Chương 1 : Nhảy Lầu
“Chạy nhanh một chút, nếu không sẽ không có trò hay để xem…”
“Được rồi, được rồi, ngươi nói lần này cái tên phế vật kia có dám nhảy lầu thật sự hay không..”
Một phía sân trường của Thanh Thiên học viên lúc này đã loạn thành một mảnh, có rất nhiều học viên đang tò mò kéo nhau chạy đi tu tập lại cùng một chỗ. Một nam sinh chừng mười bốn mười lăm tuổi kéo lại một người bạn học rồi hỏi:
“Vị bạn học này, vừa rồi ngươi nói là ai muốn nhảy lầu?”
Người bạn học bị nam sinh kia kéo lại vẻ mặt có chút nôn nóng, nhưng sau khi nghe xong câu hỏi của nam sinh kia thì gương mặt lập tức trở lên hào hứng, hắn nói:
“Ha ha, ngươi nói xem! Cuộc sống này tươi đẹp như vậy người nào lại muốn đi chết? Ở trong Thanh Thiên học viện này mỗi một cái học viên đều muốn mang theo khuôn mặt tươi sáng tới trường, chỉ có cái kia phế vật mới muốn đi chết mà thôi.”
Nam sinh kia nghe bạn học hỏi lại thì trong lòng sáng tỏ, hắn trợn mắt nói:
“Chẳng lẽ chính là cái tên phế vật kia, ba năm tu luyện vẫn chỉ dừng chân ở Khai Huyệt một tầng.”
Bạn học kia nghe vậy lập tức gật đầu nói:
“Chính là hắn. Chỉ có cái tên phế vật này mới bế tắc tới nỗi muốn nhảy lầu tự tử mà thôi..”
“Được rồi, được rồi, đi nhanh lên, nhanh chân một chút mới có thể xem phế vật kia nhảy lầu, chậm một chút liền không được coi nữa đâu…”
Lúc này một bạn học khác ở bên cạnh hối thúc, sau đó hai người lập tức nhanh chân chạy đi tới phía tây sân trường. Nam sinh kia nghe vậy cũng vội vàng chạy theo phía sau, chuẩn bị xem kịch hay.
Lúc này ở phía tây sân trường đã tụ tập tới mấy trăm người, xung quanh phát ra từng trận la ó, âm thanh cực kỳ hỗn loạn, toàn bộ ánh mắt đều đang tập trung nhìn lên phía trên lan can sân thượng.
“Mau nhảy, mau nhảy a, ngươi vì cái gì đến bây giờ vẫn còn chưa có nhảy xuống…”
“Phế vật mau nhảy đi, ngươi sống thật nhục có biết hay không, còn kéo theo thanh danh của học viên chúng ta đi xuống, ngươi chết không đáng tiếc…”
“Tu luyện ba năm trời vẫn ở Khai Huyệt cảnh tầng một, nếu ta là ngươi thì ta lập tức nhảy xuống chết cho rồi…”
“Ha ha ha…”
Ở phía dưới không ngừng có học viên nói ra những lời tiêu cực. Mặc dù lúc này liền muốn xảy ra án mạng, tình thế cực kỳ nguy cấp, vẫn luôn có những người không tiếc lời mắng chửi, tuôn ra toàn những lời độc địa khó nghe, một đường muốn đẩy người khác vào chỗ chết.
Nhìn bạn học của mình muốn nhảy lầu, nơi này mấy trăm học viên không có một ai tỏ ra quan tâm lo lắng, ngược lại vẻ mặt còn hết sức cao hứng, hận không thể lập tức đá tên nam sinh đang đứng ở trên lan can sân thượng một cước rơi xuống dưới sân trường.
Lúc này ở trên sân thượng, từng luồng gió mạnh thổi ập vào phía trước một thân ảnh gầy gò, giống như muốn thổi bay thiếu niên ốm yếu này. Y phục cũ nát theo gió bay lên phần phật, âm thanh như muốn cắt da cắt thịt. Thiếu niên vẻ mặt bầm tím, mái tóc bị gió thổi loạn lên trông mười phần thảm hại, mục quang có phần u ám nhìn xuống phía dưới.
Từng cái từng cái khuôn mặt hiện lên trong đầu thiếu niên, có người vui vẻ, có người cao hứng, có người tỏ ra khinh miệt, kẻ khua chân múa tay hú dài, kẻ ôm bụng cười ngoác miệng.
Ánh mắt thiếu niên lúc này trở nên cực kỳ ảm đạm, từ bên trong nội tâm phát ra từng đợt run rẩy, hắn không cách nào kiềm chế loại run rẩy này. Đối với những lời lăng mạ ở phía dưới, từng lời một giống như chiếc búa tạ giáng mạnh vào trong lồng ngực của hắn, khiến cho hắn không sao thở nổi.
Mặc dù trong lòng cực kỳ ủy khuất nhưng lại không hề cảm thấy tức giận. Hắn không tức giận những người bạn học kia, có chăng cũng là đồng cảm với những lời nói ấy.
“Ta là tên ngốc, là một tên đại ngốc…”
Thiếu niên mấp máy đôi môi rớm máu, thì thào nói ra. Hắn lúc này rất là sợ hãi, sợ ngay sau một khắc kia khi bản thân rơi xuống liền trở nên tan nát, cũng lại sợ những lời nói của thế gian như dao sắc tẩm độc từng cái từng cái cắt vào trong xương tủy. Hắn muốn chết, chỉ cần hắn chết đi hắn sẽ không cần phải nghe những lời chửi rủa cay nghiệt ấy, cũng không còn sợ hãi...
Thiếu niên chậm rãi quay đầu nhìn lại phía sau, nhìn kỹ từng cái khuôn mặt non nớt mà hung ác. Ngay khi đụng phải ánh mắt của năm người này, trong lòng bộc phát từng trận sợ hãi run rẩy, sợ phải đối mặt, sợ phải lẩn trốn.
Một nam sinh mặc hoàng y ở trong nhóm năm người khoanh tay cười lạnh, một đôi mắt tam giác trông mười phần độc địa, mục quang dữ tợn nhìn thiếu niên gầy yếu trước mắt nói:
“Thế nào, còn dám nhìn bản thiếu, phế vật như ngươi cũng có gan nhảy lầu sao, bây giờ sao còn chưa nhảy?”
“Ha ha, nhìn cái bộ dáng này của hắn, chỉ e đã sợ tới run đít, hắn mà có gan dám nhảy lầu sao, ta phi...” Một tên đồng bạn khác ở bên cạnh lập tức khinh thường nói một câu, sau đó lại hướng phía trước nhổ ra một đống nước bọt.
Ha ha...
Nghe xong lời của đồng bạn, mấy tên nam sinh còn lại cũng không nhịn được cười, lập tức vỗ tay ôm bụng cười rộ lên.
“Đáng tiếc a, hắn nếu như thật sự dám nhảy xuống, chúng ta mỗi tháng sẽ lại mất đi một khoản tài phú đây.” Một tên nam sinh mặc lam y vẻ mặt giễu cợt nói.
“Đúng vậy, đúng vậy. Mạc Phong, ngươi mau mau đi xuống, chúng ta sáu người hảo hảo nói chuyện, ngươi làm vậy thật sự không đáng nha!”
Nam sinh mắt tam giác nghe đồng bạn nói vậy thì lập tức vỗ trán nói một câu, giống như vừa mới nhận ra tiền tiêu hàng tháng của mình sắp bị cắt mất một phần.
Từ trước đến giờ, có lẽ đây chính là câu nói có ý khuyên can đầu tiên phát ra, nhưng mà lời này vừa mới đi ra, thiếu niên gầy yếu đứng trên lan can sân thượng càng phát ra run rẩy kịch liệt.
Mạc Phong lúc này nắm chặt hai bàn tay, trong lòng mười phần ủy khuất cùng phẫn hận. Thế nhưng lúc này hắn lại có thể làm gì, giết người sao? Tay hắn còn không nâng nổi kiếm, hắn có thể giết người sao?
Mạc Phong bị mục quang dữ tợn nhìn chằm chằm khiến cho hắn run rẩy sợ hãi, lập tức muốn di chuyển ánh mắt của mình, hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn bao giờ hết.
“Nhảy đi, nhảy đi...”
“Chết sớm đầu thai sớm, ngươi nếu như chết rồi, kiếp sau còn có thể làm lại, tốt nhất cũng không thể lại làm một tên phế vật giống như bây giờ nha...”
“Nam nhân như ngươi, chết sớm một chút thống khoái một phần, mau mau nhảy đi...”
Đối với những học viên ở Thanh Thiên học viện mà nói, đây là cảnh tượng ngàn năm không có một lần. Lần đầu tiên trong lịch sử khai sơn lập phái, hoành không xuất thế một tên phế vật mười phần, chẳng những tư chất rác rưởi, còn đặc biệt ngu ngốc đậu bỉ, hèn mọn không gì sánh được.
Tu luyện suốt ba năm trời vẫn còn dừng chân ở Khai Huyệt tầng một, mở ra trang sử ảm đạm nhất trong lịch sử giảng dạy của học viện. Chẳng những lớp nào có học viên này bị lớp khác chê cười, mà ngay cả lão sư chủ nhiệm cũng bị mang tiếng xấu, dạy ra một cái phế vật, chẳng phải ném mặt cho người ta đánh. Không những thế cũng còn ảnh hưởng tới danh tiếng của học viện.
“Tránh ra....”
Lúc này đột nhiên một tiếng nói trong trẻo vang lên, mang theo hương thơm nhàn nhạt phảng phất trong không gian. Giọng nói giống như oanh đề yến ngữ lọt vào tai lập tức thu hút vô số mục quang của rất nhiều học viên.
“Oa, thật là xinh đẹp!”
“Mau nhìn mau nhìn, nữ thần tới rồi...”
“Lần này phế vật kia nhảy lầu, không ngờ tạo ra oanh động lớn tới như vậy, nữ thần cũng bị kích thích tới xem a...”
“Ta nhớ không nhầm, nàng chính là Hoa Vô Ưu, chính là thiên tài trẻ tuổi của Thanh Thiên học viện, mang trong mình thuần khiết linh căn a...”
“Oa, kẻ nào ác độc như vậy, lại có thể dùng côn thịt đâm lén mông nhỏ của ta...”
Hoa Vô Ưu vừa mới xuất hiện lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt của các nam sinh, trong đó cũng có không ít nữ nhân cũng đưa mắt liếc nhìn. Chỉ thấy nàng mang mạn che mặt, che đi thiên tư tuyệt sắc, duy nhất có thể nhìn thấy chính là hàng lông mày thanh tú tựa nét xuân sơn của nàng.
Hoa Vô Ưu thân hình uyển chuyển đi giữa đám đông đang không ngừng tách ra hai bên, bên cạnh nàng còn có một cái nam tử theo sau.
“Mau nhìn kìa, hắn thật sự nhảy rồi..”
“Nhảy rồi, hắn nhảy thật rồi, trời ạ, không thể tin được, hắn thật sự nhảy rồi…”
Hoa Vô Ưu vừa mới đi tới phía trước đám đông thì bên tai lập tức vang lên những tiếng kinh hô, trong tiếng hô hoán còn mang theo âm thanh cực kỳ khiếp sợ.
Trong nháy mắt bầu không khí lập tức thay đổi triệt để, không còn những tiếng la ó mắng chửi, thay vào đó là sự im lặng tột cùng.
Khoảnh khắc này, không gian này, thời gian này giống như thật sự ngưng lại, mọi người xung quanh giống như nín thở, lúc này một chiếc kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng.
Trong lòng mỗi người đứng xem đều dâng lên một loại cảm giác khó có thể miêu tả, bao nhiêu hưng phấn, bao nhức tức giận, bao nhiêu hồi hộp lúc này cũng đột nhiên tan biến hết cả. Dường như trong lòng mỗi ngưởi đều chỉ còn lại hối hận cùng hoảng hốt, giống như bản thân vừa mới làm ra sự tình hết sức kinh khủng, đó hình như là một loại cảm giác tội lỗi.