Chương : 176
Liên tục vượt ba cấp!
Lý Vân Tiêu nhất thời đại hỉ lên.
– Nguyên lai Phượng Hoàng chi hỏa này cũng không phải là muốn tiêu diệt ta, mà là để ta niết bàn sống lại!
Đột nhiên hắn đứng lên, mi tâm hiện ra dấu ấn hỏa vân, nhìn kỹ, bên trong phảng phất là một biển lửa Địa ngục!
– Hô!
Trực tiếp thu Phượng Hoàng Chân Hỏa vào trong linh hồn, cũng không biết là phúc hay họa! Nhưng lực lượng chân hỏa này quá mạnh, căn bản khó có thể điều động. Sợ là phải đợi đến lúc ta trở lại Vũ Đế, mới có thể hoàn toàn triển khai.
Hắn hơi có chút thở dài, nhưng rất nhanh hiện ra một nụ cười, ngạo nhiên tự nói:
– Có điều có ngọn lửa này bảo vệ linh hồn, thử hỏi thế gian này đã sớm không có Chân Linh tồn tại, còn ai có thể gây tổn thương cho linh hồn của ta!
Lý Vân Tiêu hơi thu lại tâm thần, không gian bốn phía bắt đầu cấp tốc biến hóa.
Hắn biết đây là mình thu lấy Phượng Hoàng Chân Hỏa, ý thức còn sót lại của Hỏa Phượng đã hoàn toàn biến mất, vùng thế giới này cũng bắt đầu đổ nát.
Nhưng có hồn lực của Thuật Luyện Sư cấp ba, đủ ở trong không gian sụp xuống bảo toàn mình bình yên vô sự.
Hắn đứng bất động ở đó, lẳng lặng nhìn thế giới này tan vỡ. Rất nhanh, cảnh tượng bốn phía xuất hiện một trận di động, hóa thành đạo đạo tàn ảnh trôi đi. Bóng người Lý Vân Tiêu trở lại trên Phượng Hoàng Sơn.
Quay đầu lại nhìn vách đá kia, đã biến thành bóng loáng như ngọc, thượng cổ trận pháp hoàn toàn biến mất không còn tăm hơi. Lý Vân Tiêu đem thần thức phóng ra, lên đến Thuật Luyện Sư cấp ba, thần thức tăng cường mấy lần, rất nhanh tình huống cả tòa Phượng Hoàng Sơn đều ở dưới thần thức của hắn, từng cọng cây ngọn cỏ, bất kỳ gió thổi cỏ lay, đều bị hắn chưởng khống.
– Hừ, bằng trọng thương chi khu của ngươi bây giờ, cũng muốn thương tổn ta?
Lý Vân Tiêu cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu lên.
Trên bầu trời, ánh mặt trời đột nhiên bị một bóng mờ ngăn trở, Tề Chân Tử máu me khắp người bay trên bầu trời, hắn giơ tay phải lên, từng đạo từng đạo nguyên khí từ bốn phương tám hướng hội tụ lại, chỉ có điều tất cả đều nhỏ như tơ nhện, hồi lâu mới ngưng tụ thành một đoàn nhỏ.
– Nếu không phục, có thể thử một lần!
Lý Vân Tiêu cười gằn lấy ra Xuân Thủy Kiếm, một đạo hàn quang lấp lóe, giống như hoa xuân, bay lên trời cao.
Con ngươi của Tề Chân Tử áp súc, vẻ mặt không cam lòng cùng tuyệt vọng hiển lộ ở trong đôi mắt, kiệt lực gầm hét lên:
– Dĩ nhiên lên cấp đến ta tinh Võ sư! Ta không cam lòng, ta không phục a!
Hắn nhìn thấy Lý Vân Tiêu quét ra một chiêu kiếm, liền biết lấy thân thể đổ nát của mình hiện tại, là tuyệt không có phần thắng.
Không nghĩ tới mình đường đường một đời Vũ Tông cường giả, lại bị một Võ sĩ tính toán, rơi vào tình thế chật vật như vậy!
– Tiểu tử, chờ ta khôi phục như cũ, coi như ngươi trốn đến chân trời góc biển, cũng nhất định phải đánh giết ngươi tan xương nát thịt!
Hắn không cam lòng gào thét vài tiếng, rốt cục từ bỏ ý nghĩ đánh giết Lý Vân Tiêu, kéo lấy thân thể vết thương đầy rẫy bay đi.
Nhưng vào lúc này, ba địa phương trên núi cũng trước sau bay ra một bóng người, theo Tề Chân Tử đi. Chính là Dịch Tiểu Sơn, Tống Thiên Thành cùng Hô Diên Minh, ba người hắn ở dưới một đòn kia cũng suýt chút nữa mất mạng, giờ khắc này cũng chỉ còn chút chân khí. Ba người thấy Tề Chân Tử đi rồi, biết mình lưu lại càng là lành ít dữ nhiều, cũng cái này tiếp theo cái kia rời đi.
Chỉ có Tôn Tu Mỹ thực lực yếu nhất, ở trong không gian ý thức bị oanh tan xương nát thịt, theo thế giới kia đồng thời đổ nát, thi cốt không tồn.
– Hừ, chờ ngươi khôi phục như cũ? Đến thời điểm đó cũng không biết là ai giết ai!
Trong mắt Lý Vân Tiêu loé ra một tia lạnh lùng, mấy người này thương thế quá nặng, không có mấy năm là đừng nghĩ khôi phục. Hiện tại linh hồn cùng thân thể của hắn đều là niết bàn sống lại, so với lúc trước quả thực chính là như hai người khác nhau, có một hai năm thời gian, đủ để hắn tu luyện tới trình độ đánh giết mấy người kia.
Đột nhiên hắn hơi nhướng mày, trên mặt hiện ra một nụ cười, nội tâm cảm thấy ấm áp.
Giờ khắc này cả tòa Phượng Hoàng Sơn đều ở dưới thần thức của hắn, có bốn bóng người đang hướng về đỉnh núi chạy như bay đến. Chính là Tiêu Khinh Vương, Lạc Vân Thường cùng Trần Đại Sinh, phía trước còn có Huyền Lôi Kinh Vân Hống dẫn đường.
– Vân thiếu!
Tiêu Khinh Vương cùng Huyền Lôi Kinh Vân Hống là cái thứ nhất vọt lên, vẻ mặt ngờ vực bất định hướng về bốn phía nhìn lại, cũng không có phát hiện dị dạng gì. Huyền Lôi Kinh Vân Hống là hơi khác thường nhìn Lý Vân Tiêu, tựa hồ nhận ra được biến hóa gì đó, cẩn thận từng li từng tí một ở trên người hắn làm nũng.
– Vân Tiêu!
Lạc Vân Thường là người thứ hai xông đến, cấp thiết nhìn hắn nói:
– Ngươi không sao chứ?
– Không có chuyện gì, ta có thể có chuyện gì.
Lý Vân Tiêu cười hì hì nói.
– Hảo tiểu tử, kẻ địch đâu?
Trần Đại Sinh nói, nhìn thấy Lý Vân Tiêu bình yên vô sự, lúc này mới tầng tầng thở phào nhẹ nhõm.
Lý Vân Tiêu khẽ cười nói:
– Trước tiên trở về rồi hãy nói, đại quân của Bách Chiến quốc phỏng chừng ít ngày nữa sẽ thối lui.
Trần Đại Sinh sững sờ, đột nhiên cả kinh nói:
– Ngươi, ngươi là Võ sư? Ba, ba sao Võ sư?
Hai người còn lại cũng đồng thời chấn động, nội tâm nhấc lên cơn sóng thần! Không nói từ Võ sĩ đến Võ sư là vượt qua một Đại cảnh giới, hơn nữa lúc này mới bao lâu, liền vọt thẳng lên ba cấp!
Trên trán của Tiêu Khinh Vương cũng chảy ra mồ hôi lạnh, không thể tin tưởng cười khổ nói:
– Trước khi Đại quân lên đường, tiểu tử ngươi vẫn là bát tinh Võ sĩ, lúc này mới nửa tháng thời gian, liền đến tam tinh Võ sư, chuyện này… này để chúng ta sống làm sao?
Sau khi Lạc Vân Thường chấn động, nội tâm càng thêm khẳng định Lý Vân Tiêu tất nhiên là đồ đệ của Cổ Phi Dương. Ngoại trừ vị đại nhân tuyệt thế kia, cõi đời này còn ai có thể giáo dục ra đệ tử như vậy!
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Ta cũng không nghĩ tới, vận may mà thôi. Hạ sơn bàn lại đi.
– Vận may…
Cái trán mấy người đều hiện ra một tia hắc tuyến, ngay cả Huyền Lôi Kinh Vân Hống cũng là vẻ mặt khinh bỉ.
Bốn người một thú, rất nhanh liền trở lại An Vĩnh Thành, theo Hô Diên Minh rời đi, trận pháp bao phủ ba trấn nhỏ cũng tiêu tan, không còn tồn tại nữa.
800 ngàn đại quân dưới sự chỉ huy của Trần Đại Sinh, tiến quân thần tốc tới Côn Kim Thành.
Nhất thời đại quân của Bách Chiến quốc hỗn loạn, ở dưới hai mặt giáp công thua đến tan tác, sau khi tử thương nặng nề mới có thể lui về cảnh nội Bách Chiến quốc.
Đại quân rốt cục đi vào Côn Kim Thành, hai quân hội sư.
Thời điểm Lý Vân Tiêu sắp nhìn thấy Lý Trường Phong cũng có chút sốt sắng lên, linh hồn ký ức của mình chủ yếu lấy Cổ Phi Dương làm chủ, thế nhưng mười lăm năm qua xác thực là Lý gia trưởng tôn, là con trai ruột của Lý Trường Phong.
Nhìn một vị tướng lĩnh trung niên, tuy rằng cũng là ngọc thụ lâm phong, nhưng để mình mở miệng gọi cha, vẫn là thoáng cảm thấy có chút lúng túng.
Lý Vân Tiêu nhất thời đại hỉ lên.
– Nguyên lai Phượng Hoàng chi hỏa này cũng không phải là muốn tiêu diệt ta, mà là để ta niết bàn sống lại!
Đột nhiên hắn đứng lên, mi tâm hiện ra dấu ấn hỏa vân, nhìn kỹ, bên trong phảng phất là một biển lửa Địa ngục!
– Hô!
Trực tiếp thu Phượng Hoàng Chân Hỏa vào trong linh hồn, cũng không biết là phúc hay họa! Nhưng lực lượng chân hỏa này quá mạnh, căn bản khó có thể điều động. Sợ là phải đợi đến lúc ta trở lại Vũ Đế, mới có thể hoàn toàn triển khai.
Hắn hơi có chút thở dài, nhưng rất nhanh hiện ra một nụ cười, ngạo nhiên tự nói:
– Có điều có ngọn lửa này bảo vệ linh hồn, thử hỏi thế gian này đã sớm không có Chân Linh tồn tại, còn ai có thể gây tổn thương cho linh hồn của ta!
Lý Vân Tiêu hơi thu lại tâm thần, không gian bốn phía bắt đầu cấp tốc biến hóa.
Hắn biết đây là mình thu lấy Phượng Hoàng Chân Hỏa, ý thức còn sót lại của Hỏa Phượng đã hoàn toàn biến mất, vùng thế giới này cũng bắt đầu đổ nát.
Nhưng có hồn lực của Thuật Luyện Sư cấp ba, đủ ở trong không gian sụp xuống bảo toàn mình bình yên vô sự.
Hắn đứng bất động ở đó, lẳng lặng nhìn thế giới này tan vỡ. Rất nhanh, cảnh tượng bốn phía xuất hiện một trận di động, hóa thành đạo đạo tàn ảnh trôi đi. Bóng người Lý Vân Tiêu trở lại trên Phượng Hoàng Sơn.
Quay đầu lại nhìn vách đá kia, đã biến thành bóng loáng như ngọc, thượng cổ trận pháp hoàn toàn biến mất không còn tăm hơi. Lý Vân Tiêu đem thần thức phóng ra, lên đến Thuật Luyện Sư cấp ba, thần thức tăng cường mấy lần, rất nhanh tình huống cả tòa Phượng Hoàng Sơn đều ở dưới thần thức của hắn, từng cọng cây ngọn cỏ, bất kỳ gió thổi cỏ lay, đều bị hắn chưởng khống.
– Hừ, bằng trọng thương chi khu của ngươi bây giờ, cũng muốn thương tổn ta?
Lý Vân Tiêu cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu lên.
Trên bầu trời, ánh mặt trời đột nhiên bị một bóng mờ ngăn trở, Tề Chân Tử máu me khắp người bay trên bầu trời, hắn giơ tay phải lên, từng đạo từng đạo nguyên khí từ bốn phương tám hướng hội tụ lại, chỉ có điều tất cả đều nhỏ như tơ nhện, hồi lâu mới ngưng tụ thành một đoàn nhỏ.
– Nếu không phục, có thể thử một lần!
Lý Vân Tiêu cười gằn lấy ra Xuân Thủy Kiếm, một đạo hàn quang lấp lóe, giống như hoa xuân, bay lên trời cao.
Con ngươi của Tề Chân Tử áp súc, vẻ mặt không cam lòng cùng tuyệt vọng hiển lộ ở trong đôi mắt, kiệt lực gầm hét lên:
– Dĩ nhiên lên cấp đến ta tinh Võ sư! Ta không cam lòng, ta không phục a!
Hắn nhìn thấy Lý Vân Tiêu quét ra một chiêu kiếm, liền biết lấy thân thể đổ nát của mình hiện tại, là tuyệt không có phần thắng.
Không nghĩ tới mình đường đường một đời Vũ Tông cường giả, lại bị một Võ sĩ tính toán, rơi vào tình thế chật vật như vậy!
– Tiểu tử, chờ ta khôi phục như cũ, coi như ngươi trốn đến chân trời góc biển, cũng nhất định phải đánh giết ngươi tan xương nát thịt!
Hắn không cam lòng gào thét vài tiếng, rốt cục từ bỏ ý nghĩ đánh giết Lý Vân Tiêu, kéo lấy thân thể vết thương đầy rẫy bay đi.
Nhưng vào lúc này, ba địa phương trên núi cũng trước sau bay ra một bóng người, theo Tề Chân Tử đi. Chính là Dịch Tiểu Sơn, Tống Thiên Thành cùng Hô Diên Minh, ba người hắn ở dưới một đòn kia cũng suýt chút nữa mất mạng, giờ khắc này cũng chỉ còn chút chân khí. Ba người thấy Tề Chân Tử đi rồi, biết mình lưu lại càng là lành ít dữ nhiều, cũng cái này tiếp theo cái kia rời đi.
Chỉ có Tôn Tu Mỹ thực lực yếu nhất, ở trong không gian ý thức bị oanh tan xương nát thịt, theo thế giới kia đồng thời đổ nát, thi cốt không tồn.
– Hừ, chờ ngươi khôi phục như cũ? Đến thời điểm đó cũng không biết là ai giết ai!
Trong mắt Lý Vân Tiêu loé ra một tia lạnh lùng, mấy người này thương thế quá nặng, không có mấy năm là đừng nghĩ khôi phục. Hiện tại linh hồn cùng thân thể của hắn đều là niết bàn sống lại, so với lúc trước quả thực chính là như hai người khác nhau, có một hai năm thời gian, đủ để hắn tu luyện tới trình độ đánh giết mấy người kia.
Đột nhiên hắn hơi nhướng mày, trên mặt hiện ra một nụ cười, nội tâm cảm thấy ấm áp.
Giờ khắc này cả tòa Phượng Hoàng Sơn đều ở dưới thần thức của hắn, có bốn bóng người đang hướng về đỉnh núi chạy như bay đến. Chính là Tiêu Khinh Vương, Lạc Vân Thường cùng Trần Đại Sinh, phía trước còn có Huyền Lôi Kinh Vân Hống dẫn đường.
– Vân thiếu!
Tiêu Khinh Vương cùng Huyền Lôi Kinh Vân Hống là cái thứ nhất vọt lên, vẻ mặt ngờ vực bất định hướng về bốn phía nhìn lại, cũng không có phát hiện dị dạng gì. Huyền Lôi Kinh Vân Hống là hơi khác thường nhìn Lý Vân Tiêu, tựa hồ nhận ra được biến hóa gì đó, cẩn thận từng li từng tí một ở trên người hắn làm nũng.
– Vân Tiêu!
Lạc Vân Thường là người thứ hai xông đến, cấp thiết nhìn hắn nói:
– Ngươi không sao chứ?
– Không có chuyện gì, ta có thể có chuyện gì.
Lý Vân Tiêu cười hì hì nói.
– Hảo tiểu tử, kẻ địch đâu?
Trần Đại Sinh nói, nhìn thấy Lý Vân Tiêu bình yên vô sự, lúc này mới tầng tầng thở phào nhẹ nhõm.
Lý Vân Tiêu khẽ cười nói:
– Trước tiên trở về rồi hãy nói, đại quân của Bách Chiến quốc phỏng chừng ít ngày nữa sẽ thối lui.
Trần Đại Sinh sững sờ, đột nhiên cả kinh nói:
– Ngươi, ngươi là Võ sư? Ba, ba sao Võ sư?
Hai người còn lại cũng đồng thời chấn động, nội tâm nhấc lên cơn sóng thần! Không nói từ Võ sĩ đến Võ sư là vượt qua một Đại cảnh giới, hơn nữa lúc này mới bao lâu, liền vọt thẳng lên ba cấp!
Trên trán của Tiêu Khinh Vương cũng chảy ra mồ hôi lạnh, không thể tin tưởng cười khổ nói:
– Trước khi Đại quân lên đường, tiểu tử ngươi vẫn là bát tinh Võ sĩ, lúc này mới nửa tháng thời gian, liền đến tam tinh Võ sư, chuyện này… này để chúng ta sống làm sao?
Sau khi Lạc Vân Thường chấn động, nội tâm càng thêm khẳng định Lý Vân Tiêu tất nhiên là đồ đệ của Cổ Phi Dương. Ngoại trừ vị đại nhân tuyệt thế kia, cõi đời này còn ai có thể giáo dục ra đệ tử như vậy!
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Ta cũng không nghĩ tới, vận may mà thôi. Hạ sơn bàn lại đi.
– Vận may…
Cái trán mấy người đều hiện ra một tia hắc tuyến, ngay cả Huyền Lôi Kinh Vân Hống cũng là vẻ mặt khinh bỉ.
Bốn người một thú, rất nhanh liền trở lại An Vĩnh Thành, theo Hô Diên Minh rời đi, trận pháp bao phủ ba trấn nhỏ cũng tiêu tan, không còn tồn tại nữa.
800 ngàn đại quân dưới sự chỉ huy của Trần Đại Sinh, tiến quân thần tốc tới Côn Kim Thành.
Nhất thời đại quân của Bách Chiến quốc hỗn loạn, ở dưới hai mặt giáp công thua đến tan tác, sau khi tử thương nặng nề mới có thể lui về cảnh nội Bách Chiến quốc.
Đại quân rốt cục đi vào Côn Kim Thành, hai quân hội sư.
Thời điểm Lý Vân Tiêu sắp nhìn thấy Lý Trường Phong cũng có chút sốt sắng lên, linh hồn ký ức của mình chủ yếu lấy Cổ Phi Dương làm chủ, thế nhưng mười lăm năm qua xác thực là Lý gia trưởng tôn, là con trai ruột của Lý Trường Phong.
Nhìn một vị tướng lĩnh trung niên, tuy rằng cũng là ngọc thụ lâm phong, nhưng để mình mở miệng gọi cha, vẫn là thoáng cảm thấy có chút lúng túng.