Chương : 175
̀n.
Hống!
Hắc Diễm Hung Hồn Sát nhô người lên, đột nhiên hống ra một hơi, không gian kia như mặt gương bị chấn đến mức nát tan, trên bầu trời hiện ra từng vết rạn cùng hố đen, sóng âm mãnh liệt vỡ vụn không gian, đột nhiên chấn động tới Phượng Hoàng.
Thu!
Hỏa Phượng hí dài một tiếng, ở trên không trung phun ra một đạo hỏa diễm, trong nháy mắt đem toàn bộ chân trời đốt đỏ bừng, biển lửa hướng dưới lăn lăn đi, như sóng biển một làn sóng che lại một làn sóng, va chạm vào sóng âm!
Oanh…
Hai nguồn sức mạnh chạm vào nhau, toàn bộ bầu trời bị vỡ thành hai mảnh, trung gian hiện ra một cái hố đen thật dài, bên trong đầy rẫy các loại năng lượng mặt trái của vũ trụ, trắng trợn nuốt chửng tất cả.
Tâm thần của Lý Vân Tiêu bị kinh hãi, hắn cũng là tồn tại đã từng đứng ở đỉnh cao của Thiên Vũ đại lục, nhưng loại quyết đấu một chiêu liền đánh nát hư không kia là chưa từng gặp?
Năm ấy cùng Bá Thiên Vũ Đế tranh cướp Thiên Địa Phong Vân bảng, đem Thánh Vực đánh vụn, đã bị truyền là giai thoại. Nhưng cùng loại trực tiếp xé rách không gian kia so sánh, hoàn toàn biến thành trò trẻ con.
Tuy rằng hắn không có hình thể, nhưng ý thức cũng nuốt ngụm nước miếng, chấn động không chỉ là như vậy, Hắc Diễm Hung Hồn Sát kia đến cùng là quái vật ra sao? Dĩ nhiên có thể cùng Chân Linh chống đỡ, vì sao không có ghi lại ở trong điển tịch.
Lần đầu nhìn thấy bích hoạ của Hắc Diễm Hung Hồn Sát, còn tưởng rằng là một loại Đồ Đằng nào đó của các bộ lạc cổ xưa, chỉ là yêu thú cao cấp một chút mà thôi. Nhưng hiện tại vừa thấy, sự việc hoàn toàn không phải như thế!
Hắc Diễm Hung Hồn Sát kia, dĩ nhiên cũng có lực lượng Thập Phương Thần Cảnh!
Hống!
Hắc Diễm Hung Hồn Sát thấy Hỏa Phượng chặn lại công kích của nó, tựa hồ hết sức bất mãn, rống to một tiếng trực tiếp vọt lên, nửa người dưới là khí màu đen, liên miên không dứt lôi kéo lên, thật giống như một sợi dây thừng, không ngừng kéo dài.
Thu!
Hai Thập Phương Thần Cảnh cường giả nhất thời hỗn chiến, trên bầu trời đâu đâu cũng có ngọn lửa màu đỏ cùng khí thể màu đen, quấn quít cùng nhau. Rất nhanh bầu trời trong xanh cũng dần dần ảm đạm xuống, hư không chu vi vạn dặm bắt đầu hiện ra đạo đạo vết nứt màu đen, trong trăm dặm càng là vỡ vụn toàn bộ, hắc động thật lớn đang điên cuồng nuốt chửng các loại năng lượng. Mà hai vị cường giả ngay ở dưới trạng thái như vậy còn đang điên cuồng chém giết.
Hỏa Phượng công kích đều là lấy linh xảo làm chủ, ở trên hố đen một mực bay lượn, không ngừng phun ra chân hỏa.
Hắc Diễm Hung Hồn Sát thì không ngừng đuổi theo Phượng Hoàng công kích, khí thể màu đen trong tay điên cuồng thả ra ngoài, Lý Vân Tiêu híp mắt nhìn, cũng nhìn không ra bất kỳ manh mối gì, loại khí thể màu đen kia đến cùng là vật gì? Dĩ nhiên có thể chống đối chân hỏa công kích.
Hai vị cường giả càng đánh càng mạnh, cứ như vậy đánh bảy ngày bảy đêm, rốt cục dần dần không chống đỡ nổi, bầu trời phá nát cũng từ từ tự mình chữa trị.
Ý thức của Lý Vân Tiêu ở trên người Phượng Hoàng, rất rõ ràng phát hiện Hỏa Phượng đã sớm chiến đến đèn cạn dầu, chỉ là khổ sở dùng tính mạng chống đỡ. Còn Hắc Diễm Hung Hồn Sát phỏng chừng cũng chẳng tốt đẹp gì, khí thể màu đen cũng biến thành hết sức đạm bạc, thương thế trên người hai người càng là nhìn thấy mà giật mình, một cái toàn thân màu đỏ, trên thân thể có điểm điểm lực lượng màu đen xâm nhập, hầu như thành hắc Phượng Hoàng, mà Hắc Diễm Hung Hồn Sát lại bị thiêu khắp nơi, vô cùng thê thảm.
Rốt cục, Hắc Diễm Hung Hồn Sát không chống đỡ nổi, liên tiếp rống giận mấy tiếng, thân thể nhanh chóng từ không trung chìm xuống dưới, khí thể màu đen cũng theo thân thể rút xuống, lui về Thiên Đãng sơn mạch. Toàn bộ sơn mạch, nguyên khí bắt đầu từ bốn phương tám hướng tràn vào.
Sáu cột sáng phóng lên trời, cũng trong nháy mắt bắt đầu biến ảo, cuối cùng hóa thành điểm điểm huỳnh quang tiêu tan ở trong thiên địa. Bầu trời ngoại trừ lượng lớn lỗ đen ra, đã trở nên một mảnh tĩnh dật.
Thu!
Hỏa Phượng kéo thân thể trọng thương, rên rỉ một tiếng, bắt đầu hướng về xa xa bay đi.
Lý Vân Tiêu rõ ràng cảm nhận được lực lượng tính mạng của nó đang kịch liệt hạ xuống, đặc biệt khí thể màu đen ở trong người càng ngày càng tàn phá, điên cuồng nuốt chửng sinh cơ của Phượng Hoàng.
Rốt cục sau khi phi hành không biết bao lâu, Phượng Hoàng nhịn không được nữa, cả thân thể ngã xuống dưới.
Ý thức của Lý Vân Tiêu cũng ở đây kết thúc, toàn bộ trong thiên địa trở nên một mảnh tối tăm.
– Nguyên lai đó là trí nhớ trước khi chết của con Hỏa Phượng này, nghe đồn Phượng Hoàng có thể niết bàn sống lại, nhưng vì sao nó lại trực tiếp vẫn lạc?
Lý Vân Tiêu có chút không rõ, càng để hắn nghi hoặc chính là.
– Ta hiện tại đến cùng là xảy ra chuyện gì? Không có cảm giác thân thể cùng linh hồn, vì sao ý thức còn có thể tồn tại?
Ngay khi hắn trăm mối vẫn không có lời giải, đột nhiên trong đất trời dựng lên một đám lửa, dần dần đem ý thức của hắn thiêu đốt vào. Hắn nhận ra này chính là bản mệnh chi hỏa của Phượng Hoàng.
Ở trong ngọn lửa, ý thức của hắn không chỉ bất diệt, trái lại bắt đầu dần dần rõ ràng lên.
– Đây là?
Hắn ngơ ngác “nhìn” bên trong hỏa diễm, nhìn bóng người dần dần nổi lên, nhất thời hoảng hốt, chính là linh hồn huyễn ảnh của mình.
Rốt cục hắn cũng có cảm giác linh hồn tồn tại, ý thức có thân thể ký thác, chậm rãi mở mắt ra, đột nhiên phát hiện mình vẫn còn ở trong Giới Thần Bi.
Phượng Hoàng Chân Hỏa còn nung đốt ở trên linh hồn của hắn, nhưng không có cảm giác không khỏe một chút nào, trái lại càng ngày càng thoải mái, rốt cục hỏa diễm dần dần cô đọng, kịch liệt bay vào trong hồn phách của hắn, ánh lửa ngập trời trong Giới Thần Bi thu lại, co lại thành một dấu ấn hỏa vân, hiện lên ở trên trán.
– Linh hồn của ta, dĩ nhiên tái tạo!
Lý Vân Tiêu khiếp sợ cảm nhận được hồn thể hoàn toàn mới này, một luồng lực lượng mạnh mẽ mà dâng trào ở trong linh hồn lưu chuyển.
– Cấp ba, dĩ nhiên đạt đến trình độ Thuật Luyện Sư cấp ba!
Hắn khiếp sợ trợn mắt ngoác mồm nói:
– Không chỉ như vậy, hơn nữa năng lượng linh hồn này là bàng bạc như vậy, cuồn cuộn không ngừng, vô cùng vô tận!
Hắn ngẩng đầu lên, giờ khắc này trong Giới Thần Bi một mảnh trong trẻo.
Lý Vân Tiêu ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu cảm thụ cùng liên hệ ngoại giới. Lúc hồn phách của hắn thoát đi thân thể, thân thể đã bị ngọn lửa thiêu thành tro tàn. Giờ khắc này thăm dò, trên mặt cũng hiện ra một thần sắc cổ quái.
Ở trong ý thức không gian của Hỏa Phượng, thân thể Lý Vân Tiêu ngồi xếp bằng, trên người không ngừng hiện ra lưu quang, óng ánh long lanh, phảng phất thấy rõ mỗi một mạch máu. Chính là Bá Thiên Luyện Thể Quyết Lưu Ly Chi Thể.
Thân thể kia đột nhiên mở mắt, trong tròng mắt tràn đầy giật mình, hắn cẩn thận kiểm tra toàn thân một phen, dĩ nhiên không có một chút tổn thương nào, hơn nữa so với lúc trước còn cường đại hơn mấy lần.
– Thân thể cũng tái tạo!
Lý Vân Tiêu vừa mừng vừa sợ, cảm thụ lực lượng nguyên khí dâng trào trong cơ thể, đã đạt đến tam tinh Võ Sư!
Hống!
Hắc Diễm Hung Hồn Sát nhô người lên, đột nhiên hống ra một hơi, không gian kia như mặt gương bị chấn đến mức nát tan, trên bầu trời hiện ra từng vết rạn cùng hố đen, sóng âm mãnh liệt vỡ vụn không gian, đột nhiên chấn động tới Phượng Hoàng.
Thu!
Hỏa Phượng hí dài một tiếng, ở trên không trung phun ra một đạo hỏa diễm, trong nháy mắt đem toàn bộ chân trời đốt đỏ bừng, biển lửa hướng dưới lăn lăn đi, như sóng biển một làn sóng che lại một làn sóng, va chạm vào sóng âm!
Oanh…
Hai nguồn sức mạnh chạm vào nhau, toàn bộ bầu trời bị vỡ thành hai mảnh, trung gian hiện ra một cái hố đen thật dài, bên trong đầy rẫy các loại năng lượng mặt trái của vũ trụ, trắng trợn nuốt chửng tất cả.
Tâm thần của Lý Vân Tiêu bị kinh hãi, hắn cũng là tồn tại đã từng đứng ở đỉnh cao của Thiên Vũ đại lục, nhưng loại quyết đấu một chiêu liền đánh nát hư không kia là chưa từng gặp?
Năm ấy cùng Bá Thiên Vũ Đế tranh cướp Thiên Địa Phong Vân bảng, đem Thánh Vực đánh vụn, đã bị truyền là giai thoại. Nhưng cùng loại trực tiếp xé rách không gian kia so sánh, hoàn toàn biến thành trò trẻ con.
Tuy rằng hắn không có hình thể, nhưng ý thức cũng nuốt ngụm nước miếng, chấn động không chỉ là như vậy, Hắc Diễm Hung Hồn Sát kia đến cùng là quái vật ra sao? Dĩ nhiên có thể cùng Chân Linh chống đỡ, vì sao không có ghi lại ở trong điển tịch.
Lần đầu nhìn thấy bích hoạ của Hắc Diễm Hung Hồn Sát, còn tưởng rằng là một loại Đồ Đằng nào đó của các bộ lạc cổ xưa, chỉ là yêu thú cao cấp một chút mà thôi. Nhưng hiện tại vừa thấy, sự việc hoàn toàn không phải như thế!
Hắc Diễm Hung Hồn Sát kia, dĩ nhiên cũng có lực lượng Thập Phương Thần Cảnh!
Hống!
Hắc Diễm Hung Hồn Sát thấy Hỏa Phượng chặn lại công kích của nó, tựa hồ hết sức bất mãn, rống to một tiếng trực tiếp vọt lên, nửa người dưới là khí màu đen, liên miên không dứt lôi kéo lên, thật giống như một sợi dây thừng, không ngừng kéo dài.
Thu!
Hai Thập Phương Thần Cảnh cường giả nhất thời hỗn chiến, trên bầu trời đâu đâu cũng có ngọn lửa màu đỏ cùng khí thể màu đen, quấn quít cùng nhau. Rất nhanh bầu trời trong xanh cũng dần dần ảm đạm xuống, hư không chu vi vạn dặm bắt đầu hiện ra đạo đạo vết nứt màu đen, trong trăm dặm càng là vỡ vụn toàn bộ, hắc động thật lớn đang điên cuồng nuốt chửng các loại năng lượng. Mà hai vị cường giả ngay ở dưới trạng thái như vậy còn đang điên cuồng chém giết.
Hỏa Phượng công kích đều là lấy linh xảo làm chủ, ở trên hố đen một mực bay lượn, không ngừng phun ra chân hỏa.
Hắc Diễm Hung Hồn Sát thì không ngừng đuổi theo Phượng Hoàng công kích, khí thể màu đen trong tay điên cuồng thả ra ngoài, Lý Vân Tiêu híp mắt nhìn, cũng nhìn không ra bất kỳ manh mối gì, loại khí thể màu đen kia đến cùng là vật gì? Dĩ nhiên có thể chống đối chân hỏa công kích.
Hai vị cường giả càng đánh càng mạnh, cứ như vậy đánh bảy ngày bảy đêm, rốt cục dần dần không chống đỡ nổi, bầu trời phá nát cũng từ từ tự mình chữa trị.
Ý thức của Lý Vân Tiêu ở trên người Phượng Hoàng, rất rõ ràng phát hiện Hỏa Phượng đã sớm chiến đến đèn cạn dầu, chỉ là khổ sở dùng tính mạng chống đỡ. Còn Hắc Diễm Hung Hồn Sát phỏng chừng cũng chẳng tốt đẹp gì, khí thể màu đen cũng biến thành hết sức đạm bạc, thương thế trên người hai người càng là nhìn thấy mà giật mình, một cái toàn thân màu đỏ, trên thân thể có điểm điểm lực lượng màu đen xâm nhập, hầu như thành hắc Phượng Hoàng, mà Hắc Diễm Hung Hồn Sát lại bị thiêu khắp nơi, vô cùng thê thảm.
Rốt cục, Hắc Diễm Hung Hồn Sát không chống đỡ nổi, liên tiếp rống giận mấy tiếng, thân thể nhanh chóng từ không trung chìm xuống dưới, khí thể màu đen cũng theo thân thể rút xuống, lui về Thiên Đãng sơn mạch. Toàn bộ sơn mạch, nguyên khí bắt đầu từ bốn phương tám hướng tràn vào.
Sáu cột sáng phóng lên trời, cũng trong nháy mắt bắt đầu biến ảo, cuối cùng hóa thành điểm điểm huỳnh quang tiêu tan ở trong thiên địa. Bầu trời ngoại trừ lượng lớn lỗ đen ra, đã trở nên một mảnh tĩnh dật.
Thu!
Hỏa Phượng kéo thân thể trọng thương, rên rỉ một tiếng, bắt đầu hướng về xa xa bay đi.
Lý Vân Tiêu rõ ràng cảm nhận được lực lượng tính mạng của nó đang kịch liệt hạ xuống, đặc biệt khí thể màu đen ở trong người càng ngày càng tàn phá, điên cuồng nuốt chửng sinh cơ của Phượng Hoàng.
Rốt cục sau khi phi hành không biết bao lâu, Phượng Hoàng nhịn không được nữa, cả thân thể ngã xuống dưới.
Ý thức của Lý Vân Tiêu cũng ở đây kết thúc, toàn bộ trong thiên địa trở nên một mảnh tối tăm.
– Nguyên lai đó là trí nhớ trước khi chết của con Hỏa Phượng này, nghe đồn Phượng Hoàng có thể niết bàn sống lại, nhưng vì sao nó lại trực tiếp vẫn lạc?
Lý Vân Tiêu có chút không rõ, càng để hắn nghi hoặc chính là.
– Ta hiện tại đến cùng là xảy ra chuyện gì? Không có cảm giác thân thể cùng linh hồn, vì sao ý thức còn có thể tồn tại?
Ngay khi hắn trăm mối vẫn không có lời giải, đột nhiên trong đất trời dựng lên một đám lửa, dần dần đem ý thức của hắn thiêu đốt vào. Hắn nhận ra này chính là bản mệnh chi hỏa của Phượng Hoàng.
Ở trong ngọn lửa, ý thức của hắn không chỉ bất diệt, trái lại bắt đầu dần dần rõ ràng lên.
– Đây là?
Hắn ngơ ngác “nhìn” bên trong hỏa diễm, nhìn bóng người dần dần nổi lên, nhất thời hoảng hốt, chính là linh hồn huyễn ảnh của mình.
Rốt cục hắn cũng có cảm giác linh hồn tồn tại, ý thức có thân thể ký thác, chậm rãi mở mắt ra, đột nhiên phát hiện mình vẫn còn ở trong Giới Thần Bi.
Phượng Hoàng Chân Hỏa còn nung đốt ở trên linh hồn của hắn, nhưng không có cảm giác không khỏe một chút nào, trái lại càng ngày càng thoải mái, rốt cục hỏa diễm dần dần cô đọng, kịch liệt bay vào trong hồn phách của hắn, ánh lửa ngập trời trong Giới Thần Bi thu lại, co lại thành một dấu ấn hỏa vân, hiện lên ở trên trán.
– Linh hồn của ta, dĩ nhiên tái tạo!
Lý Vân Tiêu khiếp sợ cảm nhận được hồn thể hoàn toàn mới này, một luồng lực lượng mạnh mẽ mà dâng trào ở trong linh hồn lưu chuyển.
– Cấp ba, dĩ nhiên đạt đến trình độ Thuật Luyện Sư cấp ba!
Hắn khiếp sợ trợn mắt ngoác mồm nói:
– Không chỉ như vậy, hơn nữa năng lượng linh hồn này là bàng bạc như vậy, cuồn cuộn không ngừng, vô cùng vô tận!
Hắn ngẩng đầu lên, giờ khắc này trong Giới Thần Bi một mảnh trong trẻo.
Lý Vân Tiêu ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu cảm thụ cùng liên hệ ngoại giới. Lúc hồn phách của hắn thoát đi thân thể, thân thể đã bị ngọn lửa thiêu thành tro tàn. Giờ khắc này thăm dò, trên mặt cũng hiện ra một thần sắc cổ quái.
Ở trong ý thức không gian của Hỏa Phượng, thân thể Lý Vân Tiêu ngồi xếp bằng, trên người không ngừng hiện ra lưu quang, óng ánh long lanh, phảng phất thấy rõ mỗi một mạch máu. Chính là Bá Thiên Luyện Thể Quyết Lưu Ly Chi Thể.
Thân thể kia đột nhiên mở mắt, trong tròng mắt tràn đầy giật mình, hắn cẩn thận kiểm tra toàn thân một phen, dĩ nhiên không có một chút tổn thương nào, hơn nữa so với lúc trước còn cường đại hơn mấy lần.
– Thân thể cũng tái tạo!
Lý Vân Tiêu vừa mừng vừa sợ, cảm thụ lực lượng nguyên khí dâng trào trong cơ thể, đã đạt đến tam tinh Võ Sư!