Chương 22: Bị điếc hết rồi à?
“Có mua hay không quan trọng nhất vẫn phải xem giá cả, còn có…”, gã đàn ông lái Mercedes-Benz quay lưng lại với vợ liếm môi nói với Vương Cầm.
Những nhân viên có thể bán hàng ở đây đương nhiên đều có vài phần nhan sắc, Vương Cầm này tuy không phải là người đẹp nhất nhưng lại tỏa ra một loại quyến rũ từ trong xương, cộng thêm lớp trang điểm đậm đúng là khá hấp dẫn.
Trong ngành nghề này của họ bán nhà bán đến trên giường đã là một bí mật công khai, cho dù là căn nhà rẻ nhất thì một phần trăm tiền hoa hồng của hai triệu tệ đã là hai mươi ngàn rồi.
Số tiền này vượt xa một tháng lương họ vất vả làm cả một tháng.
Để bán được nhiều nhà hơn mỗi một nhân viên đều tung ra hết các chiêu bài của mình, kiếm được tiền tới tay mới là lợi ích thực tế nhất.
Đương nhiên cũng có những đóa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn giống như Tần Hiểu Đình, về cơ bản mỗi tháng chỉ nhận được đồng lương cơ bản ít ỏi, so sánh với những người còn lại hoàn toàn không có bất kỳ ưu thế nào.
Vương Cầm ngầm hiểu, nhưng dù sao vợ của đối phương vẫn ở đó, cô ta cũng không tiện ra hiệu quá nhiều: “Ông chủ, nếu anh mua thì những chuyện khác đều dễ nói, về phần giá cả ấy à, giá của căn penthouse này là 220 triệu, để tôi đi đăng ký cho anh xem xem có thể ưu đãi hơn không”.
Gã đàn ông lái Mercedes-Benz nghe vậy thì nhíu mày, mức giá này đã vượt xa ngân sách của gã ta.
Chỉ một cái liếc mắt Vương Cầm đã biết rõ sự chần chừ trong lòng gã, tiếp tục nói: “Ông chủ, hay là tôi đi nộp đơn xem xem có thể rẻ hơn một chút không nhé”.
Không đợi gã trả lời, Dạ Minh đã cất tiếng: “Các người là không nghe thấy hay là đều điếc hết vậy, không nghe thấy cô Tần nói sao, căn nhà này tôi mua chắc rồi”.
Câu nói này lập tức khiến những người xung quanh choáng váng.
Gã đàn ông lái Mercedes-Benz lúc này mới chú ý tới Dạ Minh: “Tuổi còn trẻ mà giọng điệu khá điên cuồng đó! Muốn khoác lác cũng không phác thảo trước xem, cũng không sợ cắn phải lưỡi, nếu anh mua nổi căn nhà này, mẹ nó, tôi sẽ ăn hết khay cát này cho anh xem”.
Tên đàn ông cười gằn chế nhạo, 220 triệu, đây thế nhưng là một con số thiên văn đó, nếu xếp chồng tiền mặt sẽ nặng tới 2,5 tấn!
Dạ Minh không quan tâm tới gã, chỉ rút ra một chiếc thẻ ngân hàng đưa cho Tần Hiểu Đình: “Quẹt thẻ đi, không có mật mã đâu”.
Đôi tay trắng nõn của Tần Hiểu Đình run run nhận lấy chiếc thẻ, cẩn thận hỏi lại: “Anh, anh à, tôi có thể đăng ký với cấp trên xem xét lại giá cả, có lẽ có thể rẻ hơn một chút”.
Dạ Minh trực tiếp xua tay.
Có tiền cũng khó mua được niềm vui cho con gái, chỉ cần con gái thích thì dù phải tiêu thêm nhiều tiền anh cũng không bận tâm.
Anh hoàn toàn không đặt nặng chút tiền này trong lòng.
Tần Hiểu Đình vẫn không dám tin tưởng bản thân có thể bán được căn penthouse này, trên đoạn đường ngắn tới phòng tài vụ cứ đi được vài bước lại ngó đầu lại.
Trong đại sảnh, bất kể vợ chồng gã đàn ông lái Mercedes-Benz hay là cô Trần cô Lý của quầy lễ tân đều đưa mắt nhìn chăm chăm phòng tài vụ, bọn họ đều đang đợi, đợi xem Tần Hiểu Đình sẽ đi ra với gương mặt thất vọng như thế nào.
Chẳng bao lâu, Tần Hiểu Đình đã lảo đảo bước ra.
Hai người ở quầy lễ tân là những người đầu tiên nhìn thấy, trong lòng họ đều vui mừng khôn xiết, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, người mới chính là người mới, cũng chỉ có cô ta mới ngốc nghếch tin đối phương đủ sức mua nổi căn penthouse kia, nhìn xem, đến đi cũng không vững rồi kìa.
Khi Tần Hiểu Đình lắc lư đi tới trước mặt Dạ Minh, lúc này mọi người mới nhìn thấy trên tay cô cầm theo một chùm chìa khóa và một tờ hóa đơn.
“Anh, Anh Dạ, đây là chìa khóa và hóa đơn của anh”, Tần Hiểu Đình lúc này vẫn còn ngơ ngác, cô ta vậy mà thực sự bán được một căn penthouse rồi.
Chỉ riêng tiền hoa hồng đã hơn tám mươi ngàn tệ!
“Cám ơn”, Dạ Minh đưa tay nhận lấy, quay về phía con gái nói: “Tâm Ngữ, đói chưa con? Bố đưa con đi ăn nhé”.
“Vâng”, Tâm Ngữ vui vẻ gật đầu, bố đã mua một căn nhà nhỏ rồi, sau này hai mẹ con cô bé cũng không cần ngày ngày ngủ dưới tầng hầm ẩm ướt, đập đuổi đám côn trùng hôi hám kia nữa.
“À đúng rồi, Lữ Trung Nguyên, anh ở lại trông coi anh ta ăn hết khay cát đi”.
Dạ Minh nói xong liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tâm Ngữ đi ra khỏi tầng bán hàng.
Văn phòng bán hàng rơi vào im lặng trong giây lát.
Hai người ở quầy lễ tân thì há hốc mồm đủ để nhét một quả trứng, đôi mắt họ trợn trừng đến mức suýt rơi tròng mắt ra ngoài.
Người đó vậy mà mua đứt căn penthouse, tiền trích phần trăm lên tới tám mươi ngàn đó! Bọn họ cả đời cũng kiếm không được nhiều tiền như vậy!
Hai người hối hận không thôi, có thể cảm nhận chân thực cả trái tim đều đang rỉ máu.
Lữ Trung Nguyên bên này duỗi tay, chỉ thẳng vào khay cát: “Nào, thực hiện đi…”
“Anh, anh trai à, tôi sai rồi, là tôi mắt chó không thấy Thái Sơn”, gã đàn ông lái Mercedes-Benz vội thay đổi tư thái, liều mạng cúi đầu khom lưng, người có thể không nháy mắt rút ra hơn hai trăm triệu không phải chủ tịch tập đoàn thì cũng là cậu chủ của gia tộc lớn nào đó, đây không phải là nhân vật mà một hộ nhà giàu mới nổi như gã ta chọc tới nổi.
Lữ Trung Nguyên cười mị hoặc, vẫn như cũ chỉ vào khay cát: “Anh thích căn này, hay là căn kia, à đúng rồi, quên mất là anh thích căn penthouse nhất”.
Nói đoạn liền dùng bàn tay thô to trực tiếp chộp lấy mô hình penthouse trên khay cát.
“Anh, anh à, đừng lộn xộn, đây không phải là trò đùa giỡn đâu”, gã đàn ông nhìn chằm chằm vào mô hình to lớn trước mặt, bị dọa tới toát mồ hôi lạnh.
Nếu là những mô hình bằng xốp thông thường, gã ta nghiến răng bấm bụng cũng có thể nuốt xuống, nhưng đây thế nhưng đều được làm từ gỗ thật, vô cùng cứng chắc.
Lữ Trung Nguyên hừ lạnh một tiếng: “Ai rảnh đâu mà trêu anh”, nói xong lòng bàn tay liền dùng lực, mô hình cứng như đá cứ thô bạo như vậy bị nhét thẳng vào miệng gã ta.
Khoé miệng gã đàn ông rách lìa, máu tươi từng giọt lập tức trào ra.
“Á!”
Người trong sảnh lớn hầu hết là nữ giới, chứng kiến một màn máu tanh này trong phút chốc đều che mặt thét chói tai.
Cảnh tượng nhìn có vẻ máu me là vậy nhưng trong lòng Lữ Trung Nguyên tự có chừng mực, anh ta không phải kẻ điên khát máu gì, đây chỉ là một sự trừng phạt nho nhỏ mà thôi.
Những nhân viên có thể bán hàng ở đây đương nhiên đều có vài phần nhan sắc, Vương Cầm này tuy không phải là người đẹp nhất nhưng lại tỏa ra một loại quyến rũ từ trong xương, cộng thêm lớp trang điểm đậm đúng là khá hấp dẫn.
Trong ngành nghề này của họ bán nhà bán đến trên giường đã là một bí mật công khai, cho dù là căn nhà rẻ nhất thì một phần trăm tiền hoa hồng của hai triệu tệ đã là hai mươi ngàn rồi.
Số tiền này vượt xa một tháng lương họ vất vả làm cả một tháng.
Để bán được nhiều nhà hơn mỗi một nhân viên đều tung ra hết các chiêu bài của mình, kiếm được tiền tới tay mới là lợi ích thực tế nhất.
Đương nhiên cũng có những đóa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn giống như Tần Hiểu Đình, về cơ bản mỗi tháng chỉ nhận được đồng lương cơ bản ít ỏi, so sánh với những người còn lại hoàn toàn không có bất kỳ ưu thế nào.
Vương Cầm ngầm hiểu, nhưng dù sao vợ của đối phương vẫn ở đó, cô ta cũng không tiện ra hiệu quá nhiều: “Ông chủ, nếu anh mua thì những chuyện khác đều dễ nói, về phần giá cả ấy à, giá của căn penthouse này là 220 triệu, để tôi đi đăng ký cho anh xem xem có thể ưu đãi hơn không”.
Gã đàn ông lái Mercedes-Benz nghe vậy thì nhíu mày, mức giá này đã vượt xa ngân sách của gã ta.
Chỉ một cái liếc mắt Vương Cầm đã biết rõ sự chần chừ trong lòng gã, tiếp tục nói: “Ông chủ, hay là tôi đi nộp đơn xem xem có thể rẻ hơn một chút không nhé”.
Không đợi gã trả lời, Dạ Minh đã cất tiếng: “Các người là không nghe thấy hay là đều điếc hết vậy, không nghe thấy cô Tần nói sao, căn nhà này tôi mua chắc rồi”.
Câu nói này lập tức khiến những người xung quanh choáng váng.
Gã đàn ông lái Mercedes-Benz lúc này mới chú ý tới Dạ Minh: “Tuổi còn trẻ mà giọng điệu khá điên cuồng đó! Muốn khoác lác cũng không phác thảo trước xem, cũng không sợ cắn phải lưỡi, nếu anh mua nổi căn nhà này, mẹ nó, tôi sẽ ăn hết khay cát này cho anh xem”.
Tên đàn ông cười gằn chế nhạo, 220 triệu, đây thế nhưng là một con số thiên văn đó, nếu xếp chồng tiền mặt sẽ nặng tới 2,5 tấn!
Dạ Minh không quan tâm tới gã, chỉ rút ra một chiếc thẻ ngân hàng đưa cho Tần Hiểu Đình: “Quẹt thẻ đi, không có mật mã đâu”.
Đôi tay trắng nõn của Tần Hiểu Đình run run nhận lấy chiếc thẻ, cẩn thận hỏi lại: “Anh, anh à, tôi có thể đăng ký với cấp trên xem xét lại giá cả, có lẽ có thể rẻ hơn một chút”.
Dạ Minh trực tiếp xua tay.
Có tiền cũng khó mua được niềm vui cho con gái, chỉ cần con gái thích thì dù phải tiêu thêm nhiều tiền anh cũng không bận tâm.
Anh hoàn toàn không đặt nặng chút tiền này trong lòng.
Tần Hiểu Đình vẫn không dám tin tưởng bản thân có thể bán được căn penthouse này, trên đoạn đường ngắn tới phòng tài vụ cứ đi được vài bước lại ngó đầu lại.
Trong đại sảnh, bất kể vợ chồng gã đàn ông lái Mercedes-Benz hay là cô Trần cô Lý của quầy lễ tân đều đưa mắt nhìn chăm chăm phòng tài vụ, bọn họ đều đang đợi, đợi xem Tần Hiểu Đình sẽ đi ra với gương mặt thất vọng như thế nào.
Chẳng bao lâu, Tần Hiểu Đình đã lảo đảo bước ra.
Hai người ở quầy lễ tân là những người đầu tiên nhìn thấy, trong lòng họ đều vui mừng khôn xiết, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, người mới chính là người mới, cũng chỉ có cô ta mới ngốc nghếch tin đối phương đủ sức mua nổi căn penthouse kia, nhìn xem, đến đi cũng không vững rồi kìa.
Khi Tần Hiểu Đình lắc lư đi tới trước mặt Dạ Minh, lúc này mọi người mới nhìn thấy trên tay cô cầm theo một chùm chìa khóa và một tờ hóa đơn.
“Anh, Anh Dạ, đây là chìa khóa và hóa đơn của anh”, Tần Hiểu Đình lúc này vẫn còn ngơ ngác, cô ta vậy mà thực sự bán được một căn penthouse rồi.
Chỉ riêng tiền hoa hồng đã hơn tám mươi ngàn tệ!
“Cám ơn”, Dạ Minh đưa tay nhận lấy, quay về phía con gái nói: “Tâm Ngữ, đói chưa con? Bố đưa con đi ăn nhé”.
“Vâng”, Tâm Ngữ vui vẻ gật đầu, bố đã mua một căn nhà nhỏ rồi, sau này hai mẹ con cô bé cũng không cần ngày ngày ngủ dưới tầng hầm ẩm ướt, đập đuổi đám côn trùng hôi hám kia nữa.
“À đúng rồi, Lữ Trung Nguyên, anh ở lại trông coi anh ta ăn hết khay cát đi”.
Dạ Minh nói xong liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tâm Ngữ đi ra khỏi tầng bán hàng.
Văn phòng bán hàng rơi vào im lặng trong giây lát.
Hai người ở quầy lễ tân thì há hốc mồm đủ để nhét một quả trứng, đôi mắt họ trợn trừng đến mức suýt rơi tròng mắt ra ngoài.
Người đó vậy mà mua đứt căn penthouse, tiền trích phần trăm lên tới tám mươi ngàn đó! Bọn họ cả đời cũng kiếm không được nhiều tiền như vậy!
Hai người hối hận không thôi, có thể cảm nhận chân thực cả trái tim đều đang rỉ máu.
Lữ Trung Nguyên bên này duỗi tay, chỉ thẳng vào khay cát: “Nào, thực hiện đi…”
“Anh, anh trai à, tôi sai rồi, là tôi mắt chó không thấy Thái Sơn”, gã đàn ông lái Mercedes-Benz vội thay đổi tư thái, liều mạng cúi đầu khom lưng, người có thể không nháy mắt rút ra hơn hai trăm triệu không phải chủ tịch tập đoàn thì cũng là cậu chủ của gia tộc lớn nào đó, đây không phải là nhân vật mà một hộ nhà giàu mới nổi như gã ta chọc tới nổi.
Lữ Trung Nguyên cười mị hoặc, vẫn như cũ chỉ vào khay cát: “Anh thích căn này, hay là căn kia, à đúng rồi, quên mất là anh thích căn penthouse nhất”.
Nói đoạn liền dùng bàn tay thô to trực tiếp chộp lấy mô hình penthouse trên khay cát.
“Anh, anh à, đừng lộn xộn, đây không phải là trò đùa giỡn đâu”, gã đàn ông nhìn chằm chằm vào mô hình to lớn trước mặt, bị dọa tới toát mồ hôi lạnh.
Nếu là những mô hình bằng xốp thông thường, gã ta nghiến răng bấm bụng cũng có thể nuốt xuống, nhưng đây thế nhưng đều được làm từ gỗ thật, vô cùng cứng chắc.
Lữ Trung Nguyên hừ lạnh một tiếng: “Ai rảnh đâu mà trêu anh”, nói xong lòng bàn tay liền dùng lực, mô hình cứng như đá cứ thô bạo như vậy bị nhét thẳng vào miệng gã ta.
Khoé miệng gã đàn ông rách lìa, máu tươi từng giọt lập tức trào ra.
“Á!”
Người trong sảnh lớn hầu hết là nữ giới, chứng kiến một màn máu tanh này trong phút chốc đều che mặt thét chói tai.
Cảnh tượng nhìn có vẻ máu me là vậy nhưng trong lòng Lữ Trung Nguyên tự có chừng mực, anh ta không phải kẻ điên khát máu gì, đây chỉ là một sự trừng phạt nho nhỏ mà thôi.