Chương : 166
Cả lũ càng nghe càng không hiểu, bọn chúng ánh mắt hình dấu hỏi nhìn Ambrose, chờ cậu nói tiếp.
“Ha há, lúc mình bắn ra ba tia sáng thì tất cả chúng đều là giả, nó chỉ là pháp thuật phát sáng bình thường thôi. Còn bùa chú tê liệt thật bị mình ngụy trang vô hình trong không khí… Đoạn cuối, Fayola đột ngột chuyển hướng đũa phép là để chặn cái bừa tê liệt vô hình.”
“Thì ra là thế… nhưng mà cậu làm thế nào để biến tia sáng bùa chú vô mình được?” Takagi hỏi ngay.
“Cái này đơn giản, đó là điều khiển ánh sáng khúc xạ…”
“Đó là cái gì…” Mấy tên khác không có kiến thức vật lý ánh sáng của giới muggle nói.
“Cái này phải nói từ thời ông XXX từ thế kỉ NN….”
Ambrose giải thích một lượt, nhưng bọn chúng vẫn không hiểu cái chi chi gì cả. Cuối cùng cả bọn đều từ bỏ ý định học tập hay tìm hiểu thêm.
Sửa xong
Rồi đột nhiên, tiền gõ cửa ‘cốc cốc’ vang lên, Cho Chang ra ngoài xem rồi cô bé trở lại nói:
“Anh Ambrose, là giáo sư Flitwick, giáo sư muốn gặp anh.”
Ambrose nghe vậy đứng dậy nói với mọi người:
“Mình đi trước, mọi người tiếp tục.”
Bên ngoài hành lang, giáo sư Flitwick trông có vẻ rất vội vàng, vừa thấy Ambrose, ông ta nói ngay:
“Ambrose, ông hiệu trưởng Dumbledore có việc gấp tìm trò, ta cũng không rõ chuyện gì xảy ra?”
Nói xong, ông giáo sư yêu tinh đi trước dẫn đường Ambrose tới một góc hành lang, đến trước một miệng máng xối khổng lồ bằng đá khắc hình một con thú cực kỳ xấu xí.
Tới đây, Ambrose thấy Fayola cùng giáo sư Snape cũng có mặt ở đây, Ambrose tiến sát Fayola hỏi nhỏ:
“Bạn biết chuyện gì không?”
“Tớ không biết, giáo sư Snape vừa gọi mình tới đây…”
Hai giáo sư trao đổi ánh mắt với nhau, hiển nhiên hai ông này cũng không biết gì cả, rồi giáo sư Flitwick nói:
“Chúng ta vào trước…”
“Kẹo dâu.”
Đây là một mật khẩu, bởi vì con thú bằng đá bỗng nhiên sống động, nhảy phóc một cái, tránh qua một bên, và bức tường đằng sau nó tách ra làm đôi.
Đằng sau bức tường là những bậc cầu thang xoắn ốc êm ái chuyển động lên cao, giống như cầu thang cuốn tự động vậy.
Bốn người được nâng lên theo hình xoắn ốc, càng lúc càng cao, cho đến khi trước mặt họ là một cánh cửa bằng gỗ sồi bóng láng có nắm đấm cửa bằng đồng đúc theo hình dạng một con sư tử đầu chim. Đó là con Mãnh sư đại bàng, biểu tượng của nhà Gryffindor.
Giáo sư Snape gõ cửa, bên trong truyền ra tiếng nói:
“Mọi người vào đi.”
Hai đứa trẻ theo sau hai vị giáo sư bước vào, bên trong có hai người đàn ông, một là giáo sư hiệu trưởng, một người khác Ambrose rất quen, cậu nói ngay:
“Lương y Andrews, tại sao bác lại ở đây?”
Fayola ánh mắt nghi vẫn nhìn về phía ông lương y.
Lương y Andrews trong không ổn chút nào, da ông trắng bệch, tay trái còn hơi run run, có vẻ đã có chuyện gì ghê gớm lắm xảy. Và nó lại liên quan tới Ambrose và Fayola. Cả hai đứa trong đầu đồng hiện lên hình ảnh ông quản gia Baemyn.
Andrews giọng thì thào nói:
“Là Ambrose và Fayola à… ta rất xin lỗi nhưng phải báo cho hai đứa một tin không hay… Baemyn bị tấn công.”
“Cái gì…’ Ambrose hét lên.
“Ba Baemyn bị tấn công… chuyện gì đã xảy ra?”
Rồi đột nhiên, bầu không khí trở lên lạnh giá, Fayola đang mất khống chế… Phía đầu bên kia của căn phòng, một con chim màu đỏ như lửa đáng gáy lên… lanh lảnh.
Ambrose tay chạm vào vai Fayola nói:
“Bình tĩnh… Fayola. Bác Baemyn còn sống.” Cậu tuy nhìn thấy vẻ mệt mỏi của Lương y Andrews, nhưng ông không có vẻ đau khổ nào khi một người bạn mất đi.
Ngay bên cạnh cô bé, giáo sư Snape và Flitwick giật mình lùi lại hai bước, bọn họ mà đứng ở đấy chắc bị đóng thành băng.
Còn giáo sư Dumbledore hai mắt híp lại, trong lòng ông trấn động, vừa rồi ông cảm thấy nguy hiểm trí mạng, không thể phủ nhận, cô bé nhỏ nhắn kia lại mạnh hơn ông.
Nghe Ambrose nói, Fayola mơi bình tĩnh lại, nhiệt độ xung quanh trở lại bình thường, cô bé ánh mắt giết người nhìn Andrews từng chữ nói:
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Lúc này, ngồi ở một góc khuất, một người thanh niên phù thủy lên tiếng, Ambrose và Fayola quay đầu lại, bọn chúng nhận ra đó là Adam - trợ lý của Baemyn. Anh ta nức nở nói:
“Chào cậu chủ, chào cô Fayola. Hôm đấy tôi cũng có mặt ở hiện trường… Tôi và ngài Baemyn bị tập kích, có tất cả ba người, tôi chỉ biết vậy. Sau rồi, ngài Baemyn ở lại chống trả để tôi chạy trốn… hu hu... Xin lỗi… tôi không làm già được cả…”
Anh trợ lý Adam quá xúc động, anh ta không thể nói rõ ý… Ambrose không truy vấn nữa mà hỏi Lương y Andrews:
“Bác Baemyn bị thương nặng lắm không?”
Andrews chần chừ nói:
“Rất nặng, lúc ta tìm được ông ấy thì cơ thể ông bị cháy đen… tim vẫn đập nhưng bị hôn mê sâu. Có rất nhiều dấu vết của bùa chú… nhưng vết thương trí mạng lại ở vùng đầu. Ta chỉ có thể đảm bảo Baemyn sống trong vòng ba tháng thôi, nếu không thể chữa vết thương ở đầu.”
“Bác cần gì, có thể dùng bao nhiêu tiền của cháu cũng được, chỉ cần chữa cho Baemyn là được…” Ambrose kiên quyết nói.
“Ta biết, lần này ta tới Hogwarts một là để báo tin cho hai đứa…” nói rồi Andrews nhìn ông hiệu trưởng nói.
“Ngài Dumbledore, tôi biết là trong trường có trồng một cây Nhân sâm (Mandragora) một trăm năm, phải không?”
Cây Nhân sâm (Mandragora) loại dược liệu vô cùng hữu dụng, loài cây này rất nguy hiểm, tiếng hét của cây trưởng thành có thể gây chết người. Còn cây đã sống hơn một trăm năm thì không cần nói. Nó rất nguy hiểm, rất ít phù thủy dám nuôi cây nhân sâm tới một trăm năm.
Cả Ambrose và Fayola đều nhìn về phía ông hiệu trưởng, đặc biệt là Fayola, Ambrose dám chắc một trăm phần trăm là nếu ông Dumbledore sẽ biến thành tượng băng ngay lập tức nếu dám trả lời là không.
Bị Fayola nhìn chằm chằm, ông hiệu trưởng ho khan vài tiếng mới nói:
“Đúng là trong trường có một cây Nhân sâm trăm năm, nhưng nó không thuộc quyền sở hữu của nhà trường hay của tôi… đó là do một người bạn gửi nhờ…”
“Thầy có thể liên lạc hộ để chúng em nói chuyện với ông ta (hoặc bà ta) không?” Ambrose nói luôn.
“Để ta thử xem…” Nói xong, ông hiệu trưởng đi tới bên cạnh cái lò sưởi, ông ta tay cầm một lắm bột Floo ném vào và nói:
“Số 67, đường Canta Lotes Rodue.”
Ngọn lửa màu vàng bùng nên rực rỡ, rồi từ bên trong nó phát ra một giọng nói khàn khàn:
“Albus hả? Có chuyện gì thế…”
“Handy à, ở đây tôi có người muốn Cây nhân sâm của ông…”
“Không bán… bảo bọn họ đi đi…” Giọng nói bên kia lò sưởi bình thản ngắt lời.
Ambrose lúc này lên tiếng: “Xin chào, cháu là Ambrose Karling, cháu muốn mua cây nhân sâm… trước tiên ngài nên xem giá đã.”
Nói xong, không chờ đối phương phản ứng, Ambrose lấy trong túi ra một tờ giấy nhỏ và ném vào trong lò sưởi. Tưởng như tờ giấy sẽ bốc cháy nhưng nó lại biến mất.
Bên kia không khí tĩnh lặng hẳn lại, rõ ràng ông già Handy kia ssang xem tờ giấy củ Ambrose. Hai phút sau, giọng nói lại vang lên, có đều nó khá nôn nóng:
“Cậu bé, cậu có phần còn lại phải không…?”
“Đúng vậy. Ngài nghĩ thế nào?”
“Đổi. Albus, làm phiền ông lấy cây Nhân sâm cho bọn họ.”
“Cảm ơn ngài, Handy.” Nói rồi Ambrose lại lấy ra một quyển sách nhỏ ném vào như hoàn thành giao dịch.
May là cậu đoán đúng, ông Handy này là một ma dược đại sư, (nếu không nuôi Cây nhân sâm nhiều năm như vậy làm gì). Ambrose lấy ra một phần của cuốn Lý luận Ma dược trong Kho báu Ravenclaw để giao dịch và ông kia chấp nhận.
Fayola bây giờ mới hỏi Andrews:
“Chúng cháu có thể tới thăm ba Baemyn được chứ?”
Adam lúc này bình tĩnh lại lên tiếng:
“Không được, trước khi ngài Baemyn bất tỉnh, ngài nói là hai cô cậu không được phép rời khỏi Hogwarts… bên ngoài rất nguy hiểm.”
“Ý của anh là sao?” Ambrose cau mày hỏi.
Lần này, Adam kể lại rõ ràng hơn chuyến đi của họ, và kẻ tấn công Baemyn. Ambrose nghe tới đây chợt nhận ra, đó chắc chắn là các tiền bối của giáo sư Paines. Nghe lời anh trợ lý kể, thì có tất cả ba tên và cả ba bọn chúng đều là ma pháp sư cấp 4…
Fayola cũng đoán ra được, nếu là hai tên cấp bốn thì cô có thể xử lý được, nhưng ba tên thì rất khó, hơn nữa bọn này đều nhưng tên bất lão, không biết bọn chúng sống bao nhiêu năm rồi.
Nếu có cả Ambrose đi cùng thì cô bé chỉ còn cách kéo cậu cùng chạy.
“Ha há, lúc mình bắn ra ba tia sáng thì tất cả chúng đều là giả, nó chỉ là pháp thuật phát sáng bình thường thôi. Còn bùa chú tê liệt thật bị mình ngụy trang vô hình trong không khí… Đoạn cuối, Fayola đột ngột chuyển hướng đũa phép là để chặn cái bừa tê liệt vô hình.”
“Thì ra là thế… nhưng mà cậu làm thế nào để biến tia sáng bùa chú vô mình được?” Takagi hỏi ngay.
“Cái này đơn giản, đó là điều khiển ánh sáng khúc xạ…”
“Đó là cái gì…” Mấy tên khác không có kiến thức vật lý ánh sáng của giới muggle nói.
“Cái này phải nói từ thời ông XXX từ thế kỉ NN….”
Ambrose giải thích một lượt, nhưng bọn chúng vẫn không hiểu cái chi chi gì cả. Cuối cùng cả bọn đều từ bỏ ý định học tập hay tìm hiểu thêm.
Sửa xong
Rồi đột nhiên, tiền gõ cửa ‘cốc cốc’ vang lên, Cho Chang ra ngoài xem rồi cô bé trở lại nói:
“Anh Ambrose, là giáo sư Flitwick, giáo sư muốn gặp anh.”
Ambrose nghe vậy đứng dậy nói với mọi người:
“Mình đi trước, mọi người tiếp tục.”
Bên ngoài hành lang, giáo sư Flitwick trông có vẻ rất vội vàng, vừa thấy Ambrose, ông ta nói ngay:
“Ambrose, ông hiệu trưởng Dumbledore có việc gấp tìm trò, ta cũng không rõ chuyện gì xảy ra?”
Nói xong, ông giáo sư yêu tinh đi trước dẫn đường Ambrose tới một góc hành lang, đến trước một miệng máng xối khổng lồ bằng đá khắc hình một con thú cực kỳ xấu xí.
Tới đây, Ambrose thấy Fayola cùng giáo sư Snape cũng có mặt ở đây, Ambrose tiến sát Fayola hỏi nhỏ:
“Bạn biết chuyện gì không?”
“Tớ không biết, giáo sư Snape vừa gọi mình tới đây…”
Hai giáo sư trao đổi ánh mắt với nhau, hiển nhiên hai ông này cũng không biết gì cả, rồi giáo sư Flitwick nói:
“Chúng ta vào trước…”
“Kẹo dâu.”
Đây là một mật khẩu, bởi vì con thú bằng đá bỗng nhiên sống động, nhảy phóc một cái, tránh qua một bên, và bức tường đằng sau nó tách ra làm đôi.
Đằng sau bức tường là những bậc cầu thang xoắn ốc êm ái chuyển động lên cao, giống như cầu thang cuốn tự động vậy.
Bốn người được nâng lên theo hình xoắn ốc, càng lúc càng cao, cho đến khi trước mặt họ là một cánh cửa bằng gỗ sồi bóng láng có nắm đấm cửa bằng đồng đúc theo hình dạng một con sư tử đầu chim. Đó là con Mãnh sư đại bàng, biểu tượng của nhà Gryffindor.
Giáo sư Snape gõ cửa, bên trong truyền ra tiếng nói:
“Mọi người vào đi.”
Hai đứa trẻ theo sau hai vị giáo sư bước vào, bên trong có hai người đàn ông, một là giáo sư hiệu trưởng, một người khác Ambrose rất quen, cậu nói ngay:
“Lương y Andrews, tại sao bác lại ở đây?”
Fayola ánh mắt nghi vẫn nhìn về phía ông lương y.
Lương y Andrews trong không ổn chút nào, da ông trắng bệch, tay trái còn hơi run run, có vẻ đã có chuyện gì ghê gớm lắm xảy. Và nó lại liên quan tới Ambrose và Fayola. Cả hai đứa trong đầu đồng hiện lên hình ảnh ông quản gia Baemyn.
Andrews giọng thì thào nói:
“Là Ambrose và Fayola à… ta rất xin lỗi nhưng phải báo cho hai đứa một tin không hay… Baemyn bị tấn công.”
“Cái gì…’ Ambrose hét lên.
“Ba Baemyn bị tấn công… chuyện gì đã xảy ra?”
Rồi đột nhiên, bầu không khí trở lên lạnh giá, Fayola đang mất khống chế… Phía đầu bên kia của căn phòng, một con chim màu đỏ như lửa đáng gáy lên… lanh lảnh.
Ambrose tay chạm vào vai Fayola nói:
“Bình tĩnh… Fayola. Bác Baemyn còn sống.” Cậu tuy nhìn thấy vẻ mệt mỏi của Lương y Andrews, nhưng ông không có vẻ đau khổ nào khi một người bạn mất đi.
Ngay bên cạnh cô bé, giáo sư Snape và Flitwick giật mình lùi lại hai bước, bọn họ mà đứng ở đấy chắc bị đóng thành băng.
Còn giáo sư Dumbledore hai mắt híp lại, trong lòng ông trấn động, vừa rồi ông cảm thấy nguy hiểm trí mạng, không thể phủ nhận, cô bé nhỏ nhắn kia lại mạnh hơn ông.
Nghe Ambrose nói, Fayola mơi bình tĩnh lại, nhiệt độ xung quanh trở lại bình thường, cô bé ánh mắt giết người nhìn Andrews từng chữ nói:
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Lúc này, ngồi ở một góc khuất, một người thanh niên phù thủy lên tiếng, Ambrose và Fayola quay đầu lại, bọn chúng nhận ra đó là Adam - trợ lý của Baemyn. Anh ta nức nở nói:
“Chào cậu chủ, chào cô Fayola. Hôm đấy tôi cũng có mặt ở hiện trường… Tôi và ngài Baemyn bị tập kích, có tất cả ba người, tôi chỉ biết vậy. Sau rồi, ngài Baemyn ở lại chống trả để tôi chạy trốn… hu hu... Xin lỗi… tôi không làm già được cả…”
Anh trợ lý Adam quá xúc động, anh ta không thể nói rõ ý… Ambrose không truy vấn nữa mà hỏi Lương y Andrews:
“Bác Baemyn bị thương nặng lắm không?”
Andrews chần chừ nói:
“Rất nặng, lúc ta tìm được ông ấy thì cơ thể ông bị cháy đen… tim vẫn đập nhưng bị hôn mê sâu. Có rất nhiều dấu vết của bùa chú… nhưng vết thương trí mạng lại ở vùng đầu. Ta chỉ có thể đảm bảo Baemyn sống trong vòng ba tháng thôi, nếu không thể chữa vết thương ở đầu.”
“Bác cần gì, có thể dùng bao nhiêu tiền của cháu cũng được, chỉ cần chữa cho Baemyn là được…” Ambrose kiên quyết nói.
“Ta biết, lần này ta tới Hogwarts một là để báo tin cho hai đứa…” nói rồi Andrews nhìn ông hiệu trưởng nói.
“Ngài Dumbledore, tôi biết là trong trường có trồng một cây Nhân sâm (Mandragora) một trăm năm, phải không?”
Cây Nhân sâm (Mandragora) loại dược liệu vô cùng hữu dụng, loài cây này rất nguy hiểm, tiếng hét của cây trưởng thành có thể gây chết người. Còn cây đã sống hơn một trăm năm thì không cần nói. Nó rất nguy hiểm, rất ít phù thủy dám nuôi cây nhân sâm tới một trăm năm.
Cả Ambrose và Fayola đều nhìn về phía ông hiệu trưởng, đặc biệt là Fayola, Ambrose dám chắc một trăm phần trăm là nếu ông Dumbledore sẽ biến thành tượng băng ngay lập tức nếu dám trả lời là không.
Bị Fayola nhìn chằm chằm, ông hiệu trưởng ho khan vài tiếng mới nói:
“Đúng là trong trường có một cây Nhân sâm trăm năm, nhưng nó không thuộc quyền sở hữu của nhà trường hay của tôi… đó là do một người bạn gửi nhờ…”
“Thầy có thể liên lạc hộ để chúng em nói chuyện với ông ta (hoặc bà ta) không?” Ambrose nói luôn.
“Để ta thử xem…” Nói xong, ông hiệu trưởng đi tới bên cạnh cái lò sưởi, ông ta tay cầm một lắm bột Floo ném vào và nói:
“Số 67, đường Canta Lotes Rodue.”
Ngọn lửa màu vàng bùng nên rực rỡ, rồi từ bên trong nó phát ra một giọng nói khàn khàn:
“Albus hả? Có chuyện gì thế…”
“Handy à, ở đây tôi có người muốn Cây nhân sâm của ông…”
“Không bán… bảo bọn họ đi đi…” Giọng nói bên kia lò sưởi bình thản ngắt lời.
Ambrose lúc này lên tiếng: “Xin chào, cháu là Ambrose Karling, cháu muốn mua cây nhân sâm… trước tiên ngài nên xem giá đã.”
Nói xong, không chờ đối phương phản ứng, Ambrose lấy trong túi ra một tờ giấy nhỏ và ném vào trong lò sưởi. Tưởng như tờ giấy sẽ bốc cháy nhưng nó lại biến mất.
Bên kia không khí tĩnh lặng hẳn lại, rõ ràng ông già Handy kia ssang xem tờ giấy củ Ambrose. Hai phút sau, giọng nói lại vang lên, có đều nó khá nôn nóng:
“Cậu bé, cậu có phần còn lại phải không…?”
“Đúng vậy. Ngài nghĩ thế nào?”
“Đổi. Albus, làm phiền ông lấy cây Nhân sâm cho bọn họ.”
“Cảm ơn ngài, Handy.” Nói rồi Ambrose lại lấy ra một quyển sách nhỏ ném vào như hoàn thành giao dịch.
May là cậu đoán đúng, ông Handy này là một ma dược đại sư, (nếu không nuôi Cây nhân sâm nhiều năm như vậy làm gì). Ambrose lấy ra một phần của cuốn Lý luận Ma dược trong Kho báu Ravenclaw để giao dịch và ông kia chấp nhận.
Fayola bây giờ mới hỏi Andrews:
“Chúng cháu có thể tới thăm ba Baemyn được chứ?”
Adam lúc này bình tĩnh lại lên tiếng:
“Không được, trước khi ngài Baemyn bất tỉnh, ngài nói là hai cô cậu không được phép rời khỏi Hogwarts… bên ngoài rất nguy hiểm.”
“Ý của anh là sao?” Ambrose cau mày hỏi.
Lần này, Adam kể lại rõ ràng hơn chuyến đi của họ, và kẻ tấn công Baemyn. Ambrose nghe tới đây chợt nhận ra, đó chắc chắn là các tiền bối của giáo sư Paines. Nghe lời anh trợ lý kể, thì có tất cả ba tên và cả ba bọn chúng đều là ma pháp sư cấp 4…
Fayola cũng đoán ra được, nếu là hai tên cấp bốn thì cô có thể xử lý được, nhưng ba tên thì rất khó, hơn nữa bọn này đều nhưng tên bất lão, không biết bọn chúng sống bao nhiêu năm rồi.
Nếu có cả Ambrose đi cùng thì cô bé chỉ còn cách kéo cậu cùng chạy.