Chương 21: Bớt mơ tưởng đi
Lúc này, một cô gái bán hàng lớn tuổi nói với đồng nghiệp bên cạnh: “Đúng là người mới, không có mắt nhìn người, đám người như vậy mà có thể đến mua nhà hay sao?”
“Đúng vậy, bọn họ chắc chắn chỉ đến đây để hưởng ké điều hòa, căn nhà nhỏ nhất của chúng ta ở đây cũng có giá đến 10 triệu, mấy người này sao có thể mua nổi?”, cô gái bên cạnh cười khảy phụ họa.
Cô gái bán bất động sản bên cạnh Dạ Minh tên là Tần Hiểu Đình, mới tới đây làm việc từ hôm qua, lúc này đang rất nhiệt tình giới thiệu nhà cho Dạ Minh.
“Thưa anh, Đế Cảnh Hàn Phủ của chúng tôi là một khu dân cư cao cấp với đầy đủ tiện ích xung quanh: trường tiểu học, trường cấp hai, trường cấp ba, bệnh viện,… chỉ cách đó vài phút đi bộ. Chỉ cần ra khỏi khu dân cư, quẹo trái đi vài chục mét là có thể đến lối vào tàu điện ngầm, rất thuận tiện di chuyển”.
Dạ Minh gật đầu, tỏ ra hài lòng nói: “Cô có tài liệu giới thiệu chi tiết không?”
“Có chứ, xin anh chờ một lát”, Tần Hiểu Đình đi đến quầy lễ tân, lấy thêm mấy tập tài liệu, nhân tiện còn lấy thêm nước uống và bánh kẹo.
“Tôi nói này Hiểu Đình, cô thật là không có mắt nhìn người, loại người này mà cũng có thể đến mua nhà hay sao? Thế mà cô còn nhiệt tình”, cô gái bán hàng lớn tuổi trợn mắt nói.
“Đúng vậy Tiểu Đình, nhìn thôi cũng biết bọn họ chỉ đến đây hưởng ké điều hòa, loại người này chúng ta gặp nhiều rồi, thế mà cô còn nhiệt tình đi lấy tài liệu và đồ uống cho bọn họ. Tôi cũng cảm thấy mệt thay cô đó”.
“Ừm…”, cô gái bán hàng lớn tuổi nói xong còn chỉ về phía người đàn ông bụng phệ đứng cách đó không xa nói: “Cô có thấy người mà Vương Linh đang tiếp đón hay không, người như vậy mới có khả năng cao mua nhà của chúng ta, người ta lái Mercedes-Benz đó. Cô mới đi làm, sau này nên học hỏi nhiều hơn”.
Tần Hiểu Đình mỉm cười nói: “Chị Lý, chị Trần, tôi là người mới, cứ xem như hôm nay luyện tập nghiệp vụ một chút đi. Tôi đi trước đây, không nên để khách hàng chờ lâu”.
“Chậc, đúng là khó hiểu”, chị Trần nói xong thì lại tiếp tục soi gương, chỉnh trang lại dung nhan của mình, cô ta không thèm tiếp những khách hàng như vậy.
“Mặc kệ cô ta, cô ta không thấy mệt thì cứ để cô ta tiếp tục. Nếu cứ như vậy thì trong một tháng tới cô ta cũng chẳng bán được căn nhà nào đâu, sớm muộn gì cũng bị sa thải”.
“Bố, bố, căn nhà này nhỏ, chúng ta mua căn này đi”, Tâm Ngữ chỉ vào một căn nhà đứng riêng ở giữa rồi kêu lên.
Cô bé biết hôm nay bố dẫn mình đến đây để mua nhà, Nhưng nhìn quanh bàn mô hình toàn là những tòa lầu cao, chỉ có căn nhà này là thấp nhất nên chắc là rẻ nhất.
Bao nhiêu năm nay Tâm Ngữ đều biết mẹ mình kiếm tiền vất vả như thế nào, cho nên từ nhỏ cô bé đã rất hiểu chuyện, không bao giờ lãng phí, chính là suy nghĩ phải, cho dù muốn gì cũng không lên tiếng đòi hỏi.
Dạ Minh mỉm cười, xoa đầu con gái, nói: “Tâm Ngữ thích căn nhà này sao?”
Tâm Ngữ do dự một chút, vừa cẩn thận nhìn lại bàn mô hình, sau đó mới gật đầu thật mạnh.
Cô bé đã chắc chắn rằng căn nhà này là căn nhà nhỏ nhất, sẽ không khiến cho bố phải tiêu quá nhiều tiền.
“Vậy mua căn này đi” Dạ Minh nhẹ nhàng nâng cằm, chỉ vào “ngôi nhà nhỏ” ở giữa bàn.
“A!”, Tần Hiểu Đình sửng sốt, mỉm cười nói: “Thưa anh, đây là căn penthouse độc lập duy nhất trong khu này, cũng là nơi có kiến trúc đặc biệt nhất, hai tầng lầu một tầng hầm, sân vườn riêng, diện tích tổng cộng 880 mét vuông, giá 250.000 tệ 1 mét vuông, anh chắc chắn muốn mua căn nhà này sao?”
Không phải Tần Hiểu Đình khinh thường Dạ Minh mà là cô không thể nào tin được đối phương lại mua căn nhà này, càng không tin được bản thân mình có thể bán được căn nhà này.
Mức giá này vô cùng xa xỉ, không phải là thứ mà người bình thường có thể dễ dàng mua được.
“Đúng vậy, con gái tôi thích nó”, Dạ Minh cúi đầu nhìn con gái, ánh mắt tràn ngập yêu thương.
Con gái đã thích thì anh cũng thích.
“Thưa… thưa anh!”, Tần Hiểu Đình hoàn toàn sửng sốt, không ngờ đối phương lại quyết định mua một cách dễ dàng như vậy, thậm chí còn không thèm trả giá.
“Chồng à, căn nhà này thật tuyệt!”, lúc này cô gái trang điểm đậm nồng nặc mùi nước hoa bước tới chỉ vào biệt thự nói lớn, người đứng bên cạnh cô ta chính là người đàn ông bụng phệ lúc nãy.
“Ừm, không tệ”, người đàn ông nhìn bàn mô hình rồi gật đầu.
“Ôi ông chủ đúng là có mắt nhìn, đây chính là căn penthouse độc lập duy nhất trong khu này, vốn dĩ ông chủ của chúng tôi muốn để lại căn nhà này cho mình cho nên đã trang bị đầy đủ mọi thứ vô cùng xa hoa. Ông ấy không di cư ra nước ngoài thì căn nhà này cũng không còn để bán đâu”, cô gái bán hàng tên Vương Linh lúc này kích động đến mức nước miếng tung bay.
Hoa hồng của những căn nhà khác chỉ có 2 phần, trong khi hoa hồng của penthouse có đến 4 phần.
Hơn nữa giá của nó còn cực cao, nếu như bán đi thì tính phần trăm trên doanh thu, cô ta đã được hơn 8 triệu.
“Ôi, chị Vương, căn nhà này đã bán rồi”, Tần Hiểu Đình giải thích nói.
“Cái gì?”, Vương Linh trừng lớn hai mắt, bởi vì trợn mắt quá lớn cho nên mi giả bên dưới gần như sắp rớt ra.
“Căn nhà này được bán từ khi nào? Tại sao tôi lại không biết?”, Vương Linh không thể tin được, nếu như căn nhà này đã được bán đi thì chắc chắn mọi người đã làm ầm lên rồi, sao cô ta có thể không biết được?
“Vừa mới bán được, là do vị khách này mua”, Tần Hiểu Đình lễ phép chỉ về phía Dạ Minh.
“Anh ta?”, Vương Linh đánh giá Dạ Minh từ trên xuống dưới: “Tôi nói này Tần Hiểu Đình, người này bị điên, cô cũng điên theo rồi sao? Cô cũng không biết mở to mắt nhìn xem, loại người này mà có thể mua được penthouse sao?”
Cô ta đã bán bất động sản được hơn một năm, gặp qua vô số loại người, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra người nào có khả năng người nào không.
Dạ Minh ăn mặc tầm thường, từ trên xuống dưới toàn là trang phục vỉa hè, còn vọng tưởng muốn mua penthouse, đúng là quá nực cười.
“Chị Vương, chị nói như vậy là không đúng!”, Tần Hiểu Đình có chút tức giận, cô ta bị nói thì cũng không sao, nhưng lại dám mắng khách hàng là kẻ điên trước mặt người ta thì đúng là quá đáng.
“Được rồi được rồi, cô đứng sang một bên bình tĩnh lại đi”, Vương Linh mặc kệ mấy người Tần Hiểu Đình, quay mặt lại cười nịnh nọt nói: “Ông chủ, căn penthouse này vẫn còn, đồng nghiệp của tôi chỉ mới đến làm cho nên không hiểu chuyện, ông chủ xem có muốn quyết định mua căn này không?”
“Đúng vậy, bọn họ chắc chắn chỉ đến đây để hưởng ké điều hòa, căn nhà nhỏ nhất của chúng ta ở đây cũng có giá đến 10 triệu, mấy người này sao có thể mua nổi?”, cô gái bên cạnh cười khảy phụ họa.
Cô gái bán bất động sản bên cạnh Dạ Minh tên là Tần Hiểu Đình, mới tới đây làm việc từ hôm qua, lúc này đang rất nhiệt tình giới thiệu nhà cho Dạ Minh.
“Thưa anh, Đế Cảnh Hàn Phủ của chúng tôi là một khu dân cư cao cấp với đầy đủ tiện ích xung quanh: trường tiểu học, trường cấp hai, trường cấp ba, bệnh viện,… chỉ cách đó vài phút đi bộ. Chỉ cần ra khỏi khu dân cư, quẹo trái đi vài chục mét là có thể đến lối vào tàu điện ngầm, rất thuận tiện di chuyển”.
Dạ Minh gật đầu, tỏ ra hài lòng nói: “Cô có tài liệu giới thiệu chi tiết không?”
“Có chứ, xin anh chờ một lát”, Tần Hiểu Đình đi đến quầy lễ tân, lấy thêm mấy tập tài liệu, nhân tiện còn lấy thêm nước uống và bánh kẹo.
“Tôi nói này Hiểu Đình, cô thật là không có mắt nhìn người, loại người này mà cũng có thể đến mua nhà hay sao? Thế mà cô còn nhiệt tình”, cô gái bán hàng lớn tuổi trợn mắt nói.
“Đúng vậy Tiểu Đình, nhìn thôi cũng biết bọn họ chỉ đến đây hưởng ké điều hòa, loại người này chúng ta gặp nhiều rồi, thế mà cô còn nhiệt tình đi lấy tài liệu và đồ uống cho bọn họ. Tôi cũng cảm thấy mệt thay cô đó”.
“Ừm…”, cô gái bán hàng lớn tuổi nói xong còn chỉ về phía người đàn ông bụng phệ đứng cách đó không xa nói: “Cô có thấy người mà Vương Linh đang tiếp đón hay không, người như vậy mới có khả năng cao mua nhà của chúng ta, người ta lái Mercedes-Benz đó. Cô mới đi làm, sau này nên học hỏi nhiều hơn”.
Tần Hiểu Đình mỉm cười nói: “Chị Lý, chị Trần, tôi là người mới, cứ xem như hôm nay luyện tập nghiệp vụ một chút đi. Tôi đi trước đây, không nên để khách hàng chờ lâu”.
“Chậc, đúng là khó hiểu”, chị Trần nói xong thì lại tiếp tục soi gương, chỉnh trang lại dung nhan của mình, cô ta không thèm tiếp những khách hàng như vậy.
“Mặc kệ cô ta, cô ta không thấy mệt thì cứ để cô ta tiếp tục. Nếu cứ như vậy thì trong một tháng tới cô ta cũng chẳng bán được căn nhà nào đâu, sớm muộn gì cũng bị sa thải”.
“Bố, bố, căn nhà này nhỏ, chúng ta mua căn này đi”, Tâm Ngữ chỉ vào một căn nhà đứng riêng ở giữa rồi kêu lên.
Cô bé biết hôm nay bố dẫn mình đến đây để mua nhà, Nhưng nhìn quanh bàn mô hình toàn là những tòa lầu cao, chỉ có căn nhà này là thấp nhất nên chắc là rẻ nhất.
Bao nhiêu năm nay Tâm Ngữ đều biết mẹ mình kiếm tiền vất vả như thế nào, cho nên từ nhỏ cô bé đã rất hiểu chuyện, không bao giờ lãng phí, chính là suy nghĩ phải, cho dù muốn gì cũng không lên tiếng đòi hỏi.
Dạ Minh mỉm cười, xoa đầu con gái, nói: “Tâm Ngữ thích căn nhà này sao?”
Tâm Ngữ do dự một chút, vừa cẩn thận nhìn lại bàn mô hình, sau đó mới gật đầu thật mạnh.
Cô bé đã chắc chắn rằng căn nhà này là căn nhà nhỏ nhất, sẽ không khiến cho bố phải tiêu quá nhiều tiền.
“Vậy mua căn này đi” Dạ Minh nhẹ nhàng nâng cằm, chỉ vào “ngôi nhà nhỏ” ở giữa bàn.
“A!”, Tần Hiểu Đình sửng sốt, mỉm cười nói: “Thưa anh, đây là căn penthouse độc lập duy nhất trong khu này, cũng là nơi có kiến trúc đặc biệt nhất, hai tầng lầu một tầng hầm, sân vườn riêng, diện tích tổng cộng 880 mét vuông, giá 250.000 tệ 1 mét vuông, anh chắc chắn muốn mua căn nhà này sao?”
Không phải Tần Hiểu Đình khinh thường Dạ Minh mà là cô không thể nào tin được đối phương lại mua căn nhà này, càng không tin được bản thân mình có thể bán được căn nhà này.
Mức giá này vô cùng xa xỉ, không phải là thứ mà người bình thường có thể dễ dàng mua được.
“Đúng vậy, con gái tôi thích nó”, Dạ Minh cúi đầu nhìn con gái, ánh mắt tràn ngập yêu thương.
Con gái đã thích thì anh cũng thích.
“Thưa… thưa anh!”, Tần Hiểu Đình hoàn toàn sửng sốt, không ngờ đối phương lại quyết định mua một cách dễ dàng như vậy, thậm chí còn không thèm trả giá.
“Chồng à, căn nhà này thật tuyệt!”, lúc này cô gái trang điểm đậm nồng nặc mùi nước hoa bước tới chỉ vào biệt thự nói lớn, người đứng bên cạnh cô ta chính là người đàn ông bụng phệ lúc nãy.
“Ừm, không tệ”, người đàn ông nhìn bàn mô hình rồi gật đầu.
“Ôi ông chủ đúng là có mắt nhìn, đây chính là căn penthouse độc lập duy nhất trong khu này, vốn dĩ ông chủ của chúng tôi muốn để lại căn nhà này cho mình cho nên đã trang bị đầy đủ mọi thứ vô cùng xa hoa. Ông ấy không di cư ra nước ngoài thì căn nhà này cũng không còn để bán đâu”, cô gái bán hàng tên Vương Linh lúc này kích động đến mức nước miếng tung bay.
Hoa hồng của những căn nhà khác chỉ có 2 phần, trong khi hoa hồng của penthouse có đến 4 phần.
Hơn nữa giá của nó còn cực cao, nếu như bán đi thì tính phần trăm trên doanh thu, cô ta đã được hơn 8 triệu.
“Ôi, chị Vương, căn nhà này đã bán rồi”, Tần Hiểu Đình giải thích nói.
“Cái gì?”, Vương Linh trừng lớn hai mắt, bởi vì trợn mắt quá lớn cho nên mi giả bên dưới gần như sắp rớt ra.
“Căn nhà này được bán từ khi nào? Tại sao tôi lại không biết?”, Vương Linh không thể tin được, nếu như căn nhà này đã được bán đi thì chắc chắn mọi người đã làm ầm lên rồi, sao cô ta có thể không biết được?
“Vừa mới bán được, là do vị khách này mua”, Tần Hiểu Đình lễ phép chỉ về phía Dạ Minh.
“Anh ta?”, Vương Linh đánh giá Dạ Minh từ trên xuống dưới: “Tôi nói này Tần Hiểu Đình, người này bị điên, cô cũng điên theo rồi sao? Cô cũng không biết mở to mắt nhìn xem, loại người này mà có thể mua được penthouse sao?”
Cô ta đã bán bất động sản được hơn một năm, gặp qua vô số loại người, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra người nào có khả năng người nào không.
Dạ Minh ăn mặc tầm thường, từ trên xuống dưới toàn là trang phục vỉa hè, còn vọng tưởng muốn mua penthouse, đúng là quá nực cười.
“Chị Vương, chị nói như vậy là không đúng!”, Tần Hiểu Đình có chút tức giận, cô ta bị nói thì cũng không sao, nhưng lại dám mắng khách hàng là kẻ điên trước mặt người ta thì đúng là quá đáng.
“Được rồi được rồi, cô đứng sang một bên bình tĩnh lại đi”, Vương Linh mặc kệ mấy người Tần Hiểu Đình, quay mặt lại cười nịnh nọt nói: “Ông chủ, căn penthouse này vẫn còn, đồng nghiệp của tôi chỉ mới đến làm cho nên không hiểu chuyện, ông chủ xem có muốn quyết định mua căn này không?”