Chương : 70
Xe bò dài hơn hai mét, rộng hơn ba mét, từng chiếc từng chiếc xuất hiện trên bờ sông, tế phẩm chất thành núi bỗng dưng biến mất, mọi người trong bộ lạc Trường Hà một lần nữa tận mắt nhìn thấy thần tích, tuy thần tích lần này không sấm rền từng cơn, hoa nở rực rỡ trên bầu trời đêm như lần trước, nhưng sự chấn động và kinh sợ trong lòng họ lại không hề giảm đi chút nào.
Mà những nô lệ lần đầu tiên chứng kiến thần tích, kinh ngạc trợn tròn mắt không chớp lấy một cái, miệng há thật to, cổ họng dường như bị bàn tay lớn vô hình bóp chặt, không phát ra chút âm thanh nào.
Trên bờ sông quỳ đầy người, chỉ có nước sông róc rách, gió đêm vù vù, không nghe được nửa tiếng người.
Đợi đến khi chiếc xe bò cuối cùng xuất hiện, Ngô Nặc lại lần nữa khấu tạ thần linh.
Lúc này, tất cả mọi người giống như đã bị ấn nút tạm dừng lại lần nữa được kích hoạt, toàn bộ cũng noi theo Ngô Nặc khấu tạ thần linh từ tận đáy lòng, vô cùng thành kính.
Âm thanh hỗn tạp dần trở nên chỉnh tề nhất thống, vô số âm thanh cuồng nhiệt ngưng tụ lại, hình thành một sức mạnh lay động núi sông chấn động lòng người __ “Thần thú phù hộ, chúng tôi nguyện lấy máu tươi của mình, thân thể của mình, linh hồn của mình, cả đời thờ phụng thần thú!”
Lặp đi lặp lại, kèm với tiếng gào hưng phấn vui sướng của thú nhân, ánh trăng trong vắt rọi xuống, dường như mỗi người đều được tắm mình trong thần quang.
Giờ phút này, mỗi người tại đây, cho dù là nô lệ ti tiện nhất thấp hèn nhất, cũng tận đáy lòng cảm thấy kiêu ngạo, tự hào vì mình là một phần tử của bộ lạc Trường Hà, của bộ lạc được thần linh chiếu cố.
Giờ phút này, cả bộ lạc đều được màn thần tích này giúp đoàn kết lại với nhau, đồng tâm hiệp lực vững như thành đồng.
Giờ phút này, tuy Ngô Nặc vẫn chưa chính thức trở thành đại vu của bộ lạc, nhưng y đã tạo nên thần tích, địa vị uy vọng trong lòng tất cả mọi người đã chỉ thua kém lão đại vu Vu Quyền và thần linh, ngay cả thủ lĩnh cũng phải xếp sau.
Ngô Nặc không phải một người hư vinh, nhưng lúc này, đối diện với ánh mắt kích động cuồng nhiệt, sùng bái mù quáng, tín phục thành khẩn của mọi người, trong lòng y bất giác dâng lên một luồng nhiệt lưu đảo khắp toàn thân, huyết dịch cũng theo đó sôi sục.
Tóm lại, hai ba chục ngàn điểm tích phân của y, không tiêu vô ích.
Đợi đã, xe bò là y bỏ nhiều tiền mua về, thần tích là y tốn tâm tư làm ra, mấy thổ dân này cuối cùng lại cảm tạ tên thần linh mù mịt không biết thật giả, mẹ nó, quả thật là thiệt lớn rồi! (╯‵口′)╯︵┻━┻
Ngô tiểu Nặc vốn còn đang phình lên, kết quả thời khắc quan trọng bị chích cho một kim, liền giống như quả bóng bị chích lủng, víu một tiếng, chỉ còn lại đầy bụng nghẹn khuất.
Càng nghẹn khuất hơn là, theo tình thế hiện tại, chỉ sợ nguyên tối nay cũng phải trải qua ở đây.
Dự liệu của Ngô Nặc không sai, mọi người vẫn ở mãi bên bờ sông khấn vái đến khi đường chân trời hiện màu trắng bụng cá, mới kết thúc.
Ngô Nặc mượn thần dụ, nói tác dụng và cách dùng của xe bò cho các chiến sĩ thú nhân phụ trách thuần hóa bò man một lượt. Kim Đồng lập tức để người đi lùa một con bò man ôn thuận nhất qua đây, thú nhân cẩn thận cột xe bò vào người nó. Vừa bắt đầu bò man còn không quen, muốn hất bỏ trói buộc trên người, nhưng bị thú nhân hung hăng quất cho mấy roi, lại đút cho mấy củ khoai trắng đào hư, bò man cuối cùng nhận mệnh.
Thú nhân ngồi trên xe bò, dùng roi và khẩu lệnh đơn giản thúc bò man chạy nhanh đi, đám nhóc thấy thích, lũ lượt làm nũng lăn lộn quậy phá muốn lên xe bò. Ngô Nặc bị chúng quấn hết cách, chỉ có thể bảo thú nhân dừng xe lại, đám nhóc lập tức nhảy hết lên xe, đợi chúng ngồi vững rồi, thú nhân nhẹ gầm một tiếng, roi nhẹ chạm vào bụng bò man, bò man lập tức kéo xe chạy, dưới thúc giục không ngừng của thú nhân, bò man càng chạy càng nhanh.
Đám nhóc lần đầu tiên ngồi xe, hưng phấn muốn chết, cả đám nhịn không được xé họng kêu ngao ngao.
Cuồng chạy mấy vòng trên đất hoang bằng phẳng, có vài đứa nhóc càng lúc càng hưng phấn, có vài đứa sắc mặt dần tái đi, đợi xe dừng lại, nhảy xuống, có mấy đứa ôm bụng ói òng ọc.
Chiến sĩ thú nhân bị dọa, vội hỏi Ngô Nặc: “Vu Nặc đại nhân, đây là sao vậy? Mấy đứa nhỏ này có phải bị bệnh hay không?” Hay là do mạo phạm thần thú, bị thần thú trừng phạt? Nghĩ đến khả năng sau, gương mặt màu cổ đồng của chiến sĩ thú nhân cũng tái đi vài phần.
Ngô Nặc khoát tay nói: “Đừng lo, bọn chúng chỉ say xe mà thôi.” Ngô Nặc không say xe, nhưng từng thấy không ít người say xe, tuy y thấy toàn là say xe hơi, chưa từng thấy say xe bò, nhưng chứng bệnh của đám nhóc này giống hệt người say xe hơi, trừ say xe, Ngô Nặc không nghĩ ra đám nhóc còn khỏe mạnh hơn bê man này có thể có bệnh khác.
“Say xe?” Vừa nghe không phải là trừng phạt của thần linh, chiến sĩ thú nhân liền yên tâm, hắn hiếu kỳ hỏi: “Say xe là gì? Có thể trị không?”
“Phần lớn mọi người chỉ là lần đầu tiên ngồi xe không thích ứng mà thôi, ngồi thêm vài lần sẽ tốt, chỉ có ai bị nặng mới cần uống vu dược.”
“Là vậy à.” Chiến sĩ thú nhân tỉnh ngộ, ánh mắt nhìn Ngô Nặc bất giác tràn đầy sùng bái__ không hổ là người thừa kế huyết mạch đại vu của bộ lạc siêu cấp, Vu Nặc đại nhân biết thật nhiều.
Ngô Nặc cười cười không nói.
Bạch về nhà một chuyến, nấu xong cháo, trở lại, đúng lúc thấy hết màn này, lửa trong lòng ầm một tiếng bốc thật cao, hắn bước vội sang, sắc mặt ôn hòa kéo tay Ngô Nặc nói: “Nặc, về nhà, cháo nấu xong rồi, tôi đói rồi.”
“Ừ, đúng lúc tôi cũng đói, hơn nữa rất buồn ngủ, cậu xem dưới mắt tôi có phải đã sưng lên rồi?”
“Có chút, trở về ăn chút đồ, ngủ một giấc.”
“Ừ.” Ngô Nặc quay đầu nói với chiến sĩ thú nhân: “Đằng, tôi và Bạch về trước, đám nhóc và xe bò này giao cho anh.”
Đằng vội vã gật đầu đáp lời, đưa mắt nhìn hai người đi xa, hắn đang chuẩn bị quay sang xem mấy đứa ói lợi hại nhất, Bạch đột nhiên quay đầu, con mắt băng lam hơi híp lại, tựa hồ đặc biệt băng lạnh, một cảm giác nguy cơ cường liệt không chút dự báo ập đến, tim Đằng đập mạnh suýt không khống chế được biến về hình thú. Cho đến khi Bạch quay đầu đi, uy áp đáng sợ đó mới biến mất.
Đằng sờ mồ hôi lạnh trên trán, vừa rồi, Bạch là đang… cảnh cáo hắn?
Nhưng tại sao chứ?
Vu Nặc lại không phải giống cái, hắn cũng sẽ không lừa y sinh con với mình, Bạch căng thẳng cái gì? Cứ làm như hắn giành giống cái của Bạch vậy!
Đợi đã, không đúng, Bạch cũng không thể sinh con với Ngô Nặc mà! Nhưng dáng vẻ Bạch vừa rồi, rõ ràng chính là đã xem Vu Nặc thành giống cái của mình!
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Thân là một thú nhân vô cùng thẳng, còn chưa khai trai, chỉ muốn tìm thú nhân giống cái sinh con, Đằng nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được đáp án.
Nồi sắt nấu ăn nhanh, sau khi về nhà, Ngô Nặc tùy tiện sắt chút khoai trắng tươi xào một nồi thịt đủ phân lượng, cùng với cháo Bạch nấu, ăn đủ ba chén, ăn no uống đủ, ngã lên giường liền ngủ.
Ngủ thẳng đến chiều, Ngô Nặc mới tỉnh dậy.
Bạch tay dài chân dài, ôm y chặt cứng, Ngô Nặc vừa động, Bạch liền mở mắt ra, đáy mắt trong suốt, căn bản không giống người một giây trước còn đang khò khò.
“Buông tôi ra, nên dậy làm việc rồi.”
Con mồi bọn Bạch mang về đã không còn tươi, cần phải nhanh chóng xử lý đem đi ướp. Các giống cái trong bộ lạc tuy đã học được cách làm sao ướp thịt muối, làm thịt khô, nhưng trước đó họ toàn là dùng động vật cỡ nhỏ như răng dài, chim thịt để luyện tay, lần này bọn Bạch mang về hầu như là động vật cỡ lớn hoặc mãnh thú cự đại, cần phải sắt thành miếng nhỏ rồi mới có thể ướp, các giống cái nói không chừng sẽ ướp nguyên con nguyên con, Ngô Nặc không tự đi xem làm sao có thể an tâm.
Bạch không thả tay ngược lại ôm càng chặt: “Không buông, Nặc, tôi ngày ngày nằm mơ đều mơ thấy cậu, cậu có từng mơ thấy tôi không?”
Ngô Nặc hơi ngẩng đầu, nhìn gương mặt như thiên sứ của Bạch, chân mày hắn hơi chau lại tựa hồ có chút bất an, tình cảm nóng rực thẳng thắn trong con mắt băng lam đã sắp tràn cả ra, tim Ngô Nặc không khỏi đập nhanh hơn mấy phần, miệng khô lưỡi nóng, đầu lưỡi bình thường nói năng lưu loát giờ cứ như bị mèo gặm mất phân nửa, ấp úng nói: “Từng… từng mơ thấy.”
“Khi tôi mơ thấy cậu,… đều có phản ứng, cậu thì sao?”
“…” Có thể không trả lời vấn đề này không?! Nhưng nhìn thấy trên gương mặt luôn cao lãnh của Bạch đột nhiên nở bùng nụ cười, thoáng chốc đó, như băng tuyết tan ra, như trăm hoa đua nở, Ngô Nặc cảm thấy tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, đầu óc trống rỗng, giống như bị mê hoặc, ngốc nghếch gật đầu.
Tiếp sau đó, Ngô tiểu Nặc thấy sắc mù đầu ngốc nghếch bị Bạch đại miêu trong trong ngoài ngoài ăn sạch sẽ, ngay cả bã xương cũng không chừa.
Bị gặm cả buổi chiều cộng thêm hơn nửa đêm, sáng hôm sau Ngô Nặc bị đói tới tỉnh, tỉnh lại, y phát hiện trừ bộ vị nào đó có hơi đau nhức ra, những chỗ khác trên người cư nhiên không có khó chịu gì quá lớn, ngay cả dấu ấn Bạch đại miêu cố ý để lại trên người y cũng biến mất sạch sẽ.
Lẽ nào mình thiên phú dị bẩm?
Ngô Nặc bị suy nghĩ của mình đánh cho trong non ngoài khét, sau đó, y tự tìm được lý do tốt hơn cho bản thân__ có lẽ đại khái chắc chắn là do luyện công pháp, y mới không có thiên phú dị bẩm gì hết nha. (╯‵口′)╯︵┻━┻
Tâm trạng Ngô Nặc không tốt, mặt phồng lên, tức phì phò đá Bạch một cái: “Lần sau, ông muốn ở trên!”
Bạch cong khóe môi, đáy mắt lấp lóe u quang, nhìn chằm chằm hai chân Ngô Nặc, thần sắc nghiêm túc chân thành nói: “Không cần lần sau, hiện tại có thể để cậu ở trên!”
“Thật sao?!”
Nhìn lông ngốc dựng lên trên đầu Ngô Nặc, Bạch dốc sức dùng hành động nói cho y biết, đàn ông mẹ nó đều là lừa đảo QAQ!
Lần này bọn Bạch về, mang theo đủ con mồi, đã không cần phải đến thảo nguyên săn động vật lạc đàn nữa, hơn nữa cho dù lúc này có đi, cũng không thể có thu hoạch nhiều như thế. Lại nói, mùa đông sắp tới rồi, có vài bộ lạc tích trữ không đủ thức ăn, chắc chắn sẽ không ngồi yên chờ chết, nhất định sẽ nảy ý xấu, mỗi năm đến lúc này, đều sẽ có rất nhiều bộ lạc nhỏ bị diệt.
Bộ lạc Trường Hà tuy xưng là bộ lạc lớn, nhưng thực lực chân chính thế nào, trong lòng mọi người đều rõ, nói không chừng đã có kẻ không có mắt đánh chủ ý lên người họ rồi.
Bộ lạc hiện tại không thiếu đồ tốt, thực lực lại không mạnh, một khi lộ chút tiếng gió nào, trong chốc lát sẽ triệu tai họa tới.
Nếu lúc này có người tới xâm chiếm, bộ lạc lại không có đủ chiến sĩ phòng thủ, kết cục không nghĩ cũng biết.
Dù sao thức ăn qua mùa đông đã đủ, các chiến sĩ ở lại bộ lạc phòng thủ, làm việc, có ý nghĩa hơn đi bắt thêm con mồi nhiều.
Dưới sự sắp xếp chung của thủ lĩnh và đại vu, chọn ra ba mươi chiến sĩ thú nhân bí mật vào Hắc Sắc sâm lâm, hiệp trợ nhóm Thạch Hổ đào muối tinh, vận chuyển muối tinh. Mười chiến sĩ thú nhân phụ trách thuần thú chọn ra mấy chục chiến sĩ thuần nhân điều khiển xe bò mới ra lò dẫn theo một phần nô lệ, đến vùng đất nguyền rủa nhặt than kéo than. Thú nhân còn lại, một nửa ở bộ lạc đào hầm, một nửa đến vùng đất tử vong giúp đào đất, nung gạch, vận chuyển gạch ngói về.
Có ba bốn trăm chiến sĩ này gia nhập, tiến độ các hạng công tác đều tăng lên rất nhiều.
Chớp mắt, hơn nửa tháng trôi qua.
Xe bò đã mang đợt than đá đầu tiên về vùng đất tử vong, mấy ngày trước, củi ở vùng đất tử vong đã đốt sạch, Tinh đã nói kỹ càng chuyện than cho mọi người từ trước.
Về lời đồn vùng đất nguyền rủa, mọi người ít nhiều đều có nghe tới, nhưng vừa nghe thấy quê nhà bộ lạc Viêm Hoàng của Vu Nặc luôn dùng loại đá đen này, mọi người mới thu lại tất cả lo lắng.
Lại thêm, trước đó không lâu mới chứng kiến một thần tích do Vu Nặc làm ra, trình độ tin tưởng mù quáng phục tùng mù quáng của mọi người đối với y lúc này hoàn toàn không thua đại vu. Nếu Vu Nặc đã nói bộ lạc siêu cấp cũng dùng than, tại sao bọn họ không thể dùng? Huống chi, Vu Nặc cũng đã nói, những người đốt than rồi chết, không phải vì bị rủa, mà là cách họ đốt than không đúng. Đá đen của vùng đất nguyền rủa căn bản không bị nguyền rủa gì, bọn họ còn gì phải sợ nữa?
Mấy hôm nay không có củi đốt lò, mọi người đều dồn hết sức làm phôi gạch, phôi ngói, đào hầm mới.
Than vừa được kéo về, Tinh đã khẩn cấp bảo người dùng.
Thời gian này đốt lò nhiều lần rồi, trước lạ sau quen, mọi người đã tích lũy không ít kinh nghiệm kỹ xảo, rất nhanh, mọi người đã nắm được bí quyết dùng than đốt lò.
Đợt gạch ngói đầu tiên dùng than đun ra, màu sắc không phải rất tốt, đợt thứ hai hầu như đã đuổi kịp hiệu quả khi nung bằng củi, đợi đợt thứ ba ra lò, cục gạch màu chàm có bề mặt trơn mịn như ngọc, dường như được một màn nước trong suốt bao phủ, dưới ánh mặt trời, phản xạ ra ánh sáng năm màu, vô cùng xinh đẹp. Miếng ngói tuy vẫn màu xanh, nhưng độ trong cực cao, cách một miếng ngói cũng có thể nhìn thấy bóng người không xa, so với những trang sức họ nung ra lúc trước còn tinh xảo, còn đẹp hơn.
Nung đủ tám lò, ngày đêm không nghỉ, gạch ngói đất dính thông qua xe bò cuồn cuộn vận chuyển về bộ lạc.
Rất nhanh, đợi sau khi hầm trong bộ lạc đã đào xong, nhân thủ vốn đào hầm, toàn bộ được phái đi xây nhà, một hai trăm người cùng làm việc, ngắn ngủi mười mấy ngày, trong bộ lạc đã có thêm năm sáu ngôi nhà gạch ngói ra hình ra dạng.
Vì phải làm gấp, tuy mọi người đã càng lúc càng có kinh nghiệm, nhà mới xây lên lại không tốt hơn nhà của Ngô Nặc và Bạch bao nhiêu, vẫn thô sần đơn giản, nhưng cho dù thế, chỉ cần có thể vào ở nhà mới, bọn họ đã rất thỏa mãn.
Thịt muối đã ướp xong, thịt khô đã hun xong, phân phối theo đẳng cấp chiến sĩ, nhân số mỗi nhà, người ta có nhà mới, học theo Ngô Nặc, lấy dây thừng buộc số thịt này lại treo trên xà ngang ở nhà bếp, mỗi lần vén rèm da thú lên, nhìn thịt đầy phòng trong nhà mới, độ thỏa mãn trong lòng khỏi phải nhắc.
Trừ thịt, khoai trắng đào ra chọn đi những củ bị đào hư và giữ giống cũng lục tục phân phối.
Sản lượng khoai trắng cao hơn dự tính của Ngô Nặc quá nhiều, ruộng khoai trắng mới chỉ đào hơn một nửa, hầm ngầm lớn lớn nhỏ nhỏ của mỗi nhà mỗi hộ đều đã bị khoai trắng nhét đầy. Có vài gia đình nhân khẩu đông, được chia một hai chục ngàn cân khoai trắng, nhà thuần nhân ba người nhân khẩu ít cũng được chia trên năm sáu ngàn cân, cho dù mùa đông năm nay đặc biệt dài, chỉ với số khoai trắng trong hầm, mọi người cũng không cần phải lo sẽ đói bụng. Huống chi còn có số trong ruộng chưa đào?
Hầm trong nhà cư dân không chứa nổi nữa, Ngô Nặc chỉ có thể gọi mấy người đã phái đi xây nhà trở lại đào hầm, những hầm đất mới đào này lớn nhỏ giống nhau thống nhất tập trung ở một chỗ. Khoai trắng cất trong này, coi như là tài sản tập thể của bộ lạc, do bộ lạc thống nhất trông coi, phân phối, từ một ý nghĩa nào đó mà nói, cũng coi như là lương thực dự trữ chiến lược của bộ lạc.
Cứ thế, còn giúp Ngô Nặc giải quyết được một phiền phức.
Vì lần này số nô lệ họ mới đổi về, trừ một vài thiểu số, phần lớn đều là dùng vật tư chung của bộ lạc để đổi. Trong mùa đông, nô lệ gần như không có việc gì làm, nhà ai có thể vui vẻ nuôi không mấy miệng ăn? So với cưỡng chế phân phối số nô lệ này, còn không bằng để họ tiếp tục là tài sản chung của bộ lạc, sau này muốn an bài việc gì cho họ làm, cũng tiện hơn, càng dễ chỉ huy điều phối hơn nô lệ riêng của nhà chiến sĩ thú nhân.
Vốn Ngô Nặc vẫn chỉ mới có suy nghĩ sơ bộ về chuyện này, hiện tại có nhiều ‘lương thực dự trữ chiến lược’ như thế, chướng ngại lớn nhất để suy nghĩ trở thành hiện thực cũng biến mất.
Mà những nô lệ lần đầu tiên chứng kiến thần tích, kinh ngạc trợn tròn mắt không chớp lấy một cái, miệng há thật to, cổ họng dường như bị bàn tay lớn vô hình bóp chặt, không phát ra chút âm thanh nào.
Trên bờ sông quỳ đầy người, chỉ có nước sông róc rách, gió đêm vù vù, không nghe được nửa tiếng người.
Đợi đến khi chiếc xe bò cuối cùng xuất hiện, Ngô Nặc lại lần nữa khấu tạ thần linh.
Lúc này, tất cả mọi người giống như đã bị ấn nút tạm dừng lại lần nữa được kích hoạt, toàn bộ cũng noi theo Ngô Nặc khấu tạ thần linh từ tận đáy lòng, vô cùng thành kính.
Âm thanh hỗn tạp dần trở nên chỉnh tề nhất thống, vô số âm thanh cuồng nhiệt ngưng tụ lại, hình thành một sức mạnh lay động núi sông chấn động lòng người __ “Thần thú phù hộ, chúng tôi nguyện lấy máu tươi của mình, thân thể của mình, linh hồn của mình, cả đời thờ phụng thần thú!”
Lặp đi lặp lại, kèm với tiếng gào hưng phấn vui sướng của thú nhân, ánh trăng trong vắt rọi xuống, dường như mỗi người đều được tắm mình trong thần quang.
Giờ phút này, mỗi người tại đây, cho dù là nô lệ ti tiện nhất thấp hèn nhất, cũng tận đáy lòng cảm thấy kiêu ngạo, tự hào vì mình là một phần tử của bộ lạc Trường Hà, của bộ lạc được thần linh chiếu cố.
Giờ phút này, cả bộ lạc đều được màn thần tích này giúp đoàn kết lại với nhau, đồng tâm hiệp lực vững như thành đồng.
Giờ phút này, tuy Ngô Nặc vẫn chưa chính thức trở thành đại vu của bộ lạc, nhưng y đã tạo nên thần tích, địa vị uy vọng trong lòng tất cả mọi người đã chỉ thua kém lão đại vu Vu Quyền và thần linh, ngay cả thủ lĩnh cũng phải xếp sau.
Ngô Nặc không phải một người hư vinh, nhưng lúc này, đối diện với ánh mắt kích động cuồng nhiệt, sùng bái mù quáng, tín phục thành khẩn của mọi người, trong lòng y bất giác dâng lên một luồng nhiệt lưu đảo khắp toàn thân, huyết dịch cũng theo đó sôi sục.
Tóm lại, hai ba chục ngàn điểm tích phân của y, không tiêu vô ích.
Đợi đã, xe bò là y bỏ nhiều tiền mua về, thần tích là y tốn tâm tư làm ra, mấy thổ dân này cuối cùng lại cảm tạ tên thần linh mù mịt không biết thật giả, mẹ nó, quả thật là thiệt lớn rồi! (╯‵口′)╯︵┻━┻
Ngô tiểu Nặc vốn còn đang phình lên, kết quả thời khắc quan trọng bị chích cho một kim, liền giống như quả bóng bị chích lủng, víu một tiếng, chỉ còn lại đầy bụng nghẹn khuất.
Càng nghẹn khuất hơn là, theo tình thế hiện tại, chỉ sợ nguyên tối nay cũng phải trải qua ở đây.
Dự liệu của Ngô Nặc không sai, mọi người vẫn ở mãi bên bờ sông khấn vái đến khi đường chân trời hiện màu trắng bụng cá, mới kết thúc.
Ngô Nặc mượn thần dụ, nói tác dụng và cách dùng của xe bò cho các chiến sĩ thú nhân phụ trách thuần hóa bò man một lượt. Kim Đồng lập tức để người đi lùa một con bò man ôn thuận nhất qua đây, thú nhân cẩn thận cột xe bò vào người nó. Vừa bắt đầu bò man còn không quen, muốn hất bỏ trói buộc trên người, nhưng bị thú nhân hung hăng quất cho mấy roi, lại đút cho mấy củ khoai trắng đào hư, bò man cuối cùng nhận mệnh.
Thú nhân ngồi trên xe bò, dùng roi và khẩu lệnh đơn giản thúc bò man chạy nhanh đi, đám nhóc thấy thích, lũ lượt làm nũng lăn lộn quậy phá muốn lên xe bò. Ngô Nặc bị chúng quấn hết cách, chỉ có thể bảo thú nhân dừng xe lại, đám nhóc lập tức nhảy hết lên xe, đợi chúng ngồi vững rồi, thú nhân nhẹ gầm một tiếng, roi nhẹ chạm vào bụng bò man, bò man lập tức kéo xe chạy, dưới thúc giục không ngừng của thú nhân, bò man càng chạy càng nhanh.
Đám nhóc lần đầu tiên ngồi xe, hưng phấn muốn chết, cả đám nhịn không được xé họng kêu ngao ngao.
Cuồng chạy mấy vòng trên đất hoang bằng phẳng, có vài đứa nhóc càng lúc càng hưng phấn, có vài đứa sắc mặt dần tái đi, đợi xe dừng lại, nhảy xuống, có mấy đứa ôm bụng ói òng ọc.
Chiến sĩ thú nhân bị dọa, vội hỏi Ngô Nặc: “Vu Nặc đại nhân, đây là sao vậy? Mấy đứa nhỏ này có phải bị bệnh hay không?” Hay là do mạo phạm thần thú, bị thần thú trừng phạt? Nghĩ đến khả năng sau, gương mặt màu cổ đồng của chiến sĩ thú nhân cũng tái đi vài phần.
Ngô Nặc khoát tay nói: “Đừng lo, bọn chúng chỉ say xe mà thôi.” Ngô Nặc không say xe, nhưng từng thấy không ít người say xe, tuy y thấy toàn là say xe hơi, chưa từng thấy say xe bò, nhưng chứng bệnh của đám nhóc này giống hệt người say xe hơi, trừ say xe, Ngô Nặc không nghĩ ra đám nhóc còn khỏe mạnh hơn bê man này có thể có bệnh khác.
“Say xe?” Vừa nghe không phải là trừng phạt của thần linh, chiến sĩ thú nhân liền yên tâm, hắn hiếu kỳ hỏi: “Say xe là gì? Có thể trị không?”
“Phần lớn mọi người chỉ là lần đầu tiên ngồi xe không thích ứng mà thôi, ngồi thêm vài lần sẽ tốt, chỉ có ai bị nặng mới cần uống vu dược.”
“Là vậy à.” Chiến sĩ thú nhân tỉnh ngộ, ánh mắt nhìn Ngô Nặc bất giác tràn đầy sùng bái__ không hổ là người thừa kế huyết mạch đại vu của bộ lạc siêu cấp, Vu Nặc đại nhân biết thật nhiều.
Ngô Nặc cười cười không nói.
Bạch về nhà một chuyến, nấu xong cháo, trở lại, đúng lúc thấy hết màn này, lửa trong lòng ầm một tiếng bốc thật cao, hắn bước vội sang, sắc mặt ôn hòa kéo tay Ngô Nặc nói: “Nặc, về nhà, cháo nấu xong rồi, tôi đói rồi.”
“Ừ, đúng lúc tôi cũng đói, hơn nữa rất buồn ngủ, cậu xem dưới mắt tôi có phải đã sưng lên rồi?”
“Có chút, trở về ăn chút đồ, ngủ một giấc.”
“Ừ.” Ngô Nặc quay đầu nói với chiến sĩ thú nhân: “Đằng, tôi và Bạch về trước, đám nhóc và xe bò này giao cho anh.”
Đằng vội vã gật đầu đáp lời, đưa mắt nhìn hai người đi xa, hắn đang chuẩn bị quay sang xem mấy đứa ói lợi hại nhất, Bạch đột nhiên quay đầu, con mắt băng lam hơi híp lại, tựa hồ đặc biệt băng lạnh, một cảm giác nguy cơ cường liệt không chút dự báo ập đến, tim Đằng đập mạnh suýt không khống chế được biến về hình thú. Cho đến khi Bạch quay đầu đi, uy áp đáng sợ đó mới biến mất.
Đằng sờ mồ hôi lạnh trên trán, vừa rồi, Bạch là đang… cảnh cáo hắn?
Nhưng tại sao chứ?
Vu Nặc lại không phải giống cái, hắn cũng sẽ không lừa y sinh con với mình, Bạch căng thẳng cái gì? Cứ làm như hắn giành giống cái của Bạch vậy!
Đợi đã, không đúng, Bạch cũng không thể sinh con với Ngô Nặc mà! Nhưng dáng vẻ Bạch vừa rồi, rõ ràng chính là đã xem Vu Nặc thành giống cái của mình!
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Thân là một thú nhân vô cùng thẳng, còn chưa khai trai, chỉ muốn tìm thú nhân giống cái sinh con, Đằng nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được đáp án.
Nồi sắt nấu ăn nhanh, sau khi về nhà, Ngô Nặc tùy tiện sắt chút khoai trắng tươi xào một nồi thịt đủ phân lượng, cùng với cháo Bạch nấu, ăn đủ ba chén, ăn no uống đủ, ngã lên giường liền ngủ.
Ngủ thẳng đến chiều, Ngô Nặc mới tỉnh dậy.
Bạch tay dài chân dài, ôm y chặt cứng, Ngô Nặc vừa động, Bạch liền mở mắt ra, đáy mắt trong suốt, căn bản không giống người một giây trước còn đang khò khò.
“Buông tôi ra, nên dậy làm việc rồi.”
Con mồi bọn Bạch mang về đã không còn tươi, cần phải nhanh chóng xử lý đem đi ướp. Các giống cái trong bộ lạc tuy đã học được cách làm sao ướp thịt muối, làm thịt khô, nhưng trước đó họ toàn là dùng động vật cỡ nhỏ như răng dài, chim thịt để luyện tay, lần này bọn Bạch mang về hầu như là động vật cỡ lớn hoặc mãnh thú cự đại, cần phải sắt thành miếng nhỏ rồi mới có thể ướp, các giống cái nói không chừng sẽ ướp nguyên con nguyên con, Ngô Nặc không tự đi xem làm sao có thể an tâm.
Bạch không thả tay ngược lại ôm càng chặt: “Không buông, Nặc, tôi ngày ngày nằm mơ đều mơ thấy cậu, cậu có từng mơ thấy tôi không?”
Ngô Nặc hơi ngẩng đầu, nhìn gương mặt như thiên sứ của Bạch, chân mày hắn hơi chau lại tựa hồ có chút bất an, tình cảm nóng rực thẳng thắn trong con mắt băng lam đã sắp tràn cả ra, tim Ngô Nặc không khỏi đập nhanh hơn mấy phần, miệng khô lưỡi nóng, đầu lưỡi bình thường nói năng lưu loát giờ cứ như bị mèo gặm mất phân nửa, ấp úng nói: “Từng… từng mơ thấy.”
“Khi tôi mơ thấy cậu,… đều có phản ứng, cậu thì sao?”
“…” Có thể không trả lời vấn đề này không?! Nhưng nhìn thấy trên gương mặt luôn cao lãnh của Bạch đột nhiên nở bùng nụ cười, thoáng chốc đó, như băng tuyết tan ra, như trăm hoa đua nở, Ngô Nặc cảm thấy tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, đầu óc trống rỗng, giống như bị mê hoặc, ngốc nghếch gật đầu.
Tiếp sau đó, Ngô tiểu Nặc thấy sắc mù đầu ngốc nghếch bị Bạch đại miêu trong trong ngoài ngoài ăn sạch sẽ, ngay cả bã xương cũng không chừa.
Bị gặm cả buổi chiều cộng thêm hơn nửa đêm, sáng hôm sau Ngô Nặc bị đói tới tỉnh, tỉnh lại, y phát hiện trừ bộ vị nào đó có hơi đau nhức ra, những chỗ khác trên người cư nhiên không có khó chịu gì quá lớn, ngay cả dấu ấn Bạch đại miêu cố ý để lại trên người y cũng biến mất sạch sẽ.
Lẽ nào mình thiên phú dị bẩm?
Ngô Nặc bị suy nghĩ của mình đánh cho trong non ngoài khét, sau đó, y tự tìm được lý do tốt hơn cho bản thân__ có lẽ đại khái chắc chắn là do luyện công pháp, y mới không có thiên phú dị bẩm gì hết nha. (╯‵口′)╯︵┻━┻
Tâm trạng Ngô Nặc không tốt, mặt phồng lên, tức phì phò đá Bạch một cái: “Lần sau, ông muốn ở trên!”
Bạch cong khóe môi, đáy mắt lấp lóe u quang, nhìn chằm chằm hai chân Ngô Nặc, thần sắc nghiêm túc chân thành nói: “Không cần lần sau, hiện tại có thể để cậu ở trên!”
“Thật sao?!”
Nhìn lông ngốc dựng lên trên đầu Ngô Nặc, Bạch dốc sức dùng hành động nói cho y biết, đàn ông mẹ nó đều là lừa đảo QAQ!
Lần này bọn Bạch về, mang theo đủ con mồi, đã không cần phải đến thảo nguyên săn động vật lạc đàn nữa, hơn nữa cho dù lúc này có đi, cũng không thể có thu hoạch nhiều như thế. Lại nói, mùa đông sắp tới rồi, có vài bộ lạc tích trữ không đủ thức ăn, chắc chắn sẽ không ngồi yên chờ chết, nhất định sẽ nảy ý xấu, mỗi năm đến lúc này, đều sẽ có rất nhiều bộ lạc nhỏ bị diệt.
Bộ lạc Trường Hà tuy xưng là bộ lạc lớn, nhưng thực lực chân chính thế nào, trong lòng mọi người đều rõ, nói không chừng đã có kẻ không có mắt đánh chủ ý lên người họ rồi.
Bộ lạc hiện tại không thiếu đồ tốt, thực lực lại không mạnh, một khi lộ chút tiếng gió nào, trong chốc lát sẽ triệu tai họa tới.
Nếu lúc này có người tới xâm chiếm, bộ lạc lại không có đủ chiến sĩ phòng thủ, kết cục không nghĩ cũng biết.
Dù sao thức ăn qua mùa đông đã đủ, các chiến sĩ ở lại bộ lạc phòng thủ, làm việc, có ý nghĩa hơn đi bắt thêm con mồi nhiều.
Dưới sự sắp xếp chung của thủ lĩnh và đại vu, chọn ra ba mươi chiến sĩ thú nhân bí mật vào Hắc Sắc sâm lâm, hiệp trợ nhóm Thạch Hổ đào muối tinh, vận chuyển muối tinh. Mười chiến sĩ thú nhân phụ trách thuần thú chọn ra mấy chục chiến sĩ thuần nhân điều khiển xe bò mới ra lò dẫn theo một phần nô lệ, đến vùng đất nguyền rủa nhặt than kéo than. Thú nhân còn lại, một nửa ở bộ lạc đào hầm, một nửa đến vùng đất tử vong giúp đào đất, nung gạch, vận chuyển gạch ngói về.
Có ba bốn trăm chiến sĩ này gia nhập, tiến độ các hạng công tác đều tăng lên rất nhiều.
Chớp mắt, hơn nửa tháng trôi qua.
Xe bò đã mang đợt than đá đầu tiên về vùng đất tử vong, mấy ngày trước, củi ở vùng đất tử vong đã đốt sạch, Tinh đã nói kỹ càng chuyện than cho mọi người từ trước.
Về lời đồn vùng đất nguyền rủa, mọi người ít nhiều đều có nghe tới, nhưng vừa nghe thấy quê nhà bộ lạc Viêm Hoàng của Vu Nặc luôn dùng loại đá đen này, mọi người mới thu lại tất cả lo lắng.
Lại thêm, trước đó không lâu mới chứng kiến một thần tích do Vu Nặc làm ra, trình độ tin tưởng mù quáng phục tùng mù quáng của mọi người đối với y lúc này hoàn toàn không thua đại vu. Nếu Vu Nặc đã nói bộ lạc siêu cấp cũng dùng than, tại sao bọn họ không thể dùng? Huống chi, Vu Nặc cũng đã nói, những người đốt than rồi chết, không phải vì bị rủa, mà là cách họ đốt than không đúng. Đá đen của vùng đất nguyền rủa căn bản không bị nguyền rủa gì, bọn họ còn gì phải sợ nữa?
Mấy hôm nay không có củi đốt lò, mọi người đều dồn hết sức làm phôi gạch, phôi ngói, đào hầm mới.
Than vừa được kéo về, Tinh đã khẩn cấp bảo người dùng.
Thời gian này đốt lò nhiều lần rồi, trước lạ sau quen, mọi người đã tích lũy không ít kinh nghiệm kỹ xảo, rất nhanh, mọi người đã nắm được bí quyết dùng than đốt lò.
Đợt gạch ngói đầu tiên dùng than đun ra, màu sắc không phải rất tốt, đợt thứ hai hầu như đã đuổi kịp hiệu quả khi nung bằng củi, đợi đợt thứ ba ra lò, cục gạch màu chàm có bề mặt trơn mịn như ngọc, dường như được một màn nước trong suốt bao phủ, dưới ánh mặt trời, phản xạ ra ánh sáng năm màu, vô cùng xinh đẹp. Miếng ngói tuy vẫn màu xanh, nhưng độ trong cực cao, cách một miếng ngói cũng có thể nhìn thấy bóng người không xa, so với những trang sức họ nung ra lúc trước còn tinh xảo, còn đẹp hơn.
Nung đủ tám lò, ngày đêm không nghỉ, gạch ngói đất dính thông qua xe bò cuồn cuộn vận chuyển về bộ lạc.
Rất nhanh, đợi sau khi hầm trong bộ lạc đã đào xong, nhân thủ vốn đào hầm, toàn bộ được phái đi xây nhà, một hai trăm người cùng làm việc, ngắn ngủi mười mấy ngày, trong bộ lạc đã có thêm năm sáu ngôi nhà gạch ngói ra hình ra dạng.
Vì phải làm gấp, tuy mọi người đã càng lúc càng có kinh nghiệm, nhà mới xây lên lại không tốt hơn nhà của Ngô Nặc và Bạch bao nhiêu, vẫn thô sần đơn giản, nhưng cho dù thế, chỉ cần có thể vào ở nhà mới, bọn họ đã rất thỏa mãn.
Thịt muối đã ướp xong, thịt khô đã hun xong, phân phối theo đẳng cấp chiến sĩ, nhân số mỗi nhà, người ta có nhà mới, học theo Ngô Nặc, lấy dây thừng buộc số thịt này lại treo trên xà ngang ở nhà bếp, mỗi lần vén rèm da thú lên, nhìn thịt đầy phòng trong nhà mới, độ thỏa mãn trong lòng khỏi phải nhắc.
Trừ thịt, khoai trắng đào ra chọn đi những củ bị đào hư và giữ giống cũng lục tục phân phối.
Sản lượng khoai trắng cao hơn dự tính của Ngô Nặc quá nhiều, ruộng khoai trắng mới chỉ đào hơn một nửa, hầm ngầm lớn lớn nhỏ nhỏ của mỗi nhà mỗi hộ đều đã bị khoai trắng nhét đầy. Có vài gia đình nhân khẩu đông, được chia một hai chục ngàn cân khoai trắng, nhà thuần nhân ba người nhân khẩu ít cũng được chia trên năm sáu ngàn cân, cho dù mùa đông năm nay đặc biệt dài, chỉ với số khoai trắng trong hầm, mọi người cũng không cần phải lo sẽ đói bụng. Huống chi còn có số trong ruộng chưa đào?
Hầm trong nhà cư dân không chứa nổi nữa, Ngô Nặc chỉ có thể gọi mấy người đã phái đi xây nhà trở lại đào hầm, những hầm đất mới đào này lớn nhỏ giống nhau thống nhất tập trung ở một chỗ. Khoai trắng cất trong này, coi như là tài sản tập thể của bộ lạc, do bộ lạc thống nhất trông coi, phân phối, từ một ý nghĩa nào đó mà nói, cũng coi như là lương thực dự trữ chiến lược của bộ lạc.
Cứ thế, còn giúp Ngô Nặc giải quyết được một phiền phức.
Vì lần này số nô lệ họ mới đổi về, trừ một vài thiểu số, phần lớn đều là dùng vật tư chung của bộ lạc để đổi. Trong mùa đông, nô lệ gần như không có việc gì làm, nhà ai có thể vui vẻ nuôi không mấy miệng ăn? So với cưỡng chế phân phối số nô lệ này, còn không bằng để họ tiếp tục là tài sản chung của bộ lạc, sau này muốn an bài việc gì cho họ làm, cũng tiện hơn, càng dễ chỉ huy điều phối hơn nô lệ riêng của nhà chiến sĩ thú nhân.
Vốn Ngô Nặc vẫn chỉ mới có suy nghĩ sơ bộ về chuyện này, hiện tại có nhiều ‘lương thực dự trữ chiến lược’ như thế, chướng ngại lớn nhất để suy nghĩ trở thành hiện thực cũng biến mất.