Chương 28: Muốn một chiếc máy bay
Ôi... xin lỗi, tôi quen tay, lần tới sẽ đổi chiêu Hắc Hổ này được không?”. Nói rồi, anh ta khua tay múa chân chỗ phần ngực của Tô Văn Húc.
'Tô Văn Húc sợ hãi tới độ ngã khỏi xe lăn, nằm bò cả ra đất, không ngừng cầu xin: “Đại, đại ca, đừng giết tôi, đừng giết tôi! Tôi đưa tiền cho anh, tôi đưa tiền cho anh!"
Tô Văn Húc không nói thì chẳng sao, mà vừa nghe đến tiền, Thịnh Hổ lập tức tức giận tới mức nổi gân xanh, đạp một cú vào ngực Tô Văn Húc: “Mày nghĩ tao cần mày cung phụng à!”
Lữ Trung Nguyên bật cười, nếu có thể mua chuộc được Thủ Quốc Sứ biên giới phía Tây thì quả là không †ồi, nhưng liệu đối phương có khống chế nổi con hổ này hay không!
'Tô Văn Húc bị một cước đá ra xa hàng chục mét, cho đến khi cả người đập vào tường mới thôi.
“Phụt!”
Một ngụm máu tươi phun ra, hai mắt hắn nhắm nghiền, cổ vẹo sang một bên, người đã tắt thở.
“Ố? Mới chừng đó đã chết rồi sao?”, Thịnh Hổ có chút bất ngờ, anh ta dùng bao nhiêu phần sức lực, chính bản thân anh ta rõ nhất, cú đá vừa rồi không thể giết chết được đối phương.
Nhưng anh ta lại không biết, mấy ngày trước Tô Văn Húc cũng mới bị Lữ Trung Nguyên đá cho một cú.
“Thật đáng tiếc, chiêu Hắc Hổ moi tim của ông đây còn chưa được lấy ra luyện!”, Thịnh Hổ còn khua tay múa chân, tỏ vẻ tiếc nuối.
Không biết từ lúc nào, Tô Vạn Sơn đã an bình nhắm mắt nhưng khóe miệng lại kéo lên nụ cười.
Thù giết con đã được báo, ông ta có thể an tâm đi gặp con trai dưới suối vàng rồi.
Sau khi chôn cất ông cụ Tô xong, Dạ Minh đỡ lấy Tô Giản Hề đã ngất đi vì khóc quá nhiều.
Lúc này tất cả mọi người trong gia tộc nhà họ Tô đều đứng đăng sau.
Dạ Minh quay lại quan sát bọn họ một lượt, sau đó quát lớn: “Của cải nhà họ Tô tạm thời vẫn do các người quản lí, đợi Giản Hề tốt nghiệp đại học sẽ quay về tiếp quản, đến lúc đó nếu ai dám có ý đồ khác thì kết cục của 'Tô Văn Húc hôm nay, chính là kết cục của các người sau này!"
Tất cả thành viên trong nhà họ Tô ai nấy đều gật đầu lia lịa.
Ngay cả Chung Hùng còn bị thuộc hạ của người này đánh cho vỡ đầu, người này đáng sợ đến nhường nào, không phải là đối tượng mà họ có thể đắc tội.
Đưa Tô Giản Hề về nhà họ Tô, thu xếp xong xuôi, đám người Dạ Minh mới trở về nhà.
'Từ xa đã nghe thất lên từ bên trong căn nhà.
šng cười của một bé gái vang
“AI Công chúa nhỏ của chú, chú Thịnh Hổ của cháu tới đây!", Thịnh Hổ đi nhanh vài bước rồi lao thẳng vào trong nhà.
“Chú là ai?” “Aaaaaaal”
Tiếng kêu thất thanh của hai mẹ con từ trong nhà nhanh chóng vọng ra, không chỉ hai người, hình như còn có tiếng kêu của một người khác nữa.
Dạ Minh cười khổ, cái tên Thịnh Hổ này, không lúc nào chịu an phận cả.
'Thấy Dạ Minh đi vào, Tâm Ngữ nước mắt rưng rưng khóc thét: “Bố ơi, có kẻ xấu, có kẻ xấu!”
“Hả? Có kẻ xấu? Ở đâu? Tiểu công chúa đừng sợ, có chú Thịnh Hổ đây!”. Lúc này Thịnh Hổ đang ôm Tâm Ngữ trong lòng, không ngừng nhìn trái rồi lại ngó phải.
“Chú đó! Chính là chú! Huhu...”. Bàn tay nhỏ của Tâm Ngữ không ngừng đánh lên người Thịnh Hổ, nước mắt cứ thế rơi xuống.
Thịnh Hổ kinh ngạc.
Nhìn thấy con gái mình, trong lòng Dạ Minh cũng vơi đi chút đau thương.
Anh mỉm cười và nói với Tâm Ngữ: “Tâm Ngữ đừng sợ, đây là chú Thịnh Hổ của con, là bạn tốt của bổ”.
'Tâm Ngữ nghe bố nói như vậy thì lập tức nín khóc, nhưng nhìn lại bộ dạng của Thịnh Hổ, bé con vẫn không dám xác địn ơi, bố nói thật sao? Chú Hổ gì gì này trông thật đáng sợ, râu trên mặt chú ấy chọt Tâm Ngữ đau quái”
Lúc này, Thịnh Hổ mới chú ý đến, râu trên mặt mình đã đâm vào mặt Tâm Ngữ khiến khuôn mặt của cô bé đỏ cả lên.
“Ây da, xin lỗi! Là lỗi của chú Thịnh Hổ”. Thịnh Hổ mau chóng thả Tâm Ngữ xuống, vẻ mặt đầy tự trách.
Dạ Minh bế Tâm Ngữ lên, hôn nhẹ lên trán cô bé, dịu dàng nói: “Sao bố có thể lừa Tâm Ngữ chứ, đây là chú 'Trung Nguyên của con, bọn họ đều là bạn tốt của bố, còn có ba chú nữa cũng là bạn tốt của bố, hôm khác sẽ cho con gặp”.
Lữ Trung Nguyên thay đổi thái độ, thái độ ngại ngùng, lúng túng không biết trả lời thế nào, đành đứng đó cười.
“Oa, bố thật lợi hại, có nhiều bạn như vậy”. Tâm Ngữ võ đôi bàn tay nhỏ bé, sau đó gương mặt trở nên buồn rầu, nhỏ giọng nói: “Tâm Ngữ lại không có bạn!”
Dạ Minh đau lòng, đã sáu tuổi, lẽ ra Tâm Ngữ nên được đi học rồi, nhưng vì gặp vấn đề sức khoẻ, cô bé không thể giống như những đứa trẻ khác, có thể vui vẻ cắp sách đến trường học.
“Không sao đâu Tâm Ngữ, ngày mai bố đưa con đến trường! Vào trường học, con sẽ có thật nhiêu bạn”, Dạ Minh an ủi nói.
“Thật sao? Yeah! Cuối cùng con có thể đến trường rồi!", Tâm Ngữ hét lên vì vui sướng.
Có thể đến trường đi học như bao đứa trẻ khác là điều mà cô bé luôn mong ước. Mỗi lần hỏi mẹ, mẹ cô bé đều chỉ trả lời cho qua.
“Công chúa nhỏ, chú có thể làm bạn cháu không?”, Thịnh Hổ xoa tay rồi chìa ra, cảnh tượng này khiến cho Lữ Trung Nguyên không khỏi cảm thấy buồn nôn.
“Chúứ?”, Tâm Ngữ chớp chớp đôi mắt to đáng yêu của mình.
“Đúng, chú là bạn của bố cháu, đương nhiên cũng là bạn của cháu, là bạn tốt nhất của cháu! Chú là bạn của cháu, cháu muốn gì, chú Thịnh Hổ cũng sẽ cho cháu”, Thịnh Hổ vỗ ngực.
Trước khi đến đây, anh ta muốn chuẩn bị quà gặp mặt cho Tâm Ngữ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vân không biết tặng gì, nhiều năm qua, người khác tặng quà cho anh ta không ít, anh ta còn chưa tặng quà cho ai bao giờ.
“Chú nói xạo nha, cháu muốn một chiếc máy bay, chú có cho được không? Chú chỉ đang nói khoác thôi!”, 'Tâm Ngữ nói xong, làm mặt quỷ với Thịnh Hổ.
Đối với Tâm Ngữ, chiếc máy bay là thứ mà cô bé ước ao có được suốt nhiều năm qua.
Khi còn nhỏ, cô bé hỏi mẹ là bố ở đâu, mẹ nói bố ở rất, rất xa, xe ô tô, xe lửa cũng không tới được nơi đó, chỉ có máy bay bay rất lâu, rất lâu mới tới được.
Lúc đó, Tâm Ngữ không hiểu nơi mà mẹ nói là nơi nào, chỉ biết là cần có máy bay mới có thể đến được chỗ của bố.
Cô bé đã ước mình có một chiếc máy bay, có máy bay rồi, sẽ có thể tìm được bố.
“Muốn máy bay à? Không thành vấn đề!”, Thịnh Hổ nói xong, lấy ra điện thoại vệ tỉnh rồi bước ra cửa.
“Mau đem chiếc Đại Bàng Đen của tôi tới đây, bay hết tốc lực đấy nhé!”
Ngoài cửa truyền vào âm thanh của Thịnh Hổ. Lúc này, Cố Thanh Uyên đi tới bên cạnh Dạ Minh, kéo. nhẹ áo của anh, khẽ nói: “Dạ Minh, bố mẹ tôi đang ở trong này”.
'Tô Văn Húc sợ hãi tới độ ngã khỏi xe lăn, nằm bò cả ra đất, không ngừng cầu xin: “Đại, đại ca, đừng giết tôi, đừng giết tôi! Tôi đưa tiền cho anh, tôi đưa tiền cho anh!"
Tô Văn Húc không nói thì chẳng sao, mà vừa nghe đến tiền, Thịnh Hổ lập tức tức giận tới mức nổi gân xanh, đạp một cú vào ngực Tô Văn Húc: “Mày nghĩ tao cần mày cung phụng à!”
Lữ Trung Nguyên bật cười, nếu có thể mua chuộc được Thủ Quốc Sứ biên giới phía Tây thì quả là không †ồi, nhưng liệu đối phương có khống chế nổi con hổ này hay không!
'Tô Văn Húc bị một cước đá ra xa hàng chục mét, cho đến khi cả người đập vào tường mới thôi.
“Phụt!”
Một ngụm máu tươi phun ra, hai mắt hắn nhắm nghiền, cổ vẹo sang một bên, người đã tắt thở.
“Ố? Mới chừng đó đã chết rồi sao?”, Thịnh Hổ có chút bất ngờ, anh ta dùng bao nhiêu phần sức lực, chính bản thân anh ta rõ nhất, cú đá vừa rồi không thể giết chết được đối phương.
Nhưng anh ta lại không biết, mấy ngày trước Tô Văn Húc cũng mới bị Lữ Trung Nguyên đá cho một cú.
“Thật đáng tiếc, chiêu Hắc Hổ moi tim của ông đây còn chưa được lấy ra luyện!”, Thịnh Hổ còn khua tay múa chân, tỏ vẻ tiếc nuối.
Không biết từ lúc nào, Tô Vạn Sơn đã an bình nhắm mắt nhưng khóe miệng lại kéo lên nụ cười.
Thù giết con đã được báo, ông ta có thể an tâm đi gặp con trai dưới suối vàng rồi.
Sau khi chôn cất ông cụ Tô xong, Dạ Minh đỡ lấy Tô Giản Hề đã ngất đi vì khóc quá nhiều.
Lúc này tất cả mọi người trong gia tộc nhà họ Tô đều đứng đăng sau.
Dạ Minh quay lại quan sát bọn họ một lượt, sau đó quát lớn: “Của cải nhà họ Tô tạm thời vẫn do các người quản lí, đợi Giản Hề tốt nghiệp đại học sẽ quay về tiếp quản, đến lúc đó nếu ai dám có ý đồ khác thì kết cục của 'Tô Văn Húc hôm nay, chính là kết cục của các người sau này!"
Tất cả thành viên trong nhà họ Tô ai nấy đều gật đầu lia lịa.
Ngay cả Chung Hùng còn bị thuộc hạ của người này đánh cho vỡ đầu, người này đáng sợ đến nhường nào, không phải là đối tượng mà họ có thể đắc tội.
Đưa Tô Giản Hề về nhà họ Tô, thu xếp xong xuôi, đám người Dạ Minh mới trở về nhà.
'Từ xa đã nghe thất lên từ bên trong căn nhà.
šng cười của một bé gái vang
“AI Công chúa nhỏ của chú, chú Thịnh Hổ của cháu tới đây!", Thịnh Hổ đi nhanh vài bước rồi lao thẳng vào trong nhà.
“Chú là ai?” “Aaaaaaal”
Tiếng kêu thất thanh của hai mẹ con từ trong nhà nhanh chóng vọng ra, không chỉ hai người, hình như còn có tiếng kêu của một người khác nữa.
Dạ Minh cười khổ, cái tên Thịnh Hổ này, không lúc nào chịu an phận cả.
'Thấy Dạ Minh đi vào, Tâm Ngữ nước mắt rưng rưng khóc thét: “Bố ơi, có kẻ xấu, có kẻ xấu!”
“Hả? Có kẻ xấu? Ở đâu? Tiểu công chúa đừng sợ, có chú Thịnh Hổ đây!”. Lúc này Thịnh Hổ đang ôm Tâm Ngữ trong lòng, không ngừng nhìn trái rồi lại ngó phải.
“Chú đó! Chính là chú! Huhu...”. Bàn tay nhỏ của Tâm Ngữ không ngừng đánh lên người Thịnh Hổ, nước mắt cứ thế rơi xuống.
Thịnh Hổ kinh ngạc.
Nhìn thấy con gái mình, trong lòng Dạ Minh cũng vơi đi chút đau thương.
Anh mỉm cười và nói với Tâm Ngữ: “Tâm Ngữ đừng sợ, đây là chú Thịnh Hổ của con, là bạn tốt của bổ”.
'Tâm Ngữ nghe bố nói như vậy thì lập tức nín khóc, nhưng nhìn lại bộ dạng của Thịnh Hổ, bé con vẫn không dám xác địn ơi, bố nói thật sao? Chú Hổ gì gì này trông thật đáng sợ, râu trên mặt chú ấy chọt Tâm Ngữ đau quái”
Lúc này, Thịnh Hổ mới chú ý đến, râu trên mặt mình đã đâm vào mặt Tâm Ngữ khiến khuôn mặt của cô bé đỏ cả lên.
“Ây da, xin lỗi! Là lỗi của chú Thịnh Hổ”. Thịnh Hổ mau chóng thả Tâm Ngữ xuống, vẻ mặt đầy tự trách.
Dạ Minh bế Tâm Ngữ lên, hôn nhẹ lên trán cô bé, dịu dàng nói: “Sao bố có thể lừa Tâm Ngữ chứ, đây là chú 'Trung Nguyên của con, bọn họ đều là bạn tốt của bố, còn có ba chú nữa cũng là bạn tốt của bố, hôm khác sẽ cho con gặp”.
Lữ Trung Nguyên thay đổi thái độ, thái độ ngại ngùng, lúng túng không biết trả lời thế nào, đành đứng đó cười.
“Oa, bố thật lợi hại, có nhiều bạn như vậy”. Tâm Ngữ võ đôi bàn tay nhỏ bé, sau đó gương mặt trở nên buồn rầu, nhỏ giọng nói: “Tâm Ngữ lại không có bạn!”
Dạ Minh đau lòng, đã sáu tuổi, lẽ ra Tâm Ngữ nên được đi học rồi, nhưng vì gặp vấn đề sức khoẻ, cô bé không thể giống như những đứa trẻ khác, có thể vui vẻ cắp sách đến trường học.
“Không sao đâu Tâm Ngữ, ngày mai bố đưa con đến trường! Vào trường học, con sẽ có thật nhiêu bạn”, Dạ Minh an ủi nói.
“Thật sao? Yeah! Cuối cùng con có thể đến trường rồi!", Tâm Ngữ hét lên vì vui sướng.
Có thể đến trường đi học như bao đứa trẻ khác là điều mà cô bé luôn mong ước. Mỗi lần hỏi mẹ, mẹ cô bé đều chỉ trả lời cho qua.
“Công chúa nhỏ, chú có thể làm bạn cháu không?”, Thịnh Hổ xoa tay rồi chìa ra, cảnh tượng này khiến cho Lữ Trung Nguyên không khỏi cảm thấy buồn nôn.
“Chúứ?”, Tâm Ngữ chớp chớp đôi mắt to đáng yêu của mình.
“Đúng, chú là bạn của bố cháu, đương nhiên cũng là bạn của cháu, là bạn tốt nhất của cháu! Chú là bạn của cháu, cháu muốn gì, chú Thịnh Hổ cũng sẽ cho cháu”, Thịnh Hổ vỗ ngực.
Trước khi đến đây, anh ta muốn chuẩn bị quà gặp mặt cho Tâm Ngữ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vân không biết tặng gì, nhiều năm qua, người khác tặng quà cho anh ta không ít, anh ta còn chưa tặng quà cho ai bao giờ.
“Chú nói xạo nha, cháu muốn một chiếc máy bay, chú có cho được không? Chú chỉ đang nói khoác thôi!”, 'Tâm Ngữ nói xong, làm mặt quỷ với Thịnh Hổ.
Đối với Tâm Ngữ, chiếc máy bay là thứ mà cô bé ước ao có được suốt nhiều năm qua.
Khi còn nhỏ, cô bé hỏi mẹ là bố ở đâu, mẹ nói bố ở rất, rất xa, xe ô tô, xe lửa cũng không tới được nơi đó, chỉ có máy bay bay rất lâu, rất lâu mới tới được.
Lúc đó, Tâm Ngữ không hiểu nơi mà mẹ nói là nơi nào, chỉ biết là cần có máy bay mới có thể đến được chỗ của bố.
Cô bé đã ước mình có một chiếc máy bay, có máy bay rồi, sẽ có thể tìm được bố.
“Muốn máy bay à? Không thành vấn đề!”, Thịnh Hổ nói xong, lấy ra điện thoại vệ tỉnh rồi bước ra cửa.
“Mau đem chiếc Đại Bàng Đen của tôi tới đây, bay hết tốc lực đấy nhé!”
Ngoài cửa truyền vào âm thanh của Thịnh Hổ. Lúc này, Cố Thanh Uyên đi tới bên cạnh Dạ Minh, kéo. nhẹ áo của anh, khẽ nói: “Dạ Minh, bố mẹ tôi đang ở trong này”.