏi tôi trong thế giới của tôi, tôi trông như thế nào.
Tôi trực tiếp vẽ cho hắn một bức chân dung.
“Đẹp không?”
Tạ Sơ nâng cằm nhìn nửa ngày, ánh mắt tập trung vào bức tranh còn tay chỉ vào vầng trăng ngoài cửa sổ.
Mặt tôi đỏ bừng.
Sao có thể không vui cho được?
Người tôi yêu nói tôi đẹp như ánh trăng ngoài cửa sổ.
Tháng tư, khi hoa lá nở rộ.
Tạ Sơ đưa tôi đi trải nghiệm sự lãng mạn độc nhất vô nhị của thế giới này.
Lái máy bay chiến đấu xuyên qua Thung lũng Tình yêu.
Hoa anh đào nở rộ khắp núi là cảnh không bao giờ có thể nhìn thấy ở thế giới thực.
Máy bay chiến đấu mỏng như cánh ve bay qua rừng hoa ở thế giới này như một con chim ruồi bay trong rừng hoa ở thế giới thực.
Tôi vui đến mức hét khàn cả giọng.
Tháng 5 có mưa sao băng.
Tôi với Tạ Sơ ngồi trong căn nhà dưới chân núi nhìn lên cả đêm.
Tôi đã thực hiện được rất nhiều, rất nhiều nguyện vọng.
Tháng sáu, Tạ Sơ khai trường một công viên giải trí dựa theo thế giới thực.
Tôi đưa hắn chơi vòng đu quay.
Sau đó không ngoại lệ chúng tôi hôn nhau trên đỉnh vòng đu quay.
Mãi cho đến khi vòng đu quay chạm tới đáy rồi hắn vẫn giữ đầu tôi không chịu buông.
Vòng đu quay chạm đỉnh lần nữa hắn mới chịu buông tôi ra.
Nhìn màn đêm đầy màu sắc rực rỡ ngoài cửa sổ, hắn hỏi:
“Tính khi nào rời đi?”
23
Quả nhiên là Tạ Sơ biết nhiều hơn chúng tôi tưởng nhiều.
Mỗi một nhiệm vụ công lược đều giới hạn thời gian.
Nếu hoàn thành sẽ có thưởng, ngược lại thất bại sẽ bị trừng phạt.
Nhưng bất kể nó có hoàn thành hay không thì trí tuệ từ thế giới khác cũng không thể ở lại đây.
Nếu cố tìm cách ở lại sẽ tan thành mây khói.
Nhiệm vụ đầu tiên của tôi có thời hạn là ba năm.
Còn nhiệm vụ lần này quá gần với cốt truyện nên chỉ có một năm.
Tạ Sơ không hề biểu lộ ra cảm xúc cực đoan.
Thậm chí lúc hệ thống đưa ra yêu cầu muốn hắn phối hợp với cốt truyện, tiếp tục chống lại nam nữ chính nếu không thế giới này sẽ sụp đổ, hắn cũng yên lặng tỏ vẻ: “Vậy chơi với bọn họ một chút vậy”.
Hắn chỉ hỏi thân xác của Ngụy Thanh sẽ xử lý như thế nào.
【 Quay lại làm NPC hoặc tiêu hủy. 】
Tôi gõ câu trả lời của hệ thống lên máy tính cho hắn xem.
Tạ Sơ gần như không chút do dự nói: “Tiêu hủy đi.”
Tháng sáu trong trò chơi cũng dần trở nên oi bức.
Ngày tôi rời đi là một ngày nắng đẹp.
Tôi lại làm cho Tạ Sơ một cái bánh kem nhỏ.
Trùm phản diện thích ăn bánh kem.
Đây là một bí mật mà chỉ có tôi mới được biết.
Tôi còn đổi một loạt cây xanh trong nhà.
Dặn dò Tạ Sơ phải chăm sóc nó thật tốt.
“Cái khăn quàng cổ này tặng cho anh.”
Tôi nhân lúc lâu lâu hắn bận rộn, lén đan cho hắn một cái khăn quàng cổ trắng như tuyết
“Nếu tuyết đầu mùa tới, anh thấy lạnh thì để nó ở bên anh, biết không?”
“Cái nhẫn kia đừng đeo nữa”
“Không may mắn đâu.”
“Tủ lạnh em đã lấp đầy rồi.”
“Thật ra anh có thể học nấu những món ăn mới.”
“Mấy món khác cũng ngon lắm.”
“Với lát nữa em……”
“Không sao đâu.”
Tạ Sơ không nói gì nữa.
Ngồi đó lặng lẽ nhìn tôi.
Giống như là đã sớm chấp nhận việc tôi sẽ rời đi.
Ngược lại là tôi.
Nói mấy câu nước mắt đã rơi xuống.
Thật ra tôi không thích khóc tí nào.
Tôi biết nước mắt chẳng giải quyết được vấn đề gì nhưng mà ……...
Tạ Sơ đứng dậy, tiến tới ôm tôi vào lòng.
Tôi lau nước mắt lên vai áo hắn, nhìn từng đám mây ráng màu ngoài kia:
“Tạ Sơ, em yêu anh.”
“Ừm.”
Hắn quá đơn giản để trở thành một trùm phản diện.
Ngay khi đám mây ráng màu bên ngoài ngày càng đậm hơn, lòng bàn tay tôi được viết vào hai chữ:
【 Chờ anh. 】