Chương 2
【1……】
Hắn ôm chặt lấy eo tôi.
【 Đi! 】
Tách ——
Đèn sáng.
7
Tôi cũng không biết Tạ Sơ có nhìn thấy mặt tôi không.
Hệ thống thì nói là không.
【 Nếu hắn đã nhìn thấy mặt cô thì hắn đã không cho phong tỏa hội trường rồi. 】
Buổi họp báo của SG bị cúp điện đột ngột, sau khi khôi phục lại cũng không tiếp tục giới thiệu sản phẩm mới nữa.
Mà thay vào đó, hội trường bị phong tỏa, tất cả những người tham dự đều bị điều tra kĩ càng.
Mãi cho đến tối hôm sau, cửa hội trường mới được mở ra.
Đương nhiên là hắn sẽ không tìm ra được tôi.
Cúp điện một cái, tôi xuất hiện bên cạnh Tạ Sơ.
Ngay khi đèn sáng lại, hệ thống lập tức đưa tôi ra ngoài.
【 Cảnh báo thế giới bị sụp đổ đã được gỡ bỏ. Có vẻ như hắn không còn ý định hủy diệt thế giới nữa. 】
【 Chỉ có Thiển Thiển mới làm được! 】
【 Mau suy nghĩ xem làm sao để hoàn thành nhiệm vụ lần này. 】
【 Chỉ cần Tạ Sơ trở về đúng quỹ đạo, cốt truyện chính thức mở ra là hoàn thành rồi! 】
Tôi quay người, phớt lờ tiếng nói trong đầu.
【 Thiển Thiển? 】
Tôi chui đầu vào trong chăn.
【 Thiển Thiển ơi, cô đừng lơ tôi mà ~】
Tôi bịt tai.
【 Cô muốn gì cứ nói với tôi nè~. 】
【 Tôi sẽ giúp Thiển Thiển. 】
Tôi mở mắt ra: “Tôi không muốn làm nhiệm vụ lần này, cậu sẽ giúp tôi sao?”
8
Lúc mới đến thế giới này, tôi nhìn nó bằng ánh mắt của người bề trên.
Tôi cho rằng con người và sự việc ở đây đều là giả tưởng, có thể tùy cho người ta đùa nghịch.
Ba năm sau đó, tôi không còn nghĩ như vậy nữa.
Rõ ràng bọn họ cũng có xương có thịt.
Được yêu sẽ vui vẻ, bị lừa dối sẽ đau khổ.
Khoảnh khắc đáy mắt Tạ Sơ mất đi ánh sáng khi tôi nói ra lời thoại cuối cùng, cả đời này tôi không bao giờ quên.
Cùng một chuyện, tôi không muốn làm lần thứ hai.
Hệ thống im lặng thật lâu:
【 Thiển Thiển, tôi biết…… cô cần một chút thời gian. 】
【 Chúng ta cứ từ từ, không phải vội. 】
Hệ thống không nhắc lại nhiệm vụ công lược nữa.
Ngoại trừ cuộc điều tra ở buổi họp báo hôm đó, mọi thứ bên ngoài đều bình thường.
Tôi vẫn luôn ở bệnh viện.
Phía hệ thống sắp xếp cho tôi một thân phận mới.
Em gái ốm yếu của nữ chính, Ngụy Thanh.
Vừa có thể dễ dàng tiếp cận với Tạ Sơ, vừa không giống như lần trước can thiệp quá nhiều vào cốt truyện.
【 Chỉ cần cô tới một cái là khác liền! 】
Lâu lâu hệ thống sẽ vui vẻ báo tin vui 【 Gần đây Tạ Sơ với Ngụy Y thân thiết hơn hẳn. 】
【 Biết đâu nhiệm vụ lần này cũng không khó lắm! 】
Như vậy tất nhiên là tốt nhất
Một tháng sau, Ngụy Thanh xuất viện.
Tôi đã hoàn toàn thích ứng với cơ thể này, cũng đã kế thừa toàn bộ ký ức của cô ấy.
Tôi thu dọn hành lý theo thói quen của cô ấy, thay bộ quần áo bệnh nhân ra.
Chờ Ngụy Y đến đón.
“Xin lỗi nhé, chị có chút việc nên đến hơi muộn.”
Ngụy Y là nhân vật được game thủ yêu thích nhất, đúng tuýp chị gái dịu dàng.
“Không sao ạ.”
Tôi đứng dậy, xách lấy vali.
Đang chuẩn bị đi thì bị một thân hình bao phủ lấy.
“Thanh Thanh, để bạn chị giúp em xách.”
Tôi ngẩng đầu. Là Tạ Sơ.
“Xin chào” Hắn cười cười nhìn tôi, đôi mắt đen như mực “Em gái.”
9
Tạ Sơ biến thành một người mà tôi không quen biết.
Trước đây hắn u ám, lại lập dị.
Ghét hùa theo người khác, và cũng keo kiệt ánh mắt cho thứ mà hắn ghét.
Thậm chí hắn cười cũng chỉ cười với một mình tôi mà thôi.
Nhưng bây giờ hắn ăn nói tinh tế, cử chỉ lịch sự.
Khóe môi lúc nào cũng nở một nụ cười như có như không.
Dù ai thì nhìn thấy hắn cũng phải thốt lên một câu “Quý ông”.
“Vậy em gái sẽ không từ chối buổi trà chiều ngày mai chứ?”
Giọng điệu cũng dịu dàng đi rất nhiều.
Ngụy Y múc cho tôi một muỗng canh:
“Ngày mai em không rảnh, Thanh Thanh, em đi đi.”
“Anh ấy đã có lời mời rồi.”
Tôi ngẩng đầu.
Tạ Sơ vẫn nhìn tôi cười như thường lệ.
Trong mắt hắn chất đầy từng lớp sương mù, nhìn không thấu.
【 Đồng ý hắn! Thiển Thiển! 】
【 Tình huống trước mắt đang rất ổn! 】
Từ khi tôi ra viện, Tạ Sơ với Ngụy Y càng lui tới thân thiết hơn.
Đôi khi tôi cũng khó tránh được việc chạm mặt hắn.
Nhưng mà hắn không hề làm gì quá đáng với tôi cả.
Thoạt nhìn có vẻ như không hề nghi ngờ tôi.
Cái nhẫn làm bằng tro cốt đã biến mất.
Có lẽ hắn đã quyết định nói lời tạm biệt với quá khứ
Càng quan trọng là sau khi hắn với Ngụy Y thân thiết hơn, tình cảm khó hiểu của Ngụy Y dần phai nhạt.
Bắt đầu quay lại với nam chính đi tuyến cốt truyện.
Thế là mấy hôm nay hệ thống vui điên.
Luôn cảm thấy nhiệm vụ sắp hoàn thành rồi.
【 Mau đồng ý đi Thiển Thiển! 】
Tôi cụp mắt, lên tiếng: “Được.”
10
【 Cô nói xem Tạ Sơ hẹn cô để làm gì. 】
Hệ thống tuy vui như Tết nhưng vẫn còn một ít lý trí.
“Không biết.”
Với tính cách của Tạ Sơ, hắn sẽ không vô duyên vô cớ hẹn người ta đi uống trà.
Nhưng mà trong đầu hắn đang nghĩ cái gì tôi cũng không biết.
Trước đây khi hắn không đề phòng tôi, hắn nhếch mày một cái là tôi biết hắn muốn gì rồi.
Còn bây giờ……
【 Thiển Thiển, hắn tới rồi. 】
Tôi nhẹ hàng gục đầu xuống.
Bởi vì Ngụy Thanh bệnh tật quanh năm nên tình tình cũng nhạy cảm, nhát gan theo.
“Xin lỗi đã để em chờ lâu.”
Hắn vẫn cứ lịch sự, mỉm cười như thường lệ.
Tôi bắt chước Ngụy Thanh ngại ngùng lắc đầu.
Phục vụ kéo ghế cho hắn.
Hắn quen thuộc gọi một tách trà và hai phần điểm tâm.
Trước đây tôi cũng thường hay đi uống trà với hắn.
Hắn biết rõ tôi thích ăn gì, gọi cho tôi xong rồi sẽ gọi một phần y chang cho mình.
Hắn nói rằng tôi thích cái gì thì hắn thích cái đó.
Tôi nhìn món điểm tâm mà trước đây hắn chưa từng gọi, sau đó quay đi.
“Nghe Tiểu Y nói hai người lớn lên cùng nhau?”
Tạ Sơ mỉm cười.
Tôi mím môi, gật đầu.
“Vậy chắc em hiểu rõ sở thích của Tiểu Y lắm nhỉ?”
Tạ Sơ tựa lưng vào ghế, ngón tay lơ đãng gõ nhẹ lên mặt bàn.
Đây cũng là thói quen mà trước đây hắn không có.
Tôi nhìn không hiểu.
Tiếp tục gật đầu.
“Cho nên lần này hẹn em ra đây thật ra là có việc muốn nhờ em giúp.”
Tạ Sơ hơi nghiêng người lên trước, gương mặt đẹp không tỳ vết gần như ngay trước mặt tôi.
Tôi theo bản năng nắm chặt chiếc muỗng nhỏ.
“Tôi thích Tiểu Y đã lâu.”
Tạ Sơ không chớp mắt nhìn tôi, “Tôi định cầu hôn cô ấy.”
“Ngụy Thanh, có thể nhờ em giúp tôi được không?”
11
【 Aaaaa Thiển Thiển!!! 】
【 Quả nhiên chúng ta sắp thành công rồi!!! 】
Hệ thống ở trong đầu tôi điên cuồng thét chói tai.
【 Tạ Sơ sắp cầu hôn với Ngụy Y!!! 】
【 Cuối cùng cốt truyện cũng sắp bắt đầu rồi!!! 】
【 Trong cốt truyện, Tạ Sơ sẽ nhờ Ngụy Thanh giúp hắn chọn nhẫn kim cương!!! 】
Tôi không biết mình đã che giấu biểu cảm thế nào.
Chắc là cũng không tệ lắm.
Suy cho cùng, dù năm đó lòng đau như cắt nhưng tôi vẫn có thể không cảm xúc nói ra năm chữ “sinh ra đã thấp hèn”.
【 Thiển Thiển, đồng ý hắn đi Thiển Thiển! 】
Tôi chớp chớp mắt: “Dạ được.”
Sau đó cúi đầu múc một muỗng Tiramisu, mỉm cười nói:
“Cần tôi giúp gì Tạ tiên sinh cứ việc nói.”
12
Tạ Sơ quả nhiên là nhờ tôi giúp hắn chọn nhẫn.
Ngoại trừ nhẫn thì còn nhờ tôi giúp trang trí địa điểm cầu hôn, từ bố cục chính đến cái bong bóng nhỏ.
Đều là dựa theo sở thích của Ngụy Y.
Hắn với Ngụy Y qua lại càng thường xuyên hơn.
Thậm chí còn khiến nam chính nổi cơn ghen, hai người suýt thì lao vào đánh nhau.
Cốt truyện đang dần quay về quỹ đạo ban đầu.
【 Giá trị tình yêu của nữ chính với nam chính là 50%. 】
【 Giá trị hảo cảm với Tạ Sơ là 60%, giá trị tình yêu là 0. 】
【 Cô ấy sẽ không đồng ý lời cầu hôn của Tạ Sơ. 】
【 Thiển Thiển, chỉ cần Tạ Sơ với nam nữ chính trở mặt, nhiệm vụ của chúng ta sẽ thành công. 】
【 Cô có thể rời đi trước khi phó bản mở ra, tuyệt! 】
Dù sao đây chỉ là một thế giới trò chơi.
Mặc dù được mô phỏng dựa vào thế giới thực, nhưng để gia tăng tính thú vị cho trò chơi, có rất nhiều phó bản kích thích.
Ví dụ như phó bản đầu tiên chính là nam chính với Tạ Sơ đánh nhau để tranh đoạt địa bàn.
Có thể rời đi một cách thanh thản quả thực là một lựa chọn tốt nhất.
Tôi vùi đầu vào chuẩn bị mọi thứ.
Có ký ức của Ngụy Thanh, mấy việc này cũng không khó lắm.
Tạ Sơ dự kiến sẽ cầu hôn trong một bữa tiệc tối.
Mời đầy những nhân vật nổi tiếng.
Nói về độ oanh động thì không kém gì buổi họp báo lần trước.
【 Càng bị từ chối dưới ánh mắt của nhiều người thì Tạ Sơ sẽ càng dễ thẹn quá hóa giận. 】
【 Sự đối lập của hắn với nam nữ chính mới càng hoàn chỉnh. 】
Hệ thống xoa tay hầm hè.
“Đêm nay là tôi có thể rời khỏi đây được rồi đúng không?”
【 Một khi Tạ Sơ với nam nữ chính xé rách mặt nhau, phó bản chuẩn bị mở ra. 】
【 Tôi sẽ đưa cô đi! 】
“Được.”
13
Thân là em gái của Ngụy Y, còn là người tham dự vào kế hoạch này.
Đương nhiên là tôi cũng được mời.
Ngụy Y rất để bụng cô em gái này, trang sức lễ phục đều là tự tay cô ấy lựa cho tôi.
Nhưng mà tôi không đi chung với cô ấy.
Tạ Sơ đã sớm cho xe đến đón Ngụy Y từ lâu rồi.
Tôi cố ý kéo dài thời gian thêm nửa tiếng mới xuất phát.
Dọc đường hệ thống không ngừng thao thao bất tuyệt.
【 Lần này dễ hơn lần trước nhiều, cô không cần phải tổn thương Tạ Sơ nữa. 】
【 Chắc cô cũng vui nhỉ! 】
【 Nghĩ tới việc trở lại là có thể nhận được 500 vạn. 】
【 Vui biết bao! 】
【 Hay là giữa đường đi mua kem ăn đi? Lúc cô không vui……】
“Im lặng!”
Ai bảo tôi không vui?
Có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách dễ dàng như vậy, tôi còn vui hơn bất kì ai.
Chỉ là……
“Tiểu thư, tới rồi.”
Tài xế mở cửa xe cho tôi.
Tôi xuống xe.
Tiệc tối được tổ chức ở một trang viên nằm ngoài ngoại ô.
Trang viên này trước đây tôi đã đến hai lần, cũng coi là quen thuộc.
Bên ngoài được trang trí rất đẹp, mọi người chắc đều đang ở bên trong cả rồi nên ở ngoài rất yên tĩnh.
Người hầu dẫn tôi vào trong.
“Hình như không phải đi hướng này thì phải?”
Người hầu cúi đầu: “Tối nay trời trở gió nên đổi một lối vào khác.”
Tôi hơi chần chừ.
【 Không sao đâu Thiển Thiên, gần đây cốt truyện diễn ra thuận lợi, tôi lại tích được một ít hiện kim. 】
【 Có gì bất thường là tôi đưa cô đi liền. 】
【 Nhanh lên Thiển Thiển, sắp bắt đầu cầu hôn rồi. 】
Tôi nhấc chân.
Người hầu dừng lại trước một cánh cửa cao rộng, mời tôi vào.
Ngọn đèn dầu bên trong tỏa ánh sáng, thấp thoáng nghe được tiếng nhạc.
Tôi bước vào vào.
Người hầu nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Ngay lập tức, tách một tiếng ——
Đèn tắt.
Xung quanh tối đen như mực.
Tiếng nhạc cũng im bặt.
14
Tôi xoay người muốn mở cửa.
Cửa đã bị khóa trái.
Tôi đẩy nhẹ vài cái, hiển nhiên nó vẫn sừng sững.
Xoay người lại, một bóng người xuất hiện trong bóng tối.
Dù không có ánh trăng đi nữa.
Tôi vẫn có thể nhận ra bóng dáng hắn.
Quả nhiên là chuyện không hề dễ ăn như vậy.
Tạ Sơ chưa bao giờ là dễ đối phó cả.
【 Đưa tôi đi. 】
Tôi gọi hệ thống.
Không có tiếng đáp lại.
Tạ Sơ bước từng bước đến gần.
Giày da phát ra tiếng lộc cộc trên mặt đất.
【 Cậu đang làm gì vậy? Mau đưa tôi đi! 】
Tạ Sơ đột nhiên bật cười.
Cực nhẹ nhưng cực trào phúng.
“Nó vào không được đâu.”
Hắn đứng trước mặt tôi.
Khom lưng, nắm lấy cằm tôi: “Xem em còn chạy được không?”
“Thiển Thiển”
15
Tôi bị Tạ Sơ “Cầm tù”.
Tôi không biết hắn dùng cách nào mà biết được sự tồn tại của hệ thống, hơn nữa còn khiến tôi mất liên lạc với nó
Có lẽ hắn đã sắp xếp cả rồi.
Các phòng ở đây đều thông với nhau.
Hắn chỉ cho phép tôi hoạt động ở trong nhà.
Không cho phép tôi ra ngoài, mà chính hắn cũng không ra.
Hắn nhìn chằm chằm tôi.
Rốt cuộc hắn cũng dỡ bỏ cái bộ dáng dịu dàng không chê vào đâu được kia.
Trong đôi mắt lạnh lùng đó có thể nhìn ra được bóng dáng quen thuộc hồi ấy.
“Vì sao lại quay lại?”
“Quay lại gặp anh.”
“Vì sao lại muốn gặp tôi?”
“Tại vì nhớ anh.”
“Lừa đảo.”
“Em không lừa.”
“Vì sao lại nhớ tôi?”
“Bởi vì thích anh.”
“Chứng minh đi?”
Tôi bước lên, ngẩng đầu muốn hôn hắn.
Hắn lại quay đi.
Tôi dùng tay quay mặt hắn lại, hôn xuống.
Hắn ngay lập tức đẩy tôi ra:
“Lâm Thiển, chiêu này của cô không dùng được nữa đâu.”
Sau đó rời đi, bỏ lại tôi một mình.
16
Trước đây Tạ Sơ không có khó dỗ như vậy.
Mỗi lần hắn giận đều không quá ba giây.
Tôi chỉ cần hôn hắn một cái là hắn đã vui vẻ cong môi rồi.
Hắn cũng rất ít khi phớt lờ tôi.
Lúc nói chuyện với người ngoài, hắn sẽ không nói thêm một lời vô nghĩa nào.
Nhưng lúc nói chuyện với tôi, hắn có vô số thứ để nói.
Bây giờ hắn không muốn nói với tôi thêm một lời vô nghĩa nào.
Ngôi nhà lớn như vậy nhưng cả ngày đến một âm thanh cũng không có.
Tạ Sơ đã bịt kín tất cả các cửa sổ.
Không mở cửa sổ được thì cũng không nhìn thế giới bên ngoài được.
Thật ra tôi đã đoán được một chút.
Tạ Sơ là trùm phản diện của thế giới này thế nên thiết lập nhân vật của hắn có chỉ số IQ cao.
Cùng với điểm kỹ năng cực lớn.
Không thì trong trò chơi cũng không có nhiều phó bản tới vậy.
Có lẽ hắn đã nhận ra sự tồn tại của một lực lượng không thuộc về thế giới này.
Nên đã xây dựng căn nhà này.
Không cho tôi bước ra khỏi nhà một bước.
Cửa sổ cũng đóng chặt.
Đơn giản là tôi cũng không muốn ra ngoài.
“Hôm nay muốn ăn gì?”
Tôi mở tủ lạnh ra “Hết thịt bò rồi, ăn thịt gà nhé?”
Tạ Sơ vẫn như trước phớt lờ tôi.
Phớt lờ thì phớt lờ, xí.
Tôi làm theo ý mình vậy.
Lúc cắt thịt gà, tôi không cẩn thận cắt trúng tay.
Vừa mới “a” một tiếng, Tạ Sơ đã lập tức đóng laptop.
Cầm hòm thuốc lại đây.
Lấy băng gạc ra rồi lại ném nó lên bàn.
“Tự cô làm đi.”
Tôi cụp mắt, tự mình khử trùng.
Thật ra dán băng cá nhân thôi là được rồi.
Tạ Sơ đá mạnh vào ghế.
“Vết thương nhỏ thôi, không đau chút nào.”
Tạ Sơ lạnh lùng liếc tôi một cái rồi đi ra ngoài.
Một lát sau quay về với một ít nhu yếu phẩm trên tay.
Trong đó có một hộp thịt bò.
Hắn đẩy tôi đang đứng cạnh tủ bát ra ngoài, sau đó nhặt con d a o làm bếp lên.
Ôi, trùm cuối mà cũng có kỹ năng nấu cơm nữa hả?
Trước giờ đều là tôi nấu ăn cho hắn.
Đến khi đồ ăn được mang ra, chỉ cắn một miếng, mắt tôi đã rưng rưng.
Y chang như hương vị tôi từng nấu.
Hắn ôm chặt lấy eo tôi.
【 Đi! 】
Tách ——
Đèn sáng.
7
Tôi cũng không biết Tạ Sơ có nhìn thấy mặt tôi không.
Hệ thống thì nói là không.
【 Nếu hắn đã nhìn thấy mặt cô thì hắn đã không cho phong tỏa hội trường rồi. 】
Buổi họp báo của SG bị cúp điện đột ngột, sau khi khôi phục lại cũng không tiếp tục giới thiệu sản phẩm mới nữa.
Mà thay vào đó, hội trường bị phong tỏa, tất cả những người tham dự đều bị điều tra kĩ càng.
Mãi cho đến tối hôm sau, cửa hội trường mới được mở ra.
Đương nhiên là hắn sẽ không tìm ra được tôi.
Cúp điện một cái, tôi xuất hiện bên cạnh Tạ Sơ.
Ngay khi đèn sáng lại, hệ thống lập tức đưa tôi ra ngoài.
【 Cảnh báo thế giới bị sụp đổ đã được gỡ bỏ. Có vẻ như hắn không còn ý định hủy diệt thế giới nữa. 】
【 Chỉ có Thiển Thiển mới làm được! 】
【 Mau suy nghĩ xem làm sao để hoàn thành nhiệm vụ lần này. 】
【 Chỉ cần Tạ Sơ trở về đúng quỹ đạo, cốt truyện chính thức mở ra là hoàn thành rồi! 】
Tôi quay người, phớt lờ tiếng nói trong đầu.
【 Thiển Thiển? 】
Tôi chui đầu vào trong chăn.
【 Thiển Thiển ơi, cô đừng lơ tôi mà ~】
Tôi bịt tai.
【 Cô muốn gì cứ nói với tôi nè~. 】
【 Tôi sẽ giúp Thiển Thiển. 】
Tôi mở mắt ra: “Tôi không muốn làm nhiệm vụ lần này, cậu sẽ giúp tôi sao?”
8
Lúc mới đến thế giới này, tôi nhìn nó bằng ánh mắt của người bề trên.
Tôi cho rằng con người và sự việc ở đây đều là giả tưởng, có thể tùy cho người ta đùa nghịch.
Ba năm sau đó, tôi không còn nghĩ như vậy nữa.
Rõ ràng bọn họ cũng có xương có thịt.
Được yêu sẽ vui vẻ, bị lừa dối sẽ đau khổ.
Khoảnh khắc đáy mắt Tạ Sơ mất đi ánh sáng khi tôi nói ra lời thoại cuối cùng, cả đời này tôi không bao giờ quên.
Cùng một chuyện, tôi không muốn làm lần thứ hai.
Hệ thống im lặng thật lâu:
【 Thiển Thiển, tôi biết…… cô cần một chút thời gian. 】
【 Chúng ta cứ từ từ, không phải vội. 】
Hệ thống không nhắc lại nhiệm vụ công lược nữa.
Ngoại trừ cuộc điều tra ở buổi họp báo hôm đó, mọi thứ bên ngoài đều bình thường.
Tôi vẫn luôn ở bệnh viện.
Phía hệ thống sắp xếp cho tôi một thân phận mới.
Em gái ốm yếu của nữ chính, Ngụy Thanh.
Vừa có thể dễ dàng tiếp cận với Tạ Sơ, vừa không giống như lần trước can thiệp quá nhiều vào cốt truyện.
【 Chỉ cần cô tới một cái là khác liền! 】
Lâu lâu hệ thống sẽ vui vẻ báo tin vui 【 Gần đây Tạ Sơ với Ngụy Y thân thiết hơn hẳn. 】
【 Biết đâu nhiệm vụ lần này cũng không khó lắm! 】
Như vậy tất nhiên là tốt nhất
Một tháng sau, Ngụy Thanh xuất viện.
Tôi đã hoàn toàn thích ứng với cơ thể này, cũng đã kế thừa toàn bộ ký ức của cô ấy.
Tôi thu dọn hành lý theo thói quen của cô ấy, thay bộ quần áo bệnh nhân ra.
Chờ Ngụy Y đến đón.
“Xin lỗi nhé, chị có chút việc nên đến hơi muộn.”
Ngụy Y là nhân vật được game thủ yêu thích nhất, đúng tuýp chị gái dịu dàng.
“Không sao ạ.”
Tôi đứng dậy, xách lấy vali.
Đang chuẩn bị đi thì bị một thân hình bao phủ lấy.
“Thanh Thanh, để bạn chị giúp em xách.”
Tôi ngẩng đầu. Là Tạ Sơ.
“Xin chào” Hắn cười cười nhìn tôi, đôi mắt đen như mực “Em gái.”
9
Tạ Sơ biến thành một người mà tôi không quen biết.
Trước đây hắn u ám, lại lập dị.
Ghét hùa theo người khác, và cũng keo kiệt ánh mắt cho thứ mà hắn ghét.
Thậm chí hắn cười cũng chỉ cười với một mình tôi mà thôi.
Nhưng bây giờ hắn ăn nói tinh tế, cử chỉ lịch sự.
Khóe môi lúc nào cũng nở một nụ cười như có như không.
Dù ai thì nhìn thấy hắn cũng phải thốt lên một câu “Quý ông”.
“Vậy em gái sẽ không từ chối buổi trà chiều ngày mai chứ?”
Giọng điệu cũng dịu dàng đi rất nhiều.
Ngụy Y múc cho tôi một muỗng canh:
“Ngày mai em không rảnh, Thanh Thanh, em đi đi.”
“Anh ấy đã có lời mời rồi.”
Tôi ngẩng đầu.
Tạ Sơ vẫn nhìn tôi cười như thường lệ.
Trong mắt hắn chất đầy từng lớp sương mù, nhìn không thấu.
【 Đồng ý hắn! Thiển Thiển! 】
【 Tình huống trước mắt đang rất ổn! 】
Từ khi tôi ra viện, Tạ Sơ với Ngụy Y càng lui tới thân thiết hơn.
Đôi khi tôi cũng khó tránh được việc chạm mặt hắn.
Nhưng mà hắn không hề làm gì quá đáng với tôi cả.
Thoạt nhìn có vẻ như không hề nghi ngờ tôi.
Cái nhẫn làm bằng tro cốt đã biến mất.
Có lẽ hắn đã quyết định nói lời tạm biệt với quá khứ
Càng quan trọng là sau khi hắn với Ngụy Y thân thiết hơn, tình cảm khó hiểu của Ngụy Y dần phai nhạt.
Bắt đầu quay lại với nam chính đi tuyến cốt truyện.
Thế là mấy hôm nay hệ thống vui điên.
Luôn cảm thấy nhiệm vụ sắp hoàn thành rồi.
【 Mau đồng ý đi Thiển Thiển! 】
Tôi cụp mắt, lên tiếng: “Được.”
10
【 Cô nói xem Tạ Sơ hẹn cô để làm gì. 】
Hệ thống tuy vui như Tết nhưng vẫn còn một ít lý trí.
“Không biết.”
Với tính cách của Tạ Sơ, hắn sẽ không vô duyên vô cớ hẹn người ta đi uống trà.
Nhưng mà trong đầu hắn đang nghĩ cái gì tôi cũng không biết.
Trước đây khi hắn không đề phòng tôi, hắn nhếch mày một cái là tôi biết hắn muốn gì rồi.
Còn bây giờ……
【 Thiển Thiển, hắn tới rồi. 】
Tôi nhẹ hàng gục đầu xuống.
Bởi vì Ngụy Thanh bệnh tật quanh năm nên tình tình cũng nhạy cảm, nhát gan theo.
“Xin lỗi đã để em chờ lâu.”
Hắn vẫn cứ lịch sự, mỉm cười như thường lệ.
Tôi bắt chước Ngụy Thanh ngại ngùng lắc đầu.
Phục vụ kéo ghế cho hắn.
Hắn quen thuộc gọi một tách trà và hai phần điểm tâm.
Trước đây tôi cũng thường hay đi uống trà với hắn.
Hắn biết rõ tôi thích ăn gì, gọi cho tôi xong rồi sẽ gọi một phần y chang cho mình.
Hắn nói rằng tôi thích cái gì thì hắn thích cái đó.
Tôi nhìn món điểm tâm mà trước đây hắn chưa từng gọi, sau đó quay đi.
“Nghe Tiểu Y nói hai người lớn lên cùng nhau?”
Tạ Sơ mỉm cười.
Tôi mím môi, gật đầu.
“Vậy chắc em hiểu rõ sở thích của Tiểu Y lắm nhỉ?”
Tạ Sơ tựa lưng vào ghế, ngón tay lơ đãng gõ nhẹ lên mặt bàn.
Đây cũng là thói quen mà trước đây hắn không có.
Tôi nhìn không hiểu.
Tiếp tục gật đầu.
“Cho nên lần này hẹn em ra đây thật ra là có việc muốn nhờ em giúp.”
Tạ Sơ hơi nghiêng người lên trước, gương mặt đẹp không tỳ vết gần như ngay trước mặt tôi.
Tôi theo bản năng nắm chặt chiếc muỗng nhỏ.
“Tôi thích Tiểu Y đã lâu.”
Tạ Sơ không chớp mắt nhìn tôi, “Tôi định cầu hôn cô ấy.”
“Ngụy Thanh, có thể nhờ em giúp tôi được không?”
11
【 Aaaaa Thiển Thiển!!! 】
【 Quả nhiên chúng ta sắp thành công rồi!!! 】
Hệ thống ở trong đầu tôi điên cuồng thét chói tai.
【 Tạ Sơ sắp cầu hôn với Ngụy Y!!! 】
【 Cuối cùng cốt truyện cũng sắp bắt đầu rồi!!! 】
【 Trong cốt truyện, Tạ Sơ sẽ nhờ Ngụy Thanh giúp hắn chọn nhẫn kim cương!!! 】
Tôi không biết mình đã che giấu biểu cảm thế nào.
Chắc là cũng không tệ lắm.
Suy cho cùng, dù năm đó lòng đau như cắt nhưng tôi vẫn có thể không cảm xúc nói ra năm chữ “sinh ra đã thấp hèn”.
【 Thiển Thiển, đồng ý hắn đi Thiển Thiển! 】
Tôi chớp chớp mắt: “Dạ được.”
Sau đó cúi đầu múc một muỗng Tiramisu, mỉm cười nói:
“Cần tôi giúp gì Tạ tiên sinh cứ việc nói.”
12
Tạ Sơ quả nhiên là nhờ tôi giúp hắn chọn nhẫn.
Ngoại trừ nhẫn thì còn nhờ tôi giúp trang trí địa điểm cầu hôn, từ bố cục chính đến cái bong bóng nhỏ.
Đều là dựa theo sở thích của Ngụy Y.
Hắn với Ngụy Y qua lại càng thường xuyên hơn.
Thậm chí còn khiến nam chính nổi cơn ghen, hai người suýt thì lao vào đánh nhau.
Cốt truyện đang dần quay về quỹ đạo ban đầu.
【 Giá trị tình yêu của nữ chính với nam chính là 50%. 】
【 Giá trị hảo cảm với Tạ Sơ là 60%, giá trị tình yêu là 0. 】
【 Cô ấy sẽ không đồng ý lời cầu hôn của Tạ Sơ. 】
【 Thiển Thiển, chỉ cần Tạ Sơ với nam nữ chính trở mặt, nhiệm vụ của chúng ta sẽ thành công. 】
【 Cô có thể rời đi trước khi phó bản mở ra, tuyệt! 】
Dù sao đây chỉ là một thế giới trò chơi.
Mặc dù được mô phỏng dựa vào thế giới thực, nhưng để gia tăng tính thú vị cho trò chơi, có rất nhiều phó bản kích thích.
Ví dụ như phó bản đầu tiên chính là nam chính với Tạ Sơ đánh nhau để tranh đoạt địa bàn.
Có thể rời đi một cách thanh thản quả thực là một lựa chọn tốt nhất.
Tôi vùi đầu vào chuẩn bị mọi thứ.
Có ký ức của Ngụy Thanh, mấy việc này cũng không khó lắm.
Tạ Sơ dự kiến sẽ cầu hôn trong một bữa tiệc tối.
Mời đầy những nhân vật nổi tiếng.
Nói về độ oanh động thì không kém gì buổi họp báo lần trước.
【 Càng bị từ chối dưới ánh mắt của nhiều người thì Tạ Sơ sẽ càng dễ thẹn quá hóa giận. 】
【 Sự đối lập của hắn với nam nữ chính mới càng hoàn chỉnh. 】
Hệ thống xoa tay hầm hè.
“Đêm nay là tôi có thể rời khỏi đây được rồi đúng không?”
【 Một khi Tạ Sơ với nam nữ chính xé rách mặt nhau, phó bản chuẩn bị mở ra. 】
【 Tôi sẽ đưa cô đi! 】
“Được.”
13
Thân là em gái của Ngụy Y, còn là người tham dự vào kế hoạch này.
Đương nhiên là tôi cũng được mời.
Ngụy Y rất để bụng cô em gái này, trang sức lễ phục đều là tự tay cô ấy lựa cho tôi.
Nhưng mà tôi không đi chung với cô ấy.
Tạ Sơ đã sớm cho xe đến đón Ngụy Y từ lâu rồi.
Tôi cố ý kéo dài thời gian thêm nửa tiếng mới xuất phát.
Dọc đường hệ thống không ngừng thao thao bất tuyệt.
【 Lần này dễ hơn lần trước nhiều, cô không cần phải tổn thương Tạ Sơ nữa. 】
【 Chắc cô cũng vui nhỉ! 】
【 Nghĩ tới việc trở lại là có thể nhận được 500 vạn. 】
【 Vui biết bao! 】
【 Hay là giữa đường đi mua kem ăn đi? Lúc cô không vui……】
“Im lặng!”
Ai bảo tôi không vui?
Có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách dễ dàng như vậy, tôi còn vui hơn bất kì ai.
Chỉ là……
“Tiểu thư, tới rồi.”
Tài xế mở cửa xe cho tôi.
Tôi xuống xe.
Tiệc tối được tổ chức ở một trang viên nằm ngoài ngoại ô.
Trang viên này trước đây tôi đã đến hai lần, cũng coi là quen thuộc.
Bên ngoài được trang trí rất đẹp, mọi người chắc đều đang ở bên trong cả rồi nên ở ngoài rất yên tĩnh.
Người hầu dẫn tôi vào trong.
“Hình như không phải đi hướng này thì phải?”
Người hầu cúi đầu: “Tối nay trời trở gió nên đổi một lối vào khác.”
Tôi hơi chần chừ.
【 Không sao đâu Thiển Thiên, gần đây cốt truyện diễn ra thuận lợi, tôi lại tích được một ít hiện kim. 】
【 Có gì bất thường là tôi đưa cô đi liền. 】
【 Nhanh lên Thiển Thiển, sắp bắt đầu cầu hôn rồi. 】
Tôi nhấc chân.
Người hầu dừng lại trước một cánh cửa cao rộng, mời tôi vào.
Ngọn đèn dầu bên trong tỏa ánh sáng, thấp thoáng nghe được tiếng nhạc.
Tôi bước vào vào.
Người hầu nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Ngay lập tức, tách một tiếng ——
Đèn tắt.
Xung quanh tối đen như mực.
Tiếng nhạc cũng im bặt.
14
Tôi xoay người muốn mở cửa.
Cửa đã bị khóa trái.
Tôi đẩy nhẹ vài cái, hiển nhiên nó vẫn sừng sững.
Xoay người lại, một bóng người xuất hiện trong bóng tối.
Dù không có ánh trăng đi nữa.
Tôi vẫn có thể nhận ra bóng dáng hắn.
Quả nhiên là chuyện không hề dễ ăn như vậy.
Tạ Sơ chưa bao giờ là dễ đối phó cả.
【 Đưa tôi đi. 】
Tôi gọi hệ thống.
Không có tiếng đáp lại.
Tạ Sơ bước từng bước đến gần.
Giày da phát ra tiếng lộc cộc trên mặt đất.
【 Cậu đang làm gì vậy? Mau đưa tôi đi! 】
Tạ Sơ đột nhiên bật cười.
Cực nhẹ nhưng cực trào phúng.
“Nó vào không được đâu.”
Hắn đứng trước mặt tôi.
Khom lưng, nắm lấy cằm tôi: “Xem em còn chạy được không?”
“Thiển Thiển”
15
Tôi bị Tạ Sơ “Cầm tù”.
Tôi không biết hắn dùng cách nào mà biết được sự tồn tại của hệ thống, hơn nữa còn khiến tôi mất liên lạc với nó
Có lẽ hắn đã sắp xếp cả rồi.
Các phòng ở đây đều thông với nhau.
Hắn chỉ cho phép tôi hoạt động ở trong nhà.
Không cho phép tôi ra ngoài, mà chính hắn cũng không ra.
Hắn nhìn chằm chằm tôi.
Rốt cuộc hắn cũng dỡ bỏ cái bộ dáng dịu dàng không chê vào đâu được kia.
Trong đôi mắt lạnh lùng đó có thể nhìn ra được bóng dáng quen thuộc hồi ấy.
“Vì sao lại quay lại?”
“Quay lại gặp anh.”
“Vì sao lại muốn gặp tôi?”
“Tại vì nhớ anh.”
“Lừa đảo.”
“Em không lừa.”
“Vì sao lại nhớ tôi?”
“Bởi vì thích anh.”
“Chứng minh đi?”
Tôi bước lên, ngẩng đầu muốn hôn hắn.
Hắn lại quay đi.
Tôi dùng tay quay mặt hắn lại, hôn xuống.
Hắn ngay lập tức đẩy tôi ra:
“Lâm Thiển, chiêu này của cô không dùng được nữa đâu.”
Sau đó rời đi, bỏ lại tôi một mình.
16
Trước đây Tạ Sơ không có khó dỗ như vậy.
Mỗi lần hắn giận đều không quá ba giây.
Tôi chỉ cần hôn hắn một cái là hắn đã vui vẻ cong môi rồi.
Hắn cũng rất ít khi phớt lờ tôi.
Lúc nói chuyện với người ngoài, hắn sẽ không nói thêm một lời vô nghĩa nào.
Nhưng lúc nói chuyện với tôi, hắn có vô số thứ để nói.
Bây giờ hắn không muốn nói với tôi thêm một lời vô nghĩa nào.
Ngôi nhà lớn như vậy nhưng cả ngày đến một âm thanh cũng không có.
Tạ Sơ đã bịt kín tất cả các cửa sổ.
Không mở cửa sổ được thì cũng không nhìn thế giới bên ngoài được.
Thật ra tôi đã đoán được một chút.
Tạ Sơ là trùm phản diện của thế giới này thế nên thiết lập nhân vật của hắn có chỉ số IQ cao.
Cùng với điểm kỹ năng cực lớn.
Không thì trong trò chơi cũng không có nhiều phó bản tới vậy.
Có lẽ hắn đã nhận ra sự tồn tại của một lực lượng không thuộc về thế giới này.
Nên đã xây dựng căn nhà này.
Không cho tôi bước ra khỏi nhà một bước.
Cửa sổ cũng đóng chặt.
Đơn giản là tôi cũng không muốn ra ngoài.
“Hôm nay muốn ăn gì?”
Tôi mở tủ lạnh ra “Hết thịt bò rồi, ăn thịt gà nhé?”
Tạ Sơ vẫn như trước phớt lờ tôi.
Phớt lờ thì phớt lờ, xí.
Tôi làm theo ý mình vậy.
Lúc cắt thịt gà, tôi không cẩn thận cắt trúng tay.
Vừa mới “a” một tiếng, Tạ Sơ đã lập tức đóng laptop.
Cầm hòm thuốc lại đây.
Lấy băng gạc ra rồi lại ném nó lên bàn.
“Tự cô làm đi.”
Tôi cụp mắt, tự mình khử trùng.
Thật ra dán băng cá nhân thôi là được rồi.
Tạ Sơ đá mạnh vào ghế.
“Vết thương nhỏ thôi, không đau chút nào.”
Tạ Sơ lạnh lùng liếc tôi một cái rồi đi ra ngoài.
Một lát sau quay về với một ít nhu yếu phẩm trên tay.
Trong đó có một hộp thịt bò.
Hắn đẩy tôi đang đứng cạnh tủ bát ra ngoài, sau đó nhặt con d a o làm bếp lên.
Ôi, trùm cuối mà cũng có kỹ năng nấu cơm nữa hả?
Trước giờ đều là tôi nấu ăn cho hắn.
Đến khi đồ ăn được mang ra, chỉ cắn một miếng, mắt tôi đã rưng rưng.
Y chang như hương vị tôi từng nấu.