Chương : 69
[Thổ nạp pháp (sơ cấp)]
Ngô Nặc nhìn phần thưởng rút được, lập tức miệng toét đến tận mang tai.
Ích lợi của [Thể thuật cơ bản], hiện tại y đã lĩnh hội được, [Thổ nạp pháp (sơ cấp)] rốt cuộc có dễ sử hay không, hiện tại vẫn chưa rõ, nhưng, nếu có thể phối hợp sử dụng với [Thể thuật căn bản], dù có kém chắc chắn cũng không kém được đến đâu. Hơn nữa dù sao cũng là môn công pháp, học được có thể ích lợi cả đời, so với mấy bản vẽ, bí chế hệ thống lừa đảo gì đó thực tại hơn nhiều.
Sau khi Ngô Nặc nhận thưởng, trong đầu lập tức có thêm một đoạn cổ văn thâm thúy khó hiểu, cho dù y căn bản không nhận được những văn tự đó, nhưng đầu óc tựa hồ đã lĩnh ngộ được hàm nghĩa trong văn tự. Ngồi khoanh gối lại, Ngô Nặc nhắm mắt, thân thể tự động bắt đầu vận chuyển theo công pháp, nhiệt lưu như có như không mà [Thể thuật căn bản] luyện ra dường như triệt để được kích hoạt, nhờ công pháp dẫn dắt, liên tục cọ rửa kinh mạch Ngô Nặc, mỗi nơi nhiệt lưu đi qua, Ngô Nặc đều có thể cảm giác được đau nhức chua xót rõ ràng, vô cùng khó chịu, nhưng chỉ cần chịu qua, mồ hôi nóng đi theo đau đớn ra khỏi cơ thể, xương cốt dường như nhẹ đi mấy phần, bồng bềnh lơ lửng thoải mái không nói nên lời. Đợi sự thoải mái ngắn ngủi qua đi, đau đớn gấp bội lại ập đến lần nữa.
Lặp đi lặp lại, đau và khoái lạc.
Công pháp luyện đến cuối, đau đớn biến thành ngứa ngáy dường như ngứa ngáy từ tận trong xương, khiến Ngô Nặc gần như không cách nào kiên trì nổi.
[Ráng nhịn, nếu không công sức trước đó mất hết.]
Trong lúc ý thức mơ hồ, giọng nói máy móc lạnh lẽo quát lớn trong đầu Ngô Nặc, y lập tức tỉnh táo lại, cắn răng căng chặt thân thể lảo đảo muốn ngã, cố gắng chịu đựng.
Không biết qua bao lâu, có lẽ năm ba phút, có lẽ năm ba tiếng, Ngô Nặc chợt cảm thấy cơn ngứa ngáy đáng sợ đó biến mất, nhiệt lưu lại không trở ngại lao thẳng vào người du tẩu ba đại chu thiên, mới dần ẩn núp trong kinh mạch.
Ngô Nặc tức thì cảm thấy trong ngoài thân thể tựa hồ đều được một luồng nước ấm áp bao lấy, có một thoáng, y như cảm giác được nhịp đập của đất, hít thở thổ nạp theo nhịp đập đó, lại có loại thoải mái thư sướng không nói nên lời.
Nếu lúc này có người ở cạnh Ngô Nặc, nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện, hô hấp của y gần như dừng lại, nhiệt độ cơ thể không ngừng giảm xuống, thân thể như dung làm một với hoàn cảnh xung quanh, không phân lẫn nhau.
Hệ thống là người quan sát, trong tâm vụt qua một tổ số liệu phức tạp, nhiệt độ bắt đầu tăng cao.
Không ngờ ký chủ ngốc lần đầu tiên tu luyện [Thổ nạp pháp (sơ cấp)] đã tiến vào cảnh giới thiên nhân hợp nhất, cho dù chỉ một thoáng ngắn ngủi, đối với ký chủ ngốc cũng có ý nghĩa vô cùng bất phàm, hiệu quả thậm chí có thể so với uống một trăm viên thuốc cường thân kiện thể.
Đương nhiên, xuất hiện tình huống này, thiên phú của ký chủ ngốc là một chuyện, quan trọng hơn là vì bản thân tinh cầu này.
Không hổ là tinh cầu nguyên thủy cấp ss chưa khai phá!
Không uổng nó ban đầu dùng hết năng lượng mang ký chủ thông qua trùng động lâm thời tiến vào tinh cầu này.
Nếu hệ thống lúc này cũng là con mèo mập đầy lông, tính ra cái đuôi sớm đã xoay thành bánh xe gió, số liệu trong tâm giống như thủy lưu, quét soạt soạt, nhiệt độ không ngừng tăng cao.
Qua thêm một lát, đợi cảm giác ấm áp trong người hoàn toàn biến mất, Ngô Nặc mới chậm rãi mở mắt ra, trịnh trọng nói với hệ thống: “Vừa rồi, cảm ơn cậu.”
Âm thanh máy móc lạnh lẽo của hệ thống hiếm khi có chút phập phồng, nghe sao cũng có sự kiêu ngạo mất tự nhiên: [… Không cần cảm ơn.]
Ở tâm hình như hơi nóng, có cần phải chờ máy nghỉ ngơi chút không nhỉ?
“Hệ thống, cậu… xấu hổ hả?” Ngô Nặc sờ vị trí trái tim, luôn cảm thấy bên trong hình như có thứ gì đó nóng nóng.
Hệ thống: […] Ký chủ ngốc, lười để ý đến cậu!
Ngô Nặc lại gọi hệ thống mấy tiếng, hệ thống cũng không chịu để ý đến y, hiện tại y đã khá hiểu tính cánh của hệ thống, không cưỡng cầu nữa, đi nhà vệ sinh tắm rửa, đổi bộ đồ đầy mồ hôi thối trên người, tiếp tục ra ngoài bận việc.
Đại vu mang về 884 nô lệ, quả thật đến quá kịp thời.
Chân trước vừa đến bộ lạc, tháo vật tư trên lưng xuống, chân sau đã bị an bài đi làm việc.
Nô lệ lớn tuổi và nữ nô có thai trực tiếp được sắp xếp đi lựa khoai trắng, giữ giống để một đống, củ tươi mới đem cất hầm để một đống, cuối cùng là một đống bị đào hư.
Mấy ngày gần đây, và thời gian sau này, khoai trắng đào hư, sẽ là thức ăn chính của mọi người.
Số ăn không hết, chất lượng khá tốt lại đưa ra sông rửa sạch, cắt lát, phơi khô dưới ánh mặt trời. Chờ sau khi phơi khô lượng nước, bỏ vào túi da bò có vẽ vu chú, giống như bảo tồn vu dược phơi khô, có thể trữ rất lâu cũng không bị mốc.
Trên đường trải qua điều dưỡng của đại vu, hơn 150 nô lệ bệnh đổi tới, trừ đã chết, còn lại tuyệt đại đa số đã hoàn toàn hồi phục. Trong số những nô lệ bị bệnh đã khỏi, phần lớn đều là tráng niên, thân thể đang ở vào thời kỳ hoàng kim trong sinh mạng thuần nhân, hồi phục khá nhanh, chỉ cần mỗi ngày có thể lắp đầy bụng, sẽ có sức lực dùng không hết.
Những nô lệ hồi phục khỏe mạnh cùng với những nô lệ tráng niên vốn đã khỏe mạnh, cộng lại có hơn năm trăm người.
Một nửa được an bài đi đào khoai, một nửa được an bài đi đào hầm.
Đào hầm, không chỉ phải đào hầm chứa giống của bộ lạc, còn phải đào hầm cho cư dân bộ lạc tính theo đơn vị mỗi hộ, lượng công việc rất lớn.
Nô lệ còn nhỏ chưa đủ 10 tuổi có hơn 30 đứa, phụ trách nhặt khoai trắng bị rơi trong ruộng. Vì bộ lạc dùng sọt bện bằng dây mây đựng khoai trắng, khe hở của sọt lớn, đeo vác đi sẽ có khoai trắng rớt ra khỏi kẽ. Tiểu nô lệ nhỏ tuổi, công việc quá nặng không làm được, chỉ có thể theo sau mông người lớn nhặt chút khoai trắng, thỉnh thoảng cũng đào chút khoai trắng người lớn đào sót, cũng coi như làm chút chuyện trong khả năng.
Nô lệ thiếu niên chủ yếu phụ trách phơi dây khoai trắng.
Số dây khoai trắng này sau khi phơi khô, giữ lại mùa đông sẽ cho gia súc trong bộ lạc ăn. Dây khoai trắng cũng giống như cỏ dại bình thường, không có vị đắng gì, dây khoai trắng tươi thậm chí còn có vị ngọt nhàn nhạt, không chỉ động vật thích ăn, đội hái lượm lúc trước cũng thường xuyên ngắt đọt non xem như rau mà nấu ăn.
Sau khi bộ lạc trồng khoai trắng, vì lo lắng ảnh hưởng đến sinh trưởng của khoai trắng, ngược lại không ai đi ngắt đọt khoai ăn.
Mùa đông, không chỉ nhân loại khó chịu, các động vật cũng khó chịu. Chỉ cần có thể lắp đầy bụng, dù là cỏ khô khó ăn chúng cũng có thể nhai nuốt. Dạ dày kết cấu bất đồng với thuần nhân và phần lớn thú nhân, động vật ăn cỏ và ăn tạp có thể tiêu hóa được cỏ khô, dưỡng chất hấp thu không nhiều, chỉ duy trì sinh mạng mình.
Lúc trước, trước khi đến mùa đông, bộ lạc đặc biệt phái người thu hoạch một chút cỏ khô rơm khô trên thảo nguyên, giữ lại mùa đông cho gia súc ăn. Nhưng, luôn luôn trước khi gia súc ăn hết cỏ khô chuẩn bị cho chúng, chúng đã bị người ta cắt máu trước.
Ăn hết cỏ khô, gia súc sẽ chậm rãi sút thịt gầy đi. Đợi thời tiết hoàn toàn lạnh đi, rất nhiều người chọn mổ gia súc trước, bỏ vào tuyết cho đông lại, sau đó mới từ từ ăn.
Năm nay thì khác, Ngô Nặc và Bạch đã phát hiện mỏ muối tinh, muối thô đổi về trực tiếp lấy đi ướp thịt, làm thịt khô, muối thô không đủ còn có thể dùng muối tinh thế vào. Gia súc giữ lại, có thể thuần hóa thì nhân mùa đông thuần hóa luôn, không thể thuần hóa thì tế miếu ngũ tạng.
Bò man của bộ lạc dưới sự điều giáo cho củ cà rốt quất một gậy của Kim Đồng, Lan và các chiến sĩ thú nhân khác, đã thấy thành quả sơ bộ, gạch bộ lạc dùng để xây hầm hiện tại chính là những con bò man này dùng sọt bện bằng dây mây thồ trên lưng về đây.
Khí tức của kẻ săn mồi cấp đỉnh, vốn đã rất có tính uy hiếp, lại thêm roi da quất lên người sẽ bị rách da nứt thịt, đám bò man lần đầu tiên chở gạch ngói về bộ lạc, da trên người không có một chỗ nào lành lặn. Nhưng, sau khi về tới bộ lạc chúng lại được ăn cỏ dại đặc biệt tươi non, cùng với khoai trắng ngọt ngào, còn có quả dại không biết tên, vết thương trên người rất nhanh đã được thức ăn tươi ngon chữa lành.
Cứ thế sau mấy lần lặp lại, bò man ương bướng nhất cũng khuất phục dưới uy hiếp dụ dỗ của roi và thức ăn.
Rất nhanh, đàn bò man phát hiện, chỉ cần mình ngoan ngoãn nghe lời, nghe chỉ huy không chạy loạn, thì sẽ không bị đánh. Đang yên lành, ai lại thích chịu nổi khổ ăn roi da? Cho dù là bò man cũng không muốn!
Chiến sĩ thú nhân phụ trách thuần dưỡng đàn bò man này chậm rãi phát hiện, ủa, cơ hội quất roi hình như càng lúc càng ít, đàn bò man trở nên càng lúc càng nghe lời, sẽ không nghĩ cách chạy trốn, cũng sẽ không tùy tiện đá móng trên đường, thậm chí thỉnh thoảng thấy bên đường có một lùm cỏ dại tươi non, chỉ cần bọn họ giơ roi lên, chúng nhiều lắm chỉ tranh thủ gặm một phát, bất kể có vét được hay không, đều không dừng lại.
Đương nhiên, thuần dưỡng cũng không thể cứ mãi dựa vào khí tức hù dọa dựa vào roi quất, trên đời này làm gì có chuyện tốt vừa bắt bò man chạy lại không cho bò man ăn cỏ?
Đi qua nơi cỏ nước phong phú, nên dừng lại ăn uống thì dừng lại ăn uống, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi.
Chỉ cần no bụng, làm việc đi đường gì đó đều là chuyện nhỏ.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ tham gia hội giao dịch bộ lạc, Ngô Nặc cuối cùng cũng gom đủ tích phân trả khoản nợ đầu tiên.
Sau khi Ngô Nặc đề xuất trả nợ, hệ thống trừ đi của y 15000 tích phân, đợi Ngô Nặc đề xuất mượn nợ, trên tài khoản của y lập tức có thêm 30000 tích phân, cộng thêm số dư trên tài khoản, cũng chỉ mới có hơn 31000 tích phân.
Xe bò cộng thêm bộ dây thừng kéo xe chính là 400 điểm tích phân, Ngô Nặc đặt Vương Tam Hổ 70 chiếc, một chiếc xe bò, Vương Tam Hổ chỉ thu của y 20 giao dịch tệ. Nếu chiếu theo giá này tính thành ngân lượng, Vương Tam Hổ quả thật kiếm không ít, nhưng Vương Tam Hổ muốn mang ngân lượng ra khỏi hệ thống, còn phải trả tích phân cho hệ thống. 70 chiếc xe bò, cũng chẳng qua mới 1400 giao dịch tệ, Vương Tam Hổ bán thêm mấy cuộn lăng la tơ lụa, không chỉ có con số này, còn không hao tâm tốn sức, gây sự chú ý như thế. Cũng chỉ có Ngô Nặc, nếu đổi thành người khác muốn mua xe bò, ít nhất phải lấy giá khởi điểm 100 giao dịch tệ.
Ngô Nặc không phải người có ân không báo, Vương Tam Hổ phúc hậu như thế, y cũng không thể chiếm hời của người ta.
Ngô Nặc hẹn thời gian giao dịch với Vương Tam Hổ xong, trực tiếp tặng cho Vương Tam Hổ một củ nhân sâm thô bằng cánh tay, hình người còn nguyên rễ, đây là y dùng năm ống muối thô đổi trong hội chợ bộ lạc, nhân sâm rừng kích cỡ na ná như thế, trong hầm của Ngô Nặc còn ba củ.
Vương Tam Hổ đã lớn từng này, còn chưa từng thấy qua nhân sâm lớn như thế, lập tức mắt sáng bừng, khách sáo vài câu có lệ, rồi nhận nhân sâm.
Nếu Ngô Nặc tặng hắn thứ khác, chỉ sợ hắn còn không cao hứng như thế.
Hiện tại quốc gia của hắn đang lúc binh hoảng mã loạn, nếu ngày nào đó gặp phải chuyện gì, loại sâm rừng cấp bậc sâm vương này, tùy tiện bứt hai cọng rễ bỏ vào thuốc, cũng có thể cứu mạng vào thời khắc quan trọng, lùi một vạn bước tính, cho dù mình không ăn, lấy đi tặng người, sợ là dòng dõi có cao cỡ nào cũng có thể bị sâm vương này dao động. Còn về không có đủ tích phân lấy sâm vương ra, Vương Tam Hổ lại rất lạc quan, hắn còn mấy nhiệm vụ hệ thống, làm xong toàn bộ, tích phân có lẽ cũng không thiếu nữa.
Tình huống của Vương Tam Hổ không mấy giống Ngô Nặc, cho đến trước mắt, tích phân hắn kiếm được phần lớn đều lấy đi mang ngân lượng ra ngoài. Người ba mắt bán bạc có quan hệ không tồi với hắn, bạc lúc nào cũng có thể mua, trong thế giới hiện thực đang hỗn loạn, hắn ngu mới sẽ mang một lượng ngân lượng lớn trên người. Do đó, Vương Tam Hổ không giống như Ngô Nặc nhiều lần phải tiêu lượng lớn tích phân cho bộ lạc, hắn kiếm không nhiều, nhưng tiêu càng ít, tuy trong tay cũng túng quẫn, nhưng không giống như Ngô Nặc đã nợ chồng chất như thế.
Có qua có lại, hiện tại tuy Vương Tam Hổ không tặng nổi cho Ngô Nặc quà đồng giá trị, nhưng thứ khác hắn vẫn tặng được.
Khi Ngô Nặc đề xuất muốn mua tiếp 500 cân thóc, Vương Tam Hổ hào phóng vung tay, trực tiếp tặng 500 cân thóc chất lượng thượng thừa cho Ngô Nặc.
Ngô Nặc lại tốn 2500 điểm tích phân, tích phân trên tài khoản chỉ còn lại ba chữ số, cho dù Vương Tam Hổ liên tục biểu thị muốn tặng thêm cho y bốn cuộn lụa, Ngô Nặc cũng nghĩa (vạn) chính (phần) ngôn (đau) từ (thịt) cự tuyệt.
Tài khoản tích phân hệ thống đã sắp sạch hơn cả mặt, chuyện này vẫn đừng nói ra tốt hơn.
Chuyện xe bò, Ngô Nặc đã thông khí với đại vu trước.
Đúng lúc chạng vạng hôm nay, Bạch và các chiến sĩ thú nhân mang một đống con mồi về.
Ngô Nặc nhìn con mồi họ mang về, mí mắt giật liên hồi__ bọn họ cư nhiên săn được khủng long, khủng long hàng thật giá thật! Hơn nữa không chỉ một con!
Ở cự ly gần quan sát một lúc ba con khủng long chết, cho dù chúng đã bị cắt khúc, Ngô Nặc vẫn cảm thấy e dè.
Kẻ săn mồi đỉnh cấp gì đó, thật sự không phải trò chơi!
Còn về tên giết chết những kẻ săn mồi đỉnh cấp này__ Ngô Nặc nhìn mèo mập ngồi bên chân y lắc đuôi vẻ mặt cao lãnh nhưng đáy mắt lấp lóe tín hiệu cầu biểu dương, ặc, nếu mấy con long thú (khủng long) này sống lại, nhìn thấy cảnh trước mắt, đại khái chỉ sợ chúng sẽ bị chọc tức đến chết thêm lần nữa?
Dù sao, cái tên ở hình thái dực hổ hung tàn độc địa, sau khi biến thành hình thái miêu thú, thế mà không khác gì một con mèo mập chưa trưởng thành, chúng thân là kẻ săn mồi đỉnh cấp vậy mà lại chết trong tay của mèo mập mềm mại chỉ cần dẫm một phát đã đạp dẹp này, quả thật không phải khổ bức bình thường.
“Nặc, những con này đều là tôi săn được!” Đại miêu ánh mắt bình tĩnh, cái đuôi lắc hơi nhanh, cầu biểu dương cầu biểu dương.
Không xa đó, các chiến sĩ cùng Bạch ra ngoài một chuyến rồi trở về, không biết đang nghĩ gì, đều lặng lẽ lùi về sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt hiếm thấy.
Ngô Nặc cuối cùng nhịn không được ngứa tay, ôm mèo mập lên, sờ sờ đầu gãi gãi cằm: “… Quá lợi hợi, giết mấy con này chắc chắn mệt chết rồi đi, tối muốn ăn gì? Tôi làm cho ăn!” Đợi đã, y từng làm qua cá khô, thịt heo khô, thịt vịt khô vân vân, mấy con khủng long này có thể làm thành… thịt rồng không sao?
Thịt rồng khô gì đó, nghĩ thôi hình như đã hơi nóng rồi!
Miệng đại Bạch miêu sớm đã bị Ngô Nặc chăm cho kén chọn, ăn thịt sống liền mười mấy ngày, hắn sớm đã hoài niệm tay nghề của Ngô Nặc, mở miệng báo ra một chuỗi món ăn, một chút cũng không khách khí với Ngô Nặc.
“Được, tối trở về làm cho cậu!”
Mèo mập không nói gì, cọ cằm Ngô Nặc, mắt híp lại, thoải mái chết được, không bao lâu đã ủ trong lòng Ngô Nặc chợp mắt.
Hơn mười ngày liên tục bôn ba, săn bắt, Bạch cũng như các chiến sĩ khác, sớm đã mệt muốn chết.
Mệt thì mệt, thu hoạch của mọi người lần này thật sự quá lớn.
Con mồi mang về trực tiếp chất thành núi, bao nhiêu năm rồi, vẫn là khi bộ lạc hưng thịnh nhất mới từng xuất hiện qua tình huống này.
Những người lớn tuổi, bao gồm của đại vu, đều không khỏi đỏ mắt, thần sắc kích động.
Bộ lạc sắp hưng thịnh rồi, thật sự sắp hưng thịnh rồi!
So với hưng phấn đơn thuần của những người này, đại vu lại suy nghĩ nhiều hơn.
Thế là, tối hôm đó, vai chính tế lễ thần linh tạm thời biến thành Ngô Nặc.
Khi đại vu đề xuất, Ngô Nặc kinh ngạc rớt cằm, liên tục chối từ. Đại vu sớm đã tính được y sẽ từ chối, trước tiên dùng khổ nhục kế tố khổ một phen, nói đến mức như mình giờ chỉ cần chút gió thổi cỏ lay thôi cũng trở về vòng tay của thần thú, tiếp theo lại thành thật nói cho Ngô Nặc nghe suy nghĩ của mình.
Ông làm thế, nói đến cùng, cũng là vì xây dựng uy tín cho Ngô Nặc, cho đại vu tương lai của bộ lạc.
Sau một phen đàm luận sâu sắc thương tâm kiến giả rơi lệ, Ngô Nặc trước giờ quen lừa người, trong mơ hồ cứ thế đáp ứng một đống yêu cầu của đại vu, khi hoàn hồn lại, nhìn đại vu húp cháo sùm sụp, nào giống như ông nói đã chôn nửa người xuống đất?! (╯‵口′)╯︵┻━┻ Với khí thế ăn cơm hung mãnh của đại vu, sống thêm hai ba chục mùa đông cũng không thành vấn đề!
Lúc này mới phát hiện mình đã mắc bẫy của đại vu, Ngô Nặc trừ thầm mắng bản thân mình một tiếng ngu ngốc, còn có thể làm gì?
Gồng mình chịu thôi!
Các nữ nô chọn lựa trong con mồi nhóm Bạch mang về, chọn ra toàn bộ những thứ đã có mùi, rửa sạch sẽ, hoặc nướng hoặc hầm hoặc nấu, làm một bữa cơm tối vô cùng phong phú.
Đừng nói cư dân thuần nhân bình thường, ngay cả các nô lệ cũng có một miếng thịt lớn trong chén.
Các nô lệ vốn lo sợ mình bị xem thành lương thực dự trữ, lúc này đã không chỉ là an tâm, mà còn có may mắn.
May mà mình đã đến một bộ lạc giàu có, nhân từ, ở đây, chỉ cần họ cố sức làm việc, thì sẽ không phải chịu những trận roi giày vò khó hiểu, chỉ cần họ cố sức làm việc, không chỉ mỗi bữa đều có thể ăn no, thậm chí còn có thể ăn được thịt quý giá, trong ruộng trồng khoai trắng đếm không xuể, thậm chí bọn họ còn không cần phải lo lắng mùa đông sắp tới!
Đừng nói họ là nô lệ, có cư dân thuần nhân trong vài bộ lạc, cũng chưa chắc được đãi ngộ như họ lúc này!
Càng hưng phấn hơn là, nếu họ có thể có năng lực cống hiến cho bộ lạc, thậm chí họ có thể được đại vu xóa đi ấn ký nô lệ, từ đó trở thành cư dân chính thức của bộ lạc Trường Hà.
Nếu thật sự có thể trở thành cư dân của bộ lạc Trường Hà, vậy thì tốt biết bao?
Có củ cà rốt này treo trước mặt, không cần phải ở sau lưng vung roi, các nô lệ cũng tự lấy ra mười hai phần tinh thần nghiêm túc làm việc, có suy nghĩ kinh nghiệm sáng tạo nào tốt cũng không còn che giấu, sợ người ta hơn mình, bỏ mất cơ hội nữa.
Nhìn thấy các nô lệ không cần ai quản cũng liều mạng làm việc, Kim Đồng không chỉ một lần trong tối ngoài sáng tán thưởng biện pháp của Ngô Nặc tốt, không hổ là người đi ra từ bộ lạc siêu cấp.
Đợi mọi người ăn xong bữa tối phong phú, dọn dẹp bờ sông sạch sẽ, đốt một đống lửa lớn, đống lớn tế phẩm hoa quả với khoai trắng là chính được đẩy tới cạnh đống lửa.
Nghi thức tế thần bộ lạc lâm thời cử hành hôm nay, trừ những người còn đang ở vùng đất nguyền rủa nhặt than đá, cùng ở trong Hắc Sắc sâm lâm đào muối tinh chưa về, tất cả những người còn lại bao gồm đám Tinh nung gạch ngói ở vùng đất tử vong cũng chạy về, tham gia nghi thức.
Các nô lệ mới tới quỳ ở xa sau lưng nô lệ cũ của bộ lạc, có thể được cho phép tham gia nghi thức tế thần, bọn họ đã vô cùng thỏa mãn, đừng nói quỳ ở vòng ngoài cùng, cho dù có quỳ xa hơn chút nữa bọn họ cũng không ý kiến.
Tuy Ngô Nặc là không trâu bắt chó đi cày, nghi thức tế thần chung quy cũng chẳng qua là mượn danh nghĩa thần để sự xuất hiện của xe bò danh chính ngôn thuận, nhưng dù sao đã đóng kịch cũng phải làm trọn bộ.
Trang phục, mũ đội, dây chuyền, quyền trượng tế lễ vân vân, đại vu sớm đã âm thầm bảo người chuẩn bị đầy đủ cho Ngô Nặc.
Nhìn thấy đại vu như làm ảo thuật lấy ra mấy thứ này, Ngô Nặc trừ mài răng vẫn là mài răng.
Y phục tế lễ là dùng một loại da thú không biết tên màu thuần đen làm ra, hoàn toàn khác với đồ da thú của bộ lạc Trường Hà, nửa phần trên là vạt áo không tay không cổ, nửa phần dưới dài đến chạm đất, chính giữa dùng thắt lưng da thú màu trắng thuần thắt lại, khi không bước đi còn được, vừa bước đi, hai chân dài trắng nõn mịn màng trực tiếp lộ ra.
Ngô Nặc nhìn ngang liếc dọc, đều có ảo giác như mình đang mặc áo ngủ mẫu nhái, đừng nói bảo y đi tế thần, y đi hai bước thôi cũng cảm thấy kỳ cục muốn chết.
Nhưng Vu Quyền lại không nghĩ thế, ông cảm thấy Ngô Nặc mặc thế này, rất có phong phạm đại vu của bộ lạc lớn. Thủy Sa cũng vô cùng tán đồng, ở bên cạnh liên tục gật đầu phụ họa, từ ngữ tán dương không ngừng tuôn ra như không cần tiền.
Bạch thì không có đánh giá gì, chỉ là nhìn thấy chân dài của Ngô Nặc lộ ra, đôi mắt màu băng lam đều sắp biến thành thuần đen, trời biết trong lòng hắn rốt cuộc đang nghĩ gì.
Kháng nghị của Ngô Nặc bị đại vu vô tình bác bỏ, đeo lên dây chuyền không biết xâu từ xương thú nào, đội mũ bện từ lông vũ tuyệt lệ, cầm gậy xương màu trắng dùng xương long thú tận tâm mài ra, trên mặt bị đại vu dùng dược thủy điều chế từ vu dược tự tay vẽ lên đồ án thần bí, gương mặt xinh đẹp kiểu anh nhi mập bình thường lập tức biến thành thần bí, con mắt đen kịt nhờ ánh lửa và đồ án tô điểm, trở nên đặc biệt cao thâm khó dò.
Không hổ là tiểu sứ thần của ta!
Bạch dùng ánh mắt gần như nóng cháy, ‘hung hăng’ đánh giá Ngô Nặc từ trên xuống dưới vài lần, thần sắc đó cũng không biết rốt cuộc là muốn ghi khắc bộ dạng Ngô Nặc lúc này vào lòng, hay muốn trực tiếp nuốt trọn y vào bụng.
Ngô Nặc tự xoắn xuýt trang phục thần côn của mình, đợi khi phát giác được dị thường của Bạch, Bạch đã quay người cất chân dài đi ra khỏi phòng.
“… Thời gian đã đến rồi, mau đi thôi.” Đại vu vừa lòng gật đầu, bắt đầu vung tay đuổi người.
“Còn ngài thì sao?”
“Con cùng Bạch qua trước đi, ta và Thủy Sa sẽ đến sau.” Đại vu tuy mượn cớ sinh bệnh đẩy Ngô Nặc ra, nhưng sự tình trọng đại, ông cũng phải đến đó.
Chuyện đã đến nước này, Ngô Nặc cũng lười giãy dụa, gật đầu bước ra.
Vén màn da thú, Ngô Nặc liền bị vật lớn khổng lồ ngồi xổm ngoài cửa hù dọa, cái đuôi thô dài màu trắng cuộn lên, trực tiếp cuốn Ngô Nặc lên lưng.
“Ngồi vững chưa?”
“Ừ!”
Dực hổ đột nhiên sải đôi cánh lớn, sau khi chạy lấy đà một đoạn ngắn, cánh lớn màu bạc vỗ mạnh, như tên sắt rời cung bắn vào bầu trời đêm.
Đại vu và Thủy Sa bước ra trễ một bước, hít bụi đất đầy mũi.
“… Mèo con thối dưỡng không thành, chỉ biết chở Vu Nặc bay khắp trời, hừ.” Đại vu nện gậy chống, mặt già nhăn lại như vừa ăn phải một sọt quả chua chua.
Thủy Sa cố gắng căng khóe môi đang nhếch lên, không ngờ vẫn bị đại vu bắt tại trận: “Muốn cười thì cười, nghẹn méo cả mặt coi chừng không có ai muốn sinh con với con! Hừ, đứa nào cũng thế, càng lớn càng không nghe lời, cánh cứng rồi thì liền bay với người khác, chỉ biết ức hiếp lão nhân gia ta!”
Thủy Sa: “…” Cứ cảm thấy hình như đại vu nói ngược rồi.
Bạch chở Ngô Nặc vòng một vòng trên trời, cuối cùng chậm rãi đáp xuống trước đống lửa.
Đợi Ngô Nặc leo xuống đứng vững, Bạch gầm một tiếng thật vang lên trời, tiếng hổ hầm kéo dài không dứt, mang theo uy áp hủy diệt trời đất che phủ mọi thứ, thuần nhân nhát gan bị dọa dán sát đầu vào người run rẩy toàn thân, thuần nhân lớn gan hơn chút cũng bị dọa tái mặt không dám cử động, các thú nhân thì hóa thành hình thú, phủ phục dưới đất, cúi cái đầu bất khuất, nhẹ gầm phụ họa biểu thị thần phục.
Thấy độ lửa đã đủ, Bạch lặng lẽ gật đầu với Ngô Nặc.
Ngô Nặc hiểu ý, lấy gậy xương múa may nhảy điệu múa tế lễ mới học hồi chiều, lúc này ích lợi khi luyện [Thể thuật căn bản] đã triệt để thể hiện ra, một bộ động tác nhìn vô cùng phức tạp không có trật tự gì, vậy mà y chỉ nhìn đại vu làm một lần, đã học được ra hình ra dạng.
Làm cho đại vu còn tưởng trước đó y đã từng học, sau khi biết Ngô Nặc là lần đầu tiên, mắt đại vu sáng rực hệt như sói trong rừng nhìn thấy chim thịt.
Theo điệu múa tế lễ, Ngô Nặc nhẹ giọng ngâm nga vu chú khó hiểu khó đọc, có công năng hệ thống phụ trợ ngôn ngữ, mấy câu vu chú khó hiểu này toàn bộ được phiên dịch ra ý nghĩa tương ứng, lúc học dễ dàng hơn rất nhiều, đại vu chỉ ngâm hai lần, Ngô Nặc đã nhớ hết.
Âm giọng thanh thoát trẻ tuổi của Ngô Nặc hoàn toàn khác với giọng già nua khàn khàn của đại vu, cùng là vu chú, Ngô Nặc niệm ra có thêm mấy phần thanh thoát vui tai, tuy ít đi mấy phần sức mạnh khiến người ta kính sợ thần phục, nhưng lại có thể an ủi thấp thỏm sợ hãi sâu trong tâm linh, bất tri bất giác, mọi người ngay cả hô hấp cũng nhẹ đi mấy phần.
Trong ngâm nga và nhảy múa lặp lại nhiều lần, Ngô Nặc mơ hồ có chút quên mình, khẩu quyết [Thổ nạp pháp] tự động vận chuyển trong đầu, nhiệt lưu ẩn trong kinh mạch y lại được ngưng tụ lần nữa, một lần rồi một lần rửa sạch kinh mạch y, chậm rãi, hô hấp của Ngô Nặc càng lúc càng nhẹ, thân thể như dung làm một với sắc đêm xung quanh.
Phát hiện được dị thường, Bạch và đại vu đồng thời ngẩng đầu trân mắt nhìn Ngô Nặc, chỉ thấy trong ánh lửa mờ mờ ảo ảo, thân hình Ngô Nặc nhẹ bỗng, giơ tay nhấc chân đều có âm vị nói không nên lời.
Bạch tuổi trẻ, kinh nghiệm không đủ, chỉ thấy được có khác biệt, nhưng không nhìn ra ngõ ngách gì.
Đại vu thì khác, đáy mắt đại vu lóe ánh sáng, gần như phủ luôn cả đống lửa hừng hực.
Vu Nặc tuyệt đối không phải là người thừa kế huyết mạch đại vu bình thường!
Bạch lần này không phải nhặt một bảo bối bình thường về, mà nhặt được một trân bảo hiếm thấy!
[Thổ nạp quyết] vận hành đủ ba lần, Ngô Nặc mới dần tỉnh khỏi cảnh giới vô ngã, rất nhanh, y niệm hết vu chú còn lại, sau đó, điệu múa tế lễ cũng kết thúc. Ngô Nặc nghịch sáng cung kính quỳ trước tế phẩm, nhanh chóng liên hệ với hệ thống, thân thể vẫn giữ tư thế phủ phục, tâm trí thì trực tiếp đi vào khu giao dịch tự do, y dùng tốc độ nhanh nhất tìm được vị trí sạp của Vương Tam Hổ, trao đổi xong với hắn, sau đó thoát khỏi khu giao dịch tự do, lúc từng chiếc từng chiếc xe bò bỗng dưng xuất hiện, Ngô Nặc nhanh chóng bán hết toàn bộ tế phẩm cho hệ thống.
Thứ ra thứ vào, Ngô Nặc hoàn thành hai vụ giao dịch lớn.
Người bộ lạc Trường Hà lại tận mắt chứng kiến một màn thần tích kinh tâm động phách cả đời khó quên.
Ngô Nặc nhìn phần thưởng rút được, lập tức miệng toét đến tận mang tai.
Ích lợi của [Thể thuật cơ bản], hiện tại y đã lĩnh hội được, [Thổ nạp pháp (sơ cấp)] rốt cuộc có dễ sử hay không, hiện tại vẫn chưa rõ, nhưng, nếu có thể phối hợp sử dụng với [Thể thuật căn bản], dù có kém chắc chắn cũng không kém được đến đâu. Hơn nữa dù sao cũng là môn công pháp, học được có thể ích lợi cả đời, so với mấy bản vẽ, bí chế hệ thống lừa đảo gì đó thực tại hơn nhiều.
Sau khi Ngô Nặc nhận thưởng, trong đầu lập tức có thêm một đoạn cổ văn thâm thúy khó hiểu, cho dù y căn bản không nhận được những văn tự đó, nhưng đầu óc tựa hồ đã lĩnh ngộ được hàm nghĩa trong văn tự. Ngồi khoanh gối lại, Ngô Nặc nhắm mắt, thân thể tự động bắt đầu vận chuyển theo công pháp, nhiệt lưu như có như không mà [Thể thuật căn bản] luyện ra dường như triệt để được kích hoạt, nhờ công pháp dẫn dắt, liên tục cọ rửa kinh mạch Ngô Nặc, mỗi nơi nhiệt lưu đi qua, Ngô Nặc đều có thể cảm giác được đau nhức chua xót rõ ràng, vô cùng khó chịu, nhưng chỉ cần chịu qua, mồ hôi nóng đi theo đau đớn ra khỏi cơ thể, xương cốt dường như nhẹ đi mấy phần, bồng bềnh lơ lửng thoải mái không nói nên lời. Đợi sự thoải mái ngắn ngủi qua đi, đau đớn gấp bội lại ập đến lần nữa.
Lặp đi lặp lại, đau và khoái lạc.
Công pháp luyện đến cuối, đau đớn biến thành ngứa ngáy dường như ngứa ngáy từ tận trong xương, khiến Ngô Nặc gần như không cách nào kiên trì nổi.
[Ráng nhịn, nếu không công sức trước đó mất hết.]
Trong lúc ý thức mơ hồ, giọng nói máy móc lạnh lẽo quát lớn trong đầu Ngô Nặc, y lập tức tỉnh táo lại, cắn răng căng chặt thân thể lảo đảo muốn ngã, cố gắng chịu đựng.
Không biết qua bao lâu, có lẽ năm ba phút, có lẽ năm ba tiếng, Ngô Nặc chợt cảm thấy cơn ngứa ngáy đáng sợ đó biến mất, nhiệt lưu lại không trở ngại lao thẳng vào người du tẩu ba đại chu thiên, mới dần ẩn núp trong kinh mạch.
Ngô Nặc tức thì cảm thấy trong ngoài thân thể tựa hồ đều được một luồng nước ấm áp bao lấy, có một thoáng, y như cảm giác được nhịp đập của đất, hít thở thổ nạp theo nhịp đập đó, lại có loại thoải mái thư sướng không nói nên lời.
Nếu lúc này có người ở cạnh Ngô Nặc, nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện, hô hấp của y gần như dừng lại, nhiệt độ cơ thể không ngừng giảm xuống, thân thể như dung làm một với hoàn cảnh xung quanh, không phân lẫn nhau.
Hệ thống là người quan sát, trong tâm vụt qua một tổ số liệu phức tạp, nhiệt độ bắt đầu tăng cao.
Không ngờ ký chủ ngốc lần đầu tiên tu luyện [Thổ nạp pháp (sơ cấp)] đã tiến vào cảnh giới thiên nhân hợp nhất, cho dù chỉ một thoáng ngắn ngủi, đối với ký chủ ngốc cũng có ý nghĩa vô cùng bất phàm, hiệu quả thậm chí có thể so với uống một trăm viên thuốc cường thân kiện thể.
Đương nhiên, xuất hiện tình huống này, thiên phú của ký chủ ngốc là một chuyện, quan trọng hơn là vì bản thân tinh cầu này.
Không hổ là tinh cầu nguyên thủy cấp ss chưa khai phá!
Không uổng nó ban đầu dùng hết năng lượng mang ký chủ thông qua trùng động lâm thời tiến vào tinh cầu này.
Nếu hệ thống lúc này cũng là con mèo mập đầy lông, tính ra cái đuôi sớm đã xoay thành bánh xe gió, số liệu trong tâm giống như thủy lưu, quét soạt soạt, nhiệt độ không ngừng tăng cao.
Qua thêm một lát, đợi cảm giác ấm áp trong người hoàn toàn biến mất, Ngô Nặc mới chậm rãi mở mắt ra, trịnh trọng nói với hệ thống: “Vừa rồi, cảm ơn cậu.”
Âm thanh máy móc lạnh lẽo của hệ thống hiếm khi có chút phập phồng, nghe sao cũng có sự kiêu ngạo mất tự nhiên: [… Không cần cảm ơn.]
Ở tâm hình như hơi nóng, có cần phải chờ máy nghỉ ngơi chút không nhỉ?
“Hệ thống, cậu… xấu hổ hả?” Ngô Nặc sờ vị trí trái tim, luôn cảm thấy bên trong hình như có thứ gì đó nóng nóng.
Hệ thống: […] Ký chủ ngốc, lười để ý đến cậu!
Ngô Nặc lại gọi hệ thống mấy tiếng, hệ thống cũng không chịu để ý đến y, hiện tại y đã khá hiểu tính cánh của hệ thống, không cưỡng cầu nữa, đi nhà vệ sinh tắm rửa, đổi bộ đồ đầy mồ hôi thối trên người, tiếp tục ra ngoài bận việc.
Đại vu mang về 884 nô lệ, quả thật đến quá kịp thời.
Chân trước vừa đến bộ lạc, tháo vật tư trên lưng xuống, chân sau đã bị an bài đi làm việc.
Nô lệ lớn tuổi và nữ nô có thai trực tiếp được sắp xếp đi lựa khoai trắng, giữ giống để một đống, củ tươi mới đem cất hầm để một đống, cuối cùng là một đống bị đào hư.
Mấy ngày gần đây, và thời gian sau này, khoai trắng đào hư, sẽ là thức ăn chính của mọi người.
Số ăn không hết, chất lượng khá tốt lại đưa ra sông rửa sạch, cắt lát, phơi khô dưới ánh mặt trời. Chờ sau khi phơi khô lượng nước, bỏ vào túi da bò có vẽ vu chú, giống như bảo tồn vu dược phơi khô, có thể trữ rất lâu cũng không bị mốc.
Trên đường trải qua điều dưỡng của đại vu, hơn 150 nô lệ bệnh đổi tới, trừ đã chết, còn lại tuyệt đại đa số đã hoàn toàn hồi phục. Trong số những nô lệ bị bệnh đã khỏi, phần lớn đều là tráng niên, thân thể đang ở vào thời kỳ hoàng kim trong sinh mạng thuần nhân, hồi phục khá nhanh, chỉ cần mỗi ngày có thể lắp đầy bụng, sẽ có sức lực dùng không hết.
Những nô lệ hồi phục khỏe mạnh cùng với những nô lệ tráng niên vốn đã khỏe mạnh, cộng lại có hơn năm trăm người.
Một nửa được an bài đi đào khoai, một nửa được an bài đi đào hầm.
Đào hầm, không chỉ phải đào hầm chứa giống của bộ lạc, còn phải đào hầm cho cư dân bộ lạc tính theo đơn vị mỗi hộ, lượng công việc rất lớn.
Nô lệ còn nhỏ chưa đủ 10 tuổi có hơn 30 đứa, phụ trách nhặt khoai trắng bị rơi trong ruộng. Vì bộ lạc dùng sọt bện bằng dây mây đựng khoai trắng, khe hở của sọt lớn, đeo vác đi sẽ có khoai trắng rớt ra khỏi kẽ. Tiểu nô lệ nhỏ tuổi, công việc quá nặng không làm được, chỉ có thể theo sau mông người lớn nhặt chút khoai trắng, thỉnh thoảng cũng đào chút khoai trắng người lớn đào sót, cũng coi như làm chút chuyện trong khả năng.
Nô lệ thiếu niên chủ yếu phụ trách phơi dây khoai trắng.
Số dây khoai trắng này sau khi phơi khô, giữ lại mùa đông sẽ cho gia súc trong bộ lạc ăn. Dây khoai trắng cũng giống như cỏ dại bình thường, không có vị đắng gì, dây khoai trắng tươi thậm chí còn có vị ngọt nhàn nhạt, không chỉ động vật thích ăn, đội hái lượm lúc trước cũng thường xuyên ngắt đọt non xem như rau mà nấu ăn.
Sau khi bộ lạc trồng khoai trắng, vì lo lắng ảnh hưởng đến sinh trưởng của khoai trắng, ngược lại không ai đi ngắt đọt khoai ăn.
Mùa đông, không chỉ nhân loại khó chịu, các động vật cũng khó chịu. Chỉ cần có thể lắp đầy bụng, dù là cỏ khô khó ăn chúng cũng có thể nhai nuốt. Dạ dày kết cấu bất đồng với thuần nhân và phần lớn thú nhân, động vật ăn cỏ và ăn tạp có thể tiêu hóa được cỏ khô, dưỡng chất hấp thu không nhiều, chỉ duy trì sinh mạng mình.
Lúc trước, trước khi đến mùa đông, bộ lạc đặc biệt phái người thu hoạch một chút cỏ khô rơm khô trên thảo nguyên, giữ lại mùa đông cho gia súc ăn. Nhưng, luôn luôn trước khi gia súc ăn hết cỏ khô chuẩn bị cho chúng, chúng đã bị người ta cắt máu trước.
Ăn hết cỏ khô, gia súc sẽ chậm rãi sút thịt gầy đi. Đợi thời tiết hoàn toàn lạnh đi, rất nhiều người chọn mổ gia súc trước, bỏ vào tuyết cho đông lại, sau đó mới từ từ ăn.
Năm nay thì khác, Ngô Nặc và Bạch đã phát hiện mỏ muối tinh, muối thô đổi về trực tiếp lấy đi ướp thịt, làm thịt khô, muối thô không đủ còn có thể dùng muối tinh thế vào. Gia súc giữ lại, có thể thuần hóa thì nhân mùa đông thuần hóa luôn, không thể thuần hóa thì tế miếu ngũ tạng.
Bò man của bộ lạc dưới sự điều giáo cho củ cà rốt quất một gậy của Kim Đồng, Lan và các chiến sĩ thú nhân khác, đã thấy thành quả sơ bộ, gạch bộ lạc dùng để xây hầm hiện tại chính là những con bò man này dùng sọt bện bằng dây mây thồ trên lưng về đây.
Khí tức của kẻ săn mồi cấp đỉnh, vốn đã rất có tính uy hiếp, lại thêm roi da quất lên người sẽ bị rách da nứt thịt, đám bò man lần đầu tiên chở gạch ngói về bộ lạc, da trên người không có một chỗ nào lành lặn. Nhưng, sau khi về tới bộ lạc chúng lại được ăn cỏ dại đặc biệt tươi non, cùng với khoai trắng ngọt ngào, còn có quả dại không biết tên, vết thương trên người rất nhanh đã được thức ăn tươi ngon chữa lành.
Cứ thế sau mấy lần lặp lại, bò man ương bướng nhất cũng khuất phục dưới uy hiếp dụ dỗ của roi và thức ăn.
Rất nhanh, đàn bò man phát hiện, chỉ cần mình ngoan ngoãn nghe lời, nghe chỉ huy không chạy loạn, thì sẽ không bị đánh. Đang yên lành, ai lại thích chịu nổi khổ ăn roi da? Cho dù là bò man cũng không muốn!
Chiến sĩ thú nhân phụ trách thuần dưỡng đàn bò man này chậm rãi phát hiện, ủa, cơ hội quất roi hình như càng lúc càng ít, đàn bò man trở nên càng lúc càng nghe lời, sẽ không nghĩ cách chạy trốn, cũng sẽ không tùy tiện đá móng trên đường, thậm chí thỉnh thoảng thấy bên đường có một lùm cỏ dại tươi non, chỉ cần bọn họ giơ roi lên, chúng nhiều lắm chỉ tranh thủ gặm một phát, bất kể có vét được hay không, đều không dừng lại.
Đương nhiên, thuần dưỡng cũng không thể cứ mãi dựa vào khí tức hù dọa dựa vào roi quất, trên đời này làm gì có chuyện tốt vừa bắt bò man chạy lại không cho bò man ăn cỏ?
Đi qua nơi cỏ nước phong phú, nên dừng lại ăn uống thì dừng lại ăn uống, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi.
Chỉ cần no bụng, làm việc đi đường gì đó đều là chuyện nhỏ.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ tham gia hội giao dịch bộ lạc, Ngô Nặc cuối cùng cũng gom đủ tích phân trả khoản nợ đầu tiên.
Sau khi Ngô Nặc đề xuất trả nợ, hệ thống trừ đi của y 15000 tích phân, đợi Ngô Nặc đề xuất mượn nợ, trên tài khoản của y lập tức có thêm 30000 tích phân, cộng thêm số dư trên tài khoản, cũng chỉ mới có hơn 31000 tích phân.
Xe bò cộng thêm bộ dây thừng kéo xe chính là 400 điểm tích phân, Ngô Nặc đặt Vương Tam Hổ 70 chiếc, một chiếc xe bò, Vương Tam Hổ chỉ thu của y 20 giao dịch tệ. Nếu chiếu theo giá này tính thành ngân lượng, Vương Tam Hổ quả thật kiếm không ít, nhưng Vương Tam Hổ muốn mang ngân lượng ra khỏi hệ thống, còn phải trả tích phân cho hệ thống. 70 chiếc xe bò, cũng chẳng qua mới 1400 giao dịch tệ, Vương Tam Hổ bán thêm mấy cuộn lăng la tơ lụa, không chỉ có con số này, còn không hao tâm tốn sức, gây sự chú ý như thế. Cũng chỉ có Ngô Nặc, nếu đổi thành người khác muốn mua xe bò, ít nhất phải lấy giá khởi điểm 100 giao dịch tệ.
Ngô Nặc không phải người có ân không báo, Vương Tam Hổ phúc hậu như thế, y cũng không thể chiếm hời của người ta.
Ngô Nặc hẹn thời gian giao dịch với Vương Tam Hổ xong, trực tiếp tặng cho Vương Tam Hổ một củ nhân sâm thô bằng cánh tay, hình người còn nguyên rễ, đây là y dùng năm ống muối thô đổi trong hội chợ bộ lạc, nhân sâm rừng kích cỡ na ná như thế, trong hầm của Ngô Nặc còn ba củ.
Vương Tam Hổ đã lớn từng này, còn chưa từng thấy qua nhân sâm lớn như thế, lập tức mắt sáng bừng, khách sáo vài câu có lệ, rồi nhận nhân sâm.
Nếu Ngô Nặc tặng hắn thứ khác, chỉ sợ hắn còn không cao hứng như thế.
Hiện tại quốc gia của hắn đang lúc binh hoảng mã loạn, nếu ngày nào đó gặp phải chuyện gì, loại sâm rừng cấp bậc sâm vương này, tùy tiện bứt hai cọng rễ bỏ vào thuốc, cũng có thể cứu mạng vào thời khắc quan trọng, lùi một vạn bước tính, cho dù mình không ăn, lấy đi tặng người, sợ là dòng dõi có cao cỡ nào cũng có thể bị sâm vương này dao động. Còn về không có đủ tích phân lấy sâm vương ra, Vương Tam Hổ lại rất lạc quan, hắn còn mấy nhiệm vụ hệ thống, làm xong toàn bộ, tích phân có lẽ cũng không thiếu nữa.
Tình huống của Vương Tam Hổ không mấy giống Ngô Nặc, cho đến trước mắt, tích phân hắn kiếm được phần lớn đều lấy đi mang ngân lượng ra ngoài. Người ba mắt bán bạc có quan hệ không tồi với hắn, bạc lúc nào cũng có thể mua, trong thế giới hiện thực đang hỗn loạn, hắn ngu mới sẽ mang một lượng ngân lượng lớn trên người. Do đó, Vương Tam Hổ không giống như Ngô Nặc nhiều lần phải tiêu lượng lớn tích phân cho bộ lạc, hắn kiếm không nhiều, nhưng tiêu càng ít, tuy trong tay cũng túng quẫn, nhưng không giống như Ngô Nặc đã nợ chồng chất như thế.
Có qua có lại, hiện tại tuy Vương Tam Hổ không tặng nổi cho Ngô Nặc quà đồng giá trị, nhưng thứ khác hắn vẫn tặng được.
Khi Ngô Nặc đề xuất muốn mua tiếp 500 cân thóc, Vương Tam Hổ hào phóng vung tay, trực tiếp tặng 500 cân thóc chất lượng thượng thừa cho Ngô Nặc.
Ngô Nặc lại tốn 2500 điểm tích phân, tích phân trên tài khoản chỉ còn lại ba chữ số, cho dù Vương Tam Hổ liên tục biểu thị muốn tặng thêm cho y bốn cuộn lụa, Ngô Nặc cũng nghĩa (vạn) chính (phần) ngôn (đau) từ (thịt) cự tuyệt.
Tài khoản tích phân hệ thống đã sắp sạch hơn cả mặt, chuyện này vẫn đừng nói ra tốt hơn.
Chuyện xe bò, Ngô Nặc đã thông khí với đại vu trước.
Đúng lúc chạng vạng hôm nay, Bạch và các chiến sĩ thú nhân mang một đống con mồi về.
Ngô Nặc nhìn con mồi họ mang về, mí mắt giật liên hồi__ bọn họ cư nhiên săn được khủng long, khủng long hàng thật giá thật! Hơn nữa không chỉ một con!
Ở cự ly gần quan sát một lúc ba con khủng long chết, cho dù chúng đã bị cắt khúc, Ngô Nặc vẫn cảm thấy e dè.
Kẻ săn mồi đỉnh cấp gì đó, thật sự không phải trò chơi!
Còn về tên giết chết những kẻ săn mồi đỉnh cấp này__ Ngô Nặc nhìn mèo mập ngồi bên chân y lắc đuôi vẻ mặt cao lãnh nhưng đáy mắt lấp lóe tín hiệu cầu biểu dương, ặc, nếu mấy con long thú (khủng long) này sống lại, nhìn thấy cảnh trước mắt, đại khái chỉ sợ chúng sẽ bị chọc tức đến chết thêm lần nữa?
Dù sao, cái tên ở hình thái dực hổ hung tàn độc địa, sau khi biến thành hình thái miêu thú, thế mà không khác gì một con mèo mập chưa trưởng thành, chúng thân là kẻ săn mồi đỉnh cấp vậy mà lại chết trong tay của mèo mập mềm mại chỉ cần dẫm một phát đã đạp dẹp này, quả thật không phải khổ bức bình thường.
“Nặc, những con này đều là tôi săn được!” Đại miêu ánh mắt bình tĩnh, cái đuôi lắc hơi nhanh, cầu biểu dương cầu biểu dương.
Không xa đó, các chiến sĩ cùng Bạch ra ngoài một chuyến rồi trở về, không biết đang nghĩ gì, đều lặng lẽ lùi về sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt hiếm thấy.
Ngô Nặc cuối cùng nhịn không được ngứa tay, ôm mèo mập lên, sờ sờ đầu gãi gãi cằm: “… Quá lợi hợi, giết mấy con này chắc chắn mệt chết rồi đi, tối muốn ăn gì? Tôi làm cho ăn!” Đợi đã, y từng làm qua cá khô, thịt heo khô, thịt vịt khô vân vân, mấy con khủng long này có thể làm thành… thịt rồng không sao?
Thịt rồng khô gì đó, nghĩ thôi hình như đã hơi nóng rồi!
Miệng đại Bạch miêu sớm đã bị Ngô Nặc chăm cho kén chọn, ăn thịt sống liền mười mấy ngày, hắn sớm đã hoài niệm tay nghề của Ngô Nặc, mở miệng báo ra một chuỗi món ăn, một chút cũng không khách khí với Ngô Nặc.
“Được, tối trở về làm cho cậu!”
Mèo mập không nói gì, cọ cằm Ngô Nặc, mắt híp lại, thoải mái chết được, không bao lâu đã ủ trong lòng Ngô Nặc chợp mắt.
Hơn mười ngày liên tục bôn ba, săn bắt, Bạch cũng như các chiến sĩ khác, sớm đã mệt muốn chết.
Mệt thì mệt, thu hoạch của mọi người lần này thật sự quá lớn.
Con mồi mang về trực tiếp chất thành núi, bao nhiêu năm rồi, vẫn là khi bộ lạc hưng thịnh nhất mới từng xuất hiện qua tình huống này.
Những người lớn tuổi, bao gồm của đại vu, đều không khỏi đỏ mắt, thần sắc kích động.
Bộ lạc sắp hưng thịnh rồi, thật sự sắp hưng thịnh rồi!
So với hưng phấn đơn thuần của những người này, đại vu lại suy nghĩ nhiều hơn.
Thế là, tối hôm đó, vai chính tế lễ thần linh tạm thời biến thành Ngô Nặc.
Khi đại vu đề xuất, Ngô Nặc kinh ngạc rớt cằm, liên tục chối từ. Đại vu sớm đã tính được y sẽ từ chối, trước tiên dùng khổ nhục kế tố khổ một phen, nói đến mức như mình giờ chỉ cần chút gió thổi cỏ lay thôi cũng trở về vòng tay của thần thú, tiếp theo lại thành thật nói cho Ngô Nặc nghe suy nghĩ của mình.
Ông làm thế, nói đến cùng, cũng là vì xây dựng uy tín cho Ngô Nặc, cho đại vu tương lai của bộ lạc.
Sau một phen đàm luận sâu sắc thương tâm kiến giả rơi lệ, Ngô Nặc trước giờ quen lừa người, trong mơ hồ cứ thế đáp ứng một đống yêu cầu của đại vu, khi hoàn hồn lại, nhìn đại vu húp cháo sùm sụp, nào giống như ông nói đã chôn nửa người xuống đất?! (╯‵口′)╯︵┻━┻ Với khí thế ăn cơm hung mãnh của đại vu, sống thêm hai ba chục mùa đông cũng không thành vấn đề!
Lúc này mới phát hiện mình đã mắc bẫy của đại vu, Ngô Nặc trừ thầm mắng bản thân mình một tiếng ngu ngốc, còn có thể làm gì?
Gồng mình chịu thôi!
Các nữ nô chọn lựa trong con mồi nhóm Bạch mang về, chọn ra toàn bộ những thứ đã có mùi, rửa sạch sẽ, hoặc nướng hoặc hầm hoặc nấu, làm một bữa cơm tối vô cùng phong phú.
Đừng nói cư dân thuần nhân bình thường, ngay cả các nô lệ cũng có một miếng thịt lớn trong chén.
Các nô lệ vốn lo sợ mình bị xem thành lương thực dự trữ, lúc này đã không chỉ là an tâm, mà còn có may mắn.
May mà mình đã đến một bộ lạc giàu có, nhân từ, ở đây, chỉ cần họ cố sức làm việc, thì sẽ không phải chịu những trận roi giày vò khó hiểu, chỉ cần họ cố sức làm việc, không chỉ mỗi bữa đều có thể ăn no, thậm chí còn có thể ăn được thịt quý giá, trong ruộng trồng khoai trắng đếm không xuể, thậm chí bọn họ còn không cần phải lo lắng mùa đông sắp tới!
Đừng nói họ là nô lệ, có cư dân thuần nhân trong vài bộ lạc, cũng chưa chắc được đãi ngộ như họ lúc này!
Càng hưng phấn hơn là, nếu họ có thể có năng lực cống hiến cho bộ lạc, thậm chí họ có thể được đại vu xóa đi ấn ký nô lệ, từ đó trở thành cư dân chính thức của bộ lạc Trường Hà.
Nếu thật sự có thể trở thành cư dân của bộ lạc Trường Hà, vậy thì tốt biết bao?
Có củ cà rốt này treo trước mặt, không cần phải ở sau lưng vung roi, các nô lệ cũng tự lấy ra mười hai phần tinh thần nghiêm túc làm việc, có suy nghĩ kinh nghiệm sáng tạo nào tốt cũng không còn che giấu, sợ người ta hơn mình, bỏ mất cơ hội nữa.
Nhìn thấy các nô lệ không cần ai quản cũng liều mạng làm việc, Kim Đồng không chỉ một lần trong tối ngoài sáng tán thưởng biện pháp của Ngô Nặc tốt, không hổ là người đi ra từ bộ lạc siêu cấp.
Đợi mọi người ăn xong bữa tối phong phú, dọn dẹp bờ sông sạch sẽ, đốt một đống lửa lớn, đống lớn tế phẩm hoa quả với khoai trắng là chính được đẩy tới cạnh đống lửa.
Nghi thức tế thần bộ lạc lâm thời cử hành hôm nay, trừ những người còn đang ở vùng đất nguyền rủa nhặt than đá, cùng ở trong Hắc Sắc sâm lâm đào muối tinh chưa về, tất cả những người còn lại bao gồm đám Tinh nung gạch ngói ở vùng đất tử vong cũng chạy về, tham gia nghi thức.
Các nô lệ mới tới quỳ ở xa sau lưng nô lệ cũ của bộ lạc, có thể được cho phép tham gia nghi thức tế thần, bọn họ đã vô cùng thỏa mãn, đừng nói quỳ ở vòng ngoài cùng, cho dù có quỳ xa hơn chút nữa bọn họ cũng không ý kiến.
Tuy Ngô Nặc là không trâu bắt chó đi cày, nghi thức tế thần chung quy cũng chẳng qua là mượn danh nghĩa thần để sự xuất hiện của xe bò danh chính ngôn thuận, nhưng dù sao đã đóng kịch cũng phải làm trọn bộ.
Trang phục, mũ đội, dây chuyền, quyền trượng tế lễ vân vân, đại vu sớm đã âm thầm bảo người chuẩn bị đầy đủ cho Ngô Nặc.
Nhìn thấy đại vu như làm ảo thuật lấy ra mấy thứ này, Ngô Nặc trừ mài răng vẫn là mài răng.
Y phục tế lễ là dùng một loại da thú không biết tên màu thuần đen làm ra, hoàn toàn khác với đồ da thú của bộ lạc Trường Hà, nửa phần trên là vạt áo không tay không cổ, nửa phần dưới dài đến chạm đất, chính giữa dùng thắt lưng da thú màu trắng thuần thắt lại, khi không bước đi còn được, vừa bước đi, hai chân dài trắng nõn mịn màng trực tiếp lộ ra.
Ngô Nặc nhìn ngang liếc dọc, đều có ảo giác như mình đang mặc áo ngủ mẫu nhái, đừng nói bảo y đi tế thần, y đi hai bước thôi cũng cảm thấy kỳ cục muốn chết.
Nhưng Vu Quyền lại không nghĩ thế, ông cảm thấy Ngô Nặc mặc thế này, rất có phong phạm đại vu của bộ lạc lớn. Thủy Sa cũng vô cùng tán đồng, ở bên cạnh liên tục gật đầu phụ họa, từ ngữ tán dương không ngừng tuôn ra như không cần tiền.
Bạch thì không có đánh giá gì, chỉ là nhìn thấy chân dài của Ngô Nặc lộ ra, đôi mắt màu băng lam đều sắp biến thành thuần đen, trời biết trong lòng hắn rốt cuộc đang nghĩ gì.
Kháng nghị của Ngô Nặc bị đại vu vô tình bác bỏ, đeo lên dây chuyền không biết xâu từ xương thú nào, đội mũ bện từ lông vũ tuyệt lệ, cầm gậy xương màu trắng dùng xương long thú tận tâm mài ra, trên mặt bị đại vu dùng dược thủy điều chế từ vu dược tự tay vẽ lên đồ án thần bí, gương mặt xinh đẹp kiểu anh nhi mập bình thường lập tức biến thành thần bí, con mắt đen kịt nhờ ánh lửa và đồ án tô điểm, trở nên đặc biệt cao thâm khó dò.
Không hổ là tiểu sứ thần của ta!
Bạch dùng ánh mắt gần như nóng cháy, ‘hung hăng’ đánh giá Ngô Nặc từ trên xuống dưới vài lần, thần sắc đó cũng không biết rốt cuộc là muốn ghi khắc bộ dạng Ngô Nặc lúc này vào lòng, hay muốn trực tiếp nuốt trọn y vào bụng.
Ngô Nặc tự xoắn xuýt trang phục thần côn của mình, đợi khi phát giác được dị thường của Bạch, Bạch đã quay người cất chân dài đi ra khỏi phòng.
“… Thời gian đã đến rồi, mau đi thôi.” Đại vu vừa lòng gật đầu, bắt đầu vung tay đuổi người.
“Còn ngài thì sao?”
“Con cùng Bạch qua trước đi, ta và Thủy Sa sẽ đến sau.” Đại vu tuy mượn cớ sinh bệnh đẩy Ngô Nặc ra, nhưng sự tình trọng đại, ông cũng phải đến đó.
Chuyện đã đến nước này, Ngô Nặc cũng lười giãy dụa, gật đầu bước ra.
Vén màn da thú, Ngô Nặc liền bị vật lớn khổng lồ ngồi xổm ngoài cửa hù dọa, cái đuôi thô dài màu trắng cuộn lên, trực tiếp cuốn Ngô Nặc lên lưng.
“Ngồi vững chưa?”
“Ừ!”
Dực hổ đột nhiên sải đôi cánh lớn, sau khi chạy lấy đà một đoạn ngắn, cánh lớn màu bạc vỗ mạnh, như tên sắt rời cung bắn vào bầu trời đêm.
Đại vu và Thủy Sa bước ra trễ một bước, hít bụi đất đầy mũi.
“… Mèo con thối dưỡng không thành, chỉ biết chở Vu Nặc bay khắp trời, hừ.” Đại vu nện gậy chống, mặt già nhăn lại như vừa ăn phải một sọt quả chua chua.
Thủy Sa cố gắng căng khóe môi đang nhếch lên, không ngờ vẫn bị đại vu bắt tại trận: “Muốn cười thì cười, nghẹn méo cả mặt coi chừng không có ai muốn sinh con với con! Hừ, đứa nào cũng thế, càng lớn càng không nghe lời, cánh cứng rồi thì liền bay với người khác, chỉ biết ức hiếp lão nhân gia ta!”
Thủy Sa: “…” Cứ cảm thấy hình như đại vu nói ngược rồi.
Bạch chở Ngô Nặc vòng một vòng trên trời, cuối cùng chậm rãi đáp xuống trước đống lửa.
Đợi Ngô Nặc leo xuống đứng vững, Bạch gầm một tiếng thật vang lên trời, tiếng hổ hầm kéo dài không dứt, mang theo uy áp hủy diệt trời đất che phủ mọi thứ, thuần nhân nhát gan bị dọa dán sát đầu vào người run rẩy toàn thân, thuần nhân lớn gan hơn chút cũng bị dọa tái mặt không dám cử động, các thú nhân thì hóa thành hình thú, phủ phục dưới đất, cúi cái đầu bất khuất, nhẹ gầm phụ họa biểu thị thần phục.
Thấy độ lửa đã đủ, Bạch lặng lẽ gật đầu với Ngô Nặc.
Ngô Nặc hiểu ý, lấy gậy xương múa may nhảy điệu múa tế lễ mới học hồi chiều, lúc này ích lợi khi luyện [Thể thuật căn bản] đã triệt để thể hiện ra, một bộ động tác nhìn vô cùng phức tạp không có trật tự gì, vậy mà y chỉ nhìn đại vu làm một lần, đã học được ra hình ra dạng.
Làm cho đại vu còn tưởng trước đó y đã từng học, sau khi biết Ngô Nặc là lần đầu tiên, mắt đại vu sáng rực hệt như sói trong rừng nhìn thấy chim thịt.
Theo điệu múa tế lễ, Ngô Nặc nhẹ giọng ngâm nga vu chú khó hiểu khó đọc, có công năng hệ thống phụ trợ ngôn ngữ, mấy câu vu chú khó hiểu này toàn bộ được phiên dịch ra ý nghĩa tương ứng, lúc học dễ dàng hơn rất nhiều, đại vu chỉ ngâm hai lần, Ngô Nặc đã nhớ hết.
Âm giọng thanh thoát trẻ tuổi của Ngô Nặc hoàn toàn khác với giọng già nua khàn khàn của đại vu, cùng là vu chú, Ngô Nặc niệm ra có thêm mấy phần thanh thoát vui tai, tuy ít đi mấy phần sức mạnh khiến người ta kính sợ thần phục, nhưng lại có thể an ủi thấp thỏm sợ hãi sâu trong tâm linh, bất tri bất giác, mọi người ngay cả hô hấp cũng nhẹ đi mấy phần.
Trong ngâm nga và nhảy múa lặp lại nhiều lần, Ngô Nặc mơ hồ có chút quên mình, khẩu quyết [Thổ nạp pháp] tự động vận chuyển trong đầu, nhiệt lưu ẩn trong kinh mạch y lại được ngưng tụ lần nữa, một lần rồi một lần rửa sạch kinh mạch y, chậm rãi, hô hấp của Ngô Nặc càng lúc càng nhẹ, thân thể như dung làm một với sắc đêm xung quanh.
Phát hiện được dị thường, Bạch và đại vu đồng thời ngẩng đầu trân mắt nhìn Ngô Nặc, chỉ thấy trong ánh lửa mờ mờ ảo ảo, thân hình Ngô Nặc nhẹ bỗng, giơ tay nhấc chân đều có âm vị nói không nên lời.
Bạch tuổi trẻ, kinh nghiệm không đủ, chỉ thấy được có khác biệt, nhưng không nhìn ra ngõ ngách gì.
Đại vu thì khác, đáy mắt đại vu lóe ánh sáng, gần như phủ luôn cả đống lửa hừng hực.
Vu Nặc tuyệt đối không phải là người thừa kế huyết mạch đại vu bình thường!
Bạch lần này không phải nhặt một bảo bối bình thường về, mà nhặt được một trân bảo hiếm thấy!
[Thổ nạp quyết] vận hành đủ ba lần, Ngô Nặc mới dần tỉnh khỏi cảnh giới vô ngã, rất nhanh, y niệm hết vu chú còn lại, sau đó, điệu múa tế lễ cũng kết thúc. Ngô Nặc nghịch sáng cung kính quỳ trước tế phẩm, nhanh chóng liên hệ với hệ thống, thân thể vẫn giữ tư thế phủ phục, tâm trí thì trực tiếp đi vào khu giao dịch tự do, y dùng tốc độ nhanh nhất tìm được vị trí sạp của Vương Tam Hổ, trao đổi xong với hắn, sau đó thoát khỏi khu giao dịch tự do, lúc từng chiếc từng chiếc xe bò bỗng dưng xuất hiện, Ngô Nặc nhanh chóng bán hết toàn bộ tế phẩm cho hệ thống.
Thứ ra thứ vào, Ngô Nặc hoàn thành hai vụ giao dịch lớn.
Người bộ lạc Trường Hà lại tận mắt chứng kiến một màn thần tích kinh tâm động phách cả đời khó quên.