Chương : 165
Xung quanh Fayola đột nhiên xuất hiện những điểm sáng rồi trong nháy mắt chúng lại biến thành các mũi tên ánh sáng nóng bỏng từ mọi hướng (phía trước, phía sau, bên trái bên phải, bên trên, bên dưới) lao về phía cô bé.
“Từ lúc nào…”
“Không thể nào…”
Trên dài các giáo sư kinh ngạc nói. Bọn họ chưa bao giờ thấy thấy một phù thủy phát chú mà bùa chú đấy lại xuất hiện từ phía sau đối thủ tấn công.
Fayola lúc này trên mặt mới hơi kinh ngạc, rõ ràng đòn này khiến cô bé khá bất ngờ… nhưng chỉ là hơi bất ngờ mà thôi. Cô bé chớp mắt suy luận ra cách Ambrose thực hiện đòn này.
Đâu tiên là phép mũi tên ánh sáng, các mũi tên này không phải tất cả đều tấn công Fayola mà một số khác lao ra bên ngoài, tiềm phục ở trên màn chắn phép thuật của ông hiệu trưởng.
Xem ra Ambrose tính tới cả việc ông hiệu trưởng Dumbledore phải niệm chú tạo màn chắn để bảo vệ các học sinh bên ngoài, hơn nữa loại màn chắn này không phản lại bùa chú mà giữ lại ở trên nó - đó, chính là chỗ Ambrose giữ lại các mũi tên ánh sáng.
Tiếp là khi cô dùng nhiệt độ thấp để giảm nhiệt độ các mũi tên, tất nhiên các mũi tên trên màn chắn cũng bị như vậy - điều này Ambrose cũng đoán được nên phép thuật tiếp theo của cậu là phép thuật lửa để cung cấp nhiệt cho các mũi tên.
Và giờ các mũi tên này đã sẵn sàng, Ambrose vung đũa điều khiển chúng bất ngờ tấn công Fayola.
Hiểu tất cả, Fayola cười nhẹ một cái, đầu đũa phép của cô bé tạo thành một vòng sáng lên, rồi tất cả các mũi tên như bị một lực hút vô mình cắm đầu đâm vào vòng sáng đấy, cho đến khi tất cả các mũi tên bị hút mất hút, cô bé thổi một cái vòng sáng như một ngọn nến tắt lịm.
Fayola nhìn Ambrose như muốn nói còn chiêu gì nữa không ra luôn đi…
Ambrose thấy vậy cười khổ nói:
“Chiêu cuối, nếu bạn đỡ được thì mình chịu thua…”
Nói rồi, Ambrose lại chĩa đũa phép lên và nói:
“Petrificus Totalus.” (ND - Bùa tê liệt)
Không phải là một tia sáng mà là ba tia sáng trắng xám chóe phân ra bắn về phía đầu, thân, và cánh tay của Fayola…
Chỉ là bùa tê liệt đơn giản như vậy sao… Fayola thầm nghĩ, rồi cô bé dùng bùa chặn nhẹ nhàng chặn lại từng từng tia sáng.
Nhưng đến tia sáng thứ ba thì cô bé thình lình giật mình vung đũa phép về một hướng khác… Và thế là đủ để tia sáng thứ ba trúng đích.
Bên dưới, các học sinh không hiểu bàn luận.
“Không lẽ trò Smith cố ý chịu thua, để bùa chú đánh vào người…”
“Có lẽ vậy, mày không thấy cô bé chết chân tại chỗ à… nhưng khoan…”
Đúng lúc này, Ambrose nói với giáo sư Flitwick: “Trò chịu thua, thầy công bố kết quả đi ạ…”
Bên dưới nghe vậy càng bình luận ầm ĩ...
“Cái gì, Ambrose lại chịu thua, tại sao, không phải cậu ta đánh trúng đích hả/…”
“Tao là sao biết được… A mày nhìn, không phải Smith vẫn có thể cử động được… con bé đấy trúng bùa tê liệt rồi mà…”
Hàng loạt câu hỏi tại sao nổ ra… trận đấu kết thúc mà bọn chúng không hiểu gì cả.
Giáo sư Flitwick nhìn lại hai đứa bé, ông chú ý tới tình trạng của Ambrose không ổn lắm… cậu bé hao hết ma lực.
Quả vậy, một ngày Ambrose chỉ có một lượng ma lực có hạn cung cấp từ thuốc thôi. Từ sáng tới giờ cậu phải đánh ba trận rồi, và trận nào cũng là các đối thủ khó nhằn.
Ông giáo sư yêu tinh tuyên bố:
“Vì trò Ambrose Karling nhận thua, tôi xin tuyên bố Quán quân giải đấu tay đôi toàn Hogwarts là trò Fayola Smith…”
Cả đại sảnh vỗ tay ầm ĩ, bọn chúng tuy không hiểu nhưng chúng thực sự chứng kiến một trận đấu tuyệt vời…
Tiếng vỗ tay hò hét to nhất là ở khu vực các học sinh nhà Slytherin… Nhà bọn chúng một lần nữa khẳng định vị trí đứng đầu trường… Học sinh mạnh nhất Hogwarts là thuộc nhà Slytherin
Chia vui cùng học sinh, các giáo sư cũng đứng lên vỗ tay chúng mừng. Ông giáo sư Độc dược Snape lại được thể mát mặt, các giáo sư khác cũng tới chúc mừng ông.
Buổi tiệc chúc mùng diễn ra ngay sau đó, các học sinh nhà con rắn và chim ưng nhanh chóng lôi kéo anh hùng của bọn họ về phòng sinh hoạt chung…
Tiệc ăn mừng được kéo dài suốt cả đêm đó, học sinh mạnh thứ hai trong trường, tuy không phải nhất nhưng cũng là thành tích đáng chúc mừng…
Trong đầu bọn này đều nghĩ chẳng qua là Ambrose nhận thua thôi nếu đánh tiếp không biết ai thắng đâu. Dù sao trận đấu vừa rồi bọn chúng chỉ thấy Ambrose tấn công ồ ạt trong khi Fayola ở thế phòng thủ.
Sáng hôm sau, Ambrose lại tiếp tục tổ chức ăn mừng ở Invention Club, lần này do anh em Weasley chủ trị… mấy trò chơi khăm của hai tên này khiến cả câu lạc bộ rối tinh rối mù cả lên, nhưng mà rất vui.
Đến khi mọi người bình tĩnh lại thì Takagi mới hỏi Ambrose:
“Hôm qua chúng mình không tiện hỏi, nhưng tại sao bạn lại chịu thua Fayola?”
Mấy tên khác ào ào đồng ý với câu hỏi của Takagi, cũng rất tò mò về chuyện này.
Ambrose làm một hớp bia bơ và nói:
“Hôm qua mình thật sự hết sạch ma lực, nên mới chịu thua.”
Mấy tên này không chấp nhận câu trả lời như vậy, bọn chúng hỏi:
“Thế câu thần chú tê liệt cuối cùng là sao, bọn này đều thấy Fayola bị trúng chú mà, bạn ấy phải bị đứng đơ ra đấy chứ…”
Ambrose nghe vậy cười hì hì nói:
“Thật ra Fayola cũng không bị trúng bùa tê liệt, đó chỉ là phép che mắt mà thôi.”
PS: Hôm nay tác bạo 10800 từ nên chia không đều lắm, chương 165 hơi ít chữ mong các anh, chị, em thông cảm.
“Từ lúc nào…”
“Không thể nào…”
Trên dài các giáo sư kinh ngạc nói. Bọn họ chưa bao giờ thấy thấy một phù thủy phát chú mà bùa chú đấy lại xuất hiện từ phía sau đối thủ tấn công.
Fayola lúc này trên mặt mới hơi kinh ngạc, rõ ràng đòn này khiến cô bé khá bất ngờ… nhưng chỉ là hơi bất ngờ mà thôi. Cô bé chớp mắt suy luận ra cách Ambrose thực hiện đòn này.
Đâu tiên là phép mũi tên ánh sáng, các mũi tên này không phải tất cả đều tấn công Fayola mà một số khác lao ra bên ngoài, tiềm phục ở trên màn chắn phép thuật của ông hiệu trưởng.
Xem ra Ambrose tính tới cả việc ông hiệu trưởng Dumbledore phải niệm chú tạo màn chắn để bảo vệ các học sinh bên ngoài, hơn nữa loại màn chắn này không phản lại bùa chú mà giữ lại ở trên nó - đó, chính là chỗ Ambrose giữ lại các mũi tên ánh sáng.
Tiếp là khi cô dùng nhiệt độ thấp để giảm nhiệt độ các mũi tên, tất nhiên các mũi tên trên màn chắn cũng bị như vậy - điều này Ambrose cũng đoán được nên phép thuật tiếp theo của cậu là phép thuật lửa để cung cấp nhiệt cho các mũi tên.
Và giờ các mũi tên này đã sẵn sàng, Ambrose vung đũa điều khiển chúng bất ngờ tấn công Fayola.
Hiểu tất cả, Fayola cười nhẹ một cái, đầu đũa phép của cô bé tạo thành một vòng sáng lên, rồi tất cả các mũi tên như bị một lực hút vô mình cắm đầu đâm vào vòng sáng đấy, cho đến khi tất cả các mũi tên bị hút mất hút, cô bé thổi một cái vòng sáng như một ngọn nến tắt lịm.
Fayola nhìn Ambrose như muốn nói còn chiêu gì nữa không ra luôn đi…
Ambrose thấy vậy cười khổ nói:
“Chiêu cuối, nếu bạn đỡ được thì mình chịu thua…”
Nói rồi, Ambrose lại chĩa đũa phép lên và nói:
“Petrificus Totalus.” (ND - Bùa tê liệt)
Không phải là một tia sáng mà là ba tia sáng trắng xám chóe phân ra bắn về phía đầu, thân, và cánh tay của Fayola…
Chỉ là bùa tê liệt đơn giản như vậy sao… Fayola thầm nghĩ, rồi cô bé dùng bùa chặn nhẹ nhàng chặn lại từng từng tia sáng.
Nhưng đến tia sáng thứ ba thì cô bé thình lình giật mình vung đũa phép về một hướng khác… Và thế là đủ để tia sáng thứ ba trúng đích.
Bên dưới, các học sinh không hiểu bàn luận.
“Không lẽ trò Smith cố ý chịu thua, để bùa chú đánh vào người…”
“Có lẽ vậy, mày không thấy cô bé chết chân tại chỗ à… nhưng khoan…”
Đúng lúc này, Ambrose nói với giáo sư Flitwick: “Trò chịu thua, thầy công bố kết quả đi ạ…”
Bên dưới nghe vậy càng bình luận ầm ĩ...
“Cái gì, Ambrose lại chịu thua, tại sao, không phải cậu ta đánh trúng đích hả/…”
“Tao là sao biết được… A mày nhìn, không phải Smith vẫn có thể cử động được… con bé đấy trúng bùa tê liệt rồi mà…”
Hàng loạt câu hỏi tại sao nổ ra… trận đấu kết thúc mà bọn chúng không hiểu gì cả.
Giáo sư Flitwick nhìn lại hai đứa bé, ông chú ý tới tình trạng của Ambrose không ổn lắm… cậu bé hao hết ma lực.
Quả vậy, một ngày Ambrose chỉ có một lượng ma lực có hạn cung cấp từ thuốc thôi. Từ sáng tới giờ cậu phải đánh ba trận rồi, và trận nào cũng là các đối thủ khó nhằn.
Ông giáo sư yêu tinh tuyên bố:
“Vì trò Ambrose Karling nhận thua, tôi xin tuyên bố Quán quân giải đấu tay đôi toàn Hogwarts là trò Fayola Smith…”
Cả đại sảnh vỗ tay ầm ĩ, bọn chúng tuy không hiểu nhưng chúng thực sự chứng kiến một trận đấu tuyệt vời…
Tiếng vỗ tay hò hét to nhất là ở khu vực các học sinh nhà Slytherin… Nhà bọn chúng một lần nữa khẳng định vị trí đứng đầu trường… Học sinh mạnh nhất Hogwarts là thuộc nhà Slytherin
Chia vui cùng học sinh, các giáo sư cũng đứng lên vỗ tay chúng mừng. Ông giáo sư Độc dược Snape lại được thể mát mặt, các giáo sư khác cũng tới chúc mừng ông.
Buổi tiệc chúc mùng diễn ra ngay sau đó, các học sinh nhà con rắn và chim ưng nhanh chóng lôi kéo anh hùng của bọn họ về phòng sinh hoạt chung…
Tiệc ăn mừng được kéo dài suốt cả đêm đó, học sinh mạnh thứ hai trong trường, tuy không phải nhất nhưng cũng là thành tích đáng chúc mừng…
Trong đầu bọn này đều nghĩ chẳng qua là Ambrose nhận thua thôi nếu đánh tiếp không biết ai thắng đâu. Dù sao trận đấu vừa rồi bọn chúng chỉ thấy Ambrose tấn công ồ ạt trong khi Fayola ở thế phòng thủ.
Sáng hôm sau, Ambrose lại tiếp tục tổ chức ăn mừng ở Invention Club, lần này do anh em Weasley chủ trị… mấy trò chơi khăm của hai tên này khiến cả câu lạc bộ rối tinh rối mù cả lên, nhưng mà rất vui.
Đến khi mọi người bình tĩnh lại thì Takagi mới hỏi Ambrose:
“Hôm qua chúng mình không tiện hỏi, nhưng tại sao bạn lại chịu thua Fayola?”
Mấy tên khác ào ào đồng ý với câu hỏi của Takagi, cũng rất tò mò về chuyện này.
Ambrose làm một hớp bia bơ và nói:
“Hôm qua mình thật sự hết sạch ma lực, nên mới chịu thua.”
Mấy tên này không chấp nhận câu trả lời như vậy, bọn chúng hỏi:
“Thế câu thần chú tê liệt cuối cùng là sao, bọn này đều thấy Fayola bị trúng chú mà, bạn ấy phải bị đứng đơ ra đấy chứ…”
Ambrose nghe vậy cười hì hì nói:
“Thật ra Fayola cũng không bị trúng bùa tê liệt, đó chỉ là phép che mắt mà thôi.”
PS: Hôm nay tác bạo 10800 từ nên chia không đều lắm, chương 165 hơi ít chữ mong các anh, chị, em thông cảm.