Chương : 190
Quay trở lại với Caspian.
Cậu nhận ra mình đang đứng trong những vòng tròn kì lạ… từ lúc nào mà con phù thủy đã vẽ xong chúng.
Mụ ta hai mắt lóe sáng, trong miệng ngâm nga từng câu bùa chú được viết bằng thứ ngôn ngữ cậu không hiểu được.
Rồi mụ ta rút trong túi áo ra một thanh kiếm, điều quái lạ là thanh kiếm này nhuộm một màu xanh lè, và phát ra từng cơn lạnh ngắt thấu xương.
Nếu Ambrose, kể cả Peter, Lucy bốn người ở đây sẽ nhận ra ngày đó là thanh kiếm của mụ Phù thủy trắng. Con phù thủy kia định làm gì với thanh kiếm?
“….”
“Kway ly Kway ly… y á á á…”
Mụ ta kết thúc bài chú ngữ bằng một tiếng ré chói tay, mụ cắm thanh kiếm xuống bậc tam cấp trước mặt Caspian.
Ngay lập tức, một ánh sáng bạc lóe lên. Bầu không khí trong phòng lạnh xuống, từng mảng từng mảng băng xuất hiện xung quanh lưỡi kiếm.
Nó lan ra rất nhanh, chỉ trong vòng ba giây, một bức tường băng khổng lồ xuất hiện trước mặt Caspian.
Phía sau cậu, ông người lùn Nikabrik và hai đồng bạn của ổng cười lên sung sướng… Con phù thủy thủ thỉ nói:
“Tiến lên đi nhà vua. Số phận của ngài ở phía trước đấy thôi.”
Caspian không hiểu bà ta nói gì, nhưng một chuyện khác hấp dẫn ánh mắt cậu… Hấp dẫn theo đúng nghĩa đen.
Từ bên trong bức tường, một bóng người mờ mờ đang tiến dần dần tới, bóng người ngày càng rõ ràng…
Caspian thấy một người phụ nữ, vẻ cao quý và lạnh lùng của bà ta khiến cậu lạnh cả sống lưng…tóc bà ta tỏa ra bốn phía như đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước, khuôn mặt làn da xám xịt như một xác chết.
Đó là Phù thủy trắng Jadis.
Bên cạnh Caspian, ông người lùn Nikabrik và hai đồng bạn của ông ta lập tức quỳ xuống, ánh mắt khát khao nhìn về bức tường băng.
Cái lạnh đã khiến Caspian tỉnh táo lại, cậu sợ hãi lùi lại một bước run rẩy nói:
“Không, đây không phải là điều tối muốn..”
Nhưng đâu phải muốn lùi là lùi ra được, tên người sói không còn cái vẻ nhỏ nhắn như trước, hắn to lên và to như một con trâu... với từng múi cơ bắp săn chắc, cái miệng đầy nhưng luồng hơi thở hôi thối phả vào mặt Caspian.
Cậu bị hắn kẹp chặt lại rồi đưa tới trước mặt Nữ hoàng.
Phù thủy trắng cười nhẹ, giọng nói bà ta ngọt như đường, đầy dụ hoặc với những đàn kiến đang chết đói:
“Chỉ cần một giọt máu của Adam… là ngươi sẽ giải phóng ta. Và ta sẽ là của ngươi, vua của ta.”
Caspian hoảng thật rồi, cậu ta chỉ biết kêu lên phản đối: “Không không… dừng lại.”
Nhưng là gì có đứa nào nghe lời cậu, ba đứa bọn chúng ngay từ đầu chỉ coi Caspian là đứa ngu ngốc dễ lợi dụng mà thôi, Vua… à không, Nữ hoàng của bọn chúng chỉ có Phù thủy trắng.
Con phù thủy rút con dao ra giọng the thé nói:
“Đưa tay ra, thằng nhóc ngu dốt.”
Sau đó mụ ta cắt một đường từ má bên này tới má bên kia bàn tay, máu chạy ra như mưa.
Phía bên kia, Phù thủy trắng như ngửi được mùi máu, bà ta cười tươi như hoa, giọng nói trầm bổng khiến người khác lạc lối. Bà đưa tay ra khỏi bức tường băng và dịu dàng nói:
“Lại đây, vua của ta…”
“Lại đây…”
Caspian như bị hút mất hồn, hai mắt cậu ta đờ ra… cậu từ từ tiến tới trước bức tường băng. Trong đầu cậu chỉ còn giọng nói êm dịu: “Lại đây… Lại đây…”
Đúng lúc này, ba bóng người chạy vào… đó là Peter, Edmund và Trumpkin. Theo sau bọn họ là Lucy, con bé thật liều. Cô bé hét lên:
“Caspian, dừng lại.”
Nhưng tên đó nào có nghe, hắn vẫn tiếp tục từng bước tiến đến…
Tên người sói thấy bọn phá đám đến, hắn lột bỏ đống quần áo vướng víu, trần chuồng nhảy sồ tới trước mặt Edmund.
Trong khi đó, con phù thủy dùng mười cái móng vuốt sắc nhọn của mụ tấn công Peter. Nikabrik thì đang giao đấu với anh bạn thân Trumpkin.
Edmund thấy con sói lao đến liền cúi người xuống né tránh. Vồ trượt, tên người sói không cam lòng hắn huých một cái thật mạnh vào người Edmund khiến cậu ta văng xa ba mét rồi đập vào cột nhà.
Cú va đập suýt làm Edmund rơi kiếm, cậu gồng mình đứng dậy lao vào chém tới tấp vào người con sói. Sau đó, bằng một cú lừa khôn khéo, cậu chém bay một cái chân sói. Con sói kêu lên ‘ăng ẳng’ đau đớn.
Thấy tình hình có vẻ bất lợi, Phù thủy trắng đã nghiêng một nửa người ra khỏi bức tường băng, mụ ta thúc dục Caspian:
“Lại đây… nhanh… nhanh lên…”
====
Chiến trường hai người lùn cũng không kém… Trumpkin vừa đánh vừa nói:
“Nikabrik, ông làm gì vậy… ông bị điên rồi hả?”
Nikabrik không trả lời mà dồn sức đánh rơi thanh đoản kiếm của Trumpkin, xong hắn mới nói:
“Vì chủ nhân của mình thôi, bạn thân, làm ơn chết đi!!!”
Nói rồi tên này đâm thanh kiếm sắc lạnh xuống ngực Trumpkin, không may cho hắn, Lucy xông tới, một tay cô bé nắm chặt vay tên lùn, một tay khác ghì con dao vào cổ họng hắn.
Đáng lẽ Lucy có thể kết liễu Nikabrik, nhưng cô bé quá mềm lòng, cô bị tên người lùn nắm lấy cổ tay cầm dao, rồi hắn nhanh như chớp vòng lại bẻ gãy khủy tay Lucy khiến cô bé hét lên đau đớn.
Không thương hoa tiếc ngọc, không thương xót trẻ em, Nikabrik dành lấy con dao trong tay Lucy, đạp một phát cho cô bé cắm đầu và hòn đá nhọn hoắt phía trước…
Ôi không… Nếu không ai đón lấy cô bé thì Lucy sẽ bị vỡ sọ mất.
Lucy cũng rất sợ hãi, cô bé không dám mở mắt ra nữa, hàng loạt ý nghĩ trong đầu hiện lên: mình sắp chết ư?
Rồi Lucy cảm thấy mình bị một vòng tay ấm áp ôm lấy, một giọng nói quen thuộc vang lên:
“Lucy, bạn không sao chứ…”
Lucy hé mắt lên nhìn, đập vào mắt cô là một khuôn mặt đẹp trai, mái tóc đen nhánh hơi xoăn, đôi mắt trong veo và sâu hơn biển cả.
=====
Lúc này, cánh tay Peter bị mụ phù thủy bấu chặt, mụ ta đập bàn tay cậu vào cái Bàn Đá, đau quá, cậu không thể không thả thanh kiếm ra.
Rồi mụ ta tát một cấu kêu ‘chát’ một phát, năm vết xước rỉ máu xuất hiện trên mặt Peter. Cậu hét lên một tiếng: “Aaaa.” Và lao vào ôm lấy mụ ta.
Với sức khỏe lớn hơn, cỡ người cũng lớn hơn, Peter dễ dàng nâng mụ phù thủy lên và ném mụ ta bay thẳng tới bức tường đối diện.
Xử lý xong mụ phù thủy, Peter vội vàng mò lại thanh kiếm, rồi chạy thật nhanh tới phía Caspian và Phù thủy trắng.
Lúc này, bàn tay chảy đầy máu của Caspian chỉ còn cách bàn tay trắng như tuyết của Phù thủy trắng có mười phân. Không còn cách nào khác, Peter dùng vai đẩy tên hoàng tử ngã sang một bên. Cậu quát vào mặt bà phù thủy:
“Tránh xa cậu ta…”
Edmund lúc này cũng xông tới đứng bên cạnh Peter, tên này nhìn chằm chằm phù thủy trắng.
Đối diện với hai anh em, Phù thủy không chút nào e sợ, bà cười một nụ cười quen thuộc (nhất là với Edmund), bà nói:
“Ôi Peter và Edmund thân mến. ta rất nhớ hai con… lại đây.”
Hai tên này lúc đầu hùng hổ bao nhiêu thì bây giờ lại giống Caspian vừa rồi bấy nhiêu, đôi tay cầm kiếm của chúng dần mất lực, bàn chân không tự chủ nhích lên phía trước để gần giọng nói hơn.
“Lại đây… con trai… rồi ta sẽ để hai con thành vua của Narnia này. Không giống Alan, hắn lợi dụng các con, hắn để các con giúp những kẻ xâm chiếm quốc giả của các con… Chỉ một giọt máu thôi.”
Phù thủy trắng lại đưa bàn tay của bà ra vẫy vẫy...
“Vương quốc của các con sẽ hồi sinh, các con sẽ vĩnh viễn là vua… chỉ một giọt máu thôi… trên má con kia Peter…”
Nghe vậy, Peter lại tiến thêm một bước, cậu hơi nghiêng má để phù thủy dễ dàng lấy được máu của mình hơn…
Cách đó mười mét, sau khi Ambrose vừa mới cứu được Lucy, cậu nhìn thấy tất cả, cậu thầm nhẩm:
“Hai tên ngu ngốc, thằng em đã ngốc rồi mà thằng anh còn ngốc hơn…”
Peter và Edmund quả là hơi kém, hai đứa này không hiểu ma thuật. Cái vòng tròn vừa rồi mụ phù thủy vẽ không chỉ là ma pháp trận dành cho nghi thức phục sinh không thôi.
Nó còn là một mê hồn trận, người đứng vào bên trong nó sẽ bị mê hoặc không thể tự chủ được bản thân.
Thấy tình hình không ổn, và Ambrose cung không muốn mụ phù thủy phục sinh, cậu lấy hết sức mình nhảy một cái lên Bàn Đá, rồi nhảy thêm một bước nữa tới phía bên phải Peter.
Chân vừa chạm đất, Ambrose đấm ngay một cái thật mạnh vào mặt Peter ‘ục’ một cái khiến tên này văng sang bên cạnh… tách ra khỏi Phù thủy trắng
Làm xong, cậu cười nói với sư phụ của mình:
“Sư phụ… Hẹn gặp lại ngài.”
Nói xong, Ambrose nâng thanh Lleaud lên đâm xuyên qua ngực mụ ta… Bức tường băng kêu lên ‘răng rắc’, những vết nứt không ngừng mở rộng…
===== Chương tiếp ====
PS: Tác: Cảm ơn bạn Nguyenhuythanh đã đề cử nguyệt phiếu cho truyện nhé. Và cảm ơn mọi người đã đọc truyện của mình.
Cậu nhận ra mình đang đứng trong những vòng tròn kì lạ… từ lúc nào mà con phù thủy đã vẽ xong chúng.
Mụ ta hai mắt lóe sáng, trong miệng ngâm nga từng câu bùa chú được viết bằng thứ ngôn ngữ cậu không hiểu được.
Rồi mụ ta rút trong túi áo ra một thanh kiếm, điều quái lạ là thanh kiếm này nhuộm một màu xanh lè, và phát ra từng cơn lạnh ngắt thấu xương.
Nếu Ambrose, kể cả Peter, Lucy bốn người ở đây sẽ nhận ra ngày đó là thanh kiếm của mụ Phù thủy trắng. Con phù thủy kia định làm gì với thanh kiếm?
“….”
“Kway ly Kway ly… y á á á…”
Mụ ta kết thúc bài chú ngữ bằng một tiếng ré chói tay, mụ cắm thanh kiếm xuống bậc tam cấp trước mặt Caspian.
Ngay lập tức, một ánh sáng bạc lóe lên. Bầu không khí trong phòng lạnh xuống, từng mảng từng mảng băng xuất hiện xung quanh lưỡi kiếm.
Nó lan ra rất nhanh, chỉ trong vòng ba giây, một bức tường băng khổng lồ xuất hiện trước mặt Caspian.
Phía sau cậu, ông người lùn Nikabrik và hai đồng bạn của ổng cười lên sung sướng… Con phù thủy thủ thỉ nói:
“Tiến lên đi nhà vua. Số phận của ngài ở phía trước đấy thôi.”
Caspian không hiểu bà ta nói gì, nhưng một chuyện khác hấp dẫn ánh mắt cậu… Hấp dẫn theo đúng nghĩa đen.
Từ bên trong bức tường, một bóng người mờ mờ đang tiến dần dần tới, bóng người ngày càng rõ ràng…
Caspian thấy một người phụ nữ, vẻ cao quý và lạnh lùng của bà ta khiến cậu lạnh cả sống lưng…tóc bà ta tỏa ra bốn phía như đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước, khuôn mặt làn da xám xịt như một xác chết.
Đó là Phù thủy trắng Jadis.
Bên cạnh Caspian, ông người lùn Nikabrik và hai đồng bạn của ông ta lập tức quỳ xuống, ánh mắt khát khao nhìn về bức tường băng.
Cái lạnh đã khiến Caspian tỉnh táo lại, cậu sợ hãi lùi lại một bước run rẩy nói:
“Không, đây không phải là điều tối muốn..”
Nhưng đâu phải muốn lùi là lùi ra được, tên người sói không còn cái vẻ nhỏ nhắn như trước, hắn to lên và to như một con trâu... với từng múi cơ bắp săn chắc, cái miệng đầy nhưng luồng hơi thở hôi thối phả vào mặt Caspian.
Cậu bị hắn kẹp chặt lại rồi đưa tới trước mặt Nữ hoàng.
Phù thủy trắng cười nhẹ, giọng nói bà ta ngọt như đường, đầy dụ hoặc với những đàn kiến đang chết đói:
“Chỉ cần một giọt máu của Adam… là ngươi sẽ giải phóng ta. Và ta sẽ là của ngươi, vua của ta.”
Caspian hoảng thật rồi, cậu ta chỉ biết kêu lên phản đối: “Không không… dừng lại.”
Nhưng là gì có đứa nào nghe lời cậu, ba đứa bọn chúng ngay từ đầu chỉ coi Caspian là đứa ngu ngốc dễ lợi dụng mà thôi, Vua… à không, Nữ hoàng của bọn chúng chỉ có Phù thủy trắng.
Con phù thủy rút con dao ra giọng the thé nói:
“Đưa tay ra, thằng nhóc ngu dốt.”
Sau đó mụ ta cắt một đường từ má bên này tới má bên kia bàn tay, máu chạy ra như mưa.
Phía bên kia, Phù thủy trắng như ngửi được mùi máu, bà ta cười tươi như hoa, giọng nói trầm bổng khiến người khác lạc lối. Bà đưa tay ra khỏi bức tường băng và dịu dàng nói:
“Lại đây, vua của ta…”
“Lại đây…”
Caspian như bị hút mất hồn, hai mắt cậu ta đờ ra… cậu từ từ tiến tới trước bức tường băng. Trong đầu cậu chỉ còn giọng nói êm dịu: “Lại đây… Lại đây…”
Đúng lúc này, ba bóng người chạy vào… đó là Peter, Edmund và Trumpkin. Theo sau bọn họ là Lucy, con bé thật liều. Cô bé hét lên:
“Caspian, dừng lại.”
Nhưng tên đó nào có nghe, hắn vẫn tiếp tục từng bước tiến đến…
Tên người sói thấy bọn phá đám đến, hắn lột bỏ đống quần áo vướng víu, trần chuồng nhảy sồ tới trước mặt Edmund.
Trong khi đó, con phù thủy dùng mười cái móng vuốt sắc nhọn của mụ tấn công Peter. Nikabrik thì đang giao đấu với anh bạn thân Trumpkin.
Edmund thấy con sói lao đến liền cúi người xuống né tránh. Vồ trượt, tên người sói không cam lòng hắn huých một cái thật mạnh vào người Edmund khiến cậu ta văng xa ba mét rồi đập vào cột nhà.
Cú va đập suýt làm Edmund rơi kiếm, cậu gồng mình đứng dậy lao vào chém tới tấp vào người con sói. Sau đó, bằng một cú lừa khôn khéo, cậu chém bay một cái chân sói. Con sói kêu lên ‘ăng ẳng’ đau đớn.
Thấy tình hình có vẻ bất lợi, Phù thủy trắng đã nghiêng một nửa người ra khỏi bức tường băng, mụ ta thúc dục Caspian:
“Lại đây… nhanh… nhanh lên…”
====
Chiến trường hai người lùn cũng không kém… Trumpkin vừa đánh vừa nói:
“Nikabrik, ông làm gì vậy… ông bị điên rồi hả?”
Nikabrik không trả lời mà dồn sức đánh rơi thanh đoản kiếm của Trumpkin, xong hắn mới nói:
“Vì chủ nhân của mình thôi, bạn thân, làm ơn chết đi!!!”
Nói rồi tên này đâm thanh kiếm sắc lạnh xuống ngực Trumpkin, không may cho hắn, Lucy xông tới, một tay cô bé nắm chặt vay tên lùn, một tay khác ghì con dao vào cổ họng hắn.
Đáng lẽ Lucy có thể kết liễu Nikabrik, nhưng cô bé quá mềm lòng, cô bị tên người lùn nắm lấy cổ tay cầm dao, rồi hắn nhanh như chớp vòng lại bẻ gãy khủy tay Lucy khiến cô bé hét lên đau đớn.
Không thương hoa tiếc ngọc, không thương xót trẻ em, Nikabrik dành lấy con dao trong tay Lucy, đạp một phát cho cô bé cắm đầu và hòn đá nhọn hoắt phía trước…
Ôi không… Nếu không ai đón lấy cô bé thì Lucy sẽ bị vỡ sọ mất.
Lucy cũng rất sợ hãi, cô bé không dám mở mắt ra nữa, hàng loạt ý nghĩ trong đầu hiện lên: mình sắp chết ư?
Rồi Lucy cảm thấy mình bị một vòng tay ấm áp ôm lấy, một giọng nói quen thuộc vang lên:
“Lucy, bạn không sao chứ…”
Lucy hé mắt lên nhìn, đập vào mắt cô là một khuôn mặt đẹp trai, mái tóc đen nhánh hơi xoăn, đôi mắt trong veo và sâu hơn biển cả.
=====
Lúc này, cánh tay Peter bị mụ phù thủy bấu chặt, mụ ta đập bàn tay cậu vào cái Bàn Đá, đau quá, cậu không thể không thả thanh kiếm ra.
Rồi mụ ta tát một cấu kêu ‘chát’ một phát, năm vết xước rỉ máu xuất hiện trên mặt Peter. Cậu hét lên một tiếng: “Aaaa.” Và lao vào ôm lấy mụ ta.
Với sức khỏe lớn hơn, cỡ người cũng lớn hơn, Peter dễ dàng nâng mụ phù thủy lên và ném mụ ta bay thẳng tới bức tường đối diện.
Xử lý xong mụ phù thủy, Peter vội vàng mò lại thanh kiếm, rồi chạy thật nhanh tới phía Caspian và Phù thủy trắng.
Lúc này, bàn tay chảy đầy máu của Caspian chỉ còn cách bàn tay trắng như tuyết của Phù thủy trắng có mười phân. Không còn cách nào khác, Peter dùng vai đẩy tên hoàng tử ngã sang một bên. Cậu quát vào mặt bà phù thủy:
“Tránh xa cậu ta…”
Edmund lúc này cũng xông tới đứng bên cạnh Peter, tên này nhìn chằm chằm phù thủy trắng.
Đối diện với hai anh em, Phù thủy không chút nào e sợ, bà cười một nụ cười quen thuộc (nhất là với Edmund), bà nói:
“Ôi Peter và Edmund thân mến. ta rất nhớ hai con… lại đây.”
Hai tên này lúc đầu hùng hổ bao nhiêu thì bây giờ lại giống Caspian vừa rồi bấy nhiêu, đôi tay cầm kiếm của chúng dần mất lực, bàn chân không tự chủ nhích lên phía trước để gần giọng nói hơn.
“Lại đây… con trai… rồi ta sẽ để hai con thành vua của Narnia này. Không giống Alan, hắn lợi dụng các con, hắn để các con giúp những kẻ xâm chiếm quốc giả của các con… Chỉ một giọt máu thôi.”
Phù thủy trắng lại đưa bàn tay của bà ra vẫy vẫy...
“Vương quốc của các con sẽ hồi sinh, các con sẽ vĩnh viễn là vua… chỉ một giọt máu thôi… trên má con kia Peter…”
Nghe vậy, Peter lại tiến thêm một bước, cậu hơi nghiêng má để phù thủy dễ dàng lấy được máu của mình hơn…
Cách đó mười mét, sau khi Ambrose vừa mới cứu được Lucy, cậu nhìn thấy tất cả, cậu thầm nhẩm:
“Hai tên ngu ngốc, thằng em đã ngốc rồi mà thằng anh còn ngốc hơn…”
Peter và Edmund quả là hơi kém, hai đứa này không hiểu ma thuật. Cái vòng tròn vừa rồi mụ phù thủy vẽ không chỉ là ma pháp trận dành cho nghi thức phục sinh không thôi.
Nó còn là một mê hồn trận, người đứng vào bên trong nó sẽ bị mê hoặc không thể tự chủ được bản thân.
Thấy tình hình không ổn, và Ambrose cung không muốn mụ phù thủy phục sinh, cậu lấy hết sức mình nhảy một cái lên Bàn Đá, rồi nhảy thêm một bước nữa tới phía bên phải Peter.
Chân vừa chạm đất, Ambrose đấm ngay một cái thật mạnh vào mặt Peter ‘ục’ một cái khiến tên này văng sang bên cạnh… tách ra khỏi Phù thủy trắng
Làm xong, cậu cười nói với sư phụ của mình:
“Sư phụ… Hẹn gặp lại ngài.”
Nói xong, Ambrose nâng thanh Lleaud lên đâm xuyên qua ngực mụ ta… Bức tường băng kêu lên ‘răng rắc’, những vết nứt không ngừng mở rộng…
===== Chương tiếp ====
PS: Tác: Cảm ơn bạn Nguyenhuythanh đã đề cử nguyệt phiếu cho truyện nhé. Và cảm ơn mọi người đã đọc truyện của mình.