Chương : 34
Đối diện với ánh mắt cấp thiết trông đợi của đại miêu, Ngô Nặc thật sự không thể làm được chuyện nuốt lời.
“Thật hết cách với cậu.” Ngô Nặc ôm đại miêu mập mạp, hung tợn ‘sờ mó’ chà đạp hắn một phen từ đầu đến chân, cơn buồn ngủ giảm không ít, y nhận mệnh ngồi dậy, chỉnh lý sơ những thứ có thể giao dịch trong nhà, chuẩn bị đến khu giao dịch tự do thử vận may.
Vết thương của Thạch Hổ hồi phục rất nhanh, nhưng không có bí dược, tốc độ hồi phục của hắn thua xa Bạch, mấy ngày nay, vết thương trên người gần như đã kết vảy toàn bộ, nhưng có chỗ bị thương đặc biệt sâu đặc biệt nặng, một khi vận động kịch liệt sẽ nứt ra. Hết cách, Thạch Hổ chỉ có thể tiếp tục ủ trong nhà dưỡng thương.
Thạch Hổ là chiến sĩ thú nhân cấp ba, trong bộ lạc có đãi ngộ đặc thù, người đang trong kỳ dưỡng thương như hắn, bộ lạc sẽ phái người đưa thức ăn cho hắn mỗi ngày, đồ mang đến chắc chắn không nhiều như lúc hắn tự ra ngoài đi săn cũng không ngon như con mồi hắn săn được, nhưng ít nhiều cũng sẽ không đói bụng.
Thức ăn bộ lạc đưa cho hắn, trừ thịt cần thiết ra, còn có không ít dưa dại quả dại.
Nhưng, bộ lạc có nghĩa vụ chăm sóc chiến sĩ thú nhân bị bệnh bị thương, chứ không có nghĩa vụ thay họ nuôi nô lệ.
Đồ bộ lạc đưa tới đủ cho Thạch Hổ lắp bụng, nhưng nếu muốn chia cho ba nô lệ trong nhà ăn, đủ nghẹn. Đặc biệt là Hồng còn đang mang thai đứa con đầu tiên của Thạch Hổ. Kẻ mới làm cha, cho dù Hồng chỉ là một nữ nô bình thường, Thạch Hổ cũng không định bạc đãi cô. Sau khi Hồng mang thai lượng thức ăn vẫn rất lớn, cho nên đợi cô và Thạch Hổ ăn no, gần như không còn lại thứ gì cho Lục và Tử.
Thạch Hổ cũng không thể nhìn tiểu nô lệ của mình đói chết, liền để Lục trung thành nghe lời mỗi ngày theo đội hái lượm ra ngoài, Lục rất cần cù tay chân nhanh nhẹn, rau dại quả dại hái về mỗi ngày nộp một phần cho bộ lạc xong còn có thể mang không ít về nhà.
Bạch có lúc mang về quá nhiều con mồi ăn không hết, Ngô Nặc sợ chúng bị hư, sẽ lấy đi đổi chút rau quả với Thạch Hổ. Vì thế, quả chua chua, quả đỏ thẫm, dưa bán nguyệt vân vân trong nhà đều rất nhiều, Ngô Nặc từ trong đống rau dưa đó chọn chọn lựa lựa những thứ chất lượng tốt ra bỏ vào sọt, đựng hơn nửa sọt, ước chừng hơn ba mươi cân.
Trong lý giải của Bạch, Ngô Nặc là định dùng những thứ này tế lễ thần linh, sau đó nếu thần linh thỏa mãn, thì sẽ cho y thứ y xin.
Đại miêu nhìn sao cũng thấy những thứ này hơi keo kiệt, hắn lo lắng thần linh không vừa lòng, nếu thần linh không vừa lòng, hắn không có quần lót mặc thì cũng không sao đi, vạn nhất thần linh tức giận giáng tội tiểu sứ thần của hắn thì không tốt.
“Cậu mang theo những thứ này đi.” Đại miêu dùng vuốt mập vỗ vỗ đống quả nham nhỏ ở góc, không nhiều, đại khái có bốn năm cân, có vài cái đại vu cho người mang tới, có vài cái Ngô Nặc đổi ở chỗ Thạch Hổ.
“Không phải cậu rất thích ăn quả nham sao? Hơn nữa số quả nham này có thể giúp vết thương của cậu khỏi càng nhanh.” Đương nhiên, chỗ tốt của quả nham không chỉ điểm này.
Đại miêu lắc đầu mập: “Vết thương của tôi đã lành rồi, sau này tôi có thể tự đi hái quả nham, cậu mang mấy quả này đi trước đi.”
Ngô Nặc nghĩ nghĩ nói: “Vậy cũng không cần nhiều như thế, lấy hai ba quả là được.”
Nhìn từ giá niêm yết của hệ thống cho quả nham, giá trị quả nham tuyệt đối không thấp, nếu y một phát lấy ra quá nhiều, sẽ khiến người ta sinh ra cảm giác giá rẻ, khi bàn giá tiền dễ chịu thiệt.
Đạo lý hàng hiếm thì quý, Ngô Nặc làm sao có thể không hiểu?
Ngô Nặc gọi ra giao diện thao tác hệ thống, tốn 40 điểm tích phân, tải bốn loại vật phẩm giao dịch lên hệ thống, thông tin giao dịch dưới ảnh 3D của Ngô Nặc thay đổi__
Họ tên: Ngô Nặc
Chủng loài: Sinh mạng cacbon cơ bản.
Giao dịch tệ: 250
Tích phân giao dịch: 5935
Vật phẩm giao dịch: Quả chua chua 6.85kg, quả đỏ thẫm 3.6kg, dưa bán nguyệt 7.3kg, quả nham 0.3kg.
Ngô Nặc lặng lẽ nhìn con số 250, sau đó bảo hệ thống chuyển đến khu giao dịch, mở cửa vào khu giao dịch tự do cấp 1. Hệ thống trừ đi mười điểm tích phân, Ngô Nặc lại xuất hiện trên quảng trường giao dịch kia, xung quanh vẫn náo nhiệt ồn ào như mọi khi.
[Hệ thống, giúp tôi mở công năng hiển thị tọa độ.]
Quảng trường khu giao dịch cấp 1 cực lớn, không quy hoạch đường phố rõ ràng, cũng không có vật tham chiếu gì nhiều, mọi người đều tùy tiện bày hàng, mỗi ngày lương lựu người tới lui cao đến mấy chục ngàn, nếu không mở công năng tọa độ, căn bản không cách nào bày hàng ở khu vực tọa độ tương đối cố định, như thế, thì không cách nào có quần thể giao dịch tương đối ổn định.
Giống như mở tiệm kiêng kỵ thường xuyên đổi chỗ, rất nhiều lúc, cho dù chủ tiệm biết rõ chủ nhà đòi giá cao, cũng phải cắn răng gánh lấy.
Hệ thống trừ đi của Ngô Nặc 100 điểm tích phân, sau đó một tổ số liệu tọa độ màu lục xuất hiện trước mặt Ngô Nặc.
Ngô Nặc căn cứ theo tọa độ biểu thị, nhanh chóng tìm được nơi đã bày hàng khi trước, tin tốt là vị trí của y chưa ai chiếm, tin xấu là dòng người biến hóa, lúc trước còn là một chỗ rất tốt, hiện tại tựa hồ đặc biệt vắng vẻ, chẳng có bao nhiêu người bày hàng, người tới xem lại càng ít.
Nhưng Ngô Nặc không dời địa điểm, y tìm tọa độ lúc trước, đặt sọt xuống, lấy một ít thứ ra bày trước mặt, sau đó ngồi khoanh chân không hoảng loạn đợi người mua tìm đến.
Sheeta tìm liền vài ngày không tìm được Ngô Nặc, có chút thất vọng, nhưng hắn không từ bỏ.
Hôm đó hắn mua ba quả đỏ thẫm về, tuy không tốn bao nhiêu giao dịch tệ, nhưng dù sao cũng tốn hơn 2500 tích phân, có hơi mắc. Cho nên vừa ra khỏi khu giao dịch về nhà, Sheeta đã lập tức ăn một quả, giòn non nhiều nước, vị đạo khẩu cảm quả thật ngon hơn tuyệt đại đa số trái cây, nhưng cũng chỉ thế, không cảm thấy được công hiệu đặc thù nào.
Sheeta vốn có chút thất vọng, nào biết ngủ một đêm tỉnh lại, không chỉ táo bón đã quấy nhiễu hắn mấy ngày không thuốc tự khỏi, nốt đậu trên mặt cũng biến mất tăm trong một đêm.
Má ơi, hiệu quả kỳ diệu nha!
Sheeta ngay lập tức nghĩ tới chia sẻ đồ tốt này cho em gái, nhưng suy nghĩ đến thân thể suy yếu của nó, trước khi đưa cho em gái, hắn tốn một giá cao để hệ thống giám định thông tin tỉ mỉ cho quả đỏ thẫm.
Kết quả giám định hiển thị, quả đỏ thẫm hàm chứa nhiều loại vitamin và một vài nguyên tố vi lượng vô cùng hiếm thấy, trong đó có một nguyên tố vi lượng đã được chứng thực trên vị diện của Sheeta rằng có tác dụng giảm tốc độ lão hóa tế bào của con người, gia tăng hoạt tính của tế bào, tiếc rằng loại nguyên tố vi lượng này thật sự quá ít, trước mắt vẫn còn đang trong phòng thí nghiệm, căn bản không cách nào sản xuất.
Đương nhiên, vị diện của Sheeta, trình độ khoa học kỹ thuật rất cao, có rất rất nhiều cách để kéo dài lão hóa gia tăng tuổi thọ con người, tuổi tác bình quân con người đã đạt đến khoảng 280. Mà nhà khoa học lúc đầu phát hiện ra loại vật chất nguyên tố vi lượng này tuyên bố, nếu có thể chắt lọc một lượng lớn vật chất này, ước tính dè chừng tuổi thọ bình quân của con người có thể tăng thêm 30 năm.
Ý nghĩa không hề nhỏ.
Vì gia tộc của Sheeta đúng lúc đầu tư hạng mục này, nhưng hạng mục này vì thiếu loại vật chất nguyên tố vi lượng đó đã ở sát mép phá sản.
Loại vật chất này hàm chứa trong quả đỏ thẫm cũng vô cùng vô cùng ít, với số liệu hệ thống đưa ra, trên vạn trên ngàn quả đỏ thẫm đại khái mới có thể chiết xuất được 1g vật chất này, căn cứ theo số liệu lý luận của nhà khoa học, ít nhất phải từ 100g vật chất này trở lên mới có thể hoàn toàn phát huy tác dụng kéo dài tuổi thọ.
Cho dù cách kéo dài tuổi thọ ở vị diện của Sheeta rất nhiều, nhưng không một ngoại lệ đều không rẻ, mà vật chất chắt lọc từ quả đỏ thẫm ra không có một chút tác dụng phụ nào, gần như không có.
Nếu loại vật chất này thật sự được nghiên cứu ra, không biết có bao nhiêu người nguyện ý điên cuồng vì nó.
Mà gia tộc của hắn nhất định cũng có thể dựa vào cái này trở thành gia tộc nhất lưu liên bang.
Lúc trước, Sheeta không phải không tìm qua thứ có hiệu quả kéo dài tuổi thọ thần kỳ trong hệ thống, linh quả, đan dược, ma pháp dược tề vân vân, tiếc rằng nếu không phải giá quá mắc mua không nổi, thì mua về rồi cũng không cách nào phục chế.
Nhưng quả đỏ thẫm khác với những linh quả không cách nào gieo trồng, hắn đã kiểm tra qua, hạt giống của quả đỏ thẫm có sức sống vô cùng cao, thích ứng với rất nhiều hoàn cảnh sinh trưởng, hắn thông qua trí não mô phỏng số liệu, đã tìm được trên năm tinh cầu liên bang thích hợp gieo trồng loại quả đỏ thẫm này, thậm chí một tiểu tinh cầu trong đó vừa khéo chính là quà sinh nhật mà ông ngoại hắn tặng cho hắn!
Cơ hội tốt thế, quả thật là được tạo sẵn cho hắn!
Hiện tại vấn đề duy nhất chính là hạt giống quả đỏ thẫm quá ít, vật chất chiết lọc từ quả đỏ thẫm vô cùng ít ỏi, cần phải gieo trồng số lượng lớn, mới có thể thu thập đủ tài liệu, thông qua nghiên cứu triệt để phá giải mật mã gen của quả đỏ thẫm, tiến thêm chiết lọc được càng nhiều.
Ngô Nặc mãi chẳng chịu on, Sheeta đợi không kịp đã vào khu giao dịch hệ thống tìm kiếm một phen, phía trên hiển thị một chút quả đỏ thẫm cuối cùng không lâu trước đã bị người ta mua sạch rồi.
Hết cách, Sheeta chỉ đành mỗi ngày lên hệ thống tìm Ngô Nặc.
Hôm nay Sheeta có chuyện bị trễ một chút, online hơi muộn, vốn cho rằng có thể không tìm được Ngô Nặc, nhưng vẫn ôm chút tâm trạng may mắn đi vào khu giao dịch, kết qủa khi đến tọa độ hẹn lúc trước thì thấy cái tên đang bị một đám giao dịch giả vây lại, không phải Ngô Nặc thì là ai?
Sheeta đến quả thật hơi muộn, đồ Ngô Nặc bày ra đã bị người ta mua sạch, đột nhiên nhìn thấy một tên quen mắt nào đó, sắc mặt Sheeta lập tức đỏ bừng, mắt trợn tròn, quả thật hệt như dựng lông!
“Cậu ở chỗ này làm gì?!”
“Tại sao tôi không thể ở đây?”
“Cậu lại cướp giao dịch phẩm của tôi!” Sheeta tức nghiến răng nghiến lợi.
Có chuyện nào càng tồi tệ hơn cùng một vị diện xuất hiện hai người nắm giữ hệ thống chứ?
Có, người nắm giữ hệ thống khác là kẻ địch từ nhỏ đến lớn của mình! Con nhà người ta trong miệng ba mẹ!
Quy tắc gắn kết của hệ thống là trên một tinh cầu sinh mạng chỉ cho phép có một ký chủ, nhưng ở vị diện khoa học kỹ thuật như của Sheeta, phạm vi hoạt động của nhân loại sớm đã không còn giới hạn ở trên một tinh cầu sinh mạng nào, tình huống đồng thời xuất hiện hai hoặc càng nhiều ký chủ không hề hiếm thấy.
Trong khu giao dịch hệ thống ký chủ không được phép tranh đấu, nhưng ở bên ngoài khu giao dịch, giữa ký chủ là hợp tác cộng tác hay tranh đấu liều chết, hệ thống chẳng thèm quản.
Dù sao lòng người khó dò, các ký chủ đều biết rõ đạo lý tài không lộ ra, nếu không có gì bất ngờ không ai nguyện ý bại lộ sự tồn tại của hệ thống, cũng không ai nguyện ý bại lộ thân phận của mình.
Sheeta đương nhiên không cố ý muốn bại lộ thân phận của mình, nhưng người có lúc xui xẻo thế đấy, ban đầu hắn vẫn còn là một chú chim non nhỏ không cẩn thận gặp phải một người quen ở khu giao dịch, từ đó…
Từ đó bắt đầu một đoạn lịch sử huyết lệ dù kể ba ngày ba đêm cũng không kể hết, không nói nữa, nói nhiều toàn là nước mắt.
“Cậu xác định muốn nói ở đây?” Al mang theo ám chỉ nhìn Sheeta, lại nhìn Ngô Nặc.
Sheeta cắn răng: “Trở về tôi tính sổ với cậu.”
“Tùy thời phụng bồi.” Nói xong Al cười cười, thoáng cái đã biến mất khỏi khu giao dịch.
Đúng thật là xui xẻo mà.
Tâm trạng Sheeta cũng thối như sắc mặt, tức phì phò hỏi Ngô Nặc: “Tôi muốn 5 cân hạt giống quả đỏ thẫm, cậu có hàng không?”
Ngô Nặc có chút khó xử nói: “Có thì có, nhưng vị vừa rồi đã đặt 100 cân hạt giống, trong thời gian ngắn, tôi chắc chắn không gom đủ nhiều hàng như thế.”
Sắc mặt Sheeta càng khó coi, “Y ra giá bao nhiêu, tôi ra gấp đôi lẽ nào còn không được sao?” Mẹ nó, có nhiều tích phân như thế, cần gì mua quả đỏ thẫm, đi mua thứ khác không được à? Khốn kiếp (╯‵口′)╯︵┻━┻.
Ngô Nặc rất biết lắng nghe nói: “Ngài Al một lần đặt 100 cân hạt giống, tôi tính giá rẻ nhất cho y, một cân chỉ thu 5000 giao dịch tệ mà thôi.”
“5000 giao dịch tệ một cân? Y nhất định là điên rồi!” 100 cân chính là 500000, đủ để mua một quyển công pháp không tồi, cho dù là thổ hào cũng không nên chơi như thế chứ?! Chỉ mua vài cân hạt giống về là được, áp dụng kỹ thuật phục chế gen tiến hành ươm giống, không phải sẽ có lợi hơn mua trong hệ thống sao?
Vừa làm xong một vụ mua bán lớn, tâm trạng Ngô Nặc cực tốt. Y đã hẹn với Al, số hạt giống này chia làm 10 lần, trong một năm hoàn thành giao hàng, hạt giống quả đỏ thẫm cũng lớn cỡ hạt táo của trái đất, phải thu gom 100 cân thật sự hơi khó, nhưng không phải không thể hoàn thành.
Ngô tiểu Nặc biểu thị y lớn từng này còn chưa thấy qua 500000 có hình dạng ra sao, hiện tại cuối cùng có cơ hội, cho dù là giao dịch tệ cũng tuyệt chết được.
Nếu Sheeta biết suy nghĩ của y, nhất định sẽ phun đầy mặt y.
Giao dịch tệ đáng giá hơn tiền tệ thông hành nhiều đó biết chưa!
Trước giờ chưa từng nghe qua tiền tệ của vị diện nào đáng giá hơn giao dịch tệ của hệ thống, không sai, hệ thống hố thế đấy!
Sớm biết vậy lần trước mua của y nhiều chút!
Vất vả lắm mới nhặt được của, lại bị tên Al làm rối mất, Sheeta quả thật buồn muốn khóc.
Ngô Nặc không rõ ân oán giữa họ, thương mà không giúp được gì, nhận đơn đặt hàng giá gấp đôi của Sheeta, chuẩn bị thoát ra về nhà ngủ.
Ủa, sao lại sót mấy thứ này nhỉ.
Ngô Nặc lấy mấy quả nham lăn vào trong da thú bị che đi ra, đưa cho Sheeta: “Chỗ tôi còn mấy quả nham, anh có cần không?”
Mắt Sheeta lập tức sáng lên.
“Thật hết cách với cậu.” Ngô Nặc ôm đại miêu mập mạp, hung tợn ‘sờ mó’ chà đạp hắn một phen từ đầu đến chân, cơn buồn ngủ giảm không ít, y nhận mệnh ngồi dậy, chỉnh lý sơ những thứ có thể giao dịch trong nhà, chuẩn bị đến khu giao dịch tự do thử vận may.
Vết thương của Thạch Hổ hồi phục rất nhanh, nhưng không có bí dược, tốc độ hồi phục của hắn thua xa Bạch, mấy ngày nay, vết thương trên người gần như đã kết vảy toàn bộ, nhưng có chỗ bị thương đặc biệt sâu đặc biệt nặng, một khi vận động kịch liệt sẽ nứt ra. Hết cách, Thạch Hổ chỉ có thể tiếp tục ủ trong nhà dưỡng thương.
Thạch Hổ là chiến sĩ thú nhân cấp ba, trong bộ lạc có đãi ngộ đặc thù, người đang trong kỳ dưỡng thương như hắn, bộ lạc sẽ phái người đưa thức ăn cho hắn mỗi ngày, đồ mang đến chắc chắn không nhiều như lúc hắn tự ra ngoài đi săn cũng không ngon như con mồi hắn săn được, nhưng ít nhiều cũng sẽ không đói bụng.
Thức ăn bộ lạc đưa cho hắn, trừ thịt cần thiết ra, còn có không ít dưa dại quả dại.
Nhưng, bộ lạc có nghĩa vụ chăm sóc chiến sĩ thú nhân bị bệnh bị thương, chứ không có nghĩa vụ thay họ nuôi nô lệ.
Đồ bộ lạc đưa tới đủ cho Thạch Hổ lắp bụng, nhưng nếu muốn chia cho ba nô lệ trong nhà ăn, đủ nghẹn. Đặc biệt là Hồng còn đang mang thai đứa con đầu tiên của Thạch Hổ. Kẻ mới làm cha, cho dù Hồng chỉ là một nữ nô bình thường, Thạch Hổ cũng không định bạc đãi cô. Sau khi Hồng mang thai lượng thức ăn vẫn rất lớn, cho nên đợi cô và Thạch Hổ ăn no, gần như không còn lại thứ gì cho Lục và Tử.
Thạch Hổ cũng không thể nhìn tiểu nô lệ của mình đói chết, liền để Lục trung thành nghe lời mỗi ngày theo đội hái lượm ra ngoài, Lục rất cần cù tay chân nhanh nhẹn, rau dại quả dại hái về mỗi ngày nộp một phần cho bộ lạc xong còn có thể mang không ít về nhà.
Bạch có lúc mang về quá nhiều con mồi ăn không hết, Ngô Nặc sợ chúng bị hư, sẽ lấy đi đổi chút rau quả với Thạch Hổ. Vì thế, quả chua chua, quả đỏ thẫm, dưa bán nguyệt vân vân trong nhà đều rất nhiều, Ngô Nặc từ trong đống rau dưa đó chọn chọn lựa lựa những thứ chất lượng tốt ra bỏ vào sọt, đựng hơn nửa sọt, ước chừng hơn ba mươi cân.
Trong lý giải của Bạch, Ngô Nặc là định dùng những thứ này tế lễ thần linh, sau đó nếu thần linh thỏa mãn, thì sẽ cho y thứ y xin.
Đại miêu nhìn sao cũng thấy những thứ này hơi keo kiệt, hắn lo lắng thần linh không vừa lòng, nếu thần linh không vừa lòng, hắn không có quần lót mặc thì cũng không sao đi, vạn nhất thần linh tức giận giáng tội tiểu sứ thần của hắn thì không tốt.
“Cậu mang theo những thứ này đi.” Đại miêu dùng vuốt mập vỗ vỗ đống quả nham nhỏ ở góc, không nhiều, đại khái có bốn năm cân, có vài cái đại vu cho người mang tới, có vài cái Ngô Nặc đổi ở chỗ Thạch Hổ.
“Không phải cậu rất thích ăn quả nham sao? Hơn nữa số quả nham này có thể giúp vết thương của cậu khỏi càng nhanh.” Đương nhiên, chỗ tốt của quả nham không chỉ điểm này.
Đại miêu lắc đầu mập: “Vết thương của tôi đã lành rồi, sau này tôi có thể tự đi hái quả nham, cậu mang mấy quả này đi trước đi.”
Ngô Nặc nghĩ nghĩ nói: “Vậy cũng không cần nhiều như thế, lấy hai ba quả là được.”
Nhìn từ giá niêm yết của hệ thống cho quả nham, giá trị quả nham tuyệt đối không thấp, nếu y một phát lấy ra quá nhiều, sẽ khiến người ta sinh ra cảm giác giá rẻ, khi bàn giá tiền dễ chịu thiệt.
Đạo lý hàng hiếm thì quý, Ngô Nặc làm sao có thể không hiểu?
Ngô Nặc gọi ra giao diện thao tác hệ thống, tốn 40 điểm tích phân, tải bốn loại vật phẩm giao dịch lên hệ thống, thông tin giao dịch dưới ảnh 3D của Ngô Nặc thay đổi__
Họ tên: Ngô Nặc
Chủng loài: Sinh mạng cacbon cơ bản.
Giao dịch tệ: 250
Tích phân giao dịch: 5935
Vật phẩm giao dịch: Quả chua chua 6.85kg, quả đỏ thẫm 3.6kg, dưa bán nguyệt 7.3kg, quả nham 0.3kg.
Ngô Nặc lặng lẽ nhìn con số 250, sau đó bảo hệ thống chuyển đến khu giao dịch, mở cửa vào khu giao dịch tự do cấp 1. Hệ thống trừ đi mười điểm tích phân, Ngô Nặc lại xuất hiện trên quảng trường giao dịch kia, xung quanh vẫn náo nhiệt ồn ào như mọi khi.
[Hệ thống, giúp tôi mở công năng hiển thị tọa độ.]
Quảng trường khu giao dịch cấp 1 cực lớn, không quy hoạch đường phố rõ ràng, cũng không có vật tham chiếu gì nhiều, mọi người đều tùy tiện bày hàng, mỗi ngày lương lựu người tới lui cao đến mấy chục ngàn, nếu không mở công năng tọa độ, căn bản không cách nào bày hàng ở khu vực tọa độ tương đối cố định, như thế, thì không cách nào có quần thể giao dịch tương đối ổn định.
Giống như mở tiệm kiêng kỵ thường xuyên đổi chỗ, rất nhiều lúc, cho dù chủ tiệm biết rõ chủ nhà đòi giá cao, cũng phải cắn răng gánh lấy.
Hệ thống trừ đi của Ngô Nặc 100 điểm tích phân, sau đó một tổ số liệu tọa độ màu lục xuất hiện trước mặt Ngô Nặc.
Ngô Nặc căn cứ theo tọa độ biểu thị, nhanh chóng tìm được nơi đã bày hàng khi trước, tin tốt là vị trí của y chưa ai chiếm, tin xấu là dòng người biến hóa, lúc trước còn là một chỗ rất tốt, hiện tại tựa hồ đặc biệt vắng vẻ, chẳng có bao nhiêu người bày hàng, người tới xem lại càng ít.
Nhưng Ngô Nặc không dời địa điểm, y tìm tọa độ lúc trước, đặt sọt xuống, lấy một ít thứ ra bày trước mặt, sau đó ngồi khoanh chân không hoảng loạn đợi người mua tìm đến.
Sheeta tìm liền vài ngày không tìm được Ngô Nặc, có chút thất vọng, nhưng hắn không từ bỏ.
Hôm đó hắn mua ba quả đỏ thẫm về, tuy không tốn bao nhiêu giao dịch tệ, nhưng dù sao cũng tốn hơn 2500 tích phân, có hơi mắc. Cho nên vừa ra khỏi khu giao dịch về nhà, Sheeta đã lập tức ăn một quả, giòn non nhiều nước, vị đạo khẩu cảm quả thật ngon hơn tuyệt đại đa số trái cây, nhưng cũng chỉ thế, không cảm thấy được công hiệu đặc thù nào.
Sheeta vốn có chút thất vọng, nào biết ngủ một đêm tỉnh lại, không chỉ táo bón đã quấy nhiễu hắn mấy ngày không thuốc tự khỏi, nốt đậu trên mặt cũng biến mất tăm trong một đêm.
Má ơi, hiệu quả kỳ diệu nha!
Sheeta ngay lập tức nghĩ tới chia sẻ đồ tốt này cho em gái, nhưng suy nghĩ đến thân thể suy yếu của nó, trước khi đưa cho em gái, hắn tốn một giá cao để hệ thống giám định thông tin tỉ mỉ cho quả đỏ thẫm.
Kết quả giám định hiển thị, quả đỏ thẫm hàm chứa nhiều loại vitamin và một vài nguyên tố vi lượng vô cùng hiếm thấy, trong đó có một nguyên tố vi lượng đã được chứng thực trên vị diện của Sheeta rằng có tác dụng giảm tốc độ lão hóa tế bào của con người, gia tăng hoạt tính của tế bào, tiếc rằng loại nguyên tố vi lượng này thật sự quá ít, trước mắt vẫn còn đang trong phòng thí nghiệm, căn bản không cách nào sản xuất.
Đương nhiên, vị diện của Sheeta, trình độ khoa học kỹ thuật rất cao, có rất rất nhiều cách để kéo dài lão hóa gia tăng tuổi thọ con người, tuổi tác bình quân con người đã đạt đến khoảng 280. Mà nhà khoa học lúc đầu phát hiện ra loại vật chất nguyên tố vi lượng này tuyên bố, nếu có thể chắt lọc một lượng lớn vật chất này, ước tính dè chừng tuổi thọ bình quân của con người có thể tăng thêm 30 năm.
Ý nghĩa không hề nhỏ.
Vì gia tộc của Sheeta đúng lúc đầu tư hạng mục này, nhưng hạng mục này vì thiếu loại vật chất nguyên tố vi lượng đó đã ở sát mép phá sản.
Loại vật chất này hàm chứa trong quả đỏ thẫm cũng vô cùng vô cùng ít, với số liệu hệ thống đưa ra, trên vạn trên ngàn quả đỏ thẫm đại khái mới có thể chiết xuất được 1g vật chất này, căn cứ theo số liệu lý luận của nhà khoa học, ít nhất phải từ 100g vật chất này trở lên mới có thể hoàn toàn phát huy tác dụng kéo dài tuổi thọ.
Cho dù cách kéo dài tuổi thọ ở vị diện của Sheeta rất nhiều, nhưng không một ngoại lệ đều không rẻ, mà vật chất chắt lọc từ quả đỏ thẫm ra không có một chút tác dụng phụ nào, gần như không có.
Nếu loại vật chất này thật sự được nghiên cứu ra, không biết có bao nhiêu người nguyện ý điên cuồng vì nó.
Mà gia tộc của hắn nhất định cũng có thể dựa vào cái này trở thành gia tộc nhất lưu liên bang.
Lúc trước, Sheeta không phải không tìm qua thứ có hiệu quả kéo dài tuổi thọ thần kỳ trong hệ thống, linh quả, đan dược, ma pháp dược tề vân vân, tiếc rằng nếu không phải giá quá mắc mua không nổi, thì mua về rồi cũng không cách nào phục chế.
Nhưng quả đỏ thẫm khác với những linh quả không cách nào gieo trồng, hắn đã kiểm tra qua, hạt giống của quả đỏ thẫm có sức sống vô cùng cao, thích ứng với rất nhiều hoàn cảnh sinh trưởng, hắn thông qua trí não mô phỏng số liệu, đã tìm được trên năm tinh cầu liên bang thích hợp gieo trồng loại quả đỏ thẫm này, thậm chí một tiểu tinh cầu trong đó vừa khéo chính là quà sinh nhật mà ông ngoại hắn tặng cho hắn!
Cơ hội tốt thế, quả thật là được tạo sẵn cho hắn!
Hiện tại vấn đề duy nhất chính là hạt giống quả đỏ thẫm quá ít, vật chất chiết lọc từ quả đỏ thẫm vô cùng ít ỏi, cần phải gieo trồng số lượng lớn, mới có thể thu thập đủ tài liệu, thông qua nghiên cứu triệt để phá giải mật mã gen của quả đỏ thẫm, tiến thêm chiết lọc được càng nhiều.
Ngô Nặc mãi chẳng chịu on, Sheeta đợi không kịp đã vào khu giao dịch hệ thống tìm kiếm một phen, phía trên hiển thị một chút quả đỏ thẫm cuối cùng không lâu trước đã bị người ta mua sạch rồi.
Hết cách, Sheeta chỉ đành mỗi ngày lên hệ thống tìm Ngô Nặc.
Hôm nay Sheeta có chuyện bị trễ một chút, online hơi muộn, vốn cho rằng có thể không tìm được Ngô Nặc, nhưng vẫn ôm chút tâm trạng may mắn đi vào khu giao dịch, kết qủa khi đến tọa độ hẹn lúc trước thì thấy cái tên đang bị một đám giao dịch giả vây lại, không phải Ngô Nặc thì là ai?
Sheeta đến quả thật hơi muộn, đồ Ngô Nặc bày ra đã bị người ta mua sạch, đột nhiên nhìn thấy một tên quen mắt nào đó, sắc mặt Sheeta lập tức đỏ bừng, mắt trợn tròn, quả thật hệt như dựng lông!
“Cậu ở chỗ này làm gì?!”
“Tại sao tôi không thể ở đây?”
“Cậu lại cướp giao dịch phẩm của tôi!” Sheeta tức nghiến răng nghiến lợi.
Có chuyện nào càng tồi tệ hơn cùng một vị diện xuất hiện hai người nắm giữ hệ thống chứ?
Có, người nắm giữ hệ thống khác là kẻ địch từ nhỏ đến lớn của mình! Con nhà người ta trong miệng ba mẹ!
Quy tắc gắn kết của hệ thống là trên một tinh cầu sinh mạng chỉ cho phép có một ký chủ, nhưng ở vị diện khoa học kỹ thuật như của Sheeta, phạm vi hoạt động của nhân loại sớm đã không còn giới hạn ở trên một tinh cầu sinh mạng nào, tình huống đồng thời xuất hiện hai hoặc càng nhiều ký chủ không hề hiếm thấy.
Trong khu giao dịch hệ thống ký chủ không được phép tranh đấu, nhưng ở bên ngoài khu giao dịch, giữa ký chủ là hợp tác cộng tác hay tranh đấu liều chết, hệ thống chẳng thèm quản.
Dù sao lòng người khó dò, các ký chủ đều biết rõ đạo lý tài không lộ ra, nếu không có gì bất ngờ không ai nguyện ý bại lộ sự tồn tại của hệ thống, cũng không ai nguyện ý bại lộ thân phận của mình.
Sheeta đương nhiên không cố ý muốn bại lộ thân phận của mình, nhưng người có lúc xui xẻo thế đấy, ban đầu hắn vẫn còn là một chú chim non nhỏ không cẩn thận gặp phải một người quen ở khu giao dịch, từ đó…
Từ đó bắt đầu một đoạn lịch sử huyết lệ dù kể ba ngày ba đêm cũng không kể hết, không nói nữa, nói nhiều toàn là nước mắt.
“Cậu xác định muốn nói ở đây?” Al mang theo ám chỉ nhìn Sheeta, lại nhìn Ngô Nặc.
Sheeta cắn răng: “Trở về tôi tính sổ với cậu.”
“Tùy thời phụng bồi.” Nói xong Al cười cười, thoáng cái đã biến mất khỏi khu giao dịch.
Đúng thật là xui xẻo mà.
Tâm trạng Sheeta cũng thối như sắc mặt, tức phì phò hỏi Ngô Nặc: “Tôi muốn 5 cân hạt giống quả đỏ thẫm, cậu có hàng không?”
Ngô Nặc có chút khó xử nói: “Có thì có, nhưng vị vừa rồi đã đặt 100 cân hạt giống, trong thời gian ngắn, tôi chắc chắn không gom đủ nhiều hàng như thế.”
Sắc mặt Sheeta càng khó coi, “Y ra giá bao nhiêu, tôi ra gấp đôi lẽ nào còn không được sao?” Mẹ nó, có nhiều tích phân như thế, cần gì mua quả đỏ thẫm, đi mua thứ khác không được à? Khốn kiếp (╯‵口′)╯︵┻━┻.
Ngô Nặc rất biết lắng nghe nói: “Ngài Al một lần đặt 100 cân hạt giống, tôi tính giá rẻ nhất cho y, một cân chỉ thu 5000 giao dịch tệ mà thôi.”
“5000 giao dịch tệ một cân? Y nhất định là điên rồi!” 100 cân chính là 500000, đủ để mua một quyển công pháp không tồi, cho dù là thổ hào cũng không nên chơi như thế chứ?! Chỉ mua vài cân hạt giống về là được, áp dụng kỹ thuật phục chế gen tiến hành ươm giống, không phải sẽ có lợi hơn mua trong hệ thống sao?
Vừa làm xong một vụ mua bán lớn, tâm trạng Ngô Nặc cực tốt. Y đã hẹn với Al, số hạt giống này chia làm 10 lần, trong một năm hoàn thành giao hàng, hạt giống quả đỏ thẫm cũng lớn cỡ hạt táo của trái đất, phải thu gom 100 cân thật sự hơi khó, nhưng không phải không thể hoàn thành.
Ngô tiểu Nặc biểu thị y lớn từng này còn chưa thấy qua 500000 có hình dạng ra sao, hiện tại cuối cùng có cơ hội, cho dù là giao dịch tệ cũng tuyệt chết được.
Nếu Sheeta biết suy nghĩ của y, nhất định sẽ phun đầy mặt y.
Giao dịch tệ đáng giá hơn tiền tệ thông hành nhiều đó biết chưa!
Trước giờ chưa từng nghe qua tiền tệ của vị diện nào đáng giá hơn giao dịch tệ của hệ thống, không sai, hệ thống hố thế đấy!
Sớm biết vậy lần trước mua của y nhiều chút!
Vất vả lắm mới nhặt được của, lại bị tên Al làm rối mất, Sheeta quả thật buồn muốn khóc.
Ngô Nặc không rõ ân oán giữa họ, thương mà không giúp được gì, nhận đơn đặt hàng giá gấp đôi của Sheeta, chuẩn bị thoát ra về nhà ngủ.
Ủa, sao lại sót mấy thứ này nhỉ.
Ngô Nặc lấy mấy quả nham lăn vào trong da thú bị che đi ra, đưa cho Sheeta: “Chỗ tôi còn mấy quả nham, anh có cần không?”
Mắt Sheeta lập tức sáng lên.