Chương : 10
Tết vừa qua, Liễu Bảo Trân chẳng có gì lạ lẫm, ngôi nhà này từng lâu đã lạnh lẽo thiếu vắng sự sum vầy rồi.
Ngày mai chính là Valentine, ngày của những cặp đôi yêu nhau mà người ta vẫn thường nói "Ngày lễ tình nhân". Không khí trông có vẻ bận rộn hẳn lên, đường xá tấp nập những người bán dạo và kẻ ham giá rẻ, gấu bông lớn nhỏ được trưng ngoài phố với những con giá cao hơn ngày thường vài chục, có khi lại vài trăm.
Vài chàng trai, cô gái vắt chiếc giỏ mây trên tay, họ đứng bên đường cạnh thùng hoa hồng cùng các loài hoa khác, môi tươi cười chào khác, miệng leo lẻo mời không ngớt. Bảo Trân xuống phố tính đi dạo một vòng ai ngờ vô tình trở thành một trong số những nạn nhân bị lôi kéo vào mua. Một cậu bé tầm mười, mười một tuổi kéo lấy cổ tay cô vào bên đường:
- Chị hoa này đẹp lắm! Gấu bông cũng dễ thương nữa, chị đòi người yêu mua đi chị. Giá rẻ mà lại có quà về khoe với bạn bè nè.
Liễu Bảo Trân chạnh lòng, cô mỉm cười gượng gạo, khoác tay ra khỏi cái nắm chắc khỏe của cậu bé. Chồng Trân đang hạnh phúc bên tình nhân bé nhỏ, còn đâu tâm trạng mua những thứ này cho cô:
- À... Chị chỉ đi có một mình thôi.
Cậu bé có vẻ bất ngờ, đầu hơi nghiêng nhìn ra phía sau lưng Bảo Trân, cô cũng tò mò khó hiểu quay người lại, cả thân thể cô đứng hình trong chốc lát, rồi phì cười:
- Chử Thiên, không phải cậu bảo đi cùng Tiểu My sao?.
Lý Chử Thiên gãi gãi sau ót, cậu thè lưỡi trêu:
- Tiểu My có đại gia chăm sóc rồi, anh phải về dẫn em đi chơi Valentine chứ.
- Xùy...
Liễu Bảo Trân giả vờ bĩu môi, làm vẻ không cần Chử Thiên, nhưng lòng cô vui sướng biết bao nhiêu, ít ra thì Valentine không phải ngồi ở nhà như con chó canh cửa, cũng chẳng cần gato khi người ta đi chơi được mà mình lại không có ai đi cùng.
Lý Chử Thiên biết tổng cô đang vui thế nào, cậu đi lên trước mặt cô, hỏi:
- Thích con gấu nào nè?.
Trân Trân lại bĩu môi:
- Lý thiếu gia hà tiện đến vậy sao? Không dắt tôi vào shop mua gấu đắt tiền được à?.
Lời nói và hành động hoàn toàn khác nhau, tuy miệng chê trách nhưng viền môi đã nâng lên cao, ước chừng sắp đụng cả gáy tai. Lời vừa dứt cũng là lúc Bảo Trân giật ngay con gấu nâu nhạt Teddy cao một mét năm, mặc chiếc áo sơ mi sọc caro đen đỏ bắt mắt, cùng chiếc mũ tai bèo cùng màu áo.
Chử Thiên rút ra bốn tờ năm trăm đưa cho cậu bé, không cần thối lại tiền. Cậu bé cầm tiền cảm ơn rối rít.
Bảo Trân ôm con gấu mà chẳng thấy cô đâu ngoài hai bàn chân cùng đôi dép lào màu xanh nhạt, cô giản dị tới nỗi quê mùa. Thế mà Chử Thiên lại cho đó là cái chất riêng, dễ thương, không có người thứ hai như cô.
- Đưa đây, một chút nữa té dập mặt thì chẳng có ai cho tiền đi phẫu thuật lại mặt đâu. Mà cũng không thể phẫu thuật nữa, cái mặt này xấu quá rồi, bác sĩ cũng đành bó tay thôi.
Cậu ngang nhiên cướp lấy con gấu trong tay Liễu Bảo Trân, Chử Thiên trong đội tuyển bóng rổ nên chiều cao không thể dưới một mét tám, còn cô quanh năm nằm lì nên chưa qua nổi một mét sáu lăm.
- Ài... Nếu có té mặt cũng đè vào con gấu làm sao mà hư hại được. Nói chuyện chẳng có tý logic nào.
Lý Chử Thiên sủng nịnh xoa đầu Bảo Trân, cậu vốn rất thông minh nhưng lúc bên cô lại trở nên vô cùng ngốc nghếch, ngu ngơ đến buồn cười.
Đi được một đoạn đến trung tâm thành phố A, khu mua sắm lớn nhất ở cái thành phố này là Diamond do Simon Trần sở hữu, cô vừa bước vào cánh cửa kính tự động, một tá người đông đúc chen lấn xô bật cô về sau. Không nhờ có Chử Thiên thì cô đã đập đầu xuống đất hoặc cánh cửa rồi.
- Cái đám người này làm gì hôm nay chen đông thế?.
Liễu Bảo Trân nhón gót chân cũng không thể thấy được gì, Lý Chử Thiên thấy vậy liền coi tình hình bên trong giúp cô. Cậu vừa thấy được quan cảnh bên trong, mặt đã bắt đầu biến sắc nắm lấy cổ tay Bảo Trân kéo ra ngoài:
- Thôi chúng ta đi, đằng trước kẹt đông lắm, quán bên kia cũng có kem ngon lắm!.
Rõ ràng Bảo Trân thấy vẻ mặt Chử Thiên thay đổi, mắt cậu không còn nhìn vào cô như nãy giờ nữa, nó cứ hối hả làm sao ấy. Trong lòng cô đã biết được có biến bên trong, một là có án mạng, hai là Dương Thiên Hải đang cùng Tư Tố làm gì đó trong đó, vì xét theo góc độ vừa tức giận, vừa khó xử. Liễu Bảo Trân búng tay, xoay chiều bàn tay, nắm ngược lại cổ tay Chử Thiên chen vào trong. Tại sao phải bỏ đi? Cậu sợ cô đau lòng à? Cô chính là muốn chứng minh Dương Thiên Hải chả là cái thá gì cả.
- Á...
Rầm
Liễu Bảo Trân chưa kịp chen lấn hàng lên trên thì đã nghe một tiếng la thất thanh điếc cả tai, cô bịt hai tai lại, cả thân thể được bao trùm bởi Lý Chử Thiên, cậu gồng mình cố gắng không để cả hai bị ngã. Đám người xung quanh lúc nãy đang tản ra một cách nhanh chóng, họ đạp lên nhau để chạy, có người còn thừa thời cơ lấy vài món hàng trên kệ trưng bày trong lúc hỗn loạn.
- Cứu! Cứu người!...
Giọng quát lớn đó không ai khác ngoài Dương Thiên Hải, hắn cố nắm lấy vài người, nhưng họ đều chỉ lo cho bản thân chạy thục mạng. Sau một lúc tất cả vắng vẻ hẳn đi, chỉ còn vài người bị thương nằm dưới đất, và người thân của họ. Các nhân viên của trung tâm bao quanh lại phía Dương Thiên Hải, Liễu Bảo Trân hé mắt, đôi chân không tự chủ bước lại gần, Chử Thiên lo lắng đi sau.
- Gọi xe cứu thương nhanh lên.
Bảo Trân bước lại gần chỉ thấy Tư Tố nằm đó, hai chân cô ta gãy lìa nhưng vẫn còn vướng lại bởi mảnh da, chúng lủng lẳng, bấy nhầy không còn phân biệt được đâu là thịt đâu là máu tươi. Thang máy cuộn đã được dừng lại và một mảnh thủng lớn trên bậc thang còn vương lại màu máu đỏ rất chói mắt.
Lý Chử Thiên vừa nhìn thấy đã bắt đầu có dấu hiệu nôn mửa, mặt cậu xanh hơn cả tàu lá chuối, một lúc đã không chịu nổi nữa. Chử Thiên đã tặng cho Diamond một bãi nôn bốc mùi vô cùng to lớn. Đây cũng là tạo thêm công ăn việc làm cho người ta đấy nhé!.
Còn về phía cô vẫn cứ đứng yên như vậy nhìn Tư Tố ngất lịm trên tay Dương Thiên Hải, hắn hốt hoảng lay người Tư Tố, Trân Trân nhìn thấy hắn khóc. Lần đầu tiên cô được chiêm ngưỡng tảng băng có thể tan rã thành nước cơ đấy. Trong lòng cô lúc này hoàn toàn vô cảm, lãnh đạm như việc thường tình.
Xe cứu thương đến, Dương Thiên Hải cùng rất nhiều người vội vã đưa Tư Tố đi, Liễu Bảo Trân nhích người nhường đường cho họ. Trong một thoáng Thiên Hải lướt qua Bảo Trân, cô thấy hắn liếc mắt về phía cô, ánh mắt đó đau đớn đến cỡ nào hình như cô có thể cảm nhận được. Hắn đang sợ, sợ mất đi Tư Tố?.
- Chúng ta đi thôi.
Lý Chử Thiên nôn xong liền lấy lại tinh thần, cậu che mắt, cố lờ đi vũng máu tanh nồng kia. Liễu Bảo Trân gật đầu định rời đi, nhưng khi cô ngước lên nhìn cái thang máy cuộn ấy. Rõ ràng Simon Trần vừa mới cho sửa chữa, thay mới vào tuần trước sao lại có thể xảy ra rủi ro như vậy?.
Bỗng cô lạnh hết sống lưng, dòng điện chạy loạn dọc lưng cô, ánh mắt Bảo Trân dừng lại phía trên đầu kia của thang máy cuộn.
- Sao anh ta lại ở đây?.
- Ai?.
Liễu Bảo Trân lắc đầu, ánh mắt vẫn cứng đơ, mở to kinh hãi nhìn bóng lưng của Lăng Vĩ Dạ rời đi, khi nãy anh đã nhìn cô, trong cái nhìn đó hoàn toàn chỉ có hàn khí bức người, không còn ấm áp hay nụ cười ôn nhu, hòa nhã như mỗi khi. Anh lơ đi cô, hai người cứ như chưa hề quen biết.
Vĩ Dạ vốn là Thái tử địa ngục mà, từ khi nào anh lại trở thành Thần chết thế?.
Nếu thật sự là thần chết, sao lúc nãy Vĩ Dạ không giết chết Tư Tố?. Liễu Bảo Trân không hiểu, thật sự không thể hiểu nổi.
Ngày mai chính là Valentine, ngày của những cặp đôi yêu nhau mà người ta vẫn thường nói "Ngày lễ tình nhân". Không khí trông có vẻ bận rộn hẳn lên, đường xá tấp nập những người bán dạo và kẻ ham giá rẻ, gấu bông lớn nhỏ được trưng ngoài phố với những con giá cao hơn ngày thường vài chục, có khi lại vài trăm.
Vài chàng trai, cô gái vắt chiếc giỏ mây trên tay, họ đứng bên đường cạnh thùng hoa hồng cùng các loài hoa khác, môi tươi cười chào khác, miệng leo lẻo mời không ngớt. Bảo Trân xuống phố tính đi dạo một vòng ai ngờ vô tình trở thành một trong số những nạn nhân bị lôi kéo vào mua. Một cậu bé tầm mười, mười một tuổi kéo lấy cổ tay cô vào bên đường:
- Chị hoa này đẹp lắm! Gấu bông cũng dễ thương nữa, chị đòi người yêu mua đi chị. Giá rẻ mà lại có quà về khoe với bạn bè nè.
Liễu Bảo Trân chạnh lòng, cô mỉm cười gượng gạo, khoác tay ra khỏi cái nắm chắc khỏe của cậu bé. Chồng Trân đang hạnh phúc bên tình nhân bé nhỏ, còn đâu tâm trạng mua những thứ này cho cô:
- À... Chị chỉ đi có một mình thôi.
Cậu bé có vẻ bất ngờ, đầu hơi nghiêng nhìn ra phía sau lưng Bảo Trân, cô cũng tò mò khó hiểu quay người lại, cả thân thể cô đứng hình trong chốc lát, rồi phì cười:
- Chử Thiên, không phải cậu bảo đi cùng Tiểu My sao?.
Lý Chử Thiên gãi gãi sau ót, cậu thè lưỡi trêu:
- Tiểu My có đại gia chăm sóc rồi, anh phải về dẫn em đi chơi Valentine chứ.
- Xùy...
Liễu Bảo Trân giả vờ bĩu môi, làm vẻ không cần Chử Thiên, nhưng lòng cô vui sướng biết bao nhiêu, ít ra thì Valentine không phải ngồi ở nhà như con chó canh cửa, cũng chẳng cần gato khi người ta đi chơi được mà mình lại không có ai đi cùng.
Lý Chử Thiên biết tổng cô đang vui thế nào, cậu đi lên trước mặt cô, hỏi:
- Thích con gấu nào nè?.
Trân Trân lại bĩu môi:
- Lý thiếu gia hà tiện đến vậy sao? Không dắt tôi vào shop mua gấu đắt tiền được à?.
Lời nói và hành động hoàn toàn khác nhau, tuy miệng chê trách nhưng viền môi đã nâng lên cao, ước chừng sắp đụng cả gáy tai. Lời vừa dứt cũng là lúc Bảo Trân giật ngay con gấu nâu nhạt Teddy cao một mét năm, mặc chiếc áo sơ mi sọc caro đen đỏ bắt mắt, cùng chiếc mũ tai bèo cùng màu áo.
Chử Thiên rút ra bốn tờ năm trăm đưa cho cậu bé, không cần thối lại tiền. Cậu bé cầm tiền cảm ơn rối rít.
Bảo Trân ôm con gấu mà chẳng thấy cô đâu ngoài hai bàn chân cùng đôi dép lào màu xanh nhạt, cô giản dị tới nỗi quê mùa. Thế mà Chử Thiên lại cho đó là cái chất riêng, dễ thương, không có người thứ hai như cô.
- Đưa đây, một chút nữa té dập mặt thì chẳng có ai cho tiền đi phẫu thuật lại mặt đâu. Mà cũng không thể phẫu thuật nữa, cái mặt này xấu quá rồi, bác sĩ cũng đành bó tay thôi.
Cậu ngang nhiên cướp lấy con gấu trong tay Liễu Bảo Trân, Chử Thiên trong đội tuyển bóng rổ nên chiều cao không thể dưới một mét tám, còn cô quanh năm nằm lì nên chưa qua nổi một mét sáu lăm.
- Ài... Nếu có té mặt cũng đè vào con gấu làm sao mà hư hại được. Nói chuyện chẳng có tý logic nào.
Lý Chử Thiên sủng nịnh xoa đầu Bảo Trân, cậu vốn rất thông minh nhưng lúc bên cô lại trở nên vô cùng ngốc nghếch, ngu ngơ đến buồn cười.
Đi được một đoạn đến trung tâm thành phố A, khu mua sắm lớn nhất ở cái thành phố này là Diamond do Simon Trần sở hữu, cô vừa bước vào cánh cửa kính tự động, một tá người đông đúc chen lấn xô bật cô về sau. Không nhờ có Chử Thiên thì cô đã đập đầu xuống đất hoặc cánh cửa rồi.
- Cái đám người này làm gì hôm nay chen đông thế?.
Liễu Bảo Trân nhón gót chân cũng không thể thấy được gì, Lý Chử Thiên thấy vậy liền coi tình hình bên trong giúp cô. Cậu vừa thấy được quan cảnh bên trong, mặt đã bắt đầu biến sắc nắm lấy cổ tay Bảo Trân kéo ra ngoài:
- Thôi chúng ta đi, đằng trước kẹt đông lắm, quán bên kia cũng có kem ngon lắm!.
Rõ ràng Bảo Trân thấy vẻ mặt Chử Thiên thay đổi, mắt cậu không còn nhìn vào cô như nãy giờ nữa, nó cứ hối hả làm sao ấy. Trong lòng cô đã biết được có biến bên trong, một là có án mạng, hai là Dương Thiên Hải đang cùng Tư Tố làm gì đó trong đó, vì xét theo góc độ vừa tức giận, vừa khó xử. Liễu Bảo Trân búng tay, xoay chiều bàn tay, nắm ngược lại cổ tay Chử Thiên chen vào trong. Tại sao phải bỏ đi? Cậu sợ cô đau lòng à? Cô chính là muốn chứng minh Dương Thiên Hải chả là cái thá gì cả.
- Á...
Rầm
Liễu Bảo Trân chưa kịp chen lấn hàng lên trên thì đã nghe một tiếng la thất thanh điếc cả tai, cô bịt hai tai lại, cả thân thể được bao trùm bởi Lý Chử Thiên, cậu gồng mình cố gắng không để cả hai bị ngã. Đám người xung quanh lúc nãy đang tản ra một cách nhanh chóng, họ đạp lên nhau để chạy, có người còn thừa thời cơ lấy vài món hàng trên kệ trưng bày trong lúc hỗn loạn.
- Cứu! Cứu người!...
Giọng quát lớn đó không ai khác ngoài Dương Thiên Hải, hắn cố nắm lấy vài người, nhưng họ đều chỉ lo cho bản thân chạy thục mạng. Sau một lúc tất cả vắng vẻ hẳn đi, chỉ còn vài người bị thương nằm dưới đất, và người thân của họ. Các nhân viên của trung tâm bao quanh lại phía Dương Thiên Hải, Liễu Bảo Trân hé mắt, đôi chân không tự chủ bước lại gần, Chử Thiên lo lắng đi sau.
- Gọi xe cứu thương nhanh lên.
Bảo Trân bước lại gần chỉ thấy Tư Tố nằm đó, hai chân cô ta gãy lìa nhưng vẫn còn vướng lại bởi mảnh da, chúng lủng lẳng, bấy nhầy không còn phân biệt được đâu là thịt đâu là máu tươi. Thang máy cuộn đã được dừng lại và một mảnh thủng lớn trên bậc thang còn vương lại màu máu đỏ rất chói mắt.
Lý Chử Thiên vừa nhìn thấy đã bắt đầu có dấu hiệu nôn mửa, mặt cậu xanh hơn cả tàu lá chuối, một lúc đã không chịu nổi nữa. Chử Thiên đã tặng cho Diamond một bãi nôn bốc mùi vô cùng to lớn. Đây cũng là tạo thêm công ăn việc làm cho người ta đấy nhé!.
Còn về phía cô vẫn cứ đứng yên như vậy nhìn Tư Tố ngất lịm trên tay Dương Thiên Hải, hắn hốt hoảng lay người Tư Tố, Trân Trân nhìn thấy hắn khóc. Lần đầu tiên cô được chiêm ngưỡng tảng băng có thể tan rã thành nước cơ đấy. Trong lòng cô lúc này hoàn toàn vô cảm, lãnh đạm như việc thường tình.
Xe cứu thương đến, Dương Thiên Hải cùng rất nhiều người vội vã đưa Tư Tố đi, Liễu Bảo Trân nhích người nhường đường cho họ. Trong một thoáng Thiên Hải lướt qua Bảo Trân, cô thấy hắn liếc mắt về phía cô, ánh mắt đó đau đớn đến cỡ nào hình như cô có thể cảm nhận được. Hắn đang sợ, sợ mất đi Tư Tố?.
- Chúng ta đi thôi.
Lý Chử Thiên nôn xong liền lấy lại tinh thần, cậu che mắt, cố lờ đi vũng máu tanh nồng kia. Liễu Bảo Trân gật đầu định rời đi, nhưng khi cô ngước lên nhìn cái thang máy cuộn ấy. Rõ ràng Simon Trần vừa mới cho sửa chữa, thay mới vào tuần trước sao lại có thể xảy ra rủi ro như vậy?.
Bỗng cô lạnh hết sống lưng, dòng điện chạy loạn dọc lưng cô, ánh mắt Bảo Trân dừng lại phía trên đầu kia của thang máy cuộn.
- Sao anh ta lại ở đây?.
- Ai?.
Liễu Bảo Trân lắc đầu, ánh mắt vẫn cứng đơ, mở to kinh hãi nhìn bóng lưng của Lăng Vĩ Dạ rời đi, khi nãy anh đã nhìn cô, trong cái nhìn đó hoàn toàn chỉ có hàn khí bức người, không còn ấm áp hay nụ cười ôn nhu, hòa nhã như mỗi khi. Anh lơ đi cô, hai người cứ như chưa hề quen biết.
Vĩ Dạ vốn là Thái tử địa ngục mà, từ khi nào anh lại trở thành Thần chết thế?.
Nếu thật sự là thần chết, sao lúc nãy Vĩ Dạ không giết chết Tư Tố?. Liễu Bảo Trân không hiểu, thật sự không thể hiểu nổi.