Chương 27: Trừng phạt
'Tô Văn Húc đẩy chiếc xe lăn đến cầu xin người nhà họ Tô, nhưng lúc này không có ai đứng ra.
Cho dù chuyện này là thật hay giả, ông cụ Tô đã ra lệnh rồi, không ai có thể cứu được hắn.
'Thấy không có hy vọng gì, Tô Văn Húc lộ ra vẻ không cam lòng.
Vụ tai nạn xe của Tô Minh Khởi và Sở Tình quả thực là do hắn sắp đặt, cũng chính hắn tự tay ép Tô Vạn Sơn uống hết một bình Vạn Thảo Khô, ông ta chắc chắn sẽ chết, người ngoài còn tưởng là tự sát, đây là kế hoạch không có kẽ hở.
Tất cả những gì hắn làm này đều là vì đợi lão già Tô vừa chết, mình có thể nắm quyền nhà họ Tô.
Chuyện sắp thành công, không ngờ lại xảy ra sự cố.
“Chung Hùng, đừng giết tôi! Năm nào tôi cũng trả phí cung phụng đúng giờ mà”.
“Ồ đúng rồi, tôi thêm tiền cho ông, tăng gấp đôi, à không, gấp ba, gấp năm!”
“Lão già Tô này đã uống Vạn Thảo Khô, ngay cả thần cũng không cứu được, ông ta chắc chắn sẽ chết. Đợi ông ta chết, tôi sẽ trở thành gia chủ nhà họ Tô, lúc đó chúng ta mỗi người một nửa, ông bảy tôi ba cũng được”.
Mạch não Tô Văn Húc xoay chuyển cực nhanh, dù phải cho đi cả nhà họ Tô, chỉ cần có thể sống, hắn cũng bằng lòng.
Chung Hùng khựng lại.
'Tô Văn Húc vui mừng khôn xiết, lập tức nhìn thấy hy vọng sống, nói tiếp: “Chung Hùng, đợi tôi trở thành gia chủ nhà họ Tô, phần lớn số tiền tôi kiếm được sẽ đưa cho ông, theo như tôi biết con trai của ông đã gần ba mươi tuổi rồi, vẫn chưa tìm được người yêu, tôi hứa với ông sẽ gả Tô Giản Hề cho con trai ông làm vợ”.
Chung Hùng dừng bước.
Thân là người giúp việc, mặc dù tiền tài quan trọng nhưng chuyện cưới xin của con trai lại là chuyện hắn ta đau đầu nhất.
Tuy hẳn ta là võ giả nhưng con trai hắn ta suốt ngày nhàn rỗi, chơi với một đám côn đồ, thằng nhóc cũng giống hắn ta, thân cao hơn hai mét, cơ thể cường tráng, đừng nói là tìm người yêu, con gái vừa gặp là đã sợ hãi bỏ chạy.
“Xin lỗi ông Tô!", Chung Hùng đứng bên cạnh Tô Văn Húc tỏ rõ lập trường.
“Chung Hùng! Ông..., Tô Vạn Sơn không bao giờ ngờ Chung Hùng sẽ phản bội mình, sau đó nói: “Chung Hùng, ông đừng hồ đồ, cho dù tôi có chết thì vị trí này cũng giao cho Tô Giản Hề, sẽ không giao cho cậu ta”.
“Ha ha hai”
'Tô Văn Húc ngửa đầu bật cười: “Giao cho Tô Giản Hề? Gô ta chỉ là một con nhóc vắt mũi chưa sạch, còn chưa tốt nghiệp đại học, cô ta có thể nuôi nổi cả nhà họ Tô sao? Ở nhà họ Tô này, ngoài tôi ra còn ai có năng lực này nữa?”
Tô Văn Húc có Chung Hùng rồi nên rất tự tin: “Ông già, ông không ngờ mình có ngày hôm nay nhỉ?”
“Tôi là người thiết kế vụ tai nạn của con trai ông thì sao? Ông làm gì được tôi? Ông xứng làm người thừa kế nhà họ Tô sao? Tôi đã chịu nhãn nhục ở nhà họ Tô nhiều năm như vậy, mọi người đều thấy rõ thành tích của tôi, thế mà lão già chết tiệt ông lại muốn giao vị trí này cho Tô Minh Khởi, ông nói hắn ta có đáng chết không? Hắn †a chết không vô tội”.
Tô Văn Húc kể hết sự không vui trong lòng.
Nhưng hắn quên mất Tô Minh Khởi là con trai ruột của Tô Vạn Sơn, cha truyền con nối là chuyện đương nhiên, một người ở nhánh phụ như hẳn thế mà lại sinh lòng đố ky để rồi giết người.
“Mày! Phụt...”
Dù Tô Vạn Sơn chắc chẳn Tô Văn Húc chính là kẻ sát hại con trai mình, nhưng chính tai nghe thấy hắn nói thế, ông ta vẫn không nhịn được tức giận nôn ra một ngụm máu.
Dạ Minh vội truyền chân khí vào, phát hiện ông cụ Tô rất suy yếu rồi.
“Là ông! Là ông giết bố mẹ tôi! Tôi sẽ giết anh!”, Tô Giản Hề gào khóc muốn xông đến.
Năm đó cô ta mới mười lăm tuổi, bố mẹ ra đi khiến cô ta cảm thấy như bầu trời sắp sụp xuống.
Nhiều năm như vậy, cô ta luôn cho rằng cái chết của bố mẹ chỉ là một vụ tai nạn xe bình thường, cô ta không ngờ bố mẹ mình bị sát hại, hơn nữa hung thủ ngày nào cũng ở bên cạnh mình.
“Đừng!", Tô Vạn Sơn cố gắng hết sức tóm lấy cháu gái: “Giản Hề, cháu đừng đi”.
Chung Hùng làm phản, Tô Giản Hề sang đó không có tác dụng.
“Tiểu Minh..", Tô Vạn Sơn yếu ớt thở hổn hển nói.
“Tôi, tôi chỉ có một tâm nguyên duy nhất, đó là chăm sóc tốt cho Giản Hề, nếu cậu có thể... khụ khụ!”
Tô Vạn Sơn cười khổ, ông ta biết Dạ Minh đã có vợ con, không thể cưới thêm Giản Hề.
“Chăm sóc tốt cho Giản Hề..”, Tô Vạn Sơn nghẹn ngào, lộ ra vẻ tiếc nuối.
Dạ Minh gật đầu nói: “Ông nội Tô yên tâm, cháu sẽ xem Giản Hề như em gái của mình.
“Ngoài ra...", Dạ Minh nhìn cách đó không xa, sát khí ngút trời: “Cháu cũng giải quyết luôn người này, Trung Nguyên!”
Lữ Trung Nguyên ở đằng sau Dạ Minh vừa bước đến trước, Thịnh Hổ lập tức lao ra giơ nắm đấm lên.
“ỒI Loại tiểu nhân nịnh bợ này cũng xứng đáng là võ giả à!"
Chung Hùng không thèm ngước mắt lên, số người trong Kinh Hải có thể đánh lại hắn ta chỉ đếm trên đầu ngón tay, đây cũng là nguyên nhân duy nhất làm nhà họ Cố kiêng dè nhà họ Tô năm đó.
Tô Văn Húc thầm cười nhạo, đợi giải quyết xong lão già này thì đến lượt Dạ Minh.
Không có cú đấm đơn giản!
Cuối cùng Chung Hùng cảm nhận được sự kỳ lạ, là cảm giác tử vong mà hắn ta chưa từng cảm nhận được.
Hắn ta vừa định ra tay chặn lại thì nắm đấm đã lao đến.
“Bùm!”
Một âm thanh trầm đục vang lên, như tiếng quả dưa hấu bể.
Đầu Chung Hùng bị nổ tung, cơ thể cường tráng của hắn ta ngã xuống.
Xung quanh yên tĩnh lạ thường. Sau đó từng tiếng thét, tiếng nôn ói vang lên.
Dạ Minh vội ôm lấy Tô Giản Hề không để cô ta nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu đó.
“Thịnh Hổ”, Dạ Minh tức giận nói.
“Có thể đừng luôn làm nổ đầu người khác không, chỗ nào cũng bẩn chết đi được”, Lữ Trung Nguyên cũng lộ ra vẻ không vui, lần nào tên này cũng thích dùng chiêu đó rồi lần nào cũng khiến cho không khí toàn mùi tanh của máu.
Cho dù chuyện này là thật hay giả, ông cụ Tô đã ra lệnh rồi, không ai có thể cứu được hắn.
'Thấy không có hy vọng gì, Tô Văn Húc lộ ra vẻ không cam lòng.
Vụ tai nạn xe của Tô Minh Khởi và Sở Tình quả thực là do hắn sắp đặt, cũng chính hắn tự tay ép Tô Vạn Sơn uống hết một bình Vạn Thảo Khô, ông ta chắc chắn sẽ chết, người ngoài còn tưởng là tự sát, đây là kế hoạch không có kẽ hở.
Tất cả những gì hắn làm này đều là vì đợi lão già Tô vừa chết, mình có thể nắm quyền nhà họ Tô.
Chuyện sắp thành công, không ngờ lại xảy ra sự cố.
“Chung Hùng, đừng giết tôi! Năm nào tôi cũng trả phí cung phụng đúng giờ mà”.
“Ồ đúng rồi, tôi thêm tiền cho ông, tăng gấp đôi, à không, gấp ba, gấp năm!”
“Lão già Tô này đã uống Vạn Thảo Khô, ngay cả thần cũng không cứu được, ông ta chắc chắn sẽ chết. Đợi ông ta chết, tôi sẽ trở thành gia chủ nhà họ Tô, lúc đó chúng ta mỗi người một nửa, ông bảy tôi ba cũng được”.
Mạch não Tô Văn Húc xoay chuyển cực nhanh, dù phải cho đi cả nhà họ Tô, chỉ cần có thể sống, hắn cũng bằng lòng.
Chung Hùng khựng lại.
'Tô Văn Húc vui mừng khôn xiết, lập tức nhìn thấy hy vọng sống, nói tiếp: “Chung Hùng, đợi tôi trở thành gia chủ nhà họ Tô, phần lớn số tiền tôi kiếm được sẽ đưa cho ông, theo như tôi biết con trai của ông đã gần ba mươi tuổi rồi, vẫn chưa tìm được người yêu, tôi hứa với ông sẽ gả Tô Giản Hề cho con trai ông làm vợ”.
Chung Hùng dừng bước.
Thân là người giúp việc, mặc dù tiền tài quan trọng nhưng chuyện cưới xin của con trai lại là chuyện hắn ta đau đầu nhất.
Tuy hẳn ta là võ giả nhưng con trai hắn ta suốt ngày nhàn rỗi, chơi với một đám côn đồ, thằng nhóc cũng giống hắn ta, thân cao hơn hai mét, cơ thể cường tráng, đừng nói là tìm người yêu, con gái vừa gặp là đã sợ hãi bỏ chạy.
“Xin lỗi ông Tô!", Chung Hùng đứng bên cạnh Tô Văn Húc tỏ rõ lập trường.
“Chung Hùng! Ông..., Tô Vạn Sơn không bao giờ ngờ Chung Hùng sẽ phản bội mình, sau đó nói: “Chung Hùng, ông đừng hồ đồ, cho dù tôi có chết thì vị trí này cũng giao cho Tô Giản Hề, sẽ không giao cho cậu ta”.
“Ha ha hai”
'Tô Văn Húc ngửa đầu bật cười: “Giao cho Tô Giản Hề? Gô ta chỉ là một con nhóc vắt mũi chưa sạch, còn chưa tốt nghiệp đại học, cô ta có thể nuôi nổi cả nhà họ Tô sao? Ở nhà họ Tô này, ngoài tôi ra còn ai có năng lực này nữa?”
Tô Văn Húc có Chung Hùng rồi nên rất tự tin: “Ông già, ông không ngờ mình có ngày hôm nay nhỉ?”
“Tôi là người thiết kế vụ tai nạn của con trai ông thì sao? Ông làm gì được tôi? Ông xứng làm người thừa kế nhà họ Tô sao? Tôi đã chịu nhãn nhục ở nhà họ Tô nhiều năm như vậy, mọi người đều thấy rõ thành tích của tôi, thế mà lão già chết tiệt ông lại muốn giao vị trí này cho Tô Minh Khởi, ông nói hắn ta có đáng chết không? Hắn †a chết không vô tội”.
Tô Văn Húc kể hết sự không vui trong lòng.
Nhưng hắn quên mất Tô Minh Khởi là con trai ruột của Tô Vạn Sơn, cha truyền con nối là chuyện đương nhiên, một người ở nhánh phụ như hẳn thế mà lại sinh lòng đố ky để rồi giết người.
“Mày! Phụt...”
Dù Tô Vạn Sơn chắc chẳn Tô Văn Húc chính là kẻ sát hại con trai mình, nhưng chính tai nghe thấy hắn nói thế, ông ta vẫn không nhịn được tức giận nôn ra một ngụm máu.
Dạ Minh vội truyền chân khí vào, phát hiện ông cụ Tô rất suy yếu rồi.
“Là ông! Là ông giết bố mẹ tôi! Tôi sẽ giết anh!”, Tô Giản Hề gào khóc muốn xông đến.
Năm đó cô ta mới mười lăm tuổi, bố mẹ ra đi khiến cô ta cảm thấy như bầu trời sắp sụp xuống.
Nhiều năm như vậy, cô ta luôn cho rằng cái chết của bố mẹ chỉ là một vụ tai nạn xe bình thường, cô ta không ngờ bố mẹ mình bị sát hại, hơn nữa hung thủ ngày nào cũng ở bên cạnh mình.
“Đừng!", Tô Vạn Sơn cố gắng hết sức tóm lấy cháu gái: “Giản Hề, cháu đừng đi”.
Chung Hùng làm phản, Tô Giản Hề sang đó không có tác dụng.
“Tiểu Minh..", Tô Vạn Sơn yếu ớt thở hổn hển nói.
“Tôi, tôi chỉ có một tâm nguyên duy nhất, đó là chăm sóc tốt cho Giản Hề, nếu cậu có thể... khụ khụ!”
Tô Vạn Sơn cười khổ, ông ta biết Dạ Minh đã có vợ con, không thể cưới thêm Giản Hề.
“Chăm sóc tốt cho Giản Hề..”, Tô Vạn Sơn nghẹn ngào, lộ ra vẻ tiếc nuối.
Dạ Minh gật đầu nói: “Ông nội Tô yên tâm, cháu sẽ xem Giản Hề như em gái của mình.
“Ngoài ra...", Dạ Minh nhìn cách đó không xa, sát khí ngút trời: “Cháu cũng giải quyết luôn người này, Trung Nguyên!”
Lữ Trung Nguyên ở đằng sau Dạ Minh vừa bước đến trước, Thịnh Hổ lập tức lao ra giơ nắm đấm lên.
“ỒI Loại tiểu nhân nịnh bợ này cũng xứng đáng là võ giả à!"
Chung Hùng không thèm ngước mắt lên, số người trong Kinh Hải có thể đánh lại hắn ta chỉ đếm trên đầu ngón tay, đây cũng là nguyên nhân duy nhất làm nhà họ Cố kiêng dè nhà họ Tô năm đó.
Tô Văn Húc thầm cười nhạo, đợi giải quyết xong lão già này thì đến lượt Dạ Minh.
Không có cú đấm đơn giản!
Cuối cùng Chung Hùng cảm nhận được sự kỳ lạ, là cảm giác tử vong mà hắn ta chưa từng cảm nhận được.
Hắn ta vừa định ra tay chặn lại thì nắm đấm đã lao đến.
“Bùm!”
Một âm thanh trầm đục vang lên, như tiếng quả dưa hấu bể.
Đầu Chung Hùng bị nổ tung, cơ thể cường tráng của hắn ta ngã xuống.
Xung quanh yên tĩnh lạ thường. Sau đó từng tiếng thét, tiếng nôn ói vang lên.
Dạ Minh vội ôm lấy Tô Giản Hề không để cô ta nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu đó.
“Thịnh Hổ”, Dạ Minh tức giận nói.
“Có thể đừng luôn làm nổ đầu người khác không, chỗ nào cũng bẩn chết đi được”, Lữ Trung Nguyên cũng lộ ra vẻ không vui, lần nào tên này cũng thích dùng chiêu đó rồi lần nào cũng khiến cho không khí toàn mùi tanh của máu.