Chương 23: Bố có thể trả lại căn nhà nhỏ kia không?
Gã đàn ông kia chẳng qua chỉ là rách chút khoé miệng, không phải vấn đề nghiêm trọng gì, dưỡng thương mấy tháng liền có thể hồi phục, chỉ là việc ăn uống và nói chuyện trong khoảng thời gian này chịu ảnh hưởng không nhỏ.
Lần này triệt để khiến gã ta nhớ kỹ một bài học, sau này cũng không bao giờ dám nhìn người khác băng ánh mắt trịch thượng đó nữa.
Sau khi hai bố con ăn trưa ở ngoài, Dạ Minh lại dẫn Tâm Ngữ chơi cả một buổi chiều ở khu vui chơi.
Khi trở về nhà thì đã chạng vạng tối, Cố Thanh Uyên vẫn chưa trở về, Tâm Ngữ lại quấn lấy Dạ Minh muốn anh kể chuyện cổ tích cho cô bé nghe.
Dạ Minh kể cho con gái nghe chuyện một lúc, tiếp đó lại vào phòng bếp xắn tay bät đầu nấu bữa tối.
Đã quá giờ ăn tối mà Cố Thanh Uyên vẫn chưa thấy có mặt, Dạ Minh nghe tiếng bụng ùng ục kêu đói của con gái liền thấy đau lòng bèn cho cô bé ăn cơm trước.
Được sự cho phép Tâm Ngữ ăn như hổ đói, cứ như đây là bữa ăn ngon nhất thế giới vậy.
Dạ Minh mỉm cười, anh đã thêm một lượng nhỏ chân khí vào trong thức ăn, điều này giúp ích rất nhiều cho quá trình hồi phục của cô bé.
Lúc này Cố Thanh Uyên mới lê thân thể mệt mỏi trở về. “Mẹ... mẹ ơi..”, thấy Cố Thanh Uyên trở lại, Tâm Ngữ vội vàng buông bát đũa, nằm lấy tay cô nói: “Mẹ mau thử món ăn bố nấu đi, cực kỳ ngon đó ạ!”
Cố Thanh Uyên miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, dịu dàng vuốt tóc con gái và nói: “Tâm Ngữ hôm nay có ngoan không?”
“Có ạ”, Tâm Ngữ nặng nề gật đầu, gắp một miếng đồ ăn đưa tới bên miệng mẹ mình: “Mẹ mau thử đi, mau thử đi”.
Cố Thanh Uyên khẽ há miệng nhỏ, thức ăn vừa vào miệng lập tức cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, phần lớn mệt mỏi trong ngày đều biến mất trong nháy mắt.
“Ừm, không tồi”, Cố Thanh Uyên nở một nụ cười ngọt ngào, cô vốn đã mệt nhọc quá đi, cũng không có nổi nửa điểm thèm ăn, nhưng lúc này khẩu vị lại như được đánh thức, không kìm được gắp thêm vài miếng nhai kỹ.
Tâm Ngữ hài lòng cười khúc khích: “Thế nào, ngon lầm đúng không mẹ, sau này Tâm Ngữ mỗi ngày đều muốn ăn cơm bố nấu, bữa ăn bố nấu là bữa ăn ngon nhất trên đời”.
“Được, ngày nào bố cũng sẽ nấu thức ăn ngon cho Tâm Ngữ”, Dạ Minh nhìn con gái đầy yêu thương.
“Sau này bố sẽ nấu những món ăn ngon cho Tâm Ngữ trong căn nhà nhỏ, như vậy trong đồ ăn sẽ không còn côn trùng nữa rồi”, Tâm Ngữ giương đôi mắt to tròn nhìn Dạ Minh, vẽ lên ý cười ngây thơ hồn nhiên.
Dạ Minh chưa kịp trả lời thì Cố Thanh Uyên không hiểu mà ¡: “Tâm Ngữ, con nói căn nhà nào vậy?”
'Tâm Ngữ vội vàng nhai nuốt thức ăn trong miệng, rành mạch đáp: “Là căn nhà bố mới mua đó ạ, hôm nay bố dẫn Tâm Ngữ đi xem nhà rồi, bố đã mua một căn nhà nhỏ, ở đó không ẩm ướt cũng không có sâu bọ, rất đẹp”.
"Cái gì!?", sắc mặt Cố Thanh Uyên thoắt cái tối sầm lại, “bụp' một tiếng đứng phắt dậy, trông vô cùng khó coi.
Tâm Ngữ bị dọa cho nhảy dựng, tưởng răng bản thân đã nói sai gì đó, gấp gáp muốn giải thích: "Mẹ, mẹ đừng tức giận, cái kia, căn nhà nhỏ đó là do Tâm Ngữ muốn mua, mẹ đừng trách bố, muốn trách hãy trách Tâm Ngữ, đều là lỗi của Tâm Ngữ, dứt lời nước mắt liền lăn dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé.
Cố Thanh Uyên cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, nhưng sự bực tức vẫn hiện rõ trên mặt cô, cô quay sang nhìn Dạ Minh, trách cứ: “Ai kêu anh mua nhà?”
Cô biết rất rõ giá nhà ở Kinh Hải, căn nhà rẻ nhất cũng phải hơn một triệu tệ, hôm nay vì một trăm ngàn tệ, cô không biết đã chạy vạy bao nhiêu nơi thấp hèn cầu xin bao nhiêu người.
Điều quan trọng nhất lúc này là ca phẫu thuật của con gái, ba ngày đã trôi qua hai, nếu ngày mai còn không vay được. thêm tiền thì dù có bán thận cô cũng phải gom đủ một trăm ngàn tệ cho con gái phẫu thuật.
Vào thời điểm quan trọng sống chết của con gái, anh lại tiêu nhiều tiền như vậy để mua căn nhà vô nghĩa đó làm gì.
Cố Thanh Uyên càng nghĩ càng tức, cô nặng nề đặt bát đũa xuống rồi bước ra khỏi nhà.
Dạ Minh như rơi vào trong sương mù.
'Tâm Ngữ cũng không nuốt nổi miếng cơm nào nữa, đôi mắt to rưng rưng nước mắt, cô bé tưởng rằng, nhất định là do bản thân đòi mua căn nhà nhỏ kia nên mới chọc mẹ tức giận.
“Bố, bố ơi, ngày mai bố, có, có thể trả lại ăn nhà nhỏ đó được không?”, Tâm Ngữ không ngừng nghẹn ngào, nghĩ thầm nếu trả lại căn nhà nhỏ đó mẹ chắc sẽ không giận nữa.
“Tâm Ngữ cứ ăn cơm đi, bố đi tìm mẹ hỏi một chút, có lẽ mẹ không phải vì chuyện căn nhà nhỏ mà tức giận đâu, nhé?”, Dạ Minh an ủi.
Tâm Ngữ ngoan ngoãn gật đầu, vừa thút thít vừa và cơm vào miệng, nhưng lại cảm thấy đồ ăn không còn ngon miệng như vừa nãy nữa.
Dạ Minh đi ra ngoài, thấy Cố Thanh Uyên đang đứng trước. cửa ngước đầu nhìn lên trời đêm với hai mắt đỏ hoe, không biết đang suy nghĩ gì.
“Cô không nên nổi nóng trước mặt Tâm Ngữ như vậy”, Dạ Minh đi đến bên cạnh cô, trong giọng nói còn pha lẫn chút bực. bội.
Theo quan điểm của anh, Tâm Ngữ là đứa trẻ ngoan nhất thế giới này, chưa kể con bé hôm nay cũng không phạm lỗi gì cả.
“Bác sĩ nói Tâm Ngữ chỉ còn ba ngày nữa, bây giờ đã trôi qua hai ngày rồi, hôm nay tôi chạy đôn chạy đáo cả một ngày, vay mượn cả một ngày nhưng..”, nói được một nửa như có thứ gì chặn ngang họng cô, cô cảm thấy bản thân thật quá vô dụng.
“Nếu ngày mai không thể chỉ trả cho cuộc phẫu thuật, Tâm Ngữ, Tâm Ngữ..”, Cố Thanh Uyên không thể chống đỡ được nữa mà ngồi xổm xuống đất, che mặt khóc nức nở.
Cô chưa từng nghĩ đến việc hỏi vay Dạ Minh, nhưng chuyện đến bây giờ cô cũng không muốn giấu diếm nữa, dù sau anh cũng là bố ruột của Tâm Ngữ, cũng có quyền được biết tính nghiêm trọng của sự việc.
Dạ Minh lúc này mới như bừng tỉnh đại ngộ, ngày đó khi bản thân châm cứu cứu con gái thì Cố Thanh Uyên vẫn đang hôn mê, không hề hay biết con gái mình đã được chữa khỏi.
Trong lòng anh bỗng dâng lên một trận tự trách, liền cúi người dìu cô dậy rồi ôm vào trong lòng.
Bởi vì sự sơ suất của bản thân mà khiến mấy ngày nay trong lòng Cố Thanh Uyên gánh chịu áp lực lớn mức nào.
“Yên tâm đi Thanh Uyên, bệnh của Tâm Ngữ đã được chữa khỏi rồi", Dạ Minh nhẹ nhàng nói bên tai cô.
Lần này triệt để khiến gã ta nhớ kỹ một bài học, sau này cũng không bao giờ dám nhìn người khác băng ánh mắt trịch thượng đó nữa.
Sau khi hai bố con ăn trưa ở ngoài, Dạ Minh lại dẫn Tâm Ngữ chơi cả một buổi chiều ở khu vui chơi.
Khi trở về nhà thì đã chạng vạng tối, Cố Thanh Uyên vẫn chưa trở về, Tâm Ngữ lại quấn lấy Dạ Minh muốn anh kể chuyện cổ tích cho cô bé nghe.
Dạ Minh kể cho con gái nghe chuyện một lúc, tiếp đó lại vào phòng bếp xắn tay bät đầu nấu bữa tối.
Đã quá giờ ăn tối mà Cố Thanh Uyên vẫn chưa thấy có mặt, Dạ Minh nghe tiếng bụng ùng ục kêu đói của con gái liền thấy đau lòng bèn cho cô bé ăn cơm trước.
Được sự cho phép Tâm Ngữ ăn như hổ đói, cứ như đây là bữa ăn ngon nhất thế giới vậy.
Dạ Minh mỉm cười, anh đã thêm một lượng nhỏ chân khí vào trong thức ăn, điều này giúp ích rất nhiều cho quá trình hồi phục của cô bé.
Lúc này Cố Thanh Uyên mới lê thân thể mệt mỏi trở về. “Mẹ... mẹ ơi..”, thấy Cố Thanh Uyên trở lại, Tâm Ngữ vội vàng buông bát đũa, nằm lấy tay cô nói: “Mẹ mau thử món ăn bố nấu đi, cực kỳ ngon đó ạ!”
Cố Thanh Uyên miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, dịu dàng vuốt tóc con gái và nói: “Tâm Ngữ hôm nay có ngoan không?”
“Có ạ”, Tâm Ngữ nặng nề gật đầu, gắp một miếng đồ ăn đưa tới bên miệng mẹ mình: “Mẹ mau thử đi, mau thử đi”.
Cố Thanh Uyên khẽ há miệng nhỏ, thức ăn vừa vào miệng lập tức cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, phần lớn mệt mỏi trong ngày đều biến mất trong nháy mắt.
“Ừm, không tồi”, Cố Thanh Uyên nở một nụ cười ngọt ngào, cô vốn đã mệt nhọc quá đi, cũng không có nổi nửa điểm thèm ăn, nhưng lúc này khẩu vị lại như được đánh thức, không kìm được gắp thêm vài miếng nhai kỹ.
Tâm Ngữ hài lòng cười khúc khích: “Thế nào, ngon lầm đúng không mẹ, sau này Tâm Ngữ mỗi ngày đều muốn ăn cơm bố nấu, bữa ăn bố nấu là bữa ăn ngon nhất trên đời”.
“Được, ngày nào bố cũng sẽ nấu thức ăn ngon cho Tâm Ngữ”, Dạ Minh nhìn con gái đầy yêu thương.
“Sau này bố sẽ nấu những món ăn ngon cho Tâm Ngữ trong căn nhà nhỏ, như vậy trong đồ ăn sẽ không còn côn trùng nữa rồi”, Tâm Ngữ giương đôi mắt to tròn nhìn Dạ Minh, vẽ lên ý cười ngây thơ hồn nhiên.
Dạ Minh chưa kịp trả lời thì Cố Thanh Uyên không hiểu mà ¡: “Tâm Ngữ, con nói căn nhà nào vậy?”
'Tâm Ngữ vội vàng nhai nuốt thức ăn trong miệng, rành mạch đáp: “Là căn nhà bố mới mua đó ạ, hôm nay bố dẫn Tâm Ngữ đi xem nhà rồi, bố đã mua một căn nhà nhỏ, ở đó không ẩm ướt cũng không có sâu bọ, rất đẹp”.
"Cái gì!?", sắc mặt Cố Thanh Uyên thoắt cái tối sầm lại, “bụp' một tiếng đứng phắt dậy, trông vô cùng khó coi.
Tâm Ngữ bị dọa cho nhảy dựng, tưởng răng bản thân đã nói sai gì đó, gấp gáp muốn giải thích: "Mẹ, mẹ đừng tức giận, cái kia, căn nhà nhỏ đó là do Tâm Ngữ muốn mua, mẹ đừng trách bố, muốn trách hãy trách Tâm Ngữ, đều là lỗi của Tâm Ngữ, dứt lời nước mắt liền lăn dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé.
Cố Thanh Uyên cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, nhưng sự bực tức vẫn hiện rõ trên mặt cô, cô quay sang nhìn Dạ Minh, trách cứ: “Ai kêu anh mua nhà?”
Cô biết rất rõ giá nhà ở Kinh Hải, căn nhà rẻ nhất cũng phải hơn một triệu tệ, hôm nay vì một trăm ngàn tệ, cô không biết đã chạy vạy bao nhiêu nơi thấp hèn cầu xin bao nhiêu người.
Điều quan trọng nhất lúc này là ca phẫu thuật của con gái, ba ngày đã trôi qua hai, nếu ngày mai còn không vay được. thêm tiền thì dù có bán thận cô cũng phải gom đủ một trăm ngàn tệ cho con gái phẫu thuật.
Vào thời điểm quan trọng sống chết của con gái, anh lại tiêu nhiều tiền như vậy để mua căn nhà vô nghĩa đó làm gì.
Cố Thanh Uyên càng nghĩ càng tức, cô nặng nề đặt bát đũa xuống rồi bước ra khỏi nhà.
Dạ Minh như rơi vào trong sương mù.
'Tâm Ngữ cũng không nuốt nổi miếng cơm nào nữa, đôi mắt to rưng rưng nước mắt, cô bé tưởng rằng, nhất định là do bản thân đòi mua căn nhà nhỏ kia nên mới chọc mẹ tức giận.
“Bố, bố ơi, ngày mai bố, có, có thể trả lại ăn nhà nhỏ đó được không?”, Tâm Ngữ không ngừng nghẹn ngào, nghĩ thầm nếu trả lại căn nhà nhỏ đó mẹ chắc sẽ không giận nữa.
“Tâm Ngữ cứ ăn cơm đi, bố đi tìm mẹ hỏi một chút, có lẽ mẹ không phải vì chuyện căn nhà nhỏ mà tức giận đâu, nhé?”, Dạ Minh an ủi.
Tâm Ngữ ngoan ngoãn gật đầu, vừa thút thít vừa và cơm vào miệng, nhưng lại cảm thấy đồ ăn không còn ngon miệng như vừa nãy nữa.
Dạ Minh đi ra ngoài, thấy Cố Thanh Uyên đang đứng trước. cửa ngước đầu nhìn lên trời đêm với hai mắt đỏ hoe, không biết đang suy nghĩ gì.
“Cô không nên nổi nóng trước mặt Tâm Ngữ như vậy”, Dạ Minh đi đến bên cạnh cô, trong giọng nói còn pha lẫn chút bực. bội.
Theo quan điểm của anh, Tâm Ngữ là đứa trẻ ngoan nhất thế giới này, chưa kể con bé hôm nay cũng không phạm lỗi gì cả.
“Bác sĩ nói Tâm Ngữ chỉ còn ba ngày nữa, bây giờ đã trôi qua hai ngày rồi, hôm nay tôi chạy đôn chạy đáo cả một ngày, vay mượn cả một ngày nhưng..”, nói được một nửa như có thứ gì chặn ngang họng cô, cô cảm thấy bản thân thật quá vô dụng.
“Nếu ngày mai không thể chỉ trả cho cuộc phẫu thuật, Tâm Ngữ, Tâm Ngữ..”, Cố Thanh Uyên không thể chống đỡ được nữa mà ngồi xổm xuống đất, che mặt khóc nức nở.
Cô chưa từng nghĩ đến việc hỏi vay Dạ Minh, nhưng chuyện đến bây giờ cô cũng không muốn giấu diếm nữa, dù sau anh cũng là bố ruột của Tâm Ngữ, cũng có quyền được biết tính nghiêm trọng của sự việc.
Dạ Minh lúc này mới như bừng tỉnh đại ngộ, ngày đó khi bản thân châm cứu cứu con gái thì Cố Thanh Uyên vẫn đang hôn mê, không hề hay biết con gái mình đã được chữa khỏi.
Trong lòng anh bỗng dâng lên một trận tự trách, liền cúi người dìu cô dậy rồi ôm vào trong lòng.
Bởi vì sự sơ suất của bản thân mà khiến mấy ngày nay trong lòng Cố Thanh Uyên gánh chịu áp lực lớn mức nào.
“Yên tâm đi Thanh Uyên, bệnh của Tâm Ngữ đã được chữa khỏi rồi", Dạ Minh nhẹ nhàng nói bên tai cô.