Chương : 151
Những học sinh có học bài, hoặc chỉ cần đọc cuốn Hogwarts một lịch sử là biết ngay cái tên Armando Dippet mang ý nghĩa như thế nào.
Ông ta được coi là một phù thủy vĩ đại nhất thời kì cận đại. Và là hiệu trưởng tiền nhiệm của Hogwarts.
Ông có một tấm thẻ vàng Socola Ếch nhái mà chỉ có mười ba tầm như vậy trên toàn thế giới.
“Nhìn kìa…” Đúng lúc này, một bọt nước xuất hiện trong không khí, rồi rất nhiều nước dần dần ngưng tụ ở phía sau bàn giáo viên.
Bọn chúng cảm thấy độ ẩm không khí dần biến mất, cổ họng khô lại… mấy tên vừa rồi nói quá nhiều phải uống nước cho đỡ khát.
Rồi một tấm gương bằng nước khổng lồ xuất hiện trước mắt chúng, cách giáo sư cũng phải rời khỏi chỗ ngồi để nhìn tấm gương đó.
Trong một tích tắc tiếp theo, một khuôn mặt xuất hiện trong đó, râu dài, bạc trắng, ánh mắt màu nâu thăm thẳm… Đó là giáo sư Armando Dippet.
Giọng nói của ông ta vang vọng trong cả đại sảng đường:
“Xin lỗi mọi người, tôi đang ở bên kia quả địa cầu… đường truyền không được nhanh cho lắm… chắc giáo sư Dumbledore đã giới thiệu tôi là ai rồi phải không?”
Dừng một lúc, ông nói tiếp:
“Đoạn tin nhắn này không thể kéo dài nữa, tôi chỉ muốn rằng, năm học tới chúng ta sẽ có thời gian vui vẻ bổ ích… Cảm ơn mọi người.”
Nói xong, tấm gương biến mất, tan vào trong không khí, mọi người cảm thấy da ẩm ướt trở lại. Một trận reo hò nổ tung trong này.
Chưa bao giờ chúng thấy một giáo sư ra sân giới thiệu ngoại mục như vậy, tất cả đều chờ mong giờ học đầu tiên với ổng… Mấy vì giáo sư trẻ (ý là nhỏ hơn một trăm tuổi) bên trên cũng kinh ngạc, đó là một phép thuật truyền tin vĩ đại, quá đỉnh…
Đến lúc này, giáo sư Dumbledore đứng ra kiểm soát tình hình:
“Xin các trò trật tự…”
“Các trò vừa nghe rồi, giáo sư Dippet đang có công việc ở Mỹ, nên tới tuần học thứ ba trong năm ông mới đến Hogwarts được… Cho tới khi đó, giáo sư Snape sẽ dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám…”
“Bây giờ… Tất cả trở về ký túc xá…” Giáo sư Dumbledore kết thúc bữa tiệc khai giảng.
=======
Buổi sáng hôm sau và trong cả một tuần sau đó, tất cả học sinh trong Hogwarts đều bàn luận về ông thầy cựu hiệu trưởng này, kề cả chuyện World Cup Quidditch cũng bị để sang một bên.
Điều này khiến mấy đồ lưu niệm trận chung kết Quidditch của Ambrose bị ế ẩm, đây là lần đầu tiên cậu lại đầu tư sai chỗ…
Sáng hôm nay Ambrose và Takagi có hai tiết Thảo dược học với Slytherin, bọn chúng đang tập chung trước cửa nhà kính số ba, Ambrose ngáp một cái rõ to rồi nói:
“Sao giáo sư Sprout lâu vậy nhỉ, trễ ba phút rồi.”
“Ai biết được?” Takagi nói.
“Mà bạn đã báo cho mọi người ngày mai họp chưa?” Ambrose nhìn Takagi nói.
Hôm nay là thứ sáu, ngày mai thứ bảy bọn chúng được nghỉ học, nên cậu sắp xếp một cuộc họp toàn bộ thành viên trong Invention Club để phổ biến và triển khai các kế hoạch của câu lạc bộ năm nay.
Không giống năm ngoái, mọi hoạt động của Invention Club đều mang tính tự phát, năm nay Ambrose, Takagi, cùng bốn tên bạn gay và sáu đứa khác đã thống nhất ý kiến sơ bộ từ trong hè.
“Sáng nay mình báo hết rồi…”
“Vậy tốt. A, Fayola tới rồi kì…” Ambrose nói và vẫy vẫy tay với Fayola. Cô bé hôm nay cũng tới trễ, tháp tùng cô là một đoàn học sinh nhà rắn, đội này uy thế quá lớn.
Đi phía trước đoàn người Fayola chính là giáo sư Sprout, bà hơi vội vàng nói:
“Xin lỗi các trò, trong nhà kính số mười xảy ra một chút sự cố, nên tôi mới tới muộn, may là có trò Fayola giúp đỡ. Nào, bây giờ chúng đi vào thôi.”
Giáo sư Sprout lấy chìa khóa ra mở Nhà kính sô hai, chờ tất cả học sinh đều vào trong và đứng đúng chỗ bà mới nói:
“Hôm nay chúng ta sẽ thay chậu cho cây Nhân sâm. Ai có thể nói cho cô biết những thuộc tính của Nhân sâm?”
Trong khi cánh tay của Fayola ưu nhã chậm rãi dơ lên, Takagi cũng vọt lên trên cao nhất cả lớp (vì Takagi cao hơn Fayola).
“Mời trò Smith…” Giáo sư Sprout cười thân thiện với Fayola nói.
“Thưa giáo sư, nhân sâm hay còn gọi là Mandragora, là một dược thảo có tác dụng phục hồi các bùa chú biến hình, hóa đá.”
Giáo sư Sprout nói:
“Xuất sắc. Mười điểm cho nhà Slytherin. Nhân sâm là một dược liệu thiết yếu của hầu hết các thuốc giải độc. Tuy nhiên nó cũng nguy hiểm. Trò nào có thể giải thích được tại sao?”
“Mời trò Takagi…”
“Dạ, vì tiếng kêu của Nhân sâm có thể giết chết những ai nghe phải.”
“Rất đúng. Thêm mười điểm cho Ravenclaw. Bây giờ xem đây, những Nhân sâm chúng ta có ở đây hãy còn nhỏ. Nói chúng còn nhỏ vì chúng mới được chồng cách đây năm năm, một cây nhân sâm trưởng thành phải mất tới hai mươi năm.”
Giáo sư Sprout vừa giảng giải vừa chỉ vào một hàng chậu sâu và mọi người dồn tới để nhìn cho rõ. Hàng trăm, hay cỡ đó, chùm cây con mọc trong dãy chậu, lá màu xanh hơi đỏ.
“Các trò đều có cái bịt tai rồi phải không?”
“Vâng thưa giáo sư.”
“Tốt, Khi nào cô bảo các con mang vào thì các con phải bịt chặt tai mình lại. Khi nào cởi ra được thì cô sẽ giơ ngón tay cái ra hiệu. Chuẩn bị… Mang mũ bịt tai!”
Giáo sư Sprout đeo một cái mũ bịt tai màu hồng xù lông, cô xắn tay áo lên, bàn tay nắm chặt lấy một bụi cây mà nhổ mạnh.
Thay vì rễ cây bị nhổ bật ra khỏi mặt đất, lại là một em bé sơ sinh nhỏ xíu, xấu xí cực kỳ, mình mẩy bám đầy đất.
Lá cây mọc ngay trên đầu nó thay cho tóc. Nó có nước da xanh nhợt, lốm đốm, và rõ ràng cái buồng phổi căng phập phồng kia chứng tỏ nó đang ra sức khóc rống lên.
“Éo éo éo….”
Giáo sư Sprout lấy từ dưới bàn ra một cái chậu to để nhét cây Nhân sâm vào, vùi cây trong lớp phân bón ẩm ướt tối om, cho đến khi chỉ còn thấy mấy cái lá của nó. Giáo sư Sprout phủi đất bụi bám trên tay, giơ ngón tay cái ra hiệu, rồi cởi bỏ mũ bịt tai của cô.
“Bởi vì mấy cây Nhân sâm này chỉ là cây con, nên tiếng khóc của tụi nó chưa làm chết người.” Giáo sư nói một cách bình thản như thể cô chỉ vừa làm cái việc tưới cây hoa hải đường.
“Bây giờ mỗi nhóm bốn trò thực tập với một khay. Ở đây có hàng đống chậu… Còn phân bón thì trong mấy cái bao ở đằng kia nha… Nhớ coi chừng mấy cái xúc tu có nọc độc, chúng đang mọc răng đấy!”
Giáo sư Sprout giao cho bọn nhóc thực hành, còn bà đứng ở một bên quan sát, chỉ bảo lúc cần thiết. Cũng không khó nắm, nhóm của Ambrose chỉ mất chưa tới mười giây để thay chậu cho con Nhân sâm của cậu.
Xong việc, bọn chúng được phép hoạt động tự do, trong khi hai thằng bạn gay Robert Mitchum và William Holden đang chọc chọc chậu nhân sâm thì đột nhiên Fayola bước tới bên cạnh bọn chúng.
Ông ta được coi là một phù thủy vĩ đại nhất thời kì cận đại. Và là hiệu trưởng tiền nhiệm của Hogwarts.
Ông có một tấm thẻ vàng Socola Ếch nhái mà chỉ có mười ba tầm như vậy trên toàn thế giới.
“Nhìn kìa…” Đúng lúc này, một bọt nước xuất hiện trong không khí, rồi rất nhiều nước dần dần ngưng tụ ở phía sau bàn giáo viên.
Bọn chúng cảm thấy độ ẩm không khí dần biến mất, cổ họng khô lại… mấy tên vừa rồi nói quá nhiều phải uống nước cho đỡ khát.
Rồi một tấm gương bằng nước khổng lồ xuất hiện trước mắt chúng, cách giáo sư cũng phải rời khỏi chỗ ngồi để nhìn tấm gương đó.
Trong một tích tắc tiếp theo, một khuôn mặt xuất hiện trong đó, râu dài, bạc trắng, ánh mắt màu nâu thăm thẳm… Đó là giáo sư Armando Dippet.
Giọng nói của ông ta vang vọng trong cả đại sảng đường:
“Xin lỗi mọi người, tôi đang ở bên kia quả địa cầu… đường truyền không được nhanh cho lắm… chắc giáo sư Dumbledore đã giới thiệu tôi là ai rồi phải không?”
Dừng một lúc, ông nói tiếp:
“Đoạn tin nhắn này không thể kéo dài nữa, tôi chỉ muốn rằng, năm học tới chúng ta sẽ có thời gian vui vẻ bổ ích… Cảm ơn mọi người.”
Nói xong, tấm gương biến mất, tan vào trong không khí, mọi người cảm thấy da ẩm ướt trở lại. Một trận reo hò nổ tung trong này.
Chưa bao giờ chúng thấy một giáo sư ra sân giới thiệu ngoại mục như vậy, tất cả đều chờ mong giờ học đầu tiên với ổng… Mấy vì giáo sư trẻ (ý là nhỏ hơn một trăm tuổi) bên trên cũng kinh ngạc, đó là một phép thuật truyền tin vĩ đại, quá đỉnh…
Đến lúc này, giáo sư Dumbledore đứng ra kiểm soát tình hình:
“Xin các trò trật tự…”
“Các trò vừa nghe rồi, giáo sư Dippet đang có công việc ở Mỹ, nên tới tuần học thứ ba trong năm ông mới đến Hogwarts được… Cho tới khi đó, giáo sư Snape sẽ dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám…”
“Bây giờ… Tất cả trở về ký túc xá…” Giáo sư Dumbledore kết thúc bữa tiệc khai giảng.
=======
Buổi sáng hôm sau và trong cả một tuần sau đó, tất cả học sinh trong Hogwarts đều bàn luận về ông thầy cựu hiệu trưởng này, kề cả chuyện World Cup Quidditch cũng bị để sang một bên.
Điều này khiến mấy đồ lưu niệm trận chung kết Quidditch của Ambrose bị ế ẩm, đây là lần đầu tiên cậu lại đầu tư sai chỗ…
Sáng hôm nay Ambrose và Takagi có hai tiết Thảo dược học với Slytherin, bọn chúng đang tập chung trước cửa nhà kính số ba, Ambrose ngáp một cái rõ to rồi nói:
“Sao giáo sư Sprout lâu vậy nhỉ, trễ ba phút rồi.”
“Ai biết được?” Takagi nói.
“Mà bạn đã báo cho mọi người ngày mai họp chưa?” Ambrose nhìn Takagi nói.
Hôm nay là thứ sáu, ngày mai thứ bảy bọn chúng được nghỉ học, nên cậu sắp xếp một cuộc họp toàn bộ thành viên trong Invention Club để phổ biến và triển khai các kế hoạch của câu lạc bộ năm nay.
Không giống năm ngoái, mọi hoạt động của Invention Club đều mang tính tự phát, năm nay Ambrose, Takagi, cùng bốn tên bạn gay và sáu đứa khác đã thống nhất ý kiến sơ bộ từ trong hè.
“Sáng nay mình báo hết rồi…”
“Vậy tốt. A, Fayola tới rồi kì…” Ambrose nói và vẫy vẫy tay với Fayola. Cô bé hôm nay cũng tới trễ, tháp tùng cô là một đoàn học sinh nhà rắn, đội này uy thế quá lớn.
Đi phía trước đoàn người Fayola chính là giáo sư Sprout, bà hơi vội vàng nói:
“Xin lỗi các trò, trong nhà kính số mười xảy ra một chút sự cố, nên tôi mới tới muộn, may là có trò Fayola giúp đỡ. Nào, bây giờ chúng đi vào thôi.”
Giáo sư Sprout lấy chìa khóa ra mở Nhà kính sô hai, chờ tất cả học sinh đều vào trong và đứng đúng chỗ bà mới nói:
“Hôm nay chúng ta sẽ thay chậu cho cây Nhân sâm. Ai có thể nói cho cô biết những thuộc tính của Nhân sâm?”
Trong khi cánh tay của Fayola ưu nhã chậm rãi dơ lên, Takagi cũng vọt lên trên cao nhất cả lớp (vì Takagi cao hơn Fayola).
“Mời trò Smith…” Giáo sư Sprout cười thân thiện với Fayola nói.
“Thưa giáo sư, nhân sâm hay còn gọi là Mandragora, là một dược thảo có tác dụng phục hồi các bùa chú biến hình, hóa đá.”
Giáo sư Sprout nói:
“Xuất sắc. Mười điểm cho nhà Slytherin. Nhân sâm là một dược liệu thiết yếu của hầu hết các thuốc giải độc. Tuy nhiên nó cũng nguy hiểm. Trò nào có thể giải thích được tại sao?”
“Mời trò Takagi…”
“Dạ, vì tiếng kêu của Nhân sâm có thể giết chết những ai nghe phải.”
“Rất đúng. Thêm mười điểm cho Ravenclaw. Bây giờ xem đây, những Nhân sâm chúng ta có ở đây hãy còn nhỏ. Nói chúng còn nhỏ vì chúng mới được chồng cách đây năm năm, một cây nhân sâm trưởng thành phải mất tới hai mươi năm.”
Giáo sư Sprout vừa giảng giải vừa chỉ vào một hàng chậu sâu và mọi người dồn tới để nhìn cho rõ. Hàng trăm, hay cỡ đó, chùm cây con mọc trong dãy chậu, lá màu xanh hơi đỏ.
“Các trò đều có cái bịt tai rồi phải không?”
“Vâng thưa giáo sư.”
“Tốt, Khi nào cô bảo các con mang vào thì các con phải bịt chặt tai mình lại. Khi nào cởi ra được thì cô sẽ giơ ngón tay cái ra hiệu. Chuẩn bị… Mang mũ bịt tai!”
Giáo sư Sprout đeo một cái mũ bịt tai màu hồng xù lông, cô xắn tay áo lên, bàn tay nắm chặt lấy một bụi cây mà nhổ mạnh.
Thay vì rễ cây bị nhổ bật ra khỏi mặt đất, lại là một em bé sơ sinh nhỏ xíu, xấu xí cực kỳ, mình mẩy bám đầy đất.
Lá cây mọc ngay trên đầu nó thay cho tóc. Nó có nước da xanh nhợt, lốm đốm, và rõ ràng cái buồng phổi căng phập phồng kia chứng tỏ nó đang ra sức khóc rống lên.
“Éo éo éo….”
Giáo sư Sprout lấy từ dưới bàn ra một cái chậu to để nhét cây Nhân sâm vào, vùi cây trong lớp phân bón ẩm ướt tối om, cho đến khi chỉ còn thấy mấy cái lá của nó. Giáo sư Sprout phủi đất bụi bám trên tay, giơ ngón tay cái ra hiệu, rồi cởi bỏ mũ bịt tai của cô.
“Bởi vì mấy cây Nhân sâm này chỉ là cây con, nên tiếng khóc của tụi nó chưa làm chết người.” Giáo sư nói một cách bình thản như thể cô chỉ vừa làm cái việc tưới cây hoa hải đường.
“Bây giờ mỗi nhóm bốn trò thực tập với một khay. Ở đây có hàng đống chậu… Còn phân bón thì trong mấy cái bao ở đằng kia nha… Nhớ coi chừng mấy cái xúc tu có nọc độc, chúng đang mọc răng đấy!”
Giáo sư Sprout giao cho bọn nhóc thực hành, còn bà đứng ở một bên quan sát, chỉ bảo lúc cần thiết. Cũng không khó nắm, nhóm của Ambrose chỉ mất chưa tới mười giây để thay chậu cho con Nhân sâm của cậu.
Xong việc, bọn chúng được phép hoạt động tự do, trong khi hai thằng bạn gay Robert Mitchum và William Holden đang chọc chọc chậu nhân sâm thì đột nhiên Fayola bước tới bên cạnh bọn chúng.