Chương : 147
Quay lại với Ambrose, cậu đang sắp ngủ gật tới nơi rồi thì bên cạnh cậu vang lên mấy tiếng cười nói, có vẻ là chủ nhân của cái ghế trống bên cạnh cậu xuất hiện.
“Xin chào ngài, giáo sư Armando Dippet…”
“Hân hạnh cho tôi giáo sư Dippet…”
“Vâng, chào anh Rockwoods… chào cậu…”
“…”
Xung quanh Ambrose vang lên liên tục tiếng chào hỏi, xem ra một vị đại nhân vật xuất hiện, nhưng cái tên này, cậu nghe thấy ở đâu rồi.
“Armando Dippet - ma pháp sư cấp bốn, cựu hiệu trưởng trường Hogwarts.” Bên cạnh, Fayola lên tiếng nhắc nhở.
“Đúng vậy, thế mà mình quên…’ Cậu bé vỗ trán nói
Cho tới khi mọi người chào hỏi xong, Ambrose mới nhìn thấy ông giáo sư hơn ba trăm tuổi này, ông ta có đôi mắt màu nâu và một mái tóc và bộ râu trắng dài và gọn dàng không dài quá lưng như giáo sư Dumbledore.
Chờ đến lúc ông cựu hiệu trưởng ngồi xuống bên cạnh, Ambrose mới lễ phép nói:
“Con chào thầy, con là Ambrose Karling, rất hân hạnh khi gặp thầy ở đây.”
Dippet nhìn cậu bé bên cạnh cười hiền từ nói:
“Chào con, không ngờ ở đây ta lại gặp một học sinh Hogwarts…” Không khó để ông đoán cậu bé đang là một học sinh Hogwarts.
“Không chỉ một đâu ạ…” Nói rồi, lần lượt Fayola và Max ra chào hỏi ông hiệu trưởng.
Rồi Baemyn cũng tiến lên chào hỏi:
“Chào thầy, thầy vẫn khỏe chứ ạ?”
“Ha ha là trò sao, trò Smith, không ngờ trò cũng lớn tuổi thế này rồi…” Armando Dippet cười vui vẻ như khi ông gặp người thân vậy.
Đúng vậy, thời Baemyn còn học trong Hogwarts chính là lúc ông cựu hiệu trưởng còn đương vị, hai người tính là quen biết nhau.
Đúng lúc này, một tiếng nói oang oang vang lên từ đầu bên kia khán đài:
“Thưa quí bà và quí ông… Xin được chào mừng! Chào mừng trận chung kết Cúp Quidditch Thế Giới lần thứ bốn trăm hai mươi mốt!”
Khán giả hò reo và vỗ tay. Hàng ngàn cây cờ vẫy phất. Sự huyên náo lại càng huyên náo hơn khi hàng loạt khúc cổ vũ cùng vang lên, âm thanh xuôi ngược đối chọi nhau.
“Bây giờ ta thưởng thức trận đấu thổi nhỉ?” Ông cựu hiệu trưởng nói.
“Vâng.” X5.
“Và bây giờ, không cần vòng vo tứ quốc nữa, cho phép tôi giới thiệu Các phúc thần, linh vật của đội tuyển quốc gia Canada!”
Sau đó một loạt con ngựa có cánh Canadian bay lên sân thi đấu, chúng có làn da trắng muốt như những con Kỳ lân… Tất cả cùng hý vang một nhịp điệu đặc biệt.
Sau đó là linh vật đội Scotland, đó là một con kỳ lân thực sự, thật khó có thể tin. Một con ngựa một sừng, và phát sáng ánh sánh thánh khiết trong toàn bộ sân thi đấu.
Hai đội hai linh vật đều có vẻ giống ngựa, có điều là một đội là ngựa có cánh, một đội khác là ngựa có sừng.
“Và bây giờ, thưa quí bà và thưa quí ông, xin nồng nhiệt chào mừng đội tuyển Quidditch Quốc gia Canada! Đội trưởng Angelus Peel!”
“Đội Scotland, đội trưởng Hector Lamont…”
Một người mặc áo đỏ tươi, cưỡi chổi thần, di chuyển nhanh đến nỗi chỉ thấy xẹt một cái đã từ cổng ra vào xa tuốt bên dưới phóng vút vô sân đấu. Cổ động viên của đội Scotland bùng lên tràng vỗ tay như điên.
“Và đây, trọng tài của chúng ta, người đã thực hiện hành trình xa xôi từ tận Hi Lạp đến đây, xin giới thiệu: Pháp sư chủ tịch của hội Quidditch Quốc tế, ông Sebastiao Aesculapius!”
Một người đàn ông trung niên cường tráng xuất hiện, ông ăn mặc giống như mấy vị quý tộc Hi Lạp cổ, áo hở vai, không mặc quần đùi. Không biết bộ đồ một mảnh này có bị bay mất khi điều khiển trận đấu này không nữa.
Ông Aesculapius trèo lên cây chổi thần và đá cái thùng gỗ cho mở ra. Lập tức bốn trai banh bung ra phóng lên không trung: một trái Quaffle màu đỏ chói, hai trái Bludger đen, và trái banh tí hon Snitch bằng vàng, và có cánh.
Và trọng tài Sebastiao Aesculapius đã thổi còi bắt đầu trận đấu.
Trong vòng hai tiếng đầu tiên, Ambrose cảm thấy là một trận Quidditch hay nhất mà cậu chưa từng được xem từ xưa đến nay. Đến tận người không hâm hộ Quidditch cũng phải căng mắt lên theo dõi.
“10 – 0. Điểm cho Ca - na - đa!”
“20 – 0. Điểm cho Ca - na - đa!”
“20 – 10. Điểm cho Sờ - cốt - len!”
Điểm liên tiếp được ghi cho hai bên… nhưng không chỉ thế, bốn tiếng sau, điểm vẫn được ghi…
“700 - 720. Điểm cho Ca - na - đa, Ôi lạy trời, đã qua sáu tiếng rồi, mà trận đấu vẫn thưa kết thúc, tới giờ hai đội bắt đầu thay người lần thứ hai. Trái Snitch đâu mất rồi…”
Ông bình luận viên hụt hơi nói, có lẽ vì ông ta đã phải gào thét suốt sáu tiếng đồng hồ qua.
“Thay người… Bình luận viên ngất rồi…” Một giọng nói hoảng hốt khác vang lên.
Tung tích trái Snitch chính là thứ mọi người đang hỏi.
Chúng ta tua lại năm tiếng rưỡi trước, khi trận đấu bắt đầu được ba mươi phút, cũng là lúc gay cấn nhất của trận.
Mọi người lúc này ai ai đều tập chung xem trận đấu, Ambrose cũng vậy, nhưng trong một lần vặn quá tay cặp ống nhòm tua chậm, khiến cậu phải bỏ nó ra chỉnh lại.
Đúng đó, một mật gì đó vàng vàng bay nhẹ nhàng dưới sàn, nó bay gần tới chân của cậu, Ambrose nhận ra đó chính là trái Snitch.
Mới đầu không để ý, nhưng chợt một ý tưởng lóe lên, Ambrose chọc chọc vào tay Fayola, cậu sử dụng bí thuật truyền âm nói:
“Có trái Snitch đang ở dưới ghế của mình?”
“Ừ thì sao?”
“Bạn có thể dùng phép thuật ngăn cản nó di chuyển hoặc bay đi được không?”
“Cậu muốn làm gì?” Fayola không hiểu hỏi.
“Bạn không thấy bên cạnh chúng ta là một vị giáo sư hơn ba trăm tuổi ư!! Ông ta là một cuốn sách sống, không phải tụi mình đang thắc mắc mấy vấn đề bên trong Kho báu Ravenclaw sao? Hỏi ổng là được.” Ambrose lấp lánh ánh mắt nói.
“Phải nha… để mình làm?” Fayola anh mắt tinh nghịch đảo xung quanh xem co ai đang nhìn về phía bọn nó không.
“Nhớ làm khéo vào một tý, dù sao ông cựu hiệu trường ở bên cạnh.”
Cô bé gật đầu rồi miệng nhẩm niệm chú:
“Adhuc tam quam lignum quod resistere…” (ND - Hãy đứng yên một chỗ như một cái cây)
Cô bé vừa dứt lời, thì trái Snitch bỗng nhiên mọc rễ và đứng yên ở đấy.
Fayola hai mắt long lanh nói:
“Thành công.”
“Ừ giờ ta chờ thêm mấy tiếng nữa, để cho ông cựu hiệu trưởng xem chán rồi mới hỏi.”
“Đồng ý.”
======
Cứ như vậy, sáu tiếng trôi qua, bây giờ là chín giờ tối. Ambrose vừa mới cùng ông giáo sư Armando Dippet ăn tối. Thật may mắn vì ông ta không nhận mời của bất kỳ ai khác.
Sau đó Ambrose đưa ra lời ngỏ ý muốn ông giúp đỡ mấy vấn đề về học tập, là một người cống hiến cả đời cho giáo dục, ông hiệu trưởng thỏa mái đáp ứng.
Rồi trong hai giờ sau đó, bọn chúng đem một phần năm số câu hỏi của mình ra làm khó ông cựu hiệu trưởng. Tất cả đều là những vấn đề trong Kho báu của Ravenclaw, nếu là thắc mắc của Thư viện Bán thần thì có khả năng ông giáo sư không giải được.
“Xin chào ngài, giáo sư Armando Dippet…”
“Hân hạnh cho tôi giáo sư Dippet…”
“Vâng, chào anh Rockwoods… chào cậu…”
“…”
Xung quanh Ambrose vang lên liên tục tiếng chào hỏi, xem ra một vị đại nhân vật xuất hiện, nhưng cái tên này, cậu nghe thấy ở đâu rồi.
“Armando Dippet - ma pháp sư cấp bốn, cựu hiệu trưởng trường Hogwarts.” Bên cạnh, Fayola lên tiếng nhắc nhở.
“Đúng vậy, thế mà mình quên…’ Cậu bé vỗ trán nói
Cho tới khi mọi người chào hỏi xong, Ambrose mới nhìn thấy ông giáo sư hơn ba trăm tuổi này, ông ta có đôi mắt màu nâu và một mái tóc và bộ râu trắng dài và gọn dàng không dài quá lưng như giáo sư Dumbledore.
Chờ đến lúc ông cựu hiệu trưởng ngồi xuống bên cạnh, Ambrose mới lễ phép nói:
“Con chào thầy, con là Ambrose Karling, rất hân hạnh khi gặp thầy ở đây.”
Dippet nhìn cậu bé bên cạnh cười hiền từ nói:
“Chào con, không ngờ ở đây ta lại gặp một học sinh Hogwarts…” Không khó để ông đoán cậu bé đang là một học sinh Hogwarts.
“Không chỉ một đâu ạ…” Nói rồi, lần lượt Fayola và Max ra chào hỏi ông hiệu trưởng.
Rồi Baemyn cũng tiến lên chào hỏi:
“Chào thầy, thầy vẫn khỏe chứ ạ?”
“Ha ha là trò sao, trò Smith, không ngờ trò cũng lớn tuổi thế này rồi…” Armando Dippet cười vui vẻ như khi ông gặp người thân vậy.
Đúng vậy, thời Baemyn còn học trong Hogwarts chính là lúc ông cựu hiệu trưởng còn đương vị, hai người tính là quen biết nhau.
Đúng lúc này, một tiếng nói oang oang vang lên từ đầu bên kia khán đài:
“Thưa quí bà và quí ông… Xin được chào mừng! Chào mừng trận chung kết Cúp Quidditch Thế Giới lần thứ bốn trăm hai mươi mốt!”
Khán giả hò reo và vỗ tay. Hàng ngàn cây cờ vẫy phất. Sự huyên náo lại càng huyên náo hơn khi hàng loạt khúc cổ vũ cùng vang lên, âm thanh xuôi ngược đối chọi nhau.
“Bây giờ ta thưởng thức trận đấu thổi nhỉ?” Ông cựu hiệu trưởng nói.
“Vâng.” X5.
“Và bây giờ, không cần vòng vo tứ quốc nữa, cho phép tôi giới thiệu Các phúc thần, linh vật của đội tuyển quốc gia Canada!”
Sau đó một loạt con ngựa có cánh Canadian bay lên sân thi đấu, chúng có làn da trắng muốt như những con Kỳ lân… Tất cả cùng hý vang một nhịp điệu đặc biệt.
Sau đó là linh vật đội Scotland, đó là một con kỳ lân thực sự, thật khó có thể tin. Một con ngựa một sừng, và phát sáng ánh sánh thánh khiết trong toàn bộ sân thi đấu.
Hai đội hai linh vật đều có vẻ giống ngựa, có điều là một đội là ngựa có cánh, một đội khác là ngựa có sừng.
“Và bây giờ, thưa quí bà và thưa quí ông, xin nồng nhiệt chào mừng đội tuyển Quidditch Quốc gia Canada! Đội trưởng Angelus Peel!”
“Đội Scotland, đội trưởng Hector Lamont…”
Một người mặc áo đỏ tươi, cưỡi chổi thần, di chuyển nhanh đến nỗi chỉ thấy xẹt một cái đã từ cổng ra vào xa tuốt bên dưới phóng vút vô sân đấu. Cổ động viên của đội Scotland bùng lên tràng vỗ tay như điên.
“Và đây, trọng tài của chúng ta, người đã thực hiện hành trình xa xôi từ tận Hi Lạp đến đây, xin giới thiệu: Pháp sư chủ tịch của hội Quidditch Quốc tế, ông Sebastiao Aesculapius!”
Một người đàn ông trung niên cường tráng xuất hiện, ông ăn mặc giống như mấy vị quý tộc Hi Lạp cổ, áo hở vai, không mặc quần đùi. Không biết bộ đồ một mảnh này có bị bay mất khi điều khiển trận đấu này không nữa.
Ông Aesculapius trèo lên cây chổi thần và đá cái thùng gỗ cho mở ra. Lập tức bốn trai banh bung ra phóng lên không trung: một trái Quaffle màu đỏ chói, hai trái Bludger đen, và trái banh tí hon Snitch bằng vàng, và có cánh.
Và trọng tài Sebastiao Aesculapius đã thổi còi bắt đầu trận đấu.
Trong vòng hai tiếng đầu tiên, Ambrose cảm thấy là một trận Quidditch hay nhất mà cậu chưa từng được xem từ xưa đến nay. Đến tận người không hâm hộ Quidditch cũng phải căng mắt lên theo dõi.
“10 – 0. Điểm cho Ca - na - đa!”
“20 – 0. Điểm cho Ca - na - đa!”
“20 – 10. Điểm cho Sờ - cốt - len!”
Điểm liên tiếp được ghi cho hai bên… nhưng không chỉ thế, bốn tiếng sau, điểm vẫn được ghi…
“700 - 720. Điểm cho Ca - na - đa, Ôi lạy trời, đã qua sáu tiếng rồi, mà trận đấu vẫn thưa kết thúc, tới giờ hai đội bắt đầu thay người lần thứ hai. Trái Snitch đâu mất rồi…”
Ông bình luận viên hụt hơi nói, có lẽ vì ông ta đã phải gào thét suốt sáu tiếng đồng hồ qua.
“Thay người… Bình luận viên ngất rồi…” Một giọng nói hoảng hốt khác vang lên.
Tung tích trái Snitch chính là thứ mọi người đang hỏi.
Chúng ta tua lại năm tiếng rưỡi trước, khi trận đấu bắt đầu được ba mươi phút, cũng là lúc gay cấn nhất của trận.
Mọi người lúc này ai ai đều tập chung xem trận đấu, Ambrose cũng vậy, nhưng trong một lần vặn quá tay cặp ống nhòm tua chậm, khiến cậu phải bỏ nó ra chỉnh lại.
Đúng đó, một mật gì đó vàng vàng bay nhẹ nhàng dưới sàn, nó bay gần tới chân của cậu, Ambrose nhận ra đó chính là trái Snitch.
Mới đầu không để ý, nhưng chợt một ý tưởng lóe lên, Ambrose chọc chọc vào tay Fayola, cậu sử dụng bí thuật truyền âm nói:
“Có trái Snitch đang ở dưới ghế của mình?”
“Ừ thì sao?”
“Bạn có thể dùng phép thuật ngăn cản nó di chuyển hoặc bay đi được không?”
“Cậu muốn làm gì?” Fayola không hiểu hỏi.
“Bạn không thấy bên cạnh chúng ta là một vị giáo sư hơn ba trăm tuổi ư!! Ông ta là một cuốn sách sống, không phải tụi mình đang thắc mắc mấy vấn đề bên trong Kho báu Ravenclaw sao? Hỏi ổng là được.” Ambrose lấp lánh ánh mắt nói.
“Phải nha… để mình làm?” Fayola anh mắt tinh nghịch đảo xung quanh xem co ai đang nhìn về phía bọn nó không.
“Nhớ làm khéo vào một tý, dù sao ông cựu hiệu trường ở bên cạnh.”
Cô bé gật đầu rồi miệng nhẩm niệm chú:
“Adhuc tam quam lignum quod resistere…” (ND - Hãy đứng yên một chỗ như một cái cây)
Cô bé vừa dứt lời, thì trái Snitch bỗng nhiên mọc rễ và đứng yên ở đấy.
Fayola hai mắt long lanh nói:
“Thành công.”
“Ừ giờ ta chờ thêm mấy tiếng nữa, để cho ông cựu hiệu trưởng xem chán rồi mới hỏi.”
“Đồng ý.”
======
Cứ như vậy, sáu tiếng trôi qua, bây giờ là chín giờ tối. Ambrose vừa mới cùng ông giáo sư Armando Dippet ăn tối. Thật may mắn vì ông ta không nhận mời của bất kỳ ai khác.
Sau đó Ambrose đưa ra lời ngỏ ý muốn ông giúp đỡ mấy vấn đề về học tập, là một người cống hiến cả đời cho giáo dục, ông hiệu trưởng thỏa mái đáp ứng.
Rồi trong hai giờ sau đó, bọn chúng đem một phần năm số câu hỏi của mình ra làm khó ông cựu hiệu trưởng. Tất cả đều là những vấn đề trong Kho báu của Ravenclaw, nếu là thắc mắc của Thư viện Bán thần thì có khả năng ông giáo sư không giải được.