Chương : 189
Một giọng nói buồn tẻ thiếu âm sắc làm cho Caspian nổi da gà, đáp lại:
“Tôi đói. Tôi khát. Cái gì tôi cắn giữa hai hàm răng thì tôi giữ lại cho đến lúc chết, thậm chí cả sau khi chết người ta phải cắt miệng tôi ra khỏi xác kẻ thù và chôn nó cùng với tôi.”
Hai bóng người mặc áo chùm đen xuất hiện, hai tên này lắc lư như đang nhảy múa một khúc điệu kì dị...
“Tôi có thể sống hàng trăm năm không chết. Tôi có thể nằm trên băng một trăm đêm mà không đóng thành băng. Tôi có thể uống một dòng sông máu mà không bị vỡ bụng.”
Một tên áo đen xông lên, hắn lột cái mũ ra và hét lên:
“Cho tôi biết…. kẻ thù của các ông là ai.”
Tới giờ, Caspian nhìn ra hai người bạn của Nikabrik là một tên người sói và một mụ phù thủy mặt đầy nhớt.
Mụ ta giọng nói the thé:
“Thứ cậu ghét chúng tôi cũng ghét… không có người nào căm ghét người khác giỏi hơn bọn ta…”
“Như vậy, với sự hiện diện của hai người bạn này, ông muốn trình bày kế hoạch của ông, phải không Nikabrik? Ông nói đi.” Sau màn giới thiệu ấn tượng, Caspian quay đầu lại nhìn ông người lùn Nikabrik nói.
“Vâng thưa nhà vua. Như là tôi đã nói… Chúng ta đã thử một mắt xích trong cái chuỗi huyền thoại cũ rích ấy và nó chả đem đến một điều gì tốt đẹp cho chúng ta.” (Ý chỉ việc triệu hoán bốn anh em Lucy)
Caspian trầm ngâm không đáp.
“Những câu chuyện xưa cũ ấy còn nói đến những lực lượng khác ngoài các ông vua bà chúa kia. Vậy tại sao không vời đến những lực lượng này hả?”
“Ông là định nói tới Alan…” Caspian đoán.
Hiện tại cậu đã thấy bốn vị vua và nữ hoàng tối cao rồi, chỉ có ông sư tử Alan là cậu không thấy thôi. Nhưng nhìn hai sinh vật có vẻ không được trong sáng lắm trước mặt… cậu không nghĩ bọn họ là thuộc hạ của Alan.
“Không. Aslan và các ông vua đó cùng một ruộc với nhau. Hoặc là Aslan đã chết hoặc là ông ta không đứng về phía chúng ta. Hoặc giả có một cái gì đó còn mạnh hơn ông ta, ngăn không cho ông ta quay lại.” Nikabrik giọng đầy vẻ chán ghét nói.
“Vả lại, ông ta thoắt ẩn thoắt hiện ở Narnia, theo những gì tôi biết thì ông ta đâu có ở lâu một chỗ. Chúng ta sẽ loại Aslan ra khỏi việc này. Tôi đang nghĩ đến một người khác cơ.”
“Ông muốn nói đến ai?” Cuối cùng Caspian lên tiếng.
“Tôi muốn nói đến một lực lượng còn mạnh hơn cả Aslan, mạnh đến nỗi đã phù phép Narnia trong thời gian dài, nếu như các truyền thuyết là đúng.”
“Bạch Phù Thủy!” Caspian chợt nhớ ra một cái tên, cậu thốt lên một câu.
“Phải.” Giọng Nikabrik chậm rãi, rõ ràng: “Tôi muốn nói đến Bạch Phù Thủy. Ngài cần sức mạnh và muốn cái sức mạnh ấy phải về phe chúng ta. Các câu chuyện chẳng đã nói là cái sức mạnh ấy đã đánh bại Aslan, trói ông ta, giết ông ta ngay ở cái Bàn Đá trước mặt chúng ta sao…”
“Phải đó…” x2
Hai tên phù thủy và người sói vui sướng nói như đang nhớ lại một đoạn lịch sử huy hoàng của chúng. Bọn chúng vẫn nhảy nhót cái điệu nhảy kinh dị xung quanh Caspian.
“Nhưng truyền thuyết cũng nói là ông đã hồi sinh.” Caspian vẫn chưa bị đầu độc, cậu đã nghe rất nhiều về bà ta, về Alan, cậu phản bác.
“Phải, nhưng điều đó có thể là thật, có thể là không. Nhưng ngài chắc cũng đã nhận ra rằng chúng ta nghe được rất ít về những điều mà sư tử làm sau đó?”
Caspian nhớ lại những câu chuyện mà tiến sĩ Cornelius kể cho cậu, quả là Alan không xuất hiện thêm lần nào sau khi phong các vị vua.
“Ông ta đã lập nên các vua và nữ hoàng.” Nghĩ tới điều này, Caspian nói.
“Một ông vua vừa thắng một trận oanh liệt có thể tự phong vương, xưng đế mà không cần sự giúp đỡ của một con sư tử làm xiếc.” Nikabrik khinh thường nói.
“Dù sao thì…” Nikabrik tiếp tục “Có cái gì đáng nói từ các ông vua và triều đại của họ nào? Họ cũng đã biến mất tiêu. Với phù thủy thì khác. Chúng ta nói bà đã trị vì hàng trăm năm và mấy trăm năm ấy toàn là mùa đông. Đó mới là sức mạnh thật sự. Một cái gì rất thực tiễn.”
Caspian có vẻ dần bị thuyết phục, Caspian thận trọng nhìn hai tên đang múa may quay cuồng nói:
“Các ngươi có thể đảm bảo Miraz sẽ chết…?”
“Và hơn cả thế nữa thưa đức vua…” Con phù thủy khom người hành lễ cung kính nói.
“Được rồi… làm những gì các ngươi muốn làm đi..” Caspian ánh mắt quyết định nói.
==== Chuyển cảnh nhanh ====
Trong Thần Điện, Ambrose đang ngồi nghe các vị Hiền giả bàn bạc về lời nguyền của Fayola thì đột nhiên có một anh lính chạy vào, anh ta rất vội vàng nói:
“Tâu bệ hạ, Ngài Thủ tướng có việc rất gấp muốn báo cho người.”
Thấy vậy, Ambrose đứng dậy đi theo anh ta ra ngoài, trước đó cậu đã hạ lệnh trừ khi có việc thật sự quan trọng thì mới làm phiền cậu với các vị Hiền giả. Xem ra chiến trường bên kia xảy ra biến cố gì rồi, Ambrose không khó để đoán được.
Vào tới Đại điện, Ambrose vừa ngồi lên ngai vàng và nói ngay:
“Có chuyện gì hả Dwinta khanh?”
Ông Thủ tướng Dwinta lập tức tâu:
“Thưa bệ hạ, thần vừa nhận được tình báo quan trọng từ Narnia. Tên Thủ tịch Ma pháp sư cung đình của Miraz đã dùng phép thuật thiêu cháy cả cánh rừng Đại Ngàn. Chiến cuộc đã thay đổi, trong vòng hai ngày nữa là bọn chúng sẽ tấn công Gò Đôi.”
Ambrose trầm ngâm không nói. Đúng như cậu vừa đoán, nhưng hai ngày vẫn kịp thời gian tiếp viện Lucy bọn người chán. Cậu lập tức ra lệnh:
“Dwinta, tập chung quân đội, hai tiếng sau chúng ta xuất phát.”
“Vâng thưa bệ hạ…”
Nhưng chuyện nào dễ như vậy, lại chính vào lúc này, một anh lính khác chạy hớt hải vào điện, tên này cầm theo một lá thứ nói:
“Tâu bệ hạ, có tin tình báo gấp từ Hạm đội Hải quân hoàng gia số ba.”
“Mang lên đây…” Ambrose nói xong rồi nhận lá thư từ một tay cận thần khác.
Cậu đọc lướt nhanh qua bức thư. Bên trong này ghi lại tin có một số lượng rất lớn quái vật biển vượt qua tuyến phòng thủ biên giới trên biển. Bọn chúng đang trên đường tấn công Thất đại đảo.
Trong thư đề nghị nhà vua cho quân tiếp viện chiến trường biên giới trên biển.
Ambrose đưa lá thư cho Thủ tướng Dwinta xem. Cậu suy nghĩ một lúc.
Bọn quái vật biển này là kết quả của ‘Cái ác’. Điều này cậu đã khẳng định chắc chắn. Bọn này đột nhiên có hành động bất thường như vậy… có thể là ‘Cái ác’ đang có âm mưu gì.
(Tác: Trong trận chiến ở Acherland chống lại tên thái tử Rabadash, hắn đã sử dụng một thức mà hắn gọi là Món quà của thần Tirac. Món đồ này khiến bọn lính chiến đấu hăng hơn… Xem lại chương 80.
Nếu dùng lượng lớn thì gây hoang tưởng. Những thứ đấy Rabadash vớt được từ trên biển, chúng là thứ ‘Cái ác’ thả ra để đầu độc các sinh vật. Qua nhiều năm, bọn sinh vật bị đầu độc dần biến dị trở thành lũ quái vật hiện nay.)
Trong hoàn cảnh chiến tranh nhạy cảm như thế này, mục tiêu của bọn chúng là Narnia. Hoặc có thể là Alan. Vì lúc trên đất liền là khi ông ta yếu nhất.
Nhưng đến bây giờ cậu cũng không biết rõ ‘Cái ác’ là thứ gì… chỉ có Ẩn sĩ và Alan mới biết rõ… Nghĩ tới đây cậu cảm thấy thật đau đầu, cậu nhớ lại lúc trước cậu và Fayola hai người cùng nhau giải quyết mấy điều khó khăn này.
Lúc này, thêm bốn anh lính khác chạy vào cấp báo, bọn quái vật này đang tập chung ở phía tây, và tây nam của Thất đại đảo… không biết bọn chúng định làm gì.
Dù chúng muốn làm gì, thì trước hết phải đảm bảo an toàn cho mọi người dân đã… Ambrose ra lệnh:
“Lệnh Cấm biển với tất cả tàu bè, mọi người dân đều di tản tới nơi trú ẩn xa biển, nhất là các thành phố ven biển… Phải tiêu diệt bọn quái vật này trong thời gian ngắn nhất.”
“Vâng thưa bệ hạ.”
Chờ anh lính đi truyền lệnh xong, Ambrose hỏi:
“Chúng ta mang mười nghìn quân đi có ảnh hưởng tới việc phòng thủ ở đây không?”
Thủ tướng Dwinta lên tiếng:
“Thưa đức vua, quân đội của ta không những đủ sức phòng thủ mà còn có thể đánh tạn bọn quái vật, Người có thể yên tâm.”
Vật là tốt rồi… Ambrose thầm nhủ. Rồi cậy thấy Dwinta còn có điều muốn nói, Ambrose bảo với ông:
“Khanh có chuyện gì có thể việc nói thẳng.”
“Vâng, bọn quái vật hiện tại đã phong tỏa hết đường đi từ Thất đại đảo quốc tới Narnia, thần e rằng chúng ta phải đi đường vòng.”
Đúng vậy, phía tây, và tây nam của Thất đại đảo quốc là Narnia, bọn họ không thể lao thẳng qua đoàn quái vật được.
“Khanh có kiến nghị gì?”
“Tâu bệ hạ, chúng ta sẽ đi vòng lên phương bắc, qua Esttinmoor rồi vòng xuống phía nam tới Gò Đôi. Tuy con đường này xa hơn gấp đôi nhưng đảm bảo an toàn cho quân đội.”
“Vậy có kịp thời gian không?”
“Vâng vẫn kịp, chúng ta sẽ bay mất gần bốn mươi tiếng, kể cả thời gian nghỉ.”
“Chuẩn, khanh đi làm việc của mình đi, hai tiếng sau chúng ta xuất phát.”
Hai giờ đồng hồ sau, Ambrose, Helios Đại hiền giả, Năm vị Nguyên hiền giả, hai mươi vị Hiền giả, Hoàng gia ma pháp đoàn, cùng với mười nghìn không quân xuất phát bay về phía bắc.
==== Chuyển cảnh nhanh ====
“Tôi đói. Tôi khát. Cái gì tôi cắn giữa hai hàm răng thì tôi giữ lại cho đến lúc chết, thậm chí cả sau khi chết người ta phải cắt miệng tôi ra khỏi xác kẻ thù và chôn nó cùng với tôi.”
Hai bóng người mặc áo chùm đen xuất hiện, hai tên này lắc lư như đang nhảy múa một khúc điệu kì dị...
“Tôi có thể sống hàng trăm năm không chết. Tôi có thể nằm trên băng một trăm đêm mà không đóng thành băng. Tôi có thể uống một dòng sông máu mà không bị vỡ bụng.”
Một tên áo đen xông lên, hắn lột cái mũ ra và hét lên:
“Cho tôi biết…. kẻ thù của các ông là ai.”
Tới giờ, Caspian nhìn ra hai người bạn của Nikabrik là một tên người sói và một mụ phù thủy mặt đầy nhớt.
Mụ ta giọng nói the thé:
“Thứ cậu ghét chúng tôi cũng ghét… không có người nào căm ghét người khác giỏi hơn bọn ta…”
“Như vậy, với sự hiện diện của hai người bạn này, ông muốn trình bày kế hoạch của ông, phải không Nikabrik? Ông nói đi.” Sau màn giới thiệu ấn tượng, Caspian quay đầu lại nhìn ông người lùn Nikabrik nói.
“Vâng thưa nhà vua. Như là tôi đã nói… Chúng ta đã thử một mắt xích trong cái chuỗi huyền thoại cũ rích ấy và nó chả đem đến một điều gì tốt đẹp cho chúng ta.” (Ý chỉ việc triệu hoán bốn anh em Lucy)
Caspian trầm ngâm không đáp.
“Những câu chuyện xưa cũ ấy còn nói đến những lực lượng khác ngoài các ông vua bà chúa kia. Vậy tại sao không vời đến những lực lượng này hả?”
“Ông là định nói tới Alan…” Caspian đoán.
Hiện tại cậu đã thấy bốn vị vua và nữ hoàng tối cao rồi, chỉ có ông sư tử Alan là cậu không thấy thôi. Nhưng nhìn hai sinh vật có vẻ không được trong sáng lắm trước mặt… cậu không nghĩ bọn họ là thuộc hạ của Alan.
“Không. Aslan và các ông vua đó cùng một ruộc với nhau. Hoặc là Aslan đã chết hoặc là ông ta không đứng về phía chúng ta. Hoặc giả có một cái gì đó còn mạnh hơn ông ta, ngăn không cho ông ta quay lại.” Nikabrik giọng đầy vẻ chán ghét nói.
“Vả lại, ông ta thoắt ẩn thoắt hiện ở Narnia, theo những gì tôi biết thì ông ta đâu có ở lâu một chỗ. Chúng ta sẽ loại Aslan ra khỏi việc này. Tôi đang nghĩ đến một người khác cơ.”
“Ông muốn nói đến ai?” Cuối cùng Caspian lên tiếng.
“Tôi muốn nói đến một lực lượng còn mạnh hơn cả Aslan, mạnh đến nỗi đã phù phép Narnia trong thời gian dài, nếu như các truyền thuyết là đúng.”
“Bạch Phù Thủy!” Caspian chợt nhớ ra một cái tên, cậu thốt lên một câu.
“Phải.” Giọng Nikabrik chậm rãi, rõ ràng: “Tôi muốn nói đến Bạch Phù Thủy. Ngài cần sức mạnh và muốn cái sức mạnh ấy phải về phe chúng ta. Các câu chuyện chẳng đã nói là cái sức mạnh ấy đã đánh bại Aslan, trói ông ta, giết ông ta ngay ở cái Bàn Đá trước mặt chúng ta sao…”
“Phải đó…” x2
Hai tên phù thủy và người sói vui sướng nói như đang nhớ lại một đoạn lịch sử huy hoàng của chúng. Bọn chúng vẫn nhảy nhót cái điệu nhảy kinh dị xung quanh Caspian.
“Nhưng truyền thuyết cũng nói là ông đã hồi sinh.” Caspian vẫn chưa bị đầu độc, cậu đã nghe rất nhiều về bà ta, về Alan, cậu phản bác.
“Phải, nhưng điều đó có thể là thật, có thể là không. Nhưng ngài chắc cũng đã nhận ra rằng chúng ta nghe được rất ít về những điều mà sư tử làm sau đó?”
Caspian nhớ lại những câu chuyện mà tiến sĩ Cornelius kể cho cậu, quả là Alan không xuất hiện thêm lần nào sau khi phong các vị vua.
“Ông ta đã lập nên các vua và nữ hoàng.” Nghĩ tới điều này, Caspian nói.
“Một ông vua vừa thắng một trận oanh liệt có thể tự phong vương, xưng đế mà không cần sự giúp đỡ của một con sư tử làm xiếc.” Nikabrik khinh thường nói.
“Dù sao thì…” Nikabrik tiếp tục “Có cái gì đáng nói từ các ông vua và triều đại của họ nào? Họ cũng đã biến mất tiêu. Với phù thủy thì khác. Chúng ta nói bà đã trị vì hàng trăm năm và mấy trăm năm ấy toàn là mùa đông. Đó mới là sức mạnh thật sự. Một cái gì rất thực tiễn.”
Caspian có vẻ dần bị thuyết phục, Caspian thận trọng nhìn hai tên đang múa may quay cuồng nói:
“Các ngươi có thể đảm bảo Miraz sẽ chết…?”
“Và hơn cả thế nữa thưa đức vua…” Con phù thủy khom người hành lễ cung kính nói.
“Được rồi… làm những gì các ngươi muốn làm đi..” Caspian ánh mắt quyết định nói.
==== Chuyển cảnh nhanh ====
Trong Thần Điện, Ambrose đang ngồi nghe các vị Hiền giả bàn bạc về lời nguyền của Fayola thì đột nhiên có một anh lính chạy vào, anh ta rất vội vàng nói:
“Tâu bệ hạ, Ngài Thủ tướng có việc rất gấp muốn báo cho người.”
Thấy vậy, Ambrose đứng dậy đi theo anh ta ra ngoài, trước đó cậu đã hạ lệnh trừ khi có việc thật sự quan trọng thì mới làm phiền cậu với các vị Hiền giả. Xem ra chiến trường bên kia xảy ra biến cố gì rồi, Ambrose không khó để đoán được.
Vào tới Đại điện, Ambrose vừa ngồi lên ngai vàng và nói ngay:
“Có chuyện gì hả Dwinta khanh?”
Ông Thủ tướng Dwinta lập tức tâu:
“Thưa bệ hạ, thần vừa nhận được tình báo quan trọng từ Narnia. Tên Thủ tịch Ma pháp sư cung đình của Miraz đã dùng phép thuật thiêu cháy cả cánh rừng Đại Ngàn. Chiến cuộc đã thay đổi, trong vòng hai ngày nữa là bọn chúng sẽ tấn công Gò Đôi.”
Ambrose trầm ngâm không nói. Đúng như cậu vừa đoán, nhưng hai ngày vẫn kịp thời gian tiếp viện Lucy bọn người chán. Cậu lập tức ra lệnh:
“Dwinta, tập chung quân đội, hai tiếng sau chúng ta xuất phát.”
“Vâng thưa bệ hạ…”
Nhưng chuyện nào dễ như vậy, lại chính vào lúc này, một anh lính khác chạy hớt hải vào điện, tên này cầm theo một lá thứ nói:
“Tâu bệ hạ, có tin tình báo gấp từ Hạm đội Hải quân hoàng gia số ba.”
“Mang lên đây…” Ambrose nói xong rồi nhận lá thư từ một tay cận thần khác.
Cậu đọc lướt nhanh qua bức thư. Bên trong này ghi lại tin có một số lượng rất lớn quái vật biển vượt qua tuyến phòng thủ biên giới trên biển. Bọn chúng đang trên đường tấn công Thất đại đảo.
Trong thư đề nghị nhà vua cho quân tiếp viện chiến trường biên giới trên biển.
Ambrose đưa lá thư cho Thủ tướng Dwinta xem. Cậu suy nghĩ một lúc.
Bọn quái vật biển này là kết quả của ‘Cái ác’. Điều này cậu đã khẳng định chắc chắn. Bọn này đột nhiên có hành động bất thường như vậy… có thể là ‘Cái ác’ đang có âm mưu gì.
(Tác: Trong trận chiến ở Acherland chống lại tên thái tử Rabadash, hắn đã sử dụng một thức mà hắn gọi là Món quà của thần Tirac. Món đồ này khiến bọn lính chiến đấu hăng hơn… Xem lại chương 80.
Nếu dùng lượng lớn thì gây hoang tưởng. Những thứ đấy Rabadash vớt được từ trên biển, chúng là thứ ‘Cái ác’ thả ra để đầu độc các sinh vật. Qua nhiều năm, bọn sinh vật bị đầu độc dần biến dị trở thành lũ quái vật hiện nay.)
Trong hoàn cảnh chiến tranh nhạy cảm như thế này, mục tiêu của bọn chúng là Narnia. Hoặc có thể là Alan. Vì lúc trên đất liền là khi ông ta yếu nhất.
Nhưng đến bây giờ cậu cũng không biết rõ ‘Cái ác’ là thứ gì… chỉ có Ẩn sĩ và Alan mới biết rõ… Nghĩ tới đây cậu cảm thấy thật đau đầu, cậu nhớ lại lúc trước cậu và Fayola hai người cùng nhau giải quyết mấy điều khó khăn này.
Lúc này, thêm bốn anh lính khác chạy vào cấp báo, bọn quái vật này đang tập chung ở phía tây, và tây nam của Thất đại đảo… không biết bọn chúng định làm gì.
Dù chúng muốn làm gì, thì trước hết phải đảm bảo an toàn cho mọi người dân đã… Ambrose ra lệnh:
“Lệnh Cấm biển với tất cả tàu bè, mọi người dân đều di tản tới nơi trú ẩn xa biển, nhất là các thành phố ven biển… Phải tiêu diệt bọn quái vật này trong thời gian ngắn nhất.”
“Vâng thưa bệ hạ.”
Chờ anh lính đi truyền lệnh xong, Ambrose hỏi:
“Chúng ta mang mười nghìn quân đi có ảnh hưởng tới việc phòng thủ ở đây không?”
Thủ tướng Dwinta lên tiếng:
“Thưa đức vua, quân đội của ta không những đủ sức phòng thủ mà còn có thể đánh tạn bọn quái vật, Người có thể yên tâm.”
Vật là tốt rồi… Ambrose thầm nhủ. Rồi cậy thấy Dwinta còn có điều muốn nói, Ambrose bảo với ông:
“Khanh có chuyện gì có thể việc nói thẳng.”
“Vâng, bọn quái vật hiện tại đã phong tỏa hết đường đi từ Thất đại đảo quốc tới Narnia, thần e rằng chúng ta phải đi đường vòng.”
Đúng vậy, phía tây, và tây nam của Thất đại đảo quốc là Narnia, bọn họ không thể lao thẳng qua đoàn quái vật được.
“Khanh có kiến nghị gì?”
“Tâu bệ hạ, chúng ta sẽ đi vòng lên phương bắc, qua Esttinmoor rồi vòng xuống phía nam tới Gò Đôi. Tuy con đường này xa hơn gấp đôi nhưng đảm bảo an toàn cho quân đội.”
“Vậy có kịp thời gian không?”
“Vâng vẫn kịp, chúng ta sẽ bay mất gần bốn mươi tiếng, kể cả thời gian nghỉ.”
“Chuẩn, khanh đi làm việc của mình đi, hai tiếng sau chúng ta xuất phát.”
Hai giờ đồng hồ sau, Ambrose, Helios Đại hiền giả, Năm vị Nguyên hiền giả, hai mươi vị Hiền giả, Hoàng gia ma pháp đoàn, cùng với mười nghìn không quân xuất phát bay về phía bắc.
==== Chuyển cảnh nhanh ====