Chương 35: Đặt xe
Mấy lão chủ tịch này toàn là lũ vẽ vời, điện thoại lúc. nào cũng để thư ký nghe hộ, thật phiền phức.
“Thưa anh, chủ tịch Will đang có một cuộc họp rất quan trọng, nếu anh có việc gì, tôi có thể giúp anh báo. lại với ông ấy”. Thư ký nói chuyện vô cùng khách sáo.
Có số điện thoại riêng của ông chủ thì chắc chắn là người có quyền có thế, cô ta không dám mạo phạm.
“Khuya như vậy rồi còn có cuộc họp quan trọng gì nữa chứ, họp với hành, lấy đâu ra nhiều như vậy..”. À đúng rồi, Thịnh Hổ đột nhiên nhớ ra, ở Hoa Hạ lúc này đang là ban đêm, nhưng ở Ý lại là ban ngày.
“Bây giờ cô đi nói với lão Will, nói Thịnh Hổ tìm gấp, mau đi!”, Thịnh Hổ quát lớn qua điện thoại.
“Nhưng mà...”
“Tôi cho cô một phút, nếu lão Will vẫn không nghe máy, ông đây sẽ trực tiếp đến đó đấy”. Thịnh Hổ đã hoàn toàn mất kiên nhẫn.
“Ồ... được rồi, tôi đi ngay đây”. Thư ký lẩm bẩm trong lòng, đầu dây bên kia rốt cuộc là thần thánh phương nào? Sao lại dám dọa ông chủ?
Thư ký đẩy cửa tiến vào phòng họp, đi tới bên cạnh 'Will, nói thầm vào tai: “Chủ tịch, có người tìm ông!”
'Will đang nói đến vấn đề mấu chốt, nghe thư ký nói như vậy, sắc mặt lập tức đen sì: “Jessica, cô ở bên cạnh tôi cũng đã lâu, lẽ nào không biết từ trước tới giờ tôi không nghe điện thoại trong lúc họp sao!”
“Nhưng mà chủ tịch...
“Nhưng cái gì mà nhưng! Ngày mai cô không cần đi làm nữa, ra ngoài!”, Will nổi cáu chỉ tay ra cửa.
Jessica tủi thân muốn khóc, cúi đầu nói: “Vâng, chủ tịch, nhưng tôi vẫn muốn nói với ông, có một người nói tiếng Hoa Hạ tên là Thịnh Hổ muốn tìm ông”.
“Ai tìm tôi thì cũng phải đợi tôi họp xong đã! Khoan... đợi đã, cô vừa mới nói ai tìm tôi hả?”, Will trợn tròn mắt, có chút không thể tin vào tai mình.
“Một người tên là Thịnh Hổi..Jessica lặp lại một lần nữa.
Rầm!
'Will trực tiếp trượt từ trên ghế xuống đất: “Mau! Mau đưa điện thoại cho tôi, tan họp, tan họp!”
'Will nhanh chóng ngồi lại lên ghế, giằng lấy điện thoại, dùng chất giọng nói tiếng Hoa Hạ có phần khó nghe: “Thịnh... Đại nhân Thịnh Hổ”
“Lão Will, bây giờ ông càng ngày càng giống chủ tịch rồi nhỉ, xem ra sau này muốn gọi cho ông chắc là tôi phải hẹn trước mấy ngày rồi”. Trong điện thoại vang lên giọng nói mỉa mai của Thịnh Hổ.
“Thịnh Hổ đại nhân, tôi, tôi không biết là cậu gọi, nếu biết là cậu, tôi chắc chắn sẽ nghe điện thoại của cậu nhanh nhất có thể”. Will vừa nói vừa lau mồ hôi trên thái dương. Ông ta biết rất rõ về tính khí nóng nảy của Thịnh Hổ.
Bốn năm trước, ông ta cần tới nước Phỉ khảo sát, tàu của bọn họ bị nhóm cướp biển bao vây ở vùng biển nước Phi, dù phát tín hiệu cầu cứu cũng vô ích.
Liên hệ với bộ quốc phòng nước Phi thì bên đó chỉ bảo không tìm thấy vị trí, Will tức giận chửi thề, rõ ràng là bọn họ đang thông đồng với đám cướp biển, nên mới chẳng quan tâm.
Bọn cướp biển đã tấn công lên tàu, nếu chỉ tổn thất một số tài sản thì không có gì, vấn đề là bọn cướp biển này đều là những tên giết người không chớp mắt, hoàn toàn không muốn để bọn họ sống.
Vào lúc này, trên bầu trời vang lên tiếng âm ầm, vài chiếc máy bay chiến đấu nhanh chóng tiếp cận, đồng thời trên mặt biển, một chiếc chiến hạm vượt sóng lao đến.
Sau khi tất cả đám người nhóm Will nhìn thấy rõ ràng, họ cảm thấy như được trở về từ cõi chết, vui mừng giơ hai tay và hét lên.
Bởi bọn họ nhìn thấy phía trên máy bay chiến đấu là lá cờ biểu tượng của đất nước Hoa Hạ.
Một người mặc áo giáp đen từ trên trời đáp xuống như một vị thần, không nói hai lời liền tung ra đòn khiến đầu của từng tên cướp biển trong chốc lát nổ tung, cảnh tượng đó...
Số tên cướp biển còn lại bỏ chạy tán loạn, lúc này, máy bay chiến đấu và tàu chiến của quân đội nước Phỉ nhanh chóng tiến đến.
Trên không trung, máy bay chiến đấu của nước Phỉ hét lớn: “Đây là vùng lãnh thổ của nước Phỉ, yêu cầu rút lui ngay lập tức, nếu không sẽ bị bắn chết!
Điều khiến cho Will sốc hơn làm, người đàn ông mặc giáp đen vừa ra lệnh một tiếng, là cấp dưới đã lập tức nổ súng.
Ba chiếc máy bay phản lực cùng bốn tàu chiến của nước Phỉ chìm xuống biển trong tích tắc.
Đến bây giờ ông ta vẫn còn nhớ như in câu nói của đối phương...
“Mẹ nó, ông đây không quan tâm đâu lãnh thổ của mày, ông đây tới là để cứu công dân Hoa Hạ, dù có là con ông trời thì tao cũng không quan tâm, con mẹ nó mày lại dám uy hiếp ông đây”.
'Will được cứu, rồi ông ta biết rõ vì sao mình được cứu, bởi trong số những người đi cùng có một người mang quốc tịch Hoa Hạ.
“Alo, alo, Willl Ông có nghe không vậy?”. Trong điện thoại vọng ra tiếng quát của Thịnh Hổ.
“À à..., Will đột nhiên hoàn hồn, quay trở lại từ hồi ức.
“Mẹ kiếp, dạo này ông bị suy thận à, ông đây nói hết nửa ngày trời mà vẫn thất thần”.
“À, ồ, cậu Thịnh Hổ nói đi, vừa nãy tôi... vừa nấy tôi hơi mất tập trung”. Will vội vàng giải thích.
Trong điện thoại, Thịnh Hổ nhắc lại thêm lần nữa.
'Will vội cầm giấy bút lên: “Được được, phải mạnh, rồi, phải có lực lớn, rồi, phải chống được đạn, rồi, phải chạy được trên núi và bơi được dưới nước, thiết kế phải nhỏ gọn..."
Thịnh Hổ đâu có biết gì về cấu trúc ô tô, dù sao thì anh ta cũng đã nói những gì mình cho là tốt nhất.
Ghi chú lại tất cả những gì Thịnh Hổ yêu cầu, Will hơi nghi hoặc, hỏi lại: “Cậu Thịnh Hổ, những thứ này không thành vấn đề, chỉ là, nếu muốn kết cấu nhỏ, vậy thì không thể lắp đặt được động cơ quá lớn, ngoài ra, khi lái xe cũng không được thoải mái, tôi khuyên là vẫn nên dùng xe có hình thể lớn”.
'Will đưa ra ý kiến chuyên môn của mình, nếu muốn mã lực lớn, vậy phải sử dụng động cơ mười sáu xi lanh, khung xe nhỏ thì chắc chắn không thể lắp đặt vừa.
“Ai nói là cho tôi dùng, đây là cho vợ của Điện chủ chúng tôi dùng”. Thịnh Hổ trả lời.
“Cái gì?”, Will thốt lên, ông ta không ngờ nó là cho vợ của Điện chủ sử dụng.
Ông ta biết rõ Thịnh Hổ mạnh mẽ ra sao, càng biết †ổ chức phía sau Thịnh Hổ khủng bố cỡ nào, đó chính là sự tồn tại khiến cả thế giới phải run sợ!
“Tôi hiểu rồi cậu Thịnh Hổ, bây giờ tôi đi sắp xếp ngay”.
'Will cúp điện thoại, nhanh chóng lớn tiếng hô: “Mở. cuộc họp! Tri p tất cả kỹ sư trong công ty tới đây!”
“Thưa anh, chủ tịch Will đang có một cuộc họp rất quan trọng, nếu anh có việc gì, tôi có thể giúp anh báo. lại với ông ấy”. Thư ký nói chuyện vô cùng khách sáo.
Có số điện thoại riêng của ông chủ thì chắc chắn là người có quyền có thế, cô ta không dám mạo phạm.
“Khuya như vậy rồi còn có cuộc họp quan trọng gì nữa chứ, họp với hành, lấy đâu ra nhiều như vậy..”. À đúng rồi, Thịnh Hổ đột nhiên nhớ ra, ở Hoa Hạ lúc này đang là ban đêm, nhưng ở Ý lại là ban ngày.
“Bây giờ cô đi nói với lão Will, nói Thịnh Hổ tìm gấp, mau đi!”, Thịnh Hổ quát lớn qua điện thoại.
“Nhưng mà...”
“Tôi cho cô một phút, nếu lão Will vẫn không nghe máy, ông đây sẽ trực tiếp đến đó đấy”. Thịnh Hổ đã hoàn toàn mất kiên nhẫn.
“Ồ... được rồi, tôi đi ngay đây”. Thư ký lẩm bẩm trong lòng, đầu dây bên kia rốt cuộc là thần thánh phương nào? Sao lại dám dọa ông chủ?
Thư ký đẩy cửa tiến vào phòng họp, đi tới bên cạnh 'Will, nói thầm vào tai: “Chủ tịch, có người tìm ông!”
'Will đang nói đến vấn đề mấu chốt, nghe thư ký nói như vậy, sắc mặt lập tức đen sì: “Jessica, cô ở bên cạnh tôi cũng đã lâu, lẽ nào không biết từ trước tới giờ tôi không nghe điện thoại trong lúc họp sao!”
“Nhưng mà chủ tịch...
“Nhưng cái gì mà nhưng! Ngày mai cô không cần đi làm nữa, ra ngoài!”, Will nổi cáu chỉ tay ra cửa.
Jessica tủi thân muốn khóc, cúi đầu nói: “Vâng, chủ tịch, nhưng tôi vẫn muốn nói với ông, có một người nói tiếng Hoa Hạ tên là Thịnh Hổ muốn tìm ông”.
“Ai tìm tôi thì cũng phải đợi tôi họp xong đã! Khoan... đợi đã, cô vừa mới nói ai tìm tôi hả?”, Will trợn tròn mắt, có chút không thể tin vào tai mình.
“Một người tên là Thịnh Hổi..Jessica lặp lại một lần nữa.
Rầm!
'Will trực tiếp trượt từ trên ghế xuống đất: “Mau! Mau đưa điện thoại cho tôi, tan họp, tan họp!”
'Will nhanh chóng ngồi lại lên ghế, giằng lấy điện thoại, dùng chất giọng nói tiếng Hoa Hạ có phần khó nghe: “Thịnh... Đại nhân Thịnh Hổ”
“Lão Will, bây giờ ông càng ngày càng giống chủ tịch rồi nhỉ, xem ra sau này muốn gọi cho ông chắc là tôi phải hẹn trước mấy ngày rồi”. Trong điện thoại vang lên giọng nói mỉa mai của Thịnh Hổ.
“Thịnh Hổ đại nhân, tôi, tôi không biết là cậu gọi, nếu biết là cậu, tôi chắc chắn sẽ nghe điện thoại của cậu nhanh nhất có thể”. Will vừa nói vừa lau mồ hôi trên thái dương. Ông ta biết rất rõ về tính khí nóng nảy của Thịnh Hổ.
Bốn năm trước, ông ta cần tới nước Phỉ khảo sát, tàu của bọn họ bị nhóm cướp biển bao vây ở vùng biển nước Phi, dù phát tín hiệu cầu cứu cũng vô ích.
Liên hệ với bộ quốc phòng nước Phi thì bên đó chỉ bảo không tìm thấy vị trí, Will tức giận chửi thề, rõ ràng là bọn họ đang thông đồng với đám cướp biển, nên mới chẳng quan tâm.
Bọn cướp biển đã tấn công lên tàu, nếu chỉ tổn thất một số tài sản thì không có gì, vấn đề là bọn cướp biển này đều là những tên giết người không chớp mắt, hoàn toàn không muốn để bọn họ sống.
Vào lúc này, trên bầu trời vang lên tiếng âm ầm, vài chiếc máy bay chiến đấu nhanh chóng tiếp cận, đồng thời trên mặt biển, một chiếc chiến hạm vượt sóng lao đến.
Sau khi tất cả đám người nhóm Will nhìn thấy rõ ràng, họ cảm thấy như được trở về từ cõi chết, vui mừng giơ hai tay và hét lên.
Bởi bọn họ nhìn thấy phía trên máy bay chiến đấu là lá cờ biểu tượng của đất nước Hoa Hạ.
Một người mặc áo giáp đen từ trên trời đáp xuống như một vị thần, không nói hai lời liền tung ra đòn khiến đầu của từng tên cướp biển trong chốc lát nổ tung, cảnh tượng đó...
Số tên cướp biển còn lại bỏ chạy tán loạn, lúc này, máy bay chiến đấu và tàu chiến của quân đội nước Phỉ nhanh chóng tiến đến.
Trên không trung, máy bay chiến đấu của nước Phỉ hét lớn: “Đây là vùng lãnh thổ của nước Phỉ, yêu cầu rút lui ngay lập tức, nếu không sẽ bị bắn chết!
Điều khiến cho Will sốc hơn làm, người đàn ông mặc giáp đen vừa ra lệnh một tiếng, là cấp dưới đã lập tức nổ súng.
Ba chiếc máy bay phản lực cùng bốn tàu chiến của nước Phỉ chìm xuống biển trong tích tắc.
Đến bây giờ ông ta vẫn còn nhớ như in câu nói của đối phương...
“Mẹ nó, ông đây không quan tâm đâu lãnh thổ của mày, ông đây tới là để cứu công dân Hoa Hạ, dù có là con ông trời thì tao cũng không quan tâm, con mẹ nó mày lại dám uy hiếp ông đây”.
'Will được cứu, rồi ông ta biết rõ vì sao mình được cứu, bởi trong số những người đi cùng có một người mang quốc tịch Hoa Hạ.
“Alo, alo, Willl Ông có nghe không vậy?”. Trong điện thoại vọng ra tiếng quát của Thịnh Hổ.
“À à..., Will đột nhiên hoàn hồn, quay trở lại từ hồi ức.
“Mẹ kiếp, dạo này ông bị suy thận à, ông đây nói hết nửa ngày trời mà vẫn thất thần”.
“À, ồ, cậu Thịnh Hổ nói đi, vừa nãy tôi... vừa nấy tôi hơi mất tập trung”. Will vội vàng giải thích.
Trong điện thoại, Thịnh Hổ nhắc lại thêm lần nữa.
'Will vội cầm giấy bút lên: “Được được, phải mạnh, rồi, phải có lực lớn, rồi, phải chống được đạn, rồi, phải chạy được trên núi và bơi được dưới nước, thiết kế phải nhỏ gọn..."
Thịnh Hổ đâu có biết gì về cấu trúc ô tô, dù sao thì anh ta cũng đã nói những gì mình cho là tốt nhất.
Ghi chú lại tất cả những gì Thịnh Hổ yêu cầu, Will hơi nghi hoặc, hỏi lại: “Cậu Thịnh Hổ, những thứ này không thành vấn đề, chỉ là, nếu muốn kết cấu nhỏ, vậy thì không thể lắp đặt được động cơ quá lớn, ngoài ra, khi lái xe cũng không được thoải mái, tôi khuyên là vẫn nên dùng xe có hình thể lớn”.
'Will đưa ra ý kiến chuyên môn của mình, nếu muốn mã lực lớn, vậy phải sử dụng động cơ mười sáu xi lanh, khung xe nhỏ thì chắc chắn không thể lắp đặt vừa.
“Ai nói là cho tôi dùng, đây là cho vợ của Điện chủ chúng tôi dùng”. Thịnh Hổ trả lời.
“Cái gì?”, Will thốt lên, ông ta không ngờ nó là cho vợ của Điện chủ sử dụng.
Ông ta biết rõ Thịnh Hổ mạnh mẽ ra sao, càng biết †ổ chức phía sau Thịnh Hổ khủng bố cỡ nào, đó chính là sự tồn tại khiến cả thế giới phải run sợ!
“Tôi hiểu rồi cậu Thịnh Hổ, bây giờ tôi đi sắp xếp ngay”.
'Will cúp điện thoại, nhanh chóng lớn tiếng hô: “Mở. cuộc họp! Tri p tất cả kỹ sư trong công ty tới đây!”