Chương : 146
“Bagman không phải người ngu, với lại ông ta khá mạnh, chỉ kém Baemyn một chút mà thôi, tất nhiên là trước khi bác Baemyn tu luyện phép minh tưởng.” Ambrose cười như ăn chắc một chuyện hời nói.
“Ồ ra vậy…” Là một tấn thủ Quidditch xuất sắc, không lý do gì Bagman lại không có phản ứng nhanh, sức khỏe dẻo giai, chỉ cần vậy là Kỹ thuật chiến đấu của ông ta rất cao rồi.
Thêm nữa là theo điều tra, Bagman học rất giỏi khi còn là học sinh tại Hogwarts. Nhưng chỉ khi theo nghiệp cầu thủ quần đùi áo số, ông ta mới sa đọa như hôm nay.
“Như vậy chúng ta có hai người là thành viên cấp cao trong Bộ pháp thuật rồi…” Fayola trầm ngâm nói.
Đúng vậy, trước khi gặp Bagman, Ambrose cũng đã có một cuộc gặp khác với Albert Runcorn, hiện đang là Trưởng phòng Văn phòng Liên lạc Yêu tinh.
Tên này vô cùng to gan, hắn dám khai khống gia phả của mình để nhận là một phù thủy thuần chủng, nhờ vậy hắn mới lăn lộn tới chức hiện nay.
Cộng thêm Bagman sắp lên làm Trưởng ban Ban Thể dục Thể thao Pháp thuật là đủ hai.
Tuy hai tổ chức ban và văn phòng này không nắm quyền lực nhiều lắm, nhưng khả năng tiếp cận thông tin nội bộ của Bộ pháp thuật không thấp hơn hơn các ban bộ ngành khác.
Với lại, cậu cũng đang lợi dụng lượng tiền khổng lồ của mình để mua chuộc một số thành viên cấp thấp và cấp trung trong Bộ pháp thuật.
Cơ cấu của Bộ pháp thuật Anh gồm khá nhiều các thành phần khác nhau, nhưng có thể chia làm hai loại chính. Đó là Bộ phận chỉ đạo, lãnh đạo và Bộ phận chức năng.
Bộ phận chỉ đạo, lãnh đạo có chức năng giống hệt tên của nó, bộ phận này là nơi tập chung quyền lực cao nhất của toàn thể Bộ pháp thuật, cầm đầu nó là Bộ trưởng Bộ Pháp thuật.
Nó gồm Văn phòng Bộ trưởng Bộ pháp thuật, Văn phòng Cố vấn cho Bộ trưởng Bộ pháp thuật, Văn phòng Trợ lý cấp cao cho Bộ trưởng Bộ pháp thuật và Văn phòng Trợ lý cho Bộ trưởng Bộ pháp thuật.
Còn tất cả các phần còn lại đều thuộc Bộ phận chức năng, nói khó nghe là chân tay cho bộ phận lãnh đạo, trừ một số tổ chức đặc thù như Sở Thần Sáng, Ban Thi hành Luật Pháp thuật.
Ngoài ra, tồn tại độc lập một cơ cấu bên ngoài Bộ pháp thuật, đó là Hội đồng Wizengamot - có thể xem là quốc hội và tòa án cấp cao nhất của toàn bộ giới phù thủy Anh.
Tất cả các hành động của Ambrose đang tiến hành một cách lặng lẽ, với cậu nói riêng và nhà Karling nói chung bây giờ chỉ đủ tiền lực để thò tay thò chân vào trong Bộ pháp thuật thôi.
Còn về danh tiếng còn kém xa… cả sức mạnh nữa, tuy có hai chiến lực cấp bốn là Fayola và Baemyn, nhưng về nhân số bọn họ còn quá ít.
Thế giới phù thủy không giống với Narnia, phải nói là nó văn minh hơn nhiều, nếu chỉ biết dùng sức mạnh để can thiệp, thống trị thế giới thì cậu và Fayola chỉ ngang hàng với tên Chúa tể bóng tối Voldemort mà thôi.
Với lại thế giới thực không hề yếu như bên ngoài biểu hiện, cũng có khá nhiều phù thủy cấp bốn… và cả cấp năm cũng có.
Thôi từ từ rồi tính, Ambrose xoa xoa đầu nói.
“Tới giờ ăn trưa rồi hả, mà Max đi đâu rồi?”
“Cậu ta đi đón mấy tuyển thủ Quidditch, họ vừa mới từ nơi luyện tập tới sân thi đấu…”
“Ồ… ba giờ trận đấu bắt đầu nhỉ?”
“Đúng, nhưng chúng phải tới trước một tiếng để sắp chỗ ngồi, dự lễ khai mạc, xem màn trình diễn khai trận…”
“Bây giờ đã mười hai rưỡi rồi, chúng ta chén trước đi, kệ thằng Max, bác Baemyn còn có việc chắc bác không ăn đâu.”
“Uhm.”
====
Mười năm phút sau, Max trở lại, cậu tham gia luôn cùng Ambrose và Fayola hai người bữa trưa.
Cho tới một giờ bốn mươi năm phút, cả ba đứa mới ra khỏi lều đi bộ tới sân thi đấu.
Do lều ở vị trí V.I.P trên đồi nên giờ ba đứa phải đi khá xa xuống phía thung lũng bên dưới, Baemyn đang đợi chúng ở đó.
Càng tới gần sân thi đấu, chúng càng nghe rõ âm thanh của hàng ngàn người đang di chuyển chung quanh và phía trước, nào tiếng cười tiếng nói, tiếng vỗ vai, bắt tay, và cả tiếng hát. Không khí náo nức như điên truyền lan khắp nơi.
Cuối cùng một sân vận động hùng vĩ xuất hiện trước mặt ba đứa, nó phải cao hơn một trăm mét, được xây dựng theo lối kiến trúc khối vuông đặc trưng nước Mỹ.
Baemyn kia rồi, ông đang vẫy tay với mấy đưa, ông nói:
“Chúng ta mua một ít thứ gì chứ?”
“Vâng ạ.” X3
Cả ba đứa đều bị bầu không khí sôi động ảnh hưởng, cho dù như Fayola không dễ mất bình tĩnh nhưng hiện tại cô bé thực sự thấy cả người hào hứng, sôi sục. Mỗi đứa chọn mua một số vật phẩm ma thuật, đặc biệt là đồ ăn…
Các trận đấu Quidditch tầm cỡ quốc tế thế này thường kéo dài khá lâu, vì hai đội trình độ thường không chênh lệch nhau nhiều.
Sau khi Ambrose và Max đều ôm hai chồng lớn đồ, Baemyn dẫn họ tới cổng soát vé, tại đây, Baemyn đưa ra bốn tấm Thẻ xanh cho nhân viên. Anh ta kiểm tra rồi nói:
“Ghế đầu tiên! Khán đài Danh dự! Cứ đi thẳng lên cầu thang và cứ lên cao tới hết mức luôn. Chúc các vị có một trận đấu vui vẻ”
“Cảm ơn cậu.” Baemyn cầm lấy bốn tấm thẻ cười nói.
Bốn người cứ leo lên, leo lên mãi cho tới một căn phòng sang trọng. Có khoảng hai chục cái ghế sơn son thếp vàng đặt thành hai hàng trong này, Baemyn bốn người ngồi đầu hàng thứ nhất, gần với cái cửa sổ bằng kính phía trước.
Muốn ngồi ở khu vực này không rẻ chút nào, một vé vào khoảng mười ngàn Gallon… và có tới ít nhất sáu phòng V.I.P như vậy xung quanh khu vực sân đấu trung tâm.
Xem ra bọ chúng tốn khá nhiều thời gian mua đồ, hầu hết các ghế đều lấp kín, có mấy người quen biết đang chào hỏi nhau.
Ambrose vào vị trí của mình, bên cạnh cậu là Fayola ngồi, bên cạnh Fayola là Max, bên cạnh Max là một thằng bé khác. Còn Baemyn ông ngồi ngay phía sau chúng. Có vẻ họ sắp xếp trẻ con ngồi cùng một chỗ.
Ngược lại, một bên khác của cậu là ghế trống, vị khách này còn chưa tới… cậu liếc đồng hồ, đã hơn ba giờ một chút rồi.
“Xin chào, mình là Max, Max Swans, người Anh… bạn tên là gì?” Max bắt đầu phát huy bản tính thân thiện kết bạn của mình, bên cạnh cậu là một nhóc người nước ngoài có thể là người Bắc Âu.
Tên này khuôn mặt non nớt trong không khác gì Ambrose, Fayola và Max ba người, nhưng cơ thể lại phát triển to lớn hơn tuổi, rất giống tên Max đô con.
Tên này có vẻ kiệm lời, nó nói:
“Victor Krum, đến từ Bun - ga - ri…”
“Oa… mình chưa bao giờ tới đó…”
Rồi Max bắt đầu phun ngọc nhổ mưa vào đầy mặt tên nhóc Victor, sau một hồi không hợp kênh, cuối cùng hai đứa chúng nó tìm đúng chủ đề nói chuyện là Quidditch.
Thật trùng hợp, cả hai đều là cầu thủ Quidditch chơi trong trường, tên nhóc Vít To thì làm Tầm thủ ở Học viện Durmstrang, và Max chơi Thủ môn tại Hogwarts. Tuy hai không chơi cùng một vị trí nhưng có rất nhiều thứ để nói.
“Ồ ra vậy…” Là một tấn thủ Quidditch xuất sắc, không lý do gì Bagman lại không có phản ứng nhanh, sức khỏe dẻo giai, chỉ cần vậy là Kỹ thuật chiến đấu của ông ta rất cao rồi.
Thêm nữa là theo điều tra, Bagman học rất giỏi khi còn là học sinh tại Hogwarts. Nhưng chỉ khi theo nghiệp cầu thủ quần đùi áo số, ông ta mới sa đọa như hôm nay.
“Như vậy chúng ta có hai người là thành viên cấp cao trong Bộ pháp thuật rồi…” Fayola trầm ngâm nói.
Đúng vậy, trước khi gặp Bagman, Ambrose cũng đã có một cuộc gặp khác với Albert Runcorn, hiện đang là Trưởng phòng Văn phòng Liên lạc Yêu tinh.
Tên này vô cùng to gan, hắn dám khai khống gia phả của mình để nhận là một phù thủy thuần chủng, nhờ vậy hắn mới lăn lộn tới chức hiện nay.
Cộng thêm Bagman sắp lên làm Trưởng ban Ban Thể dục Thể thao Pháp thuật là đủ hai.
Tuy hai tổ chức ban và văn phòng này không nắm quyền lực nhiều lắm, nhưng khả năng tiếp cận thông tin nội bộ của Bộ pháp thuật không thấp hơn hơn các ban bộ ngành khác.
Với lại, cậu cũng đang lợi dụng lượng tiền khổng lồ của mình để mua chuộc một số thành viên cấp thấp và cấp trung trong Bộ pháp thuật.
Cơ cấu của Bộ pháp thuật Anh gồm khá nhiều các thành phần khác nhau, nhưng có thể chia làm hai loại chính. Đó là Bộ phận chỉ đạo, lãnh đạo và Bộ phận chức năng.
Bộ phận chỉ đạo, lãnh đạo có chức năng giống hệt tên của nó, bộ phận này là nơi tập chung quyền lực cao nhất của toàn thể Bộ pháp thuật, cầm đầu nó là Bộ trưởng Bộ Pháp thuật.
Nó gồm Văn phòng Bộ trưởng Bộ pháp thuật, Văn phòng Cố vấn cho Bộ trưởng Bộ pháp thuật, Văn phòng Trợ lý cấp cao cho Bộ trưởng Bộ pháp thuật và Văn phòng Trợ lý cho Bộ trưởng Bộ pháp thuật.
Còn tất cả các phần còn lại đều thuộc Bộ phận chức năng, nói khó nghe là chân tay cho bộ phận lãnh đạo, trừ một số tổ chức đặc thù như Sở Thần Sáng, Ban Thi hành Luật Pháp thuật.
Ngoài ra, tồn tại độc lập một cơ cấu bên ngoài Bộ pháp thuật, đó là Hội đồng Wizengamot - có thể xem là quốc hội và tòa án cấp cao nhất của toàn bộ giới phù thủy Anh.
Tất cả các hành động của Ambrose đang tiến hành một cách lặng lẽ, với cậu nói riêng và nhà Karling nói chung bây giờ chỉ đủ tiền lực để thò tay thò chân vào trong Bộ pháp thuật thôi.
Còn về danh tiếng còn kém xa… cả sức mạnh nữa, tuy có hai chiến lực cấp bốn là Fayola và Baemyn, nhưng về nhân số bọn họ còn quá ít.
Thế giới phù thủy không giống với Narnia, phải nói là nó văn minh hơn nhiều, nếu chỉ biết dùng sức mạnh để can thiệp, thống trị thế giới thì cậu và Fayola chỉ ngang hàng với tên Chúa tể bóng tối Voldemort mà thôi.
Với lại thế giới thực không hề yếu như bên ngoài biểu hiện, cũng có khá nhiều phù thủy cấp bốn… và cả cấp năm cũng có.
Thôi từ từ rồi tính, Ambrose xoa xoa đầu nói.
“Tới giờ ăn trưa rồi hả, mà Max đi đâu rồi?”
“Cậu ta đi đón mấy tuyển thủ Quidditch, họ vừa mới từ nơi luyện tập tới sân thi đấu…”
“Ồ… ba giờ trận đấu bắt đầu nhỉ?”
“Đúng, nhưng chúng phải tới trước một tiếng để sắp chỗ ngồi, dự lễ khai mạc, xem màn trình diễn khai trận…”
“Bây giờ đã mười hai rưỡi rồi, chúng ta chén trước đi, kệ thằng Max, bác Baemyn còn có việc chắc bác không ăn đâu.”
“Uhm.”
====
Mười năm phút sau, Max trở lại, cậu tham gia luôn cùng Ambrose và Fayola hai người bữa trưa.
Cho tới một giờ bốn mươi năm phút, cả ba đứa mới ra khỏi lều đi bộ tới sân thi đấu.
Do lều ở vị trí V.I.P trên đồi nên giờ ba đứa phải đi khá xa xuống phía thung lũng bên dưới, Baemyn đang đợi chúng ở đó.
Càng tới gần sân thi đấu, chúng càng nghe rõ âm thanh của hàng ngàn người đang di chuyển chung quanh và phía trước, nào tiếng cười tiếng nói, tiếng vỗ vai, bắt tay, và cả tiếng hát. Không khí náo nức như điên truyền lan khắp nơi.
Cuối cùng một sân vận động hùng vĩ xuất hiện trước mặt ba đứa, nó phải cao hơn một trăm mét, được xây dựng theo lối kiến trúc khối vuông đặc trưng nước Mỹ.
Baemyn kia rồi, ông đang vẫy tay với mấy đưa, ông nói:
“Chúng ta mua một ít thứ gì chứ?”
“Vâng ạ.” X3
Cả ba đứa đều bị bầu không khí sôi động ảnh hưởng, cho dù như Fayola không dễ mất bình tĩnh nhưng hiện tại cô bé thực sự thấy cả người hào hứng, sôi sục. Mỗi đứa chọn mua một số vật phẩm ma thuật, đặc biệt là đồ ăn…
Các trận đấu Quidditch tầm cỡ quốc tế thế này thường kéo dài khá lâu, vì hai đội trình độ thường không chênh lệch nhau nhiều.
Sau khi Ambrose và Max đều ôm hai chồng lớn đồ, Baemyn dẫn họ tới cổng soát vé, tại đây, Baemyn đưa ra bốn tấm Thẻ xanh cho nhân viên. Anh ta kiểm tra rồi nói:
“Ghế đầu tiên! Khán đài Danh dự! Cứ đi thẳng lên cầu thang và cứ lên cao tới hết mức luôn. Chúc các vị có một trận đấu vui vẻ”
“Cảm ơn cậu.” Baemyn cầm lấy bốn tấm thẻ cười nói.
Bốn người cứ leo lên, leo lên mãi cho tới một căn phòng sang trọng. Có khoảng hai chục cái ghế sơn son thếp vàng đặt thành hai hàng trong này, Baemyn bốn người ngồi đầu hàng thứ nhất, gần với cái cửa sổ bằng kính phía trước.
Muốn ngồi ở khu vực này không rẻ chút nào, một vé vào khoảng mười ngàn Gallon… và có tới ít nhất sáu phòng V.I.P như vậy xung quanh khu vực sân đấu trung tâm.
Xem ra bọ chúng tốn khá nhiều thời gian mua đồ, hầu hết các ghế đều lấp kín, có mấy người quen biết đang chào hỏi nhau.
Ambrose vào vị trí của mình, bên cạnh cậu là Fayola ngồi, bên cạnh Fayola là Max, bên cạnh Max là một thằng bé khác. Còn Baemyn ông ngồi ngay phía sau chúng. Có vẻ họ sắp xếp trẻ con ngồi cùng một chỗ.
Ngược lại, một bên khác của cậu là ghế trống, vị khách này còn chưa tới… cậu liếc đồng hồ, đã hơn ba giờ một chút rồi.
“Xin chào, mình là Max, Max Swans, người Anh… bạn tên là gì?” Max bắt đầu phát huy bản tính thân thiện kết bạn của mình, bên cạnh cậu là một nhóc người nước ngoài có thể là người Bắc Âu.
Tên này khuôn mặt non nớt trong không khác gì Ambrose, Fayola và Max ba người, nhưng cơ thể lại phát triển to lớn hơn tuổi, rất giống tên Max đô con.
Tên này có vẻ kiệm lời, nó nói:
“Victor Krum, đến từ Bun - ga - ri…”
“Oa… mình chưa bao giờ tới đó…”
Rồi Max bắt đầu phun ngọc nhổ mưa vào đầy mặt tên nhóc Victor, sau một hồi không hợp kênh, cuối cùng hai đứa chúng nó tìm đúng chủ đề nói chuyện là Quidditch.
Thật trùng hợp, cả hai đều là cầu thủ Quidditch chơi trong trường, tên nhóc Vít To thì làm Tầm thủ ở Học viện Durmstrang, và Max chơi Thủ môn tại Hogwarts. Tuy hai không chơi cùng một vị trí nhưng có rất nhiều thứ để nói.