Chương : 33
Sau hội nghị, Bạch biến trở về hình dạng ấu thú đại miêu, quẫy cái đuôi bự, ưu nhã cao lãnh không nhanh không chậm đi bên cạnh Ngô Nặc, bộ lông màu bạc phối hợp với ánh mắt kiêu ngạo băng lãnh, phong cách hoàn toàn khác với những ấu thú còn lại trong bộ lạc.
Sau khi thấy qua hơn nữa cảm nhận một cách chân thật nhất về uy lực chấn động khiến lòng người sợ hãi trong hình thái người của Bạch, các thú nhân đã không dám dùng ánh mắt nhìn ấu thú nhìn hắn nữa, cho dù bọn họ vẫn có chút nghi hoặc__ Tại sao hình người của Bạch lại có cánh? Cha mẹ hắn đều không phải thú nhân có cánh, lẽ nào là hiện tượng lại giống? Hay là hóa hình thất bại, thành bán thú nhân rồi? Nhưng bán thú nhân có ai không phải vừa ngốc vừa ngu, trí tuệ còn không bằng nguyên thú cùng lắm chỉ cao hơn dã thú bên ngoài một chút, có thể nghe có thể nói tiếng người mà thôi, hình dáng của Bạch nhìn thế nào cũng không giống những bán thú nhân ngu ngốc đó!
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Các thú nhân bộ lạc Trường hà rất khó hiểu, nhưng họ không phải bị quấy nhiễu bởi vấn đề này__ khi không nghĩ nhiều thế làm gì, tìm Bạch đánh một trận không phải cái gì cũng rõ hết sao?
Nếu hắn không có bản lĩnh gì, còn dám trưng cái vẻ khoa trương đó ra, xem bọn họ có đánh hắn răng rơi đầy đất không!
Đường não của các thú nhân bộ lạc Trường Hà rất đơn giản__ không phục, tới chiến!
Thắng thì được càng nhiều người tín phục, thua thì tự kẹp đuôi lại ngoan ngoãn làm người.
Bộ lạc Trường Hà bắt đầu từ mùa đông năm ngoái đến thời điểm hiện tại, Bạch là ấu thú nhân duy nhất hóa hình trong bộ lạc. Các thú nhân lúc trước hóa hình thông qua vô số lần chiến đấu, đã có được xếp hạng thực lực tương đối ổn định, trong lòng đối với lực chiến đấu của bản thân, của người khác đều nắm được, sẽ không ngang nhiên đi khiêu chiến với người cường đại hơn mình quá nhiều___ Dù sao hiếu chiến không có nghĩa thích bị đánh, chiến đấu với người thực lực tương đương hoặc mạnh hơn mình một chút, mới có thể khiến mình tiến bộ, đi khiêu chiến với những tên đã chắc chắn đánh không lại, vậy không phải mài giũa mà là tìm ngược.
Nhưng cứ mãi mài giũa với mấy người cố định đó, thời gian lâu dần, ai cũng biết người kia dùng chiêu gì, hai bên đều hiểu rõ hết, cứ mãi đánh tới đánh lui cũng không có ý nghĩa gì. Hiện tại đột nhiên xuất hiện một ấu thú vừa hóa hình, người mới! Chim non! Đối tượng mài (điều) giũa (giáo) tốt biết bao!
Đặc biệt là hình người của Bạch không biết tại vì sao, nhìn rồi sẽ khiến người ta có xúc động muốn lao lên đánh cho vài cái!
Trên đường về, Bạch thu hoạch được một lượng lớn ánh mắt rục rịch, gương mặt miêu tinh nhân đầy lông lạnh lùng nhướng lên, nhìn như không để ý, nhưng trong lòng đã vui nở hoa__ đối với thú nhân mà nói, chỉ có kẻ mạnh mới khiến người ta có dục vọng khiêu chiến.
Sớm muộn, hắn nhất định phải thu thập hết đám khốn này, rõ ràng ngoan ngoãn nghe lời tiểu sứ thần là được rồi, làm gì phải hỏi nhiều vấn đề lung tung như thế, hại tiểu sứ thần nói khàn cả tiếng, căn bản là tìm đánh mà!
Đại miêu phẫn hận nghĩ, chớp mắt đã theo Ngô Nặc về đến nhà.
Hai người đều chưa ăn cơm tối, Ngô Nặc bận rộn cả buổi chiều, hội nghị vừa rồi cũng lãng phí không ít đầu óc của y, cảm thấy cả đời này đầu óc chưa từng xoay chuyển nhanh như vậy, hậu quả đốt chết lượng lớn tế bào não chính là bụng đói điên rồi.
Bạch cũng đói, hiện tại hắn vừa mới hóa hình, những ấu thú khác sau khi hóa hình trong một hai tháng ngắn ngủi sẽ từ ấu thú trưởng thành thành cự thú thành niên, hình thú của chúng gần như nhanh chóng trưởng thành với tốc độ rõ rệt, quá trình này, chúng cần bổ sung lượng lớn thức ăn, có vài thú nhân trong kỳ quá độ lượng thức ăn thậm chí có thể vượt qua thú nhân thành niên, đợi sau khi hoàn toàn thành niên, sẽ hồi phục bình thường.
Bạch không biết vì nguyên nhân gì sau khi hóa hình, hình thú vẫn giữ dáng vẻ ấu thú, trừ bị Ngô Nặc đút cho hơi mập thêm ra, căn bản không có bất cứ dấu hiệu trưởng thành nào. Nhưng, lượng thức ăn của hắn lại ngày càng tăng lên, mỗi ngày ăn thật nhiều mà đói thật mau.
Đừng nói chế độ hai bữa của bộ lạc Trường Hà, cho dù Ngô Nặc áp dụng thói quen ba bữa sáng trưa tối của y, vẫn không thể thỏa mãn hắn.
Cũng may, Ngô Nặc dùng con mồi mỗi ngày Bạch mang từ bên ngoài về làm không ít thịt khô cá khô, lúc Bạch đói thì ăn một chút lót dạ. Khi hắn lặng lẽ ra ngoài học bay đói bụng, sẽ làm chút đồ nướng ăn. Trước kia khi Bạch còn là ấu thú, không cách nào nhóm lửa, phần lớn đều ăn thịt sống, hiện tại cuối cùng hắn đã hóa hình, miệng cũng bị Ngô Nặc dưỡng quen rồi, không còn chịu ủy khuất ăn thịt sống nữa.
Vì thiếu những gia vị thiết yếu, trong thịt khô cá khô chỉ thêm muối và ớt, đối với Ngô Nặc mà nói, mùi vị không tính là ngon lắm, nhưng với Bạch, tuyệt đối có thể nói là mỹ vị.
Thịt khô cá khô làm sẵn thì bỏ trong nhà, Bạch muốn ăn cứ tự lấy, hiện tại lượng cơm của hắn tăng lớn, những đồ khô Ngô Nặc làm ngon nhưng không no, Bạch ăn rồi ăn mãi bất tri bất giác liền hết.
Thấy dáng vẻ thất vọng khi Ngô Nặc nhìn chén gỗ trống rỗng, đại miêu hơi chột dạ, lặng lẽ nhích vào trong bóng tối.
Ngô Nặc thu hết động tác nhỏ của hắn vào mắt, bất đắc dĩ mắng một câu: “Mèo háu ăn.”
Đại miêu vô tội quẫy quẫy đuôi không lên tiếng, giả đò nghe không hiểu.
Mấy hôm nay thức ăn Bạch mang về càng lúc càng nhiều, trong nhà có không ít đồ có thể ăn, Ngô Nặc cầm một quả đỏ thẫm trong đống rau dưa lên, tùy tiện lau qua, cắn mấy cái là hết, ăn liền ba quả đỏ thẫm, cổ họng khô khàn và dạ dày đói khát cũng dễ chịu hơn rất nhiều.
Ném hạt đi, Ngô Nặc lấy thịt hai cái đùi dê đã xử lý lúc sáng ra, vì không có tủ lạnh, mà hiện tại thời tiết vẫn khá nóng, con mồi hôm qua săn về để tới giờ mới ăn, đã hơi có chút vị lạ. Vị không nặng lắm, Ngô Nặc dùng dao làm bếp hệ thống thưởng cạo bỏ một tầng mỏng, lại lấy nước sạch rửa đi rửa lại mấy lần, vị lạ đó đã biến mất.
Dê này khá giống dê núi Ngô Nặc từng thấy ở hiện đại, thịt cũng có vị tanh gây đặc trưng của thịt dê, chất thịt thì non và chắc hơn, bất luận hầm hay nướng đều cực ngon.
Ngô Nặc cắt thịt dê thành miếng nhỏ, dùng muối và một chút bột ớt ướp trong nồi đá, sau đó ôm nồi đá ra vườn sau.
Ôm một ít củi các nô lệ lúc trước đã chuẩn bị hết cho mình, nhóm lửa trong vườn, đợi lửa hừng tỏa hết khói, Ngô Nặc lấy ra một nắm xiên gỗ đã vót sẵn, số xiên gỗ này y dùng dao gấp hiệu hệ thống vót, tuy hệ thống khá lừa đảo, nhưng dao gấp hiệu hệ thống chất lượng thật sự không cần nói, thân dao thuần thép cắt sắt như cắt bùn sắc bén vô cùng, không biết tiện dụng hơn dao quân dụng Thụy Sĩ của Ngô Nặc bao nhiêu lần, số xiên gỗ này chính là khi lấy được phần thưởng, Ngô Nặc thử dao làm ra.
Dao quá tiện dụng, không cẩn thận chút liền vót ra đống này.
Vì lúc đó chỉ muốn thử dao, cho nên xiên gỗ vót không chỉnh tề, độ thô dài mảnh không đều.
Trước kia Ngô Nặc bán xiên nguội, mỗi ngày phải xiên trên ngàn xiên trúc, tốc độ đã luyện thành từ lâu, chỉ qua một lúc, nửa nồi xiên thịt dê đã xiên xong.
“Nặc, cậu muốn làm cái gì?” Đại miêu vẫn ngồi xổm cạnh Ngô Nặc, vô cùng hiếu kỳ y rốt cuộc muốn làm món gì ngon.
“Xiên thịt dê!” Ngô Nặc nói với đại miêu, “Cậu ở đây đừng đi đâu, tôi trở vào lấy chút đồ.”
Đại miêu ngoan ngoãn gật đầu.
Không bao lâu, Ngô Nặc ôm một đống đồ ra.
Đại miêu nhìn rõ cái bình trong suốt trong lòng y, mắt liền không dời đi được__ Đó là nước sốt bí chế, tiểu sứ thần nói là thần ban, hắn từng ngửi một lần, mùi vị, ừm, chưa từng ngửi qua vị nào thơm như thế! Lẽ nào tối nay tiểu sứ thần muốn dùng nó để nấu cho hắn ăn? Đại miêu nhịn không được lặng lẽ liếm miệng, tần suất lay động đuôi thoáng cái nâng lên một cấp bậc.
Xiên thịt đã xiên xong đặt lên lửa nướng một lúc, kèm với tiếng xèo xèo ở lớp ngoài thịt, hương thơm lan tỏa từng chút một. Nướng thêm chút nữa, Ngô Nặc lấy ra một cái cọ nhỏ__ lần trước hoàn thành nhiệm vụ thu thập mười loại cá nước ngọt xong, Ngô Nặc được một cơ hội rút thưởng tùy ý, cái cọ chuyên dùng làm đồ nướng này chính là phần thưởng y rút được, không thể hố hơn.
Nhưng hệ thống cũng nói rồi, rút thưởng tùy ý trừ phải xem nhân phẩm, còn phải xem hệ số độ khó của nhiệm vụ, độ khó nhiệm vụ càng lớn, tỷ lệ rút được đồ tốt cũng càng lớn. Mà nhiệm vụ bình thường như thế, rút thưởng tùy ý vốn dĩ đã là tùy ý xuất hiện, thông thường chỉ có thể rút được chút vật phẩm bình thường, thậm chí rút được ‘không’, hoàn toàn khác với rút thưởng tùy ý nhiệm vụ cưỡng chế cho.
Đối với lời giải thích của hệ thống, Ngô Nặc còn có thể nói gì, có cọ gì đó vẫn tốt hơn là không có gì đúng không?
Ngô Nặc dùng cọ quét nước sốt lên xiên thịt, mùi thơm lập tức tràn ra, Ngô Nặc và đại miêu bất giác hít sâu một cái đồng thời nuốt nước miếng.
“Nặc, đã xong chưa?” Đại miêu bình thường dè dặt (?), cũng nhịn không được nôn nóng hỏi.
“Xong ngay đây.” Ngô Nặc lại nuốt nước miếng, nhanh chóng lật xiên thịt lại nướng thêm một chút, thấy đã được, liền dùng đũa tuốt thịt nướng nóng hổi trên xiên gỗ xuống, bỏ vào chén gỗ.
Y một lần nướng hơn mười xiên, thịt sắt lớn hơn xiên thịt dê bình thường, làm xong, đựng cũng được hai chén. Y và Bạch mỗi người một chén. Ngô Nặc cầm đũa gắp một miếng thịt đủ nạc đủ mỡ đưa lên miệng, phồng má cố sức thổi vài cái, rồi khẩn cấp ném vào miệng.
Một hương thơm nồng nàn lan ra trong miệng, vị ngon đến mức Ngô Nặc căn bản không biết nên hình dung thế nào, trong đầu thậm chí xuất hiện khoảng trắng xóa ngắn ngủi, câu nói phiêu phiêu dục tiên chẳng qua là thế.
Đa số thú nhân ngũ cảm đều rất mạnh, Bạch lại còn là người nổi bật, mùi thơm Ngô Nặc ngửi thấy chui vào mũi hắn quả thật nồng gấp trăm ngàn lần, thơm tới cào tâm cào phế, nhưng lưỡi hắn lại hơi sợ nóng, không dám trực tiếp ném thịt nướng còn đang vang xèo xèo vào miệng, chỉ đành phồng má cố sứ thổi.
Đợi Ngô Nặc hoàn hồn từ mỹ vị, thấy đại miêu đang phì phò thổi thịt nướng, bộ dạng nhỏ thèm chảy nước miếng nhưng không ăn được quả thật khiến người ta manh đến mất phương hướng. Hình tượng miêu tinh nhân cao lãnh và thiên sứ tuấn mỹ lạnh lùng giống như một bức tường thủy tinh bị đá chọi vỡ, trực tiếp nát thành vụn trong đầu Ngô Nặc.
Ngô Nặc gắp một miếng thịt thổi nguội xong, bỏ vào chén Bạch: “Mau nếm thử.”
Đại miêu táp ngay miếng thịt đó, sau đó mắt mèo băng lam thoáng cái trợn tròn vo, đáy mắt sáng rực kinh người, thân thể mập tròn thậm chí còn hơi dựng lông lên. Đợi nuốt miếng thịt trong miệng rồi, đại miêu vốn muốn ăn thịt trong chén, đột nhiên đầu ngừng lại, cẩn thận dùng đầu đẩy chén tới chân Ngô Nặc, kêu ô ô không ý nghĩa, ngửa đầu trông mong nhìn Ngô Nặc, cái đuôi cố sức cọ lên đùi Ngô Nặc.
“Đúng là thật biết làm nũng, hết cách với cậu.” Ngô Nặc bưng chén gỗ, tôi một miếng cậu một miếng phân chia thịt nướng, biểu tình trên mặt có vẻ bất đắc dĩ. ← Còn về một người hơi có khuynh hướng miêu nô, lúc hầu hạ miêu đại gia ngoan ngoãn, trong lòng rốt cuộc nghĩ thế nào, chỉ có mình y mới biết.
Vừa nướng vừa ăn, ăn một lát, hai người mới ăn hết sạch nửa nồi thịt dê, một lọ nước sốt bí chế cũng hầu như thấy đáy.
Ngô Nặc dọn dẹp mọi thứ mang vào nhà, lại cùng Bạch đi dạo đến con sông ngoài bộ lạc tắm một cái bơi một lúc, thuận tiện giặt quần áo, rồi mới nhân trời tối về nhà hong quần áo chuẩn bị đi ngủ.
“Nặc, hiện tại tôi có thể tùy ý biến về hình người rồi.”
“Ừ ừ, tôi biết, tôi biết…” Ăn no uống đủ, cơn buồn ngủ trào lên cuồn cuộn không dứt, Ngô Nặc nằm trên giường không bao lâu, mí trên mí dưới bắt đầu đánh nhau, trong mơ hồ, y nhớ ra hình như hôm nay đại miêu đã nói câu này ba bốn lần.
“Nặc, hiện tại tôi có thể tùy ý biến về hình người rồi!” Âm thanh đại miêu không biết vì sao có chút nóng nảy, còn mơ hồ mang theo chút ủy khuất.
Ngô Nặc bất đắc dĩ mở mắt ra, nâng tay gãi cằm hắn, sau đó lấy lệ nói: “Ừ ừ, tôi biết, tôi đã nói mấy lần rồi, tôi biết cậu lợi hại.”
“Không phải, không phải lợi hại!” Đại miêu càng gấp.
“Không phải lợi hại, vậy…” Ngô Nặc nhìn chờ đợi và cấp thiết trong mắt đại miêu, đột nhiên nhớ ra lúc trước y từng hứa với đại miêu__ ‘đợi khi nào cậu lại biến về hình người, tôi sẽ mua quần lót cho cậu.’
Mấy hôm nay quá bận, cư nhiên quên béng đi.
Sau khi thấy qua hơn nữa cảm nhận một cách chân thật nhất về uy lực chấn động khiến lòng người sợ hãi trong hình thái người của Bạch, các thú nhân đã không dám dùng ánh mắt nhìn ấu thú nhìn hắn nữa, cho dù bọn họ vẫn có chút nghi hoặc__ Tại sao hình người của Bạch lại có cánh? Cha mẹ hắn đều không phải thú nhân có cánh, lẽ nào là hiện tượng lại giống? Hay là hóa hình thất bại, thành bán thú nhân rồi? Nhưng bán thú nhân có ai không phải vừa ngốc vừa ngu, trí tuệ còn không bằng nguyên thú cùng lắm chỉ cao hơn dã thú bên ngoài một chút, có thể nghe có thể nói tiếng người mà thôi, hình dáng của Bạch nhìn thế nào cũng không giống những bán thú nhân ngu ngốc đó!
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Các thú nhân bộ lạc Trường hà rất khó hiểu, nhưng họ không phải bị quấy nhiễu bởi vấn đề này__ khi không nghĩ nhiều thế làm gì, tìm Bạch đánh một trận không phải cái gì cũng rõ hết sao?
Nếu hắn không có bản lĩnh gì, còn dám trưng cái vẻ khoa trương đó ra, xem bọn họ có đánh hắn răng rơi đầy đất không!
Đường não của các thú nhân bộ lạc Trường Hà rất đơn giản__ không phục, tới chiến!
Thắng thì được càng nhiều người tín phục, thua thì tự kẹp đuôi lại ngoan ngoãn làm người.
Bộ lạc Trường Hà bắt đầu từ mùa đông năm ngoái đến thời điểm hiện tại, Bạch là ấu thú nhân duy nhất hóa hình trong bộ lạc. Các thú nhân lúc trước hóa hình thông qua vô số lần chiến đấu, đã có được xếp hạng thực lực tương đối ổn định, trong lòng đối với lực chiến đấu của bản thân, của người khác đều nắm được, sẽ không ngang nhiên đi khiêu chiến với người cường đại hơn mình quá nhiều___ Dù sao hiếu chiến không có nghĩa thích bị đánh, chiến đấu với người thực lực tương đương hoặc mạnh hơn mình một chút, mới có thể khiến mình tiến bộ, đi khiêu chiến với những tên đã chắc chắn đánh không lại, vậy không phải mài giũa mà là tìm ngược.
Nhưng cứ mãi mài giũa với mấy người cố định đó, thời gian lâu dần, ai cũng biết người kia dùng chiêu gì, hai bên đều hiểu rõ hết, cứ mãi đánh tới đánh lui cũng không có ý nghĩa gì. Hiện tại đột nhiên xuất hiện một ấu thú vừa hóa hình, người mới! Chim non! Đối tượng mài (điều) giũa (giáo) tốt biết bao!
Đặc biệt là hình người của Bạch không biết tại vì sao, nhìn rồi sẽ khiến người ta có xúc động muốn lao lên đánh cho vài cái!
Trên đường về, Bạch thu hoạch được một lượng lớn ánh mắt rục rịch, gương mặt miêu tinh nhân đầy lông lạnh lùng nhướng lên, nhìn như không để ý, nhưng trong lòng đã vui nở hoa__ đối với thú nhân mà nói, chỉ có kẻ mạnh mới khiến người ta có dục vọng khiêu chiến.
Sớm muộn, hắn nhất định phải thu thập hết đám khốn này, rõ ràng ngoan ngoãn nghe lời tiểu sứ thần là được rồi, làm gì phải hỏi nhiều vấn đề lung tung như thế, hại tiểu sứ thần nói khàn cả tiếng, căn bản là tìm đánh mà!
Đại miêu phẫn hận nghĩ, chớp mắt đã theo Ngô Nặc về đến nhà.
Hai người đều chưa ăn cơm tối, Ngô Nặc bận rộn cả buổi chiều, hội nghị vừa rồi cũng lãng phí không ít đầu óc của y, cảm thấy cả đời này đầu óc chưa từng xoay chuyển nhanh như vậy, hậu quả đốt chết lượng lớn tế bào não chính là bụng đói điên rồi.
Bạch cũng đói, hiện tại hắn vừa mới hóa hình, những ấu thú khác sau khi hóa hình trong một hai tháng ngắn ngủi sẽ từ ấu thú trưởng thành thành cự thú thành niên, hình thú của chúng gần như nhanh chóng trưởng thành với tốc độ rõ rệt, quá trình này, chúng cần bổ sung lượng lớn thức ăn, có vài thú nhân trong kỳ quá độ lượng thức ăn thậm chí có thể vượt qua thú nhân thành niên, đợi sau khi hoàn toàn thành niên, sẽ hồi phục bình thường.
Bạch không biết vì nguyên nhân gì sau khi hóa hình, hình thú vẫn giữ dáng vẻ ấu thú, trừ bị Ngô Nặc đút cho hơi mập thêm ra, căn bản không có bất cứ dấu hiệu trưởng thành nào. Nhưng, lượng thức ăn của hắn lại ngày càng tăng lên, mỗi ngày ăn thật nhiều mà đói thật mau.
Đừng nói chế độ hai bữa của bộ lạc Trường Hà, cho dù Ngô Nặc áp dụng thói quen ba bữa sáng trưa tối của y, vẫn không thể thỏa mãn hắn.
Cũng may, Ngô Nặc dùng con mồi mỗi ngày Bạch mang từ bên ngoài về làm không ít thịt khô cá khô, lúc Bạch đói thì ăn một chút lót dạ. Khi hắn lặng lẽ ra ngoài học bay đói bụng, sẽ làm chút đồ nướng ăn. Trước kia khi Bạch còn là ấu thú, không cách nào nhóm lửa, phần lớn đều ăn thịt sống, hiện tại cuối cùng hắn đã hóa hình, miệng cũng bị Ngô Nặc dưỡng quen rồi, không còn chịu ủy khuất ăn thịt sống nữa.
Vì thiếu những gia vị thiết yếu, trong thịt khô cá khô chỉ thêm muối và ớt, đối với Ngô Nặc mà nói, mùi vị không tính là ngon lắm, nhưng với Bạch, tuyệt đối có thể nói là mỹ vị.
Thịt khô cá khô làm sẵn thì bỏ trong nhà, Bạch muốn ăn cứ tự lấy, hiện tại lượng cơm của hắn tăng lớn, những đồ khô Ngô Nặc làm ngon nhưng không no, Bạch ăn rồi ăn mãi bất tri bất giác liền hết.
Thấy dáng vẻ thất vọng khi Ngô Nặc nhìn chén gỗ trống rỗng, đại miêu hơi chột dạ, lặng lẽ nhích vào trong bóng tối.
Ngô Nặc thu hết động tác nhỏ của hắn vào mắt, bất đắc dĩ mắng một câu: “Mèo háu ăn.”
Đại miêu vô tội quẫy quẫy đuôi không lên tiếng, giả đò nghe không hiểu.
Mấy hôm nay thức ăn Bạch mang về càng lúc càng nhiều, trong nhà có không ít đồ có thể ăn, Ngô Nặc cầm một quả đỏ thẫm trong đống rau dưa lên, tùy tiện lau qua, cắn mấy cái là hết, ăn liền ba quả đỏ thẫm, cổ họng khô khàn và dạ dày đói khát cũng dễ chịu hơn rất nhiều.
Ném hạt đi, Ngô Nặc lấy thịt hai cái đùi dê đã xử lý lúc sáng ra, vì không có tủ lạnh, mà hiện tại thời tiết vẫn khá nóng, con mồi hôm qua săn về để tới giờ mới ăn, đã hơi có chút vị lạ. Vị không nặng lắm, Ngô Nặc dùng dao làm bếp hệ thống thưởng cạo bỏ một tầng mỏng, lại lấy nước sạch rửa đi rửa lại mấy lần, vị lạ đó đã biến mất.
Dê này khá giống dê núi Ngô Nặc từng thấy ở hiện đại, thịt cũng có vị tanh gây đặc trưng của thịt dê, chất thịt thì non và chắc hơn, bất luận hầm hay nướng đều cực ngon.
Ngô Nặc cắt thịt dê thành miếng nhỏ, dùng muối và một chút bột ớt ướp trong nồi đá, sau đó ôm nồi đá ra vườn sau.
Ôm một ít củi các nô lệ lúc trước đã chuẩn bị hết cho mình, nhóm lửa trong vườn, đợi lửa hừng tỏa hết khói, Ngô Nặc lấy ra một nắm xiên gỗ đã vót sẵn, số xiên gỗ này y dùng dao gấp hiệu hệ thống vót, tuy hệ thống khá lừa đảo, nhưng dao gấp hiệu hệ thống chất lượng thật sự không cần nói, thân dao thuần thép cắt sắt như cắt bùn sắc bén vô cùng, không biết tiện dụng hơn dao quân dụng Thụy Sĩ của Ngô Nặc bao nhiêu lần, số xiên gỗ này chính là khi lấy được phần thưởng, Ngô Nặc thử dao làm ra.
Dao quá tiện dụng, không cẩn thận chút liền vót ra đống này.
Vì lúc đó chỉ muốn thử dao, cho nên xiên gỗ vót không chỉnh tề, độ thô dài mảnh không đều.
Trước kia Ngô Nặc bán xiên nguội, mỗi ngày phải xiên trên ngàn xiên trúc, tốc độ đã luyện thành từ lâu, chỉ qua một lúc, nửa nồi xiên thịt dê đã xiên xong.
“Nặc, cậu muốn làm cái gì?” Đại miêu vẫn ngồi xổm cạnh Ngô Nặc, vô cùng hiếu kỳ y rốt cuộc muốn làm món gì ngon.
“Xiên thịt dê!” Ngô Nặc nói với đại miêu, “Cậu ở đây đừng đi đâu, tôi trở vào lấy chút đồ.”
Đại miêu ngoan ngoãn gật đầu.
Không bao lâu, Ngô Nặc ôm một đống đồ ra.
Đại miêu nhìn rõ cái bình trong suốt trong lòng y, mắt liền không dời đi được__ Đó là nước sốt bí chế, tiểu sứ thần nói là thần ban, hắn từng ngửi một lần, mùi vị, ừm, chưa từng ngửi qua vị nào thơm như thế! Lẽ nào tối nay tiểu sứ thần muốn dùng nó để nấu cho hắn ăn? Đại miêu nhịn không được lặng lẽ liếm miệng, tần suất lay động đuôi thoáng cái nâng lên một cấp bậc.
Xiên thịt đã xiên xong đặt lên lửa nướng một lúc, kèm với tiếng xèo xèo ở lớp ngoài thịt, hương thơm lan tỏa từng chút một. Nướng thêm chút nữa, Ngô Nặc lấy ra một cái cọ nhỏ__ lần trước hoàn thành nhiệm vụ thu thập mười loại cá nước ngọt xong, Ngô Nặc được một cơ hội rút thưởng tùy ý, cái cọ chuyên dùng làm đồ nướng này chính là phần thưởng y rút được, không thể hố hơn.
Nhưng hệ thống cũng nói rồi, rút thưởng tùy ý trừ phải xem nhân phẩm, còn phải xem hệ số độ khó của nhiệm vụ, độ khó nhiệm vụ càng lớn, tỷ lệ rút được đồ tốt cũng càng lớn. Mà nhiệm vụ bình thường như thế, rút thưởng tùy ý vốn dĩ đã là tùy ý xuất hiện, thông thường chỉ có thể rút được chút vật phẩm bình thường, thậm chí rút được ‘không’, hoàn toàn khác với rút thưởng tùy ý nhiệm vụ cưỡng chế cho.
Đối với lời giải thích của hệ thống, Ngô Nặc còn có thể nói gì, có cọ gì đó vẫn tốt hơn là không có gì đúng không?
Ngô Nặc dùng cọ quét nước sốt lên xiên thịt, mùi thơm lập tức tràn ra, Ngô Nặc và đại miêu bất giác hít sâu một cái đồng thời nuốt nước miếng.
“Nặc, đã xong chưa?” Đại miêu bình thường dè dặt (?), cũng nhịn không được nôn nóng hỏi.
“Xong ngay đây.” Ngô Nặc lại nuốt nước miếng, nhanh chóng lật xiên thịt lại nướng thêm một chút, thấy đã được, liền dùng đũa tuốt thịt nướng nóng hổi trên xiên gỗ xuống, bỏ vào chén gỗ.
Y một lần nướng hơn mười xiên, thịt sắt lớn hơn xiên thịt dê bình thường, làm xong, đựng cũng được hai chén. Y và Bạch mỗi người một chén. Ngô Nặc cầm đũa gắp một miếng thịt đủ nạc đủ mỡ đưa lên miệng, phồng má cố sức thổi vài cái, rồi khẩn cấp ném vào miệng.
Một hương thơm nồng nàn lan ra trong miệng, vị ngon đến mức Ngô Nặc căn bản không biết nên hình dung thế nào, trong đầu thậm chí xuất hiện khoảng trắng xóa ngắn ngủi, câu nói phiêu phiêu dục tiên chẳng qua là thế.
Đa số thú nhân ngũ cảm đều rất mạnh, Bạch lại còn là người nổi bật, mùi thơm Ngô Nặc ngửi thấy chui vào mũi hắn quả thật nồng gấp trăm ngàn lần, thơm tới cào tâm cào phế, nhưng lưỡi hắn lại hơi sợ nóng, không dám trực tiếp ném thịt nướng còn đang vang xèo xèo vào miệng, chỉ đành phồng má cố sứ thổi.
Đợi Ngô Nặc hoàn hồn từ mỹ vị, thấy đại miêu đang phì phò thổi thịt nướng, bộ dạng nhỏ thèm chảy nước miếng nhưng không ăn được quả thật khiến người ta manh đến mất phương hướng. Hình tượng miêu tinh nhân cao lãnh và thiên sứ tuấn mỹ lạnh lùng giống như một bức tường thủy tinh bị đá chọi vỡ, trực tiếp nát thành vụn trong đầu Ngô Nặc.
Ngô Nặc gắp một miếng thịt thổi nguội xong, bỏ vào chén Bạch: “Mau nếm thử.”
Đại miêu táp ngay miếng thịt đó, sau đó mắt mèo băng lam thoáng cái trợn tròn vo, đáy mắt sáng rực kinh người, thân thể mập tròn thậm chí còn hơi dựng lông lên. Đợi nuốt miếng thịt trong miệng rồi, đại miêu vốn muốn ăn thịt trong chén, đột nhiên đầu ngừng lại, cẩn thận dùng đầu đẩy chén tới chân Ngô Nặc, kêu ô ô không ý nghĩa, ngửa đầu trông mong nhìn Ngô Nặc, cái đuôi cố sức cọ lên đùi Ngô Nặc.
“Đúng là thật biết làm nũng, hết cách với cậu.” Ngô Nặc bưng chén gỗ, tôi một miếng cậu một miếng phân chia thịt nướng, biểu tình trên mặt có vẻ bất đắc dĩ. ← Còn về một người hơi có khuynh hướng miêu nô, lúc hầu hạ miêu đại gia ngoan ngoãn, trong lòng rốt cuộc nghĩ thế nào, chỉ có mình y mới biết.
Vừa nướng vừa ăn, ăn một lát, hai người mới ăn hết sạch nửa nồi thịt dê, một lọ nước sốt bí chế cũng hầu như thấy đáy.
Ngô Nặc dọn dẹp mọi thứ mang vào nhà, lại cùng Bạch đi dạo đến con sông ngoài bộ lạc tắm một cái bơi một lúc, thuận tiện giặt quần áo, rồi mới nhân trời tối về nhà hong quần áo chuẩn bị đi ngủ.
“Nặc, hiện tại tôi có thể tùy ý biến về hình người rồi.”
“Ừ ừ, tôi biết, tôi biết…” Ăn no uống đủ, cơn buồn ngủ trào lên cuồn cuộn không dứt, Ngô Nặc nằm trên giường không bao lâu, mí trên mí dưới bắt đầu đánh nhau, trong mơ hồ, y nhớ ra hình như hôm nay đại miêu đã nói câu này ba bốn lần.
“Nặc, hiện tại tôi có thể tùy ý biến về hình người rồi!” Âm thanh đại miêu không biết vì sao có chút nóng nảy, còn mơ hồ mang theo chút ủy khuất.
Ngô Nặc bất đắc dĩ mở mắt ra, nâng tay gãi cằm hắn, sau đó lấy lệ nói: “Ừ ừ, tôi biết, tôi đã nói mấy lần rồi, tôi biết cậu lợi hại.”
“Không phải, không phải lợi hại!” Đại miêu càng gấp.
“Không phải lợi hại, vậy…” Ngô Nặc nhìn chờ đợi và cấp thiết trong mắt đại miêu, đột nhiên nhớ ra lúc trước y từng hứa với đại miêu__ ‘đợi khi nào cậu lại biến về hình người, tôi sẽ mua quần lót cho cậu.’
Mấy hôm nay quá bận, cư nhiên quên béng đi.