Chương : 21
Phong kéo tôi ra xe, nhét tôi vào trong xe sau đó cũng nổ máy cho xe đi mất. Khi nãy tôi nghĩ Phong không giận nhưng bây giờ lại thấy ghê ghê. Liếc mắt sang nhìn anh mấy bận, thấy anh vẫn không nói gì tôi mới khều khều tay anh, nhỏ giọng nói:
- Anh, anh làm sao vậy?
Phong nghe tôi hỏi anh mới liếc mắt nhìn sang tôi, giọng anh trầm trầm đục đục:
- Em đi đâu vậy?
Đi đâu á?? À hình như tôi chưa nói với anh thì phải.
- Em theo Út Nhàn lên thị xã mua đồ mà, lúc đi vội quá em chưa gọi nói với anh.
Phong hừ hừ vài tiếng, dưới bụng tôi lại kêu ọt ọt vì đói. Thấy bụng tôi kêu anh cho xe tấp vào một quán cơm ven đường, xuống mở cửa xe cho tôi, anh nói:
- Xuống ăn cơm đi cô nương, em muốn đi bắt ghen thì cũng phải no bụng trước chứ. Người không có sức thì còn đánh đấm được cái gì?
Tôi lườm lườm anh, Phong đúng là tên để bụng, rõ ràng biết chuyện khi nãy là do tôi vô tình bắt gặp kia mà. Ơ khoan...tôi còn chưa xử lý anh đâu đấy, đâu ra cái giọng trách ngược thế kia. Cái tên này....
Vào quán cơm kêu một bàn đồ ăn đủ món, ăn một bụng no nê rồi anh lại đưa tôi về nhà. Đi được một đoạn tôi vì tức quá nên mới cao giọng hỏi anh:
- Cô gái khi nãy là ai vậy?
Phong quay sang nhìn tôi, anh cười cười nói:
- Anh vô tình gặp cô ta thôi, thấy quen quen mà không nhớ ra là ai.
- Sao lại vô tình, hôm nay anh nói đi gặp đối tác mà. Vậy đối tác đâu mà lòi ra một cô gái ngực cao hơn mũi tên Mỹ tên My gì nữa vậy?
Nghe tôi nhắc đến tên cô gái khi nãy, Phong cau mày hỏi lại:
- Em nói cô ta tên Mỹ?
Tôi hếch mũi:
- Ừ em nghe Út Nhàn nói vậy, ủa mà anh nói cô ta tên Thơ sao?
Phong bật cười:
- Thì ra là Mỹ, hèn chi anh thấy quen lắm mà không biết gặp cô ta ở đâu. Công nhận phẫu thuật thẩm mỹ có thể biến một người này thành một người kia luôn, hay thiệt.
Tôi thấy có chút rối rối, liền hỏi:
- Khoan dừng dừng. Anh nói gì em không hiểu, rốt cuộc cô ta tên gì? Mỹ hay Thơ?
- Mỹ, trước kia có theo đám bạn anh đi chơi cùng.
À ha vậy là Út Nhàn nói đúng, rõ là có quen nhau từ trước rồi. Khéo còn đưa nhau lên thiên đường mà quên mất đây mà. Giận... tự nhiên nghĩ thấy giận ghê gớm.
Thấy tôi mặt nặng mày nhẹ, anh mới hỏi:
- Em là làm sao vậy, có chuyện gì sao?
Tôi quay phắt sang anh, nói tuông một hồi:
- Anh nói người quen sao, quen quen cái con khỉ khô. Chứ không phải anh với cô ta là tình cũ hả, ghê gớm tình cũ không rủ cũng tới. Vui vẻ rồi ha, đi gặp đối tác mà cũng gặp lại được nhau thì có duyên quá rồi.
Phong nhìn nhìn tôi, chân mày giãn ra, anh nói:
- Ừ em nói mới nhớ, công nhận có duyên thiệt.
Mẹ kiếp, biết tôi đang giận mà còn nói như vậy nữa chứ.
Thấy tôi sụ mặt, Phong cho xe chạy chậm lại, anh với tay kéo tôi ôm vào người. Hôn lên tóc tôi mấy cái, anh nhẹ nhàng nói:
- Đừng nghĩ bậy bạ, thiệt là anh vô tình gặp cô ta thôi. Không tin em hỏi thằng Đạt là biết, hôm nay nó đi theo anh mà. Khách hàng của anh về rồi, anh với Đạt định ăn cơm rồi về lại công ty thì gặp cô ta đến. Mà chắc do cô ta phẫu thuật nhìn lạ quá anh nhìn không ra nên không biết cô ta là Mỹ. Mà kể cũng lạ, sao cô ta lại nói cô ta tên Thơ rồi là cần tìm công ty anh bàn việc. Nãy giờ chưa kịp bàn gì nữa mà.
- Thiệt không, sao cô ta ngồi sát anh anh cũng để yên vậy?
Phong véo véo mũi tôi, anh nói:
- Anh không biết, anh đang tập trung xem một vài chỗ trong tài liệu để tư vấn cho cô ta thì em đến. Anh thề anh chưa có sơ múi gì mà rõ ràng anh cũng đâu có ý định sơ múi gì cô ta đâu. Anh có vợ rồi, có vợ vừa đẹp lại vừa thương anh nữa, anh không ngu dại gì đâu.
Hí hí, nghe anh nói mà tôi mát ruột dễ sợ hà. Người gì đâu mà vừa đẹp trai lại vừa nói đúng sự thật nữa. Hihi.
Mặc dù đã hết giận từ lâu nhưng tôi vẫn giả vờ buồn buồn, ngước mắt lên, tôi hỏi anh:
- Thiệt không đó?
Phong buông tôi ra, anh nói lớn:
- Anh mà nói xạo thì cho chiếc xe này chạy thẳng một mạch về nhà luôn đi.
Ơ... thế anh định cho cái xe này bay lên trời luôn à?
Nghe anh nói tôi xì một cái, bĩu môi:
- Lại tào lao rồi.
Phong cười ha hả, anh xoa xoa má tôi, nghiêm túc nói:
- Anh giỡn chút thôi nhưng anh nói nãy giờ đều là sự thật. Nếu em không tin anh thì cũng nên tin vào bản thân em chứ. Không lẽ em lại chọn sai chồng, đúng không? Anh công nhận trước có không thích em thiệt nhưng bây giờ thì thương lắm rồi. Anh không muốn vì vài cái bánh bao bánh ú ven đường mà đánh mất đi nồi thịt kho hột vịt gia truyền đâu. Vợ ơi, yên tâm nha.
Tôi nghe mà sướng rần rần, lại nhịn cười không được, tôi với tay nhéo mũi anh một cái rõ đau. Giọng vờ nghiêm túc:
- Ờ tạm tin anh đó, em nhéo cái này là cảnh cáo anh sau này không được cho mấy bánh bao bánh ú đụng chạm vào. Anh nghe chưa?
Phong gật gật đầu lia lịa, mặt anh kiểu rất nghe lời. Nghĩ nghĩ lại may mà tôi không giận quá mất khôn, nhìn vào tình hình khi nãy mà nhào nhào lên đánh ghen thì có mà gây nhau ỏm tỏi rồi. Bởi ta nói, vợ chồng sống với nhau trước nên tin tưởng nhau một chút đừng vì chút nóng vội mà làm mất đi tường thành vững chắc vốn xây dựng cho nhau. Có đôi khi nhìn thấy sự việc là như vậy nhưng cũng chưa chắc là như vậy.
........
Qua cái việc vô tình gặp được Phong ở nhà hàng, tôi càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng. Về phần Phong với cô gái kia coi như bỏ qua đi, chưa có gì chưa tính. Riêng cái chuyện Út Nhàn ra vẻ như hai vợ chồng giận nhau rồi kéo tôi đi lên thị xã là đã thấy mùi mờ ám rồi. Lúc nghe Đạt hỏi Út Nhàn, thì rõ ràng vợ chồng họ đâu có cái gì đâu. Còn cô gái kia nữa, nghĩ kiểu gì cũng thấy kỳ kỳ... Quái thật, sao từ hồi về cái nhà này tôi cứ đóng vai Connan suốt thôi, toàn những con người kỳ lạ làm những chuyện mờ ám.
Chiều hôm ấy tôi ra sau vườn hái mấy trái ớt đặng cho ba chồng tôi ăn cơm, ông không thích ăn ớt mua chỉ thích ớt trong vườn. Đang lúi húi hái ớt thì thấy Đạt đi lại, thấy cậu ta đi đến tôi định đi vô thì nghe tiếng cậu ta hỏi.
- Chị....sao chị tránh mặt tôi?
Tôi dừng chân lại, quay sang nói với Đạt.
- Tôi có tránh mặt chú đâu, tôi hái mấy trái ớt hái xong rồi nên định đi vô nhà nè.
- Vậy à, tôi cứ tưởng là chị tránh tôi chứ. Mà chị nè, hồi sáng về anh Tư có làm gì chị không, em nghe Út Nhàn nói anh Tư giận lắm.
Tôi cười cười:
- Có gì đâu chú, vợ chồng chị vẫn bình thường mà. Hồi sáng cũng không có cái gì, có điều cô gái hồi sáng là vô tình gặp được hay sao?
Đạt cau mày, giọng cậu ta nghiêm túc hơn:
- Chị hỏi vậy là sao, bộ anh Tư với cô gái kia có gì mờ ám hả?
Tôi lắc đầu:
- Trời không có gì thiệt mà tôi chỉ hỏi vậy thôi, cô ta với anh Phong mà có chuyện gì thiệt thì tôi đã quậy um lên rồi. Cậu yên tâm đi.
- Nếu vậy.... ừ thì bàn với khách xong là gặp cô ta, tôi nhìn cũng thấy quen mắt mà không biết gặp ở đâu rồi.
Tôi gật gật đầu, xem ra cô gái này cũng không đơn giản là vô tình gặp. Ai lại một mình vào nhà hàng ăn giữa trưa chứ. Nhìn cô gái ấy cũng không phải loại phụ nữ tự lập sống một mình rồi đi ăn một mình đâu. Là có ẩn tình.
Đang định quay vào trong lại sựt nhớ ra chuyện gì đó, tôi quay sang Đạt vờ hỏi:
- Ủa mà hồi sáng vợ chồng chú giận nhau hả?
Đạt nghe tôi hỏi cậu ta cau mày, gương mặt rất không vui.
- Giận nhau sao, không có. Là ai nói với chị?
Tôi cười cười, nói với cậu ấy:
- Có gì đâu tôi tưởng vợ chồng chú giận nhau thôi. Thôi tôi đi vào trong nhà dọn cơm, hôm nay có canh chua chú thích, ăn cơm nhiều vào nha.
Nói rồi tôi quay vào trong, một vài chuyện cũng được xác định rõ ràng. Út Nhàn này.....thật ra là làm sao vậy???
.........
Sau ngày hôm đó tôi với Út Nhàn vẫn nói chuyện với nhau bình thường, có chăng là bản thân tôi cảm thấy không còn nhiều thiện cảm dành cho cô ấy. Vì tôi nghĩ đơn giản rằng nếu cô ấy thiệt lòng thì đã không nói dối. Còn về mục đích cô ấy làm vậy để được cái gì thì tôi cũng không đoán ra được.
Mấy ngày sau trong nhà mọi chuyện vẫn yên ắng, ba má chồng tôi dạo này đi tiệc tùng suốt, má Vũ cũng ít khi ra ngoài. Chị Thắm với anh Ba Thành vẫn thế, vẫn cơm không lành canh không ngọt nhưng mà dạo gần đây anh Ba về nhà cũng sớm không còn trễ như mọi khi nữa. Vợ chồng Đạt thì vẫn bình thường còn tôi với Phong thì tình cảm chỉ có tăng lên chứ không có bớt đi.
Nếu như nguyện sống cả đời với Phong tôi cũng đồng ý, chỉ là.....tôi sợ việc tôi không phải là Hai Lài thật sẽ làm mọi thứ tan vỡ....thật sự tan vỡ.
...........
Mấy ngày sau, tôi theo chân má chồng ra thị xã cắt mấy thang thuốc cho chị Hai Giàu. Bình thường toàn tôi tự đi cắt, hôm nay má chồng tôi cũng muốn ra cắt thuốc đau nhứt cho ba chồng tôi nên sẵn tiện tôi đi theo luôn. Ra đến hiệu thuốc, tôi nói tên mấy vị thuốc quen thuộc trong thang thuốc của chị Hai xong rồi đến lượt má chồng tôi cắt thuốc. Buồn buồn đi loanh quanh trong hiệu thuốc nam, thấy người ta đang phơi bột gì đó màu nâu vàng, thấy lạ mắt tôi đi lại xem thử thì thấy mùi bột này cũng thơm. Khom lưng xuống ngửi ngửi, mùi thực ra là rất thơm, tôi buộc miệng nói:
- Thơm quá.
Trong hiệu thuốc có người đi lại, ông ấy thấy tôi đang ngửi bột nên nói:
- Bột xạ hương mà, không thơm cũng uổng.
Tôi ngạc nhiên, đây là bột xạ hương trong truyền thuyết ấy hả? Công nhận là giống với tên rất là thơm luôn, cái này chắc được điều chế làm nước hoa quá.
- Thầy cái bột này dùng làm nước hoa được không hả thầy?
Vị thầy thuốc gật đầu, ông ấy nói:
- Được nhưng còn qua điều chế nữa, xạ hương chữa được nhiều bệnh nhưng cũng nguy hiểm cho thai phụ. Ngày xưa cái thời ông nội tôi còn sống, bột xạ hương này bán chạy lắm. Giá thành nó cao nhưng mà công dụng cũng ác liệt, mấy ông vợ quan toàn mua về cho người ở, tình nhân của chồng phá thai. Xạ hương cộng thêm quế chi nữa thì coi như hư thiệt.
Tôi ngạc nhiên, hóa ra xạ hương còn có một công dụng khác nữa. Mà khoan....mùi xạ hương này... ngửi thấy quen quen.
Tôi cúi người, hít hít mấy cái, vị thầy liền cười nói:
- Thơm thì thơm thiệt nhưng mà đừng ngửi nhiều quá như vậy không tốt đâu cô gái.
Tôi như chợt nghĩ đến cái gì đó liền nói với vị thầy.
- Thầy để cho con hai lạng xạ hương mai con đến lấy được không thầy?
Vị thầy ái ngại nhìn tôi:
- Cô gái mua làm gì, chỉ mua riêng một mình xạ hương thôi sao?
Tôi gật đầu:
- Dạ mùi thơm quá con mua pha chế chơi ấy mà thầy.
- Ừ thấy cô cũng có hứng thú tôi để cho một ít vậy.
Phía bên kia tôi nghe tiếng má chồng tôi kêu lảnh lót:
- Lài về thôi.
Tôi "dạ" một tiếng sau đó đưa cho vị thầy tiền mua xạ hương trước, còn xạ hương ngày mai tôi sẽ ra lấy sau.
Xạ hương.... hy vọng thứ tôi nghĩ là đúng.
...........
Tối hôm đó tôi trằn trọc cả đêm không ngủ được, cứ nằm hết xoay qua rồi xoay lại. Trong sữa tắm tôi ngửi được mùi của xạ hương kia, mùi giống y chang không khác tí nào. Xạ hương bình thường giá cắt cổ, ai lại dùng loại bột này mà làm sữa tắm bán có mấy chục nghìn một chai được chứ. Càng nghĩ càng thấy đúng khiến tôi không thể nào chợp mắt được. Nếu đúng vậy thì chị Thắm quá ác rồi còn gì, chị ta dùng cách tàn nhẫn đó để hại đứa con của Út Nhàn. Thật là không còn từ nào để diễn tả được.
Càng nghĩ càng giận, tôi không ngủ được nên tung mền mang dép đi xuống dưới nhà lấy ly đá lên uống cho hạ hỏa.
Mang dép lẹp xẹp đi xuống nhà bếp thì nhìn thấy cửa hông đóng không gài. Đang bực mình tôi tiện miệng lèm bèm luôn:
- Mấy cái đứa này không chịu đóng cửa nẻo đàng hoàng gì hết.
Vừa nói vừa đi lại đóng cửa nhưng khi kéo cửa vào tôi lại thấy loáng thoáng ngoài ao sen có đốm lửa nhỏ, hình như ngoài kia có người.
Mẹ ơi....tôi nhát gan là thiệt nhưng tò mò cũng là thiệt chưa kể cái ao sen này còn quá nhiều điều bí ẩn nữa. Máu thám tử trong tôi trỗi dậy, tôi lén mở cửa rộng rộng ra, đi lại gần bụi sơ ri nấp nấp nhìn ngó. Nhưng vì khoản cách xa quá có nhìn cũng chỉ thấy bóng người đang ngồi cùng về đốm lửa nhỏ thôi. Máu lại nổi lên tôi mới chậm chậm từng bước đi nhẹ nhàng lại gần hơn. Đi được một đoạn cũng gần tới ao sen tôi mới dừng lại nấp trong bụi cây mận mà ngó tới. Ôi mẹ ơi....người đang thậm thà thậm thụt ở ao sen là vú Huệ...
Bà ta đang đốt giấy tiền vàng mã, vừa đốt vừa nói cái gì lầm bầm trong miệng tôi không nghe được. Bực quá tôi len lén đi lại gần hơn thì nghe được tiếng bà ta thì thầm nho nhỏ.
- Tha cho tôi, tôi cũng vì mình thôi...
- Cô sống dưới đó cho tốt đi, làm vua một cõi được gần người mình thương cũng được rồi. Đừng nên trách tôi, trách chị ấy làm gì...
Nghe được nhiêu đó tôi lại nghe tiếng mụ vú đọc thứ tiếng gì nghe không hiểu được. Trong lòng bực bội vì mụ ta nói cái quái gì linh tinh, tôi mới quay mắt ra nhìn thì ôi thôi....máu... không...là trái tim bằng máu...
Hai mắt tôi sững sờ như không tin vào chính mắt mình nữa, cả người tôi run lẩy bẩy không kiểm soát được. Trời ơi...bàn tay mụ vú cầm trái tim còn đỏ chon chót, máu tươi chảy xuống tay mụ, gương mặt mụ cười nham nhở, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào trái tim như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống luôn không bằng.
Sợ quá, tôi dùng tay bịt miệng mình lại để ngăn cho khoan miệng không tự chủ được mà hét lên. Mẹ ơi.... cứu con...đến cứu con đi...con đi hết nổi rồi.
Chân run run, trong lòng thì sợ hãi vô cùng... cái quái gì đây, con mụ vú định làm cái thứ quái quỷ gì vậy? Trái tim kia....là tim người hay tim thú???
Tôi thấy mụ vú cầm lá bùa màu vàng trên đó viết kín thứ chữ gì đọc không hiểu được. Bà ta dùng đinh to gài lá bùa vào trái tim nhè máu. Động tác thuần phục rất chuyên nghiệp cứ như đây không phải lần đâu tiên mà bà ta làm vậy. Xong xuôi bà ta bắt ra một con rắn nhỏ còn sống, con rắn uốn éo quắn vào cổ tay bà ta trong phát khiếp. Tôi càng nhìn càng muốn xỉu luôn tại chỗ, chân run run có muốn di chuyển cũng không được.
Mụ vú đặt trái tim kia xuống rồi dùng dao rạch một đường thẳng từ bụng con rắn xuống lôi từ trong bụng nó ra một túi mật nhỏ xíu xanh xanh. Đến giờ phút này thì tôi biết tôi không thể nhìn thêm được nữa rồi. Vội vội vàng vàng tôi lui ra định theo đường cũ đi vào trong nhà. Nhưng mà xui xẻo, hai chân run quá tôi đi trật nhịp thế nào mà đạp trúng đống lá cây khô khiến dưới chân phát ra tiếng động. Thôi xong rồi, tôi nghĩ trong đầu lần này bị phát hiện thật rồi nên co dò chạy một mạch.
Mụ vú Huệ chắc nghe được tiếng động, mụ ta hét lên:
- Ai vậy, là ai?
Người tôi run lẩy bẩy, sợ đến mật xanh mật đỏ. Phía sau tôi nghe tiếng tủm của vật gì đó rơi xuống nước sau lại nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo. Cả người tôi co lại chạy thụt mạng vào trong nhà vì chạy gấp quá mà vấp gốc cây té ngã trầy hết cả bụng. Đau đến điếng hồn nhưng mà bây giờ nằm đây chắc tôi bị quăng xác xuống ao sen luôn quá. Nghị lực sống kéo vựt tôi dậy, tôi cố hết sức chạy thật nhanh vào trong. Phía sau mụ vú già gần đuổi đến sát đít.
Tôi vừa chạy vừa "Nam mô Nam mô" liên tục, thấy trước mắt là cửa hông nhà sau tôi mới dùng hết sức chạy thật nhanh vào. Vừa chạy vào trong chưa kịp phóng lên cầu thang đã thấy có bóng người.....Phong...là Phong...
Anh kéo tôi lại, gấp gáp hỏi:
- Lài...có chuyện gì... có chuyện gì?
Tôi mồ hôi tuôn xối xả, nói không ra hơi:
- Cứu em...vú...vú...
Phía sau tiếng bước chân càng gần, Phong nghe loáng thoáng chắc hiểu ý tôi, anh liền kéo tôi nhét vào gốc tủ cũng đồng thời đứng che tôi lại. Vừa may tôi vừa chui vào thì vú Huệ cũng chạy vào trong, tôi không nhìn thấy bên ngoài là cái gì chỉ nghe được tiếng vú Huệ thở hồng hộc hỏi:
- Ủa cậu Tư.
- Ừ bộ có chuyện gì hả mà vú chạy dữ vậy?
- À ờ...có ăn trộm.... tôi dí theo nó...thấy nó hình như chạy vô trong đây nè cậu...
- Ăn trộm hả vú, vú có nhìn lầm không, tôi đứng đây uống nước nãy giờ có thấy ai đâu. Có khi con chó con mèo cũng nên.
- Kỳ...vậy... cậu..
Tôi núp trong góc tủ mà tim đập thình thịch thình thịch đến cả thở mạnh tôi cũng không dám vì sợ bị phát hiện. Mẹ ơi.... tối khuya chơi chạy marathon xém chút nữa mất cái quần.
- Ờ chắc vú nhìn lầm rồi đó, ở đây có ai mà chạy vào là tôi cho một cước rồi. Mà nhà mình kín cổng cao tường làm gì có ăn trộm nào dám mò vào. Thôi vú vô nghỉ đi...ủa mà tay vú làm sao vậy sao máu không vậy?
Tôi nghĩ thầm...mẹ kiếp coi chừng là máu người đó... Phong...coi chừng nha anh...
Nghe Phong hỏi đến máu trên tay mình chắc mụ vú sợ nên tôi nghe bà ta nói.
- À nãy tôi tưởng ăn trộm rượt theo nên té, để tôi vô băng bó rửa sạch là xong à cậu.
Phong ra vẻ như quan tâm:
- Tay vú máu không kìa thay đồ đi tôi chở đi bệnh viện chứ máu me không nguy hiểm lắm.
- Ý thôi thôi cậu, tôi ra rửa cái hết à không có sao. Thôi khuya rồi cậu lên phòng nghỉ đi tôi ra ngoài vườn kiểm tra lại một vòng nữa coi sao.
- Ừ vậy cũng được, cẩn thận nha vú có gì nhớ la lên trong nhà còn chạy ra kịp.
Phong đợi cho mụ vú đi xa rồi mới kéo tôi ra, anh kéo tay tôi nói nhỏ:
- Đi lên phòng đi, nhanh lên.
Tôi gật gật đầu, cấm đầu cấm cổ chạy một mạch lên trên phòng. Vào đến phòng rồi tôi mới yên tâm mà thở thật mạnh. Khi nãy có muốn thở cũng không dám thở sợ bị phát hiện ra. Ghê quá đi mất.
Đợi một chút Phong cũng chạy lên, anh thấy tôi đang ngồi trên ghế mặt mày xanh lè cả người bụi đất không. Anh nhanh tay đóng khóa cửa lại, kéo tôi vô nhà tắm cũng đóng cửa lại kín mít.
Tôi giờ phút này mới được thả lỏng, tôi ôm chầm lấy anh, khóc không ra hơi, ủy khuất nói:
- Anh ơi... em sợ quá... huhu...
Phong ôm lấy tôi, anh phủi phủi bụi đất trên người tôi rồi nói:
- Không sao không sao, có anh ở đây rồi đừng sợ đừng sợ nữa.
Tôi ôm lấy anh càng ôm càng chặt, nghĩ đến khi nãy nếu tôi bị phát hiện chắc sẽ xong luôn mất. Mụ vú Huệ kia kinh khủng quá, tôi không biết được bà ta muốn làm gì nữa.
Tôi ôm anh một lát cho đỡ sợ sau đó mới từ từ kể lại cho Phong nghe. Nghe hết một hồi ngay cả Phong ánh mắt cũng không muốn tin bởi những chuyện tôi kể là quá kinh khủng. Đó là máu... là một trái tim...đây chẳng khác gì đang làm bùa làm ngải.. thật là đáng sợ quá đi mất.
Phong kéo áo tôi lên, anh dùng nước ấm rửa đi vết bẩn trên bụng sau đó dùng khăn sạch lau khô rồi kéo tôi ra giường. Ôm lấy tôi anh khẽ nói:
- Được rồi đừng sợ, có anh ở đây rồi.
Tôi gật đầu, nói đừng sợ là nói dối, tôi giờ đây vẫn còn run cầm cập đây này. Mãi một lát nữa tôi mới nghe Phong khẽ nói:
- Chuyện hôm nay anh sẽ nói lại với chú Đức hy vọng là sẽ có chuyển biến tốt. Chuyện dưới cái áo sen nhất định là có liên quan quan đến vú Huệ. Nhưng mà rốt cuộc người ở dưới ao kia là ai...anh thật sự cũng không biết. Có thể là dì Lệ, cũng có thể là không chắc chắn.
Tôi gật gật đầu, bây giờ là ai thì tôi cũng sợ quá rồi, hình ảnh vú Huệ cầm trái tim đỏ đầy máu đã đủ làm tôi ám ảnh rồi. Nói chi là phân tích ai dưới ao sen, giờ là ai cũng được miễn đừng ám ảnh tôi nữa là được.
Đêm hôm nay là một đêm mất ngủ, tôi chắc thức đến sáng mất.
..........
Sáng hôm sau tôi dậy trễ, Phong báo với mọi người là tôi bệnh nên không xuống nhà. Lúc tôi lò mò xuống nhà dưới là quá nửa trưa, vừa bước xuống cầu thang liền gặp ngay mụ vú Huệ. Thấy bà ta tôi gần như run cầm cập, thấy tôi run quá, vú Huệ ra vẻ quan tâm hỏi han:
- Mợ Tư còn run quá chắc trúng gió rồi, mợ lên phòng nghỉ thêm đi xuống nhà làm gì?
Mẹ ơi, vú Huệ vừa nói vừa đụng đụng vào người tôi làm tôi muốn co giật luôn tại chỗ...huhu...vú ơi tha cho tôi đi...
Út Nhàn đang nấu nước dưới bếp thấy tôi mặt mày xanh lè cũng nhanh tay dìu tôi lên phòng nghỉ. Ngày hôm đó tôi thiệt sự bệnh luôn không dậy nổi, khiến Phong phải nghỉ làm ở nhà đặng mà chăm sóc cho tôi.
Cầm chén cháo lên tôi lại liên tưởng đến bàn tay máu me của vú Huệ mà ói lên ói xuống, hết ói rồi đến chóng mặt. Trong đầu lâu lâu cứ hiện lên mấy hình ảnh gớm ghiếc đó. Mẹ ơi...biết vậy tôi không nhiều chuyện làm gì để giờ sinh bệnh khổ thân vậy nè. Chắc sau này tôi thấy nội tạng động vật chắc tôi bỏ bữa luôn quá, hồi đó ruột non ruột già trái tim trái ơ đồ tôi khoái ăn lắm. Còn giờ.... thôi xin chừa mặt tôi ra.
Bệnh mấy hôm người tôi xuống sắc trầm trọng, Phong lo sốt vó đòi đưa đi bệnh viện nhưng tôi không chịu. Bản thân tôi tôi hiểu, chỉ là do tôi sợ quá thôi chứ cũng không có gì nặng để mà phải đi.
Nghỉ gần một tuần tôi mới dần lấy sức lại được. Cái hôm khỏe tôi nhờ anh Tùng chở ra thị xã lấy bột xạ hương rồi ghé qua tiệm tạp hóa mua chai sữa tắm nhỏ cùng hiệu với loại mà chị Thắm kêu tôi mua.
Mua xong hết tôi đem về nhà, thử lấy một ít nước hòa tan bột xạ hương sau đó đem trộn với sữa tắm.... mẹ nó....chị Thắm quả là quái thai mà.
Hèn chi ngay lúc đầu tôi thấy sữa tắm này cái mùi kỳ kỳ, rõ ràng đúng hiệu của nó thơm nhẹ nhàng còn khi mà thêm xạ hương vào thì ra mùi gắt không còn được thoang thoảng nữa. Trần đời ai sinh ra mụ Thắm, cái chuyện ác nhơn như vậy mà chị ta cũng nghĩ ra được. Hèn gì cái bầu của Út Nhàn không bị gì tự dưng lại hư. Xạ hương độc cho phụ nữ có thai cỡ nào, sách bút cũng có ghi chép lại. Quả là mưu mô thâm hiểm, nếu tôi mà không vô tình nghe ông thầy thuốc nói chắc tôi cũng không thể nào biết được luôn quá.
Chuyện này tôi đoán ra được nhưng không có bằng chứng, đợi tôi thu thập đủ chứng cứ xem tôi có vạch mặt cô ta ra không thì biết. Loại đàn bà vì lợi ích mà bất chấp đến an nguy của người khác thì cũng không khác gì là vú Huệ giấu xác người dưới ao.
- Anh, anh làm sao vậy?
Phong nghe tôi hỏi anh mới liếc mắt nhìn sang tôi, giọng anh trầm trầm đục đục:
- Em đi đâu vậy?
Đi đâu á?? À hình như tôi chưa nói với anh thì phải.
- Em theo Út Nhàn lên thị xã mua đồ mà, lúc đi vội quá em chưa gọi nói với anh.
Phong hừ hừ vài tiếng, dưới bụng tôi lại kêu ọt ọt vì đói. Thấy bụng tôi kêu anh cho xe tấp vào một quán cơm ven đường, xuống mở cửa xe cho tôi, anh nói:
- Xuống ăn cơm đi cô nương, em muốn đi bắt ghen thì cũng phải no bụng trước chứ. Người không có sức thì còn đánh đấm được cái gì?
Tôi lườm lườm anh, Phong đúng là tên để bụng, rõ ràng biết chuyện khi nãy là do tôi vô tình bắt gặp kia mà. Ơ khoan...tôi còn chưa xử lý anh đâu đấy, đâu ra cái giọng trách ngược thế kia. Cái tên này....
Vào quán cơm kêu một bàn đồ ăn đủ món, ăn một bụng no nê rồi anh lại đưa tôi về nhà. Đi được một đoạn tôi vì tức quá nên mới cao giọng hỏi anh:
- Cô gái khi nãy là ai vậy?
Phong quay sang nhìn tôi, anh cười cười nói:
- Anh vô tình gặp cô ta thôi, thấy quen quen mà không nhớ ra là ai.
- Sao lại vô tình, hôm nay anh nói đi gặp đối tác mà. Vậy đối tác đâu mà lòi ra một cô gái ngực cao hơn mũi tên Mỹ tên My gì nữa vậy?
Nghe tôi nhắc đến tên cô gái khi nãy, Phong cau mày hỏi lại:
- Em nói cô ta tên Mỹ?
Tôi hếch mũi:
- Ừ em nghe Út Nhàn nói vậy, ủa mà anh nói cô ta tên Thơ sao?
Phong bật cười:
- Thì ra là Mỹ, hèn chi anh thấy quen lắm mà không biết gặp cô ta ở đâu. Công nhận phẫu thuật thẩm mỹ có thể biến một người này thành một người kia luôn, hay thiệt.
Tôi thấy có chút rối rối, liền hỏi:
- Khoan dừng dừng. Anh nói gì em không hiểu, rốt cuộc cô ta tên gì? Mỹ hay Thơ?
- Mỹ, trước kia có theo đám bạn anh đi chơi cùng.
À ha vậy là Út Nhàn nói đúng, rõ là có quen nhau từ trước rồi. Khéo còn đưa nhau lên thiên đường mà quên mất đây mà. Giận... tự nhiên nghĩ thấy giận ghê gớm.
Thấy tôi mặt nặng mày nhẹ, anh mới hỏi:
- Em là làm sao vậy, có chuyện gì sao?
Tôi quay phắt sang anh, nói tuông một hồi:
- Anh nói người quen sao, quen quen cái con khỉ khô. Chứ không phải anh với cô ta là tình cũ hả, ghê gớm tình cũ không rủ cũng tới. Vui vẻ rồi ha, đi gặp đối tác mà cũng gặp lại được nhau thì có duyên quá rồi.
Phong nhìn nhìn tôi, chân mày giãn ra, anh nói:
- Ừ em nói mới nhớ, công nhận có duyên thiệt.
Mẹ kiếp, biết tôi đang giận mà còn nói như vậy nữa chứ.
Thấy tôi sụ mặt, Phong cho xe chạy chậm lại, anh với tay kéo tôi ôm vào người. Hôn lên tóc tôi mấy cái, anh nhẹ nhàng nói:
- Đừng nghĩ bậy bạ, thiệt là anh vô tình gặp cô ta thôi. Không tin em hỏi thằng Đạt là biết, hôm nay nó đi theo anh mà. Khách hàng của anh về rồi, anh với Đạt định ăn cơm rồi về lại công ty thì gặp cô ta đến. Mà chắc do cô ta phẫu thuật nhìn lạ quá anh nhìn không ra nên không biết cô ta là Mỹ. Mà kể cũng lạ, sao cô ta lại nói cô ta tên Thơ rồi là cần tìm công ty anh bàn việc. Nãy giờ chưa kịp bàn gì nữa mà.
- Thiệt không, sao cô ta ngồi sát anh anh cũng để yên vậy?
Phong véo véo mũi tôi, anh nói:
- Anh không biết, anh đang tập trung xem một vài chỗ trong tài liệu để tư vấn cho cô ta thì em đến. Anh thề anh chưa có sơ múi gì mà rõ ràng anh cũng đâu có ý định sơ múi gì cô ta đâu. Anh có vợ rồi, có vợ vừa đẹp lại vừa thương anh nữa, anh không ngu dại gì đâu.
Hí hí, nghe anh nói mà tôi mát ruột dễ sợ hà. Người gì đâu mà vừa đẹp trai lại vừa nói đúng sự thật nữa. Hihi.
Mặc dù đã hết giận từ lâu nhưng tôi vẫn giả vờ buồn buồn, ngước mắt lên, tôi hỏi anh:
- Thiệt không đó?
Phong buông tôi ra, anh nói lớn:
- Anh mà nói xạo thì cho chiếc xe này chạy thẳng một mạch về nhà luôn đi.
Ơ... thế anh định cho cái xe này bay lên trời luôn à?
Nghe anh nói tôi xì một cái, bĩu môi:
- Lại tào lao rồi.
Phong cười ha hả, anh xoa xoa má tôi, nghiêm túc nói:
- Anh giỡn chút thôi nhưng anh nói nãy giờ đều là sự thật. Nếu em không tin anh thì cũng nên tin vào bản thân em chứ. Không lẽ em lại chọn sai chồng, đúng không? Anh công nhận trước có không thích em thiệt nhưng bây giờ thì thương lắm rồi. Anh không muốn vì vài cái bánh bao bánh ú ven đường mà đánh mất đi nồi thịt kho hột vịt gia truyền đâu. Vợ ơi, yên tâm nha.
Tôi nghe mà sướng rần rần, lại nhịn cười không được, tôi với tay nhéo mũi anh một cái rõ đau. Giọng vờ nghiêm túc:
- Ờ tạm tin anh đó, em nhéo cái này là cảnh cáo anh sau này không được cho mấy bánh bao bánh ú đụng chạm vào. Anh nghe chưa?
Phong gật gật đầu lia lịa, mặt anh kiểu rất nghe lời. Nghĩ nghĩ lại may mà tôi không giận quá mất khôn, nhìn vào tình hình khi nãy mà nhào nhào lên đánh ghen thì có mà gây nhau ỏm tỏi rồi. Bởi ta nói, vợ chồng sống với nhau trước nên tin tưởng nhau một chút đừng vì chút nóng vội mà làm mất đi tường thành vững chắc vốn xây dựng cho nhau. Có đôi khi nhìn thấy sự việc là như vậy nhưng cũng chưa chắc là như vậy.
........
Qua cái việc vô tình gặp được Phong ở nhà hàng, tôi càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng. Về phần Phong với cô gái kia coi như bỏ qua đi, chưa có gì chưa tính. Riêng cái chuyện Út Nhàn ra vẻ như hai vợ chồng giận nhau rồi kéo tôi đi lên thị xã là đã thấy mùi mờ ám rồi. Lúc nghe Đạt hỏi Út Nhàn, thì rõ ràng vợ chồng họ đâu có cái gì đâu. Còn cô gái kia nữa, nghĩ kiểu gì cũng thấy kỳ kỳ... Quái thật, sao từ hồi về cái nhà này tôi cứ đóng vai Connan suốt thôi, toàn những con người kỳ lạ làm những chuyện mờ ám.
Chiều hôm ấy tôi ra sau vườn hái mấy trái ớt đặng cho ba chồng tôi ăn cơm, ông không thích ăn ớt mua chỉ thích ớt trong vườn. Đang lúi húi hái ớt thì thấy Đạt đi lại, thấy cậu ta đi đến tôi định đi vô thì nghe tiếng cậu ta hỏi.
- Chị....sao chị tránh mặt tôi?
Tôi dừng chân lại, quay sang nói với Đạt.
- Tôi có tránh mặt chú đâu, tôi hái mấy trái ớt hái xong rồi nên định đi vô nhà nè.
- Vậy à, tôi cứ tưởng là chị tránh tôi chứ. Mà chị nè, hồi sáng về anh Tư có làm gì chị không, em nghe Út Nhàn nói anh Tư giận lắm.
Tôi cười cười:
- Có gì đâu chú, vợ chồng chị vẫn bình thường mà. Hồi sáng cũng không có cái gì, có điều cô gái hồi sáng là vô tình gặp được hay sao?
Đạt cau mày, giọng cậu ta nghiêm túc hơn:
- Chị hỏi vậy là sao, bộ anh Tư với cô gái kia có gì mờ ám hả?
Tôi lắc đầu:
- Trời không có gì thiệt mà tôi chỉ hỏi vậy thôi, cô ta với anh Phong mà có chuyện gì thiệt thì tôi đã quậy um lên rồi. Cậu yên tâm đi.
- Nếu vậy.... ừ thì bàn với khách xong là gặp cô ta, tôi nhìn cũng thấy quen mắt mà không biết gặp ở đâu rồi.
Tôi gật gật đầu, xem ra cô gái này cũng không đơn giản là vô tình gặp. Ai lại một mình vào nhà hàng ăn giữa trưa chứ. Nhìn cô gái ấy cũng không phải loại phụ nữ tự lập sống một mình rồi đi ăn một mình đâu. Là có ẩn tình.
Đang định quay vào trong lại sựt nhớ ra chuyện gì đó, tôi quay sang Đạt vờ hỏi:
- Ủa mà hồi sáng vợ chồng chú giận nhau hả?
Đạt nghe tôi hỏi cậu ta cau mày, gương mặt rất không vui.
- Giận nhau sao, không có. Là ai nói với chị?
Tôi cười cười, nói với cậu ấy:
- Có gì đâu tôi tưởng vợ chồng chú giận nhau thôi. Thôi tôi đi vào trong nhà dọn cơm, hôm nay có canh chua chú thích, ăn cơm nhiều vào nha.
Nói rồi tôi quay vào trong, một vài chuyện cũng được xác định rõ ràng. Út Nhàn này.....thật ra là làm sao vậy???
.........
Sau ngày hôm đó tôi với Út Nhàn vẫn nói chuyện với nhau bình thường, có chăng là bản thân tôi cảm thấy không còn nhiều thiện cảm dành cho cô ấy. Vì tôi nghĩ đơn giản rằng nếu cô ấy thiệt lòng thì đã không nói dối. Còn về mục đích cô ấy làm vậy để được cái gì thì tôi cũng không đoán ra được.
Mấy ngày sau trong nhà mọi chuyện vẫn yên ắng, ba má chồng tôi dạo này đi tiệc tùng suốt, má Vũ cũng ít khi ra ngoài. Chị Thắm với anh Ba Thành vẫn thế, vẫn cơm không lành canh không ngọt nhưng mà dạo gần đây anh Ba về nhà cũng sớm không còn trễ như mọi khi nữa. Vợ chồng Đạt thì vẫn bình thường còn tôi với Phong thì tình cảm chỉ có tăng lên chứ không có bớt đi.
Nếu như nguyện sống cả đời với Phong tôi cũng đồng ý, chỉ là.....tôi sợ việc tôi không phải là Hai Lài thật sẽ làm mọi thứ tan vỡ....thật sự tan vỡ.
...........
Mấy ngày sau, tôi theo chân má chồng ra thị xã cắt mấy thang thuốc cho chị Hai Giàu. Bình thường toàn tôi tự đi cắt, hôm nay má chồng tôi cũng muốn ra cắt thuốc đau nhứt cho ba chồng tôi nên sẵn tiện tôi đi theo luôn. Ra đến hiệu thuốc, tôi nói tên mấy vị thuốc quen thuộc trong thang thuốc của chị Hai xong rồi đến lượt má chồng tôi cắt thuốc. Buồn buồn đi loanh quanh trong hiệu thuốc nam, thấy người ta đang phơi bột gì đó màu nâu vàng, thấy lạ mắt tôi đi lại xem thử thì thấy mùi bột này cũng thơm. Khom lưng xuống ngửi ngửi, mùi thực ra là rất thơm, tôi buộc miệng nói:
- Thơm quá.
Trong hiệu thuốc có người đi lại, ông ấy thấy tôi đang ngửi bột nên nói:
- Bột xạ hương mà, không thơm cũng uổng.
Tôi ngạc nhiên, đây là bột xạ hương trong truyền thuyết ấy hả? Công nhận là giống với tên rất là thơm luôn, cái này chắc được điều chế làm nước hoa quá.
- Thầy cái bột này dùng làm nước hoa được không hả thầy?
Vị thầy thuốc gật đầu, ông ấy nói:
- Được nhưng còn qua điều chế nữa, xạ hương chữa được nhiều bệnh nhưng cũng nguy hiểm cho thai phụ. Ngày xưa cái thời ông nội tôi còn sống, bột xạ hương này bán chạy lắm. Giá thành nó cao nhưng mà công dụng cũng ác liệt, mấy ông vợ quan toàn mua về cho người ở, tình nhân của chồng phá thai. Xạ hương cộng thêm quế chi nữa thì coi như hư thiệt.
Tôi ngạc nhiên, hóa ra xạ hương còn có một công dụng khác nữa. Mà khoan....mùi xạ hương này... ngửi thấy quen quen.
Tôi cúi người, hít hít mấy cái, vị thầy liền cười nói:
- Thơm thì thơm thiệt nhưng mà đừng ngửi nhiều quá như vậy không tốt đâu cô gái.
Tôi như chợt nghĩ đến cái gì đó liền nói với vị thầy.
- Thầy để cho con hai lạng xạ hương mai con đến lấy được không thầy?
Vị thầy ái ngại nhìn tôi:
- Cô gái mua làm gì, chỉ mua riêng một mình xạ hương thôi sao?
Tôi gật đầu:
- Dạ mùi thơm quá con mua pha chế chơi ấy mà thầy.
- Ừ thấy cô cũng có hứng thú tôi để cho một ít vậy.
Phía bên kia tôi nghe tiếng má chồng tôi kêu lảnh lót:
- Lài về thôi.
Tôi "dạ" một tiếng sau đó đưa cho vị thầy tiền mua xạ hương trước, còn xạ hương ngày mai tôi sẽ ra lấy sau.
Xạ hương.... hy vọng thứ tôi nghĩ là đúng.
...........
Tối hôm đó tôi trằn trọc cả đêm không ngủ được, cứ nằm hết xoay qua rồi xoay lại. Trong sữa tắm tôi ngửi được mùi của xạ hương kia, mùi giống y chang không khác tí nào. Xạ hương bình thường giá cắt cổ, ai lại dùng loại bột này mà làm sữa tắm bán có mấy chục nghìn một chai được chứ. Càng nghĩ càng thấy đúng khiến tôi không thể nào chợp mắt được. Nếu đúng vậy thì chị Thắm quá ác rồi còn gì, chị ta dùng cách tàn nhẫn đó để hại đứa con của Út Nhàn. Thật là không còn từ nào để diễn tả được.
Càng nghĩ càng giận, tôi không ngủ được nên tung mền mang dép đi xuống dưới nhà lấy ly đá lên uống cho hạ hỏa.
Mang dép lẹp xẹp đi xuống nhà bếp thì nhìn thấy cửa hông đóng không gài. Đang bực mình tôi tiện miệng lèm bèm luôn:
- Mấy cái đứa này không chịu đóng cửa nẻo đàng hoàng gì hết.
Vừa nói vừa đi lại đóng cửa nhưng khi kéo cửa vào tôi lại thấy loáng thoáng ngoài ao sen có đốm lửa nhỏ, hình như ngoài kia có người.
Mẹ ơi....tôi nhát gan là thiệt nhưng tò mò cũng là thiệt chưa kể cái ao sen này còn quá nhiều điều bí ẩn nữa. Máu thám tử trong tôi trỗi dậy, tôi lén mở cửa rộng rộng ra, đi lại gần bụi sơ ri nấp nấp nhìn ngó. Nhưng vì khoản cách xa quá có nhìn cũng chỉ thấy bóng người đang ngồi cùng về đốm lửa nhỏ thôi. Máu lại nổi lên tôi mới chậm chậm từng bước đi nhẹ nhàng lại gần hơn. Đi được một đoạn cũng gần tới ao sen tôi mới dừng lại nấp trong bụi cây mận mà ngó tới. Ôi mẹ ơi....người đang thậm thà thậm thụt ở ao sen là vú Huệ...
Bà ta đang đốt giấy tiền vàng mã, vừa đốt vừa nói cái gì lầm bầm trong miệng tôi không nghe được. Bực quá tôi len lén đi lại gần hơn thì nghe được tiếng bà ta thì thầm nho nhỏ.
- Tha cho tôi, tôi cũng vì mình thôi...
- Cô sống dưới đó cho tốt đi, làm vua một cõi được gần người mình thương cũng được rồi. Đừng nên trách tôi, trách chị ấy làm gì...
Nghe được nhiêu đó tôi lại nghe tiếng mụ vú đọc thứ tiếng gì nghe không hiểu được. Trong lòng bực bội vì mụ ta nói cái quái gì linh tinh, tôi mới quay mắt ra nhìn thì ôi thôi....máu... không...là trái tim bằng máu...
Hai mắt tôi sững sờ như không tin vào chính mắt mình nữa, cả người tôi run lẩy bẩy không kiểm soát được. Trời ơi...bàn tay mụ vú cầm trái tim còn đỏ chon chót, máu tươi chảy xuống tay mụ, gương mặt mụ cười nham nhở, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào trái tim như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống luôn không bằng.
Sợ quá, tôi dùng tay bịt miệng mình lại để ngăn cho khoan miệng không tự chủ được mà hét lên. Mẹ ơi.... cứu con...đến cứu con đi...con đi hết nổi rồi.
Chân run run, trong lòng thì sợ hãi vô cùng... cái quái gì đây, con mụ vú định làm cái thứ quái quỷ gì vậy? Trái tim kia....là tim người hay tim thú???
Tôi thấy mụ vú cầm lá bùa màu vàng trên đó viết kín thứ chữ gì đọc không hiểu được. Bà ta dùng đinh to gài lá bùa vào trái tim nhè máu. Động tác thuần phục rất chuyên nghiệp cứ như đây không phải lần đâu tiên mà bà ta làm vậy. Xong xuôi bà ta bắt ra một con rắn nhỏ còn sống, con rắn uốn éo quắn vào cổ tay bà ta trong phát khiếp. Tôi càng nhìn càng muốn xỉu luôn tại chỗ, chân run run có muốn di chuyển cũng không được.
Mụ vú đặt trái tim kia xuống rồi dùng dao rạch một đường thẳng từ bụng con rắn xuống lôi từ trong bụng nó ra một túi mật nhỏ xíu xanh xanh. Đến giờ phút này thì tôi biết tôi không thể nhìn thêm được nữa rồi. Vội vội vàng vàng tôi lui ra định theo đường cũ đi vào trong nhà. Nhưng mà xui xẻo, hai chân run quá tôi đi trật nhịp thế nào mà đạp trúng đống lá cây khô khiến dưới chân phát ra tiếng động. Thôi xong rồi, tôi nghĩ trong đầu lần này bị phát hiện thật rồi nên co dò chạy một mạch.
Mụ vú Huệ chắc nghe được tiếng động, mụ ta hét lên:
- Ai vậy, là ai?
Người tôi run lẩy bẩy, sợ đến mật xanh mật đỏ. Phía sau tôi nghe tiếng tủm của vật gì đó rơi xuống nước sau lại nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo. Cả người tôi co lại chạy thụt mạng vào trong nhà vì chạy gấp quá mà vấp gốc cây té ngã trầy hết cả bụng. Đau đến điếng hồn nhưng mà bây giờ nằm đây chắc tôi bị quăng xác xuống ao sen luôn quá. Nghị lực sống kéo vựt tôi dậy, tôi cố hết sức chạy thật nhanh vào trong. Phía sau mụ vú già gần đuổi đến sát đít.
Tôi vừa chạy vừa "Nam mô Nam mô" liên tục, thấy trước mắt là cửa hông nhà sau tôi mới dùng hết sức chạy thật nhanh vào. Vừa chạy vào trong chưa kịp phóng lên cầu thang đã thấy có bóng người.....Phong...là Phong...
Anh kéo tôi lại, gấp gáp hỏi:
- Lài...có chuyện gì... có chuyện gì?
Tôi mồ hôi tuôn xối xả, nói không ra hơi:
- Cứu em...vú...vú...
Phía sau tiếng bước chân càng gần, Phong nghe loáng thoáng chắc hiểu ý tôi, anh liền kéo tôi nhét vào gốc tủ cũng đồng thời đứng che tôi lại. Vừa may tôi vừa chui vào thì vú Huệ cũng chạy vào trong, tôi không nhìn thấy bên ngoài là cái gì chỉ nghe được tiếng vú Huệ thở hồng hộc hỏi:
- Ủa cậu Tư.
- Ừ bộ có chuyện gì hả mà vú chạy dữ vậy?
- À ờ...có ăn trộm.... tôi dí theo nó...thấy nó hình như chạy vô trong đây nè cậu...
- Ăn trộm hả vú, vú có nhìn lầm không, tôi đứng đây uống nước nãy giờ có thấy ai đâu. Có khi con chó con mèo cũng nên.
- Kỳ...vậy... cậu..
Tôi núp trong góc tủ mà tim đập thình thịch thình thịch đến cả thở mạnh tôi cũng không dám vì sợ bị phát hiện. Mẹ ơi.... tối khuya chơi chạy marathon xém chút nữa mất cái quần.
- Ờ chắc vú nhìn lầm rồi đó, ở đây có ai mà chạy vào là tôi cho một cước rồi. Mà nhà mình kín cổng cao tường làm gì có ăn trộm nào dám mò vào. Thôi vú vô nghỉ đi...ủa mà tay vú làm sao vậy sao máu không vậy?
Tôi nghĩ thầm...mẹ kiếp coi chừng là máu người đó... Phong...coi chừng nha anh...
Nghe Phong hỏi đến máu trên tay mình chắc mụ vú sợ nên tôi nghe bà ta nói.
- À nãy tôi tưởng ăn trộm rượt theo nên té, để tôi vô băng bó rửa sạch là xong à cậu.
Phong ra vẻ như quan tâm:
- Tay vú máu không kìa thay đồ đi tôi chở đi bệnh viện chứ máu me không nguy hiểm lắm.
- Ý thôi thôi cậu, tôi ra rửa cái hết à không có sao. Thôi khuya rồi cậu lên phòng nghỉ đi tôi ra ngoài vườn kiểm tra lại một vòng nữa coi sao.
- Ừ vậy cũng được, cẩn thận nha vú có gì nhớ la lên trong nhà còn chạy ra kịp.
Phong đợi cho mụ vú đi xa rồi mới kéo tôi ra, anh kéo tay tôi nói nhỏ:
- Đi lên phòng đi, nhanh lên.
Tôi gật gật đầu, cấm đầu cấm cổ chạy một mạch lên trên phòng. Vào đến phòng rồi tôi mới yên tâm mà thở thật mạnh. Khi nãy có muốn thở cũng không dám thở sợ bị phát hiện ra. Ghê quá đi mất.
Đợi một chút Phong cũng chạy lên, anh thấy tôi đang ngồi trên ghế mặt mày xanh lè cả người bụi đất không. Anh nhanh tay đóng khóa cửa lại, kéo tôi vô nhà tắm cũng đóng cửa lại kín mít.
Tôi giờ phút này mới được thả lỏng, tôi ôm chầm lấy anh, khóc không ra hơi, ủy khuất nói:
- Anh ơi... em sợ quá... huhu...
Phong ôm lấy tôi, anh phủi phủi bụi đất trên người tôi rồi nói:
- Không sao không sao, có anh ở đây rồi đừng sợ đừng sợ nữa.
Tôi ôm lấy anh càng ôm càng chặt, nghĩ đến khi nãy nếu tôi bị phát hiện chắc sẽ xong luôn mất. Mụ vú Huệ kia kinh khủng quá, tôi không biết được bà ta muốn làm gì nữa.
Tôi ôm anh một lát cho đỡ sợ sau đó mới từ từ kể lại cho Phong nghe. Nghe hết một hồi ngay cả Phong ánh mắt cũng không muốn tin bởi những chuyện tôi kể là quá kinh khủng. Đó là máu... là một trái tim...đây chẳng khác gì đang làm bùa làm ngải.. thật là đáng sợ quá đi mất.
Phong kéo áo tôi lên, anh dùng nước ấm rửa đi vết bẩn trên bụng sau đó dùng khăn sạch lau khô rồi kéo tôi ra giường. Ôm lấy tôi anh khẽ nói:
- Được rồi đừng sợ, có anh ở đây rồi.
Tôi gật đầu, nói đừng sợ là nói dối, tôi giờ đây vẫn còn run cầm cập đây này. Mãi một lát nữa tôi mới nghe Phong khẽ nói:
- Chuyện hôm nay anh sẽ nói lại với chú Đức hy vọng là sẽ có chuyển biến tốt. Chuyện dưới cái áo sen nhất định là có liên quan quan đến vú Huệ. Nhưng mà rốt cuộc người ở dưới ao kia là ai...anh thật sự cũng không biết. Có thể là dì Lệ, cũng có thể là không chắc chắn.
Tôi gật gật đầu, bây giờ là ai thì tôi cũng sợ quá rồi, hình ảnh vú Huệ cầm trái tim đỏ đầy máu đã đủ làm tôi ám ảnh rồi. Nói chi là phân tích ai dưới ao sen, giờ là ai cũng được miễn đừng ám ảnh tôi nữa là được.
Đêm hôm nay là một đêm mất ngủ, tôi chắc thức đến sáng mất.
..........
Sáng hôm sau tôi dậy trễ, Phong báo với mọi người là tôi bệnh nên không xuống nhà. Lúc tôi lò mò xuống nhà dưới là quá nửa trưa, vừa bước xuống cầu thang liền gặp ngay mụ vú Huệ. Thấy bà ta tôi gần như run cầm cập, thấy tôi run quá, vú Huệ ra vẻ quan tâm hỏi han:
- Mợ Tư còn run quá chắc trúng gió rồi, mợ lên phòng nghỉ thêm đi xuống nhà làm gì?
Mẹ ơi, vú Huệ vừa nói vừa đụng đụng vào người tôi làm tôi muốn co giật luôn tại chỗ...huhu...vú ơi tha cho tôi đi...
Út Nhàn đang nấu nước dưới bếp thấy tôi mặt mày xanh lè cũng nhanh tay dìu tôi lên phòng nghỉ. Ngày hôm đó tôi thiệt sự bệnh luôn không dậy nổi, khiến Phong phải nghỉ làm ở nhà đặng mà chăm sóc cho tôi.
Cầm chén cháo lên tôi lại liên tưởng đến bàn tay máu me của vú Huệ mà ói lên ói xuống, hết ói rồi đến chóng mặt. Trong đầu lâu lâu cứ hiện lên mấy hình ảnh gớm ghiếc đó. Mẹ ơi...biết vậy tôi không nhiều chuyện làm gì để giờ sinh bệnh khổ thân vậy nè. Chắc sau này tôi thấy nội tạng động vật chắc tôi bỏ bữa luôn quá, hồi đó ruột non ruột già trái tim trái ơ đồ tôi khoái ăn lắm. Còn giờ.... thôi xin chừa mặt tôi ra.
Bệnh mấy hôm người tôi xuống sắc trầm trọng, Phong lo sốt vó đòi đưa đi bệnh viện nhưng tôi không chịu. Bản thân tôi tôi hiểu, chỉ là do tôi sợ quá thôi chứ cũng không có gì nặng để mà phải đi.
Nghỉ gần một tuần tôi mới dần lấy sức lại được. Cái hôm khỏe tôi nhờ anh Tùng chở ra thị xã lấy bột xạ hương rồi ghé qua tiệm tạp hóa mua chai sữa tắm nhỏ cùng hiệu với loại mà chị Thắm kêu tôi mua.
Mua xong hết tôi đem về nhà, thử lấy một ít nước hòa tan bột xạ hương sau đó đem trộn với sữa tắm.... mẹ nó....chị Thắm quả là quái thai mà.
Hèn chi ngay lúc đầu tôi thấy sữa tắm này cái mùi kỳ kỳ, rõ ràng đúng hiệu của nó thơm nhẹ nhàng còn khi mà thêm xạ hương vào thì ra mùi gắt không còn được thoang thoảng nữa. Trần đời ai sinh ra mụ Thắm, cái chuyện ác nhơn như vậy mà chị ta cũng nghĩ ra được. Hèn gì cái bầu của Út Nhàn không bị gì tự dưng lại hư. Xạ hương độc cho phụ nữ có thai cỡ nào, sách bút cũng có ghi chép lại. Quả là mưu mô thâm hiểm, nếu tôi mà không vô tình nghe ông thầy thuốc nói chắc tôi cũng không thể nào biết được luôn quá.
Chuyện này tôi đoán ra được nhưng không có bằng chứng, đợi tôi thu thập đủ chứng cứ xem tôi có vạch mặt cô ta ra không thì biết. Loại đàn bà vì lợi ích mà bất chấp đến an nguy của người khác thì cũng không khác gì là vú Huệ giấu xác người dưới ao.