Chương : 20
Rằm tháng Tám hằng năm nhà chồng tôi có giỗ lớn, bà con dòng họ khắp nơi đổ về ăn giỗ. Tờ mờ 4 giờ sáng, má chồng tôi đã giục đám con dâu dậy sớm phụ đi chợ. Lúc tôi dậy đã gần 4 giờ rưỡi, dưới bếp đông đúc một nhà. Thấy tôi xuống mấy người súm lại gọi một tiếng "Mợ Tư" mà làm tôi hết hồn. Eo, vinh hạnh dữ thần, đây là đãi ngộ của Mợ Tư sao?!
Út Nhàn xuống sau tôi, lúc cô ấy xuống mọi người cũng gọi một tiếng "Mợ Năm" mà trái lại với tôi, Út Nhàn dáng vẻ ung dung cao quý ngời ngời. Mà thiệt ra thì cũng đúng, Út Nhàn với chị Thắm xuất thân coi như danh gia rồi. Chỉ mỗi mình tôi là nhà tranh vách lá hỏi sao không khác biệt cho được. Khổ.
Thấy tôi đứng lớ ngớ, má chồng tôi vỗ vai tôi cái "bộp", bà cau mày nói:
- Lài... đứng đần ra gì kỳ vậy con, coi ra phụ mọi người đi.
Tôi "dạ" một tiếng sau đó cũng nhanh chóng hòa nhập vào chỗ người "họ hàng", mà thiệt thì cũng không có gì làm, má chồng tôi chỉ là ra oai một chút chứ bao nhiêu việc mọi người làm hết rồi, tôi không biết phải làm cái gì luôn.
Chị Thắm là dâu lớn, chị quen biết nhiều người nên nói chuyện cũng rôm rả, tôi với Út Nhàn có biết gì ai đâu nên hai đứa đứng nhìn nhau rồi cười hề hề cho có chuyện mần.
Trời sáng mọi người trong nhà cũng luôn tay luôn chân, tôi vì không rành nấu đám nên chạy lên nhà trên theo Phong làm mấy việc vặt. Ngó tới ngó lui mấy bận từ sáng tới giờ không thấy anh Ba Thành, tôi mới hỏi Phong:
- Anh Ba đâu rồi anh sao sáng giờ em không thấy?
Phong đang sắp mấy cái bánh vào mâm cúng, anh trả lời:
- Anh không biết, hình như đêm qua anh Thành cũng không có về. Ba đang cằn nhằn từ sáng tới giờ, anh với Út Đạt cũng vì vậy mà bị rầy từ sáng.
Tôi gật gù:
- Vậy ra mấy anh em anh vẫn còn sợ ba quá hen.
Phong quay sang nhìn tôi, anh cười cười:
- Cũng tùy trường hợp chứ như hôm nay giỗ quải lớn trong năm mà thiếu mặt thì không bị chửi cũng lạ.
Tôi ra vẻ hiểu biết:
- Ồ vậy à?
Phong lườm nguýt, anh véo véo mũi tôi rồi thì thầm bên tai:
- Ý em là gì đừng tưởng anh không biết....thấy em khó ưa như vậy chắc chắn tối nay phải để em biết mùi lợi hại là ngửi như thế nào...
Tôi nghe anh nói mà mặt đỏ tía tai, quái nhà anh suốt ngày chỉ nghĩ đến mấy chuyện ân ái.
Thấy tôi đỏ mặt, Phong cười rạng rỡ xách túi bánh đi chỗ khác không thèm ngó tới tôi cái nào. Mẹ...người gì đâu chỉ biết chọc ghẹo tôi là giỏi.
Tôi liếc ngang liếc dọc Phong mấy bận, đang định đi xuống nhà sau thì nghe giọng chị Thắm từ sau đi đến lảnh lót:
- Ui chu choa vợ chồng chú Tư với em dâu cứ như bồ bịch vậy đó đa. Khéo ai nhìn vô tưởng hai người mới quên luôn đó hen.
Tôi nghe tiếng chị Thắm nói mà thấy muốn làm mệt, công nhận chị Thắm đã xấu tính xấu nết mà còn được cái ngày càng vô duyên. Vợ chồng người ta không vui vẻ như vậy chẳng lẽ để giống như vợ chồng chị, cơm không lành canh không ngọt hay sao. Kỳ cục.
Tôi cười cười, nhàn nhạt trả lời:
- Dạ còn trẻ thì phải vậy chứ chị Thắm, chứ vợ chồng mà từ sáng tới tối không nói với nhau câu nào thì sống sao đặng.
Chị Thắm nhìn tôi, tôi biết chị ta hiểu ý tôi nói, tôi thấy chị coi bộ tức lắm nhưng không nói ngay lại được. Chị bưng ấm trà đặt xuống bàn giữa, chị cười nói:
- Ừ thì vợ chồng nên vậy nhưng mà lớn rồi dè chừng chút chứ cứ cà rỡn vậy cũng đâu hay ho gì đâu em. Trong nhà mình biết không sao chứ để người ngoài người ta ngó vô người ta không biết người ta cười cho thúi đầu.
Tôi khinh bỉ trong lòng mấy bận, cái này đúng nghĩa trâu buộc ghét trâu ăn nè. Thấy vợ chồng người ta vui vẻ hòa thuận cái ganh tỵ gang ghét. Thiệt đúng là xã hội muôn hình muôn vẻ con người.
Tôi định lên tiếng bật lại thì nghe tiếng Phong trầm trầm uy nghiêm.
- Có cái chi mà cười hả chị Ba, vợ chồng tôi đó giờ vậy ai cười kêu ra đây gặp tôi. Chuyện nhà mình lo chưa hết đi tọc mạch chuyện người khác làm gì, có làm mình hạnh phúc hơn không. Nghe chị Ba nói công nhận thấy mắc cười, công nhận miệng thiên hạ miệng heo miệng bò cái gì nói cũng được.
Trời ơi, anh ơi anh nói hay quá!!!
Nghe Phong bật lại chị Thắm mấy cái mà tôi hả dạ ghê gớm. Đó, muốn trị mụ Thắm là phải nói cỡ đó mới vừa với chị ta.
Chị Thắm giận tái mặt mũi nhưng không có nói lại Phong. Ở nhà này chị Thắm ngang ngược với đám đàn bà tụi tôi được chứ đụng đến Phong hay Đạt gì cũng không có được nên mặc dù biết Phong nói thẳng chị Thắm chứ chị Thắm cũng đâu dám nói câu nào.
Tôi cười thầm trong lòng, nhìn nhìn về phía Phong rồi len lén giơ ngón cái lên biểu hiện thái độ hài lòng. Phong gật gật đầu, ý anh bảo "yên tâm, tin ở anh" haha thích quá đi mất ông chồng này.
Gần 10 giờ anh Ba Thành mới về, lúc anh về ba chồng tôi mặt nặng mày nhẹ nhưng cũng không trách nhiều. Chị Thắm thì tưởng chừng vui khi thấy chồng về, ai dè anh Ba Thành về dẫn theo một cô trẻ măng lại còn đẹp gái nữa. Nghe anh Ba giới thiệu cô này là đối tác làm ăn, đang đi bàn việc cho công ty sẵn anh Ba mời về nhà đặng biết nhà tạo thêm mối quan hệ.
Mà hình như là đối tác làm ăn thiệt, tôi thấy ba chồng tôi tiếp đón cũng nồng hậu lắm, e là không phải bậy bạ gì.
Thắp nhang xong xuôi đợi nhang tàn, ba chồng tôi thông báo nhập tiệc. Khách khứa đông lắm vì là giỗ lớn trong năm mà. Tôi với Út Nhàn cũng không có ngồi bàn ăn mà đi tiếp đãi phụ má chồng tôi. Mấy dịp giỗ đám này má Vũ không có ra mà hôm nay bà cũng đi đâu không có ở nhà.
Tầm quá trưa, tôi thấy chị Thắm mặt mày xanh lè đi đi lại lại. Không biết có vụ gì, đang định đi lại hỏi thì thấy chị Thắm ngoắc ngoắc tay biểu tôi lại. Tôi mới đi lại chỗ chị Thắm, hỏi nhỏ:
- Có chuyện gì hả chị?
Đúng lúc Út Nhàn cũng đi đến, chị Thắm kéo tay Út Nhàn lại luôn. Kéo bọn tôi lại, chị nói nhỏ vào tai:
- Anh Ba đang hú hí với con nhỏ tóc vàng khi nãy, hai đứa đi theo chị, có gì ngăn chị lại chứ không chị sợ chị làm liều.
Tôi cảm nhận được chị Thắm vừa nói vừa run, tự dưng thấy cũng thương cho chị. Gì thì gì chứ anh Ba làm vậy là bậy bạ quá rồi còn gì.
Tôi ngước mắt lên nhìn Út Nhàn, Út Nhàn cũng nhìn tôi. Thấy hai bọn tôi nhìn nhau, chị Thắm chắc bực, buông tụi tôi ra, chị nói:
- Nếu hai em sợ thì để chị đi một mình chứ chồng con vậy chị ham không nổi nữa.
Tôi nghĩ nghĩ để chị đi một mình lỡ mà có chuyện gì thì tôi cũng bị liên lụy. Mà quan trọng hơn là sợ chị Thắm giận quá làm chuyện bậy bạ thì ch.ết nữa. Thấy chị sắp đi thiệt, tôi kéo tay chị, nói:
- Để em đi chung, cái gì cũng từ từ bình tĩnh nha chị Thắm.
Chắc thấy tôi chịu đi, Út Nhàn cũng gật đầu, cô ấy nói theo:
- Chị Tư nói phải, mình mà bậy bạ là thiệt mình. Giờ họ đang ở đây thì chị coi như trên một nước rồi đừng có làm liều nha chị Ba.
Chị Thắm gật đầu, nói rồi ba chị em kéo nhau ra sau vườn đi " bắt ghen " tại trận.
Chị Thắm đi trước tôi với Út Nhàn đi theo sau, lúc ra đến vườn sau cây đào gần xích đu tôi thấy anh Ba với cô gái hồi nãy đang đứng đó, có điều chỉ là đứng chung thôi chứ không thấy làm chuyện gì thân mật.
Tôi thấy chị Thắm mặt xanh hết rồi, tôi kéo tay chị, nói nhỏ:
- Chị Thắm từ từ, em thấy không có giống đang hú hí.
Chị Thắm nghe tôi nói thì gắt gỏng:
- Không giống cái gì, không phải chồng em nên em không thấy giống là phải rồi.
Út Nhàn cũng lên tiếng:
- Thiệt mà chị Ba, em thấy giống nói chuyện hơn là hú hí. Anh Ba còn đứng chừa khoảng cách ra luôn kìa.
Một mình tôi nói thì chắc không thuyết phục nhưng bây giờ thêm Út Nhàn nữa chắc là ổn được chút. Ba bọn tôi đứng núp sau cây xoài, đứng đây là quan sát được hết chỗ đằng anh Ba Thành. Đứng hồi lâu cũng không thấy gì khác đang định khuyên chị Thắm đi vô thì tự dưng anh Ba nhào đến chỗ cô gái kia, hai người ôm nhau cứng ngắt. Trời mẹ ơi, chị Thắm bung chạy đến chỗ anh Ba Thành...nhưng mà... anh Ba là bị vấp rễ cây mà... thôi không xong rồi... không xong rồi.
Thấy chị Thắm bung chạy, tôi hét lên cũng chạy theo chị:
- Chị Thắm đừng làm bậy....
"Bốp bốp bốp", tôi thấy chị Thắm kéo cô gái kia ra, chị vung tay tát ba bốn cái vào mặt cô gái kia. Chị đánh nhanh đến nỗi mà anh Ba Thành cũng can không kịp. Lúc tôi với Út Nhàn chạy đến thì mặt cô gái kia in mấy dấu tay đỏ lòm.
Anh Ba Thành giận tím mặt, anh đỡ lấy cô gái kia, hỏi han:
- Cô có sao không, có đau không?
Chị Thắm thấy anh Ba Thành quan tâm cô gái kia chị càng điên tiết. Chị nắm kéo tay cô gái tóc vàng kia lại, tôi không biết chị muốn làm gì nên định ôm chị lại trước. Không hiểu xui xẻo kiểu gì tôi lại vấp ngay rễ cây mà khi nãy anh Ba Thành vấp, thành ra tôi nhào lên trước chị Thắm cũng thuận theo đà mà đổ dồn về phía trước đè cô gái kia dưới đất khiến cô kia la oai oái.
Sẵn dịp hay sao mà chị Thắm thuận tay ngồi luôn trên người cô gái kia vừa đánh vừa tát liên tục mấy cái liền. Tôi đứng nhìn má phát hoảng, anh Ba Thành cũng hét lên:
- Thắm em điên rồi, em buông ra, buông ra chưa?
Tôi với Út Nhàn cũng nhào vô can chị ra nhưng mà công nhận chị Thắm tự dưng mạnh ghê gớm, cả tôi cả Út Nhàn đều làm không lại chị. Tôi lôi tay chị Thắm ra còn bị chị quơ quàng trúng tùm lum. Phải một lát sau anh Ba Thành lôi chị đứng dậy, chị Thắm mới hết hung hăng đánh người.
Kéo chị lên được, anh Ba Thành rinh chị lên rồi thả xuống, anh ngăn không cho chị đánh cô gái kia nữa. Còn tôi với Út Nhàn thì lúi húi đỡ cô gái kia dậy, ôi mẹ ơi mình mảy cô ta dơ hèm, mặt mũi sưng đỏ, trên mặt còn vương máu chứ không chơi.
Tôi đỡ cô gái kia dậy, tôi phủi phủi cát đất trên người cô ta, vừa phủi vừa hỏi:
- Cô có sao không, có sao không?
Cô gái kia coi bộ giận dữ lắm nhưng chưa nói được câu nào đã nghe tiếng chị Thắm oang oang.
- Con quỷ cái, mày dám hú hí với chồng tao, tao đánh ch.ết cha mày. Đồ con đỉ.
- Đủ rồi, em im đi.
Tiếng anh Ba Thành quát lớn, tôi quay sang thấy anh Ba đang rất giận. Anh ghì lấy tay chị Thắm, mặt mày anh giận đùng đùng.
- Anh kêu tôi im cái gì, con quỷ kia mà đối tác làm ăn cái gì cái ngữ này. Là anh đem cô ta về đặng thế chỗ tôi phải không, anh nói đi, phải không?
- Em im đi, em bớt ăn nói linh tinh lại đi.
- Tôi không ăn nói linh tinh, người đê tiện người sống chó với tôi là anh. Đồ cầm thú, đồ khốn nạn.
"Bốp", một cái tát vang dội. Lúc tôi quay sang chị Thắm đã bị anh Ba Thành đánh. Trong nhà lúc này mọi người cũng nghe ồn ào mà chạy ra, còn chị Thắm trên mặt đã ửng đỏ một mảng. Tôi nhìn chị, thấy chị trừng hai mắt lên nhìn anh Ba, trong mất chị tôi thấy có sự tủi hờn đau khổ uất nghẹn....ấy vậy mà chị lại không rơi một giọt nước mắt nào.
Tôi khi đó chỉ biết đau lòng thay cho chị, có thể do tôi cũng cùng phận đàn bà nên có thể cảm nhận được nỗi đau của chị. Tôi không đồng tình tất cả với chị nhưng đâu đó tôi có thể hiểu được chị một phần...
Ba chồng tôi trong nhà chạy ra thấy cảnh này liền tức giận đùng đùng. Ông quát kêu hết mọi người vào trong nhà còn cô gái kia cũng vì bị đánh oan mà la hét một hồi xong cũng đi về.
Thiệt ra thì cô gái kia chính xác là đối tác làm ăn, giữa cô ta với anh Ba Thành có gì đó không thì tôi không biết. Nhưng sau khi bị đánh thì hợp đồng cũng bị mất mà cô gái kia còn nói sẽ đâm đơn kiện công ty về tội hành hung người. Khỏi nói cũng biết ba chồng tôi giận cỡ nào rồi. Khách khứa trong nhà cũng về sớm, người cuối cùng ra khỏi cổng ông liền kêu nguyên đám vô trong phòng khách đặng "hỏi tội".
Ba chồng tôi ngồi ở ghế trên với má chồng tôi còn chị Thắm thì đứng ở giữa. Ba chồng tôi mặt mày giận tím tái, ông quát lớn:
- Con Thắm mày làm ra cái chuyện này mày có thấy xấu hổ không?
Chị Thắm im lặng, anh Ba Thành cũng im lặng.
Không nghe được tiếng trả lời, ba chồng tôi tức giận đập bàn. Ông hét:
- Mày...coi như mày giận quá mất khôn đi, đành rằng tát người ta một hai cái coi như cũng nhẹ, mắc mớ gì mày đè con người ta xuống đánh kiểu đó thì còn gì cứu chữa được nữa. Mày nói ba nghe coi là tại sao?
Chị Thắm nghe ba chồng tôi hỏi, chị tự dưng quay sang nhìn tôi, ánh mắt chị như kiểu thù địch với tôi từ đẩu đâu. Chị chỉ thẳng vào tôi, giọng chị hùng hồn:
- Là con Lài nó xô con.
Tôi nghe chị nói mà giật mình, tôi xô chị Thắm khi nào... là do tôi bị ngã mà.
Thấy tôi định giải thích, chị Thắm nói thêm chị vừa nói vừa khóc:
- Ba má, con định đánh vài cái thôi là em dâu xui con đánh nữa.... con...giận quá...nên mới ra nông nổi như vậy chứ con
Tôi há hốc mồm, tôi xui chị Thắm khi nào chứ, cái gì mà tào lao vậy nè.
Thấy bị oan, tôi đứng lên nói:
- Em xui chị khi nào?
Chị Thắm vênh váo:
- Em không có ý xui chị thì em đi theo chị làm gì, rồi phải là do em mà chị mới té lên người cô kia không?
Mẹ kiếp, khi nãy còn thấy thương không lẽ bây giờ tôi phi lại tôi đá cho mấy cước bất tỉnh luôn chứ, cái con mụ Thắm lào này.
- Chị nói cái gì kỳ cục vậy chị Thắm, em công nhận em định kéo chị lại thì bị té nên kéo chị té theo. Mà giờ có té lên người cô kia đi chăng nữa thì cũng là do chị đánh người ta chứ em xui chị khi nào. Ban đầu em còn khuyên chị cái gì cũng từ từ mà chị nói cái gì kỳ cục quá vậy chị Thắm?
Thấy tôi với chị Thắm cãi qua cãi lại, má chồng tôi bực, bà kêu Út Nhàn đến hỏi.
- Út Nhàn lúc đó con cũng có đi theo, con nói đi là sao?
Tôi nhìn Út Nhàn mà chị Thắm cũng nhìn Út Nhàn còn Út Nhàn chắc đang suy nghĩ. Một lúc sau tôi mới nghe tiếng Út Nhàn nói:
- Là chị Thắm muốn kéo đi đánh ghen, con với chị Tư không có biết gì hết đó.
Tôi thở phù mấy hơi cũng tăng thêm phần tin tưởng với Út Nhàn còn chị Thắm thì mặt mày nhăn nhó. Ba chồng tôi giận lắm, ông quát lớn:
- Riết rồi coi hết được, con Thắm coi ở được thì ở không ở được nữa giải tán đi. Tao không chấp nhận loại con dâu thiếu hiểu biết như này.
Nghe ba chồng tôi nói mà tôi sững sờ, tôi biết ông giận nhưng không nghĩ ông giận đến mức muốn từ con dâu. Lần này coi bộ không yên rồi.
Anh Ba Thành im lặng nãy giờ, giờ mới lên tiếng:
- Ba chuyện cùng lỡ rồi, ba bỏ qua cho Thắm đi.
Nghe anh Ba tôi xin, ba chồng tôi coi như cũng dịu đi đôi chút, ông không nói gì nhiều chỉ trách thêm vài câu nữa rồi cũng thôi. Chuyện trước mắt là lo cái hợp đồng kia sau nữa là lo cho cô gái kia kẻo cô ta đi kiện thì mệt mỏi.
.......
Sau chuyện ngày hôm đó tôi với chị Thắm cũng không thường nói chuyện, ngày hôm đó chị đổ oan cho tôi chính chị biết nhưng do việc không thành nên chắc chị ta thấy không vui. Còn tôi, tôi cũng không muốn quen thân gì với chị ta nữa, con người mưu mô như vậy quen thân chỉ tổ hại mình. May là hôm đó có Út Nhàn nếu không cũng không biết làm sao. Mấy cái chuyện này không phải nói là giải thích được, dù tôi có đúng nhưng chị Thắm khăng khăng là tôi hại thì dù có được xử thắng thì trong lòng mọi người cũng để lại ấn tượng không tốt về tôi. Mà như thế thì cũng không hay ho gì.
Mấy ngày sau ba chồng tôi kêu chị Thắm với Út Nhàn theo má chồng tôi về nhà từ đường dọn dẹp hai bữa, tôi thì được ở nhà. Chắc do ba chồng tôi sợ tôi với chị Thắm lại gây chuyện nên mới không cho tôi đi chung quá. Mà thôi như vậy cũng hay, được ở nhà không có má chồng không có chị Thắm coi ra cũng khỏe.
........
Sáng sớm tôi xuống nhà bếp phụ làm bữa sáng, thấy Thu Cúc với bé Li đang làm đồ ăn. Tôi mới đi lại ngồi xuống, hỏi:
- Nay nấu món gì vậy Thu Cúc?
Thu Cúc đang rửa thịt heo, nghe tôi hỏi nhưng mà cô ta cũng không trả lời. Phải nghe tôi hỏi đến lần thứ 2 thứ 3 mới nghe Thu Cúc miễn cưỡng nói.
- Nấu cơm như bình thường mà mợ.
Nói rồi Thu Cúc đứng dậy, cô ta còn cố tình vẫy vẫy rổ thịt khiến nước thịt văng tung tóe lên người tôi. Tôi thoáng đơ mấy giây không hiểu được cô ta là bị cái gì... Tôi có làm gì cô ta đâu chứ, sao mà thái độ gì kỳ cục vậy?
Bé Li cũng ngồi nhìn thấy từ đầu đến cuối, tôi mới ngơ ngác quay ra hỏi bé Li.
- Sáng sớm... bộ có chuyện gì hả Li?
Bé Li lắc lắc đầu, con bé cũng ngơ ngơ ngác ngác:
- Đâu có gì đâu mợ, sáng nói chuyện với con bình thường mà, đâu có ai la rày gì chị Cúc đâu.
Quái lạ, Thu Cúc hôm nay bị làm sao vậy chứ??
..........
Sau cái hôm hằn học với tôi thì hôm sau Thu Cúc cũng quay về bình thường cứ như không hề có chuyện gì xảy ra. Mà nếu như cô ấy đã như thế thì tôi cũng không bắt bẻ làm gì, con người mà ai không có lúc này lúc kia chứ.
Chị Thắm, Út Nhàn với má chồng tôi cũng đi về, trong nhà lại đông đúc đông đủ. Sau hôm mấy người đó đi về tôi mới nghe nói là chị Thắm với Út Nhàn gây nhau suýt đánh nhau còn nguyên nhân thì sao tôi cũng không biết mà cũng không nghe Út Nhàn nói đến.
Phong dạo này cũng bận lắm, sáng đi sớm đến tối lại về muộn. Út Đạt cũng chuyển qua công ty Phong làm, nghe đâu cậu ấy gây nhau với anh Ba Thành nên không muốn làm chung nữa. Nghe ra thì cũng gây nhau om sòm dữ lắm... thiệt đâu phải có nhiều con trai là sướng, nội mà giải quyết tranh chấp riết cũng thấy phát mệt.
............
Hôm nay là chủ nhật, Phong nói có việc cần bàn với đối tác làm ăn nên đi từ sớm. Mà thường công việc của anh tôi rất ít khi quan tâm đến nên anh nói đi làm thì là đi làm tôi cũng không hỏi thêm làm gì.
Đang ngồi nhặt rau tôi mới nghe tiếng Út Nhàn, cô ấy ngồi cạnh tôi, vui vẻ nói:
- Chị Tư đi lên thị xã không?
Tôi cười cười, quay lại hỏi cô ấy:
- Đi lên thị xã làm gì?
- Thì lâu lâu đi chơi với lại em muốn mua chút đồ, ba má hôm nay đi ăn giỗ, chị em mình cũng đánh lẻ đi riêng đi.
Tôi nghĩ nghĩ, hỏi:
- Chú Đạt đâu, sao em không rủ chú ấy đi chung cho vui.
Út Nhàn nghe tôi nhắc đến Út Đạt, mặt cô ấy tự dưng buồn buồn, giọng cũng lạc đi hẳn:
- Anh ấy đi chơi với bạn rồi, không ai đi chung với em nên mới rủ chị nè. Chị Tư đi đi mà chị.
Thấy điệu bộ của Út Nhàn như vậy chắc là hai vợ chồng lại gây lộn rồi. Nghĩ nghĩ cũng tội cho Út Nhàn, mà với lại tôi lâu lắm rồi cũng không đi đâu nên gật đầu cái rụp theo Út Nhàn đi lên thị xã.
Hai chị em đi lòng vòng mua đủ thứ, đi chút cũng thấy đói nên ghé vào một nhà hàng ăn trưa. Ở trên thành phố thì đi chút là thấy nhà hàng còn ở đây phải dữ lắm mới có. Lúc tôi với Út Nhàn bước vô thì thấy trong nhà hàng giờ này cũng không đông lắm. Trước mắt có chỗ trống tôi định ngồi xuống luôn nhưng Út Nhàn không chịu, cô ấy nói ngồi trong kia yên tĩnh hơn, ngồi ngoài này người ra ra vào vào đông đúc lắm. Nghĩ cũng đúng nên tôi chìu theo ý cô ấy đi vào trong, vừa đi qua ngã rẽ tôi liền thấy một thân ảnh quen thuộc, người đó chính là....... là Phong.
Anh ngồi hướng mắt về phía tôi, kế bên anh là một cô gái rất đẹp đang dán cả bộ ngực vào tay anh, bộ dáng vui vẻ lắm. Phong cơ hồ hình như cũng không ngại cô gái kia động chạm như vậy, anh vừa nói nói gì đó vừa nhìn vào hồ sơ trên bàn ăn còn cô gái kia thì ỏng a ỏng ẹo lâu lâu còn che miệng cười. Tôi nhìn thấy cảnh kia mà giận sôi gan sôi ruột, hóa ra bây giờ tôi mới biết hôm bữa chị Thắm là giận đến mức độ nào. Với cái lửa giận như này chắc có thể nướng chín được một con bò luôn quá.
Út Nhàn cũng thấy Phong, cô ấy ôm lấy tay tôi nói nhỏ:
- Chị Tư đằng kia hình như là anh Phong...ủa con Mỹ....
Hình như Út Nhàn quen với cô gái kia, tôi liền hỏi:
- Nhàn... cô ta là ai vậy?
Út Nhàn lấp ba lấp bấp, một hồi sau mới nói rõ ràng:
- Ơ thì.... là con Mỹ con này bạn học của em...nó là loại con gái không đàng hoàng gì nghe nói trước kia...có qua lại cặp bồ với anh Tư á chị...
Cặp bồ với anh Phong sao??? Mẹ nó...tốt số vậy?
- Chị Tư con nhỏ này cũng không có vừa gì đâu, em nghe nói nó còn chơi bùa chơi ngải nữa... chị coi chừng...
Giận... tôi giận....
Út Nhàn chưa nói hết câu tôi đã đùng đùng đi lại chỗ Phong. Thấy anh vẫn khôg biết tôi mới nhẹ giọng kêu:
- Anh Phong.
Nghe tiếng tôi gọi Phong ngước mắt lên nhìn tôi, thấy tôi anh cũng không có bộ dạng gì là sợ hãi giống tâm lý mấy người đang vụn trộm mà ngược lại còn có vẻ như vui mừng. Trong khi đó cô gái kế bên lại giật mình nhảy lên, gương mặt thì xanh xanh tím tím ra vẻ như sợ hãi lắm. Phong thấy cô ta luống cuống như con gà mắc đẻ, anh cau mày hỏi:
- Cô Thơ, cô làm gì vậy?
Thơ??? Cô gái này tên Thơ sao???
Đằng sau Út Nhàn cũng vừa chạy lại, thấy tôi cau mày khó chịu, cô ta mới hoảng lên,nói:
- Chị Tư có gì cũng từ từ, chỗ làm ăn của anh Tư chị cẩn thận...
Tôi nghe Út Nhàn nói mà thấy có gì không đúng, ơ tôi có định làm cái gì đâu...Út Nhàn nói gì lạ vậy, như kiểu tôi nói với cô ta là tôi đi đánh ghen không bằng???
Cô gái kia nghe tưởng tôi định đánh ghen nên vừa ôm túi xách vừa ôm người chạy mất, vừa chạy vừa hoảng hốt còn ôm mặt nữa. Tôi nhìn cô ta, rồi nhìn lại Phong thấy sao không giống là đang cặp kè hú hí vậy. Tôi đây cũng định đi bắt ghen nhưng mà "ngoại tình" kiểu này thì hơi kỳ.
Phong chắc cũng thấy lạ, anh lúc này mới đi lại chỗ tôi, hỏi:
- Em đi đâu đây?
Tôi lúc bấy giờ mới nhớ đến anh, thấy mặt anh không có chút gì khác lạ, tôi có thể chắc chắn là anh không làm gì bậy bạ rồi nhưng mà...bộ ngực khi nãy vẫn còn hơi ấm trên tay anh kìa. Giận dỗi, tôi nói:
- Định đi bắt ghen.
Phong nghe tôi nói, anh cau mày nhíu mắt:
- Đánh ghen, đánh ai?
Tôi nửa thật nửa giả vờ trả lời:
- Cô gái hồi nãy với anh.
Phong trợn mắt, anh nhìn về sau thấy Út Nhàn, mím môi anh nói:
- Em...giỏi nhỉ?
Tôi cũng liếc mắt về phía sau, hậm hực nói:
- Chưa đánh được ai nên chưa giỏi đâu.
Út Nhàn thấy tôi với Phong có vẻ căng thẳng cô ta lên tiếng:
- Anh chị Tư có gì từ từ nói chứ đừng có đùng đùng lên...
- Út Nhàn...ủa chị Tư...hai người đi đâu đây?
Là Đạt, cậu ta đang từ hướng nhà vệ sinh đi vào. Thấy tôi và Út Nhàn, cậu ta cơ hồ rất ngạc nhiên.
Út Nhàn thấy Đạt, cô ấy hình như có chút lúng túng, tôi thấy cô ấy còn hơi run run nhưng nét mặt ánh mắt lại vui vẻ.... kiểu này có giống đang giận nhau đâu???
- Em...em...đi mua ít đồ mà.
Nghe Út Nhàn trả lời, Đạt đi lại chỗ cô ấy, hỏi nhỏ:
- Sao không đợi anh về rồi đi, kéo chị Tư đi chi để cho chị ấy nghỉ ngơi. Hôm nay anh nói đi lên công ty một chút rồi về mà.
Tôi càng nghe càng thấy hình như bản thân mình bị ngu ngu chỗ nào rồi nhưng bây giờ biểu tôi phân tích thì tôi lại không phân tích được. Nhưng mà quan trọng là Út Nhàn... cô ấy nói xạo để làm gì?
Út Nhàn lúng túng, cô ấy không trả lời còn tôi lại thấy may mắn cho bản thân mình khi không làm chuyện gì dại dột. Phong thấy tôi im lặng, anh kéo tay tôi, vờ quát lớn tiếng:
- Lài... theo anh về!
Vừa nói Phong vừa nắm tay tôi kéo đi, Đạt ở bên thấy tôi gương mặt uất ức nên kéo tay tôi lại. Cậu ấy nhăn mày không vui hỏi Phong:
- Anh, anh làm gì vậy?
Phong cười nhạt, anh giật mạnh kéo tôi về phía anh, giọng anh trầm đục uy vũ:
- Về dạy vợ.
Nói rồi anh kéo tôi đi mất, mà tôi cũng tình nguyện đi theo. Ôi giời, tôi quen quá với cách này của Phong rồi, lại đang diễn chứ có gì đâu.
Phong kéo tôi đi, tôi lâu lâu quay lại nhìn Út Nhàn...thấy gương mặt cô ấy rất đặc sắc...có một loại ánh mắt gọi là hả hê.
Út Nhàn xuống sau tôi, lúc cô ấy xuống mọi người cũng gọi một tiếng "Mợ Năm" mà trái lại với tôi, Út Nhàn dáng vẻ ung dung cao quý ngời ngời. Mà thiệt ra thì cũng đúng, Út Nhàn với chị Thắm xuất thân coi như danh gia rồi. Chỉ mỗi mình tôi là nhà tranh vách lá hỏi sao không khác biệt cho được. Khổ.
Thấy tôi đứng lớ ngớ, má chồng tôi vỗ vai tôi cái "bộp", bà cau mày nói:
- Lài... đứng đần ra gì kỳ vậy con, coi ra phụ mọi người đi.
Tôi "dạ" một tiếng sau đó cũng nhanh chóng hòa nhập vào chỗ người "họ hàng", mà thiệt thì cũng không có gì làm, má chồng tôi chỉ là ra oai một chút chứ bao nhiêu việc mọi người làm hết rồi, tôi không biết phải làm cái gì luôn.
Chị Thắm là dâu lớn, chị quen biết nhiều người nên nói chuyện cũng rôm rả, tôi với Út Nhàn có biết gì ai đâu nên hai đứa đứng nhìn nhau rồi cười hề hề cho có chuyện mần.
Trời sáng mọi người trong nhà cũng luôn tay luôn chân, tôi vì không rành nấu đám nên chạy lên nhà trên theo Phong làm mấy việc vặt. Ngó tới ngó lui mấy bận từ sáng tới giờ không thấy anh Ba Thành, tôi mới hỏi Phong:
- Anh Ba đâu rồi anh sao sáng giờ em không thấy?
Phong đang sắp mấy cái bánh vào mâm cúng, anh trả lời:
- Anh không biết, hình như đêm qua anh Thành cũng không có về. Ba đang cằn nhằn từ sáng tới giờ, anh với Út Đạt cũng vì vậy mà bị rầy từ sáng.
Tôi gật gù:
- Vậy ra mấy anh em anh vẫn còn sợ ba quá hen.
Phong quay sang nhìn tôi, anh cười cười:
- Cũng tùy trường hợp chứ như hôm nay giỗ quải lớn trong năm mà thiếu mặt thì không bị chửi cũng lạ.
Tôi ra vẻ hiểu biết:
- Ồ vậy à?
Phong lườm nguýt, anh véo véo mũi tôi rồi thì thầm bên tai:
- Ý em là gì đừng tưởng anh không biết....thấy em khó ưa như vậy chắc chắn tối nay phải để em biết mùi lợi hại là ngửi như thế nào...
Tôi nghe anh nói mà mặt đỏ tía tai, quái nhà anh suốt ngày chỉ nghĩ đến mấy chuyện ân ái.
Thấy tôi đỏ mặt, Phong cười rạng rỡ xách túi bánh đi chỗ khác không thèm ngó tới tôi cái nào. Mẹ...người gì đâu chỉ biết chọc ghẹo tôi là giỏi.
Tôi liếc ngang liếc dọc Phong mấy bận, đang định đi xuống nhà sau thì nghe giọng chị Thắm từ sau đi đến lảnh lót:
- Ui chu choa vợ chồng chú Tư với em dâu cứ như bồ bịch vậy đó đa. Khéo ai nhìn vô tưởng hai người mới quên luôn đó hen.
Tôi nghe tiếng chị Thắm nói mà thấy muốn làm mệt, công nhận chị Thắm đã xấu tính xấu nết mà còn được cái ngày càng vô duyên. Vợ chồng người ta không vui vẻ như vậy chẳng lẽ để giống như vợ chồng chị, cơm không lành canh không ngọt hay sao. Kỳ cục.
Tôi cười cười, nhàn nhạt trả lời:
- Dạ còn trẻ thì phải vậy chứ chị Thắm, chứ vợ chồng mà từ sáng tới tối không nói với nhau câu nào thì sống sao đặng.
Chị Thắm nhìn tôi, tôi biết chị ta hiểu ý tôi nói, tôi thấy chị coi bộ tức lắm nhưng không nói ngay lại được. Chị bưng ấm trà đặt xuống bàn giữa, chị cười nói:
- Ừ thì vợ chồng nên vậy nhưng mà lớn rồi dè chừng chút chứ cứ cà rỡn vậy cũng đâu hay ho gì đâu em. Trong nhà mình biết không sao chứ để người ngoài người ta ngó vô người ta không biết người ta cười cho thúi đầu.
Tôi khinh bỉ trong lòng mấy bận, cái này đúng nghĩa trâu buộc ghét trâu ăn nè. Thấy vợ chồng người ta vui vẻ hòa thuận cái ganh tỵ gang ghét. Thiệt đúng là xã hội muôn hình muôn vẻ con người.
Tôi định lên tiếng bật lại thì nghe tiếng Phong trầm trầm uy nghiêm.
- Có cái chi mà cười hả chị Ba, vợ chồng tôi đó giờ vậy ai cười kêu ra đây gặp tôi. Chuyện nhà mình lo chưa hết đi tọc mạch chuyện người khác làm gì, có làm mình hạnh phúc hơn không. Nghe chị Ba nói công nhận thấy mắc cười, công nhận miệng thiên hạ miệng heo miệng bò cái gì nói cũng được.
Trời ơi, anh ơi anh nói hay quá!!!
Nghe Phong bật lại chị Thắm mấy cái mà tôi hả dạ ghê gớm. Đó, muốn trị mụ Thắm là phải nói cỡ đó mới vừa với chị ta.
Chị Thắm giận tái mặt mũi nhưng không có nói lại Phong. Ở nhà này chị Thắm ngang ngược với đám đàn bà tụi tôi được chứ đụng đến Phong hay Đạt gì cũng không có được nên mặc dù biết Phong nói thẳng chị Thắm chứ chị Thắm cũng đâu dám nói câu nào.
Tôi cười thầm trong lòng, nhìn nhìn về phía Phong rồi len lén giơ ngón cái lên biểu hiện thái độ hài lòng. Phong gật gật đầu, ý anh bảo "yên tâm, tin ở anh" haha thích quá đi mất ông chồng này.
Gần 10 giờ anh Ba Thành mới về, lúc anh về ba chồng tôi mặt nặng mày nhẹ nhưng cũng không trách nhiều. Chị Thắm thì tưởng chừng vui khi thấy chồng về, ai dè anh Ba Thành về dẫn theo một cô trẻ măng lại còn đẹp gái nữa. Nghe anh Ba giới thiệu cô này là đối tác làm ăn, đang đi bàn việc cho công ty sẵn anh Ba mời về nhà đặng biết nhà tạo thêm mối quan hệ.
Mà hình như là đối tác làm ăn thiệt, tôi thấy ba chồng tôi tiếp đón cũng nồng hậu lắm, e là không phải bậy bạ gì.
Thắp nhang xong xuôi đợi nhang tàn, ba chồng tôi thông báo nhập tiệc. Khách khứa đông lắm vì là giỗ lớn trong năm mà. Tôi với Út Nhàn cũng không có ngồi bàn ăn mà đi tiếp đãi phụ má chồng tôi. Mấy dịp giỗ đám này má Vũ không có ra mà hôm nay bà cũng đi đâu không có ở nhà.
Tầm quá trưa, tôi thấy chị Thắm mặt mày xanh lè đi đi lại lại. Không biết có vụ gì, đang định đi lại hỏi thì thấy chị Thắm ngoắc ngoắc tay biểu tôi lại. Tôi mới đi lại chỗ chị Thắm, hỏi nhỏ:
- Có chuyện gì hả chị?
Đúng lúc Út Nhàn cũng đi đến, chị Thắm kéo tay Út Nhàn lại luôn. Kéo bọn tôi lại, chị nói nhỏ vào tai:
- Anh Ba đang hú hí với con nhỏ tóc vàng khi nãy, hai đứa đi theo chị, có gì ngăn chị lại chứ không chị sợ chị làm liều.
Tôi cảm nhận được chị Thắm vừa nói vừa run, tự dưng thấy cũng thương cho chị. Gì thì gì chứ anh Ba làm vậy là bậy bạ quá rồi còn gì.
Tôi ngước mắt lên nhìn Út Nhàn, Út Nhàn cũng nhìn tôi. Thấy hai bọn tôi nhìn nhau, chị Thắm chắc bực, buông tụi tôi ra, chị nói:
- Nếu hai em sợ thì để chị đi một mình chứ chồng con vậy chị ham không nổi nữa.
Tôi nghĩ nghĩ để chị đi một mình lỡ mà có chuyện gì thì tôi cũng bị liên lụy. Mà quan trọng hơn là sợ chị Thắm giận quá làm chuyện bậy bạ thì ch.ết nữa. Thấy chị sắp đi thiệt, tôi kéo tay chị, nói:
- Để em đi chung, cái gì cũng từ từ bình tĩnh nha chị Thắm.
Chắc thấy tôi chịu đi, Út Nhàn cũng gật đầu, cô ấy nói theo:
- Chị Tư nói phải, mình mà bậy bạ là thiệt mình. Giờ họ đang ở đây thì chị coi như trên một nước rồi đừng có làm liều nha chị Ba.
Chị Thắm gật đầu, nói rồi ba chị em kéo nhau ra sau vườn đi " bắt ghen " tại trận.
Chị Thắm đi trước tôi với Út Nhàn đi theo sau, lúc ra đến vườn sau cây đào gần xích đu tôi thấy anh Ba với cô gái hồi nãy đang đứng đó, có điều chỉ là đứng chung thôi chứ không thấy làm chuyện gì thân mật.
Tôi thấy chị Thắm mặt xanh hết rồi, tôi kéo tay chị, nói nhỏ:
- Chị Thắm từ từ, em thấy không có giống đang hú hí.
Chị Thắm nghe tôi nói thì gắt gỏng:
- Không giống cái gì, không phải chồng em nên em không thấy giống là phải rồi.
Út Nhàn cũng lên tiếng:
- Thiệt mà chị Ba, em thấy giống nói chuyện hơn là hú hí. Anh Ba còn đứng chừa khoảng cách ra luôn kìa.
Một mình tôi nói thì chắc không thuyết phục nhưng bây giờ thêm Út Nhàn nữa chắc là ổn được chút. Ba bọn tôi đứng núp sau cây xoài, đứng đây là quan sát được hết chỗ đằng anh Ba Thành. Đứng hồi lâu cũng không thấy gì khác đang định khuyên chị Thắm đi vô thì tự dưng anh Ba nhào đến chỗ cô gái kia, hai người ôm nhau cứng ngắt. Trời mẹ ơi, chị Thắm bung chạy đến chỗ anh Ba Thành...nhưng mà... anh Ba là bị vấp rễ cây mà... thôi không xong rồi... không xong rồi.
Thấy chị Thắm bung chạy, tôi hét lên cũng chạy theo chị:
- Chị Thắm đừng làm bậy....
"Bốp bốp bốp", tôi thấy chị Thắm kéo cô gái kia ra, chị vung tay tát ba bốn cái vào mặt cô gái kia. Chị đánh nhanh đến nỗi mà anh Ba Thành cũng can không kịp. Lúc tôi với Út Nhàn chạy đến thì mặt cô gái kia in mấy dấu tay đỏ lòm.
Anh Ba Thành giận tím mặt, anh đỡ lấy cô gái kia, hỏi han:
- Cô có sao không, có đau không?
Chị Thắm thấy anh Ba Thành quan tâm cô gái kia chị càng điên tiết. Chị nắm kéo tay cô gái tóc vàng kia lại, tôi không biết chị muốn làm gì nên định ôm chị lại trước. Không hiểu xui xẻo kiểu gì tôi lại vấp ngay rễ cây mà khi nãy anh Ba Thành vấp, thành ra tôi nhào lên trước chị Thắm cũng thuận theo đà mà đổ dồn về phía trước đè cô gái kia dưới đất khiến cô kia la oai oái.
Sẵn dịp hay sao mà chị Thắm thuận tay ngồi luôn trên người cô gái kia vừa đánh vừa tát liên tục mấy cái liền. Tôi đứng nhìn má phát hoảng, anh Ba Thành cũng hét lên:
- Thắm em điên rồi, em buông ra, buông ra chưa?
Tôi với Út Nhàn cũng nhào vô can chị ra nhưng mà công nhận chị Thắm tự dưng mạnh ghê gớm, cả tôi cả Út Nhàn đều làm không lại chị. Tôi lôi tay chị Thắm ra còn bị chị quơ quàng trúng tùm lum. Phải một lát sau anh Ba Thành lôi chị đứng dậy, chị Thắm mới hết hung hăng đánh người.
Kéo chị lên được, anh Ba Thành rinh chị lên rồi thả xuống, anh ngăn không cho chị đánh cô gái kia nữa. Còn tôi với Út Nhàn thì lúi húi đỡ cô gái kia dậy, ôi mẹ ơi mình mảy cô ta dơ hèm, mặt mũi sưng đỏ, trên mặt còn vương máu chứ không chơi.
Tôi đỡ cô gái kia dậy, tôi phủi phủi cát đất trên người cô ta, vừa phủi vừa hỏi:
- Cô có sao không, có sao không?
Cô gái kia coi bộ giận dữ lắm nhưng chưa nói được câu nào đã nghe tiếng chị Thắm oang oang.
- Con quỷ cái, mày dám hú hí với chồng tao, tao đánh ch.ết cha mày. Đồ con đỉ.
- Đủ rồi, em im đi.
Tiếng anh Ba Thành quát lớn, tôi quay sang thấy anh Ba đang rất giận. Anh ghì lấy tay chị Thắm, mặt mày anh giận đùng đùng.
- Anh kêu tôi im cái gì, con quỷ kia mà đối tác làm ăn cái gì cái ngữ này. Là anh đem cô ta về đặng thế chỗ tôi phải không, anh nói đi, phải không?
- Em im đi, em bớt ăn nói linh tinh lại đi.
- Tôi không ăn nói linh tinh, người đê tiện người sống chó với tôi là anh. Đồ cầm thú, đồ khốn nạn.
"Bốp", một cái tát vang dội. Lúc tôi quay sang chị Thắm đã bị anh Ba Thành đánh. Trong nhà lúc này mọi người cũng nghe ồn ào mà chạy ra, còn chị Thắm trên mặt đã ửng đỏ một mảng. Tôi nhìn chị, thấy chị trừng hai mắt lên nhìn anh Ba, trong mất chị tôi thấy có sự tủi hờn đau khổ uất nghẹn....ấy vậy mà chị lại không rơi một giọt nước mắt nào.
Tôi khi đó chỉ biết đau lòng thay cho chị, có thể do tôi cũng cùng phận đàn bà nên có thể cảm nhận được nỗi đau của chị. Tôi không đồng tình tất cả với chị nhưng đâu đó tôi có thể hiểu được chị một phần...
Ba chồng tôi trong nhà chạy ra thấy cảnh này liền tức giận đùng đùng. Ông quát kêu hết mọi người vào trong nhà còn cô gái kia cũng vì bị đánh oan mà la hét một hồi xong cũng đi về.
Thiệt ra thì cô gái kia chính xác là đối tác làm ăn, giữa cô ta với anh Ba Thành có gì đó không thì tôi không biết. Nhưng sau khi bị đánh thì hợp đồng cũng bị mất mà cô gái kia còn nói sẽ đâm đơn kiện công ty về tội hành hung người. Khỏi nói cũng biết ba chồng tôi giận cỡ nào rồi. Khách khứa trong nhà cũng về sớm, người cuối cùng ra khỏi cổng ông liền kêu nguyên đám vô trong phòng khách đặng "hỏi tội".
Ba chồng tôi ngồi ở ghế trên với má chồng tôi còn chị Thắm thì đứng ở giữa. Ba chồng tôi mặt mày giận tím tái, ông quát lớn:
- Con Thắm mày làm ra cái chuyện này mày có thấy xấu hổ không?
Chị Thắm im lặng, anh Ba Thành cũng im lặng.
Không nghe được tiếng trả lời, ba chồng tôi tức giận đập bàn. Ông hét:
- Mày...coi như mày giận quá mất khôn đi, đành rằng tát người ta một hai cái coi như cũng nhẹ, mắc mớ gì mày đè con người ta xuống đánh kiểu đó thì còn gì cứu chữa được nữa. Mày nói ba nghe coi là tại sao?
Chị Thắm nghe ba chồng tôi hỏi, chị tự dưng quay sang nhìn tôi, ánh mắt chị như kiểu thù địch với tôi từ đẩu đâu. Chị chỉ thẳng vào tôi, giọng chị hùng hồn:
- Là con Lài nó xô con.
Tôi nghe chị nói mà giật mình, tôi xô chị Thắm khi nào... là do tôi bị ngã mà.
Thấy tôi định giải thích, chị Thắm nói thêm chị vừa nói vừa khóc:
- Ba má, con định đánh vài cái thôi là em dâu xui con đánh nữa.... con...giận quá...nên mới ra nông nổi như vậy chứ con
Tôi há hốc mồm, tôi xui chị Thắm khi nào chứ, cái gì mà tào lao vậy nè.
Thấy bị oan, tôi đứng lên nói:
- Em xui chị khi nào?
Chị Thắm vênh váo:
- Em không có ý xui chị thì em đi theo chị làm gì, rồi phải là do em mà chị mới té lên người cô kia không?
Mẹ kiếp, khi nãy còn thấy thương không lẽ bây giờ tôi phi lại tôi đá cho mấy cước bất tỉnh luôn chứ, cái con mụ Thắm lào này.
- Chị nói cái gì kỳ cục vậy chị Thắm, em công nhận em định kéo chị lại thì bị té nên kéo chị té theo. Mà giờ có té lên người cô kia đi chăng nữa thì cũng là do chị đánh người ta chứ em xui chị khi nào. Ban đầu em còn khuyên chị cái gì cũng từ từ mà chị nói cái gì kỳ cục quá vậy chị Thắm?
Thấy tôi với chị Thắm cãi qua cãi lại, má chồng tôi bực, bà kêu Út Nhàn đến hỏi.
- Út Nhàn lúc đó con cũng có đi theo, con nói đi là sao?
Tôi nhìn Út Nhàn mà chị Thắm cũng nhìn Út Nhàn còn Út Nhàn chắc đang suy nghĩ. Một lúc sau tôi mới nghe tiếng Út Nhàn nói:
- Là chị Thắm muốn kéo đi đánh ghen, con với chị Tư không có biết gì hết đó.
Tôi thở phù mấy hơi cũng tăng thêm phần tin tưởng với Út Nhàn còn chị Thắm thì mặt mày nhăn nhó. Ba chồng tôi giận lắm, ông quát lớn:
- Riết rồi coi hết được, con Thắm coi ở được thì ở không ở được nữa giải tán đi. Tao không chấp nhận loại con dâu thiếu hiểu biết như này.
Nghe ba chồng tôi nói mà tôi sững sờ, tôi biết ông giận nhưng không nghĩ ông giận đến mức muốn từ con dâu. Lần này coi bộ không yên rồi.
Anh Ba Thành im lặng nãy giờ, giờ mới lên tiếng:
- Ba chuyện cùng lỡ rồi, ba bỏ qua cho Thắm đi.
Nghe anh Ba tôi xin, ba chồng tôi coi như cũng dịu đi đôi chút, ông không nói gì nhiều chỉ trách thêm vài câu nữa rồi cũng thôi. Chuyện trước mắt là lo cái hợp đồng kia sau nữa là lo cho cô gái kia kẻo cô ta đi kiện thì mệt mỏi.
.......
Sau chuyện ngày hôm đó tôi với chị Thắm cũng không thường nói chuyện, ngày hôm đó chị đổ oan cho tôi chính chị biết nhưng do việc không thành nên chắc chị ta thấy không vui. Còn tôi, tôi cũng không muốn quen thân gì với chị ta nữa, con người mưu mô như vậy quen thân chỉ tổ hại mình. May là hôm đó có Út Nhàn nếu không cũng không biết làm sao. Mấy cái chuyện này không phải nói là giải thích được, dù tôi có đúng nhưng chị Thắm khăng khăng là tôi hại thì dù có được xử thắng thì trong lòng mọi người cũng để lại ấn tượng không tốt về tôi. Mà như thế thì cũng không hay ho gì.
Mấy ngày sau ba chồng tôi kêu chị Thắm với Út Nhàn theo má chồng tôi về nhà từ đường dọn dẹp hai bữa, tôi thì được ở nhà. Chắc do ba chồng tôi sợ tôi với chị Thắm lại gây chuyện nên mới không cho tôi đi chung quá. Mà thôi như vậy cũng hay, được ở nhà không có má chồng không có chị Thắm coi ra cũng khỏe.
........
Sáng sớm tôi xuống nhà bếp phụ làm bữa sáng, thấy Thu Cúc với bé Li đang làm đồ ăn. Tôi mới đi lại ngồi xuống, hỏi:
- Nay nấu món gì vậy Thu Cúc?
Thu Cúc đang rửa thịt heo, nghe tôi hỏi nhưng mà cô ta cũng không trả lời. Phải nghe tôi hỏi đến lần thứ 2 thứ 3 mới nghe Thu Cúc miễn cưỡng nói.
- Nấu cơm như bình thường mà mợ.
Nói rồi Thu Cúc đứng dậy, cô ta còn cố tình vẫy vẫy rổ thịt khiến nước thịt văng tung tóe lên người tôi. Tôi thoáng đơ mấy giây không hiểu được cô ta là bị cái gì... Tôi có làm gì cô ta đâu chứ, sao mà thái độ gì kỳ cục vậy?
Bé Li cũng ngồi nhìn thấy từ đầu đến cuối, tôi mới ngơ ngác quay ra hỏi bé Li.
- Sáng sớm... bộ có chuyện gì hả Li?
Bé Li lắc lắc đầu, con bé cũng ngơ ngơ ngác ngác:
- Đâu có gì đâu mợ, sáng nói chuyện với con bình thường mà, đâu có ai la rày gì chị Cúc đâu.
Quái lạ, Thu Cúc hôm nay bị làm sao vậy chứ??
..........
Sau cái hôm hằn học với tôi thì hôm sau Thu Cúc cũng quay về bình thường cứ như không hề có chuyện gì xảy ra. Mà nếu như cô ấy đã như thế thì tôi cũng không bắt bẻ làm gì, con người mà ai không có lúc này lúc kia chứ.
Chị Thắm, Út Nhàn với má chồng tôi cũng đi về, trong nhà lại đông đúc đông đủ. Sau hôm mấy người đó đi về tôi mới nghe nói là chị Thắm với Út Nhàn gây nhau suýt đánh nhau còn nguyên nhân thì sao tôi cũng không biết mà cũng không nghe Út Nhàn nói đến.
Phong dạo này cũng bận lắm, sáng đi sớm đến tối lại về muộn. Út Đạt cũng chuyển qua công ty Phong làm, nghe đâu cậu ấy gây nhau với anh Ba Thành nên không muốn làm chung nữa. Nghe ra thì cũng gây nhau om sòm dữ lắm... thiệt đâu phải có nhiều con trai là sướng, nội mà giải quyết tranh chấp riết cũng thấy phát mệt.
............
Hôm nay là chủ nhật, Phong nói có việc cần bàn với đối tác làm ăn nên đi từ sớm. Mà thường công việc của anh tôi rất ít khi quan tâm đến nên anh nói đi làm thì là đi làm tôi cũng không hỏi thêm làm gì.
Đang ngồi nhặt rau tôi mới nghe tiếng Út Nhàn, cô ấy ngồi cạnh tôi, vui vẻ nói:
- Chị Tư đi lên thị xã không?
Tôi cười cười, quay lại hỏi cô ấy:
- Đi lên thị xã làm gì?
- Thì lâu lâu đi chơi với lại em muốn mua chút đồ, ba má hôm nay đi ăn giỗ, chị em mình cũng đánh lẻ đi riêng đi.
Tôi nghĩ nghĩ, hỏi:
- Chú Đạt đâu, sao em không rủ chú ấy đi chung cho vui.
Út Nhàn nghe tôi nhắc đến Út Đạt, mặt cô ấy tự dưng buồn buồn, giọng cũng lạc đi hẳn:
- Anh ấy đi chơi với bạn rồi, không ai đi chung với em nên mới rủ chị nè. Chị Tư đi đi mà chị.
Thấy điệu bộ của Út Nhàn như vậy chắc là hai vợ chồng lại gây lộn rồi. Nghĩ nghĩ cũng tội cho Út Nhàn, mà với lại tôi lâu lắm rồi cũng không đi đâu nên gật đầu cái rụp theo Út Nhàn đi lên thị xã.
Hai chị em đi lòng vòng mua đủ thứ, đi chút cũng thấy đói nên ghé vào một nhà hàng ăn trưa. Ở trên thành phố thì đi chút là thấy nhà hàng còn ở đây phải dữ lắm mới có. Lúc tôi với Út Nhàn bước vô thì thấy trong nhà hàng giờ này cũng không đông lắm. Trước mắt có chỗ trống tôi định ngồi xuống luôn nhưng Út Nhàn không chịu, cô ấy nói ngồi trong kia yên tĩnh hơn, ngồi ngoài này người ra ra vào vào đông đúc lắm. Nghĩ cũng đúng nên tôi chìu theo ý cô ấy đi vào trong, vừa đi qua ngã rẽ tôi liền thấy một thân ảnh quen thuộc, người đó chính là....... là Phong.
Anh ngồi hướng mắt về phía tôi, kế bên anh là một cô gái rất đẹp đang dán cả bộ ngực vào tay anh, bộ dáng vui vẻ lắm. Phong cơ hồ hình như cũng không ngại cô gái kia động chạm như vậy, anh vừa nói nói gì đó vừa nhìn vào hồ sơ trên bàn ăn còn cô gái kia thì ỏng a ỏng ẹo lâu lâu còn che miệng cười. Tôi nhìn thấy cảnh kia mà giận sôi gan sôi ruột, hóa ra bây giờ tôi mới biết hôm bữa chị Thắm là giận đến mức độ nào. Với cái lửa giận như này chắc có thể nướng chín được một con bò luôn quá.
Út Nhàn cũng thấy Phong, cô ấy ôm lấy tay tôi nói nhỏ:
- Chị Tư đằng kia hình như là anh Phong...ủa con Mỹ....
Hình như Út Nhàn quen với cô gái kia, tôi liền hỏi:
- Nhàn... cô ta là ai vậy?
Út Nhàn lấp ba lấp bấp, một hồi sau mới nói rõ ràng:
- Ơ thì.... là con Mỹ con này bạn học của em...nó là loại con gái không đàng hoàng gì nghe nói trước kia...có qua lại cặp bồ với anh Tư á chị...
Cặp bồ với anh Phong sao??? Mẹ nó...tốt số vậy?
- Chị Tư con nhỏ này cũng không có vừa gì đâu, em nghe nói nó còn chơi bùa chơi ngải nữa... chị coi chừng...
Giận... tôi giận....
Út Nhàn chưa nói hết câu tôi đã đùng đùng đi lại chỗ Phong. Thấy anh vẫn khôg biết tôi mới nhẹ giọng kêu:
- Anh Phong.
Nghe tiếng tôi gọi Phong ngước mắt lên nhìn tôi, thấy tôi anh cũng không có bộ dạng gì là sợ hãi giống tâm lý mấy người đang vụn trộm mà ngược lại còn có vẻ như vui mừng. Trong khi đó cô gái kế bên lại giật mình nhảy lên, gương mặt thì xanh xanh tím tím ra vẻ như sợ hãi lắm. Phong thấy cô ta luống cuống như con gà mắc đẻ, anh cau mày hỏi:
- Cô Thơ, cô làm gì vậy?
Thơ??? Cô gái này tên Thơ sao???
Đằng sau Út Nhàn cũng vừa chạy lại, thấy tôi cau mày khó chịu, cô ta mới hoảng lên,nói:
- Chị Tư có gì cũng từ từ, chỗ làm ăn của anh Tư chị cẩn thận...
Tôi nghe Út Nhàn nói mà thấy có gì không đúng, ơ tôi có định làm cái gì đâu...Út Nhàn nói gì lạ vậy, như kiểu tôi nói với cô ta là tôi đi đánh ghen không bằng???
Cô gái kia nghe tưởng tôi định đánh ghen nên vừa ôm túi xách vừa ôm người chạy mất, vừa chạy vừa hoảng hốt còn ôm mặt nữa. Tôi nhìn cô ta, rồi nhìn lại Phong thấy sao không giống là đang cặp kè hú hí vậy. Tôi đây cũng định đi bắt ghen nhưng mà "ngoại tình" kiểu này thì hơi kỳ.
Phong chắc cũng thấy lạ, anh lúc này mới đi lại chỗ tôi, hỏi:
- Em đi đâu đây?
Tôi lúc bấy giờ mới nhớ đến anh, thấy mặt anh không có chút gì khác lạ, tôi có thể chắc chắn là anh không làm gì bậy bạ rồi nhưng mà...bộ ngực khi nãy vẫn còn hơi ấm trên tay anh kìa. Giận dỗi, tôi nói:
- Định đi bắt ghen.
Phong nghe tôi nói, anh cau mày nhíu mắt:
- Đánh ghen, đánh ai?
Tôi nửa thật nửa giả vờ trả lời:
- Cô gái hồi nãy với anh.
Phong trợn mắt, anh nhìn về sau thấy Út Nhàn, mím môi anh nói:
- Em...giỏi nhỉ?
Tôi cũng liếc mắt về phía sau, hậm hực nói:
- Chưa đánh được ai nên chưa giỏi đâu.
Út Nhàn thấy tôi với Phong có vẻ căng thẳng cô ta lên tiếng:
- Anh chị Tư có gì từ từ nói chứ đừng có đùng đùng lên...
- Út Nhàn...ủa chị Tư...hai người đi đâu đây?
Là Đạt, cậu ta đang từ hướng nhà vệ sinh đi vào. Thấy tôi và Út Nhàn, cậu ta cơ hồ rất ngạc nhiên.
Út Nhàn thấy Đạt, cô ấy hình như có chút lúng túng, tôi thấy cô ấy còn hơi run run nhưng nét mặt ánh mắt lại vui vẻ.... kiểu này có giống đang giận nhau đâu???
- Em...em...đi mua ít đồ mà.
Nghe Út Nhàn trả lời, Đạt đi lại chỗ cô ấy, hỏi nhỏ:
- Sao không đợi anh về rồi đi, kéo chị Tư đi chi để cho chị ấy nghỉ ngơi. Hôm nay anh nói đi lên công ty một chút rồi về mà.
Tôi càng nghe càng thấy hình như bản thân mình bị ngu ngu chỗ nào rồi nhưng bây giờ biểu tôi phân tích thì tôi lại không phân tích được. Nhưng mà quan trọng là Út Nhàn... cô ấy nói xạo để làm gì?
Út Nhàn lúng túng, cô ấy không trả lời còn tôi lại thấy may mắn cho bản thân mình khi không làm chuyện gì dại dột. Phong thấy tôi im lặng, anh kéo tay tôi, vờ quát lớn tiếng:
- Lài... theo anh về!
Vừa nói Phong vừa nắm tay tôi kéo đi, Đạt ở bên thấy tôi gương mặt uất ức nên kéo tay tôi lại. Cậu ấy nhăn mày không vui hỏi Phong:
- Anh, anh làm gì vậy?
Phong cười nhạt, anh giật mạnh kéo tôi về phía anh, giọng anh trầm đục uy vũ:
- Về dạy vợ.
Nói rồi anh kéo tôi đi mất, mà tôi cũng tình nguyện đi theo. Ôi giời, tôi quen quá với cách này của Phong rồi, lại đang diễn chứ có gì đâu.
Phong kéo tôi đi, tôi lâu lâu quay lại nhìn Út Nhàn...thấy gương mặt cô ấy rất đặc sắc...có một loại ánh mắt gọi là hả hê.