Chương : 10
Tư Lam đi vào bếp nấu, một lúc sau mùi thơm từ bếp bay ra phòng khách làm bụng của Thái Trạch Dương kêu lên, có lẽ đây là thói quen rồi, lúc nào cũng chờ đợi cô về để nấu cho ăn.
Có những lúc đã ăn rồi vẫn phải nói là chưa để được ăn đồ ăn do chính tay cô nấu, không biết do tay nghề của cô hay là do anh đang rung động với cô.
"Không thể nào" Thái Trạch Dương vội lắc đầu xua tan ý nghĩ ấy.
Đột nhiên tin nhắn điện thoại của Tư Lam vang lên, Thái Trạch Dương vô tình nhìn thấy dòng chữ mang tên Trí Nam thì ánh mắt của anh liền tập trung vào tin nhắn bên dưới, vốn dĩ biết đọc trộm tin nhắn của người khác là không đúng nhưng không hiểu sao lại muốn xem Trí Nam muốn nói gì với cô.
"Ngày mai là ngày nghỉ cậu có rảnh không?"
Đây là dòng tin nhắn mà Trí Nam gửi cho Tư Lam, Thái Trạch Dương cầm điện thoại lên muốn thay cô trả lời nhưng hành động này của anh là gì vậy chứ? Đang ghen sao? Từ khi nào mà anh lại trở nên như vậy.
Thái Trạch Dương không nói gì liền thử mở điện thoại của cô, máy của cô không sử dụng mật khẩu nên anh có thể dễ dàng mở được.
"Ngày mai tớ bận" Thái Trạch Dương nhắn lại cho Trí Nam sau đó liền xoá đi tin nhắn của cả hai xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Vậy thôi, định hẹn cậu đi xem phim vậy đành khi khác nhé" Thái Trạch Dương nhíu mày lại xoá bỏ tin nhắn, rồi tắt máy để qua một bên xem như không có chuyện gì xảy ra.
"Có đồ ăn rồi" Tư Lam mang ra vài món thơm ngon khiến bụng đang đói của anh kêu lên, đúng là một người con gái của gia đình, thật ra anh cũng biết nấu nhưng kể từ khi chuyển nhà đến đây thì không cần phải nấu nữa.
"Không ăn sao?" Thấy cô không ăn mà đi vào bếp.
"Thầy ăn đi em chưa đói" Tư Lam hơi ngại khi ngồi với anh.
"Ngồi xuống đây!!" Thái Trạch Dương trầm giọng nói sau đó nhích sang một bên chừa chỗ cho cô ý bảo cô ngồi cạnh mình.
"Em ngồi ở đây cũng được" Tư Lam ngồi đối diện anh, anh cũng không nói gì gắp vài món để vào bát cho cô.
"Tôi biết em chưa ăn gì, mau ăn đi!!" Cô nhìn anh, sao anh có thể hiểu được ý nghĩ của cô, anh có phép thần thông sao?
Tư Lam mặc dù ở nhà của mình nhưng cô cảm thấy không tự nhiên, nhưng cũng có chút vui vì còn gì bằng khi được ngồi ăn chung với người mình thích chứ.
"Em và Trí Nam là gì của nhau?" Thái Trạch Dương thấy bầu không khí quá im lặng nên anh liền lên tiếng.
"Là bạn thôi ạ" Tư Lam nhẹ đáp.
"Thấy hai em rất thân" dường như có mùi chua ở đâu đó quanh đây, mặc dù không thể hiện ra nhưng trong lời nói có ý ghen tuông.
"Không có thân lắm đâu ạ" Tư Lam cảm thấy hơi lạnh sóng lưng giống như có một cơn gió lạnh vừa thổi qua vậy.
"Ngày mai em rảnh chứ?" Đột nhiên hỏi như vậy Tư Lam liền nhìn anh khó hiểu.
"Dạ rảnh, có gì không thầy?"
"Hẹn hò với tôi" Tư Lam lúc này đơ cả người không biết nên nói gì, chẳng phải anh đã từ chối cô sao? Sao bây giờ còn đòi hẹn hò với cô, rốt cục anh muốn gì.
"Không phải kiểu kia đâu, chỉ muốn ra ngoài chụp vài tấm ảnh để mẹ tôi không nghi ngờ, sẵn về thăm bà ấy" Tư Lam cứ tưởng là hẹn hò thật ai ngờ chỉ là chụp ảnh làm chứng cứ là họ đang yêu nhau mẹ anh xem mà thôi.
"Dạ được" nhưng dù sao cũng vui, cô sẽ có ảnh chụp cùng anh thế còn gì bằng.
"Thôi tôi ăn xong rồi, để tôi giúp em rửa bát" Thái Trạch Dương đợi cô ăn xong sau đó mang bát đũa rửa sạch rồi quay về nhà.
"Ngày mai hẹn hò rồi, thật hồi hợp mặc dù chỉ là giả nhưng mình sẽ cố gắng trải nghiệm cảm giác hẹn hò với thầy ấy như thế nào" Tư Lam vui vẻ đi về phòng tìm vài bộ quần áo thật đẹp để ngày mai cô phải thật xinh xắn đứng trước mặt Thái Trạch Dương.
Có những lúc đã ăn rồi vẫn phải nói là chưa để được ăn đồ ăn do chính tay cô nấu, không biết do tay nghề của cô hay là do anh đang rung động với cô.
"Không thể nào" Thái Trạch Dương vội lắc đầu xua tan ý nghĩ ấy.
Đột nhiên tin nhắn điện thoại của Tư Lam vang lên, Thái Trạch Dương vô tình nhìn thấy dòng chữ mang tên Trí Nam thì ánh mắt của anh liền tập trung vào tin nhắn bên dưới, vốn dĩ biết đọc trộm tin nhắn của người khác là không đúng nhưng không hiểu sao lại muốn xem Trí Nam muốn nói gì với cô.
"Ngày mai là ngày nghỉ cậu có rảnh không?"
Đây là dòng tin nhắn mà Trí Nam gửi cho Tư Lam, Thái Trạch Dương cầm điện thoại lên muốn thay cô trả lời nhưng hành động này của anh là gì vậy chứ? Đang ghen sao? Từ khi nào mà anh lại trở nên như vậy.
Thái Trạch Dương không nói gì liền thử mở điện thoại của cô, máy của cô không sử dụng mật khẩu nên anh có thể dễ dàng mở được.
"Ngày mai tớ bận" Thái Trạch Dương nhắn lại cho Trí Nam sau đó liền xoá đi tin nhắn của cả hai xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Vậy thôi, định hẹn cậu đi xem phim vậy đành khi khác nhé" Thái Trạch Dương nhíu mày lại xoá bỏ tin nhắn, rồi tắt máy để qua một bên xem như không có chuyện gì xảy ra.
"Có đồ ăn rồi" Tư Lam mang ra vài món thơm ngon khiến bụng đang đói của anh kêu lên, đúng là một người con gái của gia đình, thật ra anh cũng biết nấu nhưng kể từ khi chuyển nhà đến đây thì không cần phải nấu nữa.
"Không ăn sao?" Thấy cô không ăn mà đi vào bếp.
"Thầy ăn đi em chưa đói" Tư Lam hơi ngại khi ngồi với anh.
"Ngồi xuống đây!!" Thái Trạch Dương trầm giọng nói sau đó nhích sang một bên chừa chỗ cho cô ý bảo cô ngồi cạnh mình.
"Em ngồi ở đây cũng được" Tư Lam ngồi đối diện anh, anh cũng không nói gì gắp vài món để vào bát cho cô.
"Tôi biết em chưa ăn gì, mau ăn đi!!" Cô nhìn anh, sao anh có thể hiểu được ý nghĩ của cô, anh có phép thần thông sao?
Tư Lam mặc dù ở nhà của mình nhưng cô cảm thấy không tự nhiên, nhưng cũng có chút vui vì còn gì bằng khi được ngồi ăn chung với người mình thích chứ.
"Em và Trí Nam là gì của nhau?" Thái Trạch Dương thấy bầu không khí quá im lặng nên anh liền lên tiếng.
"Là bạn thôi ạ" Tư Lam nhẹ đáp.
"Thấy hai em rất thân" dường như có mùi chua ở đâu đó quanh đây, mặc dù không thể hiện ra nhưng trong lời nói có ý ghen tuông.
"Không có thân lắm đâu ạ" Tư Lam cảm thấy hơi lạnh sóng lưng giống như có một cơn gió lạnh vừa thổi qua vậy.
"Ngày mai em rảnh chứ?" Đột nhiên hỏi như vậy Tư Lam liền nhìn anh khó hiểu.
"Dạ rảnh, có gì không thầy?"
"Hẹn hò với tôi" Tư Lam lúc này đơ cả người không biết nên nói gì, chẳng phải anh đã từ chối cô sao? Sao bây giờ còn đòi hẹn hò với cô, rốt cục anh muốn gì.
"Không phải kiểu kia đâu, chỉ muốn ra ngoài chụp vài tấm ảnh để mẹ tôi không nghi ngờ, sẵn về thăm bà ấy" Tư Lam cứ tưởng là hẹn hò thật ai ngờ chỉ là chụp ảnh làm chứng cứ là họ đang yêu nhau mẹ anh xem mà thôi.
"Dạ được" nhưng dù sao cũng vui, cô sẽ có ảnh chụp cùng anh thế còn gì bằng.
"Thôi tôi ăn xong rồi, để tôi giúp em rửa bát" Thái Trạch Dương đợi cô ăn xong sau đó mang bát đũa rửa sạch rồi quay về nhà.
"Ngày mai hẹn hò rồi, thật hồi hợp mặc dù chỉ là giả nhưng mình sẽ cố gắng trải nghiệm cảm giác hẹn hò với thầy ấy như thế nào" Tư Lam vui vẻ đi về phòng tìm vài bộ quần áo thật đẹp để ngày mai cô phải thật xinh xắn đứng trước mặt Thái Trạch Dương.