Chương : 36
Đến khi thông báo của nhóm Tư Lam thì mọi người bắt đầu háo hức, vì tiết mục là sự kết hợp giữa những màn tấu nhạc và một màn kịch đặc sắc.
Thái Trạch Dương bên dưới để ý từng hành động từng lời thoại của từng nhân vật và người mà anh chú tâm nhất là Tư Lam.
Anh không nghĩ cô lại chọn vai ác, nhìn vẻ mặt của cô cũng rất hợp đấy chứ, phải nói tiết mục này là tiết mục được xem là hay nhất trong tất cả tiết mục từ đầu đến giờ.
Màn tấu nhạc trổi dậy vang lên, nét diễn gần gũi tạo nên khung ảnh sinh động cứ như đang xem một bộ phim vậy, mọi người trong khán đài im lặng để theo dõi tình tiết của vở kịch.
"Công chúa nắm lấy tay ta!!" Trí Nam vào vai vị hoàng tử, cả hai đang bị truy sát, Tiêu Phàng được treo lơ lững trên không trung khiến mọi người lo lắng vì độ cao.
"Buông ta ra đi hoàng tử, chàng hãy chạy đi!!" Tiêu Phàng diễn xuất thần phải nói sự kết hợp của họ rất hợp nhau.
"Đến lúc phải tạm biệt nàng rồi công chúa à" Tư Lam bay đến, trên người là một cung tên, cô nở một nụ cười nham hiểm, phải nói khiến người khác sợ hãi vì nụ cười ấy.
Thái Trạch Dương nhìn thấy cô liền mỉm cười, trong khi tất cả mọi người đều tập trung nhập tâm vào màn kịch, anh nhìn cô lại buồn cười vô cùng.
"Thầy Thái thầy cười gì vậy?" Một thầy giám khảo ngồi cạnh anh thấy anh cười liền ngơ ngác hỏi, cảnh này đang là cảnh buồn mà không hiểu buồn cười ở chỗ nào.
"Không có gì chỉ là tại tôi tớ chuyện khác thôi" Thái Trạch Dương liền kiềm chế lại nói.
Tư Lam bắn mũi tên giả tới Tiêu Phàng, lúc này cô ngã xuống và rơi xuống đất, Trí Nam quay đầu lại nhìn cô một cách câm phẫn anh tiến đến rút thanh gươm đâm cô.
Sau khi Tư Lam bị giết Trí Nam đã nhảy xuống vực tìm Tiêu Phàng và đưa cô về chữa trị, thế lực tàn ác đã tiêu diệt và chỉ còn lại cái thiện trường tồn.
"Từ đó về sau, hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau trọn đời" Tư Lam ở trong cánh gà là dẫn truyện giọng nói lưu loát.
Mà kịch kết thúc mọi người cùng nắm tay nhau chào khán giả rồi đi xuống, ra ngoài mọi người cùng ôm nhau vì cuối cùng cũng diễn ra rất thành công.
"Dù kết quả có thế nào, hôm nay vẫn là ngày vui nhất, cám ơn mọi người" Tiêu Phàng nói lớn.
"Không cần giải thưởng quan trọng là chúng ta có nhau" cả nhóm cùng nhau hô to.
"Đúng vậy chỉ cần chúng ta có nhau, cám ơn các cậu" Tư Lam xúc động nói.
"Tư Lam, cậu mãi là người lãnh đạo tốt nhất của bọn tớ, Băng Uyển không thay thế cậu được đâu!!" Cả nhóm reo hò.
Một lúc sau kết quả cũng được công bố, Tư Lam và mọi người ở lại để chờ kết quả, hiện tại có ba giải, giải nhất và giải ba là của lớp khác, giải nhì là của nhóm Tư Lam.
"Không sao, giải nhì cũng được rồi!!" Cả nhóm cùng ôm nhau mừng rỡ.
"Có nên đi uống vài ly không?" Người trong nhóm đề nghị.
"Đừng!! Đừng uống, có uống cũng đừng cho Tư Lam uống!!" Tiêu Phàng khóc ròng trong bụng cô sợ lắm rồi lần nào cũng lãnh hậu quả hết.
"Thôi tớ phải đi làm thêm nữa, nên các cậu đi đi!!" Tư Lam nói.
"Không đi thật sao? Hay đi ăn thôi rồi về sớm cũng được mà" những người trong nhóm nghe vậy liền năn nỉ cô.
"Xin lỗi các cậu, nhưng tớ sẽ gọi video với các cậu được không?" Tư Lam trầm giọng nói.
"Được rồi" tất cả giải tán, buổi lễ hội cũng kết thúc Tư Lam khá mệt mõi nhưng cũng nên đi làm vì cô thực sự nhớ những bé mèo và bé cún ở đó lắm rồi.
Thái Trạch Dương bên dưới để ý từng hành động từng lời thoại của từng nhân vật và người mà anh chú tâm nhất là Tư Lam.
Anh không nghĩ cô lại chọn vai ác, nhìn vẻ mặt của cô cũng rất hợp đấy chứ, phải nói tiết mục này là tiết mục được xem là hay nhất trong tất cả tiết mục từ đầu đến giờ.
Màn tấu nhạc trổi dậy vang lên, nét diễn gần gũi tạo nên khung ảnh sinh động cứ như đang xem một bộ phim vậy, mọi người trong khán đài im lặng để theo dõi tình tiết của vở kịch.
"Công chúa nắm lấy tay ta!!" Trí Nam vào vai vị hoàng tử, cả hai đang bị truy sát, Tiêu Phàng được treo lơ lững trên không trung khiến mọi người lo lắng vì độ cao.
"Buông ta ra đi hoàng tử, chàng hãy chạy đi!!" Tiêu Phàng diễn xuất thần phải nói sự kết hợp của họ rất hợp nhau.
"Đến lúc phải tạm biệt nàng rồi công chúa à" Tư Lam bay đến, trên người là một cung tên, cô nở một nụ cười nham hiểm, phải nói khiến người khác sợ hãi vì nụ cười ấy.
Thái Trạch Dương nhìn thấy cô liền mỉm cười, trong khi tất cả mọi người đều tập trung nhập tâm vào màn kịch, anh nhìn cô lại buồn cười vô cùng.
"Thầy Thái thầy cười gì vậy?" Một thầy giám khảo ngồi cạnh anh thấy anh cười liền ngơ ngác hỏi, cảnh này đang là cảnh buồn mà không hiểu buồn cười ở chỗ nào.
"Không có gì chỉ là tại tôi tớ chuyện khác thôi" Thái Trạch Dương liền kiềm chế lại nói.
Tư Lam bắn mũi tên giả tới Tiêu Phàng, lúc này cô ngã xuống và rơi xuống đất, Trí Nam quay đầu lại nhìn cô một cách câm phẫn anh tiến đến rút thanh gươm đâm cô.
Sau khi Tư Lam bị giết Trí Nam đã nhảy xuống vực tìm Tiêu Phàng và đưa cô về chữa trị, thế lực tàn ác đã tiêu diệt và chỉ còn lại cái thiện trường tồn.
"Từ đó về sau, hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau trọn đời" Tư Lam ở trong cánh gà là dẫn truyện giọng nói lưu loát.
Mà kịch kết thúc mọi người cùng nắm tay nhau chào khán giả rồi đi xuống, ra ngoài mọi người cùng ôm nhau vì cuối cùng cũng diễn ra rất thành công.
"Dù kết quả có thế nào, hôm nay vẫn là ngày vui nhất, cám ơn mọi người" Tiêu Phàng nói lớn.
"Không cần giải thưởng quan trọng là chúng ta có nhau" cả nhóm cùng nhau hô to.
"Đúng vậy chỉ cần chúng ta có nhau, cám ơn các cậu" Tư Lam xúc động nói.
"Tư Lam, cậu mãi là người lãnh đạo tốt nhất của bọn tớ, Băng Uyển không thay thế cậu được đâu!!" Cả nhóm reo hò.
Một lúc sau kết quả cũng được công bố, Tư Lam và mọi người ở lại để chờ kết quả, hiện tại có ba giải, giải nhất và giải ba là của lớp khác, giải nhì là của nhóm Tư Lam.
"Không sao, giải nhì cũng được rồi!!" Cả nhóm cùng ôm nhau mừng rỡ.
"Có nên đi uống vài ly không?" Người trong nhóm đề nghị.
"Đừng!! Đừng uống, có uống cũng đừng cho Tư Lam uống!!" Tiêu Phàng khóc ròng trong bụng cô sợ lắm rồi lần nào cũng lãnh hậu quả hết.
"Thôi tớ phải đi làm thêm nữa, nên các cậu đi đi!!" Tư Lam nói.
"Không đi thật sao? Hay đi ăn thôi rồi về sớm cũng được mà" những người trong nhóm nghe vậy liền năn nỉ cô.
"Xin lỗi các cậu, nhưng tớ sẽ gọi video với các cậu được không?" Tư Lam trầm giọng nói.
"Được rồi" tất cả giải tán, buổi lễ hội cũng kết thúc Tư Lam khá mệt mõi nhưng cũng nên đi làm vì cô thực sự nhớ những bé mèo và bé cún ở đó lắm rồi.